Chương 54
Xuyên Lan
21/11/2021
Tang Du nhận lấy nụ hôn của bạn trai, trong chớp mắt biến thành con cừu non nhu thuận, kiễng mũi chân nghênh đón.
Dù sao cũng là ở khu bệnh, Lam Khâm khắc chế bản thân không được quá phóng túng, sau khi khẽ hôn liền ngẩng đầu.
Tang Du cười tủm tỉm đuổi theo, mổ lên gương mặt anh: "Chờ em vào lấy túi đã."
Lam Khâm vỗ về lưng cô, gật đầu.
Hoàn toàn coi Trình Trì sắc mặt đen sì đứng bên cạnh như không khí.
Mạnh Tây Tây còn chưa đi, mắt thấy tình hình chiến đấu đã ổn định, cô ngay lập tức ló đầu ra khỏi phòng nghỉ, trong tay cầm áo khoác và túi của Tang Du, cười ý vị thâm trường: "Tang Tiểu Ngư, đồ trong túi cậu mình thu dọn xong rồi, nhanh tan tầm ngọt ngọt ngào ngào đi thôi, đừng ở chỗ này làm chói mắt, đau."
Tang Du cởi đồng phục y tá rồi gấp lại, trao đổi đồ với Mạnh Tây Tây, cô ghé vào bàn hộ sĩ cầm bút viết, thuần thục điền vào bảng bàn giao, mái tóc dài được cuộn lên do không có mũ y tá giữ lại, vài sợi rũ xuống che trước mắt.
Cô tùy ý vén lên hai lần nhưng không được, không khỏi nóng vội, khi gương mặt hiện lên vẻ tức giận liền thấy ngón tay thon dài quen thuộc tới gần, đầu ngón tay vén tóc ra sau tai giúp cô.
Vành tai Tang Du bị chạm nhẹ, không khống chế được mà ửng hồng, cô nghiêng đầu, chỉ thấy đôi mắt Lam Khâm ôn nhuận, khóe môi đạm sắc mang ý cười, nhìn cô chăm chú không chớp mắt.
Khâm Khâm tán tỉnh trong vô hình... là trí mạng nhất.
Tang Du thở ra một hơi, đẩy nhanh tốc độ tay, sau khi viết xong bàn giao thì dắt tay Lam Khâm: "Chúng ta đi."
Trước sau không đến ba phút, Trình Trì vẫn đứng tại chỗ, thu hết những thần thái động tác của Tang Du vào trong mắt, anh ta không nói một lời nhìn cô được Lam Khâm ôm đi vào thang máy, cười xinh đẹp thuần mỹ.
Trình Trì nắm chặt tay, bị vả mặt một cách trực tiếp như vậy làm sao có thể chịu đựng.
Dù sao cũng là ở khu bệnh, Lam Khâm khắc chế bản thân không được quá phóng túng, sau khi khẽ hôn liền ngẩng đầu.
Tang Du cười tủm tỉm đuổi theo, mổ lên gương mặt anh: "Chờ em vào lấy túi đã."
Lam Khâm vỗ về lưng cô, gật đầu.
Hoàn toàn coi Trình Trì sắc mặt đen sì đứng bên cạnh như không khí.
Mạnh Tây Tây còn chưa đi, mắt thấy tình hình chiến đấu đã ổn định, cô ngay lập tức ló đầu ra khỏi phòng nghỉ, trong tay cầm áo khoác và túi của Tang Du, cười ý vị thâm trường: "Tang Tiểu Ngư, đồ trong túi cậu mình thu dọn xong rồi, nhanh tan tầm ngọt ngọt ngào ngào đi thôi, đừng ở chỗ này làm chói mắt, đau."
Tang Du cởi đồng phục y tá rồi gấp lại, trao đổi đồ với Mạnh Tây Tây, cô ghé vào bàn hộ sĩ cầm bút viết, thuần thục điền vào bảng bàn giao, mái tóc dài được cuộn lên do không có mũ y tá giữ lại, vài sợi rũ xuống che trước mắt.
Cô tùy ý vén lên hai lần nhưng không được, không khỏi nóng vội, khi gương mặt hiện lên vẻ tức giận liền thấy ngón tay thon dài quen thuộc tới gần, đầu ngón tay vén tóc ra sau tai giúp cô.
Vành tai Tang Du bị chạm nhẹ, không khống chế được mà ửng hồng, cô nghiêng đầu, chỉ thấy đôi mắt Lam Khâm ôn nhuận, khóe môi đạm sắc mang ý cười, nhìn cô chăm chú không chớp mắt.
Khâm Khâm tán tỉnh trong vô hình... là trí mạng nhất.
Tang Du thở ra một hơi, đẩy nhanh tốc độ tay, sau khi viết xong bàn giao thì dắt tay Lam Khâm: "Chúng ta đi."
Trước sau không đến ba phút, Trình Trì vẫn đứng tại chỗ, thu hết những thần thái động tác của Tang Du vào trong mắt, anh ta không nói một lời nhìn cô được Lam Khâm ôm đi vào thang máy, cười xinh đẹp thuần mỹ.
Trình Trì nắm chặt tay, bị vả mặt một cách trực tiếp như vậy làm sao có thể chịu đựng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.