Chương 15: PHẢN BỘI
Nhuận Tâm Vô Thanh
21/06/2017
Edit: Xuki
Không lâu sau khi trở về từ công viên, Lập Hành cùng Tiểu Mạch thương lượng, nghỉ ngơi thêm một tuần sẽ đi làm lại. Lập Hành cười nói mình không có đi làm đã nổi mốc lên rồi, ra ngoài thừa dịp được hưởng ánh sáng mặt trời.
Hôm nay, Tiểu Mạch tan làm về nhà, mở cửa, trong phòng khách yên tĩnh, Lập Hành ngồi trên salon gần cửa sổ, tay trái đặt lên phần chân trái còn lại, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, dường như đang đắm chìm trong thế giới của mình, bao phủ quanh bóng dáng là một tầng cô đơn cô tịch. Từ khi hai người ở cùng một chỗ, Tiểu Mạch lâu rồi không nhìn thấy loại tâm tình này trên người Lập Hành. Mà Lập Hành ngồi trên salon bên kia, nét mặt đông cứng, cúi đầu không nói.
Tiểu Mạch đổi dép, cố ý nói giọng hờn dỗi:
“Lập Hành, bên ngoài nóng quá nha!”
Đi đến hướng anh. Lập Hành lúc này mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cô, đưa tay phải ra:
“Qua đây”.
Tiểu Mạch mặc quần áo vàng nhạt, dáng dấp yểu điệu đi tới, kéo tay anh, ngồi xổm người xuống nhìn thấy ánh mắt của anh, giọng điệu nhanh nhẹn nói:
“Anh đẹp trai, buổi tối muốn ăn gì, em làm cho anh ăn”.
Lập Hành nhàn nhạt nói một câu:
“Tùy tiện”.
Tiểu Mạch nhìn sang hướng kia:
“Lập Ngôn?”
“Tùy tiện”.
Tiểu Mạch khẽ cười đứng lên.
“Tốt, chờ em thay quần áo rồi làm cái tùy tiện cho anh”.
Cơm nước bưng lên bàn, Tiểu Mạch nhìn về phía phòng khách kêu một tiếng:
“Ăn cơm”.
Lập Hành nắm gậy chống không đứng lên được, Tiểu Mạch đi tới, cúi người cười híp mắt nhìn anh:
“Cục cưng Lập Hành đói đến không còn sức rồi, để cho chị xinh đẹp ôm đi nha!”
Lập Hành mím mím môi, mặc cho Tiểu Mạch ôm lấy hông mình, hai tay chống gậy dựa vào lực của cô mà đứng lên. Tiểu Mạch buông anh ra, cười cười xoay người đến bàn ăn.
Bữa cơm đơn giản là cháo trắng, trên mặt nổi từng lớp đẹp vô cùng. Dầu vừng trộn dưa chuột, ớt xanh trứng muối, thịt bò kho, đơn giản ngon miệng, không khí thơm nhàn nhạt mùi dưa chuột thơm mát, thấm vào ruột gan. Đáng tiếc, hai người đàn ông giống như không có ham muốn, mặc cho Tiểu Mạch chọc cười thế nào, vẫn chỉ vùi đầu húp cháo. Ăn xong, rửa xong chén dĩa, ba người đi tới bên sa lon ngồi.
“Nói đi, có chuyện gì vậy?”
Lập Hành ngồi bên người Lập Hành, quay đầu nhìn gò má anh.
Lập Hành mấp máy môi:
“Công ty xảy ra chút vấn đề”.
Tiểu Mạch nhìn anh, người kia trầm mặc. Lập Ngôn bên cạnh nói tiếp:
“Đặng Hoa nhận một đơn hàng lớn, sản phẩm đều là bọn anh làm xong trước, thoáng cái làm vài lần mở rộng là có thể đem đi bán. Không nghĩ tới Đặng Hoa đem theo sản phẩm, khách hàng còn một số nhân viên nồng cốt đi hết. Không nghĩ tới anh ta là người như vậy, đây là sản phẩm anh trai thiết kế, cũng là anh trai một ngày một đêm khai phá ra, từng giao diện, từng nút, anh trai của em đều dụng tâm. Hiện tại sản phẩm làm xong, anh ta không cần chúng ta…”
Lập Hành nhàn nhạt cắt lời, sắc mặt có chút tái nhợt, lại bình tĩnh như cũ.
“Lập Ngôn, đừng nói như vậy, sản phẩm là mọi người cùng làm, thị trường do Đặng Hoa tìm kiếm. Tình hình hiện tại của anh, anh ta làm như vậy, có thể hiểu”.
“Anh, người…”
Lập Ngôn liếc mắt nhìn Tiểu Mạch:
“Chị Tiểu Mạch, chị nói xem, cùng nhau làm hơn 2 năm, nói thế nào anh ta cũng không nên rút đi vào lúc này”.
“Quên đi, mỗi người đều có lựa chọn của mình, anh ta lựa chọn con đường thuận lợi nhất cũng không gì đáng trách”.
Lập Hành vẫn rất bình tĩnh, nhưng dựa vào hiểu biết của Tiểu Mạch với anh, không khó nghe được tiếng uể oải, thất vọng trong đó.
“Vậy anh ta đem khách hàng, sản phẩm cùng nhân viên nồng cốt đi, về sau chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Giọng Lập Ngôn có chút bất đắc dĩ.
