Chương 19
Vi Tiếu Đích Ôn Noãn
23/03/2022
Tôi cười ngượng: "Không còn cách nào khác mà, nếu sau này cậu kết giao với bạn gái nào, có chết tôi cũng không dám dùng tạm!"
Mồm Lão K méo xệch, hùng hồn nói: "Thôi đi, kết giao bạn gái cái gì, không giao, nhưng mà giao hợp thì sẽ suy nghĩ lại."
"Đậu má, tôi chống mắt lên xem cậu không đúng đắn như vậy đến bao giờ! Đúng rồi, tìm tôi có việc gì?"
"Có việc đấy, muốn nhờ cậu vẽ bức tranh sơn dầu."
"Để làm gì?"
"Để tặng người ta, mà có nói với cậu, cậu cũng không hiểu đâu, cứ vẽ giùm tôi một bức là được, trang trí đẹp đẹp vào."
"Ơ kìa, có phải cậu không tự vẽ được đâu, nhờ tôi làm gì?"
"Tôi chưa cầm lại bút vẽ đã lâu như vậy, còn cậu đây không phải luôn vẽ không ngừng nghỉ sao! Giúp tôi vẽ một bức đi."
"Thế thì được, mà, cậu tặng ai? Là ai nhìn trúng tranh vẽ của tôi?"
"Cậu phiền thật đấy, là tặng một vị khách sộp, không phải bức "Xuân" của cậu đạt giải nhất sao? Ông ấy biết tôi là bạn cùng lớp cũ của cậu, bèn sống chết muốn tôi xin hộ một bức vẽ. Cậu nói xem, tôi không thể vô ý mà không cho, cậu phải giúp tôi, nếu mất đi vị khách này, tôi thật sự sẽ tổn thất lớn."
"Được, để rủ lòng thương, tôi sẽ vẽ cho cậu vậy."
"Vậy cảm ơn cậu, đi thôi, tôi mời cậu bữa cơm."
"Chiều nay tôi còn có lớp."
"Ăn trưa thôi mà, cậu nghĩ ăn lâu đến mấy! Ăn không đến một năm đâu, đi, chiều tôi cũng có việc."
Tôi và Lão K vừa ăn trưa vừa tán dóc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, tên Lão K này mồm mép lúc nào cũng có thể tuôn ra mấy chuyện thú vị, chỉ riêng điểm này cũng đủ để thu hút ánh nhìn của biết bao cô gái, hơn nữa, trên người nhiều tiền, ngoại hình tuấn tú, tính cách ấm áp chu đáo, tóm lại là một người bạn trai lý tưởng. Vì vậy, những đoá hoa vây quanh hắn có rất nhiều, nhỏ nhất từ những đứa trẻ 3-4 tuổi đến những bà cô 70-80 tuổi, ai cũng đều có hảo cảm với hắn, thậm chí là săn đón bằng được.
"Dạo này cậu có xem TV không?" Lão K hỏi tôi.
"Chưa có thời gian xem, sao đấy?"
"Có vẻ như bên Đài Loan lại loạn rồi, mà thôi, con gái các cậu chả có hứng thú với đề tài này, không nói nữa."
"Ấy, nói chuyện kiểu gì vậy, ngứa đòn hả, mặc dù tôi không tích cực cầu kiếm sự tiến bộ, nhưng vẫn xúc động khi thấy Tổ quốc biến đổi từng ngày, mặc dù không liên kết với tổ chức nào, nhưng tôi cũng quan tâm đến tình hình phát triển toàn cầu, đặc biệt là cuộc đấu khẩu giữa Quốc dân đảng và Đảng Dân chủ Tiến bộ Đài Loan."
"Ha ha, không nhìn ra nha, là do tóc tôi ngắn nên tầm nhìn hạn hẹp, được chưa!"
"Xì, vốn dĩ là vậy! Chỉ có điều dạo này chưa xem đến tin tức, chỉ xem toàn phim cung đấu nhà Thanh, trong đó có mấy chuyện nhỏ mà cứ vẽ cho to thêm, tôi cứ nhìn mấy cái bím tóc bự tổ chảng lại thấy toàn thân khó chịu."
