Chương 70
Xuyên Lan
01/04/2022
Lam Khâm thích uống các vị sữa bò, bao gồm các món có mùi sữa nữa, Tang Du làm đồ ăn cho anh lâu như vậy nên biết cực kỳ rõ.
Cho nên cô cố ý lặng lẽ lên mạng mua sữa tắm thơm mùi sữa, nhưng lúc nhận được hàng còn chưa kịp thử, chỗ mẹ đã xảy ra chuyện, đến hôm nay về mới là lần đầu tiên bóc ra sử dụng.
Lúc Tang Du đang tắm còn cười trộm, tắm sạch sẽ thơm tho rồi lại cảm thấy mùi thơm chưa đủ, cô lấy kem dưỡng thể ra tỉ mỉ thoa từ tai xuống bàn chân một lúc, sau đó lại ngửi một chút, quả thật giống như sữa tươi, vừa ngọt vừa mát.
Cô kích động chạy như bay xuống lầu, muốn an ủi Lam Tiểu Khâm chịu thiệt thòi ở buổi biểu diễn, tiện thể... bắt nạt thêm lần nữa.
Nhưng đến khi thật sự bị Lam Khâm đè trên sô pha hôn đến đầu váng mắt hoa, cô kinh ngạc phát hiện ra mình căn bản còn không có sức chống cự, kế hoạch bắt nạt hoàn toàn biến thành bọt nước, chỉ có thể âm thầm run rẩy mặc anh chiếm đoạt, thân thể anh còn chưa khỏe hẳn mà đã mạnh bạo như vậy rồi, sau này khỏe lên có thể muốn làm gì thì làm...
Tang Du mặt đỏ tai hồng, bổ não thêm hình ảnh, đột nhiên trên tay có thêm chút trọng lượng, hình như là tờ giấy.
Tầm mắt mông lung của cô cố gắng điều chỉnh tập trung lại, sững sờ nhìn nội dung trên giấy, hơn nửa ngày không phát ra tiếng động, đến khi phản ứng lại hàng chữ này có ý gì, mắt cô nóng lên vội vàng đừng dậy, mắt sáng quắc chăm chú nhìn anh: "Khâm Khâm, anh nghĩ kỹ rồi sao?"
Lam Khâm thở gấp, vuốt ve gương mặt cô, gật đầu.
Tang Du nhớ lại bà nội có từng nói, Lam Khâm phải phẫu thuật, ngoài cửa ải thể chất, điều khó hơn chính là anh cần phải vượt qua tất cả bóng ma tâm lý đã trải qua trong những năm này, một lần nữa vào phòng bệnh, nằm lên bàn giải phẫu, tuyệt vọng để cho những dụng cụ lạnh băng mà anh bài xích mãnh liệt xâm nhập vào cổ họng.
Cô có thể tưởng tượng giải phẫu có bao nhiêu khó khăn đối với Lam Khâm, cho nên cũng không hỏi anh, trong lòng cũng đã chuẩn bị tốt, anh chấp nhận, cô sẽ đi cùng, chăm sóc thân thể và tâm lý anh đến trạng thái tốt nhất, anh không muốn, dù cho không thể nói được cả đời thì cũng không sao cả, cô sẽ nói thật nhiều, cũng đủ đem lại náo nhiệt cho anh rồi.
"Anh chắc chắn là mình tự nguyện sao?" Sắc mặt Tang Du nghiêm túc, không bỏ lỡ chút biểu tình nào biến hóa trên gương mặt anh: "Hay là vì buổi biểu diễn? Hay là bà nội ép anh?"
Lam Khâm lắc đầu, ôm lấy cô dỗ dành.
Tang Du đẩy vai anh ra một chút, nhìn anh không chớp mắt: "Vậy thì tại sao?"
Lam Khâm nhận ra so với việc không thể nói, Tiểu Ngư càng không muốn để anh tự làm khổ mình.
Tim anh mềm nhũn, ôm cô vỗ về, viết chữ trên lưng cô: "Bởi vì muốn chính miệng nói với em."
