Chương 7
Xuyên Lan
21/11/2021
Editor: Trương Mạn Vi
Tang Du đeo túi xách, nắm chặt hộp cơm nhỏ, đi ngang qua cửa phòng an ninh, theo thói quen định lên tiếng chào hỏi.
Bảo vệ thò đầu ra, liếc liếc bóng người cao gầy đứng sau lưng cách cô không xa, thấp giọng cảnh giác hỏi: "Người kia là ai, cô biết không? Không có nguy hiểm gì chứ?"
Vừa nói vừa theo bản năng sờ gậy bảo vệ.
Tang Du thở dài đầy thâm thúy: "Biết ạ."
Đâu chỉ biết, suýt chút nữa khiến đồng nghiệp tới nhận ca tưởng là bạn trai bí mật của cô, thật ra ai cũng sẽ nghĩ như vậy thôi, hơn nửa đêm cùng nhau ở phòng nghỉ ngơi, anh còn có gương mặt khiến máu nóng người ta sôi trào, hiểu lầm cũng là chuyện dĩ nhiên.
Nhất là...
Lúc đồng nghiệp đẩy cửa vào, cô còn đang trừng mắt nhìn Lam Khâm viết hai hàng chữ, không biết tại sao dây thần kinh như bị giật điện, bật thốt lên: "Anh... Sẽ không định theo tôi về nhà đấy chứ?!"
Mấy lời này! Cho dù ai nghe được cũng sẽ suy nghĩ nhiều!
Tang Du xoắn xuýt đi ra cửa, vừa đi xuống vừa đếm bậc thang, còn nghe ngóng động tĩnh phía sau.
Có lẽ do thân thể Lam Khâm khó chịu, bước chân không quá ổn định, nhưng vẫn duy trì khoảng cách thích hợp với cô, vừa đủ gần cũng không khiến cô khó chịu.
Tang Du nắm chặt tay, không đành lòng để cho một bệnh nhân cứ rập khuôn như vậy, dứt khoát đứng yên không đi nữa, xoay người lại nhìn anh.
Mười hai giờ đêm, mặt trăng nhô lên cao.
Gió đêm trong vắt lại ươn ướt quấn quít ở chung một chỗ, đồng thời bọc lên bóng dáng hai người, trên người anh được che phủ bởi một màu trắng bạc, trong trẻo lạnh lùng như không thuộc về nhân gian, ngay cả đầu ngón tay rũ xuống cũng hiện lên một vầng sáng mỏng.
Tang Du rất không có liêm sỉ nuốt nước miếng.
Nếu vị thần tiên này thực sự là bạn trai cô... Cô sợ rằng mỗi ngày mình phải lo âu mất ngủ, trời mới biết có bao nhiêu tiểu yêu tinh thèm thuồng anh chứ!
"Tiên sinh, anh xem như vậy không được đâu..."
Tang Du khó xử mở miệng, trong đầu trầm tư suy nghĩ rốt cuộc nên sắp xếp cho anh như thế nào.
Cô mới nói được nửa câu, đã thấy Lam Khâm lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhấn mấy cái, rồi đưa màn hình qua cho cô xem.
"Tôi không định đến nhà của cô."
"Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô."
Ấn đường của Lam Khâm nhíu lại, rất sợ Tang Du hiểu lầm.
Lúc ở phòng nghỉ anh đã quá gấp gáp, nên luống cuống viết chữ, không thể biểu đạt ý rõ ràng cho cô.
"Không có nơi nào để đi", chỉ là bất đắc dĩ mượn lý do thôi, hy vọng cô không thúc giục đuổi anh đi.
"Phiền cô giúp tôi" là muốn cô bỏ chút thời gian nghe lời thỉnh cầu của anh.
Nhưng hai vế viết cùng nhau, tự nhiên Tang Du sẽ nghĩ khác, nghĩ rằng anh mới quen con gái nhà người ta đã khốn khiếp mưu toan từng bước vào nhà người ta luôn.
Lam Khâm đợi cô xem xong, vội vàng đánh chữ tiếp: "Chỉ là tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô, cô cho tôi nửa tiếng được không?"
