Chương 19: Anh là biểu tình bao của em (5)
Lộng Thanh Phong
17/10/2020
“Không được gọi cái tên đó.” Tiểu Kiều đen mặt trừng mắt nhìn Thương Tứ, biểu tình hờn giận.
Thương Tứ nhún vai, “Một đóa Bạch Mẫu Đơn thuần tịnh làm chao đảo cả bến Thượng Hải, cái tên này không phải rất tốt sao? Năm đó rốt cuộc có bao nhiêu người khuynh đảo nha! Nếu để bọn họ biết Bạch Mẫu Đơn thật ra là nam nhân, còn là một tiểu hài tử, có phải liền rất thú vị không?”
Ngô Khương Khương sửng sốt một chút, phản ứng kịp, “Bạch Mẫu Đơn? Ôi trời ơi ha ha ha ha ha ha ha…”
“Câm miệng.” Tiểu Kiều giận dữ, “Đặt một cái tên nữ khí như vậy chỉ vì muốn che giấu thân phận mà thôi.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu.” Ngô Khương Khương cũng biết đó bất quá là mật danh, thế nhưng nhìn gương mặt thiếu niên môi hồng răng rắng của Tiểu Kiều, lại nhớ đến cái tên nọ, đúng là cực kỳ khôi hài mà.
Lúc này, Thương Tứ lại hỏi: “Vừa rồi ở ngoài xa ta còn nghe các người nhắc đến Tàng Tàng, Tàng Tàng là ai?”
Lúc này Lục Tri Phi mới đem cả câu chuyện của Tạng Hồ kể lại cho Thương Tứ, Thương Tứ quả nhiên cười đến không dừng được, “Chiêu này tốt, chiêu này tốt, lần sau ta xem ai không vừa mắt cũng gọi đến như vậy.”
Góc độ Thương Tứ nhìn nhận sự việc vẫn luôn không giống người thường.
Lục Tri Phi đối với việc này không có bình luận, thu hồi bút vẽ và bản thảo, đứng dậy đi vào phòng bếp. Thương Tứ khoanh tay, bàn tay xỏ vào tay áo, bộ dạng nghênh ngang đi qua, dựa vào cửa phòng bếp, “Hiện tại còn chưa tới bốn giờ, đã chuẩn bị nấu cơm tối?”
“Ừ, hôm nay phải tranh thủ chút thời gian.” Lục Tri Phi lạnh nhạt giải thích một câu, động tác trong tay không hề ngừng lại, đợi phân loại thức ăn xong, cần xắt thì xắt, cần rửa thì rửa, tất cả đâu vào đấy. Thương Tứ dần dần phát giác, cứ như vậy xem Lục Tri Phi nấu ăn cũng là một chuyện cảnh đẹp ý vui.
Người này làm cái gì cũng rất nghiêm túc, yên lặng, đôi tay kia có thể cầm bút cũng có thể nấu ăn, lại cố ý còn đẹp mắt dễ nhìn, ngón tay trắng nõn thon dài, dù là vật gì được cậu cầm lên cũng phá lệ xinh đẹp.
Qua thật lâu, Lục Tri Phi quay đầu lại phát hiện người kia đang đứng trước cửa, còn tưởng là vừa vặn đi ngang qua, tiện tay múc một chén canh gà đưa đến, “Nào, nếm thử một chút.”
Thương Tứ vừa nghe có ăn tự nhiên tích cực, nhận lấy chén, lại nghe Lục Tri Phi dặn dò, “Cẩn thận nóng.”
Thương Tứ đáp lời, chỉ là động tác uống canh cũng không chậm. Lục Tri Phi nhìn anh ta nóng ruột cũng không xía vào, “Mùi vị thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.” Thương Tứ tỉ mỉ thưởng thức một chút, “Có hơi nhạt.”
Lục Tri Phi như hơi suy nghĩ, có lẽ đang cân nhắc xem phải điều vị thế nào. Mà Thương Tứ lại nhìn lướt qua bàn bếp, lúc này mới phát hiện manh mối, “Những món này không phải hôm đó ta yêu cầu sao?”
Lục Tri Phi hỏi ngược: “Anh không phải nói muốn ăn sao?”