"Câu nào mà không thể viết ra?" Tang Du cãi lại: "Anh xem những gì anh viết trên người em em đều có thể hiểu rõ."
Câu nào?
Khóe miệng Lam Khâm cong lên, nhìn chằm chằm đôi mắt phiếm hồng của cô, chậm rãi mở miệng không tiếng động.
—— "Anh yêu em."
Lông mi Tang Du lập tức ướt đẫm, cọ cọ trên đùi anh, nhỏ giọng ngập ngừng: "Anh không cần nói em cũng hiểu."
Lam Khâm siết chặt tay cô, trong lòng bàn tay mềm mại vẫn còn tờ giấy mỏng lay động từng chút từng chút: "Tiểu Ngư đừng sợ, anh có thể."
Tang Du biết Lam Khâm đã hạ quyết tâm, cô nửa là chờ mong nửa là sầu lo, ban đêm ngủ không được, lại không dám xoay người làm anh lo lắng, đang ôm gối đầu rối rắm muốn chết thì anh vươn tay ôm cô vào lồng ngực, khẽ hôn lên tóc cô, không hiểu sao cô có thể bình tĩnh lại, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Tang Du dậy sớm, chuẩn bị xong cơm sáng và cơm trưa, trước tiên chạy đến trung tâm phục hồi chức năng trả việc nghỉ phép, trước khi đi cô còn an ủi Lam Khâm, mổ mổ môi anh nói: "Hôm nay em sẽ đi tìm bà nội, hỏi kỹ về phương án giải phẫu, chắc chắn không có vấn đề gì thì em mới đồng ý."
Thật ra những lời này nói chẳng có lực sát thương.
Tống Chỉ Ngọc là bác sĩ dày dặn kinh nghiệm, không ai hiểu về bệnh tình của Lam Khâm hơn bà, huống chi phẫu thuật chính còn là chuyên gia nổi tiếng được mời từ Mỹ, loại phẫu thuật đặc cách này làm sao đến lượt một y tá nhỏ đi xác nhận quy trình.
Nhưng Tang Du lại vô cùng nghiêm túc.
Lam Khâm cúi người hôn cô, đánh chữ đáp lại: "Được —— đều nghe Tang Tiểu Ngư."
Anh rất rõ, bà nội rất mong chờ anh phẫu thuật, lại cực kì tự tin như thế, không thể nào nói cho Tang Du nguy hiểm gì được.
Tang Du vừa đến trạm y tá đã bị Mạnh Tây Tây nhận ca sau ôm lấy, xoa xoa mặt cô xác nhận: "Mới đi có hơn mười ngày, may mà không ốm đi!"
"Tớ còn mập lên hai cân đấy!"
"Sao tớ lại nghe thấy mùi cơm chó nhỉ?" Mạnh Tây Tây ghét bỏ xua tay: "Béo hai cân cũng gầy hơn tớ một vòng, đừng khoe ra."
Tang Du cười haha nói chuyện phiếm với cô nàng vài câu, trong phòng có người bệnh rung chuông, cô nhanh chóng vào trạng thái làm việc, bận rộn hết một buổi sáng, đến giờ cơm trưa mới có được chút thời gian rảnh, xem lịch làm việc xác định Tống Chỉ Ngọc đang khám bệnh, tranh thủ từng giây từng phút đi đến phòng khám chuyên gia.
Cửa phòng khám khép hờ, Tang Du khẽ gõ cửa, nghe được bên trong có chút động tĩnh, cô dùng kính ngữ hỏi: "Cô Tống, cháu là Tang Du, cháu có thể đi vào không?"
Cô mơ hồ nghe được tiếng Tống Chỉ Ngọc đáp, đẩy cửa bước vào, lại giật mình nhìn thấy bà ngã phịch xuống ghế, đau đớn ấn huyệt thái dương, cuốn sổ trong tay bị nắm đến biến dạng.
"Bà nội?!"
Tang Du bước nhanh đến đỡ lấy, ổn định thân thể bà, hai tay đặt trên trán xoa bóp cho bà, hết bảy, tám phút mới thở phào, hai tay nắm chặt cũng chậm rãi buông ra.