Tang Du chớp chớp mắt, hỏi ngược lại: "Vậy hết nửa tiếng thì anh đi đâu?"
Lam Khâm sững người.
Tang Du thở dài: "Đó anh xem, anh vẫn không có chỗ nào để đi."
Lam Khâm không nói một lời chống đỡ.
Vì muốn kéo dài thời gian ở bên cô, anh nhất thời xúc động, giống như vấn đề này vô cùng phức tạp.
Tang Du hỏi tiếp: "Chìa khóa cũng không có, thẻ căn cước chắc anh cũng không mang đi nhỉ?"
Lam Khâm gật đầu, quả thật không có ở đây.
Như trong dự đoán, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi biết rồi... khách sạn thì không thể ở, nếu không phải phòng bệnh hôm nay đủ hết rồi, tôi đã sắp xếp một phòng cho anh nghỉ ngơi."
Lam Khâm vừa nghe đến nằm viện, phản xạ chính là sau lưng căng cứng lên, mồ hôi lạnh thấm ra thành một tầng mỏng.
May quá!
Anh đúng là may mắn mà, nghiêm nghiêm túc túc đánh chữ: "Không cần để ý đến tôi, nếu như cô đồng ý, chúng ta đến một tiệm ăn hoặc quán cafe nào đó nói chuyện được không? Cô cũng vừa bị cảm, không thể hóng gió."
Đánh xong dòng chữ này, anh lại viết tiếp: "Hơn nữa thức ăn khuya của cô đã bị tôi ăn mất hơn nửa, cô chắc chắn ăn chưa no, vừa ăn vừa nói, xong xuôi rồi tôi đưa cô về."
Tang Du vốn có chút băn khoăn cùng phòng bị, ai ngờ nhìn được câu này, mọi rối rắm đều biến mất một cách khó hiểu.
Một người bệnh đáng thương không có nhà đề về, ăn cơm của cô xong còn nhớ thức ăn nhà làm không quên, thấy cô mệt mỏi còn muốn đưa cô về.
Má ơi, ngoan như vậy, sao cô có thể ném anh ra ngoài đường được.
Cô hết cách, ngoắc ngoắc tay với anh, "Đi thôi tiên sinh, đêm hôm khuya khoắt chúng ta đừng ngây ngẩn đứng đây nữa, lên xe trước đã, bất kể anh muốn nói chuyện gì, cứ từ từ điều chỉnh ngôn ngữ."
"Cô định đi đâu?"
"Đi đâu à," Tang Du liếc nhìn màn hình, chân mày hơi nhướn lên, cười một tiếng trong trẻo, cho anh một câu trả lời mà anh chưa từng tưởng tượng ra: "Đến nhà tôi."
Đến nhà cô rồi lấy thẻ căn cước của cô, sau đó tìm khách sạn thuê phòng cho vị thần tiên này nha.
Tang Du kéo Lam Khâm đi, cũng không thể ngồi xe điện cừu nhỏ của cô nữa, đành đứng bên đường bắt taxi.
Khóe miệng Tang Du cong lên, mặc dù thân thể tiên sinh không tốt, lại không thể nói chuyện, nhưng tâm tư rất trong sạch, làm gì cũng khiến người ta cảm thấy thỏa đáng và được tôn trọng.
Đường phố lúc nửa đêm vô cùng trống vắng, xe taxi lao nhanh như chớp.
Lam Khâm liếc nhìn Tang Du trong kính chiếu hậu, cô hơi chợp mắt, lông mi dài mà đều, ánh đèn đường ngoài cửa xe hắt lên gương mặt cô, khiến anh hô hấp khó khăn.
Anh chậm rãi gõ mấy chứ, không quay đầu, đặt điện thoại di động trên ghế dựa: "Cô đưa tôi về nhà cô, không sợ tôi là người xấu sao?"
Tang Du nhịn cười, hơi nghiêng người về phía trước, phát hiện chữ viết trên màn hình thay đổi, trực tiếp nhấn vào màn hình điện thoại của anh.
Cô xuống dòng, ghi tiếp: "Để anh đứng chờ bên ngoài, tôi lấy thẻ căn cước ra là được."
