Chương 26: Anh là biểu tình bao của em (10)
Lộng Thanh Phong
17/10/2020
Thanh âm xuyên thấu không gian, lại không truyền được đến tai của ái nhân.
Trong khoảnh khắc Tạng Hồ nhảy cửa sổ vào phòng, vừa thấy Trầm Thanh Thanh đang tự hướng mũi dao vào ngực mình thì trái tim như bị lăng trì, mỗi một giây đều là dày vò.
Giữa lúc chỉ mành treo chuông, Tiểu Kiều quả đoán đánh ra một đạo phù chú nhưng không đánh vào người của Trầm Thanh Thanh mà là đánh vào dao trên tay cô. Thế dao tạm thời bị ngăn cản, mà Tạng Hồ cũng thuận lợi tiến lên ôm lấy người.
Trầm Thanh Thanh bỗng nhiên bị ôm lấy có chút ngơ ngác, trong đồng tử rốt cuộc cũng khôi phục được chút thanh tỉnh. Cô nhìn người đang ôm mình, chỉ thấy được gương mặt của đối phương, mắt không lớn, biểu tình lo lắng khiến người nọ nhìn qua có chút ngây ngốc chất phát, rõ ràng rất xa lạ nhưng lại khiến cô cảm thấy cực kỳ thân thiết.
Chuyện gì xảy ra?
“Là anh đây, là anh…” Tạng Hồ một tay ôm chặt cô, một tay mở điện thoại tìm hình ảnh đưa ra, “Em xem cái này, còn nhớ rõ sao?”
Trầm Thanh Thanh kinh ngạc nhìn nhìn sang, chỉ thấy chiếm gần trọn bức ảnh là một vòng thái dương đang mọc đỏ rực, ở giữa là một con Tạng Hồ đang an vị trên đỉnh núi, đưa lưng về phía mặt trời đỏ nhìn cô.
Vầng thái dương kia thật đỏ, thật chói mắt, chói mắt đến phảng phất như toàn bộ bóng đen đã không còn chỗ trốn tránh.
Hai mắt Trầm Thanh Thanh chìm trong ánh lệ mông lung rốt cục nhận được người này, gương mặt của anh ta rất giống tạng hồ, thực sự giống như là từ một khuôn đúc ra vậy. Tuy rằng không được anh tuấn đẹp trai, cũng không có sự khôi hài bẩm sinh, thế nhưng chính là cái dáng vẻ mà trong lòng Trầm Thanh Thanh đã tự huyễn tưởng vô số lần.
Một sát na này, Trầm Thanh Thanh đột nhiên cảm giác được, toàn bộ kiên trì từ trước đến giờ hình như đều đã được đền đáp.
Người trước mặt này, đã quen biết cô giữa lúc cô thống khổ nhất, lại chạy đến bên cạnh cô vào đúng thời điểm cô sa sút nhất, hình ảnh phản chiếu trong đáy mắt chính là bộ dạng kém cõi nhất của cô, vậy mà lại không có một tia ghét bỏ.
Trong thế giới không tiếng động của cô, là người này không ngừng khẩn trương, lo lắng vội vàng làm biểu tình bao, giống như đang nói với cô —— Đừng sợ, anh sẽ đến cạnh em.
Trầm Thanh Thanh nghĩ, trên đời này có thể không có bạch mã hoàng tử, thế nhưng còn có một con tạng hồ mãi miết đuổi theo mặt trời.
Ngô Khương Khương và Tiểu Kiều nhìn đôi tình nhân đang ôm nhau, không nói gì. Một lúc lâu sau, Ngô Khương Khương nhìn hắc khí ở mi tâm Trầm Thanh Thanh dần dần tản đi, dũng mãnh bước đến vỗ vỗ lưng Tiểu Kiều, “Chúng ta đi thôi! Chuyện tiếp theo cứ giao cho Tàng Tàng là được rồi!”
Tiểu Kiều không nói gì, lập tức xoay người rời đi, Ngô Khương Khương vội vàng đuổi theo phía sau, khích lệ nói: “Chỉ là Tiểu Kiều này, vừa rồi lúc cậu phá cửa sổ xông vào rất oai đó!”
Tiểu Kiều vẫn không lên tiếng, Ngô Khương Khương “Ai u ~” một tiếng đẩy đẩy vai cậu ta, “Đừng xấu hổ mà, cậu cũng đã tới đây cứu người rồi còn ngượng ngùng gì nữa? Không phải là thời kỳ phản nghịch của thiếu niên sao, chị hiểu mà.”
Tiểu Kiều quay đầu lại trừng mắt liếc bén ngót, “Cô nói thêm một câu nữa xem.”
“Được, được, được tôi không nói.” Ngô Khương Khương ngậm miệng, chỉ là trong lòng còn thầm vui vẻ, ôi chao, ai bảo cô là chị lớn đâu, đương nhiên phải nhường nhịn em trai nhỏ rồi.
–
Bên này Thương Tứ ăn uống no đủ, nằm trên ghế dựa trong sân nghe khúc.
Ghế dựa chậm rãi đong đưa, thanh âm cũ kỹ luyến láy uyển chuyển, Thương Tứ đang nhấc ấm trà tử sa lên tận hưởng kiếp phù du trộm nửa ngày nhàn thì tiếng chuông trên mái ngói lại đinh đang vang lên thanh âm vui sướng.