"Không sao, tối hôm qua bị cảm lạnh, bệnh cũ thôi." Tống Chỉ Ngọc nhắm mắt hít thở, cố gắng ngồi vững: "Không làm cháu sợ chứ?"
Tang Du lắc đầu, sắc mặt trắng bệnh tiếp tục xoa bóp: "Bà nội, con đi làm kiểm tra với bà."
Tống Chỉ Ngọc cười cười: "Lớn tuổi như vậy rồi, có vấn đề gì bà tự biết rõ, kiểm tra gì chứ," Bà mệt mỏi buông tay Tang Du xuống: "Cháu vội vàng chạy tới đây, có phải Khâm Khâm có chuyện gì không?"
Tang Du chờ bà nội khôi phục chút huyết sắc, hỏi lại mấy lần chắc chắn bà không sao mới hỏi về việc phẫu thuật của Lam Khâm
Ánh mắt Tống Chỉ Ngọc rất sâu: "Đương nhiên là an toàn, nhiều nhất nếu giải phẫu không có hiệu quả, nó sẽ tiếp tục bị câm, dù sao cháu cũng không chê, không có tổn thất gì."
"Nếu đã quyết định, vậy bắt đầu từ hôm nay, kế hoạch phục hồi của nó cần phải đẩy nhanh hơn," Bà nghiêm túc dặn dò: "Sau đó bà sẽ đưa tư liệu cho cháu, cháu sớm chuẩn bị thực đơn và phương án tập thể hình phối hợp, phẫu thuật càng nhanh càng tốt, tranh thủ trong vòng ba tháng."
Tang Du nhíu mày: "Gấp như vậy sao ạ? Với tình hình hiện nay của anh ấy, chắc phải nửa năm mới hồi phục kha khá."
Tống Chỉ Ngọc ngước mắt lên, tốc độ nói chậm lại: "Tiểu Ngư, bà nội sẽ không hại nó."
Trong lòng Tang Du rùng mình, lại lần nữa cảm nhận được khí thế vô hình của Tống Chỉ Ngọc, cô mím môi: "Vâng, cháu sẽ làm theo, nhưng cũng mong bà nội đừng trách cháu dài dòng, hẳn là bà biết... Lam Khâm quan trọng bao nhiêu với cháu."
Cô ngoan ngoãn rời khỏi phòng khám, khi đặt tay lên tay nắm cửa, Tống Chỉ Ngọc lại mở miệng tiếp: "Tiểu Ngư, tất cả tiến triển trong thời gian chuẩn bị phẫu thuật của Khâm Khâm, bà sẽ thông báo kịp thời cho cháu, đồng thời về chuyện bản thiết kế của nó, cũng hy vọng cháu có thể giúp bà."
Tang Du quay đầu lại: "Bản thiết kế? Cháu phải giúp thế nào?"
Nếp nhăn ở đuôi mắt của Tống Chỉ Ngọc tạo ra chút độ cong: "Cháu vẫn chưa phát hiện sao? Mẫu bút thiết kế của Khâm Khâm được phân thành hai loại, một là kiểu thanh khiết bình thường, hai là —— kiểu trên xương quai xanh có vết bớt màu hồng nhạt."
Trái tim Tang Du đập dữ dội.
"Giá trị của hai loại này có sự chênh lệch rất lớn," Tống Chỉ Ngọc nói: "Trước kia nó đều đưa loại trước, nhưng tình hình bây giờ nghiêm trọng, bà yêu cầu nó phải bỏ ra thứ yêu thích, là loại thứ hai."
Tang Du trở về trạm y tá, trong đầu đều là mấy câu nói ý vị thâm trường của Tống Chỉ Ngọc, loại sau xương quai xanh có vết bớt, là... Khâm Khâm vẽ cho cô sao?
Nhân lúc không bận rộn, cô lấy điện thoại trong túi ra, nhìn con số đỏ tươi ở góc trên bên phải Wechat lại chỉ có một con số.
Hôm nay Lam Tiểu Khâm lại im lặng như vậy à? Còn không lên WeChat oanh tạc với cô?
