Chương 24
Vi Tiếu Đích Ôn Noãn
27/03/2022
Một lời "come out" thốt ra từ miệng nàng làm huyết áp tôi tăng lên vù vù.
Tôi ôm trái tim nhỏ bé này: "Chị gái, chị nghĩ... tim gan 4 người già ngoài đó làm sao có thể chịu được cú sốc này?"
Tiểu Tân chép miệng nói: "Em gái, chị nghĩ... tim gan 4 người đó cũng không tốt lắm."
"Vậy cậu nói xem nếu chúng ta chơi bài ngửa số phận ta sẽ ra sao?"
"Số phận hả..." Tiểu Tân làm mặt nghiêm túc: "Tôi nghĩ, nếu không phải mẹ tôi bổ đôi tôi ra, thì cũng sẽ là mẹ cậu chẻ tôi ra thành từng mảnh!"
"Ừa, nếu không phải ba tôi đánh đầu tôi đến hoa mắt chóng mặt, thì sẽ là ba cậu đập tôi đến rơi hết răng lợi."
"Ha ha." Tiểu Tân ấn chóp mũi tôi: "Hình như chúng ta bất hiếu quá, ba mẹ chúng ta đâu có dữ đến vậy, ấy thế mà bị chúng ta xuyên tạc thành như thế."
"Than ôi, không phải Sigmund Freud đã từng nói rồi sao? Trong cơ thể mỗi người đều có sức mạnh tiềm tàng, nếu chúng ta kích thích sức mạnh tiềm năng của bốn vị Phật này, ước tính chúng ta nếu không chết tươi thì cũng bị tàn tật một nửa."
"Nói cũng đúng, vậy chúng ta phải tìm lý do không quá gây kích động mới đúng."
"Ôi." Tôi thở một hơi: "Thật khó."
"Khó cái đầu cậu!" Tiểu Tân áp hai bàn tay còn ướt đẫm trát lên đôi má tôi: "Thức tỉnh đi em ơi, tôi nhất định phải chốt cho xong bốn vị Phật tối cao này! Tôi không tin mấy cái giả thuyết tà ác đó của cậu đâu!"
"Đúng vậy!" Thấy Tiểu Tân tự tin như thể đã lo liệu hết trong đầu như vậy, tôi nào cần lo lắng thêm điều gì nữa? Tôi lau đi những giọt nước ướt trên mặt: "Đến cậu tôi còn chốt được, sao có thể chốt không nổi bốn ông bà già kia?" Tôi cũng không tin mấy giả thuyết xấu xa đó! "
"Hả? Hai ta là ai chốt ai đây?" Tiểu Tân lườm tôi một cái.
"Khụ, cái đó... ai chốt được ai không phải cũng giống nhau sao? Nếu không tôi sẽ nhường cậu một chút, chúng ta cùng chốt nhau, gọi tắt là "nhau chốt"! Mà cậu để ý chuyện này làm gì, thức ăn nước uống đều vào dạ dày mà."
"Cái rắm! Quan Dương, cậu phải nói rõ ràng, chúng ta ai chốt được ai? Đây là vấn đề về nguyên tắc đó!"
"Xem kìa xem kìa, hoá ra bạn học Tiểu Tân được ca tụng như thục nữ quý phái đây cũng biết chửi cái rắm a!"
"Xì, đến cả Lâm Đại Ngọc cũng chửi được, tại sao tôi lại không được! Hơn nữa nếu tôi tỏ ra thục nữ trước mặt cậu, hẳn cậu sẽ chịu không nổi đâu!"
"Ai bảo ai bảo? Cậu còn chưa tỏ ra thục nữ trước mặt tôi, làm sao biết tôi chịu không nổi?"
"Dù sao tôi nói không là không, mau lên, nói ai chốt ai đi?"
Tôi lột một quả chuối bỏ vào miệng nàng: "Cho cậu thắng đó."
"Ha ha, cho tôi thắng nghĩa là tôi chốt cậu ha."
Tôi và Tiểu Tân lời qua tiếng lại, múa mép khua môi, nhưng điều khiến tôi bối rối mông lung là, bất luận dù chúng tôi có tranh luận về điều gì, thoạt nhìn có vẻ mỗi người đều kiên định với luận điểm riêng của mình, nhưng thật kỳ lạ rằng, thực ra sự việc vẫn cứ là phát triển theo ý nàng."