Xong hết, đầu ngón tay gõ nhẹ vào vai anh.
Anh cúi đầu đánh chữ: "Vậy cũng rất nguy hiểm."
Cho nên nói, tiên sinh cảm thấy bản thân rất nguy hiểm, nên khuyên cô đừng dẫn anh về nhà sao?
Tang Du càng thả lỏng hơn: "Anh không đáng sợ như vậy."
Lam Khâm là bệnh nhân của trung tâm hồi phục, cho dù thân phận được giữ bí mật, nhưng chắc chắn sẽ được ghi trong tài liệu danh sách, chiều nay anh cũng đến trung tâm rồi, cô đi với anh ra ngoài bắt xe, mọi thứ đều được camera ghi lại, huống chi ngay cả việc đi nhanh cũng tốn rất nhiều sức của anh, chẳng có gì gây rối với cô cả, khả năng cô bị quấy rối là số không.
Cộng thêm một loạt biểu cảm của anh lúc nãy nữa.
Trong lòng Tang Du rất yên tâm, xác nhận Lam Khâm vào danh sách những người an toàn.
Xe taxi dừng bên ngoài tiểu khu, Tang Du mới lấy ví tiền ra thì Lam Khâm đã thanh toán xong xuôi rồi, hai người một trước một sau đi vào, cô đột nhiên cảm giác gió lớn nổi lên, nhiệt độ cũng hạ xuống không ít, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực, trừ ánh trăng nhàn nhạt ra, cũng chẳng nhìn thấy ngôi sao nào.
Mới vừa rồi thời tiết còn mát mẻ lắm cơ mà, sao đột nhiên lại thay đổi rồi.
Cô vốn định để Lam Khâm đứng dưới sảnh chờ, kết quả một làn gió lạnh lẽo sấn tới, lại nhìn thấy quần áo mỏng tanh trên người anh bị gió quật, càng lộ ra dáng người gầy gò cô đơn.
"Nếu không thì anh đi lên với tôi?" Cô nhỏ giọng nói: "Chỉ là hành lang tầng nhà tôi bị hỏng đèn rồi, rất tối, anh không sợ tối chứ?"
Hỏng đèn?
Lam Khâm lắc đầu, đánh chữ cho cô: "Tôi không sợ tối, lên lầu với cô rồi đứng ngoài cửa, không vào nhà."
Sau khi đến tầng tám, Tang Du mở đèn pin của điện thoại ra, thuận tiện liếc nhìn dự báo thời tiết.
Trời chuyển nhiêu mây.
Góc bên phải màn hình còn có hình vẽ trăng khuyết và mây đen, trăng màu vàng chanh giống như con mực được chiên chín vàng, điểm thêm chút rau xà lách nữa là thành món ngon rồi. =)))))
Nhiều mây thôi mà.
Cô cũng biết, thời tiết làm sao mà dễ thay đổi như vậy được, lần trước là bất ngờ xảy ra, làm gì có chuyện thời tiết lật mặt còn nhanh hơn lật sách như thế chứ.
"Tiên sinh, anh không cần lo đâu, dự báo thời tiết nói sẽ không mưa..."
Tang Du thuận miệng trò chuyện, móc chìa khóa ra mở cửa, không ngờ ông trời như muốn vả mặt cô vậy, cửa sổ đối điện phòng khách đột nhiên xuất hiện tia sáng từ trên trời chém xuống, những tia sáng rẽ nhánh trên bầu trời, khiến cô hoa cả mắt.
Cô sợ run đứng đó, quên cả phản ứng, bỗng nhiên cảm giác được có ai chạm vào bên mặt cô.
Một đôi tay lạnh như băng nhưng vô cùng mềm mại, từ đằng sau nhẹ nhàng che lỗ tai cô lại.
Giây tiếp theo, ngoài cửa vang lên tiếng sấm ầm ầm, đinh tai nhức óc.