"Cũng đúng, vài ngày trước tôi có đọc được một bài báo phê phán vấn đề này, nói phim nhà Thanh không có gì khác ngoài mấy loại tình huống như: Thuận Trị nói: "Yêu giang sơn nhưng lại càng yêu mỹ nhân": Khang Hi nói: "Giang sơn dễ quản, hài tử khó dạy"; Ung Chính nói: "Nói ta ác, ta liền ác cho các ngươi xem"; Càn Long nói: "Cha ta là ai?"; Gia Khánh nói: "Hoà thân là di sản cha ta để lại"; Từ Hi nói: "Những con rối gỗ các ngươi phải biểu diễn thật hay cho ta xem"; Lý Liên Anh nói: "Có nô lệ mới có thể hầu hạ"; Lý Hồng Chương nói: "900 triệu bạc, chuyện nhỏ"; Viên Thế Khải nói: "Kẻ cướp nước là vị chư hầu?""
"Ha ha, thế cha Thuận Trị nói thế nào?"
"Sặc, nếu muốn nói về cha Thuận Trị, các ký giả phải truy ngược lại Sấm Vương, người ta nói thế này, Lý Tự Thành nói: "Yết hội, tìm một cô nương đến đây"; Ngô Tam Quế nói: "Dám cướp vợ ta!"; Hồng Thái Cực nói:"Tam Quế là một đồng chí tốt!"
"Cũng có lý, nói đi nói lại cũng chỉ xoay quanh mấy chuyện này, sau này tôi phải đọc nhiều bài phê bình phim hơn mới được". Tôi xúc động nói: "Xem TV cũng giống như nghiên cứu khoa học, không thể chỉ nhìn vào bề nổi của sự việc, mà phải xoáy sâu vào bản chất của chúng! "
"Đừng bản chất bản cheo gì nữa, cậu nào có giống loại người có tâm trạng đi nghiên cứu khoa học? Vẽ xong tranh cho tôi đã rồi hẵng nói chuyện, cho cậu thời gian một tuần, được không?"
"Một tuần?! Nghĩ tôi là cái máy sao, tôi còn phải lên lớp, phải ngủ, phải ăn, phải..."
"Thế hai tuần? Xin cậu đấy, tôi gọi cậu là chị được chưa?"
"Thật ra, tôi đã biết Hồng Môn Yến này từ lâu rồi."
Đến dưới cổng công ty Tiểu Tân như đã hẹn, thầm nghĩ ngợi xem có phải sẽ gặp lại Hàn Đông nữa không, mới nghĩ đến cảnh hai người thân mật mà đã thấy lồng ngực đau nhói."
"Chà, hôm nay đúng hẹn thế!" Tiểu Tân mặt mày rạng rỡ bước ra từ cánh cửa trong suốt.
"Nói vớ vẩn, tôi không đúng hẹn lúc nào chứ!"
"Là tôi không thèm vạch trần cậu thôi."
"Hê hê, sao giờ này cậu đã được ra rồi? Tan làm rồi sao?"
"Tôi làm xong việc thì được ra, ai quan tâm ông chủ tan làm hay chưa chứ."
"À, đỉnh đấy, lão tổng hơn cả lão tổng!"
"Địa vị người trong giang hồ như tôi cao như vậy, làm gì được đây! Hôm nay tôi được phát lương, nên có thể ra sớm, ha ha, đây là lần nhận lương đầu tiên của tôi sau khi được tăng lương trong quý này! Thật vui!"
"Sặc, Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cậu xem cậu có tầm thường hay không, suốt ngày cứ tiền tiền tiền, chúng ta có thể thanh lịch hơn một chút được không? "
Bà nội ơi, mức lương lần này của Tiểu Tân, gấp lương tháng của tôi những 3,5 lần. Ông trời thật không có mắt, tại sao không cấp thêm chút tiền cho một nhà giáo nhân dân đáng yêu và đáng kính như tôi! Lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Tân, tôi cảm thấy có điều gì đó khác lạ, nàng rõ ràng cao bằng tôi, tại sao hôm nay lại một cao một thấp? Vừa cúi đầu xuống nhìn, tôi lại trầm cảm, nàng đang đi một đôi giày cao gót bảy tám phân đứng trước mặt tôi, nàng đây là đang bắt nạt tôi vì tôi không biết đi giày cao gót hay sao?