Tang Du vừa đối mặt với anh thì trong lòng đã mềm nhũn, cho dù chỉ là khung thoại cũng vậy, nhất thời cô quên mất những thứ khác, trêu chọc anh: "Rất bận sao? Vội đến nỗi không có thời gian nhớ em luôn à?"
Điện thoại Lam Khâm đặt trên bàn trà hơi rung, nhưng anh chỉ nhìn lướt qua, không cầm lên.
"Lam tiên sinh, xin hãy nhìn thẳng màn hình." Nhân viên công chứng mặc đồng phục kịp thời nhắc nhở: "Bởi ngôn ngữ của anh có hạn chế nên chúng tôi cần quay lại toàn bộ quá trình, ngài cần phải phối hợp."
Lam Khâm ngước mắt lên, trên mặt vốn không có biểu cảm gì, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, lông mày của anh bỗng nhu hòa hơn, thậm chí lộ ra chút ý cười.
Nhỡ đâu... đoạn ghi hình này bị Tiểu Ngư nhìn thấy.
Luật sư sáng sớm đã vội vàng tới ngồi đối diện Lam Khâm, đứng dậy đặt một đống công văn dày cộp lên bàn trà theo thứ tự, lật đến trang cần có chữ kí, lần nữa làm tròn trách nhiệm hỏi: "Tiên sinh, ngài chắc chắn... Muốn chuyển mọi tài sản cá nhân ngài đang sở hữu cho Tang tiểu thư chứ? Cô ấy không phải người thừa kế hợp pháp của ngài."
Ánh mắt Lam Khâm xẹt qua anh ta, mang theo chút lạnh lẽo.
Luật sư thở dài, không dám lắm lời nữa, tuy không hiểu được tại sao Lam Khâm lại kiên trì như vậy, nhưng vẫn nên đề cao chuyên môn, sắp xếp giấy bút cho anh.
Ống kính được đưa đến tay Lam Khâm.
Đầu tiên Lam Khâm xé tờ giấy ghi chú, viết mấy chữ rồng bay phượng múa đưa cho luật sư, luật sư vừa thấy: "Bất kỳ quy trình và chi tiết nào của ngày hôm nay, khi tôi còn sống không được để Tang Du biết."
Luật sư cung kính cúi đầu: "Ngài yên tâm."
Lam Khâm cụp mắt, không hề chần chừ đặt bút, từng chữ từng chữ, nét bút rõ ràng lưu loát ngay ngắn thẳng tắp trên trang giấy trắng như tuyết.
"Người lập di chúc, họ tên Lam Khâm, giới tính nam, sinh ngày ——"
Mỗi lần anh viết một chữ, trái tim rơi xuống một tấc, lại bị hơi nóng quấn lấy bởi nụ hôn và nước mắt của cô đêm qua.
Trước kia một lòng muốn chết, coi cái mạng này như thứ trói buộc mình, nhưng hiện tại, anh lại quý trọng nâng niu trong lòng bàn tay, không đành lòng lãng phí từng chút từng chút, nằm mơ cũng muốn được sống lâu trăm tuổi, ở bên cô đến khi bạc đầu.
Khát vọng sống là cô cho, dũng khí và hy vọng, tất cả đều là cô cho, anh thật sự không cam lòng chấp nhận số phận bị câm mãi mãi mà không cố gắng làm gì... Để cô ở bên mà cả đời anh chỉ có thể yên lặng.
Coi như anh là con người bi quan mù quáng đi.
Anh tuyệt đối không cho phép... Một khi có sự cố ngoài ý muốn trong ca phẫu thuật, dù xác suất là nhỏ nhất, cũng không thể để Tiểu Ngư từ nay sẽ không có nơi nương tựa, chịu chút khi dễ khổ sở nào.
Điện thoại lại rung.
Màn hình sáng lên, trên khung thoại nhảy ra giọng nói nũng nịu của Tang Du với liên tiếp sticker bày tỏ cảm xúc lạ lùng, tất cả đều căng tràn sức sống, đều thuộc về anh.