Ở trong bếp, tôi và nàng ve vãn tán tỉnh qua lại như thường, bỗng nghe thấy mẹ tôi nói vọng ra từ phòng khách: "Đã rửa rau xong chưa?"
"Dạ, xong rồi ạ, xong rồi ạ."
Tôi và Tiểu Tân nhanh chóng vớt lên mấy cọng rau xanh còn sót lại dưới bồn lên rửa, vừa hay rửa xong thì mẹ tôi bước vào: "Hai con ra ngoài ngồi chơi đi, gian bếp bây giờ là địa bàn của mẹ."
"Để tôi đến giúp cô." Cô Lưu vừa xắn cổ tay vừa nói với mẹ tôi: "Lát nữa tôi sẽ làm một món canh, chắc chắn sẽ khiến mọi người mê mẩn quên luôn lối về."
"Ha ha, được, hai bà vợ già chúng ta làm cơm." Mẹ lại quay sang nói với tôi và Tiểu Tân: "Căn bếp là thiên hạ của người phụ nữ, hai con có muốn học hỏi không?"
Tôi bĩu môi: "Thế tại sao mấy người cầm dao to trong các quán ăn đều là đàn ông ạ?"
"Khụ." Mẹ tôi bị tôi làm cho cạn lời, bà cực kỳ không vui: "Sao cái nết của con giống hệt ông ba vậy hả! Đúng là hổ phụ sinh hổ tử! Thôi, con với Tiểu Tân ra ngoài chơi đi."
Mẹ tôi đuổi chúng tôi ra khỏi bếp, vừa ra đã thấy hai người ba đang tán gẫu từ tình hình đất nước đến tình hình quốc tế, quyết định cũng chạy đến với họ cùng chung vui, dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, tốt nhất hiện giờ vẫn nên chăm sóc tận tình hai người họ, đến thời điểm thích hợp họ sẽ nổi lòng thương xót, không nhìn mặt sư cũng phải xem mặt Phật*, ta phải tính toán một con đường thoát thân cho tương lai.
*không nhìn mặt sư cũng phải xem mặt Phật: (不看僧面看佛面) không nể mặt cấp dưới thì cũng phải nể mặt cấp trên; vuốt mặt nể mũi.
Cơm nước không lâu sau đã làm xong, ôi chao, tay nghề của hai bà mẹ thật không chê vào đâu được, mùi thức ăn thơm ngon thoang thoảng khắp căn phòng, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến ai nấy đều chảy nước miếng. Tiểu Tân và tôi rặn hết sức lực dành hết lời hay ý đẹp để khen đồ ăn hai mẹ nấu ngon đến mức nào, thơm biết bao nhiêu, khiến trên mặt hai người hiện rõ hai chữ vui vẻ. Bố tôi cũng rất hào hứng, ông lấy ra một chai rượu ngũ lương nói muốn cùng chú Diệp không say không về.
Mọi người quây quần bên bàn ăn, vừa ăn cơm vừa nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên ba tôi móc ra từ trong túi một thứ gì đó màu đỏ chót đưa cho mẹ tôi: "Quên nói với bà, nhà ông Tôn sắp rước con dâu, đây là thiệp mời cưới."
Tôi vừa nhìn thấy tấm thiệp đã bực tức trong người, dẫu biết tình yêu là một thứ rất vĩ đại, sao không cứ vĩ đại mà yêu đi, nhất thiết phải đi kèm hình thức này sao? Tình yêu sẽ không tồn tại nếu không có tấm thiệp tầm thường kia sao? Không, như vậy quả là thật không vĩ đại. Lúc kết hôn rầm rộ cho cả thế giới biết, vậy khi ly hôn sao không tổ chức yến tiệc long trọng hay phát tấm thiệp mời đi?
Mẹ tôi lật ra nhìn loáng thoáng: "Thấy con cái nhà người ta cứ nườm nượp lấy lấy gả gả, không lấy không gả thì cũng đính hôn, mỗi con cái nhà mình mãi vẫn chưa có động tĩnh gì."
"Đúng vậy." Cô Lưu tiếp lời thở ngắn than dài: "Hai nhà chúng ta cũng thật xui xẻo, nhà người ta thì rầm rầm rộ rộ lễ cưới lễ hỏi, con cháu đầy đàn, nhà ta thì vẫn sóng yên biển lặng."