[1] Nhìn màu của tôm chiên để tưởng tượng màu của hình vẽ trong app nhé ~ Còn đây là món chị bảo ngon:
Lúc tôi edit là giờ cơm tối, thèm lắm lun các cô ạ :(
Tang Du đeo túi xách, nắm chặt hộp cơm nhỏ, đi ngang qua cửa phòng an ninh, theo thói quen định lên tiếng chào hỏi.
Bảo vệ thò đầu ra, liếc liếc bóng người cao gầy đứng sau lưng cách cô không xa, thấp giọng cảnh giác hỏi: "Người kia là ai, cô biết không? Không có nguy hiểm gì chứ?"
Vừa nói vừa theo bản năng sờ gậy bảo vệ.
Tang Du thở dài đầy thâm thúy: "Biết ạ."
Đâu chỉ biết, suýt chút nữa khiến đồng nghiệp tới nhận ca tưởng là bạn trai bí mật của cô, thật ra ai cũng sẽ nghĩ như vậy thôi, hơn nửa đêm cùng nhau ở phòng nghỉ ngơi, anh còn có gương mặt khiến máu nóng người ta sôi trào, hiểu lầm cũng là chuyện dĩ nhiên.
Nhất là...
Lúc đồng nghiệp đẩy cửa vào, cô còn đang trừng mắt nhìn Lam Khâm viết hai hàng chữ, không biết tại sao dây thần kinh như bị giật điện, bật thốt lên: "Anh... Sẽ không định theo tôi về nhà đấy chứ?!"
Mấy lời này! Cho dù ai nghe được cũng sẽ suy nghĩ nhiều!
Tang Du xoắn xuýt đi ra cửa, vừa đi xuống vừa đếm bậc thang, còn nghe ngóng động tĩnh phía sau.
Có lẽ do thân thể Lam Khâm khó chịu, bước chân không quá ổn định, nhưng vẫn duy trì khoảng cách thích hợp với cô, vừa đủ gần cũng không khiến cô khó chịu.
Tang Du nắm chặt tay, không đành lòng để cho một bệnh nhân cứ rập khuôn như vậy, dứt khoát đứng yên không đi nữa, xoay người lại nhìn anh.
Mười hai giờ đêm, mặt trăng nhô lên cao.
Gió đêm trong vắt lại ươn ướt quấn quít ở chung một chỗ, đồng thời bọc lên bóng dáng hai người, trên người anh được che phủ bởi một màu trắng bạc, trong trẻo lạnh lùng như không thuộc về nhân gian, ngay cả đầu ngón tay rũ xuống cũng hiện lên một vầng sáng mỏng.
Tang Du rất không có liêm sỉ nuốt nước miếng.
Nếu vị thần tiên này thực sự là bạn trai cô... Cô sợ rằng mỗi ngày mình phải lo âu mất ngủ, trời mới biết có bao nhiêu tiểu yêu tinh thèm thuồng anh chứ!
"Tiên sinh, anh xem như vậy không được đâu..."
Tang Du khó xử mở miệng, trong đầu trầm tư suy nghĩ rốt cuộc nên sắp xếp cho anh như thế nào.
Cô mới nói được nửa câu, đã thấy Lam Khâm lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhấn mấy cái, rồi đưa màn hình qua cho cô xem.
"Tôi không định đến nhà của cô."
"Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô."
Ấn đường của Lam Khâm nhíu lại, rất sợ Tang Du hiểu lầm.
Lúc ở phòng nghỉ anh đã quá gấp gáp, nên luống cuống viết chữ, không thể biểu đạt ý rõ ràng cho cô.
"Không có nơi nào để đi", chỉ là bất đắc dĩ mượn lý do thôi, hy vọng cô không thúc giục đuổi anh đi.
"Phiền cô giúp tôi" là muốn cô bỏ chút thời gian nghe lời thỉnh cầu của anh.
Nhưng hai vế viết cùng nhau, tự nhiên Tang Du sẽ nghĩ khác, nghĩ rằng anh mới quen con gái nhà người ta đã khốn khiếp mưu toan từng bước vào nhà người ta luôn.
Lam Khâm đợi cô xem xong, vội vàng đánh chữ tiếp: "Chỉ là tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô, cô cho tôi nửa tiếng được không?"