Lập Hành thản nhiên nói:
“Rồi sẽ có cách”.
Tiểu Mạch tiến tới khẽ hôn lên trán anh, ngón tay mình vuốt ve mu bàn tay anh một cái:
“Như vậy, vẫn còn có ít đồng nghiệp ở lại không?”
“Có hơn 20 người, giờ chỉ còn 6 người, hơn nữa nhân viên nồng cốt có khả năng chỉ còn Chu Cường và Trương Lập”.
Lập Hành bất đắc dĩ nói.
Tiểu Mạch vỗ vai khích lệ Lập Hành:
“Lập Hành, thật ra em cảm thấy như vậy cũng tốt, xem trọng lợi ích trước mắt là một cơ hội lớn, mà ở lại, là người đáng tín nhiệm, người coi trọng tình nghĩa bao năm. Những người tài giỏi này rất đáng được anh tín nhiệm và nể trọng. Có bọn họ, chúng ta hoàn toàn có thể bắt đầu lại”.
Lập Ngôn lập tức phụ họa:
“Chị Tiểu Mạch nói đúng, ở lại đều là những người đồng lòng cùng mình”.
Vẻ mặt Lập Hành thản nhiên lộ ra vẻ mệt mỏi cùng đau thương mơ hồ, vì vậy Tiểu Mạch dìu anh đứng lên:
“Lập Hành, ngồi lâu rồi, trở về phòng nghỉ ngơi một chút nha!”
Lập Hành gật đầu, đứng lên, để cho cô đỡ vào phòng ngủ. Vào phòng, Tiểu Mạch đỡ anh dựa ngồi vào trên giường, lại giúp đưa tới anh một ly nước ấm, liền lặng im đứng bên cạnh anh, đặt đầu anh tựa vào ngực cô.
Lập Hành yên lặng một hồi, ngẩng đầu nhìn Tiểu Mạch, nhếch mép một cái, trong mắt mang theo yêu thương:
“Hiện tại, anh không có cái gì, hơn nữa, còn không có một chân, Tiểu Mạch, cô gái ngốc, em xem em chọn loại đàn ông gì đây?”
Tiểu Mạch ngồi xổm người xuống, ngẩng đầu lên nhìn thẳng mắt Lập Hành, giọng kiên định:
“Em Lâm Tiểu Mạch chọn đàn ông, dù chỉ có một chân, cũng có thể đội trời đạp đất, Lập Hành, em đối với anh có lòng tin, em sẽ vĩnh viễn ở cạnh anh, cho nên, anh cũng phải có lòng tin với chính mình, biết không?”
Thật ra trong lòng Tiểu Mạch rất hiểu rõ, Lập Hành quan tâm, tới giờ không phải là mất đi quyền lợi, năm đó món nợ lớn trước mặt, thiếu niên Lập Hành cũng không bị đánh ngã, huống chi là hiện tại? Thật ra điều Lập Hành nản lòng là tình nghĩa bao năm gây dựng công ty nay vì quyền lợi trước mắt mà rời đi, bạn bè đồng tâm hiệp lực cuối cùng trở thành người lạ.
Lòng Lập Hành rung mạnh, ánh mắt lóe sáng, ánh mắt càng ngày càng sáng như có sương mù khí bốc lên. Phương Lập Hành, mày xem, dù hiện thực lòng người thay đổi, tình người nguội lạnh thế nào, ít ra mày có có một cô gái toàn tâm toàn ý đối với mày như vậy, cho nên, mất đi những thứ này đều không quan trọng, phải không?
Đến buổi tối, Lập Hành phát sốt, dạ dày cũng ầm ĩ nhiều lần. Tuy là nội tâm Lập Hành kiên cường, nhưng thân thể bây giờ lại không khỏe mạnh. Nhất là bệnh bao tử bệnh do tâm trạng, bị tâm trạng ảnh hưởng rất rõ ràng, trong lòng chấn động thân thể sẽ làm ầm ĩ. Nhìn người đàn ông đỏ mặt co rúc ở trên giường, mười ngón tay gắt gao móc dạ dày, không nói tiếng nào chịu đựng, lòng Tiểu Mạch như có người nắm lấy, đau đớn. Vì dạ dày Lập Hành không tốt, sợ thuốc hạ sốt kích thích dạ dày dẫn tới bệnh tình nghiêm trọng hơn, Tiểu Mạch không dám cho anh uống thuốc hạ sốt, không thể làm gì khác hơn là suốt đêm lái xe đến bệnh viện mua nước biển hạ sốt, trở về tự mình gắn kim, treo túi nước biển lên. Khi gắn kim, phòng ngửa Lập Hành vì đau dạ dày mà vặn vẹo động đến kim châm, Tiểu Mạch ngồi dựa đầu giường, đem đầu anh ôm ở lồng ngực, một tay ấm áp đặt ở dạ dày anh êm ái vẽ vài vòng.
Lập Hành sốt mơ màng, lúc đầu vẫn cắn răng run rẩy, chịu đựng đau đớn, chỉ là nhẹ hít thở. Ý thức dần dần lấy lại, Lập Hành nhẹ giọng nói một tiếng:
“Tiểu Mạch, anh đau”.
Tiểu Mạch nghe được tim đau như cắt.
