Yêu Qua Mạng Với Hot Boy Trường Và Cái Kết
Chương 34: Ôm trọn
Trường Dã Mạn Mạn
27/04/2024
(Edit: Sa + Beta: Dii)
Tiếng mưa tí tách ngoài khung cửa sổ, ngăn cản mọi tạp âm của thế giới bên ngoài.
Kỷ Tô nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm như đang cất chứa một cơn sóng dữ, nó cuộn trào mãnh liệt đủ để nhấn chìm cậu.
“Brừm brừm brừm”, điện thoại trong túi bất chợt rung lên.
Kỷ Tô hoàn hồn, định mượn cớ để rút tay mình ra: “Tôi, tôi nghe điện thoại đã.”
Cố Chiêu khẽ nắn ngón tay cậu, sau đó buông tay ra.
“Cảm ơn...” Kỷ Tô không còn biết mình đang nói gì nữa, cậu thử lấy điện thoại ra khỏi túi, nhưng tay không nghe theo sự sai khiến của cậu.
Cố Chiêu cụp mắt nhìn, duỗi một tay ra.
Tay hắn với vào trong túi quần, lớp vải mỏng manh gần như có thể phớt lờ đi, lòng bàn tay và bắp đùi chạm vào nhau, nóng đến mức khiến Kỷ Tô khẽ run.
“Chậc...” Cố Chiêu khẽ tặc lưỡi một tiếng đầy mập mờ, ngón tay thon dài khỏe khoắn kẹp lấy điện thoại rút ra, nhấn nút nghe, đặt vào tay cậu.
Kỷ Tô nâng điện thoại lên: “Alo, xin chào.”
“Tô Tô, là tôi!” Giọng Kiều Cẩm từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Cậu xong việc bên câu lạc bộ âm nhạc chưa?”
Kỷ Tô đáp: “Ừ, xong rồi.”
“Vậy sao cậu vẫn chưa về?” Kiều Cẩm ngập ngừng, đột nhiên tăng âm lượng: “Cậu lại sang nhà Cố Chiêu đúng không?”
Kỷ Tô: “...”
Cậu và Cố Chiêu cách nhau rất gần, âm thanh trong loa điện thoại lại lớn, truyền rõ mồn một vào tai đối phương.
Kỷ Tô để điện thoại cách xa một chút: “Không đâu Tiểu Kiều, tôi sắp về ký túc xá rồi.”
“Thế thì được.” Giọng Kiều Cẩm dịu lại, không nhịn được mà càm ràm: “Dù sao tôi cũng chắc chắn hot boy Cố có ý xấu với cậu, cậu phải nhớ là—-”
Kỷ Tô giật mình, vội vàng ngắt ngang: “Tiểu Kiều, tôi cúp mắt trước, về ký túc xá rồi nói tiếp nhé.”
Nói rồi, mặc kệ tiếng la ó của Kiều Cẩm ở đầu bên kia điện thoại, cậu quả quyết cúp máy.
Phòng nhạc lại quay về với sự yên tĩnh, lòng Kỷ Tô cũng căng thẳng trở lại.
“Có ý đồ xấu?” Cố Chiêu chống hai tay bên người cậu: “Nói thử xem, tôi có ý đồ xấu như thế nào?”
Kỷ Tô nghiêng mặt, nhỏ giọng biện minh: “Không phải... cậu nghe nhầm rồi.”
“Nói cũng đúng, tôi có ý đồ xấu với cậu đấy.” Cố Chiêu khẽ cười: “Người không liên quan cũng nhận ra, sao cậu vẫn chưa hiểu?”
“Tôi...” Kỷ Tô không biết phải trả lời thế nào mới ổn, chỉ đành gượng gạo đổi đề tài: “Tôi đói rồi.”
Cố Chiêu nhìn chằm chằm cậu thêm mấy giây rồi đứng thẳng người, tạm thời bỏ qua cho cậu: “Đi nào, đi ăn tối.”
Kỷ Tô nhảy xuống khỏi đàn piano, ngoảnh đầu xác nhận sự an toàn của đàn.
“Yên tâm, chỉ bằng cân nặng của cậu thì không làm hỏng đàn được.” Cố Chiêu điềm tĩnh bảo: “Nếu hỏng thật, tôi sẽ đền.”
Kỷ Tô ngước mắt nhìn hắn: “Đàn piano đang bình thường, tự dưng phá hỏng nó làm gì?”
Cố Chiêu lại bật cười: “Khó nói lắm.”
Thấy đàn piano vẫn nguyên vẹn, Kỷ Tô không tiếp tục chủ đề này nữa, nhấc chân đi về phía cửa.
Tắt đèn trong phòng nhạc, khoá cửa xong, hai người ra khỏi phòng của câu lạc bộ.
Kỷ Tô đứng trên hành lang, đưa tay hứng nước mưa rơi xuống.
Cố Chiêu đứng cạnh cậu, bung tán ô đen: “Đi thôi.”
Hai người cùng bước vào màn mưa, đi về phía nhà ăn.
Mưa ngày càng nặng hạt, đập vào mặt ô vang tiếng lộp bộp, nhưng từ đầu đến cuối, chiếc ô đen được bàn tay vững chãi cầm lấy vẫn bảo vệ kín kẽ Kỷ Tô dưới tán ô.
Đi được một chốc, Kỷ Tô chợt nhận ra ô đang lệch sang phía mình, nửa bên vai của Cố Chiêu đã bị nước mưa xối ướt.
Cậu lặng lẽ giơ tay, đẩy ô qua bên kia.
Cố Chiêu liếc nhìn cậu: “Sao vậy?”
Kỷ Tô khẽ đáp: “Cậu ướt hết rồi.”
“Không sao.” Cố Chiêu bình thản nói: “Dù sao về cũng phải tắm.”
Kỷ Tô tốt bụng nhắc nhở: “Sẽ bị cảm đấy.”
Cố Chiêu thoáng dừng chân: “Cậu đang lo cho tôi?”
“Phải.” Kỷ Tô buột miệng thốt ra, đối diện với ánh mắt của hắn, cậu bổ sung thêm: “Với tư cách là bạn bè, quan tâm nhau là chuyện nên làm.”
“À.” Cố Chiêu thôi nhìn: “Vậy cậu cứ quan tâm tôi tiếp đi.”
Kỷ Tô: “...”
Sao người này lại như thế?
