Chương 1: PHẪU THUẬT
Nhuận Tâm Vô Thanh
20/05/2017
Edit: Xuki
"Jingle bells, Jingle bells, Jingle all the way. O what fun it is to ride. In a one-horse open sleigh”.
Tiếng chuông báo thức lại vang lên, Tiểu Mạch trở mình, thở dài một hơi, mơ mơ màng màng ngồi dậy. Một tay cào cào tóc, một tay cầm điện thoại lên nhìn giờ. Cô lại thở dài, haiz, bao giờ đang mơ tới đoạn đẹp nhất cũng bị thức giấc. Cô nhịn không được lại nhớ về nụ cười của Phương Lập Hành trong giấc mộng vừa qua. Biết hình dung nụ cười đó thế nào nhỉ? Đôi môi mỏng hơi cong lên, nhưng đôi mắt đen láy giống như mang theo ý cười, tràn đầy dịu dàng, tiến thẳng vào lòng người. Tiểu Mạch nhếch miệng, không nhịn được mà tự cười nhạo mình.
“Tiểu Mạch, mày không có chút tiền đồ nào sao? Chỉ một nụ cười lại khiến tim mày rạo rực thế à, mày thật háo sắc mà!”.
Nhưng mà thật sự là tim mày rạo rực thế kia, cảm giác hạnh phúc này dường như chỉ có thể nói ra mới có thể được giải phóng.
“Lập Hành, 4 năm rồi, anh đang ở nơi đâu?” Cô tự ngẫm nghĩ rồi dường như tự hiểu ra nhiều điều.
Bệnh viện cử cô tham gia chương trình trao đổi ở bệnh viện khác về chương trình về phương án gây tê bằng máy móc, có sự tham gia từ nhiều bác sĩ ưu tú trong và ngoài bệnh viện, rất đáng để tham khảo và học tập. Trên đường đến bệnh viện, Tiểu Mạch vừa lái xe vừa suy nghĩ, một lát đến văn phòng cô sẽ làm báo cáo tổng kết thật tốt gửi lãnh đạo.
Đến bệnh viện, cô chuẩn bị thay quần áo rồi định sửa lại báo cáo trao đổi. Nhưng vừa thay quần áo xong, y tá khoa bọn họ là Vương Hà xông tới chỗ cô với tốc độ chạy nước rút, vừa chạy vừa hô to: “Bác sĩ Lâm, cấp cứu, nhanh, cấp cứu”.
Tiểu Mạch liếc mắt: “Mới sáng sớm, cũng không phải là ba thiếu một, cứu cái gì chứ”.
Vương Hà vọt tới trước mặt cô, thắng gấp một cái, đứng như một cái cộc gỗ, cách cô tầm 30cm, thở không ra hơi nói: “Bệnh nhân vừa mới được chuyển đến cấp cứu, bị tai nạn giao thông, bệnh nhân đã được hồi phục hô hấp đơn giản, nhưng mà phải lập tức tiến hành phẫu thuật cưa chân, nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng. Vốn là bác sĩ Điền Ngữ sẽ làm ca phẫu thuật này, phương án gây tê cũng đã chuẩn bị xong, phẫu thuật đã chuẩn bị tất cả, thế mà bác sĩ Điền đột ngột té xỉu, có thể là tụt huyết áp. May mà sáng nay cô không có ca phẫu thuật, bác sĩ Triệu – chủ nhiệm khoa ngoại bảo cô phẫu thuật, mau đi theo tôi”.
Tiểu Mạch vừa nghe cũng thấy gấp, mạng người quan trọng. Cô vội vàng đi theo Vương Hà đến phòng phẫu thuật số 2, một tay nhận lấy phương án gây tê: “Người nhà bệnh nhân đã đến chưa, có hỏi thăm tiền sử bệnh án hay có mẫn cảm gì không?”