Tôi giả bộ không quan tâm mà nói với Tiểu Tân: "Kết hôn thì có gì tốt chứ, thật quá nhàm chán. Hai người cứ như hai con khỉ mua vui cho mọi người dõi theo cười cợt, lại còn cả ngày không được miếng cơm ngụm nước nào vào bụng, mệt như một con cờ hó vậy, cậu nghĩ sao?"
"Dương Dương, cậu đây không hiểu rồi." Tiểu Tân rất phối hợp, bày ra bộ mặt dày dặn kinh nghiệm: "Cậu biết những thứ ngồi trên từng chiếc bàn từng cái ghế trong lễ kết hôn là gì không? Không phải người, mà là từng đồng nhân dân tệ đủ màu sắc bay phấp phới a! Mỗi người một bao lì xì cộng vào hẳn sẽ nhiều biết bao!"
"Cũng đúng, đây đúng là nguồn thu nhập không tồi."
"Ha ha." Ba tôi đảo mắt: "Hồi đó ba với mẹ cưới nhau cũng không nhận được nhiều tiền như vậy, dù không thu được nhiều nhưng cũng đã đi cùng nhau sắp được 30 năm rồi đấy!"
"Ba, ba đừng tưởng tình cảm gần 30 năm là không có tí sơ hở nào, thậm chí những cặp vợ chồng đã ở bên nhau cả đời cũng có thể chia tay, thời đại nay có gì gọi là bảo hiểm đâu? Mẹ... sao mẹ lại nhìn con như vậy?"
Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin: "Đúng là phải lau mắt mà nhìn đấy, con cứ thao thao bất tuyệt mấy luận điểm bới móc từ đâu ra vậy?"
"Ha ha, cô ơi." Tiểu Tân giúp tôi giải vây: "Dương Dương cứ hay đa sầu đa cảm vậy đấy ạ, cũng vì trên đời có nhiều chuyện như vậy lắm, nên cậu ấy mới bày tỏ tâm trạng xíu thôi."
"Chị thấy không, con gái chúng ta sao mà miệng lưỡi sắc bén thế chứ lị, làm chúng ta chỉ có nước nhận xui xẻo." Cô lưu lắc đầu nói với mẹ tôi.
"Mẹ." Tiểu Tân cười tít mắt, gắp qua cho cô Lưu một miếng rau: "Con và Dương Dương sao có thể để bố mẹ xui xẻo kia chứ?"
"Vâng." Cô Lưu bất lực nhìn Tiểu Tân: "Đưa bạn trai về đây cho ba mẹ nhìn một cái là được rồi, lớn thế này mà vẫn chưa từng yêu ai... nói cũng lạ, thời nào rồi mà lớn thế này còn chưa yêu đương?"
Cả tôi lẫn Tiểu Tân nghe xong mặt mũi liền đỏ tía tai, chưa từng yêu đương? Đang yêu đương rồi đây này.
"Mẹ nghĩ thế này, tốt nhất hai đứa cứ kiếm thằng nào đấy để tìm cảm giác đi, không kết hôn thì cũng phải tìm người yêu đương đi chứ?" Mẹ tôi cũng phóng khoáng quá, lời này đúng là khiến tôi dễ chịu.
"Sặc, nói kiểu gì đấy! Bà càng sống càng trẻ hoá à!" Bố tôi uống một ngụm rượu: "Yêu thì yêu, nhưng vẫn phải nghĩ đến việc cưới, yêu mà không cưới thì có là loại tử tế gì."
"Đúng vậy." Chú Diệp bắt lấy tay ba tôi: "Anh em, nói hay lắm, tôi ủng hộ nhiệt tình."
"Này, hai người công kích gì tôi vậy?" Mẹ thật không biết xấu hổ, nhất quyết bóc tẽ chủ đề về Tiểu Tân và tôi: "Đang sắp sang năm mới, nhà ai cũng có tin vui, có biết chưa, nhà hàng xóm Phùng làm giáo viên ở dưới lầu chúng ta này, mấy chốc nữa là có cháu bế rồi đấy."
"Thật sao? là cô Phùng dạy ở khoa hoá học à?" Cô Lưu đầy vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy, đúng là cô ấy, mấy nay cả ngày chỉ quanh quẩn con dâu, ôi, có con cái là có hi vọng!"
"Đúng vậy, con cái là cầu nối tiếp diễn đời sau." Ánh mắt cô Lưu mịt mờ: "Con cái, là hi vọng của ba mẹ, cũng là nút thắt của cả gia đình."