Lục Tri Phi bước đến châm thêm trà nóng cho hắn, hỏi: “Thành công sao?”
“Thành.” Thương Tứ không có mở mắt, bộ dạng nhàn nhã hả hê này thật sự có chút cảm giác quyết thắng ngoài nghìn dặm, “Trên đời này, người cẩu thả còn có thể sống tạm bợ, muốn sống tốt mới là chuyện khó, không bằng lăn lộn một chút trong vũng bùn, lại bình dân mà sống mới là tự tại.”
“Đã làm khó Tứ gia phải lăn lộn trong vũng bùn rồi?” Lục Tri Phi nói.
“Cái này làm sao có thể chứ.” Thương Tứ mở mắt ra, nói: “Bổn đại gia tối thiểu cũng phải là nháo hải.”
Lục Tri Phi bỗng nhiên nhớ đến Na Tra, còn có một vấn đề từ sau khi phim về Tôn đại thánh công chiếu vẫn luôn vây khốn Mã Yến Yến, “Na Tra rốt cuộc là nam hay nữ?”
Thương Tứ: “…”
Dừng một chút, Thương Tứ nói: “Thư phòng của ta có một quyển 《Những câu đố chưa có lời giải của đại thế giới》, ngươi có thể đi lật xem một chút.”
“Quyển sách kia do ai viết?”
“Ta.”
“Đại thế giới? Tất cả những câu đố chưa có lời giải sao?”
“Tỷ như, vì sao Tỳ Hưu không có cúc hoa, Vampire phương Tây có phải là tập thể bị bệnh lang ben không, còn có Bao Chửng đen như vậy vì sao con của hắn không đen…”
Lục Tri Phi hiện tại đã xác định, Thương Tứ thật sự đã sống rất lâu, bằng không cũng sẽ không rảnh ruồi đến vậy.
Rất nhanh, Ngô Khương Khương và Tiểu Kiều đã trở về, còn thuận tiện kể lại một chút tình huống bên kia. Ngô Khương Khương còn chút lo âu hỏi Thương Tứ. “Tứ gia, ngài lần này vì sao phải tốn nhiều thời gian đến thế? Không có việc gì chứ?”
Thương Tứ ngửa mặt lên trời trợn trắng, “Hắn mẹ nó, hóa hình xong lại là bộ dạng dưa lùn mười ba mười bốn tuổi, nói yêu đương cái rắm, ta còn không phải có lòng tốt, vất vả kéo hắn đến hai mươi tuổi sao?”
Lục Tri Phi & Tiểu Kiều & Ngô Khương Khương: “…”
Tứ gia ngài cực khổ, Tứ gia ngài quả thực vất vả rồi.
–
Sau đó vài ngày, gió êm sóng lặng.
Tạng Hồ vẫn bồi ở bên cạnh Trầm Thanh Thanh, cho dù đến tối không tiện ngủ lại cũng sẽ hóa thành bộ dạng hồ ly canh giữ ngoài cửa sổ, rất sợ cô lại xảy ra chuyện gì. Mà Trầm Thanh Thanh bởi vì được sự cổ vũ cực lớn của Tạng Hồ, Ngôn linh chú mặc dù không thể lập tức cởi bỏ nhưng ít ra cũng không tiếp tục sinh trưởng, chỉ cần Tạng Hồ có thể tiếp tục bồi cô, cùng cô đối mặt với thực tại, mỗi người mỗi yêu trong thư trai đều tin tưởng —— Trầm Thanh Thanh rồi sẽ khỏe lại.
Khi Nam Anh biết chuyện này cũng rất vui vẻ, còn đặc biệt nhờ Tiểu Kiều cầm một phần bình an phù bằng gỗ đào đưa qua, nói là muốn tặng Trầm Thanh Thanh. Tạng Hồ vẫn liên thanh nói cám ơn, quay đầu liền cao hứng trở về từ hợp viện.
Hắn còn tự lấy một cái tên cho mình, gọi là Trầm Tàng.
“Trầm trong Trầm Thanh Thanh, Tàng trong tạng hồ.” Chàng trai trẻ đỏ mặt đứng trước cửa tứ hợp viện, dốc hết can đảm viết lời tự giới thiệu lên giấy. (Ch ữ ‘t ạ ng’ c ủ a t ạ ng h ồ và Tây T ạ ng đ ề u có âm đ ọ c là ‘Tàng’, b ấ t quá ng ườ i Vi ệ t mình quen đ ọ c T ạ ng r ồ i nên mình ch ỉ có th ể t ạ m s ử a. Ch ỉ là n ế u cái tên g ọ i Tr ầ m T ạ ng ho ặ c T ạ ng T ạ ng thì nghe chói tai quá, ph ả i s ử a thêm l ầ n n ữ a)
Cô gái đứng sau cánh cửa, vẫn mặc bộ váy trắng như trước, hơi xấu hổ cúi đầu, cười đến ôn hòa điềm tĩnh.