Tôi khiễng chân lên: "Tôi cứ định hỏi cậu dùng phương thuốc cổ truyền nào mà có thể cao lên trong một đêm như thế, hoá ra là giày cao gót."
"Hê hê, Quan Dương, thật ra cậu không cần có cảm giác bị thua thiệt, tôi phải cao hơn cậu một chút mới có thể dạy dỗ cậu, thật đáng tiếc, này, thật ra để cao hơn cậu cũng dễ lắm, làm tôi luôn có cảm giác thắng lợi."
"Hơ hơ." Tôi có thể nói gì đây? Đứng trước một người đi giày cao gót và cao hơn tôi?
"Đi thôi, trước tiên đến công viên Báo Đột Tuyền đi dạo, lâu lắm rồi chưa tới dó, sau đó đi ăn bữa cơm thật lớn."
"Thật lớn?" cái bữa cơm thật lớn thốt ra từ miệng Tiểu Tân đó, chí ít cũng phải tới ba trăm bốn trăm đồng, vừa nghĩ đến đã thấy run cầm cập: "Đi đâu ăn? Trên người tôi chỉ mang chưa tới hai trăm đồng thôi."
"Cậu lo lắng cái gì, là tôi mời, nào có liên quan đến cậu, cậu chỉ cần mở miệng ăn cơm là được, nhưng ăn xong phải biết nghe lời tôi hơn."
"Hê hê, cũng được." Không đúng a, ăn được miếng cơm là phải nghe lời ư? Tôi nói: "Tiểu Tân, cậu thật nham hiểm quá, cậu nỡ nào dùng vật chất đánh gục tôi ư, cậu bắt nạt tôi không có tiền hả!"
"Thì trước giờ tôi luôn thích bắt nạt cậu không có tiền mà, làm sao thế, đi thôi!"
Tôi bị Tiểu Tân lôi đến công viên Báo Đột Tuyền, đây là một trong những nơi lý tưởng để đi dạo của nàng.
Báo Đột Tuyền là biểu tượng đặc trưng và cũng là dấu hiệu của nơi đây, bởi dòng nước tại đây không những tinh khiết, trong vắt, mà còn ngọt thơm vô cùng, nhà văn Tăng Củng đã tặng vẻ đẹp ấy một câu thơ như thế này "khi đông ban mai thấm ướt rễ vươn, khe suối trong vắt thấm đậm trà xuân."
Chuyện kể rằng trong chuyến du ngoạn đến phương Nam của Càn Long, suốt đoạn đường dài Hoàng đế chỉ uống nước Suối Ngọc mang từ Bắc Kinh đến, nhưng sau khi được nếm thử nước suối lấy từ Báo Đột Tuyền, liền cho thay toàn bộ thành nước suối Báo Đột Tuyền, và luôn miệng thưởng thức trong suốt chuyến đi.
Thời xưa có câu "Báo Đột đằng không" (nước suối Báo Đột phun lên tận không trung), tiếc là tôi chưa được thấy bao giờ. Tế Nam vốn được mệnh danh là "nơi nào cũng có nước suối, nhà nào cũng có cây dương" nay đã không còn được như xưa nữa. Sự phát triển của thành phố luôn đi kèm với việc phá hoại môi trường, vừa ngẫm đã thấy đau lòng.
Hồi đó đi học cứ nhàn rỗi là chúng tôi sẽ đến đây vẽ tranh phong cảnh hoặc học bài, cái cảm giác ấy thật mãn nguyện vô ngần. Mặc dù bây giờ là đang là mùa đông, có điều, mùa đông ở Báo Đột Tuyền có sức hấp dẫn riêng, dưới sự chăm sóc chu đáo của những người Tuyền Thành cần mẫn, ba nguồn phun nước suối không còn ngừng sủi bọt giống những năm trước, thay vào đó chúng làm việc mệt mài không ngừng nghỉ. Ví dụ vào lúc tiết trời chỉ có âm mấy độ như bây giờ, tuy chung quanh chỉ thấy một mảng tuyết rơi trắng xoá, nhưng nước suối vẫn thấp thỏm nổi lên một lớp bụi nước thoắt ẩn thoắt hiện như một tấm vải màn, cảnh đàn cá lượn tung tăng và những thảm tảo nước trôi lềnh bềnh trên mặt nước xanh mướt như mới mọc ấy, thật không khỏi khiến mọi người bất giác mỉm cười.