Thương Tứ nghẹn, hắn thực sự là muốn ăn, bất quá tin nhắn hôm đó vốn cũng chỉ là trêu đùa mà thôi, không ngờ đến Lục Tri Phi sẽ làm ra thật. Bất quá, Lục Tri Phi đương nhiên cũng biết đó chỉ là lời nói đùa, thế nhưng cậu lại không biết nên báo đáp Thương Tứ thế nào, vừa vặn Thương Tứ thích món ăn cậu nấu, vì vậy liền làm, không hơn.
Bất quá, năng lực của Lục Tri Phi cũng là có hạn, không thể thực sự nấu một bàn Mãn Hán toàn tịch cho Thương Tứ, kết quả chính là —— Mười hai món ăn, bốn hệ ẩm thực chính, chay mặn phối hợp, thu phục toàn bộ thư trai.
“Lục Lục! Giỏi quá!” Thái Bạch Thái Hắc quơ muỗng nhỏ hoa chân múa tay vui sướng, Ngô Khương Khương và Lão Trúc Tử đã cầm chắc đôi đũa, Tiểu Kiều chuẩn bị hộp đựng thức ăn nói là muốn mang đi cho Nam Anh và Sùng Minh đang nghiên cứu trị liệu nếm thử, ngay cả Tạng Hồ vẫn nằm trên giường cũng ngồi xuống bàn, cả thư trai náo nhiệt ồn ào giống như ăn tết.
Thương Tứ ngồi ở chủ vị, uống rượu ăn cơm, nhất thời hứng khởi, đôi đũa nhanh chóng xoay tròn giữa các kẽ tay. Đinh đinh đang, thanh âm dễ nghe quanh quẩn trong phòng khách, Thái Bạch Thái Hắc đứng dậy đem khăn ăn cột vào ngang hông làm váy, nắm tay lắc lư theo tiết tấu bắt đầu nhảy hầu đồng[1].
“Ngô ê a ề à á a a ~~~” Ngô Khương Khương gào khóc thảm thiết.
Một chiếc đũa bị Thương Tứ ném qua, Ngô Khương Khương thương tâm gần chết, “Tứ gia, ngài ghét bỏ tiểu nhân.”
“Ngươi đang hát cái gì đó? Đang khóc mộ cho ta à?” Thương Tứ ghét bỏ đến không thèm liếc nhìn, sau đó chuyển hướng sang Tiểu Kiều đang ngồi bên cạnh, trêu chọc: “Loại chuyện này nên để người chuyên nghiệp làm, Bạch Mẫu Đơn, đến hát một đoạn xem?”
“Không hát.” Ngữ điệu Tiểu Kiều cứng ngắc.
“Đừng gạt ta, lão sư của ngươi từng nói ngươi biết hát hí khúc.” Vẻ mặt Thương Tứ chính nghĩa giống như đang bắt được tội lỗi của người khác, Tiểu Kiều trợn trắng mắt nhìn trời một chút, thầy, người hại học sinh rồi.
Bất quá, cuối cùng Tiểu Kiều cũng không có hát, muốn nghe Bạch Mẫu Đơn hát sao, trừ phi có người không muốn sống.
Lục Tri Phi tuy rằng không thích ầm ỹ, thế nhưng nhìn cả phòng náo nhiệt như vậy, đặt mình trong đó lại khiến trái tim cậu nhảy nhót lợi hại hơn bất cứ khi nào trong quá khứ. Giống như con sư tử bằng đá trước cửa nhà cũ ở cố hương, tuy rằng không rời đi được nhưng vẫn luôn thích xem lễ hội bên ngoài chiêng trống ngập trời.
Chỉ là Tạng Hồ dường như có chút không yên lòng, Lục Tri Phi suy nghĩ một chút, đưa điện thoại qua, “Cho cậu.”
Tạng Hồ thoáng hơi do dự, nhận lấy, nhỏ giọng nói lời cảm tạ. Ngô Khương Khương thấy vậy liền trêu chọc đối phương, hỏi có phải muốn tâm sự với con gái không, Tạng Hồ cũng không phủ nhận, bàn tay cầm điện thoại có chút co quắp. Lục Tri Phi cảm thấy gương mặt bị lông tơ che giấu của đối phương giống như có điểm đỏ lên.
Ngô Khương Khương lại vỗ mạnh vào vai Tạng Hồ, giơ cao ly rượu, “Hãy để chúng ta nâng ly vì thanh xuân, ngây thơ vạn tuế! Luyến ái vô tội!”