Chàng trai nhìn đến, trong lòng nở hoa tràn ngập cả cao nguyên Thanh Tạng, ánh dương trên đỉnh Cung điện Potala chiếu khắp thế gian, gió nhẹ thổi qua, kinh đồng[1] luân chuyển, một câu chuyện tuyệt vời về sự gặp gỡ giữa hai sinh mệnh cùng trời cuối đất cư như vậy bắt đầu.
Trầm Tàng không khỏi nhớ đến lúc còn ở thư trai, Thương Tứ từng lười biếng tựa vào khung cửa căn dặn, “Không cần tùy tiện bảo nàng kể với ngươi cái gì hay thừa nhận cái gì. Sự kiên cường của mỗi người đều đáng giá được tán thưởng, không nên xé nát lớp ngụy trang thiện ý kia. Ngươi chỉ cần dùng hành động của mình khiến cho nàng hiểu rõ, nàng có thể ỷ lại ngươi.”
Trầm Tàng ngay ban đầu cũng không biết cần phải làm gì, hoàn toàn không ngộ ra được, thế nhưng hắn chậm rãi liền phát hiện, hắn căn bản không cần làm gì, bởi vì cái gì hắn cũng không biết làm.
Không biết nấu cơm, viết chữ cũng xiêu vẹo, kiến thức về thế giới của nhân loại chỉ được nửa vời, cái gì cũng phải bắt đầu lại từ đầu. Hắn phát hiện muốn cùng Trầm Thanh Thanh chung sống, hắn còn cần đuổi theo mặt trời thật lâu nữa.
Nhưng nhìn Trầm Thanh Thanh lại ngồi cạnh giếng nước, nhìn hắn tay chân vụng về vo gạo vẫn nở nụ cười ôn hòa, Trầm Tàng bỗng nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Thương Tứ.
Hắn đỏ mặt lên, động tác bỗng nhiên dừng lại. Trầm Thanh Thanh không giải thích được, vỗ vỗ cánh tay của hắn biểu thị thân thiết.
Trầm Tàng làm đủ chuẩn bị tâm lý, ngẩng đầu lên, nhanh chóng bấm một hàng chữ lên điện thoại biểu tình có chút ủ ê.
Trầm Thanh Thanh nhìn sang, chỉ thấy trên điện thoại hiện lên —— Anh cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm được, em sẽ không ghét bỏ anh chứ?
Trầm Thanh Thanh liền vội vàng lắc đầu, còn lắc có chút gấp, rất sợ Trầm Tàng hiểu lầm.
Trầm Tàng lại cúi đầu, giống như dang cực kỳ tự trách, còn bấm bấm vài cái trên điện thoại —— Nhưng em lại tốt như vậy, anh sợ anh…
Trầm Thanh Thanh nóng nảy, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, giật lấy điện thoại hồi đáp —— Em kỳ thực cũng không tốt như anh nghĩ đâu, thật đó!
Trầm Tàng xoa xoa đầu, mặt đỏ đến không chịu được, một phần là xấu hổ một phần là do kích động —— Thật vậy chăng?
Trầm Thanh Thanh cố sức gật đầu, cô vội vàng an ủi Trầm Tàng, đem một ít chuyện vốn đã giấu kín dưới đáy lòng ra kể, mà tâm trạng cũng theo đó có điều buông lỏng, chỉ là chính cô lại không cảm giác được. Ngôn linh chú bất an cuồn cuộn di động, nhưng mà trong mắt thiếu nữ lúc này chỉ có Trầm Tàng, nguyền rủa thì đã sao? Thống khổ lại như nào?
Toàn bộ đều vứt ra sau đầu hết thôi.
–
Mà trong thư trai, Thương Tứ vẫn thản nhiên tự đắc nghe khúc, Ngô Khương Khương có chút lo lắng hỏi: “Vậy cái truyện tranh kia nên làm thế nào đây? Có cần liên lạc bảo Dương Hiểu xóa đi không? “
Mặc dù bộ truyện kia có điểm xuất phát là tốt, bất luận là Dương Hiểu hay những comment trên mạng đều không có gì sai, thế nhưng đây dù sao cũng là mồi lửa dẫn phát Ngôn linh chú, vì vậy Ngô Khương Khương vẫn lo lắng liệu có nên dứt khoát xóa đi hay không.
Thương Tứ vừa mở miệng định nói chuyện, Lục Tri Phi vừa vặn đi ngang qua ở phía sau đã cướp lời, “Không cần xóa.”
“Không cần sao?” Ngô Khương Khương quay đầu hỏi.
Thương Tứ cười nói: “Đương nhiên không cần, có Tạng Hồ cạnh, Trầm Thanh Thanh đã không còn trở ngại. Đợi đến khi nàng khỏe lại, đọc được bộ truyện và những lời cổ vũ đó, bọn chúng sẽ phát huy đúng tác dụng.”
“Cái này cũng đúng nha!” Ngô Khương Khương vỗ đầu, triệt để yên tâm rồi.
Hết thảy đêu đang phát triển theo phương hướng tốt đẹp, khí sắc của Thương Tứ so với bình thường cũng không có khác biệt gì, chỉ là so với dĩ vãng thì càng thêm bại hoại, có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể ngồi tuyệt không đứng, cho dù là đứng cũng phải nghiêng trái ngã phải. Lục Tri Phi mỗi ngày hầm hai nồi canh bồi bổ cho hắn, ban đầu là canh gà tổ yến sau lại nâng cấp thành canh gà nhân sâm, bổ đến miệng của Thương Tứ cũng bắt đầu nổi đẹn.