Có lẽ vì không khí khô lạnh, nên người đến đây không nhiều lắm, tôi cùng Tiểu Tân đứng trong Quan Lan Đình ngắm nước suối, trong gian đình vẫn còn hai chữ "Kích Thoan" (dòng nước chảy siết) do Khang Hy viết khi thưởng ngoạn nước suối. Nghĩ đến việc bản thân đang đứng cùng một chỗ với Hoàng đế thời xưa, trong lòng bỗng có chút tự hào khó nói.
Tiểu Tân khom lưng, giơ tay hứng dòng nước suối, điềm tĩnh nói: "Ngẩng đầu nhìn núi xanh, cúi đầu thấy suối sạch", cảnh đẹp non nước và vẻ đẹp mỹ nhân hòa làm một, tôi không dám làm bất cứ hành động gì khiến cảnh đẹp này vỡ tan, chỉ có thể tầm mắt chăm chú, bờ môi ngậm chặt.
Một hồi lâu sau, Tiểu Tân trở sang nói với tôi.
"Dương Dương."
"Ơi?"
Tiểu Tân nở nụ cười gian xảo: "Cậu biết tôi đang nghĩ gì không?"
Tôi mở to mắt nhìn Tiểu Tân tiến tới bên tôi với nụ cười thần bí, trong đầu vội vàng tua lại những hành động hoặc lỗi lầm mà bản thân đã làm trong khoảng thời gian gần đây, vẫn ổn, chắc hẳn không có sơ hở nào lọt được vào mắt nàng, vậy tại sao nàng lại cười gian như vậy?
Mỗi bước Tiểu Tân tới gần, tim tôi lại tăng một nhịp, tôi lại kiểm tra từng lời nói việc làm của mình ngày hôm nay xem có điều gì khác thường không. Cho đến khi Tiểu Tân bước đến cách tôi chưa đầy 10 cm, trái tim tôi chùng xuống, trưng ra tư thế phòng thủ hai hay giơ lên trời: "Cậu muốn nói gì, tôi không biết gì hết!"
"Không biết sao?" Hai tay Tiểu Tân cuốn lấy cổ tôi.
"Hức, đúng là không biết."
"Được, vậy tôi để cậu biết."
Bỗng chốc nàng đặt xuống nụ hôn nơi bờ môi tôi, trước khi tôi kịp phản ứng lại, nàng đã nhanh chóng buông ra, sau đó cười mà như không cười, nàng nói: "Giờ cậu đã biết chưa?"
Người tôi cứng đờ như khúc gỗ, chăm chú nhìn gương mặt đã quen biết với tôi hơn 10 năm này, tôi gật đầu: "Đã biết rồi."
"Ha ha, biết cái gì?"
"Biết rằng không những nụ hôn đầu của tôi bị chôn trong miệng cậu, đến cả nụ hôn thứ hai cũng bị huỷ diệt trong đó, ôi."
"Quan Dương! Sao cậu lại vô ý như vậy!" Tay Tiểu Tân đang đặt trên cổ tôi bỗng buông phắt xuống, nàng nheo đôi mắt: "Trước giờ tôi luôn nghĩ cậu rất ngốc, duy chỉ không ngờ cậu có thể ngốc đến mức hết thuốc chữa như vậy... Thôi, quên đi, coi như tôi chưa hỏi gì, đi về thôi."
"Ối, sao vừa mới đến đã đi, chán lắm, ở lại một lúc nữa đi."
"Tôi nói tôi muốn về! Cậu thích ở đây thì cứ ở đây một mình đi!"
Tiểu Tân dứt lời liền quay đầu bỏ đi, tôi một tay kéo giữ nàng lại, Tiểu Tân vùng vẫy cố gắng hướng phía trước mà đi, không còn cách nào nữa, tôi chỉ có thể ra sức dùng toàn thân mình ôm nàng gắt gao: "Tôi biết rồi, tôi đã biết rồi, tôi thật sự đã biết."