Lam Khâm thầm nói: "Tiểu Ngư ngoan, chờ anh viết xong tờ giấy này, lập tức trả lời em."
Cho nên cô cố ý lặng lẽ lên mạng mua sữa tắm thơm mùi sữa, nhưng lúc nhận được hàng còn chưa kịp thử, chỗ mẹ đã xảy ra chuyện, đến hôm nay về mới là lần đầu tiên bóc ra sử dụng.
Lúc Tang Du đang tắm còn cười trộm, tắm sạch sẽ thơm tho rồi lại cảm thấy mùi thơm chưa đủ, cô lấy kem dưỡng thể ra tỉ mỉ thoa từ tai xuống bàn chân một lúc, sau đó lại ngửi một chút, quả thật giống như sữa tươi, vừa ngọt vừa mát.
Cô kích động chạy như bay xuống lầu, muốn an ủi Lam Tiểu Khâm chịu thiệt thòi ở buổi biểu diễn, tiện thể... bắt nạt thêm lần nữa.
Nhưng đến khi thật sự bị Lam Khâm đè trên sô pha hôn đến đầu váng mắt hoa, cô kinh ngạc phát hiện ra mình căn bản còn không có sức chống cự, kế hoạch bắt nạt hoàn toàn biến thành bọt nước, chỉ có thể âm thầm run rẩy mặc anh chiếm đoạt, thân thể anh còn chưa khỏe hẳn mà đã mạnh bạo như vậy rồi, sau này khỏe lên có thể muốn làm gì thì làm...
Tang Du mặt đỏ tai hồng, bổ não thêm hình ảnh, đột nhiên trên tay có thêm chút trọng lượng, hình như là tờ giấy.
Tầm mắt mông lung của cô cố gắng điều chỉnh tập trung lại, sững sờ nhìn nội dung trên giấy, hơn nửa ngày không phát ra tiếng động, đến khi phản ứng lại hàng chữ này có ý gì, mắt cô nóng lên vội vàng đừng dậy, mắt sáng quắc chăm chú nhìn anh: "Khâm Khâm, anh nghĩ kỹ rồi sao?"
Lam Khâm thở gấp, vuốt ve gương mặt cô, gật đầu.
Tang Du nhớ lại bà nội có từng nói, Lam Khâm phải phẫu thuật, ngoài cửa ải thể chất, điều khó hơn chính là anh cần phải vượt qua tất cả bóng ma tâm lý đã trải qua trong những năm này, một lần nữa vào phòng bệnh, nằm lên bàn giải phẫu, tuyệt vọng để cho những dụng cụ lạnh băng mà anh bài xích mãnh liệt xâm nhập vào cổ họng.
Cô có thể tưởng tượng giải phẫu có bao nhiêu khó khăn đối với Lam Khâm, cho nên cũng không hỏi anh, trong lòng cũng đã chuẩn bị tốt, anh chấp nhận, cô sẽ đi cùng, chăm sóc thân thể và tâm lý anh đến trạng thái tốt nhất, anh không muốn, dù cho không thể nói được cả đời thì cũng không sao cả, cô sẽ nói thật nhiều, cũng đủ đem lại náo nhiệt cho anh rồi.
"Anh chắc chắn là mình tự nguyện sao?" Sắc mặt Tang Du nghiêm túc, không bỏ lỡ chút biểu tình nào biến hóa trên gương mặt anh: "Hay là vì buổi biểu diễn? Hay là bà nội ép anh?"
Lam Khâm lắc đầu, ôm lấy cô dỗ dành.
Tang Du đẩy vai anh ra một chút, nhìn anh không chớp mắt: "Vậy thì tại sao?"
Lam Khâm nhận ra so với việc không thể nói, Tiểu Ngư càng không muốn để anh tự làm khổ mình.
Tim anh mềm nhũn, ôm cô vỗ về, viết chữ trên lưng cô: "Bởi vì muốn chính miệng nói với em."
"Câu nào mà không thể viết ra?" Tang Du cãi lại: "Anh xem những gì anh viết trên người em em đều có thể hiểu rõ."
Câu nào?