Mà Ngô Khương Khương lại kinh ngạc với một chuyện khác, “Tri Phi, mấy thứ tổ yến, nhân sâm, gà vườn này nọ đều là cậu mua sao? Giá cả không rẻ nha!”
Trong mắt Ngô Khương Khương, Lục Tri Phi thân thế mồ côi, trước đó còn phải đi quán càphê làm việc kiếm thêm, hiện tại dọn về thư phòng ngay cả công việc cũng không còn, có thể có được bao nhiêu tiền? Tri Phi thực sự là quá tốt, quá thiện lương, bản thân không có tiền còn có thể mua nhiều thứ bổ dưỡng như vậy về hầm canh cho Thương Tứ.
Kết quả, Lục Tri Phi đặc biệt bình tĩnh nói: “Nhà em thực ra rất khá.”
“A?” Ngô Khương Khương bối rối.
Thương Tứ ngã người trên sopha, nói toạt thiên cơ, “Lần trước Đông Phong nói cho ta biết, nhà cũ của y ở Tô Châu là đại viện tam tiến, đường đường chính chính thư hương môn đệ.”
Miệng của Ngô Khương Khương nhất thời mở to đến mức có thể nhét vào cả quả trứng, “Kẻ có tiền mấy người vì sao đều thích làm phục vụ quán càphê?”
Thương Tứ vô tội chớp mắt, “Ta nào có.”
“Bởi vì người có tiền sẽ không muốn đi phát truyền đơn hoặc rửa chén.” Lục Tri Phi trả lời.
“À, hình như thật sự rất có đạo lý.” Ngô Khương Khương lệ rơi đầy mặt, “Chị đã từng phát truyền đơn cũng từng đi rửa chén.”
“Ha ha ha ha ha ha ha…” Thương Tứ ôm bụng cười to, tấm lưng cong cong hệt như một con tôm lớn.
Ngô Khương Khương biểu thị đã bị thương tổn rất sâu, giữa buổi tối bỗng nhiên nóng đầu muốn ra ngoài. Nàng đi rồi, Lão Trúc Tử cũng không ở nhà, Tiểu Kiều đi chỗ của Nam Anh, trong thư trai cũng chỉ còn Lục Tri Phi và Thương Tứ, cùng với hai bé mập luôn luôn hưng phấn.
Lục Tri Phi vừa quay đầu, thấy Thương Tứ đã biến mất tăm, liền hỏi: “Chủ nhân hai đứa đâu?”
Thái Bạch Thái Hắc đứng trên sopha tạo dáng kim kê độc lập[2], hai tay giơ lên cao, “Chủ nhân, chạy! Không muốn uống canh! Chạy!”
Vừa mới kích động, hai bé mập cũng mất thăng bằng lăn ngã xuống sopha, còn bị lực đàn hồi của sopha bắn lên trực tiếp ngã xuống mặt đất, một trước một sau, đứa sau đè lên đứa trước, “Ôi!”
Lục Tri Phi nín cười ôm hai bé dậy, sau đó bưng canh lên lầu tìm Thương Tứ
Cửa phòng Thương Tứ đóng chặt, Lục Tri Phi nhòm qua khe cửa thì thấy người nọ đang thích ý nằm trên giường đọc sách.
Kỳ thực Thương Tứ đã phát hiện cậu, chỉ là lúc này vẫn đưa lưng về phía Lục Tri Phi bất động thanh sắc, trên tay đã vói vào đầu giường lấy một quyển sách —— Nếu Lục Tri Phi còn muốn buộc hắn uống canh, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
Lục Tri Phi vừa thấy kim quang sáng lên, văn tự tung bay liền biết không tốt, vội vàng sãi bước đi lên bắt lấy cánh tay Thương Tứ. Nhưng mà sách đã mở ra, lực hút khổng lồ đem cả hai người đều cuốn vào.
Năm giây sau, Thương Tứ phát hiện mình đang bình yên ngồi trên một chiếc ghế thái sư, mà Lục Tri Phi lại ngồi trên đùi hắn, trong tay còn bưng chén canh. Mặt của hai người áp đến rất gần, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Sợ nhất là không khí đột nhiên an tĩnh.
Lục Tri Phi trấn tĩnh địa giơ chén lên, “Uống canh.”
——————–
1/ Kinh đồng: Hay còn gọi là chuyển kinh luân, một pháp khí của phật giáo tiểu thừa Tây Tạng, khi đọc xong một câu kinh lại quay kinh đồng một lần liền tương đương với tăng phúc đức thêm trăm nghìn lần.
Kinh đồng lớn nhỏ đủ loại, kích cỡ nào cũng có, từ to bằng một tòa nhà đến nhỏ xíu như trống bỏi của trẻ con, trong ảnh là hai kích cỡ thường thấy nhất, một trong các đền chùa Tây Tạng, một là loại cầm tay cho các tín đồ dùng cá nhân.