Đến nhà ăn ăn tối xong, Cố Chiêu đưa cậu đến dưới tòa ký túc xá như mọi lần.
“Tôi về nhé.” Kỷ Tô dừng chân: “Về ký túc xá cậu nhớ mau mau đi tắm đấy.”
Cố Chiêu đáp: “Ừ.”
Kỷ Tô nhìn gương mặt tuấn tú sắc bén kia, định nói gì đó nhưng rồi không biết phải nói từ đâu, cuối cùng chỉ vẫy tay với hắn: “Trên đường về cẩn thận.”
Cố Chiêu đứng dưới ánh đèn đường, trông theo bóng dưng gầy gò thẳng tắp dần biến mắt nơi góc rẽ. Hắn thả tay cầm ô xuống, thu ô lại.
*
Kỷ Tô về đến ký túc xá, các bạn cùng phòng đều đang chơi game.
Sau khi chơi xong một ván, Kiều Cẩm ghé lại gần hỏi: “Hồi nãy có chuyện gì vậy, tôi chưa nói xong mà sao cậu đã vội vàng cúp máy?”
Kỷ Tô bất lực, nói: “Vì lúc đó người có ý đồ xấu trong lời cậu nói đang ở bên cạnh.”
“Vãi chưởng!” Kiều Cẩm hết hồn la lên, sau đó cà khịa: “Sao ở đâu cũng thấy hot boy Cố vậy?”
Kỷ Tô: “Tôi cũng muốn biết...”
Kiều Cẩm truy hỏi: “Cậu ta đến câu lạc bộ âm nhạc làm gì?”
Kỷ Tô thành thật trả lời: “Đưa ô cho tôi.”
“Đưa ô?” Kiều Cẩm ngạc nhiên: “Cố Chiêu chu đáo đến vậy hả?”
Kỷ Tô không muốn nói nhiều thêm nữa, dứt khoát đổi chủ đề: “Hôm nay đàn chị tìm tôi, chị ấy muốn tôi đại diện câu lạc bộ âm nhạc biểu diễn đàn dương cầm trong ngày hội văn hoá.”
“Thật không?” Quả nhiên Kiều Cẩm kích động hẳn lên: “Ngày hội văn hoá đó! Tô Tô, cậu giỏi quá!”
Lý Do tháo tai nghe: “Ngày hội văn hoá gì vậy?”
“Tô Tô sắp biểu diễn đàn piano ở ngày hội văn hoá!” Kiều Cẩm ưỡn ngực, giọng điệu tự hào.
Dù không quan tâm đến ngày hội văn hoá, Triệu Tử Vân vẫn khen ngợi: “Wow! Đỉnh đấy!”
“Chúc mừng chúc mừng!” Lý Do tiếp lời: “Kỷ Tô, đến lúc đó chúng tôi chắc chắn sẽ tới cổ vũ cho cậu!”
“Cảm ơn các cậu.” Kỷ Tô cảm ơn, cầm điện thoại trên bàn lên gửi tin nhắn cho Cố Chiêu.
Kỷ Tô: [Tới ký túc xá chưa?]
Cố Chiêu: [Vừa tới.]
Kỷ Tô: [Ừ.]
Kỷ Tô: [Vậy cậu mau đi tắm đi, đừng để bị cảm đấy.]
Cố Chiêu: [Nếu tôi bị cảm, cậu có chăm sóc tôi không?]
Kỷ Tô: [Đương nhiên.]
Kỷ Tô: [Nhưng bị cảm khó chịu lắm, cậu đừng để bị cảm.]
Cố Chiêu: [Ừ.]
Kỷ Tô: [Đi tắm đi.]
Vừa gửi tin nhắn này xong, cậu nhận được lời mời kết bạn WeChat.
Kỷ Tô xem kỹ, nhấn đồng ý.
Thất Nguyệt: [Chào đàn anh, em là thành viên câu lạc bộ nhảy do đàn chị Lâm Nghiên giới thiệu, em tên Hàn Manh~]
Thất Nguyệt: [Đàn anh có thể gọi em là Manh Manh ạ~]
Kỷ Tô: “?”
Cậu nhìn ký tự trong khung chat, lần đầu tiên cảm thấy thế giới này quá nhỏ bé.
Thì ra trong trường họ có một cô gái tên Manh Manh....
Kỷ Tô: [Chào em, anh tên Kỷ Tô.]
Thất Nguyệt: [Dạ dạ em biết mà!]
Thất Nguyệt: [Trước đây em may mắn được nghe đàn anh đàn khúc nhạc dương cầm kia, nhoáng cái là thích luôn.]
Kỷ Tô: [Cảm ơn.]
Thất Nguyệt: [Em đã biên xong vũ đạo rồi, mai tụi mình cùng tập thử được không anh?]
Kỷ Tô: [Được, chiều mai anh rảnh.]
Thất Nguyệt: [Hai giờ chiều mai được không ạ?]
Kỷ Tô: [Được.]
Thất Nguyệt: [Ok, vậy không gặp không về nhé đàn anh!]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Kỷ Tô do dự một lúc, cuối cùng vẫn không đổi biệt danh trên WeChat của đối phương thành tên.
*
Hôm sau là thứ Bảy, buổi sáng sau khi ngủ dậy, Kỷ Tô vẽ tranh một lúc, ăn trưa xong thì đến câu lạc bộ âm nhạc.
Ở câu lạc bộ âm nhạc không có ai, cậu mở nắp đàn piano, trước mắt bỗng xuất hiện cảnh tượng tối qua.
Trong phòng nhạc, trên cây đàn này, đều chất chứa quá nhiều thứ không nên chứa...
“Đàn anh!” Đương lúc ngớ người, chợt có giọng nữ giòn giã vang lên ở sau lưng.
Kỷ Tô quay người: “Chào em.”
Cô gái cột tóc đuôi ngựa nhoẻn miệng cười: “Chào buổi sáng đàn anh, em không đến trễ chứ?”
“Không.” Kỷ Tô cười mỉm: “Anh cũng vừa đến chưa lâu.”
Hàn Manh bỏ balo xuống: “Vậy tụi mình bắt đầu nha đàn anh.”
Kỷ Tô ngồi trước đàn piano: “Anh cứ đàn luôn à?”
Hàn Manh thực hiện mấy động tác khởi động đơn giản: “Đàn anh xem bài nhảy em biên đạo trước nha.”