Vốn tôi đã thấy hơi phản cảm khi nghe họ thảo luận về con cái, nhưng sau khi nghe lời này của cô Lưu, từ ấy trong tôi bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua tim, vội vàng dùng chân huých Tiểu Tân một cái, thì thầm: "Này, tôi nghĩ ra biện pháp rồi."
Vẻ mặt Tiểu Tân mờ mịt: "Biện pháp gì?"
"Hê hê, là biện pháp khiến ba mẹ chúng ta không ép kết hôn nữa đó!"
"Á!" Tiểu Tân vô cùng kinh ngạc: "Nói nghe xem nào."
"Bây giờ chưa nói được, đợi về nhà tôi nói cho nghe."
"Hai con đang thì thầm gì đấy?" Bỗng cô Lưu hỏi.
"Ặc... chúng con đang bàn bạc chuyện đi Nhật Bản ấy mà." Tôi khẩn trương tìm cái cớ đánh lạc hướng.
"Hả? Đi Nhật Bản?" Bốn vị phụ huynh đồng thanh, thật là ăn ý.
Tôi cùng Tiểu Tân gật đầu lia lịa: "Bọn con muốn đi nghỉ lễ ở Nhật Bản."
"Đi nước nào không đi, lại đi Nhật Bản." Ba tôi lắc đầu không đồng tình: "Lứa trẻ hiện nay quên sạch lịch sử ông cha ta rồi."
"Ha ha, chú Quan." Tiểu Tân lại treo lên mặt nụ cười thương hiệu của nàng: "Bọn con không có quên, riêng việc này tuyệt đối không thể quên được, ban đầu bọn con định đi Thuỵ Sĩ, nhưng có người bạn của Dương Dương muốn mời bọn con đến Nhật tham quan, suy tính một hồi thấy không từ chối được, nên cứ quyết định như vậy thôi, hơn nữa bọn con lại chưa đi Nhật bao giờ."
Ba lườm nguýt tôi: "Bạn ở Nhật Bản? Có phải cái đứa lần trước chuyện trò thân mật với con đấy không?"
"Ba, sao chuyện từ miệng ba nói ra lại khác một trời một vực như vậy? Chuyện trò thân mật gì cơ chứ, chúng con chỉ là bạn bè quốc tế bình thường mời tới chơi thôi, ba chưa hiểu gì mà đã đoán bừa rồi."
"Được, ba không hiểu, bọn con là tầng lớp tinh hoa, ba là nông dân thấp hèn, chẳng làm gì được, bản chất nông dân của chúng ta đã ngấm vào máu, yêu ai thì yêu, chỉ cần không dẫn người Nhật về đây là được."
"Sao cơ? Dương Dương quen bạn trai rồi sao? Lại còn là người Nhật nữa kia?" Trên mặt cô Lưu toàn dấu chấm hỏi.
Tôi ôm trái tim nhỏ bé này: "Chị gái, chị nghĩ... tim gan 4 người già ngoài đó làm sao có thể chịu được cú sốc này?"
Tiểu Tân chép miệng nói: "Em gái, chị nghĩ... tim gan 4 người đó cũng không tốt lắm."
"Vậy cậu nói xem nếu chúng ta chơi bài ngửa số phận ta sẽ ra sao?"
"Số phận hả..." Tiểu Tân làm mặt nghiêm túc: "Tôi nghĩ, nếu không phải mẹ tôi bổ đôi tôi ra, thì cũng sẽ là mẹ cậu chẻ tôi ra thành từng mảnh!"
"Ừa, nếu không phải ba tôi đánh đầu tôi đến hoa mắt chóng mặt, thì sẽ là ba cậu đập tôi đến rơi hết răng lợi."
"Ha ha." Tiểu Tân ấn chóp mũi tôi: "Hình như chúng ta bất hiếu quá, ba mẹ chúng ta đâu có dữ đến vậy, ấy thế mà bị chúng ta xuyên tạc thành như thế."
"Than ôi, không phải Sigmund Freud đã từng nói rồi sao? Trong cơ thể mỗi người đều có sức mạnh tiềm tàng, nếu chúng ta kích thích sức mạnh tiềm năng của bốn vị Phật này, ước tính chúng ta nếu không chết tươi thì cũng bị tàn tật một nửa."
"Nói cũng đúng, vậy chúng ta phải tìm lý do không quá gây kích động mới đúng."