2/ Kim kê độc lập: Tư thế võ thuật cơ bản, dùng một chân trụ giữ vững thăng bằng.
Trong khoảnh khắc Tạng Hồ nhảy cửa sổ vào phòng, vừa thấy Trầm Thanh Thanh đang tự hướng mũi dao vào ngực mình thì trái tim như bị lăng trì, mỗi một giây đều là dày vò.
Giữa lúc chỉ mành treo chuông, Tiểu Kiều quả đoán đánh ra một đạo phù chú nhưng không đánh vào người của Trầm Thanh Thanh mà là đánh vào dao trên tay cô. Thế dao tạm thời bị ngăn cản, mà Tạng Hồ cũng thuận lợi tiến lên ôm lấy người.
Trầm Thanh Thanh bỗng nhiên bị ôm lấy có chút ngơ ngác, trong đồng tử rốt cuộc cũng khôi phục được chút thanh tỉnh. Cô nhìn người đang ôm mình, chỉ thấy được gương mặt của đối phương, mắt không lớn, biểu tình lo lắng khiến người nọ nhìn qua có chút ngây ngốc chất phát, rõ ràng rất xa lạ nhưng lại khiến cô cảm thấy cực kỳ thân thiết.
Chuyện gì xảy ra?
“Là anh đây, là anh…” Tạng Hồ một tay ôm chặt cô, một tay mở điện thoại tìm hình ảnh đưa ra, “Em xem cái này, còn nhớ rõ sao?”
Trầm Thanh Thanh kinh ngạc nhìn nhìn sang, chỉ thấy chiếm gần trọn bức ảnh là một vòng thái dương đang mọc đỏ rực, ở giữa là một con Tạng Hồ đang an vị trên đỉnh núi, đưa lưng về phía mặt trời đỏ nhìn cô.
Vầng thái dương kia thật đỏ, thật chói mắt, chói mắt đến phảng phất như toàn bộ bóng đen đã không còn chỗ trốn tránh.
Hai mắt Trầm Thanh Thanh chìm trong ánh lệ mông lung rốt cục nhận được người này, gương mặt của anh ta rất giống tạng hồ, thực sự giống như là từ một khuôn đúc ra vậy. Tuy rằng không được anh tuấn đẹp trai, cũng không có sự khôi hài bẩm sinh, thế nhưng chính là cái dáng vẻ mà trong lòng Trầm Thanh Thanh đã tự huyễn tưởng vô số lần.
Một sát na này, Trầm Thanh Thanh đột nhiên cảm giác được, toàn bộ kiên trì từ trước đến giờ hình như đều đã được đền đáp.
Người trước mặt này, đã quen biết cô giữa lúc cô thống khổ nhất, lại chạy đến bên cạnh cô vào đúng thời điểm cô sa sút nhất, hình ảnh phản chiếu trong đáy mắt chính là bộ dạng kém cõi nhất của cô, vậy mà lại không có một tia ghét bỏ.
Trong thế giới không tiếng động của cô, là người này không ngừng khẩn trương, lo lắng vội vàng làm biểu tình bao, giống như đang nói với cô —— Đừng sợ, anh sẽ đến cạnh em.
Trầm Thanh Thanh nghĩ, trên đời này có thể không có bạch mã hoàng tử, thế nhưng còn có một con tạng hồ mãi miết đuổi theo mặt trời.
Ngô Khương Khương và Tiểu Kiều nhìn đôi tình nhân đang ôm nhau, không nói gì. Một lúc lâu sau, Ngô Khương Khương nhìn hắc khí ở mi tâm Trầm Thanh Thanh dần dần tản đi, dũng mãnh bước đến vỗ vỗ lưng Tiểu Kiều, “Chúng ta đi thôi! Chuyện tiếp theo cứ giao cho Tàng Tàng là được rồi!”
Tiểu Kiều không nói gì, lập tức xoay người rời đi, Ngô Khương Khương vội vàng đuổi theo phía sau, khích lệ nói: “Chỉ là Tiểu Kiều này, vừa rồi lúc cậu phá cửa sổ xông vào rất oai đó!”
Tiểu Kiều vẫn không lên tiếng, Ngô Khương Khương “Ai u ~” một tiếng đẩy đẩy vai cậu ta, “Đừng xấu hổ mà, cậu cũng đã tới đây cứu người rồi còn ngượng ngùng gì nữa? Không phải là thời kỳ phản nghịch của thiếu niên sao, chị hiểu mà.”
Tiểu Kiều quay đầu lại trừng mắt liếc bén ngót, “Cô nói thêm một câu nữa xem.”
“Được, được, được tôi không nói.” Ngô Khương Khương ngậm miệng, chỉ là trong lòng còn thầm vui vẻ, ôi chao, ai bảo cô là chị lớn đâu, đương nhiên phải nhường nhịn em trai nhỏ rồi.
–
Bên này Thương Tứ ăn uống no đủ, nằm trên ghế dựa trong sân nghe khúc.
Ghế dựa chậm rãi đong đưa, thanh âm cũ kỹ luyến láy uyển chuyển, Thương Tứ đang nhấc ấm trà tử sa lên tận hưởng kiếp phù du trộm nửa ngày nhàn thì tiếng chuông trên mái ngói lại đinh đang vang lên thanh âm vui sướng.