Tiểu Mạch nhớ rõ khi còn bé xem đồng thoại Trịnh Uyên Kiệt, có một vật nếu kêu đau nhức dời đi, có thể đem nỗi đau của một người dời sang người khác. Tiểu Mạch thấy đầu Lập Hành đầy mồ hôi lạnh, có chút hoảng hốt, nghĩ nếu quả thật có vật này thì thật tốt, đau đớn của anh có thể chuyển qua mình, vậy thì anh sẽ không khó chịu như vậy.
Cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán đầy mồ hôi của anh, hôn lên khuôn mặt, đôi môi tái nhợt, Tiểu Mạch nói từng lần:
“Lập Hành, em biết anh đau, em đều biết”.
Em biết anh đau, biết anh khổ sở, biết anh từng bị người tín nhiệm phản bội, biết anh đau lòng, em đều biết. Chúng ta cùng nhau vượt qua, vượt qua là tốt rồi.
Một túi nước biển vô xong, lúc trời sáng nhiệt độ của Lập Hành dần dần hạ xuống, dạ dày ầm ĩ được Tiểu Mạch ấm áp xoa xoa cũng dần dần yên tĩnh. Tiểu Mạch dịu dàng cẩn thận lấy nước nóng để cạnh giường, lau người cho anh, thay quần áo, đắp kìn mền, nghe thấy hô hấp của anh từng bước ổn định, chân mày thư giãn, tâm tình Tiểu Mạch cuối cùng mới buông xuống. Tiểu Mạch qua lại cũng đầy mồ hôi, tự mình đi tắm, bò lên giường đem anh ôm vào ngực, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi anh, thỏa mãn ngủ say.
Lập Hành như trong sương mù đã lâu, rốt cục nhìn thấy một chút ánh sáng, một cô gái mặc áo trắng quần xanh, cầm trong tay một ly giữ ấm đưa cho anh:
“Phương Lập Hành, mời anh uống nước”.
Lập Hành khẽ cười, trong lòng mềm mại. Từ từ tỉnh lại, cô gái trước mặt trẻ trung, ánh mắt dừng trên mặt anh, thấy anh tỉnh lại, cô nhẹ giọng hỏi:
“Lập Hành, khá hơn không?”
Khuôn mặt cô bé trong giấc mộng cùng cô gái bây giờ chồng lên hòa vào nhau, Lập Hành thoải mái nở nụ cười:
“Anh khỏe rồi, Tiểu Mạch, em ở đây, anh cuối cùng cũng tốt thôi”.
Tiểu Mạch thở phào nhẹ nhõm, giận nói:
“Em ở đây cũng không được, không cho phép anh bệnh lại”.
Hai người dậy ăn cháo sáng sớm Lập Ngôn nấu xong, lại ngủ chung một hồi, đến trưa, sắc mặt Lập Hành đã tốt hơn nhiều. Hai người cùng làm ổ trên giường, nghe nhạc, nói chuyện phiếm. Không thể tránh khỏi, về sau công ty phải làm sao bây giờ. Công ty Lập Hành lúc đầu là một công ty quản lý phần mềm nhỏ, Lập Hành muốn đổi phương hướng, không muốn có một ngày lại cùng đồng nghiệp cũ giành giật mối làm ăn. Tiểu Mạch lý giải rằng, Lập Hành cho tới giờ đều chỉ nhớ rõ ai đối tốt với anh ấy, để họ cùng chịu gian nan, anh tuyệt đối không bằng lòng.
Mấy ngày kế tiếp, Lập Hành ngày ngày đều ở trên mạng, muốn từ đó thu thập ít tin tức, tìm được phương hướng tốt nhất. Về sau khi biết được ít tin tức, Lập Hành muốn cùng đồng nghiệp suy nghĩ việc lớn, có lẽ sẽ nghĩ ra điểm mấu chốt. Vì vậy Tiểu Mạch bảo đồng nghiệp tới nhà thảo luận, như vậy Lập Hành sẽ ít khổ cực một chút, cô cũng có thể săn sóc một chút.
Các đồng nghiệp tới vừa lúc Tiểu Mạch đang ở nhà nghỉ ngơi, Lập Hành liền giới thiệu từng người đồng nghiệp, đồng nghiệp cũng hô to:
“Chị dâu tốt”.
Khuôn mặt Tiểu Mạch ửng đỏ, ngập ngừng nói:
“Gọi Tiểu Mạch là được rồi”.
Ở lại công ty gồm 6 người, ngoại trừ Hạ Vi, bên ngoài toàn là đàn ông, trong đó có Đông Đông là kỹ sư thi hành, những người khác gồm Lập Ngôn cùng Chu Cường và Trương Lập Vĩ đều là nhân viên nghiên cứu phần mềm, Hạ Vi là nhân viên kiểm tra phần mềm.