Kỷ Tô hỏi: “Không cần anh đệm nhạc à?”
Hàn Manh tò mò: “Đàn anh làm được hai việc cùng lúc ạ?”
“Bài này thì được.” Kỷ Tô giải thích: “Đã tập rất nhiều lần nên khá quen thuộc.”
Hàn Manh cười ngọt ngào: “Vậy thì tốt quá.”
Những nốt nhạc piano tuôn ra, Hàn Manh bước theo nhịp điệu bắt đầu nhảy múa.
Tên của nhạc khúc “Look Forward” này là chờ mong, nhưng thực chất khúc nhạc chẳng chứa đựng sự chờ mong mãnh liệt,mà cả ca khúc đều là sự bình yên và ấm áp, tựa như ánh nắng dịu dàng ngày xuân, mang lại hy vọng cho mọi người.
Chỉ là, người chơi đàn lại toát lên cảm giác cô độc len lỏi.
Mà điệu nhảy của Hàn Manh lại bắt lấy cảm xúc này rất chính xác.
Hết một khúc, điệu nhảy cũng kết thúc rất mượt mà.
Kỷ Tô thật lòng khen ngợi: “Em múa tốt lắm.”
“Cảm ơn đàn anh.” Hàn Manh giơ tay lau mồ hôi trên trán: “Nhưng tiếng đàn của đàn anh mới là nguồn linh cảm của em.”
Kỷ Tô lấy khăn giấy ra khỏi túi, đưa cho cô: “Lau mồ hôi đi.”
Hàn Manh nhận khăn giấy: “Em cảm ơn, đàn anh chu đáo quá.”
Kỷ Tô: “Đừng khách sáo.”
“Hồi nãy em lại nghĩ ra động tác mới, nên vẫn phải chỉnh lại biên đạo một tí.” Hàn Manh nhìn cậu: “Đàn anh đệm nhạc cho em thêm một lần nữa được không ạ?”
Kỷ Tô gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Tập luyện xong thì trời đã sẩm tối.
Hàn Manh mời: “Đàn anh, anh tới nhà ăn ăn tối cùng em không?”
Kỷ Tô từ chối khéo: “Xin lỗi, lát nữa anh còn bận việc khác.”
“Vâng.” Hàn Manh cười với cậu: “Vậy lần sau có cơ hội thì cùng ăn nhé!”
Trên đường về ký túc xá, trong lòng Kỷ Tô loáng thoáng cảm thấy hôm nay thiếu mất thứ gì đó.
Điện thoại trong tay rung lên, cậu nhìn màn hình điện thoại, nhấp vào WeChat.
Cố Chiêu: [Ăn tối chưa?]
Kỷ Tô: [Chưa, vừa tập đàn xong.]
Cố Chiêu: [Bận cỡ nào đi nữa cũng phải nhớ ăn tối.]
Kỷ Tô nhíu mày, cuối cùng đã biết thiếu thứ gì.
Cả ngày hôm nay, Cố Chiêu không xuất hiện trước mặt cậu.
Kỷ Tô: [Cậu cũng vậy.]
Cố Chiêu: [Tôi ăn không nổi.]
Kỷ Tô: [Sao vậy?]
Cố Chiêu: [Hình như sốt rồi.]
Kỷ Tô căng thẳng, ngón tay gõ chữ nhanh như bay.
Kỷ Tô: [Đi bệnh viện chưa?]
Kỷ Tô: [Tối qua dầm mưa bị cảm đúng không?]
Cố Chiêu: [Chưa đi bệnh viện.]
Cố Chiêu: [Không sao.]
Kỷ Tô: [Vậy cậu uống thuốc chưa?]
Cố Chiêu: [Không có thuốc.]
Kỷ Tô: [Đặt người ta mua thuốc mang tới được mà.]
Cố Chiêu: [Lười đặt.]
Kỷ Tô sắp bị người này đánh bại rồi, sốt ruột đến mức sắp giậm chân.
Kỷ Tô: [Cậu đang ở ký túc xá sao?]
Cố Chiêu: [Không, về nhà rồi.]
Kỷ Tô: [Được, cậu nghỉ ngơi trước đi.]
Kỷ Tô đổi hướng, đi thẳng đến phòng y tế của trường.
Mua một túi thuốc to xong, cậu bắt xe tới nhà Cố Chiêu, sau đó mua thêm cháo nóng ở gần khu chung cư rồi mang theo.
Thành thạo nhập mật mã cửa nhà, Kỷ Tô đẩy cửa bước vào.
Trong phòng khách bật một ngọn đèn, Cố Chiêu nằm trên sô pha, vì cơ thể quá cao lớn nên một chân phải chống trên mặt sàn.
“Cố Chiêu.” Kỷ Tô khẽ gọi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Cố Chiêu nhấc cánh tay đang che trên mặt, nhìn sang phía cậu: “Sao cậu tới đây?”
Vừa mở miệng liền phát hiện giọng hắn đã khàn.
“Tôi mua thuốc cho cậu rồi, cậu uống thuốc trước đã.” Kỷ Tô bước qua, đặt thuốc và cháo lên bàn trà: “Sáng mai nếu vẫn chưa hạ sốt thì phải đi bệnh viện đấy.”
Cố Chiêu dõi mắt trông theo từng cử động của cậu, không nói gì.
Kỷ Tô dừng lại trước sô pha, ngồi xổm xuống: “Tối qua cậu không nghe lời tôi, lúc về không tắm ngay đúng không?”
Cố Chiêu trả lời: “Có nghe.”
“Vậy sao lại bị sốt?” Kỷ Tô nhíu mày, giơ tay sờ trán hắn, sau đó phải rụt ngón tay vì nhiệt độ quá cao.
Ngay sau đó, bàn tay nóng ran nắm lấy ngón tay cậu.
“Cậu lo lắng cho tôi?” Cố Chiêu nhìn cậu không chớp mắt, có lẽ vì sốt nên đôi đồng tử đen láy sáng hơn bình thường, tựa như được nước gột rửa.
Nhịp tim của Kỷ Tô lại bắt đầu tăng nhanh, cậu vờ như bình tĩnh: “Vì tôi nên cậu mới bị sốt, đương nhiên tôi lo phải cho cậu rồi.”
Nếu không vì đưa ô cho cậu, còn nghiêng ô sang phía cậu, Cố Chiêu sẽ không bị bệnh.