Lục Tri Phi bước đến châm thêm trà nóng cho hắn, hỏi: “Thành công sao?”
“Thành.” Thương Tứ không có mở mắt, bộ dạng nhàn nhã hả hê này thật sự có chút cảm giác quyết thắng ngoài nghìn dặm, “Trên đời này, người cẩu thả còn có thể sống tạm bợ, muốn sống tốt mới là chuyện khó, không bằng lăn lộn một chút trong vũng bùn, lại bình dân mà sống mới là tự tại.”
“Đã làm khó Tứ gia phải lăn lộn trong vũng bùn rồi?” Lục Tri Phi nói.
“Cái này làm sao có thể chứ.” Thương Tứ mở mắt ra, nói: “Bổn đại gia tối thiểu cũng phải là nháo hải.”
Lục Tri Phi bỗng nhiên nhớ đến Na Tra, còn có một vấn đề từ sau khi phim về Tôn đại thánh công chiếu vẫn luôn vây khốn Mã Yến Yến, “Na Tra rốt cuộc là nam hay nữ?”
Thương Tứ: “…”
Dừng một chút, Thương Tứ nói: “Thư phòng của ta có một quyển 《Những câu đố chưa có lời giải của đại thế giới》, ngươi có thể đi lật xem một chút.”
“Quyển sách kia do ai viết?”
“Ta.”
“Đại thế giới? Tất cả những câu đố chưa có lời giải sao?”
“Tỷ như, vì sao Tỳ Hưu không có cúc hoa, Vampire phương Tây có phải là tập thể bị bệnh lang ben không, còn có Bao Chửng đen như vậy vì sao con của hắn không đen…”
Lục Tri Phi hiện tại đã xác định, Thương Tứ thật sự đã sống rất lâu, bằng không cũng sẽ không rảnh ruồi đến vậy.
Rất nhanh, Ngô Khương Khương và Tiểu Kiều đã trở về, còn thuận tiện kể lại một chút tình huống bên kia. Ngô Khương Khương còn chút lo âu hỏi Thương Tứ. “Tứ gia, ngài lần này vì sao phải tốn nhiều thời gian đến thế? Không có việc gì chứ?”
Thương Tứ ngửa mặt lên trời trợn trắng, “Hắn mẹ nó, hóa hình xong lại là bộ dạng dưa lùn mười ba mười bốn tuổi, nói yêu đương cái rắm, ta còn không phải có lòng tốt, vất vả kéo hắn đến hai mươi tuổi sao?”
Lục Tri Phi & Tiểu Kiều & Ngô Khương Khương: “…”
Tứ gia ngài cực khổ, Tứ gia ngài quả thực vất vả rồi.
–
Sau đó vài ngày, gió êm sóng lặng.
Tạng Hồ vẫn bồi ở bên cạnh Trầm Thanh Thanh, cho dù đến tối không tiện ngủ lại cũng sẽ hóa thành bộ dạng hồ ly canh giữ ngoài cửa sổ, rất sợ cô lại xảy ra chuyện gì. Mà Trầm Thanh Thanh bởi vì được sự cổ vũ cực lớn của Tạng Hồ, Ngôn linh chú mặc dù không thể lập tức cởi bỏ nhưng ít ra cũng không tiếp tục sinh trưởng, chỉ cần Tạng Hồ có thể tiếp tục bồi cô, cùng cô đối mặt với thực tại, mỗi người mỗi yêu trong thư trai đều tin tưởng —— Trầm Thanh Thanh rồi sẽ khỏe lại.
Khi Nam Anh biết chuyện này cũng rất vui vẻ, còn đặc biệt nhờ Tiểu Kiều cầm một phần bình an phù bằng gỗ đào đưa qua, nói là muốn tặng Trầm Thanh Thanh. Tạng Hồ vẫn liên thanh nói cám ơn, quay đầu liền cao hứng trở về từ hợp viện.
Hắn còn tự lấy một cái tên cho mình, gọi là Trầm Tàng.
“Trầm trong Trầm Thanh Thanh, Tàng trong tạng hồ.” Chàng trai trẻ đỏ mặt đứng trước cửa tứ hợp viện, dốc hết can đảm viết lời tự giới thiệu lên giấy. (Ch ữ ‘t ạ ng’ c ủ a t ạ ng h ồ và Tây T ạ ng đ ề u có âm đ ọ c là ‘Tàng’, b ấ t quá ng ườ i Vi ệ t mình quen đ ọ c T ạ ng r ồ i nên mình ch ỉ có th ể t ạ m s ử a. Ch ỉ là n ế u cái tên g ọ i Tr ầ m T ạ ng ho ặ c T ạ ng T ạ ng thì nghe chói tai quá, ph ả i s ử a thêm l ầ n n ữ a)
Cô gái đứng sau cánh cửa, vẫn mặc bộ váy trắng như trước, hơi xấu hổ cúi đầu, cười đến ôn hòa điềm tĩnh.