“Người nhà bệnh nhân tới rồi, là em trai bệnh nhân, lúc xảy ra tai nạn cũng ở trên xe, nhưng may là chỉ bị thương nhẹ. Tình huống bệnh nhân đã hỏi rõ, đã có trên bản ghi chép. Phương án này chủ nhiệm đã xem qua rồi, không có vấn đề gì. Cô dùng phương án gây tê này là được”. Vương Hà vừa thở gấp vừa trả lời.
Hai người chạy đến phòng phẫu thuật số 2, thay đồng phục giải phẫu, tiến hành khử trùng rồi trực tiếp vào phẫu thuật. Tiểu Mạch tiến đến bàn phẫu thuật, nhìn lướt qua người bị thương. Đó là một khuôn mặt trắng bệch, trên mặt có vài vết thương đang chảy máu. Sóng mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng, đôi môi mỏng tái nhợt. Đôi mắt nhắm chặt, chân mày nhíu lại, xem ra đã mất đi ý thức.
Liếc mắt một cái, đầu Tiểu Mạch như ong ong lên một tiếng, mặt không còn chút máu, đầu óc trống rỗng, người cũng cứng đơ tại chỗ.
“Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm, …Lâm Tiểu Mạch”. Không biết ai bên cạnh đẩy cô một cái. Cô đột nhiên tỉnh táo lại, mờ mịt nhìn chủ nhiệm Triệu Hồng Lôi đang nghi vấn nhìn cô.
“Bác sĩ Lâm, cô không sao chứ, chuẩn bị gây tê”.
“A, tôi không sao, sẽ chuẩn bị ngay”.
Tiểu Mạch nhắm chặt hai mắt, tự nhủ với mình rằng: “Không phải anh, nhất định không phải anh, không phải Lập Hành của mình”. Cô hít sâu một hơi rồi mở mắt ra, không dám nhìn gương mặt trắng bệch trên bàn phẫu thuật, nhưng lại không nhịn được muốn liếc nhìn xem để xác định, cái người đang nằm kia, tính mạng đang bị đe dọa, phải cưa chân để duy trì sự sống, đó có phải là người mà cô luôn mong nhớ hay không.
Lại hít một hơi thật sâu nữa, cô tự nhủ phải tỉnh táo lại, ánh mắt từ từ nhìn qua bàn phẫu thuật. Mái tóc ngắn đen tuyền, khuôn mặt góc cạnh, cặp chân mày đậm sắc bén, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt. Tim cô run lên bần bật! Cho dù đã bốn năm không gặp, cho dù trên mặt anh có nhiều vết thương và máu, nhưng Tiểu Mạch liếc một cái liền nhận ra anh, người không còn chút sinh khí nằm trên bàn phẫu thuật kia, đúng là người cô đã tìm bốn năm, mong nhớ bốn năm, lo lắng bốn năm trời!
Tiểu Mạch ngẩng đầu lên, cố gắng kiềm nén nước mắt, nhưng lại không thể cầm được đôi môi run rẩy.
“Bác sĩ Lâm, cô không sao chứ? Nếu cô không thoải mái thì đừng miễn cưỡng, đây là chuyện liên quan đến mạng người, chúng ta có thể lập tức tìm người thay thế”. Triệu Hồng Lôi nhìn ra phản ứng khác thường của Tiểu Mạch, liền hỏi thăm.
Cô hít sâu một hơi: “Tôi không sao, chủ nhiệm Triệu, tôi làm được”.
Tiểu Mạch nắm chặt tay lại, tự nói với mình, bây giờ mình là bác sĩ, đó là bệnh nhân của mình, mình phải tỉnh táo lại thôi.
Sau nhiều lần hít thở sâu, cuối cùng cô cũng tạm thời khống chế được tâm trạng của mình, lấy lại lý trí của một bác sĩ gây tê.
