Chương 12
Vi Tiếu Đích Ôn Noãn
20/03/2022
"Hàn Đông, không nghĩ cậu cũng có thể nặn bánh đẹp vậy nha." Lão K nghiên cứu vỏ bánh của Hàn Đông.
"Đâu có, mỗi lần nhà tôi gói sủi cảo, tôi đều phụ trách nặn vỏ bánh, luyện nhiều quen thôi."
"Đúng là người đàn ông tốt trường phái hiện đại."
"Ha ha, tôi phải chuyển sang hâm hộ Bộc Tồn Tích mới được."
"Đúng là người đàn ông tốt." Do Phi lắc lắc đầu nói: "Sau này Tiểu Tân thật có phúc nha."
Ặc, đúng vậy, Hàn Đông đúng là một người có thể dựa dẫm. Tôi bỗng nhiên muốn cùng Quyên Tử uống thật say, khóc thật to như tối qua.
"A, ha ha, sao cậu có thể ngốc đến vậy, xem cậu nặn kìa, vón cục thành một đống rồi, nhìn y hệt như dáng người Do Phi vậy." Trương Đình cướp lấy kiệt tác trong tay tôi, cười vui vẻ như nhặt được vàng.
Do Phi không chịu thua: "Cậu nói linh tinh gì thế, sao có thể nhìn giống tôi được, dù tôi có hơi mập một chút, nhưng không đến nỗi tròn vo như vậy, ngày mai tôi liền đi giảm cân, phải lấy lại dáng vóc ngày xưa mới được."
Tôi nhìn cái sủi cảo tôi nặn, lại nhìn sang Do Phi, cũng không nhịn được mà bật cười: "Sủi cảo tôi nặn cũng mới mẻ thật đó ha, này Do Phi, thật ra cậu không cần giảm béo, tôi thấy vóc dáng cậu cũng đẹp lắm chứ, dù hơi tròn một chút, nhưng mà quả bóng ở bụng cũng được tính là vóc dáng sao."
"Chao ôi, tôi chính hổ lạc bình dương bị khuyển khi*, thưa cô Quan, kỹ năng làm tổn thương người khác của cậu thực sự chỉ có tăng chứ không hề giảm. Tôi thấy sau này ai xui xẻo lắm mới làm chồng cậu."
*Hổ lạc bình dương bị khuyển khi: (tiếng Trung - 虎落平阳被犬欺) (bình dương: chỗ bằng phẳng); hổ rơi vào chốn bình địa, bị chó cười chê giễu cợt. Chỉ nỗi bi ai của người bị bắt nạt.
"Quá khen quá khen, nhưng phải để cậu thất vọng rồi, có không ít người đang chờ xếp hạng muốn bị xui xẻo nha."
"Thật vậy sao? Độ tuổi của những người xếp hàng tầm bao nhiêu?" Trương Đình cũng góp vui.
"Có trẻ có già, thường là giữa 20 đến 50 tuổi, tôi thấy tuổi tác không phải vấn đề, nam nữ trong độ tuổi từ 20 tới 50 tuổi có thể tuỳ tiện mà ghép đôi, thực ra tôi thích đàn ông nhỏ tuổi một chút, không bàn tới tuổi tác, nhưng có thể dạy dỗ mọi lúc mọi nơi."
"Ha ha" Do Phi cười đực cả người ta: "Lúc trước tôi có gặp một cậu rất xinh trai trong trường cậu, đẹp kiểu khôi ngô tuấn tú, hơ hơ, mẹ ơi, tôi còn thắc mắc không biết cậu ấy có phải đàn ông không, mà sao có thể đẹp đến thế? Dáng người cũng thật tuyệt, cao trên 180cm, chà, dáng dấp cân đối, cao ráo mảnh mai, y như tạc ra từ khuôn, cậu ấy mà thành đôi với cậu thì hợp.
"A, thật là, còn hoàn hảo hơn cả Lão K và Hàn Đông sao?" Trương Đình bĩu môi: "Tạo hoá rất công bằng, cậu trai xinh đẹp hoàn hảo mà cậu nói, không chừng là nô lệ tình dục bẩm sinh đấy."