Mồm Lão K méo xệch, hùng hồn nói: "Thôi đi, kết giao bạn gái cái gì, không giao, nhưng mà giao hợp thì sẽ suy nghĩ lại."
"Đậu má, tôi chống mắt lên xem cậu không đúng đắn như vậy đến bao giờ! Đúng rồi, tìm tôi có việc gì?"
"Có việc đấy, muốn nhờ cậu vẽ bức tranh sơn dầu."
"Để làm gì?"
"Để tặng người ta, mà có nói với cậu, cậu cũng không hiểu đâu, cứ vẽ giùm tôi một bức là được, trang trí đẹp đẹp vào."
"Ơ kìa, có phải cậu không tự vẽ được đâu, nhờ tôi làm gì?"
"Tôi chưa cầm lại bút vẽ đã lâu như vậy, còn cậu đây không phải luôn vẽ không ngừng nghỉ sao! Giúp tôi vẽ một bức đi."
"Thế thì được, mà, cậu tặng ai? Là ai nhìn trúng tranh vẽ của tôi?"
"Cậu phiền thật đấy, là tặng một vị khách sộp, không phải bức "Xuân" của cậu đạt giải nhất sao? Ông ấy biết tôi là bạn cùng lớp cũ của cậu, bèn sống chết muốn tôi xin hộ một bức vẽ. Cậu nói xem, tôi không thể vô ý mà không cho, cậu phải giúp tôi, nếu mất đi vị khách này, tôi thật sự sẽ tổn thất lớn."
"Được, để rủ lòng thương, tôi sẽ vẽ cho cậu vậy."
"Vậy cảm ơn cậu, đi thôi, tôi mời cậu bữa cơm."
"Chiều nay tôi còn có lớp."
"Ăn trưa thôi mà, cậu nghĩ ăn lâu đến mấy! Ăn không đến một năm đâu, đi, chiều tôi cũng có việc."
Tôi và Lão K vừa ăn trưa vừa tán dóc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, tên Lão K này mồm mép lúc nào cũng có thể tuôn ra mấy chuyện thú vị, chỉ riêng điểm này cũng đủ để thu hút ánh nhìn của biết bao cô gái, hơn nữa, trên người nhiều tiền, ngoại hình tuấn tú, tính cách ấm áp chu đáo, tóm lại là một người bạn trai lý tưởng. Vì vậy, những đoá hoa vây quanh hắn có rất nhiều, nhỏ nhất từ những đứa trẻ 3-4 tuổi đến những bà cô 70-80 tuổi, ai cũng đều có hảo cảm với hắn, thậm chí là săn đón bằng được.
"Dạo này cậu có xem TV không?" Lão K hỏi tôi.
"Chưa có thời gian xem, sao đấy?"
"Có vẻ như bên Đài Loan lại loạn rồi, mà thôi, con gái các cậu chả có hứng thú với đề tài này, không nói nữa."
"Ấy, nói chuyện kiểu gì vậy, ngứa đòn hả, mặc dù tôi không tích cực cầu kiếm sự tiến bộ, nhưng vẫn xúc động khi thấy Tổ quốc biến đổi từng ngày, mặc dù không liên kết với tổ chức nào, nhưng tôi cũng quan tâm đến tình hình phát triển toàn cầu, đặc biệt là cuộc đấu khẩu giữa Quốc dân đảng và Đảng Dân chủ Tiến bộ Đài Loan."
"Ha ha, không nhìn ra nha, là do tóc tôi ngắn nên tầm nhìn hạn hẹp, được chưa!"
"Xì, vốn dĩ là vậy! Chỉ có điều dạo này chưa xem đến tin tức, chỉ xem toàn phim cung đấu nhà Thanh, trong đó có mấy chuyện nhỏ mà cứ vẽ cho to thêm, tôi cứ nhìn mấy cái bím tóc bự tổ chảng lại thấy toàn thân khó chịu."