Tiểu Mạch bước lên trước, tiến hành gây tê theo trình tự, dùng tất cả sức lực kiểm soát tâm trí tập trung vào các thao tác trên tay, quên đi người trên bàn phẫu thuật là ai. Sau khi gây tê xong, tiến hành công đoạn cưa chân. Cưa chân trái từ trên đầu gối một chút, Tiểu Mạch đứng cạnh bàn phẫu thuật nhìn chằm chằm vào tay Triệu Hồng Lôi, nhìn ông ấy dứt khoác cầm máu trên đùi bệnh nhân, cứa lớp da, tách rời động mạch, tĩnh mạch, cầm cưa điện…
Tiểu Mạch tưởng rằng mình đã té xỉu, nhưng mà trên thực tế, cô cắn chặt răng, siết chặt nắm tay, ánh mắt ngày càng mơ hồ. Cô không biết những cô gái khác khi nhìn thấy người mình yêu bị cắt da, nghe thấy tiếng cưa xương đùi thì có cảm giác như thế nào, nhưng cô biết rõ, cho dù trước mặt đã mơ hồ, cho dù run rẩy sợ hãi, cho dù trái tim đau đớn như muốn hét lên, cô cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi tay kia, nhìn đôi chân người mình yêu bị cưa đi.
Cô không dám ngất, đúng vậy, cô muốn tận mắt nhìn thấy phẫu thuật thành công, tận mắt nhìn thấy anh còn sống. Hiện tại cô chỉ cần anh sống sót, anh nhất định phải sống sót. “Lập Hành, cầu xin anh, nhất định phải chịu đựng, nhất định phải kiên cường, em xin anh”. Tiểu Mạch nói thầm trong lòng, trái tim cô đau đớn và sợ hãi, nỗi sợ hãi chưa từng có.
Bốn giờ sau là lúc phẫu thuật kết thúc, Triệu chủ nhiệm liếc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tiểu Mạch, nhẹ nhàng nói: “Phẫu thuật rất thành công”.
Tiểu Mạch thở phào nhẹ nhõm, trong chớp mắt bỗng thấy trước mặt tối sầm lại, cả người như rơi vào một vùng tăm tối.
"Jingle bells, Jingle bells, Jingle all the way. O what fun it is to ride. In a one-horse open sleigh”.
Tiếng chuông báo thức lại vang lên, Tiểu Mạch trở mình, thở dài một hơi, mơ mơ màng màng ngồi dậy. Một tay cào cào tóc, một tay cầm điện thoại lên nhìn giờ. Cô lại thở dài, haiz, bao giờ đang mơ tới đoạn đẹp nhất cũng bị thức giấc. Cô nhịn không được lại nhớ về nụ cười của Phương Lập Hành trong giấc mộng vừa qua. Biết hình dung nụ cười đó thế nào nhỉ? Đôi môi mỏng hơi cong lên, nhưng đôi mắt đen láy giống như mang theo ý cười, tràn đầy dịu dàng, tiến thẳng vào lòng người. Tiểu Mạch nhếch miệng, không nhịn được mà tự cười nhạo mình.
“Tiểu Mạch, mày không có chút tiền đồ nào sao? Chỉ một nụ cười lại khiến tim mày rạo rực thế à, mày thật háo sắc mà!”.
Nhưng mà thật sự là tim mày rạo rực thế kia, cảm giác hạnh phúc này dường như chỉ có thể nói ra mới có thể được giải phóng.
“Lập Hành, 4 năm rồi, anh đang ở nơi đâu?” Cô tự ngẫm nghĩ rồi dường như tự hiểu ra nhiều điều.
Bệnh viện cử cô tham gia chương trình trao đổi ở bệnh viện khác về chương trình về phương án gây tê bằng máy móc, có sự tham gia từ nhiều bác sĩ ưu tú trong và ngoài bệnh viện, rất đáng để tham khảo và học tập. Trên đường đến bệnh viện, Tiểu Mạch vừa lái xe vừa suy nghĩ, một lát đến văn phòng cô sẽ làm báo cáo tổng kết thật tốt gửi lãnh đạo.