Thái Bạch Thái Hắc cổ động hô to, “Dzô!”
Ầm ĩ cả đêm, sáng hôm sau ai cũng nướng khét trên giường.
Lục Tri Phi lại là người rất tự hạn chế, làm điểm tâm xong liền đi học, còn thuận tiện mang theo chút đồ ăn cho Đồng Gia Thụ và Mã Yến Yến.
“Hắc hắc, liền biết cậu đủ nghĩa khí.” Mã Yến Yến nhào lên lưng Lục Tri Phi, tay cầm bánh trứng, miệng bóng nhẩy dầu, “Sau này nếu ai làm bạn gái cậu thật sự rất có phúc.”
Lục Tri Phi mỉm cười, “Nếu không cậu tới?”
“Ách, loại giải phẫu chuyển giới này… vẫn là có tính nguy hiểm nhất định.” Mã Yến Yến trịnh trọng đến kỳ lạ, “Hơn nữa tớ cảm thấy cậu đã không cần bạn gái, nữ sinh không xinh đẹp bằng cậu, không giỏi nấu ăn bằng cậu, không giỏi may vá bằng cậu, không tỉ mỉ cẩn thận bằng cậu. Tin tớ đi, cậu cần tìm bạn trai.”
Lời ngụy biện của Mã Yến Yến luôn mang theo một cỗ cảm giác chính xác như thật như giả.
“Hơn nữa, theo sự quan sát của tớ, đoàn thể fan nữ của cậu có hơn 70% đều hy vọng cậu đi làm gay chứ không phải mang về một cô bạn gái tức chết bọn họ. Cậu suy nghĩ một chút, nếu cậu thật sự làm gay, toàn bộ nữ sinh cũng không ai thất vọng, tính toán như vậy quả thực rất công bằng.”
Lục Tri Phi thật không biết trong đầu con gái bây giờ đang nghĩ những gì, chỉ là cậu lại rất tò mò trong đầu Mã Yến Yến cả ngày đều đang quan sát những gì, cùng với, “Tớ có đoàn thể fan?”
Mã Yến Yến: “Xin mời có tự giác của nam sinh thanh lịch đứng đầu khoa, cảm ơn.”
Lục Tri Phi: “À.”
Mã Yến Yến bỗng nhiên lòng đầy căm phẫn, “Lại nói tiếp tớ liền tức giận, lúc các cô ấy ghép cp cho cậu, vậy mà cố tình chỉ loại bỏ tớ! Rõ ràng thời gian tớ ở cùng với cậu còn nhiều hơn cả Đồng Gia Thụ, nhưng lại bởi vì cậu ấy tham gia đội bóng rỗ, còn cao hơn tớ nên mới được ưu ái hơn. Cậu nói xem, chúng ta có thể không kỳ thị chiều cao sao?”
“Nên trách tớ.” Lục Tri Phi nói.
“Sao lại có thể trách cậu?”
“Trách tớ lớn lên không đủ cường tráng.”
Mã Yến Yến: “…”
Cậu muốn nói tớ là thụ chứ gì! Cứ việc nói thẳng đi!
Mã Yến Yến là một tên dở hơi, mỗi khi ở cùng cậu ta, Lục Tri Phi vĩnh viễn đều không cảm thấy buồn chán. Thời gian lên lớp buổi sáng trôi qua rất nhanh, buổi chiều vừa vặn kín khóa, vạn ác ngày thứ tư, làm gì cũng cảm thấy thiếu động lực.
Lúc lên lớp phải giao bài tập, Lục Tri Phi do dự vài lần, cuối cùng cũng không đem mẫu thiết kế theo phong cách của Thương Tứ nộp lên, mà là đổi thành một bộ váy.
Khi giảng viên nhìn đến bản vẽ của cậu thì thần sắc có chút phức tạp, “Tri Phi này, mẫu váy em nộp cũng không phải không tốt, trình độ thật sự khá tương đối. Nhưng em hẳn là có thể làm được tốt hơn, thiết kế của em trước giờ rất có linh khí, bộ váy này đối với em mà nói, trên các phương diện đều quá mức phổ thông.”
“Em đã biết, thưa thầy.” Lục Tri Phi gật đầu.