Bởi vì là mùa hè, trong nhà có khách, sợ các đồng nghiệp nóng, Tiểu Mạch liền mở lớn máy lạnh. Nhưng chân Lập Hành sợ lạnh, lạnh rồi sẽ đau, nghiêm trọng thì có thể co quắp, Tiểu Mạch liền lấy một cái thảm lông cừu tỉ mỉ đắp lên chân trái của Lập Hành. Các đồng nghiệp ngồi quanh trong phòng khách, ngồi trực tiếp lên sàn, Lập Hành cùng Hạ Vi mỗi người ngồi một bên sa lon. Tiểu Mạch chuẩn bị cho bọn họ nước đá, cắt dưa hấu ướp đá. Chuẩn bị thêm ấm nước trầm hương cho Lập Hành, dưa hấu cẩn thận múc ra một chén trong suốt, cắm thêm vài cái nĩa. Lúc Tiểu Mạch đang làm những chuyện này, Hạ Vi vẫn nhìn cô, ánh mắt phức tạp. Mà Tiểu Mạch đối với việc Lập Hành cùng Hạ Vi thân thiết trong phòng bệnh cũng còn khúc mắc, đối với Hạ Vi cũng nhàn nhạt, không thân.
Một ngày buổi tối, lúc Tiểu Mạch tan làm về nhà, các đồng nghiệp ấy vẫn còn ở phòng khách của cô nhiệt liệt thảo luận, Tiểu Mạch vừa hỏi, hóa ra những người này ngay cả bữa trưa cũng quên ăn. Tiểu Mạch nhanh nấu một ít mì sợi, dùng trứng gà cùng ớt xanh luộc với nước tương, lại cắt sợi dưa chuột, dùng để trộn. Tiểu Mạch luộc ớt xanh rất ngon, nồng nặc mùi thơm ngát của ớt xanh, hơn nữa còn trộn dưa chuột, ăn rất ngon. Mọi người ăn ngon miệng, sôi nổi khen tay nghề của cô không dứt, Chu Cường nói đùa:
“Chị dâu, chị có em gái không, giới thiệu cho em với”.
Mọi người đều cười rộ lên.
Tiểu Mạch nhìn Lập Hành, người đàn ông ung dung thong thả ăn mì sợi, sắc mặt bình tĩnh như nước, nhưng đôi mắt rực rỡ rạng ngời. Cảm giác được Tiểu Mạch nhìn mình, anh ngẩng đầu hướng nhìn cô, ánh mắt thâm tình yêu thương quyến luyến.
Ăn xong, Hạ Vi chủ động muốn giúp Tiểu Mạch rửa chén, Tiểu Mạch cũng không tiện từ chối. Hai người cùng đem mì sợi còn dư đổ sạch, dưa chuột còn lại thì bỏ vào tủ lạnh, dọn dẹp chén đĩa vào nhà bếp. Hạ Vi ở phía sau Tiểu Mạch, vào phòng bếp liền thuận tay đóng cửa lại, Tiểu Mạch nghi ngờ nhìn cô một cái lại nhìn cánh cửa, thản nhiên hỏi một câu:
“Có lời muốn nói?”
Hạ Vi gật đầu:
“Tiểu Mạch, xin lỗi”.
Tiểu Mạch cúi đầu rửa chén, không nhìn cô. Đối với ánh mắt lúc đó của Hạ Vi khi chăm sóc Lập Hành trong phòng bệnh, Tiểu Mạch vẫn trước sau không thoải mái.
“Thật ra, có lẽ cô cũng đã nhìn ra, tôi đúng là có chút thích Lập Hành. Làm việc cùng nhau 4 năm, anh ấy rất chăm sóc tôi, cho nên lúc đó ở bệnh viên, tôi cũng không hoàn toàn là diễn kịch. Nhưng mà, tôi biết, trong lòng anh ấy vẫn chỉ có một người”.
Hạ Vi nói tiếp.
“Anh ấy có một cái ly giữ ấm bảo bối, anh không lấy uống nhưng bình thường luôn mang theo người, không có việc gì sẽ lấy vải ra lau chùi. Có lần tôi thấy anh ấy ôm cái ly ngây người, ánh mắt đau thương mù mịt, tôi có thể cảm giác được anh ấy đang nhớ nhung một người”.
“Đông chí năm ngoái, công ty cùng đi ăn thịt dê, có người nói muốn sủi cảo nhân thịt dê, Lập Hành liền sửng sốt, ánh mắt hoảng hốt nhìn người đồng nghiệp kia, mà ánh mắt dường như xuyên thấu qua người đồng nghiệp kia trôi về phương xa. Tôi biết, anh ấy lại nhớ cô rồi”.
“Mấy tháng trước, lần đầu tôi gặp cô ở bệnh viện, tôi biết là, cô chính là người kia, người anh ấy luôn để trong lòng chính là cô. Ánh mắt anh nhìn cô rất khác biệt, anh ấy nhìn tôi giống như những người khác, rất ôn hòa, rất bao dung, nhưng anh ấy nhìn cô, là yêu, cưng chiều, thương mến cùng đau lòng. Lần nói chúng tôi đính hôn, lúc cô đi, anh vẫn nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt khắc cốt ghi tâm cùng bi thương tuyệt vọng".
“Tiểu Mạch, Lập Hành, anh ấy yêu cô”.
Hạ Vi khẳng định, giọng có chút buồn bã.
Tiểu Mạch vẫn không nói, cho tới lúc này, chỉ ngẩng đầu nhìn Hạ Vi, nhẹ nhàng cười, dĩ nhiên mang theo muôn vàn rực rỡ:
“Tôi biết”.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thời điểm tình nghĩa mờ nhạt, ai cũng có thể vì quyền lợi mà bỏ ra anh, có một người thủy chung bên cạnh ủng hộ anh, tin tưởng anh, đối với cô mà nói, mọi thứ đều không bằng anh, đây là việc yêu một người đến bao nhiêu.