"Ôi." Tôi thở một hơi: "Thật khó."
"Khó cái đầu cậu!" Tiểu Tân áp hai bàn tay còn ướt đẫm trát lên đôi má tôi: "Thức tỉnh đi em ơi, tôi nhất định phải chốt cho xong bốn vị Phật tối cao này! Tôi không tin mấy cái giả thuyết tà ác đó của cậu đâu!"
"Đúng vậy!" Thấy Tiểu Tân tự tin như thể đã lo liệu hết trong đầu như vậy, tôi nào cần lo lắng thêm điều gì nữa? Tôi lau đi những giọt nước ướt trên mặt: "Đến cậu tôi còn chốt được, sao có thể chốt không nổi bốn ông bà già kia?" Tôi cũng không tin mấy giả thuyết xấu xa đó! "
"Hả? Hai ta là ai chốt ai đây?" Tiểu Tân lườm tôi một cái.
"Khụ, cái đó... ai chốt được ai không phải cũng giống nhau sao? Nếu không tôi sẽ nhường cậu một chút, chúng ta cùng chốt nhau, gọi tắt là "nhau chốt"! Mà cậu để ý chuyện này làm gì, thức ăn nước uống đều vào dạ dày mà."
"Cái rắm! Quan Dương, cậu phải nói rõ ràng, chúng ta ai chốt được ai? Đây là vấn đề về nguyên tắc đó!"
"Xem kìa xem kìa, hoá ra bạn học Tiểu Tân được ca tụng như thục nữ quý phái đây cũng biết chửi cái rắm a!"
"Xì, đến cả Lâm Đại Ngọc cũng chửi được, tại sao tôi lại không được! Hơn nữa nếu tôi tỏ ra thục nữ trước mặt cậu, hẳn cậu sẽ chịu không nổi đâu!"
"Ai bảo ai bảo? Cậu còn chưa tỏ ra thục nữ trước mặt tôi, làm sao biết tôi chịu không nổi?"
"Dù sao tôi nói không là không, mau lên, nói ai chốt ai đi?"
Tôi lột một quả chuối bỏ vào miệng nàng: "Cho cậu thắng đó."
"Ha ha, cho tôi thắng nghĩa là tôi chốt cậu ha."
Tôi và Tiểu Tân lời qua tiếng lại, múa mép khua môi, nhưng điều khiến tôi bối rối mông lung là, bất luận dù chúng tôi có tranh luận về điều gì, thoạt nhìn có vẻ mỗi người đều kiên định với luận điểm riêng của mình, nhưng thật kỳ lạ rằng, thực ra sự việc vẫn cứ là phát triển theo ý nàng."
Ở trong bếp, tôi và nàng ve vãn tán tỉnh qua lại như thường, bỗng nghe thấy mẹ tôi nói vọng ra từ phòng khách: "Đã rửa rau xong chưa?"
"Dạ, xong rồi ạ, xong rồi ạ."
Tôi và Tiểu Tân nhanh chóng vớt lên mấy cọng rau xanh còn sót lại dưới bồn lên rửa, vừa hay rửa xong thì mẹ tôi bước vào: "Hai con ra ngoài ngồi chơi đi, gian bếp bây giờ là địa bàn của mẹ."
"Để tôi đến giúp cô." Cô Lưu vừa xắn cổ tay vừa nói với mẹ tôi: "Lát nữa tôi sẽ làm một món canh, chắc chắn sẽ khiến mọi người mê mẩn quên luôn lối về."
"Ha ha, được, hai bà vợ già chúng ta làm cơm." Mẹ lại quay sang nói với tôi và Tiểu Tân: "Căn bếp là thiên hạ của người phụ nữ, hai con có muốn học hỏi không?"
Tôi bĩu môi: "Thế tại sao mấy người cầm dao to trong các quán ăn đều là đàn ông ạ?"
"Khụ." Mẹ tôi bị tôi làm cho cạn lời, bà cực kỳ không vui: "Sao cái nết của con giống hệt ông ba vậy hả! Đúng là hổ phụ sinh hổ tử! Thôi, con với Tiểu Tân ra ngoài chơi đi."
Mẹ tôi đuổi chúng tôi ra khỏi bếp, vừa ra đã thấy hai người ba đang tán gẫu từ tình hình đất nước đến tình hình quốc tế, quyết định cũng chạy đến với họ cùng chung vui, dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, tốt nhất hiện giờ vẫn nên chăm sóc tận tình hai người họ, đến thời điểm thích hợp họ sẽ nổi lòng thương xót, không nhìn mặt sư cũng phải xem mặt Phật*, ta phải tính toán một con đường thoát thân cho tương lai.