"Cậu không ăn được nho nên chê nho chua sao? dù sao cũng là do tôi tận mắt nhìn thấy, cậu ta ở ngay cạnh khoa dạy của Quan Dương ấy, đoán chừng nếu không phải học mỹ thuật thì sẽ học âm nhạc, hay là tôi thăm dò cho cậu nhé, nhất định phải cho các cậu thấy cậu trai ngọc ngà đó."
Tôi nói: "Được thôi, vậy cậu nhanh chóng giới thiệu cho người ta đi, nghe ngóng xem cậu đó học khoa nào, chuyến này tôi phải thu hoạch mối quan hệ tình yêu chị em kiêm cô trò mới được."
"Tôi đi lấy thêm bột, chút này có lẽ không đủ." Tiểu Tân đặt mạnh chiếc cán lăn bột xuống thớt một cái "rầm", sau đó đứng dậy đi khỏi.
Sắc mặt Lão K đông cứng lại, liếc mắt nhìn tôi, sau đó nói với bóng lưng của Tiểu Tân: "Để tôi giúp cậu đi", rồi chạy vọt vào trong bếp.
Tôi nhìn chiếc cán lăn bột, chợt rùng mình, tôi đờ người ra một hồi lâu, sau đó quay ra nói chuyện tiếp với Do Phi và những người khác.
Đến khi Do Phi và mọi người đều ra về, tôi và Tiểu Tân cùng thu dọn bát đũa. Trước khi ra về, Lão K nói với tôi: "Khi nào rảnh, cùng đi ăn một bữa nhé." Tôi đáp: "Được."
Từ đầu đến cuối Tiểu Tân không nói với tôi một câu nào, tôi muốn tìm một chủ đề mở lời, nhưng não cứ trống không một khoảng trắng.
Đến khi thu dọn xong xuôi, Tiểu Tân đến trước mặt tôi hỏi: "Điện thoại cậu đâu?"
"Hả, ở đây." Tôi đưa điện thoại cho nàng.
Nàng mở điện thoại của tôi ra, tiếng khởi động vang lên, sau đó nàng cầm máy khua khua trước mặt tôi: "Không phải cậu nói điện thoại hết pin sao?"
"A", tôi á khẩu, lại đơ ra.
"Đi ngủ thôi, tôi mệt rồi."
Nàng đặt điện thoại tôi lên bàn rồi đi vào phòng ngủ, tôi đứng sững sờ không biết phải làm sao. Từ phòng ngủ vọng đến tiếng Tiểu Tân: "Tôi đun nước cho cậu rồi, tắm xong thì mau nghỉ ngơi đi." Ngừng một chút, nàng nói tiếp: "Không cho phép ngủ ở phòng khách."
Tôi vừa tắm vừa suy nghĩ tối nay Tiểu Tân là lạ làm sao, cụ thể lạ ở đâu tôi cũng không rõ, dường như nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải chỗ nào cũng thấy bất thường. Thử nghĩ xem, chúng ta đều là con người, sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ! Tiểu Tân dường như sở hữu ma pháp hút hồn trong Cửu Âm Chân Kinh, nắm rõ từng thớ dây thần kinh của tôi trong lòng bàn tay. Còn tôi sao? Dù đã từng là bạn học với nàng hơn mười năm, nhưng tôi thực sự chưa thể nhìn thấu được nàng. Trời ơi, ông trời thật bất công! Để một người đơn thuần tốt bụng như tôi gặp phải chủ nhân phức tạp khó đoán như Tiểu Tân!
Tôi cứ chậm rãi như vậy mà tắm xong, vừa bước vào phòng ngủ đã thấy Tiểu Tân đang say giấc. Nhìn nàng ngủ ngon như vậy, tôi không dám thở mạnh, chỉ dám rón rén nhẹ nhàng đắp chăn vào cho nàng, sau đó nhịn thở mà nằm xuống. Đôi mắt tôi vẫn mở thao láo, Tiểu Tân theo thói quen cứ trở mình lại đặt tay lên eo tôi, tôi đắp lại chăn cho nàng, thở dài một hơi, tắt đèn, đi ngủ.
Sáng hôm sau Quyên Tử tới gõ cửa "cộc cộc cộc", tiếng gõ cửa phá đám giấc ngủ của tôi và Tiểu Tân.
