Yêu Quái Hệ Thống: Mau Xuyên Nam Thần, Sủng Lật Trời!
Chương 44: Ngạo Kiều Đại Lang Cẩu Tổng Tài (44)
Yêu Cửu
06/08/2021
Trong tầm mắt Vinh Diệu, toàn màu đỏ tươi, ý nghĩ muốn bóp chết Triệu Tuyết Hoa đều có.
[ Triệu Bạch Liên! Con mẹ nó ta... ]
"Đinh đinh đinh!"
Cảnh báo sinh mạng kí chủ sắp biến mất vang lên.
Vinh Diệu hoảng loạn: [ Tiểu tỷ tỷ, ngươi cố gắng chống đỡ, thương thành có thuốc kéo dài sinh mệnh, không quan hệ... ]
Nó còn chưa nói xong, bị Thiên Thu cắt cắt đứt liên lạc, khẩn cấp đến nỗi khóc lên.
Tiểu tỷ tỷ không muốn sống nữa sao, cô đang muốn làm gì vậy?
...
Trên cửa sổ xe dính đầy máu tươi, có thể thấy được va chạm kia khủng bố đến mức nào.
Nhịp tim cô ta rất nhanh, có chút sợ hãi, quay đầu nhìn thấy bóng người ven đường đang nằm trong vũng máu.
Cô ta lập tức xuống xe, nhìn thấy bóng người trong vũng máu không có bất kì cử động nào, đã mất đi hô hấp.
Nữ nhân này, cuối cùng đã chết rồi!
Cô ta run rẩy lên tiếng: "Tiếu Bảo Bối, ai bảo cô cản đường tôi, đây đều là báo ứng! Cô đáng chết!"
Cô ta nói xong, xoay người muốn đi, lại nghe được âm thanh khàn khàn vang lên từ sau lưng:
"Đáng chết? Không chết được mà nói... Làm sao bây giờ?"
Triệu Tuyết Hoa không dám tin, nghĩ rằng mình nghe lầm.
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy một màn khiến người ta tê dại cả đầu, bóng người trong vũng máu, chậm rãi bò lên, toàn thân dính đầy máu, ngước mắt nhìn về phía cô ta.
Ánh mắt lãnh khốc như vậy, giống như quái vật kinh khủng không biết tên, rút đi bề ngoài ưu nhã, chỉ còn lại hắc ám khát máu.
Triệu Tuyết Hoa không dám tin, liên tiếp lui về phía sau, ngã xuống đất.
"Cô... cô tại sao chưa chết!?"
"Không có ý tứ, tôi không chết được."
Thiên Thu vẫn ưu nhã như cũ, chậm rãi hướng về cô ta đi tới.
Toàn thân cô nhuốm máu, giống như ác ma bò ra từ trong địa ngục, mỗi một bước, đều mang vô tận sợ hãi.
Triệu Tuyết Hoa: "Đừng, đừng tới đây, đừng giết tôi, cầu van cô!"
"Yên tâm đi, Tiếu Bảo Bối chỉ cần nhìn cô thu hoạch được báo ứng, không có yêu cầu khác."
Cô có chút thở dài: "Tôi cũng không giết nhân loại. Mặc dù, nhân loại như cô thực rất đáng ghét."
Triệu Tuyết Hoa là người trùng sinh, rất nhanh ý thức được, người trước mắt sớm đã không phải Tiếu Bảo Bối, cô đã bị đồ vật đáng sợ nào đó nhập thân!
"Cô có ý tứ gì, cô không phải người, cô rốt cuộc là ai?"
Triệu Tuyết Hoa toàn thân run rẩy, trơ mắt nhìn xem cô cách mình càng ngày càng gần.
"Tôi đương nhiên là người, đáng tiếc, cô không phải."
"Tôi làm sao có thể không phải, rõ ràng là cô, cô mới là quái vật!"
Thiên Thu cúi người, ngón tay thon dài, nâng cằm Triệu Tuyết Hoa lên, đưa gương mặt kia xích lại ánh mắt cô.
Triệu Tuyết Hoa trừng to mắt.
Cô ta bị khống chế, nhìn tới đôi mắt Thiên Thu.
Như nhìn như hố sâu không đáy, làm cho người ta dâng lên vô tận sợ hãi, như mặt kính hắc ám nhất và thanh tịnh nhất, chiếu rọi ra bóng dáng trước mắt.