"Cũng đúng, vài ngày trước tôi có đọc được một bài báo phê phán vấn đề này, nói phim nhà Thanh không có gì khác ngoài mấy loại tình huống như: Thuận Trị nói: "Yêu giang sơn nhưng lại càng yêu mỹ nhân": Khang Hi nói: "Giang sơn dễ quản, hài tử khó dạy"; Ung Chính nói: "Nói ta ác, ta liền ác cho các ngươi xem"; Càn Long nói: "Cha ta là ai?"; Gia Khánh nói: "Hoà thân là di sản cha ta để lại"; Từ Hi nói: "Những con rối gỗ các ngươi phải biểu diễn thật hay cho ta xem"; Lý Liên Anh nói: "Có nô lệ mới có thể hầu hạ"; Lý Hồng Chương nói: "900 triệu bạc, chuyện nhỏ"; Viên Thế Khải nói: "Kẻ cướp nước là vị chư hầu?""
"Ha ha, thế cha Thuận Trị nói thế nào?"
"Sặc, nếu muốn nói về cha Thuận Trị, các ký giả phải truy ngược lại Sấm Vương, người ta nói thế này, Lý Tự Thành nói: "Yết hội, tìm một cô nương đến đây"; Ngô Tam Quế nói: "Dám cướp vợ ta!"; Hồng Thái Cực nói:"Tam Quế là một đồng chí tốt!"
"Cũng có lý, nói đi nói lại cũng chỉ xoay quanh mấy chuyện này, sau này tôi phải đọc nhiều bài phê bình phim hơn mới được". Tôi xúc động nói: "Xem TV cũng giống như nghiên cứu khoa học, không thể chỉ nhìn vào bề nổi của sự việc, mà phải xoáy sâu vào bản chất của chúng! "
"Đừng bản chất bản cheo gì nữa, cậu nào có giống loại người có tâm trạng đi nghiên cứu khoa học? Vẽ xong tranh cho tôi đã rồi hẵng nói chuyện, cho cậu thời gian một tuần, được không?"
"Một tuần?! Nghĩ tôi là cái máy sao, tôi còn phải lên lớp, phải ngủ, phải ăn, phải..."
"Thế hai tuần? Xin cậu đấy, tôi gọi cậu là chị được chưa?"
"Thật ra, tôi đã biết Hồng Môn Yến này từ lâu rồi."
Đến dưới cổng công ty Tiểu Tân như đã hẹn, thầm nghĩ ngợi xem có phải sẽ gặp lại Hàn Đông nữa không, mới nghĩ đến cảnh hai người thân mật mà đã thấy lồng ngực đau nhói."
"Chà, hôm nay đúng hẹn thế!" Tiểu Tân mặt mày rạng rỡ bước ra từ cánh cửa trong suốt.
"Nói vớ vẩn, tôi không đúng hẹn lúc nào chứ!"
"Là tôi không thèm vạch trần cậu thôi."
"Hê hê, sao giờ này cậu đã được ra rồi? Tan làm rồi sao?"
"Tôi làm xong việc thì được ra, ai quan tâm ông chủ tan làm hay chưa chứ."
"À, đỉnh đấy, lão tổng hơn cả lão tổng!"
"Địa vị người trong giang hồ như tôi cao như vậy, làm gì được đây! Hôm nay tôi được phát lương, nên có thể ra sớm, ha ha, đây là lần nhận lương đầu tiên của tôi sau khi được tăng lương trong quý này! Thật vui!"
"Sặc, Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cậu xem cậu có tầm thường hay không, suốt ngày cứ tiền tiền tiền, chúng ta có thể thanh lịch hơn một chút được không? "
Bà nội ơi, mức lương lần này của Tiểu Tân, gấp lương tháng của tôi những 3,5 lần. Ông trời thật không có mắt, tại sao không cấp thêm chút tiền cho một nhà giáo nhân dân đáng yêu và đáng kính như tôi! Lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Tân, tôi cảm thấy có điều gì đó khác lạ, nàng rõ ràng cao bằng tôi, tại sao hôm nay lại một cao một thấp? Vừa cúi đầu xuống nhìn, tôi lại trầm cảm, nàng đang đi một đôi giày cao gót bảy tám phân đứng trước mặt tôi, nàng đây là đang bắt nạt tôi vì tôi không biết đi giày cao gót hay sao?