Tang Du chớp chớp mắt, hỏi ngược lại: "Vậy hết nửa tiếng thì anh đi đâu?"
Lam Khâm sững người.
Tang Du thở dài: "Đó anh xem, anh vẫn không có chỗ nào để đi."
Lam Khâm không nói một lời chống đỡ.
Vì muốn kéo dài thời gian ở bên cô, anh nhất thời xúc động, giống như vấn đề này vô cùng phức tạp.
Tang Du hỏi tiếp: "Chìa khóa cũng không có, thẻ căn cước chắc anh cũng không mang đi nhỉ?"
Lam Khâm gật đầu, quả thật không có ở đây.
Như trong dự đoán, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi biết rồi... khách sạn thì không thể ở, nếu không phải phòng bệnh hôm nay đủ hết rồi, tôi đã sắp xếp một phòng cho anh nghỉ ngơi."
Lam Khâm vừa nghe đến nằm viện, phản xạ chính là sau lưng căng cứng lên, mồ hôi lạnh thấm ra thành một tầng mỏng.
May quá!
Anh đúng là may mắn mà, nghiêm nghiêm túc túc đánh chữ: "Không cần để ý đến tôi, nếu như cô đồng ý, chúng ta đến một tiệm ăn hoặc quán cafe nào đó nói chuyện được không? Cô cũng vừa bị cảm, không thể hóng gió."
Đánh xong dòng chữ này, anh lại viết tiếp: "Hơn nữa thức ăn khuya của cô đã bị tôi ăn mất hơn nửa, cô chắc chắn ăn chưa no, vừa ăn vừa nói, xong xuôi rồi tôi đưa cô về."
Tang Du vốn có chút băn khoăn cùng phòng bị, ai ngờ nhìn được câu này, mọi rối rắm đều biến mất một cách khó hiểu.
Một người bệnh đáng thương không có nhà đề về, ăn cơm của cô xong còn nhớ thức ăn nhà làm không quên, thấy cô mệt mỏi còn muốn đưa cô về.
Má ơi, ngoan như vậy, sao cô có thể ném anh ra ngoài đường được.
Cô hết cách, ngoắc ngoắc tay với anh, "Đi thôi tiên sinh, đêm hôm khuya khoắt chúng ta đừng ngây ngẩn đứng đây nữa, lên xe trước đã, bất kể anh muốn nói chuyện gì, cứ từ từ điều chỉnh ngôn ngữ."
"Cô định đi đâu?"
"Đi đâu à," Tang Du liếc nhìn màn hình, chân mày hơi nhướn lên, cười một tiếng trong trẻo, cho anh một câu trả lời mà anh chưa từng tưởng tượng ra: "Đến nhà tôi."
Đến nhà cô rồi lấy thẻ căn cước của cô, sau đó tìm khách sạn thuê phòng cho vị thần tiên này nha.
Tang Du kéo Lam Khâm đi, cũng không thể ngồi xe điện cừu nhỏ của cô nữa, đành đứng bên đường bắt taxi.
Khóe miệng Tang Du cong lên, mặc dù thân thể tiên sinh không tốt, lại không thể nói chuyện, nhưng tâm tư rất trong sạch, làm gì cũng khiến người ta cảm thấy thỏa đáng và được tôn trọng.
Đường phố lúc nửa đêm vô cùng trống vắng, xe taxi lao nhanh như chớp.
Lam Khâm liếc nhìn Tang Du trong kính chiếu hậu, cô hơi chợp mắt, lông mi dài mà đều, ánh đèn đường ngoài cửa xe hắt lên gương mặt cô, khiến anh hô hấp khó khăn.
Anh chậm rãi gõ mấy chứ, không quay đầu, đặt điện thoại di động trên ghế dựa: "Cô đưa tôi về nhà cô, không sợ tôi là người xấu sao?"
Tang Du nhịn cười, hơi nghiêng người về phía trước, phát hiện chữ viết trên màn hình thay đổi, trực tiếp nhấn vào màn hình điện thoại của anh.
Cô xuống dòng, ghi tiếp: "Để anh đứng chờ bên ngoài, tôi lấy thẻ căn cước ra là được."