Chàng trai nhìn đến, trong lòng nở hoa tràn ngập cả cao nguyên Thanh Tạng, ánh dương trên đỉnh Cung điện Potala chiếu khắp thế gian, gió nhẹ thổi qua, kinh đồng[1] luân chuyển, một câu chuyện tuyệt vời về sự gặp gỡ giữa hai sinh mệnh cùng trời cuối đất cư như vậy bắt đầu.
Trầm Tàng không khỏi nhớ đến lúc còn ở thư trai, Thương Tứ từng lười biếng tựa vào khung cửa căn dặn, “Không cần tùy tiện bảo nàng kể với ngươi cái gì hay thừa nhận cái gì. Sự kiên cường của mỗi người đều đáng giá được tán thưởng, không nên xé nát lớp ngụy trang thiện ý kia. Ngươi chỉ cần dùng hành động của mình khiến cho nàng hiểu rõ, nàng có thể ỷ lại ngươi.”
Trầm Tàng ngay ban đầu cũng không biết cần phải làm gì, hoàn toàn không ngộ ra được, thế nhưng hắn chậm rãi liền phát hiện, hắn căn bản không cần làm gì, bởi vì cái gì hắn cũng không biết làm.
Không biết nấu cơm, viết chữ cũng xiêu vẹo, kiến thức về thế giới của nhân loại chỉ được nửa vời, cái gì cũng phải bắt đầu lại từ đầu. Hắn phát hiện muốn cùng Trầm Thanh Thanh chung sống, hắn còn cần đuổi theo mặt trời thật lâu nữa.
Nhưng nhìn Trầm Thanh Thanh lại ngồi cạnh giếng nước, nhìn hắn tay chân vụng về vo gạo vẫn nở nụ cười ôn hòa, Trầm Tàng bỗng nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Thương Tứ.
Hắn đỏ mặt lên, động tác bỗng nhiên dừng lại. Trầm Thanh Thanh không giải thích được, vỗ vỗ cánh tay của hắn biểu thị thân thiết.
Trầm Tàng làm đủ chuẩn bị tâm lý, ngẩng đầu lên, nhanh chóng bấm một hàng chữ lên điện thoại biểu tình có chút ủ ê.
Trầm Thanh Thanh nhìn sang, chỉ thấy trên điện thoại hiện lên —— Anh cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm được, em sẽ không ghét bỏ anh chứ?
Trầm Thanh Thanh liền vội vàng lắc đầu, còn lắc có chút gấp, rất sợ Trầm Tàng hiểu lầm.
Trầm Tàng lại cúi đầu, giống như dang cực kỳ tự trách, còn bấm bấm vài cái trên điện thoại —— Nhưng em lại tốt như vậy, anh sợ anh…
Trầm Thanh Thanh nóng nảy, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, giật lấy điện thoại hồi đáp —— Em kỳ thực cũng không tốt như anh nghĩ đâu, thật đó!
Trầm Tàng xoa xoa đầu, mặt đỏ đến không chịu được, một phần là xấu hổ một phần là do kích động —— Thật vậy chăng?
Trầm Thanh Thanh cố sức gật đầu, cô vội vàng an ủi Trầm Tàng, đem một ít chuyện vốn đã giấu kín dưới đáy lòng ra kể, mà tâm trạng cũng theo đó có điều buông lỏng, chỉ là chính cô lại không cảm giác được. Ngôn linh chú bất an cuồn cuộn di động, nhưng mà trong mắt thiếu nữ lúc này chỉ có Trầm Tàng, nguyền rủa thì đã sao? Thống khổ lại như nào?
Toàn bộ đều vứt ra sau đầu hết thôi.
–
Mà trong thư trai, Thương Tứ vẫn thản nhiên tự đắc nghe khúc, Ngô Khương Khương có chút lo lắng hỏi: “Vậy cái truyện tranh kia nên làm thế nào đây? Có cần liên lạc bảo Dương Hiểu xóa đi không? “
Mặc dù bộ truyện kia có điểm xuất phát là tốt, bất luận là Dương Hiểu hay những comment trên mạng đều không có gì sai, thế nhưng đây dù sao cũng là mồi lửa dẫn phát Ngôn linh chú, vì vậy Ngô Khương Khương vẫn lo lắng liệu có nên dứt khoát xóa đi hay không.
Thương Tứ vừa mở miệng định nói chuyện, Lục Tri Phi vừa vặn đi ngang qua ở phía sau đã cướp lời, “Không cần xóa.”
“Không cần sao?” Ngô Khương Khương quay đầu hỏi.
Thương Tứ cười nói: “Đương nhiên không cần, có Tạng Hồ cạnh, Trầm Thanh Thanh đã không còn trở ngại. Đợi đến khi nàng khỏe lại, đọc được bộ truyện và những lời cổ vũ đó, bọn chúng sẽ phát huy đúng tác dụng.”
“Cái này cũng đúng nha!” Ngô Khương Khương vỗ đầu, triệt để yên tâm rồi.
Hết thảy đêu đang phát triển theo phương hướng tốt đẹp, khí sắc của Thương Tứ so với bình thường cũng không có khác biệt gì, chỉ là so với dĩ vãng thì càng thêm bại hoại, có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể ngồi tuyệt không đứng, cho dù là đứng cũng phải nghiêng trái ngã phải. Lục Tri Phi mỗi ngày hầm hai nồi canh bồi bổ cho hắn, ban đầu là canh gà tổ yến sau lại nâng cấp thành canh gà nhân sâm, bổ đến miệng của Thương Tứ cũng bắt đầu nổi đẹn.