Không lâu sau khi trở về từ công viên, Lập Hành cùng Tiểu Mạch thương lượng, nghỉ ngơi thêm một tuần sẽ đi làm lại. Lập Hành cười nói mình không có đi làm đã nổi mốc lên rồi, ra ngoài thừa dịp được hưởng ánh sáng mặt trời.
Hôm nay, Tiểu Mạch tan làm về nhà, mở cửa, trong phòng khách yên tĩnh, Lập Hành ngồi trên salon gần cửa sổ, tay trái đặt lên phần chân trái còn lại, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, dường như đang đắm chìm trong thế giới của mình, bao phủ quanh bóng dáng là một tầng cô đơn cô tịch. Từ khi hai người ở cùng một chỗ, Tiểu Mạch lâu rồi không nhìn thấy loại tâm tình này trên người Lập Hành. Mà Lập Hành ngồi trên salon bên kia, nét mặt đông cứng, cúi đầu không nói.
Tiểu Mạch đổi dép, cố ý nói giọng hờn dỗi:
“Lập Hành, bên ngoài nóng quá nha!”
Đi đến hướng anh. Lập Hành lúc này mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cô, đưa tay phải ra:
“Qua đây”.
Tiểu Mạch mặc quần áo vàng nhạt, dáng dấp yểu điệu đi tới, kéo tay anh, ngồi xổm người xuống nhìn thấy ánh mắt của anh, giọng điệu nhanh nhẹn nói:
“Anh đẹp trai, buổi tối muốn ăn gì, em làm cho anh ăn”.
Lập Hành nhàn nhạt nói một câu:
“Tùy tiện”.
Tiểu Mạch nhìn sang hướng kia:
“Lập Ngôn?”
“Tùy tiện”.
Tiểu Mạch khẽ cười đứng lên.
“Tốt, chờ em thay quần áo rồi làm cái tùy tiện cho anh”.
Cơm nước bưng lên bàn, Tiểu Mạch nhìn về phía phòng khách kêu một tiếng:
“Ăn cơm”.
Lập Hành nắm gậy chống không đứng lên được, Tiểu Mạch đi tới, cúi người cười híp mắt nhìn anh:
“Cục cưng Lập Hành đói đến không còn sức rồi, để cho chị xinh đẹp ôm đi nha!”
Lập Hành mím mím môi, mặc cho Tiểu Mạch ôm lấy hông mình, hai tay chống gậy dựa vào lực của cô mà đứng lên. Tiểu Mạch buông anh ra, cười cười xoay người đến bàn ăn.
Bữa cơm đơn giản là cháo trắng, trên mặt nổi từng lớp đẹp vô cùng. Dầu vừng trộn dưa chuột, ớt xanh trứng muối, thịt bò kho, đơn giản ngon miệng, không khí thơm nhàn nhạt mùi dưa chuột thơm mát, thấm vào ruột gan. Đáng tiếc, hai người đàn ông giống như không có ham muốn, mặc cho Tiểu Mạch chọc cười thế nào, vẫn chỉ vùi đầu húp cháo. Ăn xong, rửa xong chén dĩa, ba người đi tới bên sa lon ngồi.
“Nói đi, có chuyện gì vậy?”
Lập Hành ngồi bên người Lập Hành, quay đầu nhìn gò má anh.
Lập Hành mấp máy môi:
“Công ty xảy ra chút vấn đề”.
Tiểu Mạch nhìn anh, người kia trầm mặc. Lập Ngôn bên cạnh nói tiếp:
“Đặng Hoa nhận một đơn hàng lớn, sản phẩm đều là bọn anh làm xong trước, thoáng cái làm vài lần mở rộng là có thể đem đi bán. Không nghĩ tới Đặng Hoa đem theo sản phẩm, khách hàng còn một số nhân viên nồng cốt đi hết. Không nghĩ tới anh ta là người như vậy, đây là sản phẩm anh trai thiết kế, cũng là anh trai một ngày một đêm khai phá ra, từng giao diện, từng nút, anh trai của em đều dụng tâm. Hiện tại sản phẩm làm xong, anh ta không cần chúng ta…”
Lập Hành nhàn nhạt cắt lời, sắc mặt có chút tái nhợt, lại bình tĩnh như cũ.
“Lập Ngôn, đừng nói như vậy, sản phẩm là mọi người cùng làm, thị trường do Đặng Hoa tìm kiếm. Tình hình hiện tại của anh, anh ta làm như vậy, có thể hiểu”.
“Anh, người…”
Lập Ngôn liếc mắt nhìn Tiểu Mạch:
“Chị Tiểu Mạch, chị nói xem, cùng nhau làm hơn 2 năm, nói thế nào anh ta cũng không nên rút đi vào lúc này”.
“Quên đi, mỗi người đều có lựa chọn của mình, anh ta lựa chọn con đường thuận lợi nhất cũng không gì đáng trách”.
Lập Hành vẫn rất bình tĩnh, nhưng dựa vào hiểu biết của Tiểu Mạch với anh, không khó nghe được tiếng uể oải, thất vọng trong đó.
“Vậy anh ta đem khách hàng, sản phẩm cùng nhân viên nồng cốt đi, về sau chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Giọng Lập Ngôn có chút bất đắc dĩ.