Tôi ra mở cửa, mời cậu ấy vào: "Mới còn sớm mà, có phải đã có chuyện gì không?"
"Hả, còn sớm sao! Sắp 10 giờ đến nơi rồi! Giờ này hai cậu mới dậy sao?"
"Ha ha, đúng vậy." Tiểu Tân mở cửa sổ ra: "Tôi đi rửa mặt đã, các cậu cứ nói chuyện đi nhé."
"Này." Quyên Tử lấy từ trong túi ra một vật gì đó rồi đưa tôi: "Cậu để quên thứ này ở chỗ tôi."
A, hoá ra là quà Lý Phi Phi tặng, tôi nhận lấy: "Cậu đó, muốn làm tôi áy náy hay sao mà cất công tới tận đây đưa đồ, kêu tôi một tiếng đến lấy là được mà."
"Muốn khách khí với tôi thì cứ nói khách khí, tôi luôn có chính sách chấp nhận những lời nói lịch sự. Lát nữa tôi đi Thanh Đảo, thứ ba mới về. Tôi thấy thứ này được gói gém cẩn thận, nói không chừng là quà tặng quan trọng gì đó của cậu, cũng may tiện đường, nên mới đích thân đem tới."
"Ôi, quà quan trọng gì chứ, là của một học sinh tặng thôi, cậu đi Thanh Đảo làm gì?" Tôi vừa nói vừa bóc ra lớp giấy gói bên ngoài.
"Đi mừng thọ nhân dịp nhật bà ngoại, học sinh nào của cậu tặng thế, sao tôi không có được phúc khí như vậy."
"Sao biết được, trời sinh đã có phúc rồi."
"Nhóc con, đừng ba hoa nữa. Ồ!"
Cái "Ồ" này của Quyên Tử làm tiếng lòng tôi cũng ồ lên theo, cái này đúng là... đúng là không thể tưởng tượng nổi! Có vô số (tôi không đếm, chỉ thấy như có vô số) chiếc bình thuỷ tinh bằng cỡ hai chiếc móng tay, trong đó có đựng có vô số vàn con hạc giấy lấp lánh đủ mọi loại màu sắc khác nhau.
Những chiếc bình thuỷ tinh ấy được nối với nhau bằng dải lụa màu vàng và đỏ xen kẽ, cầm dải lụa nhấc lên, những chiếc bình thuỷ tinh va chạm vào nhau tạo ra âm thanh như chiếc chuông gió thật vui tai, nếu như cầm xa xa một chút mà ngắm, khoảng cách giữa những chiếc bình vừa hay tạo thành một chữ "Yêu" nho nhỏ.
Không biết Lý Phi Phi đã bỏ ra bao nhiêu công sức và thời gian để làm ra thứ này, tôi cảm thán mà thốt lên một tiếng từ tận đáy lòng.
"Tiểu Tân, đến đây nhìn món quà mà Quan Dương được tặng này. Oa, đẹp quá đi."
Tiểu Tân đã sửa soạn chỉnh chu, trong tay cầm chén trà đưa cho Quyên Tử: "Đúng vậy, thật sự rất đẹp."
"Tối hôm qua Quan Dương làm rơi thứ này ở nhà tôi, hôm nay tôi đến trả lại cậu ấy, ôi chao, sao tôi chưa từng nhận được món quà nào như vậy nhỉ."
"Ồ, tối qua Quan Dương ở cùng cậu sao?"
"Đúng vậy, tâm tình tôi không tốt, Quan Dương cứ ở cùng tôi mãi, thật là làm khổ cậu ấy rồi. Mà sao, cậu ấy không nói với cậu à?"
"Người ta là ai chứ, làm sao có thể nói với tôi." Tiểu Tân với tay ra sau nhéo tôi một cái, làm tôi đau đến mức há mồm há miệng.
"Cậu xem, đã bảo phải gọi về báo cậu ấy một tiếng mà." Quyên Tử làm mặt xấu với tôi, sau đó khoác túi xách lên vai: "Không ổn rồi, tôi phải đi ngay đây, tuần sau gặp lại nhé, bye bye."