Khóe miệng Lam Khâm cong lên, nhìn chằm chằm đôi mắt phiếm hồng của cô, chậm rãi mở miệng không tiếng động.
—— "Anh yêu em."
Lông mi Tang Du lập tức ướt đẫm, cọ cọ trên đùi anh, nhỏ giọng ngập ngừng: "Anh không cần nói em cũng hiểu."
Lam Khâm siết chặt tay cô, trong lòng bàn tay mềm mại vẫn còn tờ giấy mỏng lay động từng chút từng chút: "Tiểu Ngư đừng sợ, anh có thể."
Tang Du biết Lam Khâm đã hạ quyết tâm, cô nửa là chờ mong nửa là sầu lo, ban đêm ngủ không được, lại không dám xoay người làm anh lo lắng, đang ôm gối đầu rối rắm muốn chết thì anh vươn tay ôm cô vào lồng ngực, khẽ hôn lên tóc cô, không hiểu sao cô có thể bình tĩnh lại, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Tang Du dậy sớm, chuẩn bị xong cơm sáng và cơm trưa, trước tiên chạy đến trung tâm phục hồi chức năng trả việc nghỉ phép, trước khi đi cô còn an ủi Lam Khâm, mổ mổ môi anh nói: "Hôm nay em sẽ đi tìm bà nội, hỏi kỹ về phương án giải phẫu, chắc chắn không có vấn đề gì thì em mới đồng ý."
Thật ra những lời này nói chẳng có lực sát thương.
Tống Chỉ Ngọc là bác sĩ dày dặn kinh nghiệm, không ai hiểu về bệnh tình của Lam Khâm hơn bà, huống chi phẫu thuật chính còn là chuyên gia nổi tiếng được mời từ Mỹ, loại phẫu thuật đặc cách này làm sao đến lượt một y tá nhỏ đi xác nhận quy trình.
Nhưng Tang Du lại vô cùng nghiêm túc.
Lam Khâm cúi người hôn cô, đánh chữ đáp lại: "Được —— đều nghe Tang Tiểu Ngư."
Anh rất rõ, bà nội rất mong chờ anh phẫu thuật, lại cực kì tự tin như thế, không thể nào nói cho Tang Du nguy hiểm gì được.
Tang Du vừa đến trạm y tá đã bị Mạnh Tây Tây nhận ca sau ôm lấy, xoa xoa mặt cô xác nhận: "Mới đi có hơn mười ngày, may mà không ốm đi!"
"Tớ còn mập lên hai cân đấy!"
"Sao tớ lại nghe thấy mùi cơm chó nhỉ?" Mạnh Tây Tây ghét bỏ xua tay: "Béo hai cân cũng gầy hơn tớ một vòng, đừng khoe ra."
Tang Du cười haha nói chuyện phiếm với cô nàng vài câu, trong phòng có người bệnh rung chuông, cô nhanh chóng vào trạng thái làm việc, bận rộn hết một buổi sáng, đến giờ cơm trưa mới có được chút thời gian rảnh, xem lịch làm việc xác định Tống Chỉ Ngọc đang khám bệnh, tranh thủ từng giây từng phút đi đến phòng khám chuyên gia.
Cửa phòng khám khép hờ, Tang Du khẽ gõ cửa, nghe được bên trong có chút động tĩnh, cô dùng kính ngữ hỏi: "Cô Tống, cháu là Tang Du, cháu có thể đi vào không?"
Cô mơ hồ nghe được tiếng Tống Chỉ Ngọc đáp, đẩy cửa bước vào, lại giật mình nhìn thấy bà ngã phịch xuống ghế, đau đớn ấn huyệt thái dương, cuốn sổ trong tay bị nắm đến biến dạng.
"Bà nội?!"
Tang Du bước nhanh đến đỡ lấy, ổn định thân thể bà, hai tay đặt trên trán xoa bóp cho bà, hết bảy, tám phút mới thở phào, hai tay nắm chặt cũng chậm rãi buông ra.