Đợi khi giảng viên rời đi, Mã Yến Yến chậc lưỡi nói: “Thầy ấy yêu cầu quá cao ở cậu rồi, bất quá cậu thật sự có thiên phú hơn bọn tớ, có người nói đợi một thời gian nữa sẽ diễn ra một cuộc thi lớn, nhà trường có lẽ sẽ để cơ hội này cho cậu. À! Đúng rồi, tuần sau chính là show của chị Tâm, chị ấy nói có thể để chúng ta dùng thân phận nhân viên công tác tiến vào hậu trường học tập.”
“Rất tốt.” Lục Tri Phi nói, chợt nhớ tới đến Cù Tê, đã lâu không gặp, cũng không biết anh ta thế nào.
Lúc này, bên ngoài phòng học bỗng có một người lớn tiếng gọi, “Bạn Tri Phi đẹp trai! Có người tìm!”
Lời nói của giảng viên bị cắt dứt, tất cả mọi người đều nhịn không được quay đầu nhìn, chỉ là Lục Tri Phi còn chưa kịp đứng lên, ở trong lớp lại có người hỏi vọng ra: “Có đẹp trai hay không!”
Người trong hành lang trả lời: “Rất đàn ông!”
Một hỏi một đáp này, dẫn đến cả phòng học cười vang.
“Yooo! Tri Phi đẹp trai, mau nhanh đi gặp người ta nha?!”
“Đúng vậy đúng vậy, anh chàng menly kia là từ đâu tới vậy, đừng có giấu diếm, mau để bọn tớ nhìn một chút!”
Ngay cả giảng viên đối với việc này đều là thấy mà không thể trách, “Tri Phi, em ra xem một chút đi, những người khác tiếp tục nghe giảng.”
Lục Tri Phi bình tĩnh làm lơ tiếng kêu rên phủ cả giảng đường, bước ra khỏi phòng nhìn xuống, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo gió đen đang đứng ở trước khu phòng học, bàn tay cắm trong túi áo, còn cúi đầu trò chuyện cùng mấy nữ sinh lớp bên cạnh.
Là Thương Tứ, cái áo gió cổ lật thiết kế rất có phong cách này chính là do Lục Tri Phi chọn dùm anh ta.
“Sao anh lại tới đây?” Lục Tri Phi bước đến.
Thương Tứ nghe được giọng nói của cậu thì xoay đầu lại, kéo kính râm trễ xuống nhìn qua, còn chớp mắt vài cái, “Tôi tới tìm cậu đấy.”
Chỉ là cũng không cần phô trương như vậy mà.
Lục Tri Phi nhìn thoáng qua mấy bạn học nữ lớp bên cạnh đang bắn trái tim hồng ra đường mắt, nói: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Nói lên rất dài dòng, Ngô Khương Khương nói cô gái Tạng Hồ thích học trường này, chỉ là cô ta vừa post một tấm ảnh chụp bóng lưng của cậu, nói rất thích cậu, muốn ngủ với cậu. Vì vậy Ngô Khương Khương rất kích động, nói muốn đến tự mình chứng kiến tam giác tình yêu đầu tiên của thư trai từ lúc Tân Trung Quốc thành lập cho tới nay.”
Lục Tri Phi dùng hai giây nỗ lực hấp thu toàn bộ tin tức trong mấy câu vừa rồi, sau đó hỏi: “Vậy chị Khương Khương đâu rồi?”
Thương Tứ nhún vai, ngoẹo đầu có chút bất đắc dĩ, “Bên cạnh trường cậu không phải học viện điện ảnh sao, vừa rồi cô ta nhìn thấy bạn trai cũ, sau đó nói muốn đi điều tra một chút.”
Lục Tri Phi: ” “
Học viện điện ảnh có rất nhiều người đẹp, Lục Tri Phi đoán rằng Ngô Khương Khương trong chốc lát không thể về được, lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, cách tan học chỉ còn khoảng ba phút, lúc đó lực chèn ép chẳng khác gì lũ lụt càn quét. Lục Tri Phi quả đoán lui lại, “Đi theo tôi.”
———————
1/ Nhảy hầu đồng: Nguyên văn là nhảy đại thần, là một kiểu nhảy múa tế điện cầu xin thần linh ban phước, động tác hơi giống những thầy phù thủy tế trời trong phim. Ở Việt Nam mình có nhảy hầu đồng trong nghệ thuật múa hát chầu văn có điểm tương đồng, đều dùng để liên lạc cùng thần linh.