Xong hết, đầu ngón tay gõ nhẹ vào vai anh.
Anh cúi đầu đánh chữ: "Vậy cũng rất nguy hiểm."
Cho nên nói, tiên sinh cảm thấy bản thân rất nguy hiểm, nên khuyên cô đừng dẫn anh về nhà sao?
Tang Du càng thả lỏng hơn: "Anh không đáng sợ như vậy."
Lam Khâm là bệnh nhân của trung tâm hồi phục, cho dù thân phận được giữ bí mật, nhưng chắc chắn sẽ được ghi trong tài liệu danh sách, chiều nay anh cũng đến trung tâm rồi, cô đi với anh ra ngoài bắt xe, mọi thứ đều được camera ghi lại, huống chi ngay cả việc đi nhanh cũng tốn rất nhiều sức của anh, chẳng có gì gây rối với cô cả, khả năng cô bị quấy rối là số không.
Cộng thêm một loạt biểu cảm của anh lúc nãy nữa.
Trong lòng Tang Du rất yên tâm, xác nhận Lam Khâm vào danh sách những người an toàn.
Xe taxi dừng bên ngoài tiểu khu, Tang Du mới lấy ví tiền ra thì Lam Khâm đã thanh toán xong xuôi rồi, hai người một trước một sau đi vào, cô đột nhiên cảm giác gió lớn nổi lên, nhiệt độ cũng hạ xuống không ít, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực, trừ ánh trăng nhàn nhạt ra, cũng chẳng nhìn thấy ngôi sao nào.
Mới vừa rồi thời tiết còn mát mẻ lắm cơ mà, sao đột nhiên lại thay đổi rồi.
Cô vốn định để Lam Khâm đứng dưới sảnh chờ, kết quả một làn gió lạnh lẽo sấn tới, lại nhìn thấy quần áo mỏng tanh trên người anh bị gió quật, càng lộ ra dáng người gầy gò cô đơn.
"Nếu không thì anh đi lên với tôi?" Cô nhỏ giọng nói: "Chỉ là hành lang tầng nhà tôi bị hỏng đèn rồi, rất tối, anh không sợ tối chứ?"
Hỏng đèn?
Lam Khâm lắc đầu, đánh chữ cho cô: "Tôi không sợ tối, lên lầu với cô rồi đứng ngoài cửa, không vào nhà."
Sau khi đến tầng tám, Tang Du mở đèn pin của điện thoại ra, thuận tiện liếc nhìn dự báo thời tiết.
Trời chuyển nhiêu mây.
Góc bên phải màn hình còn có hình vẽ trăng khuyết và mây đen, trăng màu vàng chanh giống như con mực được chiên chín vàng, điểm thêm chút rau xà lách nữa là thành món ngon rồi. =)))))
Nhiều mây thôi mà.
Cô cũng biết, thời tiết làm sao mà dễ thay đổi như vậy được, lần trước là bất ngờ xảy ra, làm gì có chuyện thời tiết lật mặt còn nhanh hơn lật sách như thế chứ.
"Tiên sinh, anh không cần lo đâu, dự báo thời tiết nói sẽ không mưa..."
Tang Du thuận miệng trò chuyện, móc chìa khóa ra mở cửa, không ngờ ông trời như muốn vả mặt cô vậy, cửa sổ đối điện phòng khách đột nhiên xuất hiện tia sáng từ trên trời chém xuống, những tia sáng rẽ nhánh trên bầu trời, khiến cô hoa cả mắt.
Cô sợ run đứng đó, quên cả phản ứng, bỗng nhiên cảm giác được có ai chạm vào bên mặt cô.
Một đôi tay lạnh như băng nhưng vô cùng mềm mại, từ đằng sau nhẹ nhàng che lỗ tai cô lại.
Giây tiếp theo, ngoài cửa vang lên tiếng sấm ầm ầm, đinh tai nhức óc.
[1] Nhìn màu của tôm chiên để tưởng tượng màu của hình vẽ trong app nhé ~ Còn đây là món chị bảo ngon:
Lúc tôi edit là giờ cơm tối, thèm lắm lun các cô ạ :(
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.