Sau khi Quyên Tử rời đi, Tiểu Tân dựa vào trước cửa, nàng lườm tôi lâu thật lâu, làm tôi đứng ngồi không yên, thật ngại ngùng mà cười cười, tôi chỉ vào món quà của Lý Phi Phi: "Cái này... là một học sinh của tôi tặng, nhìn được đấy chứ? He he."
"Nam hay nữ?"
"Là nữ, tay nam sinh có thể khéo đến vậy sao."
Tiểu Tân gật đầu, đi đến trước mắt tôi, nở một nụ cười tà ác mê hoặc lòng người, nàng đưa hai tay lên véo má tôi, tay trái véo má trái tay phải véo má phải, vừa véo vừa nói: "Người ta nói đánh người chừa cái mặt ra, nhưng không ai nói véo người tránh véo mặt! Hôm nay tôi mà không véo cậu tới mức da tan thịt nát, loại nha đầu nhà cậu sẽ mãi không biết tại sao hoa hồng lại có màu đỏ!" Tôi bị điệu bộ của nàng doạ đến mức ngớ cả người, vừa định phản kháng, nàng bỏ tay ra, vô cùng nhẹ nhàng ấm áp mà hỏi: "Có đau không?"
Tôi ôm cái mặt sưng đau, nhìn chằm chằm Tiểu Tân nói không nên lời, sao lại có thể không đau chứ! Nếu muốn biết hãy để tôi véo lại cậu thử xem! tuyệt chiêu vừa đấm vừa xoa này chính là kỹ thuật giữ nhà của nàng, tôi có thể nói gì đây?
Nàng làm điệu bộ khua tay như Từ Hi Thái hậu, mở miệng dặn dò: "Đi mua nguyên liệu đi, rồi về nấu cơm trưa! Buổi chiều đi bộ cùng tôi."
Những ngày sau đó cứ như vậy mà trôi qua, Tiểu Tân cũng không gặng hỏi về chuyện tôi mất tích tối đó, thấy nàng không nhắc tới tôi cũng không tiện giải thích, dứt khoát làm như không có chuyện gì. Tôi và nàng vẫn cứ như trước đây, cùng ăn cơm, trò chuyện, đi dạo, lên mạng, mua sắm, xem TV, mặc dù không có gì thay đổi, nhưng dựa vào trực giác đặc biệt của phái nữ mà nói, tôi vẫn ngửi ra được mùi "là lạ", may mà tôi trời sinh đã lười biếng, đối với loại cảm giác nói không rõ, nhìn không ra này cũng lười hỏi lười nói, cứ như thế này đã rất tốt rồi.
Sắp tới Giáng sinh, trường chúng tôi cùng một trường đại học Mỹ thuật Nhật Bản tổ chức một hội triển lãm tranh quy mô lớn, dù gọi là triển lãm tranh, thực ra bên trong có trưng bày tranh nhiếp ảnh, tượng điêu khắc, sản phẩm thủ công đủ cả. Những ngày này làm tôi bận đến tối tăm mặt mũi, trùng hợp Tiểu Tân đang đi khảo sát ở Thượng Hải, vì vậy mỗi tối về nhà không tránh khỏi cảm giác vắng vẻ cô đơn.
Có một mình ở nhà, buồn chán quá nên lên mạng đăng status buôn chuyện, bội thu được thêm vài người bạn tốt.
Đương nhiên trong số đó cũng có lesbian. Thực ra tôi rất thích lên mạng kết bạn làm quen, còn nhớ có một người bạn trên mạng từng nói với tôi: "Bạn qua mạng ấy mà, chỉ cần nói chuyện tâm sự, chào hỏi với nhau, là đã tốt biết bao."
Cách nghĩ của tôi là: bởi vì là bạn qua mạng, bởi vì không thể gặp mặt, bởi vì nặc danh, nên mới có thể thẳng thắn thành thật mà trải lòng. Ta không thể đoán trước được thật giả, chính vì không quen biết, không gặp mặt nên mới có thể thoải mái lừa gạt, lộ ra bản chất thật nhất của một con người, cứ tự nhiên mà làm nổi bật thêm thuyết "nhân chi sơ tính bản ác"*.