Đến bệnh viện, cô chuẩn bị thay quần áo rồi định sửa lại báo cáo trao đổi. Nhưng vừa thay quần áo xong, y tá khoa bọn họ là Vương Hà xông tới chỗ cô với tốc độ chạy nước rút, vừa chạy vừa hô to: “Bác sĩ Lâm, cấp cứu, nhanh, cấp cứu”.
Tiểu Mạch liếc mắt: “Mới sáng sớm, cũng không phải là ba thiếu một, cứu cái gì chứ”.
Vương Hà vọt tới trước mặt cô, thắng gấp một cái, đứng như một cái cộc gỗ, cách cô tầm 30cm, thở không ra hơi nói: “Bệnh nhân vừa mới được chuyển đến cấp cứu, bị tai nạn giao thông, bệnh nhân đã được hồi phục hô hấp đơn giản, nhưng mà phải lập tức tiến hành phẫu thuật cưa chân, nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng. Vốn là bác sĩ Điền Ngữ sẽ làm ca phẫu thuật này, phương án gây tê cũng đã chuẩn bị xong, phẫu thuật đã chuẩn bị tất cả, thế mà bác sĩ Điền đột ngột té xỉu, có thể là tụt huyết áp. May mà sáng nay cô không có ca phẫu thuật, bác sĩ Triệu – chủ nhiệm khoa ngoại bảo cô phẫu thuật, mau đi theo tôi”.
Tiểu Mạch vừa nghe cũng thấy gấp, mạng người quan trọng. Cô vội vàng đi theo Vương Hà đến phòng phẫu thuật số 2, một tay nhận lấy phương án gây tê: “Người nhà bệnh nhân đã đến chưa, có hỏi thăm tiền sử bệnh án hay có mẫn cảm gì không?”
“Người nhà bệnh nhân tới rồi, là em trai bệnh nhân, lúc xảy ra tai nạn cũng ở trên xe, nhưng may là chỉ bị thương nhẹ. Tình huống bệnh nhân đã hỏi rõ, đã có trên bản ghi chép. Phương án này chủ nhiệm đã xem qua rồi, không có vấn đề gì. Cô dùng phương án gây tê này là được”. Vương Hà vừa thở gấp vừa trả lời.
Hai người chạy đến phòng phẫu thuật số 2, thay đồng phục giải phẫu, tiến hành khử trùng rồi trực tiếp vào phẫu thuật. Tiểu Mạch tiến đến bàn phẫu thuật, nhìn lướt qua người bị thương. Đó là một khuôn mặt trắng bệch, trên mặt có vài vết thương đang chảy máu. Sóng mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng, đôi môi mỏng tái nhợt. Đôi mắt nhắm chặt, chân mày nhíu lại, xem ra đã mất đi ý thức.
Liếc mắt một cái, đầu Tiểu Mạch như ong ong lên một tiếng, mặt không còn chút máu, đầu óc trống rỗng, người cũng cứng đơ tại chỗ.
“Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm, …Lâm Tiểu Mạch”. Không biết ai bên cạnh đẩy cô một cái. Cô đột nhiên tỉnh táo lại, mờ mịt nhìn chủ nhiệm Triệu Hồng Lôi đang nghi vấn nhìn cô.
“Bác sĩ Lâm, cô không sao chứ, chuẩn bị gây tê”.
“A, tôi không sao, sẽ chuẩn bị ngay”.
Tiểu Mạch nhắm chặt hai mắt, tự nhủ với mình rằng: “Không phải anh, nhất định không phải anh, không phải Lập Hành của mình”. Cô hít sâu một hơi rồi mở mắt ra, không dám nhìn gương mặt trắng bệch trên bàn phẫu thuật, nhưng lại không nhịn được muốn liếc nhìn xem để xác định, cái người đang nằm kia, tính mạng đang bị đe dọa, phải cưa chân để duy trì sự sống, đó có phải là người mà cô luôn mong nhớ hay không.