Lập Hành thản nhiên nói:
“Rồi sẽ có cách”.
Tiểu Mạch tiến tới khẽ hôn lên trán anh, ngón tay mình vuốt ve mu bàn tay anh một cái:
“Như vậy, vẫn còn có ít đồng nghiệp ở lại không?”
“Có hơn 20 người, giờ chỉ còn 6 người, hơn nữa nhân viên nồng cốt có khả năng chỉ còn Chu Cường và Trương Lập”.
Lập Hành bất đắc dĩ nói.
Tiểu Mạch vỗ vai khích lệ Lập Hành:
“Lập Hành, thật ra em cảm thấy như vậy cũng tốt, xem trọng lợi ích trước mắt là một cơ hội lớn, mà ở lại, là người đáng tín nhiệm, người coi trọng tình nghĩa bao năm. Những người tài giỏi này rất đáng được anh tín nhiệm và nể trọng. Có bọn họ, chúng ta hoàn toàn có thể bắt đầu lại”.
Lập Ngôn lập tức phụ họa:
“Chị Tiểu Mạch nói đúng, ở lại đều là những người đồng lòng cùng mình”.
Vẻ mặt Lập Hành thản nhiên lộ ra vẻ mệt mỏi cùng đau thương mơ hồ, vì vậy Tiểu Mạch dìu anh đứng lên:
“Lập Hành, ngồi lâu rồi, trở về phòng nghỉ ngơi một chút nha!”
Lập Hành gật đầu, đứng lên, để cho cô đỡ vào phòng ngủ. Vào phòng, Tiểu Mạch đỡ anh dựa ngồi vào trên giường, lại giúp đưa tới anh một ly nước ấm, liền lặng im đứng bên cạnh anh, đặt đầu anh tựa vào ngực cô.
Lập Hành yên lặng một hồi, ngẩng đầu nhìn Tiểu Mạch, nhếch mép một cái, trong mắt mang theo yêu thương:
“Hiện tại, anh không có cái gì, hơn nữa, còn không có một chân, Tiểu Mạch, cô gái ngốc, em xem em chọn loại đàn ông gì đây?”
Tiểu Mạch ngồi xổm người xuống, ngẩng đầu lên nhìn thẳng mắt Lập Hành, giọng kiên định:
“Em Lâm Tiểu Mạch chọn đàn ông, dù chỉ có một chân, cũng có thể đội trời đạp đất, Lập Hành, em đối với anh có lòng tin, em sẽ vĩnh viễn ở cạnh anh, cho nên, anh cũng phải có lòng tin với chính mình, biết không?”
Thật ra trong lòng Tiểu Mạch rất hiểu rõ, Lập Hành quan tâm, tới giờ không phải là mất đi quyền lợi, năm đó món nợ lớn trước mặt, thiếu niên Lập Hành cũng không bị đánh ngã, huống chi là hiện tại? Thật ra điều Lập Hành nản lòng là tình nghĩa bao năm gây dựng công ty nay vì quyền lợi trước mắt mà rời đi, bạn bè đồng tâm hiệp lực cuối cùng trở thành người lạ.
Lòng Lập Hành rung mạnh, ánh mắt lóe sáng, ánh mắt càng ngày càng sáng như có sương mù khí bốc lên. Phương Lập Hành, mày xem, dù hiện thực lòng người thay đổi, tình người nguội lạnh thế nào, ít ra mày có có một cô gái toàn tâm toàn ý đối với mày như vậy, cho nên, mất đi những thứ này đều không quan trọng, phải không?
Đến buổi tối, Lập Hành phát sốt, dạ dày cũng ầm ĩ nhiều lần. Tuy là nội tâm Lập Hành kiên cường, nhưng thân thể bây giờ lại không khỏe mạnh. Nhất là bệnh bao tử bệnh do tâm trạng, bị tâm trạng ảnh hưởng rất rõ ràng, trong lòng chấn động thân thể sẽ làm ầm ĩ. Nhìn người đàn ông đỏ mặt co rúc ở trên giường, mười ngón tay gắt gao móc dạ dày, không nói tiếng nào chịu đựng, lòng Tiểu Mạch như có người nắm lấy, đau đớn. Vì dạ dày Lập Hành không tốt, sợ thuốc hạ sốt kích thích dạ dày dẫn tới bệnh tình nghiêm trọng hơn, Tiểu Mạch không dám cho anh uống thuốc hạ sốt, không thể làm gì khác hơn là suốt đêm lái xe đến bệnh viện mua nước biển hạ sốt, trở về tự mình gắn kim, treo túi nước biển lên. Khi gắn kim, phòng ngửa Lập Hành vì đau dạ dày mà vặn vẹo động đến kim châm, Tiểu Mạch ngồi dựa đầu giường, đem đầu anh ôm ở lồng ngực, một tay ấm áp đặt ở dạ dày anh êm ái vẽ vài vòng.
Lập Hành sốt mơ màng, lúc đầu vẫn cắn răng run rẩy, chịu đựng đau đớn, chỉ là nhẹ hít thở. Ý thức dần dần lấy lại, Lập Hành nhẹ giọng nói một tiếng:
“Tiểu Mạch, anh đau”.
Tiểu Mạch nghe được tim đau như cắt.