*Nhân chi sơ tính bản ác: Là một học thuyết của triết gia Tuân Tử, nói rằng con người từ khi sinh ra đã mang bản tính ác, đối lập với thuyết "nhân chi sơ tính bản thiện" của Mạnh Tử.
"Đâu có, mỗi lần nhà tôi gói sủi cảo, tôi đều phụ trách nặn vỏ bánh, luyện nhiều quen thôi."
"Đúng là người đàn ông tốt trường phái hiện đại."
"Ha ha, tôi phải chuyển sang hâm hộ Bộc Tồn Tích mới được."
"Đúng là người đàn ông tốt." Do Phi lắc lắc đầu nói: "Sau này Tiểu Tân thật có phúc nha."
Ặc, đúng vậy, Hàn Đông đúng là một người có thể dựa dẫm. Tôi bỗng nhiên muốn cùng Quyên Tử uống thật say, khóc thật to như tối qua.
"A, ha ha, sao cậu có thể ngốc đến vậy, xem cậu nặn kìa, vón cục thành một đống rồi, nhìn y hệt như dáng người Do Phi vậy." Trương Đình cướp lấy kiệt tác trong tay tôi, cười vui vẻ như nhặt được vàng.
Do Phi không chịu thua: "Cậu nói linh tinh gì thế, sao có thể nhìn giống tôi được, dù tôi có hơi mập một chút, nhưng không đến nỗi tròn vo như vậy, ngày mai tôi liền đi giảm cân, phải lấy lại dáng vóc ngày xưa mới được."
Tôi nhìn cái sủi cảo tôi nặn, lại nhìn sang Do Phi, cũng không nhịn được mà bật cười: "Sủi cảo tôi nặn cũng mới mẻ thật đó ha, này Do Phi, thật ra cậu không cần giảm béo, tôi thấy vóc dáng cậu cũng đẹp lắm chứ, dù hơi tròn một chút, nhưng mà quả bóng ở bụng cũng được tính là vóc dáng sao."
"Chao ôi, tôi chính hổ lạc bình dương bị khuyển khi*, thưa cô Quan, kỹ năng làm tổn thương người khác của cậu thực sự chỉ có tăng chứ không hề giảm. Tôi thấy sau này ai xui xẻo lắm mới làm chồng cậu."
*Hổ lạc bình dương bị khuyển khi: (tiếng Trung - 虎落平阳被犬欺) (bình dương: chỗ bằng phẳng); hổ rơi vào chốn bình địa, bị chó cười chê giễu cợt. Chỉ nỗi bi ai của người bị bắt nạt.
"Quá khen quá khen, nhưng phải để cậu thất vọng rồi, có không ít người đang chờ xếp hạng muốn bị xui xẻo nha."
"Thật vậy sao? Độ tuổi của những người xếp hàng tầm bao nhiêu?" Trương Đình cũng góp vui.
"Có trẻ có già, thường là giữa 20 đến 50 tuổi, tôi thấy tuổi tác không phải vấn đề, nam nữ trong độ tuổi từ 20 tới 50 tuổi có thể tuỳ tiện mà ghép đôi, thực ra tôi thích đàn ông nhỏ tuổi một chút, không bàn tới tuổi tác, nhưng có thể dạy dỗ mọi lúc mọi nơi."
"Ha ha" Do Phi cười đực cả người ta: "Lúc trước tôi có gặp một cậu rất xinh trai trong trường cậu, đẹp kiểu khôi ngô tuấn tú, hơ hơ, mẹ ơi, tôi còn thắc mắc không biết cậu ấy có phải đàn ông không, mà sao có thể đẹp đến thế? Dáng người cũng thật tuyệt, cao trên 180cm, chà, dáng dấp cân đối, cao ráo mảnh mai, y như tạc ra từ khuôn, cậu ấy mà thành đôi với cậu thì hợp.
"A, thật là, còn hoàn hảo hơn cả Lão K và Hàn Đông sao?" Trương Đình bĩu môi: "Tạo hoá rất công bằng, cậu trai xinh đẹp hoàn hảo mà cậu nói, không chừng là nô lệ tình dục bẩm sinh đấy."