Cố Chiêu tiếp tục nhìn cậu chăm chú: “Chỉ vậy thôi?”
“Còn nữa...” Kỷ Tô cụp mắt: “Cậu là bạn của tôi, chắc chắn tôi sẽ lo cho cậu.”
“Bạn nào cậu cũng như thế à?” Cố Chiêu xoa mu bàn tay của cậu bằng bụng ngón tay của mình: “Mua thuốc đưa tới tận cửa, tự mình chăm sóc.”
“Ừ...” Kỷ Tô cảm giác làn da trên mu bàn tay mình bỏng rát, cậu tay mình về.
Cố Chiêu buông ra, lại che mặt mình: “Dù không phải câu trả lời tôi muốn, nhưng cậu đến đây là tôi đã rất vui rồi.”
Kỷ Tô mím môi: “Tôi đi rót cho cậu ly nước.”
Cậu bưng nước ấm quay lại ghế sô pha, lấy viên thuốc hạ sốt: “Uống thuốc hạ sốt trước đã.”
Cố Chiêu ngồi dậy, uống viên thuốc ngay trên tay cậu.
Bờ môi nóng ấm chạm vào lòng bàn tay mềm mại, đầu lưỡi nóng rực thò ra, liếm ướt lòng bàn tay.
Kỷ Tô rụt tay lại như bị điện giật, vành tai đỏ au.
Cố Chiêu uống ngụm nước, nuốt thuốc.
“Ăn ít cháo đi.” Kỷ Tô mở túi giữ ấm: “Vẫn còn nóng đấy.”
“Cậu cũng chưa ăn đúng không?” Cố Chiêu nhận muỗng: “Ăn chung đi.”
Hai người chia nhau cháo nóng, Kỷ Tô dọn dẹp bàn trà, giục: “Cậu mau lên giường ngủ đi, ngủ trên sô pha lạnh lắm.”
Cố Chiêu đứng lên, cơ thể cao to thoáng nghiêng ngả.
Kỷ Tô đỡ hắn theo phản xạ có điều kiện, choàng tay hắn lên vai mình: “Tôi dìu cậu vào.”
Ở góc nhìn mà cậu không thấy, nét cười thoáng hiện trên khoé môi Cố Chiêu.
Kỷ Tô vất vả dìu hắn vào phòng ngủ, đặt xuống giường nằm đàng hoàng, kéo tấm chăn mỏng: “Cậu nghỉ ngơi nhé, tôi về trường đây.”
Cố Chiêu duỗi một tay nắm lấy cổ tay cậu: “Tối nay cậu đừng đi được không?”
Kỷ Tô cắn môi dưới: “Mai tôi lại tới thăm cậu.”
“Ừ.” Cố Chiêu buông lỏng tay, từ từ trượt xuống: “Không cần lo cho tôi, cậu về đi.”
Kỷ Tô trầm tư mấy giây, cuối cùng vẫn không thể yên lòng: “Cậu ngủ đi, tối nay tôi ngủ ở sô pha.”
Nhỡ đâu nửa đêm hắn sốt cao, không ai chăm sóc thì nguy hiểm lắm.
Kỷ Tô vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.
Tay cậu cầm áo sơ mi trắng, đại não mất kiểm soát lại nhớ đến lời Cố Chiêu từng nói, vàng tai lại nóng ran.
Cậu định vứt chiếc áo sơ mi trắng này, nhưng lại không muốn để trần ra ngoài, chỉ đành tự an ủi mình rằng dù sao cũng giặt sạch rồi.
Tắm xong, Kỷ Tô ra khỏi phòng tắm, đi thẳng ra sô pha.
“Lên giường ngủ đi.” Cố Chiêu nghiêng người: “Ngủ sô pha khó chịu lắm.”
“Không cần đâu.” Kỷ Tô từ chối: “Tôi ngủ sô pha nhà cậu thấy thoải mái lắm.”
“Sao?” Giọng Cố Chiêu khản đặc, giọng hơi tự giễu “Tôi bệnh đến mức này rồi mà cậu còn sợ tôi làm gì cậu?”
Kỷ Tô: “Tôi không có ý đó...”
“Biết rồi.” Cố Chiêu trở mình: “Không ép cậu.”
Vẫn còn sớm, Kỷ Tô chưa buồn ngủ nên ngồi trên sô pha chơi điện thoại một lúc.
Khoảng 11 giờ, cậu đứng dậy khỏi sô pha, bước đến bên giường, duỗi tay sờ trán Cố Chiêu, hình như nhiệt độ đã giảm đi một tí.
Cố Chiêu nhắm chặt hai mắt, có lẽ do khao khát sự mát lạnh mà hắn vô thức cọ trán vào tay cậu.
Kỷ Tô mềm lòng, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.
Một người bình thường tưởng như vô địch, tưởng như có thể mãi mãi kiểm soát mọi thứ trong tay mình, nhưng lúc bị bệnh cũng trở nên yếu ớt như vậy.
“Lạnh...” Cố Chiêu thấp giọng rầm rì một tiếng.
“Lạnh à?” Kỷ Tô hoàn hồn, kéo chăn lên, kết quả bị hắn kéo một cái ôm trọn lấy.
Dù cách tấm chăn, nhiệt độ cơ thể chàng trai vẫn truyền đến rõ mồn một.
Kỷ Tô chỉ có thể dè dặt nằm một bên, mặc cho đối phương ôm mình.
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra hình như nhiệt độ cơ thể Cố Chiêu ngày càng cao, nóng lạ thường.
“Cố Chiêu...” Kỷ Tô khẽ gọi: “Tôi thấy cậu nên đến bệnh viện thì hơn.”
Ngay sau đó, Cố Chiêu mở bừng hai mắt, hai ngọn lửa bừng cháy dưới đáy con ngươi.
Kỷ Tô giật thót, giãy giụa theo bản năng.
“Đừng cử động.” Cố Chiêu gằn giọng, dường như giọng hắn khàn hơn hồi nãy.
Cơ thể Kỷ Tô cứng đờ, trong nháy mắt mặt cậu đỏ bừng.
Chẳng phải bị bệnh à, sao người bệnh vẫn có thể...
Sinh lực dồi dào như vậy?
——————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Đã nói bị bệnh không làm gì nổi mà?
Cố cẩu: Bà xã ở trong ngực, tôi cũng đâu phải Liễu Hạ Huệ.