Tôi khiễng chân lên: "Tôi cứ định hỏi cậu dùng phương thuốc cổ truyền nào mà có thể cao lên trong một đêm như thế, hoá ra là giày cao gót."
"Hê hê, Quan Dương, thật ra cậu không cần có cảm giác bị thua thiệt, tôi phải cao hơn cậu một chút mới có thể dạy dỗ cậu, thật đáng tiếc, này, thật ra để cao hơn cậu cũng dễ lắm, làm tôi luôn có cảm giác thắng lợi."
"Hơ hơ." Tôi có thể nói gì đây? Đứng trước một người đi giày cao gót và cao hơn tôi?
"Đi thôi, trước tiên đến công viên Báo Đột Tuyền đi dạo, lâu lắm rồi chưa tới dó, sau đó đi ăn bữa cơm thật lớn."
"Thật lớn?" cái bữa cơm thật lớn thốt ra từ miệng Tiểu Tân đó, chí ít cũng phải tới ba trăm bốn trăm đồng, vừa nghĩ đến đã thấy run cầm cập: "Đi đâu ăn? Trên người tôi chỉ mang chưa tới hai trăm đồng thôi."
"Cậu lo lắng cái gì, là tôi mời, nào có liên quan đến cậu, cậu chỉ cần mở miệng ăn cơm là được, nhưng ăn xong phải biết nghe lời tôi hơn."
"Hê hê, cũng được." Không đúng a, ăn được miếng cơm là phải nghe lời ư? Tôi nói: "Tiểu Tân, cậu thật nham hiểm quá, cậu nỡ nào dùng vật chất đánh gục tôi ư, cậu bắt nạt tôi không có tiền hả!"
"Thì trước giờ tôi luôn thích bắt nạt cậu không có tiền mà, làm sao thế, đi thôi!"
Tôi bị Tiểu Tân lôi đến công viên Báo Đột Tuyền, đây là một trong những nơi lý tưởng để đi dạo của nàng.
Báo Đột Tuyền là biểu tượng đặc trưng và cũng là dấu hiệu của nơi đây, bởi dòng nước tại đây không những tinh khiết, trong vắt, mà còn ngọt thơm vô cùng, nhà văn Tăng Củng đã tặng vẻ đẹp ấy một câu thơ như thế này "khi đông ban mai thấm ướt rễ vươn, khe suối trong vắt thấm đậm trà xuân."
Chuyện kể rằng trong chuyến du ngoạn đến phương Nam của Càn Long, suốt đoạn đường dài Hoàng đế chỉ uống nước Suối Ngọc mang từ Bắc Kinh đến, nhưng sau khi được nếm thử nước suối lấy từ Báo Đột Tuyền, liền cho thay toàn bộ thành nước suối Báo Đột Tuyền, và luôn miệng thưởng thức trong suốt chuyến đi.
Thời xưa có câu "Báo Đột đằng không" (nước suối Báo Đột phun lên tận không trung), tiếc là tôi chưa được thấy bao giờ. Tế Nam vốn được mệnh danh là "nơi nào cũng có nước suối, nhà nào cũng có cây dương" nay đã không còn được như xưa nữa. Sự phát triển của thành phố luôn đi kèm với việc phá hoại môi trường, vừa ngẫm đã thấy đau lòng.
Hồi đó đi học cứ nhàn rỗi là chúng tôi sẽ đến đây vẽ tranh phong cảnh hoặc học bài, cái cảm giác ấy thật mãn nguyện vô ngần. Mặc dù bây giờ là đang là mùa đông, có điều, mùa đông ở Báo Đột Tuyền có sức hấp dẫn riêng, dưới sự chăm sóc chu đáo của những người Tuyền Thành cần mẫn, ba nguồn phun nước suối không còn ngừng sủi bọt giống những năm trước, thay vào đó chúng làm việc mệt mài không ngừng nghỉ. Ví dụ vào lúc tiết trời chỉ có âm mấy độ như bây giờ, tuy chung quanh chỉ thấy một mảng tuyết rơi trắng xoá, nhưng nước suối vẫn thấp thỏm nổi lên một lớp bụi nước thoắt ẩn thoắt hiện như một tấm vải màn, cảnh đàn cá lượn tung tăng và những thảm tảo nước trôi lềnh bềnh trên mặt nước xanh mướt như mới mọc ấy, thật không khỏi khiến mọi người bất giác mỉm cười.