"Cậu không ăn được nho nên chê nho chua sao? dù sao cũng là do tôi tận mắt nhìn thấy, cậu ta ở ngay cạnh khoa dạy của Quan Dương ấy, đoán chừng nếu không phải học mỹ thuật thì sẽ học âm nhạc, hay là tôi thăm dò cho cậu nhé, nhất định phải cho các cậu thấy cậu trai ngọc ngà đó."
Tôi nói: "Được thôi, vậy cậu nhanh chóng giới thiệu cho người ta đi, nghe ngóng xem cậu đó học khoa nào, chuyến này tôi phải thu hoạch mối quan hệ tình yêu chị em kiêm cô trò mới được."
"Tôi đi lấy thêm bột, chút này có lẽ không đủ." Tiểu Tân đặt mạnh chiếc cán lăn bột xuống thớt một cái "rầm", sau đó đứng dậy đi khỏi.
Sắc mặt Lão K đông cứng lại, liếc mắt nhìn tôi, sau đó nói với bóng lưng của Tiểu Tân: "Để tôi giúp cậu đi", rồi chạy vọt vào trong bếp.
Tôi nhìn chiếc cán lăn bột, chợt rùng mình, tôi đờ người ra một hồi lâu, sau đó quay ra nói chuyện tiếp với Do Phi và những người khác.
Đến khi Do Phi và mọi người đều ra về, tôi và Tiểu Tân cùng thu dọn bát đũa. Trước khi ra về, Lão K nói với tôi: "Khi nào rảnh, cùng đi ăn một bữa nhé." Tôi đáp: "Được."
Từ đầu đến cuối Tiểu Tân không nói với tôi một câu nào, tôi muốn tìm một chủ đề mở lời, nhưng não cứ trống không một khoảng trắng.
Đến khi thu dọn xong xuôi, Tiểu Tân đến trước mặt tôi hỏi: "Điện thoại cậu đâu?"
"Hả, ở đây." Tôi đưa điện thoại cho nàng.
Nàng mở điện thoại của tôi ra, tiếng khởi động vang lên, sau đó nàng cầm máy khua khua trước mặt tôi: "Không phải cậu nói điện thoại hết pin sao?"
"A", tôi á khẩu, lại đơ ra.
"Đi ngủ thôi, tôi mệt rồi."
Nàng đặt điện thoại tôi lên bàn rồi đi vào phòng ngủ, tôi đứng sững sờ không biết phải làm sao. Từ phòng ngủ vọng đến tiếng Tiểu Tân: "Tôi đun nước cho cậu rồi, tắm xong thì mau nghỉ ngơi đi." Ngừng một chút, nàng nói tiếp: "Không cho phép ngủ ở phòng khách."
Tôi vừa tắm vừa suy nghĩ tối nay Tiểu Tân là lạ làm sao, cụ thể lạ ở đâu tôi cũng không rõ, dường như nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải chỗ nào cũng thấy bất thường. Thử nghĩ xem, chúng ta đều là con người, sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ! Tiểu Tân dường như sở hữu ma pháp hút hồn trong Cửu Âm Chân Kinh, nắm rõ từng thớ dây thần kinh của tôi trong lòng bàn tay. Còn tôi sao? Dù đã từng là bạn học với nàng hơn mười năm, nhưng tôi thực sự chưa thể nhìn thấu được nàng. Trời ơi, ông trời thật bất công! Để một người đơn thuần tốt bụng như tôi gặp phải chủ nhân phức tạp khó đoán như Tiểu Tân!
Tôi cứ chậm rãi như vậy mà tắm xong, vừa bước vào phòng ngủ đã thấy Tiểu Tân đang say giấc. Nhìn nàng ngủ ngon như vậy, tôi không dám thở mạnh, chỉ dám rón rén nhẹ nhàng đắp chăn vào cho nàng, sau đó nhịn thở mà nằm xuống. Đôi mắt tôi vẫn mở thao láo, Tiểu Tân theo thói quen cứ trở mình lại đặt tay lên eo tôi, tôi đắp lại chăn cho nàng, thở dài một hơi, tắt đèn, đi ngủ.
Sáng hôm sau Quyên Tử tới gõ cửa "cộc cộc cộc", tiếng gõ cửa phá đám giấc ngủ của tôi và Tiểu Tân.
Tôi ra mở cửa, mời cậu ấy vào: "Mới còn sớm mà, có phải đã có chuyện gì không?"