Mà Ngô Khương Khương lại kinh ngạc với một chuyện khác, “Tri Phi, mấy thứ tổ yến, nhân sâm, gà vườn này nọ đều là cậu mua sao? Giá cả không rẻ nha!”
Trong mắt Ngô Khương Khương, Lục Tri Phi thân thế mồ côi, trước đó còn phải đi quán càphê làm việc kiếm thêm, hiện tại dọn về thư phòng ngay cả công việc cũng không còn, có thể có được bao nhiêu tiền? Tri Phi thực sự là quá tốt, quá thiện lương, bản thân không có tiền còn có thể mua nhiều thứ bổ dưỡng như vậy về hầm canh cho Thương Tứ.
Kết quả, Lục Tri Phi đặc biệt bình tĩnh nói: “Nhà em thực ra rất khá.”
“A?” Ngô Khương Khương bối rối.
Thương Tứ ngã người trên sopha, nói toạt thiên cơ, “Lần trước Đông Phong nói cho ta biết, nhà cũ của y ở Tô Châu là đại viện tam tiến, đường đường chính chính thư hương môn đệ.”
Miệng của Ngô Khương Khương nhất thời mở to đến mức có thể nhét vào cả quả trứng, “Kẻ có tiền mấy người vì sao đều thích làm phục vụ quán càphê?”
Thương Tứ vô tội chớp mắt, “Ta nào có.”
“Bởi vì người có tiền sẽ không muốn đi phát truyền đơn hoặc rửa chén.” Lục Tri Phi trả lời.
“À, hình như thật sự rất có đạo lý.” Ngô Khương Khương lệ rơi đầy mặt, “Chị đã từng phát truyền đơn cũng từng đi rửa chén.”
“Ha ha ha ha ha ha ha…” Thương Tứ ôm bụng cười to, tấm lưng cong cong hệt như một con tôm lớn.
Ngô Khương Khương biểu thị đã bị thương tổn rất sâu, giữa buổi tối bỗng nhiên nóng đầu muốn ra ngoài. Nàng đi rồi, Lão Trúc Tử cũng không ở nhà, Tiểu Kiều đi chỗ của Nam Anh, trong thư trai cũng chỉ còn Lục Tri Phi và Thương Tứ, cùng với hai bé mập luôn luôn hưng phấn.
Lục Tri Phi vừa quay đầu, thấy Thương Tứ đã biến mất tăm, liền hỏi: “Chủ nhân hai đứa đâu?”
Thái Bạch Thái Hắc đứng trên sopha tạo dáng kim kê độc lập[2], hai tay giơ lên cao, “Chủ nhân, chạy! Không muốn uống canh! Chạy!”
Vừa mới kích động, hai bé mập cũng mất thăng bằng lăn ngã xuống sopha, còn bị lực đàn hồi của sopha bắn lên trực tiếp ngã xuống mặt đất, một trước một sau, đứa sau đè lên đứa trước, “Ôi!”
Lục Tri Phi nín cười ôm hai bé dậy, sau đó bưng canh lên lầu tìm Thương Tứ
Cửa phòng Thương Tứ đóng chặt, Lục Tri Phi nhòm qua khe cửa thì thấy người nọ đang thích ý nằm trên giường đọc sách.
Kỳ thực Thương Tứ đã phát hiện cậu, chỉ là lúc này vẫn đưa lưng về phía Lục Tri Phi bất động thanh sắc, trên tay đã vói vào đầu giường lấy một quyển sách —— Nếu Lục Tri Phi còn muốn buộc hắn uống canh, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
Lục Tri Phi vừa thấy kim quang sáng lên, văn tự tung bay liền biết không tốt, vội vàng sãi bước đi lên bắt lấy cánh tay Thương Tứ. Nhưng mà sách đã mở ra, lực hút khổng lồ đem cả hai người đều cuốn vào.
Năm giây sau, Thương Tứ phát hiện mình đang bình yên ngồi trên một chiếc ghế thái sư, mà Lục Tri Phi lại ngồi trên đùi hắn, trong tay còn bưng chén canh. Mặt của hai người áp đến rất gần, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Sợ nhất là không khí đột nhiên an tĩnh.
Lục Tri Phi trấn tĩnh địa giơ chén lên, “Uống canh.”
——————–
1/ Kinh đồng: Hay còn gọi là chuyển kinh luân, một pháp khí của phật giáo tiểu thừa Tây Tạng, khi đọc xong một câu kinh lại quay kinh đồng một lần liền tương đương với tăng phúc đức thêm trăm nghìn lần.
Kinh đồng lớn nhỏ đủ loại, kích cỡ nào cũng có, từ to bằng một tòa nhà đến nhỏ xíu như trống bỏi của trẻ con, trong ảnh là hai kích cỡ thường thấy nhất, một trong các đền chùa Tây Tạng, một là loại cầm tay cho các tín đồ dùng cá nhân.
2/ Kim kê độc lập: Tư thế võ thuật cơ bản, dùng một chân trụ giữ vững thăng bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.