Tiểu Mạch nhớ rõ khi còn bé xem đồng thoại Trịnh Uyên Kiệt, có một vật nếu kêu đau nhức dời đi, có thể đem nỗi đau của một người dời sang người khác. Tiểu Mạch thấy đầu Lập Hành đầy mồ hôi lạnh, có chút hoảng hốt, nghĩ nếu quả thật có vật này thì thật tốt, đau đớn của anh có thể chuyển qua mình, vậy thì anh sẽ không khó chịu như vậy.
Cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán đầy mồ hôi của anh, hôn lên khuôn mặt, đôi môi tái nhợt, Tiểu Mạch nói từng lần:
“Lập Hành, em biết anh đau, em đều biết”.
Em biết anh đau, biết anh khổ sở, biết anh từng bị người tín nhiệm phản bội, biết anh đau lòng, em đều biết. Chúng ta cùng nhau vượt qua, vượt qua là tốt rồi.
Một túi nước biển vô xong, lúc trời sáng nhiệt độ của Lập Hành dần dần hạ xuống, dạ dày ầm ĩ được Tiểu Mạch ấm áp xoa xoa cũng dần dần yên tĩnh. Tiểu Mạch dịu dàng cẩn thận lấy nước nóng để cạnh giường, lau người cho anh, thay quần áo, đắp kìn mền, nghe thấy hô hấp của anh từng bước ổn định, chân mày thư giãn, tâm tình Tiểu Mạch cuối cùng mới buông xuống. Tiểu Mạch qua lại cũng đầy mồ hôi, tự mình đi tắm, bò lên giường đem anh ôm vào ngực, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi anh, thỏa mãn ngủ say.
Lập Hành như trong sương mù đã lâu, rốt cục nhìn thấy một chút ánh sáng, một cô gái mặc áo trắng quần xanh, cầm trong tay một ly giữ ấm đưa cho anh:
“Phương Lập Hành, mời anh uống nước”.
Lập Hành khẽ cười, trong lòng mềm mại. Từ từ tỉnh lại, cô gái trước mặt trẻ trung, ánh mắt dừng trên mặt anh, thấy anh tỉnh lại, cô nhẹ giọng hỏi:
“Lập Hành, khá hơn không?”
Khuôn mặt cô bé trong giấc mộng cùng cô gái bây giờ chồng lên hòa vào nhau, Lập Hành thoải mái nở nụ cười:
“Anh khỏe rồi, Tiểu Mạch, em ở đây, anh cuối cùng cũng tốt thôi”.
Tiểu Mạch thở phào nhẹ nhõm, giận nói:
“Em ở đây cũng không được, không cho phép anh bệnh lại”.
Hai người dậy ăn cháo sáng sớm Lập Ngôn nấu xong, lại ngủ chung một hồi, đến trưa, sắc mặt Lập Hành đã tốt hơn nhiều. Hai người cùng làm ổ trên giường, nghe nhạc, nói chuyện phiếm. Không thể tránh khỏi, về sau công ty phải làm sao bây giờ. Công ty Lập Hành lúc đầu là một công ty quản lý phần mềm nhỏ, Lập Hành muốn đổi phương hướng, không muốn có một ngày lại cùng đồng nghiệp cũ giành giật mối làm ăn. Tiểu Mạch lý giải rằng, Lập Hành cho tới giờ đều chỉ nhớ rõ ai đối tốt với anh ấy, để họ cùng chịu gian nan, anh tuyệt đối không bằng lòng.
Mấy ngày kế tiếp, Lập Hành ngày ngày đều ở trên mạng, muốn từ đó thu thập ít tin tức, tìm được phương hướng tốt nhất. Về sau khi biết được ít tin tức, Lập Hành muốn cùng đồng nghiệp suy nghĩ việc lớn, có lẽ sẽ nghĩ ra điểm mấu chốt. Vì vậy Tiểu Mạch bảo đồng nghiệp tới nhà thảo luận, như vậy Lập Hành sẽ ít khổ cực một chút, cô cũng có thể săn sóc một chút.
Các đồng nghiệp tới vừa lúc Tiểu Mạch đang ở nhà nghỉ ngơi, Lập Hành liền giới thiệu từng người đồng nghiệp, đồng nghiệp cũng hô to:
“Chị dâu tốt”.
Khuôn mặt Tiểu Mạch ửng đỏ, ngập ngừng nói:
“Gọi Tiểu Mạch là được rồi”.
Ở lại công ty gồm 6 người, ngoại trừ Hạ Vi, bên ngoài toàn là đàn ông, trong đó có Đông Đông là kỹ sư thi hành, những người khác gồm Lập Ngôn cùng Chu Cường và Trương Lập Vĩ đều là nhân viên nghiên cứu phần mềm, Hạ Vi là nhân viên kiểm tra phần mềm.
Bởi vì là mùa hè, trong nhà có khách, sợ các đồng nghiệp nóng, Tiểu Mạch liền mở lớn máy lạnh. Nhưng chân Lập Hành sợ lạnh, lạnh rồi sẽ đau, nghiêm trọng thì có thể co quắp, Tiểu Mạch liền lấy một cái thảm lông cừu tỉ mỉ đắp lên chân trái của Lập Hành. Các đồng nghiệp ngồi quanh trong phòng khách, ngồi trực tiếp lên sàn, Lập Hành cùng Hạ Vi mỗi người ngồi một bên sa lon. Tiểu Mạch chuẩn bị cho bọn họ nước đá, cắt dưa hấu ướp đá. Chuẩn bị thêm ấm nước trầm hương cho Lập Hành, dưa hấu cẩn thận múc ra một chén trong suốt, cắm thêm vài cái nĩa. Lúc Tiểu Mạch đang làm những chuyện này, Hạ Vi vẫn nhìn cô, ánh mắt phức tạp. Mà Tiểu Mạch đối với việc Lập Hành cùng Hạ Vi thân thiết trong phòng bệnh cũng còn khúc mắc, đối với Hạ Vi cũng nhàn nhạt, không thân.