"Hả, còn sớm sao! Sắp 10 giờ đến nơi rồi! Giờ này hai cậu mới dậy sao?"
"Ha ha, đúng vậy." Tiểu Tân mở cửa sổ ra: "Tôi đi rửa mặt đã, các cậu cứ nói chuyện đi nhé."
"Này." Quyên Tử lấy từ trong túi ra một vật gì đó rồi đưa tôi: "Cậu để quên thứ này ở chỗ tôi."
A, hoá ra là quà Lý Phi Phi tặng, tôi nhận lấy: "Cậu đó, muốn làm tôi áy náy hay sao mà cất công tới tận đây đưa đồ, kêu tôi một tiếng đến lấy là được mà."
"Muốn khách khí với tôi thì cứ nói khách khí, tôi luôn có chính sách chấp nhận những lời nói lịch sự. Lát nữa tôi đi Thanh Đảo, thứ ba mới về. Tôi thấy thứ này được gói gém cẩn thận, nói không chừng là quà tặng quan trọng gì đó của cậu, cũng may tiện đường, nên mới đích thân đem tới."
"Ôi, quà quan trọng gì chứ, là của một học sinh tặng thôi, cậu đi Thanh Đảo làm gì?" Tôi vừa nói vừa bóc ra lớp giấy gói bên ngoài.
"Đi mừng thọ nhân dịp nhật bà ngoại, học sinh nào của cậu tặng thế, sao tôi không có được phúc khí như vậy."
"Sao biết được, trời sinh đã có phúc rồi."
"Nhóc con, đừng ba hoa nữa. Ồ!"
Cái "Ồ" này của Quyên Tử làm tiếng lòng tôi cũng ồ lên theo, cái này đúng là... đúng là không thể tưởng tượng nổi! Có vô số (tôi không đếm, chỉ thấy như có vô số) chiếc bình thuỷ tinh bằng cỡ hai chiếc móng tay, trong đó có đựng có vô số vàn con hạc giấy lấp lánh đủ mọi loại màu sắc khác nhau.
Những chiếc bình thuỷ tinh ấy được nối với nhau bằng dải lụa màu vàng và đỏ xen kẽ, cầm dải lụa nhấc lên, những chiếc bình thuỷ tinh va chạm vào nhau tạo ra âm thanh như chiếc chuông gió thật vui tai, nếu như cầm xa xa một chút mà ngắm, khoảng cách giữa những chiếc bình vừa hay tạo thành một chữ "Yêu" nho nhỏ.
Không biết Lý Phi Phi đã bỏ ra bao nhiêu công sức và thời gian để làm ra thứ này, tôi cảm thán mà thốt lên một tiếng từ tận đáy lòng.
"Tiểu Tân, đến đây nhìn món quà mà Quan Dương được tặng này. Oa, đẹp quá đi."
Tiểu Tân đã sửa soạn chỉnh chu, trong tay cầm chén trà đưa cho Quyên Tử: "Đúng vậy, thật sự rất đẹp."
"Tối hôm qua Quan Dương làm rơi thứ này ở nhà tôi, hôm nay tôi đến trả lại cậu ấy, ôi chao, sao tôi chưa từng nhận được món quà nào như vậy nhỉ."
"Ồ, tối qua Quan Dương ở cùng cậu sao?"
"Đúng vậy, tâm tình tôi không tốt, Quan Dương cứ ở cùng tôi mãi, thật là làm khổ cậu ấy rồi. Mà sao, cậu ấy không nói với cậu à?"
"Người ta là ai chứ, làm sao có thể nói với tôi." Tiểu Tân với tay ra sau nhéo tôi một cái, làm tôi đau đến mức há mồm há miệng.
"Cậu xem, đã bảo phải gọi về báo cậu ấy một tiếng mà." Quyên Tử làm mặt xấu với tôi, sau đó khoác túi xách lên vai: "Không ổn rồi, tôi phải đi ngay đây, tuần sau gặp lại nhé, bye bye."
Sau khi Quyên Tử rời đi, Tiểu Tân dựa vào trước cửa, nàng lườm tôi lâu thật lâu, làm tôi đứng ngồi không yên, thật ngại ngùng mà cười cười, tôi chỉ vào món quà của Lý Phi Phi: "Cái này... là một học sinh của tôi tặng, nhìn được đấy chứ? He he."