Không phải người, mà là... Quái vật!
"Cô cảm thấy, bộ dáng mình lớn lên chính là người sao? Đây mới là bộ dáng chân thật của cô."
Triệu Tuyết Hoa giãy dụa há miệng muốn giải thích, lại nhìn thấy quái vật khủng bố ghê tởm trong mắt Thiên Thu, đồng thời há to cái miệng đầy máu.
Cô ta bị sợ hãi bao phủ, lại không cách nào kêu ra tiếng, trong cổ chỉ có thể phát ra một chút âm thanh.
Thiên Thu buông tay, lau sạch tay chạm vào Triệu Tuyết Hoa, nói: "Hiện tại xem ra, quái vật là cô mới đúng chứ."
Lòng dạ chiếm đầy ác ý nhất, bề ngoài là vỏ bọc đầy hoa lệ xinh đẹp, lại dung nạp lấy đủ loại quái vật kiểu dáng khủng bố ghê tởm.
Trong mắt cô nhân loại chính là như vậy.
Ngoại trừ... tiểu ca ca.
Triệu Tuyết Hoa không thể nào tiếp thu được, kêu thảm một tiếng bén nhọn, thần kinh triệt để sụp đổ!
...
Những người đến sau đều bị hiện trường máu me hù dọa.
Thiên Thu nằm lại trong vũng máu, Triệu Tuyết Hoa kinh khủng ngồi chồm hổm trên mặt đất, đã không cách nào nói chuyện.
Cô ta đã bị dọa sợ đến điên.
Cảnh sát đem Triệu Tuyết Hoa mang đi tạm giam, Thiên Thu được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Các bác sĩ kỳ lạ phát hiện, vết thương trên người cô nhìn như khủng bố trí mạng, trên thực tế không có bất kỳ sự tình gì, băng bó xong liền có thể xuất viện.
Thiên Thu qua loa băng bó xong, chuẩn bị rời đi, y tá lại hỏi: "Cô không gọi điện thoại sao?"
Thiên Thu cầm điện thoại di động của mình, bị đụng thành cơ hồ hai nửa, có thể thấy được lúc ấy tai nạn xe cộ cực kì khủng bố.
Y tá kinh hãi, lần nữa cảm thán vận khí Thiên Thu, lấy điện thoại di động của mình đưa cho cô: "Cô dùng của tôi đi."
[ Triệu Bạch Liên! Con mẹ nó ta... ]
"Đinh đinh đinh!"
Cảnh báo sinh mạng kí chủ sắp biến mất vang lên.
Vinh Diệu hoảng loạn: [ Tiểu tỷ tỷ, ngươi cố gắng chống đỡ, thương thành có thuốc kéo dài sinh mệnh, không quan hệ... ]
Nó còn chưa nói xong, bị Thiên Thu cắt cắt đứt liên lạc, khẩn cấp đến nỗi khóc lên.
Tiểu tỷ tỷ không muốn sống nữa sao, cô đang muốn làm gì vậy?
...
Trên cửa sổ xe dính đầy máu tươi, có thể thấy được va chạm kia khủng bố đến mức nào.
Nhịp tim cô ta rất nhanh, có chút sợ hãi, quay đầu nhìn thấy bóng người ven đường đang nằm trong vũng máu.
Cô ta lập tức xuống xe, nhìn thấy bóng người trong vũng máu không có bất kì cử động nào, đã mất đi hô hấp.
Nữ nhân này, cuối cùng đã chết rồi!
Cô ta run rẩy lên tiếng: "Tiếu Bảo Bối, ai bảo cô cản đường tôi, đây đều là báo ứng! Cô đáng chết!"
Cô ta nói xong, xoay người muốn đi, lại nghe được âm thanh khàn khàn vang lên từ sau lưng:
"Đáng chết? Không chết được mà nói... Làm sao bây giờ?"
Triệu Tuyết Hoa không dám tin, nghĩ rằng mình nghe lầm.
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy một màn khiến người ta tê dại cả đầu, bóng người trong vũng máu, chậm rãi bò lên, toàn thân dính đầy máu, ngước mắt nhìn về phía cô ta.
Ánh mắt lãnh khốc như vậy, giống như quái vật kinh khủng không biết tên, rút đi bề ngoài ưu nhã, chỉ còn lại hắc ám khát máu.