Lại hít một hơi thật sâu nữa, cô tự nhủ phải tỉnh táo lại, ánh mắt từ từ nhìn qua bàn phẫu thuật. Mái tóc ngắn đen tuyền, khuôn mặt góc cạnh, cặp chân mày đậm sắc bén, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt. Tim cô run lên bần bật! Cho dù đã bốn năm không gặp, cho dù trên mặt anh có nhiều vết thương và máu, nhưng Tiểu Mạch liếc một cái liền nhận ra anh, người không còn chút sinh khí nằm trên bàn phẫu thuật kia, đúng là người cô đã tìm bốn năm, mong nhớ bốn năm, lo lắng bốn năm trời!
Tiểu Mạch ngẩng đầu lên, cố gắng kiềm nén nước mắt, nhưng lại không thể cầm được đôi môi run rẩy.
“Bác sĩ Lâm, cô không sao chứ? Nếu cô không thoải mái thì đừng miễn cưỡng, đây là chuyện liên quan đến mạng người, chúng ta có thể lập tức tìm người thay thế”. Triệu Hồng Lôi nhìn ra phản ứng khác thường của Tiểu Mạch, liền hỏi thăm.
Cô hít sâu một hơi: “Tôi không sao, chủ nhiệm Triệu, tôi làm được”.
Tiểu Mạch nắm chặt tay lại, tự nói với mình, bây giờ mình là bác sĩ, đó là bệnh nhân của mình, mình phải tỉnh táo lại thôi.
Sau nhiều lần hít thở sâu, cuối cùng cô cũng tạm thời khống chế được tâm trạng của mình, lấy lại lý trí của một bác sĩ gây tê.
Tiểu Mạch bước lên trước, tiến hành gây tê theo trình tự, dùng tất cả sức lực kiểm soát tâm trí tập trung vào các thao tác trên tay, quên đi người trên bàn phẫu thuật là ai. Sau khi gây tê xong, tiến hành công đoạn cưa chân. Cưa chân trái từ trên đầu gối một chút, Tiểu Mạch đứng cạnh bàn phẫu thuật nhìn chằm chằm vào tay Triệu Hồng Lôi, nhìn ông ấy dứt khoác cầm máu trên đùi bệnh nhân, cứa lớp da, tách rời động mạch, tĩnh mạch, cầm cưa điện…
Tiểu Mạch tưởng rằng mình đã té xỉu, nhưng mà trên thực tế, cô cắn chặt răng, siết chặt nắm tay, ánh mắt ngày càng mơ hồ. Cô không biết những cô gái khác khi nhìn thấy người mình yêu bị cắt da, nghe thấy tiếng cưa xương đùi thì có cảm giác như thế nào, nhưng cô biết rõ, cho dù trước mặt đã mơ hồ, cho dù run rẩy sợ hãi, cho dù trái tim đau đớn như muốn hét lên, cô cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi tay kia, nhìn đôi chân người mình yêu bị cưa đi.
Cô không dám ngất, đúng vậy, cô muốn tận mắt nhìn thấy phẫu thuật thành công, tận mắt nhìn thấy anh còn sống. Hiện tại cô chỉ cần anh sống sót, anh nhất định phải sống sót. “Lập Hành, cầu xin anh, nhất định phải chịu đựng, nhất định phải kiên cường, em xin anh”. Tiểu Mạch nói thầm trong lòng, trái tim cô đau đớn và sợ hãi, nỗi sợ hãi chưa từng có.
Bốn giờ sau là lúc phẫu thuật kết thúc, Triệu chủ nhiệm liếc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tiểu Mạch, nhẹ nhàng nói: “Phẫu thuật rất thành công”.
Tiểu Mạch thở phào nhẹ nhõm, trong chớp mắt bỗng thấy trước mặt tối sầm lại, cả người như rơi vào một vùng tăm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.