Mẹ ruột: Sốt? “Nắng cực” √
Cái đồ 1 lắm mưu nhiều kế!
Tiếng mưa tí tách ngoài khung cửa sổ, ngăn cản mọi tạp âm của thế giới bên ngoài.
Kỷ Tô nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm như đang cất chứa một cơn sóng dữ, nó cuộn trào mãnh liệt đủ để nhấn chìm cậu.
“Brừm brừm brừm”, điện thoại trong túi bất chợt rung lên.
Kỷ Tô hoàn hồn, định mượn cớ để rút tay mình ra: “Tôi, tôi nghe điện thoại đã.”
Cố Chiêu khẽ nắn ngón tay cậu, sau đó buông tay ra.
“Cảm ơn...” Kỷ Tô không còn biết mình đang nói gì nữa, cậu thử lấy điện thoại ra khỏi túi, nhưng tay không nghe theo sự sai khiến của cậu.
Cố Chiêu cụp mắt nhìn, duỗi một tay ra.
Tay hắn với vào trong túi quần, lớp vải mỏng manh gần như có thể phớt lờ đi, lòng bàn tay và bắp đùi chạm vào nhau, nóng đến mức khiến Kỷ Tô khẽ run.
“Chậc...” Cố Chiêu khẽ tặc lưỡi một tiếng đầy mập mờ, ngón tay thon dài khỏe khoắn kẹp lấy điện thoại rút ra, nhấn nút nghe, đặt vào tay cậu.
Kỷ Tô nâng điện thoại lên: “Alo, xin chào.”
“Tô Tô, là tôi!” Giọng Kiều Cẩm từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Cậu xong việc bên câu lạc bộ âm nhạc chưa?”
Kỷ Tô đáp: “Ừ, xong rồi.”
“Vậy sao cậu vẫn chưa về?” Kiều Cẩm ngập ngừng, đột nhiên tăng âm lượng: “Cậu lại sang nhà Cố Chiêu đúng không?”
Kỷ Tô: “...”
Cậu và Cố Chiêu cách nhau rất gần, âm thanh trong loa điện thoại lại lớn, truyền rõ mồn một vào tai đối phương.
Kỷ Tô để điện thoại cách xa một chút: “Không đâu Tiểu Kiều, tôi sắp về ký túc xá rồi.”
“Thế thì được.” Giọng Kiều Cẩm dịu lại, không nhịn được mà càm ràm: “Dù sao tôi cũng chắc chắn hot boy Cố có ý xấu với cậu, cậu phải nhớ là—-”
Kỷ Tô giật mình, vội vàng ngắt ngang: “Tiểu Kiều, tôi cúp mắt trước, về ký túc xá rồi nói tiếp nhé.”
Nói rồi, mặc kệ tiếng la ó của Kiều Cẩm ở đầu bên kia điện thoại, cậu quả quyết cúp máy.
Phòng nhạc lại quay về với sự yên tĩnh, lòng Kỷ Tô cũng căng thẳng trở lại.
“Có ý đồ xấu?” Cố Chiêu chống hai tay bên người cậu: “Nói thử xem, tôi có ý đồ xấu như thế nào?”
Kỷ Tô nghiêng mặt, nhỏ giọng biện minh: “Không phải... cậu nghe nhầm rồi.”
“Nói cũng đúng, tôi có ý đồ xấu với cậu đấy.” Cố Chiêu khẽ cười: “Người không liên quan cũng nhận ra, sao cậu vẫn chưa hiểu?”
“Tôi...” Kỷ Tô không biết phải trả lời thế nào mới ổn, chỉ đành gượng gạo đổi đề tài: “Tôi đói rồi.”
Cố Chiêu nhìn chằm chằm cậu thêm mấy giây rồi đứng thẳng người, tạm thời bỏ qua cho cậu: “Đi nào, đi ăn tối.”
Kỷ Tô nhảy xuống khỏi đàn piano, ngoảnh đầu xác nhận sự an toàn của đàn.
“Yên tâm, chỉ bằng cân nặng của cậu thì không làm hỏng đàn được.” Cố Chiêu điềm tĩnh bảo: “Nếu hỏng thật, tôi sẽ đền.”
Kỷ Tô ngước mắt nhìn hắn: “Đàn piano đang bình thường, tự dưng phá hỏng nó làm gì?”
Cố Chiêu lại bật cười: “Khó nói lắm.”
Thấy đàn piano vẫn nguyên vẹn, Kỷ Tô không tiếp tục chủ đề này nữa, nhấc chân đi về phía cửa.
Tắt đèn trong phòng nhạc, khoá cửa xong, hai người ra khỏi phòng của câu lạc bộ.
Kỷ Tô đứng trên hành lang, đưa tay hứng nước mưa rơi xuống.
Cố Chiêu đứng cạnh cậu, bung tán ô đen: “Đi thôi.”
Hai người cùng bước vào màn mưa, đi về phía nhà ăn.
Mưa ngày càng nặng hạt, đập vào mặt ô vang tiếng lộp bộp, nhưng từ đầu đến cuối, chiếc ô đen được bàn tay vững chãi cầm lấy vẫn bảo vệ kín kẽ Kỷ Tô dưới tán ô.
Đi được một chốc, Kỷ Tô chợt nhận ra ô đang lệch sang phía mình, nửa bên vai của Cố Chiêu đã bị nước mưa xối ướt.
Cậu lặng lẽ giơ tay, đẩy ô qua bên kia.
Cố Chiêu liếc nhìn cậu: “Sao vậy?”
Kỷ Tô khẽ đáp: “Cậu ướt hết rồi.”
“Không sao.” Cố Chiêu bình thản nói: “Dù sao về cũng phải tắm.”
Kỷ Tô tốt bụng nhắc nhở: “Sẽ bị cảm đấy.”
Cố Chiêu thoáng dừng chân: “Cậu đang lo cho tôi?”
“Phải.” Kỷ Tô buột miệng thốt ra, đối diện với ánh mắt của hắn, cậu bổ sung thêm: “Với tư cách là bạn bè, quan tâm nhau là chuyện nên làm.”
“À.” Cố Chiêu thôi nhìn: “Vậy cậu cứ quan tâm tôi tiếp đi.”
Kỷ Tô: “...”
Sao người này lại như thế?
Đến nhà ăn ăn tối xong, Cố Chiêu đưa cậu đến dưới tòa ký túc xá như mọi lần.