Một ngày buổi tối, lúc Tiểu Mạch tan làm về nhà, các đồng nghiệp ấy vẫn còn ở phòng khách của cô nhiệt liệt thảo luận, Tiểu Mạch vừa hỏi, hóa ra những người này ngay cả bữa trưa cũng quên ăn. Tiểu Mạch nhanh nấu một ít mì sợi, dùng trứng gà cùng ớt xanh luộc với nước tương, lại cắt sợi dưa chuột, dùng để trộn. Tiểu Mạch luộc ớt xanh rất ngon, nồng nặc mùi thơm ngát của ớt xanh, hơn nữa còn trộn dưa chuột, ăn rất ngon. Mọi người ăn ngon miệng, sôi nổi khen tay nghề của cô không dứt, Chu Cường nói đùa:
“Chị dâu, chị có em gái không, giới thiệu cho em với”.
Mọi người đều cười rộ lên.
Tiểu Mạch nhìn Lập Hành, người đàn ông ung dung thong thả ăn mì sợi, sắc mặt bình tĩnh như nước, nhưng đôi mắt rực rỡ rạng ngời. Cảm giác được Tiểu Mạch nhìn mình, anh ngẩng đầu hướng nhìn cô, ánh mắt thâm tình yêu thương quyến luyến.
Ăn xong, Hạ Vi chủ động muốn giúp Tiểu Mạch rửa chén, Tiểu Mạch cũng không tiện từ chối. Hai người cùng đem mì sợi còn dư đổ sạch, dưa chuột còn lại thì bỏ vào tủ lạnh, dọn dẹp chén đĩa vào nhà bếp. Hạ Vi ở phía sau Tiểu Mạch, vào phòng bếp liền thuận tay đóng cửa lại, Tiểu Mạch nghi ngờ nhìn cô một cái lại nhìn cánh cửa, thản nhiên hỏi một câu:
“Có lời muốn nói?”
Hạ Vi gật đầu:
“Tiểu Mạch, xin lỗi”.
Tiểu Mạch cúi đầu rửa chén, không nhìn cô. Đối với ánh mắt lúc đó của Hạ Vi khi chăm sóc Lập Hành trong phòng bệnh, Tiểu Mạch vẫn trước sau không thoải mái.
“Thật ra, có lẽ cô cũng đã nhìn ra, tôi đúng là có chút thích Lập Hành. Làm việc cùng nhau 4 năm, anh ấy rất chăm sóc tôi, cho nên lúc đó ở bệnh viên, tôi cũng không hoàn toàn là diễn kịch. Nhưng mà, tôi biết, trong lòng anh ấy vẫn chỉ có một người”.
Hạ Vi nói tiếp.
“Anh ấy có một cái ly giữ ấm bảo bối, anh không lấy uống nhưng bình thường luôn mang theo người, không có việc gì sẽ lấy vải ra lau chùi. Có lần tôi thấy anh ấy ôm cái ly ngây người, ánh mắt đau thương mù mịt, tôi có thể cảm giác được anh ấy đang nhớ nhung một người”.
“Đông chí năm ngoái, công ty cùng đi ăn thịt dê, có người nói muốn sủi cảo nhân thịt dê, Lập Hành liền sửng sốt, ánh mắt hoảng hốt nhìn người đồng nghiệp kia, mà ánh mắt dường như xuyên thấu qua người đồng nghiệp kia trôi về phương xa. Tôi biết, anh ấy lại nhớ cô rồi”.
“Mấy tháng trước, lần đầu tôi gặp cô ở bệnh viện, tôi biết là, cô chính là người kia, người anh ấy luôn để trong lòng chính là cô. Ánh mắt anh nhìn cô rất khác biệt, anh ấy nhìn tôi giống như những người khác, rất ôn hòa, rất bao dung, nhưng anh ấy nhìn cô, là yêu, cưng chiều, thương mến cùng đau lòng. Lần nói chúng tôi đính hôn, lúc cô đi, anh vẫn nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt khắc cốt ghi tâm cùng bi thương tuyệt vọng".
“Tiểu Mạch, Lập Hành, anh ấy yêu cô”.
Hạ Vi khẳng định, giọng có chút buồn bã.
Tiểu Mạch vẫn không nói, cho tới lúc này, chỉ ngẩng đầu nhìn Hạ Vi, nhẹ nhàng cười, dĩ nhiên mang theo muôn vàn rực rỡ:
“Tôi biết”.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thời điểm tình nghĩa mờ nhạt, ai cũng có thể vì quyền lợi mà bỏ ra anh, có một người thủy chung bên cạnh ủng hộ anh, tin tưởng anh, đối với cô mà nói, mọi thứ đều không bằng anh, đây là việc yêu một người đến bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.