*không nhìn mặt sư cũng phải xem mặt Phật: (不看僧面看佛面) không nể mặt cấp dưới thì cũng phải nể mặt cấp trên; vuốt mặt nể mũi.
Cơm nước không lâu sau đã làm xong, ôi chao, tay nghề của hai bà mẹ thật không chê vào đâu được, mùi thức ăn thơm ngon thoang thoảng khắp căn phòng, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến ai nấy đều chảy nước miếng. Tiểu Tân và tôi rặn hết sức lực dành hết lời hay ý đẹp để khen đồ ăn hai mẹ nấu ngon đến mức nào, thơm biết bao nhiêu, khiến trên mặt hai người hiện rõ hai chữ vui vẻ. Bố tôi cũng rất hào hứng, ông lấy ra một chai rượu ngũ lương nói muốn cùng chú Diệp không say không về.
Mọi người quây quần bên bàn ăn, vừa ăn cơm vừa nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên ba tôi móc ra từ trong túi một thứ gì đó màu đỏ chót đưa cho mẹ tôi: "Quên nói với bà, nhà ông Tôn sắp rước con dâu, đây là thiệp mời cưới."
Tôi vừa nhìn thấy tấm thiệp đã bực tức trong người, dẫu biết tình yêu là một thứ rất vĩ đại, sao không cứ vĩ đại mà yêu đi, nhất thiết phải đi kèm hình thức này sao? Tình yêu sẽ không tồn tại nếu không có tấm thiệp tầm thường kia sao? Không, như vậy quả là thật không vĩ đại. Lúc kết hôn rầm rộ cho cả thế giới biết, vậy khi ly hôn sao không tổ chức yến tiệc long trọng hay phát tấm thiệp mời đi?
Mẹ tôi lật ra nhìn loáng thoáng: "Thấy con cái nhà người ta cứ nườm nượp lấy lấy gả gả, không lấy không gả thì cũng đính hôn, mỗi con cái nhà mình mãi vẫn chưa có động tĩnh gì."
"Đúng vậy." Cô Lưu tiếp lời thở ngắn than dài: "Hai nhà chúng ta cũng thật xui xẻo, nhà người ta thì rầm rầm rộ rộ lễ cưới lễ hỏi, con cháu đầy đàn, nhà ta thì vẫn sóng yên biển lặng."
Tôi giả bộ không quan tâm mà nói với Tiểu Tân: "Kết hôn thì có gì tốt chứ, thật quá nhàm chán. Hai người cứ như hai con khỉ mua vui cho mọi người dõi theo cười cợt, lại còn cả ngày không được miếng cơm ngụm nước nào vào bụng, mệt như một con cờ hó vậy, cậu nghĩ sao?"
"Dương Dương, cậu đây không hiểu rồi." Tiểu Tân rất phối hợp, bày ra bộ mặt dày dặn kinh nghiệm: "Cậu biết những thứ ngồi trên từng chiếc bàn từng cái ghế trong lễ kết hôn là gì không? Không phải người, mà là từng đồng nhân dân tệ đủ màu sắc bay phấp phới a! Mỗi người một bao lì xì cộng vào hẳn sẽ nhiều biết bao!"
"Cũng đúng, đây đúng là nguồn thu nhập không tồi."
"Ha ha." Ba tôi đảo mắt: "Hồi đó ba với mẹ cưới nhau cũng không nhận được nhiều tiền như vậy, dù không thu được nhiều nhưng cũng đã đi cùng nhau sắp được 30 năm rồi đấy!"
"Ba, ba đừng tưởng tình cảm gần 30 năm là không có tí sơ hở nào, thậm chí những cặp vợ chồng đã ở bên nhau cả đời cũng có thể chia tay, thời đại nay có gì gọi là bảo hiểm đâu? Mẹ... sao mẹ lại nhìn con như vậy?"
Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin: "Đúng là phải lau mắt mà nhìn đấy, con cứ thao thao bất tuyệt mấy luận điểm bới móc từ đâu ra vậy?"
"Ha ha, cô ơi." Tiểu Tân giúp tôi giải vây: "Dương Dương cứ hay đa sầu đa cảm vậy đấy ạ, cũng vì trên đời có nhiều chuyện như vậy lắm, nên cậu ấy mới bày tỏ tâm trạng xíu thôi."