"Không sao, tối hôm qua bị cảm lạnh, bệnh cũ thôi." Tống Chỉ Ngọc nhắm mắt hít thở, cố gắng ngồi vững: "Không làm cháu sợ chứ?"
Tang Du lắc đầu, sắc mặt trắng bệnh tiếp tục xoa bóp: "Bà nội, con đi làm kiểm tra với bà."
Tống Chỉ Ngọc cười cười: "Lớn tuổi như vậy rồi, có vấn đề gì bà tự biết rõ, kiểm tra gì chứ," Bà mệt mỏi buông tay Tang Du xuống: "Cháu vội vàng chạy tới đây, có phải Khâm Khâm có chuyện gì không?"
Tang Du chờ bà nội khôi phục chút huyết sắc, hỏi lại mấy lần chắc chắn bà không sao mới hỏi về việc phẫu thuật của Lam Khâm
Ánh mắt Tống Chỉ Ngọc rất sâu: "Đương nhiên là an toàn, nhiều nhất nếu giải phẫu không có hiệu quả, nó sẽ tiếp tục bị câm, dù sao cháu cũng không chê, không có tổn thất gì."
"Nếu đã quyết định, vậy bắt đầu từ hôm nay, kế hoạch phục hồi của nó cần phải đẩy nhanh hơn," Bà nghiêm túc dặn dò: "Sau đó bà sẽ đưa tư liệu cho cháu, cháu sớm chuẩn bị thực đơn và phương án tập thể hình phối hợp, phẫu thuật càng nhanh càng tốt, tranh thủ trong vòng ba tháng."
Tang Du nhíu mày: "Gấp như vậy sao ạ? Với tình hình hiện nay của anh ấy, chắc phải nửa năm mới hồi phục kha khá."
Tống Chỉ Ngọc ngước mắt lên, tốc độ nói chậm lại: "Tiểu Ngư, bà nội sẽ không hại nó."
Trong lòng Tang Du rùng mình, lại lần nữa cảm nhận được khí thế vô hình của Tống Chỉ Ngọc, cô mím môi: "Vâng, cháu sẽ làm theo, nhưng cũng mong bà nội đừng trách cháu dài dòng, hẳn là bà biết... Lam Khâm quan trọng bao nhiêu với cháu."
Cô ngoan ngoãn rời khỏi phòng khám, khi đặt tay lên tay nắm cửa, Tống Chỉ Ngọc lại mở miệng tiếp: "Tiểu Ngư, tất cả tiến triển trong thời gian chuẩn bị phẫu thuật của Khâm Khâm, bà sẽ thông báo kịp thời cho cháu, đồng thời về chuyện bản thiết kế của nó, cũng hy vọng cháu có thể giúp bà."
Tang Du quay đầu lại: "Bản thiết kế? Cháu phải giúp thế nào?"
Nếp nhăn ở đuôi mắt của Tống Chỉ Ngọc tạo ra chút độ cong: "Cháu vẫn chưa phát hiện sao? Mẫu bút thiết kế của Khâm Khâm được phân thành hai loại, một là kiểu thanh khiết bình thường, hai là —— kiểu trên xương quai xanh có vết bớt màu hồng nhạt."
Trái tim Tang Du đập dữ dội.
"Giá trị của hai loại này có sự chênh lệch rất lớn," Tống Chỉ Ngọc nói: "Trước kia nó đều đưa loại trước, nhưng tình hình bây giờ nghiêm trọng, bà yêu cầu nó phải bỏ ra thứ yêu thích, là loại thứ hai."
Tang Du trở về trạm y tá, trong đầu đều là mấy câu nói ý vị thâm trường của Tống Chỉ Ngọc, loại sau xương quai xanh có vết bớt, là... Khâm Khâm vẽ cho cô sao?
Nhân lúc không bận rộn, cô lấy điện thoại trong túi ra, nhìn con số đỏ tươi ở góc trên bên phải Wechat lại chỉ có một con số.
Hôm nay Lam Tiểu Khâm lại im lặng như vậy à? Còn không lên WeChat oanh tạc với cô?