Thương Tứ nhún vai, “Một đóa Bạch Mẫu Đơn thuần tịnh làm chao đảo cả bến Thượng Hải, cái tên này không phải rất tốt sao? Năm đó rốt cuộc có bao nhiêu người khuynh đảo nha! Nếu để bọn họ biết Bạch Mẫu Đơn thật ra là nam nhân, còn là một tiểu hài tử, có phải liền rất thú vị không?”
Ngô Khương Khương sửng sốt một chút, phản ứng kịp, “Bạch Mẫu Đơn? Ôi trời ơi ha ha ha ha ha ha ha…”
“Câm miệng.” Tiểu Kiều giận dữ, “Đặt một cái tên nữ khí như vậy chỉ vì muốn che giấu thân phận mà thôi.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu.” Ngô Khương Khương cũng biết đó bất quá là mật danh, thế nhưng nhìn gương mặt thiếu niên môi hồng răng rắng của Tiểu Kiều, lại nhớ đến cái tên nọ, đúng là cực kỳ khôi hài mà.
Lúc này, Thương Tứ lại hỏi: “Vừa rồi ở ngoài xa ta còn nghe các người nhắc đến Tàng Tàng, Tàng Tàng là ai?”
Lúc này Lục Tri Phi mới đem cả câu chuyện của Tạng Hồ kể lại cho Thương Tứ, Thương Tứ quả nhiên cười đến không dừng được, “Chiêu này tốt, chiêu này tốt, lần sau ta xem ai không vừa mắt cũng gọi đến như vậy.”
Góc độ Thương Tứ nhìn nhận sự việc vẫn luôn không giống người thường.
Lục Tri Phi đối với việc này không có bình luận, thu hồi bút vẽ và bản thảo, đứng dậy đi vào phòng bếp. Thương Tứ khoanh tay, bàn tay xỏ vào tay áo, bộ dạng nghênh ngang đi qua, dựa vào cửa phòng bếp, “Hiện tại còn chưa tới bốn giờ, đã chuẩn bị nấu cơm tối?”
“Ừ, hôm nay phải tranh thủ chút thời gian.” Lục Tri Phi lạnh nhạt giải thích một câu, động tác trong tay không hề ngừng lại, đợi phân loại thức ăn xong, cần xắt thì xắt, cần rửa thì rửa, tất cả đâu vào đấy. Thương Tứ dần dần phát giác, cứ như vậy xem Lục Tri Phi nấu ăn cũng là một chuyện cảnh đẹp ý vui.
Người này làm cái gì cũng rất nghiêm túc, yên lặng, đôi tay kia có thể cầm bút cũng có thể nấu ăn, lại cố ý còn đẹp mắt dễ nhìn, ngón tay trắng nõn thon dài, dù là vật gì được cậu cầm lên cũng phá lệ xinh đẹp.
Qua thật lâu, Lục Tri Phi quay đầu lại phát hiện người kia đang đứng trước cửa, còn tưởng là vừa vặn đi ngang qua, tiện tay múc một chén canh gà đưa đến, “Nào, nếm thử một chút.”
Thương Tứ vừa nghe có ăn tự nhiên tích cực, nhận lấy chén, lại nghe Lục Tri Phi dặn dò, “Cẩn thận nóng.”
Thương Tứ đáp lời, chỉ là động tác uống canh cũng không chậm. Lục Tri Phi nhìn anh ta nóng ruột cũng không xía vào, “Mùi vị thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.” Thương Tứ tỉ mỉ thưởng thức một chút, “Có hơi nhạt.”
Lục Tri Phi như hơi suy nghĩ, có lẽ đang cân nhắc xem phải điều vị thế nào. Mà Thương Tứ lại nhìn lướt qua bàn bếp, lúc này mới phát hiện manh mối, “Những món này không phải hôm đó ta yêu cầu sao?”
Lục Tri Phi hỏi ngược: “Anh không phải nói muốn ăn sao?”