“Tôi về nhé.” Kỷ Tô dừng chân: “Về ký túc xá cậu nhớ mau mau đi tắm đấy.”
Cố Chiêu đáp: “Ừ.”
Kỷ Tô nhìn gương mặt tuấn tú sắc bén kia, định nói gì đó nhưng rồi không biết phải nói từ đâu, cuối cùng chỉ vẫy tay với hắn: “Trên đường về cẩn thận.”
Cố Chiêu đứng dưới ánh đèn đường, trông theo bóng dưng gầy gò thẳng tắp dần biến mắt nơi góc rẽ. Hắn thả tay cầm ô xuống, thu ô lại.
*
Kỷ Tô về đến ký túc xá, các bạn cùng phòng đều đang chơi game.
Sau khi chơi xong một ván, Kiều Cẩm ghé lại gần hỏi: “Hồi nãy có chuyện gì vậy, tôi chưa nói xong mà sao cậu đã vội vàng cúp máy?”
Kỷ Tô bất lực, nói: “Vì lúc đó người có ý đồ xấu trong lời cậu nói đang ở bên cạnh.”
“Vãi chưởng!” Kiều Cẩm hết hồn la lên, sau đó cà khịa: “Sao ở đâu cũng thấy hot boy Cố vậy?”
Kỷ Tô: “Tôi cũng muốn biết...”
Kiều Cẩm truy hỏi: “Cậu ta đến câu lạc bộ âm nhạc làm gì?”
Kỷ Tô thành thật trả lời: “Đưa ô cho tôi.”
“Đưa ô?” Kiều Cẩm ngạc nhiên: “Cố Chiêu chu đáo đến vậy hả?”
Kỷ Tô không muốn nói nhiều thêm nữa, dứt khoát đổi chủ đề: “Hôm nay đàn chị tìm tôi, chị ấy muốn tôi đại diện câu lạc bộ âm nhạc biểu diễn đàn dương cầm trong ngày hội văn hoá.”
“Thật không?” Quả nhiên Kiều Cẩm kích động hẳn lên: “Ngày hội văn hoá đó! Tô Tô, cậu giỏi quá!”
Lý Do tháo tai nghe: “Ngày hội văn hoá gì vậy?”
“Tô Tô sắp biểu diễn đàn piano ở ngày hội văn hoá!” Kiều Cẩm ưỡn ngực, giọng điệu tự hào.
Dù không quan tâm đến ngày hội văn hoá, Triệu Tử Vân vẫn khen ngợi: “Wow! Đỉnh đấy!”
“Chúc mừng chúc mừng!” Lý Do tiếp lời: “Kỷ Tô, đến lúc đó chúng tôi chắc chắn sẽ tới cổ vũ cho cậu!”
“Cảm ơn các cậu.” Kỷ Tô cảm ơn, cầm điện thoại trên bàn lên gửi tin nhắn cho Cố Chiêu.
Kỷ Tô: [Tới ký túc xá chưa?]
Cố Chiêu: [Vừa tới.]
Kỷ Tô: [Ừ.]
Kỷ Tô: [Vậy cậu mau đi tắm đi, đừng để bị cảm đấy.]
Cố Chiêu: [Nếu tôi bị cảm, cậu có chăm sóc tôi không?]
Kỷ Tô: [Đương nhiên.]
Kỷ Tô: [Nhưng bị cảm khó chịu lắm, cậu đừng để bị cảm.]
Cố Chiêu: [Ừ.]
Kỷ Tô: [Đi tắm đi.]
Vừa gửi tin nhắn này xong, cậu nhận được lời mời kết bạn WeChat.
Kỷ Tô xem kỹ, nhấn đồng ý.
Thất Nguyệt: [Chào đàn anh, em là thành viên câu lạc bộ nhảy do đàn chị Lâm Nghiên giới thiệu, em tên Hàn Manh~]
Thất Nguyệt: [Đàn anh có thể gọi em là Manh Manh ạ~]
Kỷ Tô: “?”
Cậu nhìn ký tự trong khung chat, lần đầu tiên cảm thấy thế giới này quá nhỏ bé.
Thì ra trong trường họ có một cô gái tên Manh Manh....
Kỷ Tô: [Chào em, anh tên Kỷ Tô.]
Thất Nguyệt: [Dạ dạ em biết mà!]
Thất Nguyệt: [Trước đây em may mắn được nghe đàn anh đàn khúc nhạc dương cầm kia, nhoáng cái là thích luôn.]
Kỷ Tô: [Cảm ơn.]
Thất Nguyệt: [Em đã biên xong vũ đạo rồi, mai tụi mình cùng tập thử được không anh?]
Kỷ Tô: [Được, chiều mai anh rảnh.]
Thất Nguyệt: [Hai giờ chiều mai được không ạ?]
Kỷ Tô: [Được.]
Thất Nguyệt: [Ok, vậy không gặp không về nhé đàn anh!]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Kỷ Tô do dự một lúc, cuối cùng vẫn không đổi biệt danh trên WeChat của đối phương thành tên.
*
Hôm sau là thứ Bảy, buổi sáng sau khi ngủ dậy, Kỷ Tô vẽ tranh một lúc, ăn trưa xong thì đến câu lạc bộ âm nhạc.
Ở câu lạc bộ âm nhạc không có ai, cậu mở nắp đàn piano, trước mắt bỗng xuất hiện cảnh tượng tối qua.
Trong phòng nhạc, trên cây đàn này, đều chất chứa quá nhiều thứ không nên chứa...
“Đàn anh!” Đương lúc ngớ người, chợt có giọng nữ giòn giã vang lên ở sau lưng.
Kỷ Tô quay người: “Chào em.”
Cô gái cột tóc đuôi ngựa nhoẻn miệng cười: “Chào buổi sáng đàn anh, em không đến trễ chứ?”
“Không.” Kỷ Tô cười mỉm: “Anh cũng vừa đến chưa lâu.”
Hàn Manh bỏ balo xuống: “Vậy tụi mình bắt đầu nha đàn anh.”
Kỷ Tô ngồi trước đàn piano: “Anh cứ đàn luôn à?”
Hàn Manh thực hiện mấy động tác khởi động đơn giản: “Đàn anh xem bài nhảy em biên đạo trước nha.”
Kỷ Tô hỏi: “Không cần anh đệm nhạc à?”