Tang Du vừa đối mặt với anh thì trong lòng đã mềm nhũn, cho dù chỉ là khung thoại cũng vậy, nhất thời cô quên mất những thứ khác, trêu chọc anh: "Rất bận sao? Vội đến nỗi không có thời gian nhớ em luôn à?"
Điện thoại Lam Khâm đặt trên bàn trà hơi rung, nhưng anh chỉ nhìn lướt qua, không cầm lên.
"Lam tiên sinh, xin hãy nhìn thẳng màn hình." Nhân viên công chứng mặc đồng phục kịp thời nhắc nhở: "Bởi ngôn ngữ của anh có hạn chế nên chúng tôi cần quay lại toàn bộ quá trình, ngài cần phải phối hợp."
Lam Khâm ngước mắt lên, trên mặt vốn không có biểu cảm gì, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, lông mày của anh bỗng nhu hòa hơn, thậm chí lộ ra chút ý cười.
Nhỡ đâu... đoạn ghi hình này bị Tiểu Ngư nhìn thấy.
Luật sư sáng sớm đã vội vàng tới ngồi đối diện Lam Khâm, đứng dậy đặt một đống công văn dày cộp lên bàn trà theo thứ tự, lật đến trang cần có chữ kí, lần nữa làm tròn trách nhiệm hỏi: "Tiên sinh, ngài chắc chắn... Muốn chuyển mọi tài sản cá nhân ngài đang sở hữu cho Tang tiểu thư chứ? Cô ấy không phải người thừa kế hợp pháp của ngài."
Ánh mắt Lam Khâm xẹt qua anh ta, mang theo chút lạnh lẽo.
Luật sư thở dài, không dám lắm lời nữa, tuy không hiểu được tại sao Lam Khâm lại kiên trì như vậy, nhưng vẫn nên đề cao chuyên môn, sắp xếp giấy bút cho anh.
Ống kính được đưa đến tay Lam Khâm.
Đầu tiên Lam Khâm xé tờ giấy ghi chú, viết mấy chữ rồng bay phượng múa đưa cho luật sư, luật sư vừa thấy: "Bất kỳ quy trình và chi tiết nào của ngày hôm nay, khi tôi còn sống không được để Tang Du biết."
Luật sư cung kính cúi đầu: "Ngài yên tâm."
Lam Khâm cụp mắt, không hề chần chừ đặt bút, từng chữ từng chữ, nét bút rõ ràng lưu loát ngay ngắn thẳng tắp trên trang giấy trắng như tuyết.
"Người lập di chúc, họ tên Lam Khâm, giới tính nam, sinh ngày ——"
Mỗi lần anh viết một chữ, trái tim rơi xuống một tấc, lại bị hơi nóng quấn lấy bởi nụ hôn và nước mắt của cô đêm qua.
Trước kia một lòng muốn chết, coi cái mạng này như thứ trói buộc mình, nhưng hiện tại, anh lại quý trọng nâng niu trong lòng bàn tay, không đành lòng lãng phí từng chút từng chút, nằm mơ cũng muốn được sống lâu trăm tuổi, ở bên cô đến khi bạc đầu.
Khát vọng sống là cô cho, dũng khí và hy vọng, tất cả đều là cô cho, anh thật sự không cam lòng chấp nhận số phận bị câm mãi mãi mà không cố gắng làm gì... Để cô ở bên mà cả đời anh chỉ có thể yên lặng.
Coi như anh là con người bi quan mù quáng đi.
Anh tuyệt đối không cho phép... Một khi có sự cố ngoài ý muốn trong ca phẫu thuật, dù xác suất là nhỏ nhất, cũng không thể để Tiểu Ngư từ nay sẽ không có nơi nương tựa, chịu chút khi dễ khổ sở nào.
Điện thoại lại rung.
Màn hình sáng lên, trên khung thoại nhảy ra giọng nói nũng nịu của Tang Du với liên tiếp sticker bày tỏ cảm xúc lạ lùng, tất cả đều căng tràn sức sống, đều thuộc về anh.
Lam Khâm thầm nói: "Tiểu Ngư ngoan, chờ anh viết xong tờ giấy này, lập tức trả lời em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.