Có lẽ vì không khí khô lạnh, nên người đến đây không nhiều lắm, tôi cùng Tiểu Tân đứng trong Quan Lan Đình ngắm nước suối, trong gian đình vẫn còn hai chữ "Kích Thoan" (dòng nước chảy siết) do Khang Hy viết khi thưởng ngoạn nước suối. Nghĩ đến việc bản thân đang đứng cùng một chỗ với Hoàng đế thời xưa, trong lòng bỗng có chút tự hào khó nói.
Tiểu Tân khom lưng, giơ tay hứng dòng nước suối, điềm tĩnh nói: "Ngẩng đầu nhìn núi xanh, cúi đầu thấy suối sạch", cảnh đẹp non nước và vẻ đẹp mỹ nhân hòa làm một, tôi không dám làm bất cứ hành động gì khiến cảnh đẹp này vỡ tan, chỉ có thể tầm mắt chăm chú, bờ môi ngậm chặt.
Một hồi lâu sau, Tiểu Tân trở sang nói với tôi.
"Dương Dương."
"Ơi?"
Tiểu Tân nở nụ cười gian xảo: "Cậu biết tôi đang nghĩ gì không?"
Tôi mở to mắt nhìn Tiểu Tân tiến tới bên tôi với nụ cười thần bí, trong đầu vội vàng tua lại những hành động hoặc lỗi lầm mà bản thân đã làm trong khoảng thời gian gần đây, vẫn ổn, chắc hẳn không có sơ hở nào lọt được vào mắt nàng, vậy tại sao nàng lại cười gian như vậy?
Mỗi bước Tiểu Tân tới gần, tim tôi lại tăng một nhịp, tôi lại kiểm tra từng lời nói việc làm của mình ngày hôm nay xem có điều gì khác thường không. Cho đến khi Tiểu Tân bước đến cách tôi chưa đầy 10 cm, trái tim tôi chùng xuống, trưng ra tư thế phòng thủ hai hay giơ lên trời: "Cậu muốn nói gì, tôi không biết gì hết!"
"Không biết sao?" Hai tay Tiểu Tân cuốn lấy cổ tôi.
"Hức, đúng là không biết."
"Được, vậy tôi để cậu biết."
Bỗng chốc nàng đặt xuống nụ hôn nơi bờ môi tôi, trước khi tôi kịp phản ứng lại, nàng đã nhanh chóng buông ra, sau đó cười mà như không cười, nàng nói: "Giờ cậu đã biết chưa?"
Người tôi cứng đờ như khúc gỗ, chăm chú nhìn gương mặt đã quen biết với tôi hơn 10 năm này, tôi gật đầu: "Đã biết rồi."
"Ha ha, biết cái gì?"
"Biết rằng không những nụ hôn đầu của tôi bị chôn trong miệng cậu, đến cả nụ hôn thứ hai cũng bị huỷ diệt trong đó, ôi."
"Quan Dương! Sao cậu lại vô ý như vậy!" Tay Tiểu Tân đang đặt trên cổ tôi bỗng buông phắt xuống, nàng nheo đôi mắt: "Trước giờ tôi luôn nghĩ cậu rất ngốc, duy chỉ không ngờ cậu có thể ngốc đến mức hết thuốc chữa như vậy... Thôi, quên đi, coi như tôi chưa hỏi gì, đi về thôi."
"Ối, sao vừa mới đến đã đi, chán lắm, ở lại một lúc nữa đi."
"Tôi nói tôi muốn về! Cậu thích ở đây thì cứ ở đây một mình đi!"
Tiểu Tân dứt lời liền quay đầu bỏ đi, tôi một tay kéo giữ nàng lại, Tiểu Tân vùng vẫy cố gắng hướng phía trước mà đi, không còn cách nào nữa, tôi chỉ có thể ra sức dùng toàn thân mình ôm nàng gắt gao: "Tôi biết rồi, tôi đã biết rồi, tôi thật sự đã biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.