Thương Tứ nghẹn, hắn thực sự là muốn ăn, bất quá tin nhắn hôm đó vốn cũng chỉ là trêu đùa mà thôi, không ngờ đến Lục Tri Phi sẽ làm ra thật. Bất quá, Lục Tri Phi đương nhiên cũng biết đó chỉ là lời nói đùa, thế nhưng cậu lại không biết nên báo đáp Thương Tứ thế nào, vừa vặn Thương Tứ thích món ăn cậu nấu, vì vậy liền làm, không hơn.
Bất quá, năng lực của Lục Tri Phi cũng là có hạn, không thể thực sự nấu một bàn Mãn Hán toàn tịch cho Thương Tứ, kết quả chính là —— Mười hai món ăn, bốn hệ ẩm thực chính, chay mặn phối hợp, thu phục toàn bộ thư trai.
“Lục Lục! Giỏi quá!” Thái Bạch Thái Hắc quơ muỗng nhỏ hoa chân múa tay vui sướng, Ngô Khương Khương và Lão Trúc Tử đã cầm chắc đôi đũa, Tiểu Kiều chuẩn bị hộp đựng thức ăn nói là muốn mang đi cho Nam Anh và Sùng Minh đang nghiên cứu trị liệu nếm thử, ngay cả Tạng Hồ vẫn nằm trên giường cũng ngồi xuống bàn, cả thư trai náo nhiệt ồn ào giống như ăn tết.
Thương Tứ ngồi ở chủ vị, uống rượu ăn cơm, nhất thời hứng khởi, đôi đũa nhanh chóng xoay tròn giữa các kẽ tay. Đinh đinh đang, thanh âm dễ nghe quanh quẩn trong phòng khách, Thái Bạch Thái Hắc đứng dậy đem khăn ăn cột vào ngang hông làm váy, nắm tay lắc lư theo tiết tấu bắt đầu nhảy hầu đồng[1].
“Ngô ê a ề à á a a ~~~” Ngô Khương Khương gào khóc thảm thiết.
Một chiếc đũa bị Thương Tứ ném qua, Ngô Khương Khương thương tâm gần chết, “Tứ gia, ngài ghét bỏ tiểu nhân.”
“Ngươi đang hát cái gì đó? Đang khóc mộ cho ta à?” Thương Tứ ghét bỏ đến không thèm liếc nhìn, sau đó chuyển hướng sang Tiểu Kiều đang ngồi bên cạnh, trêu chọc: “Loại chuyện này nên để người chuyên nghiệp làm, Bạch Mẫu Đơn, đến hát một đoạn xem?”
“Không hát.” Ngữ điệu Tiểu Kiều cứng ngắc.
“Đừng gạt ta, lão sư của ngươi từng nói ngươi biết hát hí khúc.” Vẻ mặt Thương Tứ chính nghĩa giống như đang bắt được tội lỗi của người khác, Tiểu Kiều trợn trắng mắt nhìn trời một chút, thầy, người hại học sinh rồi.
Bất quá, cuối cùng Tiểu Kiều cũng không có hát, muốn nghe Bạch Mẫu Đơn hát sao, trừ phi có người không muốn sống.
Lục Tri Phi tuy rằng không thích ầm ỹ, thế nhưng nhìn cả phòng náo nhiệt như vậy, đặt mình trong đó lại khiến trái tim cậu nhảy nhót lợi hại hơn bất cứ khi nào trong quá khứ. Giống như con sư tử bằng đá trước cửa nhà cũ ở cố hương, tuy rằng không rời đi được nhưng vẫn luôn thích xem lễ hội bên ngoài chiêng trống ngập trời.
Chỉ là Tạng Hồ dường như có chút không yên lòng, Lục Tri Phi suy nghĩ một chút, đưa điện thoại qua, “Cho cậu.”
Tạng Hồ thoáng hơi do dự, nhận lấy, nhỏ giọng nói lời cảm tạ. Ngô Khương Khương thấy vậy liền trêu chọc đối phương, hỏi có phải muốn tâm sự với con gái không, Tạng Hồ cũng không phủ nhận, bàn tay cầm điện thoại có chút co quắp. Lục Tri Phi cảm thấy gương mặt bị lông tơ che giấu của đối phương giống như có điểm đỏ lên.
Ngô Khương Khương lại vỗ mạnh vào vai Tạng Hồ, giơ cao ly rượu, “Hãy để chúng ta nâng ly vì thanh xuân, ngây thơ vạn tuế! Luyến ái vô tội!”
Thái Bạch Thái Hắc cổ động hô to, “Dzô!”