"Nam hay nữ?"
"Là nữ, tay nam sinh có thể khéo đến vậy sao."
Tiểu Tân gật đầu, đi đến trước mắt tôi, nở một nụ cười tà ác mê hoặc lòng người, nàng đưa hai tay lên véo má tôi, tay trái véo má trái tay phải véo má phải, vừa véo vừa nói: "Người ta nói đánh người chừa cái mặt ra, nhưng không ai nói véo người tránh véo mặt! Hôm nay tôi mà không véo cậu tới mức da tan thịt nát, loại nha đầu nhà cậu sẽ mãi không biết tại sao hoa hồng lại có màu đỏ!" Tôi bị điệu bộ của nàng doạ đến mức ngớ cả người, vừa định phản kháng, nàng bỏ tay ra, vô cùng nhẹ nhàng ấm áp mà hỏi: "Có đau không?"
Tôi ôm cái mặt sưng đau, nhìn chằm chằm Tiểu Tân nói không nên lời, sao lại có thể không đau chứ! Nếu muốn biết hãy để tôi véo lại cậu thử xem! tuyệt chiêu vừa đấm vừa xoa này chính là kỹ thuật giữ nhà của nàng, tôi có thể nói gì đây?
Nàng làm điệu bộ khua tay như Từ Hi Thái hậu, mở miệng dặn dò: "Đi mua nguyên liệu đi, rồi về nấu cơm trưa! Buổi chiều đi bộ cùng tôi."
Những ngày sau đó cứ như vậy mà trôi qua, Tiểu Tân cũng không gặng hỏi về chuyện tôi mất tích tối đó, thấy nàng không nhắc tới tôi cũng không tiện giải thích, dứt khoát làm như không có chuyện gì. Tôi và nàng vẫn cứ như trước đây, cùng ăn cơm, trò chuyện, đi dạo, lên mạng, mua sắm, xem TV, mặc dù không có gì thay đổi, nhưng dựa vào trực giác đặc biệt của phái nữ mà nói, tôi vẫn ngửi ra được mùi "là lạ", may mà tôi trời sinh đã lười biếng, đối với loại cảm giác nói không rõ, nhìn không ra này cũng lười hỏi lười nói, cứ như thế này đã rất tốt rồi.
Sắp tới Giáng sinh, trường chúng tôi cùng một trường đại học Mỹ thuật Nhật Bản tổ chức một hội triển lãm tranh quy mô lớn, dù gọi là triển lãm tranh, thực ra bên trong có trưng bày tranh nhiếp ảnh, tượng điêu khắc, sản phẩm thủ công đủ cả. Những ngày này làm tôi bận đến tối tăm mặt mũi, trùng hợp Tiểu Tân đang đi khảo sát ở Thượng Hải, vì vậy mỗi tối về nhà không tránh khỏi cảm giác vắng vẻ cô đơn.
Có một mình ở nhà, buồn chán quá nên lên mạng đăng status buôn chuyện, bội thu được thêm vài người bạn tốt.
Đương nhiên trong số đó cũng có lesbian. Thực ra tôi rất thích lên mạng kết bạn làm quen, còn nhớ có một người bạn trên mạng từng nói với tôi: "Bạn qua mạng ấy mà, chỉ cần nói chuyện tâm sự, chào hỏi với nhau, là đã tốt biết bao."
Cách nghĩ của tôi là: bởi vì là bạn qua mạng, bởi vì không thể gặp mặt, bởi vì nặc danh, nên mới có thể thẳng thắn thành thật mà trải lòng. Ta không thể đoán trước được thật giả, chính vì không quen biết, không gặp mặt nên mới có thể thoải mái lừa gạt, lộ ra bản chất thật nhất của một con người, cứ tự nhiên mà làm nổi bật thêm thuyết "nhân chi sơ tính bản ác"*.
*Nhân chi sơ tính bản ác: Là một học thuyết của triết gia Tuân Tử, nói rằng con người từ khi sinh ra đã mang bản tính ác, đối lập với thuyết "nhân chi sơ tính bản thiện" của Mạnh Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.