Triệu Tuyết Hoa không dám tin, liên tiếp lui về phía sau, ngã xuống đất.
"Cô... cô tại sao chưa chết!?"
"Không có ý tứ, tôi không chết được."
Thiên Thu vẫn ưu nhã như cũ, chậm rãi hướng về cô ta đi tới.
Toàn thân cô nhuốm máu, giống như ác ma bò ra từ trong địa ngục, mỗi một bước, đều mang vô tận sợ hãi.
Triệu Tuyết Hoa: "Đừng, đừng tới đây, đừng giết tôi, cầu van cô!"
"Yên tâm đi, Tiếu Bảo Bối chỉ cần nhìn cô thu hoạch được báo ứng, không có yêu cầu khác."
Cô có chút thở dài: "Tôi cũng không giết nhân loại. Mặc dù, nhân loại như cô thực rất đáng ghét."
Triệu Tuyết Hoa là người trùng sinh, rất nhanh ý thức được, người trước mắt sớm đã không phải Tiếu Bảo Bối, cô đã bị đồ vật đáng sợ nào đó nhập thân!
"Cô có ý tứ gì, cô không phải người, cô rốt cuộc là ai?"
Triệu Tuyết Hoa toàn thân run rẩy, trơ mắt nhìn xem cô cách mình càng ngày càng gần.
"Tôi đương nhiên là người, đáng tiếc, cô không phải."
"Tôi làm sao có thể không phải, rõ ràng là cô, cô mới là quái vật!"
Thiên Thu cúi người, ngón tay thon dài, nâng cằm Triệu Tuyết Hoa lên, đưa gương mặt kia xích lại ánh mắt cô.
Triệu Tuyết Hoa trừng to mắt.
Cô ta bị khống chế, nhìn tới đôi mắt Thiên Thu.
Như nhìn như hố sâu không đáy, làm cho người ta dâng lên vô tận sợ hãi, như mặt kính hắc ám nhất và thanh tịnh nhất, chiếu rọi ra bóng dáng trước mắt.
Không phải người, mà là... Quái vật!
"Cô cảm thấy, bộ dáng mình lớn lên chính là người sao? Đây mới là bộ dáng chân thật của cô."
Triệu Tuyết Hoa giãy dụa há miệng muốn giải thích, lại nhìn thấy quái vật khủng bố ghê tởm trong mắt Thiên Thu, đồng thời há to cái miệng đầy máu.
Cô ta bị sợ hãi bao phủ, lại không cách nào kêu ra tiếng, trong cổ chỉ có thể phát ra một chút âm thanh.
Thiên Thu buông tay, lau sạch tay chạm vào Triệu Tuyết Hoa, nói: "Hiện tại xem ra, quái vật là cô mới đúng chứ."
Lòng dạ chiếm đầy ác ý nhất, bề ngoài là vỏ bọc đầy hoa lệ xinh đẹp, lại dung nạp lấy đủ loại quái vật kiểu dáng khủng bố ghê tởm.
Trong mắt cô nhân loại chính là như vậy.
Ngoại trừ... tiểu ca ca.
Triệu Tuyết Hoa không thể nào tiếp thu được, kêu thảm một tiếng bén nhọn, thần kinh triệt để sụp đổ!
...
Những người đến sau đều bị hiện trường máu me hù dọa.
Thiên Thu nằm lại trong vũng máu, Triệu Tuyết Hoa kinh khủng ngồi chồm hổm trên mặt đất, đã không cách nào nói chuyện.
Cô ta đã bị dọa sợ đến điên.
Cảnh sát đem Triệu Tuyết Hoa mang đi tạm giam, Thiên Thu được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Các bác sĩ kỳ lạ phát hiện, vết thương trên người cô nhìn như khủng bố trí mạng, trên thực tế không có bất kỳ sự tình gì, băng bó xong liền có thể xuất viện.
Thiên Thu qua loa băng bó xong, chuẩn bị rời đi, y tá lại hỏi: "Cô không gọi điện thoại sao?"
Thiên Thu cầm điện thoại di động của mình, bị đụng thành cơ hồ hai nửa, có thể thấy được lúc ấy tai nạn xe cộ cực kì khủng bố.
Y tá kinh hãi, lần nữa cảm thán vận khí Thiên Thu, lấy điện thoại di động của mình đưa cho cô: "Cô dùng của tôi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.