Ầm ĩ cả đêm, sáng hôm sau ai cũng nướng khét trên giường.
Lục Tri Phi lại là người rất tự hạn chế, làm điểm tâm xong liền đi học, còn thuận tiện mang theo chút đồ ăn cho Đồng Gia Thụ và Mã Yến Yến.
“Hắc hắc, liền biết cậu đủ nghĩa khí.” Mã Yến Yến nhào lên lưng Lục Tri Phi, tay cầm bánh trứng, miệng bóng nhẩy dầu, “Sau này nếu ai làm bạn gái cậu thật sự rất có phúc.”
Lục Tri Phi mỉm cười, “Nếu không cậu tới?”
“Ách, loại giải phẫu chuyển giới này… vẫn là có tính nguy hiểm nhất định.” Mã Yến Yến trịnh trọng đến kỳ lạ, “Hơn nữa tớ cảm thấy cậu đã không cần bạn gái, nữ sinh không xinh đẹp bằng cậu, không giỏi nấu ăn bằng cậu, không giỏi may vá bằng cậu, không tỉ mỉ cẩn thận bằng cậu. Tin tớ đi, cậu cần tìm bạn trai.”
Lời ngụy biện của Mã Yến Yến luôn mang theo một cỗ cảm giác chính xác như thật như giả.
“Hơn nữa, theo sự quan sát của tớ, đoàn thể fan nữ của cậu có hơn 70% đều hy vọng cậu đi làm gay chứ không phải mang về một cô bạn gái tức chết bọn họ. Cậu suy nghĩ một chút, nếu cậu thật sự làm gay, toàn bộ nữ sinh cũng không ai thất vọng, tính toán như vậy quả thực rất công bằng.”
Lục Tri Phi thật không biết trong đầu con gái bây giờ đang nghĩ những gì, chỉ là cậu lại rất tò mò trong đầu Mã Yến Yến cả ngày đều đang quan sát những gì, cùng với, “Tớ có đoàn thể fan?”
Mã Yến Yến: “Xin mời có tự giác của nam sinh thanh lịch đứng đầu khoa, cảm ơn.”
Lục Tri Phi: “À.”
Mã Yến Yến bỗng nhiên lòng đầy căm phẫn, “Lại nói tiếp tớ liền tức giận, lúc các cô ấy ghép cp cho cậu, vậy mà cố tình chỉ loại bỏ tớ! Rõ ràng thời gian tớ ở cùng với cậu còn nhiều hơn cả Đồng Gia Thụ, nhưng lại bởi vì cậu ấy tham gia đội bóng rỗ, còn cao hơn tớ nên mới được ưu ái hơn. Cậu nói xem, chúng ta có thể không kỳ thị chiều cao sao?”
“Nên trách tớ.” Lục Tri Phi nói.
“Sao lại có thể trách cậu?”
“Trách tớ lớn lên không đủ cường tráng.”
Mã Yến Yến: “…”
Cậu muốn nói tớ là thụ chứ gì! Cứ việc nói thẳng đi!
Mã Yến Yến là một tên dở hơi, mỗi khi ở cùng cậu ta, Lục Tri Phi vĩnh viễn đều không cảm thấy buồn chán. Thời gian lên lớp buổi sáng trôi qua rất nhanh, buổi chiều vừa vặn kín khóa, vạn ác ngày thứ tư, làm gì cũng cảm thấy thiếu động lực.
Lúc lên lớp phải giao bài tập, Lục Tri Phi do dự vài lần, cuối cùng cũng không đem mẫu thiết kế theo phong cách của Thương Tứ nộp lên, mà là đổi thành một bộ váy.
Khi giảng viên nhìn đến bản vẽ của cậu thì thần sắc có chút phức tạp, “Tri Phi này, mẫu váy em nộp cũng không phải không tốt, trình độ thật sự khá tương đối. Nhưng em hẳn là có thể làm được tốt hơn, thiết kế của em trước giờ rất có linh khí, bộ váy này đối với em mà nói, trên các phương diện đều quá mức phổ thông.”
“Em đã biết, thưa thầy.” Lục Tri Phi gật đầu.