Hàn Manh tò mò: “Đàn anh làm được hai việc cùng lúc ạ?”
“Bài này thì được.” Kỷ Tô giải thích: “Đã tập rất nhiều lần nên khá quen thuộc.”
Hàn Manh cười ngọt ngào: “Vậy thì tốt quá.”
Những nốt nhạc piano tuôn ra, Hàn Manh bước theo nhịp điệu bắt đầu nhảy múa.
Tên của nhạc khúc “Look Forward” này là chờ mong, nhưng thực chất khúc nhạc chẳng chứa đựng sự chờ mong mãnh liệt,mà cả ca khúc đều là sự bình yên và ấm áp, tựa như ánh nắng dịu dàng ngày xuân, mang lại hy vọng cho mọi người.
Chỉ là, người chơi đàn lại toát lên cảm giác cô độc len lỏi.
Mà điệu nhảy của Hàn Manh lại bắt lấy cảm xúc này rất chính xác.
Hết một khúc, điệu nhảy cũng kết thúc rất mượt mà.
Kỷ Tô thật lòng khen ngợi: “Em múa tốt lắm.”
“Cảm ơn đàn anh.” Hàn Manh giơ tay lau mồ hôi trên trán: “Nhưng tiếng đàn của đàn anh mới là nguồn linh cảm của em.”
Kỷ Tô lấy khăn giấy ra khỏi túi, đưa cho cô: “Lau mồ hôi đi.”
Hàn Manh nhận khăn giấy: “Em cảm ơn, đàn anh chu đáo quá.”
Kỷ Tô: “Đừng khách sáo.”
“Hồi nãy em lại nghĩ ra động tác mới, nên vẫn phải chỉnh lại biên đạo một tí.” Hàn Manh nhìn cậu: “Đàn anh đệm nhạc cho em thêm một lần nữa được không ạ?”
Kỷ Tô gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Tập luyện xong thì trời đã sẩm tối.
Hàn Manh mời: “Đàn anh, anh tới nhà ăn ăn tối cùng em không?”
Kỷ Tô từ chối khéo: “Xin lỗi, lát nữa anh còn bận việc khác.”
“Vâng.” Hàn Manh cười với cậu: “Vậy lần sau có cơ hội thì cùng ăn nhé!”
Trên đường về ký túc xá, trong lòng Kỷ Tô loáng thoáng cảm thấy hôm nay thiếu mất thứ gì đó.
Điện thoại trong tay rung lên, cậu nhìn màn hình điện thoại, nhấp vào WeChat.
Cố Chiêu: [Ăn tối chưa?]
Kỷ Tô: [Chưa, vừa tập đàn xong.]
Cố Chiêu: [Bận cỡ nào đi nữa cũng phải nhớ ăn tối.]
Kỷ Tô nhíu mày, cuối cùng đã biết thiếu thứ gì.
Cả ngày hôm nay, Cố Chiêu không xuất hiện trước mặt cậu.
Kỷ Tô: [Cậu cũng vậy.]
Cố Chiêu: [Tôi ăn không nổi.]
Kỷ Tô: [Sao vậy?]
Cố Chiêu: [Hình như sốt rồi.]
Kỷ Tô căng thẳng, ngón tay gõ chữ nhanh như bay.
Kỷ Tô: [Đi bệnh viện chưa?]
Kỷ Tô: [Tối qua dầm mưa bị cảm đúng không?]
Cố Chiêu: [Chưa đi bệnh viện.]
Cố Chiêu: [Không sao.]
Kỷ Tô: [Vậy cậu uống thuốc chưa?]
Cố Chiêu: [Không có thuốc.]
Kỷ Tô: [Đặt người ta mua thuốc mang tới được mà.]
Cố Chiêu: [Lười đặt.]
Kỷ Tô sắp bị người này đánh bại rồi, sốt ruột đến mức sắp giậm chân.
Kỷ Tô: [Cậu đang ở ký túc xá sao?]
Cố Chiêu: [Không, về nhà rồi.]
Kỷ Tô: [Được, cậu nghỉ ngơi trước đi.]
Kỷ Tô đổi hướng, đi thẳng đến phòng y tế của trường.
Mua một túi thuốc to xong, cậu bắt xe tới nhà Cố Chiêu, sau đó mua thêm cháo nóng ở gần khu chung cư rồi mang theo.
Thành thạo nhập mật mã cửa nhà, Kỷ Tô đẩy cửa bước vào.
Trong phòng khách bật một ngọn đèn, Cố Chiêu nằm trên sô pha, vì cơ thể quá cao lớn nên một chân phải chống trên mặt sàn.
“Cố Chiêu.” Kỷ Tô khẽ gọi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Cố Chiêu nhấc cánh tay đang che trên mặt, nhìn sang phía cậu: “Sao cậu tới đây?”
Vừa mở miệng liền phát hiện giọng hắn đã khàn.
“Tôi mua thuốc cho cậu rồi, cậu uống thuốc trước đã.” Kỷ Tô bước qua, đặt thuốc và cháo lên bàn trà: “Sáng mai nếu vẫn chưa hạ sốt thì phải đi bệnh viện đấy.”
Cố Chiêu dõi mắt trông theo từng cử động của cậu, không nói gì.
Kỷ Tô dừng lại trước sô pha, ngồi xổm xuống: “Tối qua cậu không nghe lời tôi, lúc về không tắm ngay đúng không?”
Cố Chiêu trả lời: “Có nghe.”
“Vậy sao lại bị sốt?” Kỷ Tô nhíu mày, giơ tay sờ trán hắn, sau đó phải rụt ngón tay vì nhiệt độ quá cao.
Ngay sau đó, bàn tay nóng ran nắm lấy ngón tay cậu.
“Cậu lo lắng cho tôi?” Cố Chiêu nhìn cậu không chớp mắt, có lẽ vì sốt nên đôi đồng tử đen láy sáng hơn bình thường, tựa như được nước gột rửa.
Nhịp tim của Kỷ Tô lại bắt đầu tăng nhanh, cậu vờ như bình tĩnh: “Vì tôi nên cậu mới bị sốt, đương nhiên tôi lo phải cho cậu rồi.”
Nếu không vì đưa ô cho cậu, còn nghiêng ô sang phía cậu, Cố Chiêu sẽ không bị bệnh.
Cố Chiêu tiếp tục nhìn cậu chăm chú: “Chỉ vậy thôi?”