Đợi khi giảng viên rời đi, Mã Yến Yến chậc lưỡi nói: “Thầy ấy yêu cầu quá cao ở cậu rồi, bất quá cậu thật sự có thiên phú hơn bọn tớ, có người nói đợi một thời gian nữa sẽ diễn ra một cuộc thi lớn, nhà trường có lẽ sẽ để cơ hội này cho cậu. À! Đúng rồi, tuần sau chính là show của chị Tâm, chị ấy nói có thể để chúng ta dùng thân phận nhân viên công tác tiến vào hậu trường học tập.”
“Rất tốt.” Lục Tri Phi nói, chợt nhớ tới đến Cù Tê, đã lâu không gặp, cũng không biết anh ta thế nào.
Lúc này, bên ngoài phòng học bỗng có một người lớn tiếng gọi, “Bạn Tri Phi đẹp trai! Có người tìm!”
Lời nói của giảng viên bị cắt dứt, tất cả mọi người đều nhịn không được quay đầu nhìn, chỉ là Lục Tri Phi còn chưa kịp đứng lên, ở trong lớp lại có người hỏi vọng ra: “Có đẹp trai hay không!”
Người trong hành lang trả lời: “Rất đàn ông!”
Một hỏi một đáp này, dẫn đến cả phòng học cười vang.
“Yooo! Tri Phi đẹp trai, mau nhanh đi gặp người ta nha?!”
“Đúng vậy đúng vậy, anh chàng menly kia là từ đâu tới vậy, đừng có giấu diếm, mau để bọn tớ nhìn một chút!”
Ngay cả giảng viên đối với việc này đều là thấy mà không thể trách, “Tri Phi, em ra xem một chút đi, những người khác tiếp tục nghe giảng.”
Lục Tri Phi bình tĩnh làm lơ tiếng kêu rên phủ cả giảng đường, bước ra khỏi phòng nhìn xuống, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo gió đen đang đứng ở trước khu phòng học, bàn tay cắm trong túi áo, còn cúi đầu trò chuyện cùng mấy nữ sinh lớp bên cạnh.
Là Thương Tứ, cái áo gió cổ lật thiết kế rất có phong cách này chính là do Lục Tri Phi chọn dùm anh ta.
“Sao anh lại tới đây?” Lục Tri Phi bước đến.
Thương Tứ nghe được giọng nói của cậu thì xoay đầu lại, kéo kính râm trễ xuống nhìn qua, còn chớp mắt vài cái, “Tôi tới tìm cậu đấy.”
Chỉ là cũng không cần phô trương như vậy mà.
Lục Tri Phi nhìn thoáng qua mấy bạn học nữ lớp bên cạnh đang bắn trái tim hồng ra đường mắt, nói: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Nói lên rất dài dòng, Ngô Khương Khương nói cô gái Tạng Hồ thích học trường này, chỉ là cô ta vừa post một tấm ảnh chụp bóng lưng của cậu, nói rất thích cậu, muốn ngủ với cậu. Vì vậy Ngô Khương Khương rất kích động, nói muốn đến tự mình chứng kiến tam giác tình yêu đầu tiên của thư trai từ lúc Tân Trung Quốc thành lập cho tới nay.”
Lục Tri Phi dùng hai giây nỗ lực hấp thu toàn bộ tin tức trong mấy câu vừa rồi, sau đó hỏi: “Vậy chị Khương Khương đâu rồi?”
Thương Tứ nhún vai, ngoẹo đầu có chút bất đắc dĩ, “Bên cạnh trường cậu không phải học viện điện ảnh sao, vừa rồi cô ta nhìn thấy bạn trai cũ, sau đó nói muốn đi điều tra một chút.”
Lục Tri Phi: ” “
Học viện điện ảnh có rất nhiều người đẹp, Lục Tri Phi đoán rằng Ngô Khương Khương trong chốc lát không thể về được, lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, cách tan học chỉ còn khoảng ba phút, lúc đó lực chèn ép chẳng khác gì lũ lụt càn quét. Lục Tri Phi quả đoán lui lại, “Đi theo tôi.”
———————
1/ Nhảy hầu đồng: Nguyên văn là nhảy đại thần, là một kiểu nhảy múa tế điện cầu xin thần linh ban phước, động tác hơi giống những thầy phù thủy tế trời trong phim. Ở Việt Nam mình có nhảy hầu đồng trong nghệ thuật múa hát chầu văn có điểm tương đồng, đều dùng để liên lạc cùng thần linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.