“Còn nữa...” Kỷ Tô cụp mắt: “Cậu là bạn của tôi, chắc chắn tôi sẽ lo cho cậu.”
“Bạn nào cậu cũng như thế à?” Cố Chiêu xoa mu bàn tay của cậu bằng bụng ngón tay của mình: “Mua thuốc đưa tới tận cửa, tự mình chăm sóc.”
“Ừ...” Kỷ Tô cảm giác làn da trên mu bàn tay mình bỏng rát, cậu tay mình về.
Cố Chiêu buông ra, lại che mặt mình: “Dù không phải câu trả lời tôi muốn, nhưng cậu đến đây là tôi đã rất vui rồi.”
Kỷ Tô mím môi: “Tôi đi rót cho cậu ly nước.”
Cậu bưng nước ấm quay lại ghế sô pha, lấy viên thuốc hạ sốt: “Uống thuốc hạ sốt trước đã.”
Cố Chiêu ngồi dậy, uống viên thuốc ngay trên tay cậu.
Bờ môi nóng ấm chạm vào lòng bàn tay mềm mại, đầu lưỡi nóng rực thò ra, liếm ướt lòng bàn tay.
Kỷ Tô rụt tay lại như bị điện giật, vành tai đỏ au.
Cố Chiêu uống ngụm nước, nuốt thuốc.
“Ăn ít cháo đi.” Kỷ Tô mở túi giữ ấm: “Vẫn còn nóng đấy.”
“Cậu cũng chưa ăn đúng không?” Cố Chiêu nhận muỗng: “Ăn chung đi.”
Hai người chia nhau cháo nóng, Kỷ Tô dọn dẹp bàn trà, giục: “Cậu mau lên giường ngủ đi, ngủ trên sô pha lạnh lắm.”
Cố Chiêu đứng lên, cơ thể cao to thoáng nghiêng ngả.
Kỷ Tô đỡ hắn theo phản xạ có điều kiện, choàng tay hắn lên vai mình: “Tôi dìu cậu vào.”
Ở góc nhìn mà cậu không thấy, nét cười thoáng hiện trên khoé môi Cố Chiêu.
Kỷ Tô vất vả dìu hắn vào phòng ngủ, đặt xuống giường nằm đàng hoàng, kéo tấm chăn mỏng: “Cậu nghỉ ngơi nhé, tôi về trường đây.”
Cố Chiêu duỗi một tay nắm lấy cổ tay cậu: “Tối nay cậu đừng đi được không?”
Kỷ Tô cắn môi dưới: “Mai tôi lại tới thăm cậu.”
“Ừ.” Cố Chiêu buông lỏng tay, từ từ trượt xuống: “Không cần lo cho tôi, cậu về đi.”
Kỷ Tô trầm tư mấy giây, cuối cùng vẫn không thể yên lòng: “Cậu ngủ đi, tối nay tôi ngủ ở sô pha.”
Nhỡ đâu nửa đêm hắn sốt cao, không ai chăm sóc thì nguy hiểm lắm.
Kỷ Tô vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.
Tay cậu cầm áo sơ mi trắng, đại não mất kiểm soát lại nhớ đến lời Cố Chiêu từng nói, vàng tai lại nóng ran.
Cậu định vứt chiếc áo sơ mi trắng này, nhưng lại không muốn để trần ra ngoài, chỉ đành tự an ủi mình rằng dù sao cũng giặt sạch rồi.
Tắm xong, Kỷ Tô ra khỏi phòng tắm, đi thẳng ra sô pha.
“Lên giường ngủ đi.” Cố Chiêu nghiêng người: “Ngủ sô pha khó chịu lắm.”
“Không cần đâu.” Kỷ Tô từ chối: “Tôi ngủ sô pha nhà cậu thấy thoải mái lắm.”
“Sao?” Giọng Cố Chiêu khản đặc, giọng hơi tự giễu “Tôi bệnh đến mức này rồi mà cậu còn sợ tôi làm gì cậu?”
Kỷ Tô: “Tôi không có ý đó...”
“Biết rồi.” Cố Chiêu trở mình: “Không ép cậu.”
Vẫn còn sớm, Kỷ Tô chưa buồn ngủ nên ngồi trên sô pha chơi điện thoại một lúc.
Khoảng 11 giờ, cậu đứng dậy khỏi sô pha, bước đến bên giường, duỗi tay sờ trán Cố Chiêu, hình như nhiệt độ đã giảm đi một tí.
Cố Chiêu nhắm chặt hai mắt, có lẽ do khao khát sự mát lạnh mà hắn vô thức cọ trán vào tay cậu.
Kỷ Tô mềm lòng, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.
Một người bình thường tưởng như vô địch, tưởng như có thể mãi mãi kiểm soát mọi thứ trong tay mình, nhưng lúc bị bệnh cũng trở nên yếu ớt như vậy.
“Lạnh...” Cố Chiêu thấp giọng rầm rì một tiếng.
“Lạnh à?” Kỷ Tô hoàn hồn, kéo chăn lên, kết quả bị hắn kéo một cái ôm trọn lấy.
Dù cách tấm chăn, nhiệt độ cơ thể chàng trai vẫn truyền đến rõ mồn một.
Kỷ Tô chỉ có thể dè dặt nằm một bên, mặc cho đối phương ôm mình.
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra hình như nhiệt độ cơ thể Cố Chiêu ngày càng cao, nóng lạ thường.
“Cố Chiêu...” Kỷ Tô khẽ gọi: “Tôi thấy cậu nên đến bệnh viện thì hơn.”
Ngay sau đó, Cố Chiêu mở bừng hai mắt, hai ngọn lửa bừng cháy dưới đáy con ngươi.
Kỷ Tô giật thót, giãy giụa theo bản năng.
“Đừng cử động.” Cố Chiêu gằn giọng, dường như giọng hắn khàn hơn hồi nãy.
Cơ thể Kỷ Tô cứng đờ, trong nháy mắt mặt cậu đỏ bừng.
Chẳng phải bị bệnh à, sao người bệnh vẫn có thể...
Sinh lực dồi dào như vậy?
——————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Đã nói bị bệnh không làm gì nổi mà?
Cố cẩu: Bà xã ở trong ngực, tôi cũng đâu phải Liễu Hạ Huệ.
Mẹ ruột: Sốt? “Nắng cực” √
Cái đồ 1 lắm mưu nhiều kế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.