"Chị thấy không, con gái chúng ta sao mà miệng lưỡi sắc bén thế chứ lị, làm chúng ta chỉ có nước nhận xui xẻo." Cô lưu lắc đầu nói với mẹ tôi.
"Mẹ." Tiểu Tân cười tít mắt, gắp qua cho cô Lưu một miếng rau: "Con và Dương Dương sao có thể để bố mẹ xui xẻo kia chứ?"
"Vâng." Cô Lưu bất lực nhìn Tiểu Tân: "Đưa bạn trai về đây cho ba mẹ nhìn một cái là được rồi, lớn thế này mà vẫn chưa từng yêu ai... nói cũng lạ, thời nào rồi mà lớn thế này còn chưa yêu đương?"
Cả tôi lẫn Tiểu Tân nghe xong mặt mũi liền đỏ tía tai, chưa từng yêu đương? Đang yêu đương rồi đây này.
"Mẹ nghĩ thế này, tốt nhất hai đứa cứ kiếm thằng nào đấy để tìm cảm giác đi, không kết hôn thì cũng phải tìm người yêu đương đi chứ?" Mẹ tôi cũng phóng khoáng quá, lời này đúng là khiến tôi dễ chịu.
"Sặc, nói kiểu gì đấy! Bà càng sống càng trẻ hoá à!" Bố tôi uống một ngụm rượu: "Yêu thì yêu, nhưng vẫn phải nghĩ đến việc cưới, yêu mà không cưới thì có là loại tử tế gì."
"Đúng vậy." Chú Diệp bắt lấy tay ba tôi: "Anh em, nói hay lắm, tôi ủng hộ nhiệt tình."
"Này, hai người công kích gì tôi vậy?" Mẹ thật không biết xấu hổ, nhất quyết bóc tẽ chủ đề về Tiểu Tân và tôi: "Đang sắp sang năm mới, nhà ai cũng có tin vui, có biết chưa, nhà hàng xóm Phùng làm giáo viên ở dưới lầu chúng ta này, mấy chốc nữa là có cháu bế rồi đấy."
"Thật sao? là cô Phùng dạy ở khoa hoá học à?" Cô Lưu đầy vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy, đúng là cô ấy, mấy nay cả ngày chỉ quanh quẩn con dâu, ôi, có con cái là có hi vọng!"
"Đúng vậy, con cái là cầu nối tiếp diễn đời sau." Ánh mắt cô Lưu mịt mờ: "Con cái, là hi vọng của ba mẹ, cũng là nút thắt của cả gia đình."
Vốn tôi đã thấy hơi phản cảm khi nghe họ thảo luận về con cái, nhưng sau khi nghe lời này của cô Lưu, từ ấy trong tôi bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua tim, vội vàng dùng chân huých Tiểu Tân một cái, thì thầm: "Này, tôi nghĩ ra biện pháp rồi."
Vẻ mặt Tiểu Tân mờ mịt: "Biện pháp gì?"
"Hê hê, là biện pháp khiến ba mẹ chúng ta không ép kết hôn nữa đó!"
"Á!" Tiểu Tân vô cùng kinh ngạc: "Nói nghe xem nào."
"Bây giờ chưa nói được, đợi về nhà tôi nói cho nghe."
"Hai con đang thì thầm gì đấy?" Bỗng cô Lưu hỏi.
"Ặc... chúng con đang bàn bạc chuyện đi Nhật Bản ấy mà." Tôi khẩn trương tìm cái cớ đánh lạc hướng.
"Hả? Đi Nhật Bản?" Bốn vị phụ huynh đồng thanh, thật là ăn ý.
Tôi cùng Tiểu Tân gật đầu lia lịa: "Bọn con muốn đi nghỉ lễ ở Nhật Bản."
"Đi nước nào không đi, lại đi Nhật Bản." Ba tôi lắc đầu không đồng tình: "Lứa trẻ hiện nay quên sạch lịch sử ông cha ta rồi."
"Ha ha, chú Quan." Tiểu Tân lại treo lên mặt nụ cười thương hiệu của nàng: "Bọn con không có quên, riêng việc này tuyệt đối không thể quên được, ban đầu bọn con định đi Thuỵ Sĩ, nhưng có người bạn của Dương Dương muốn mời bọn con đến Nhật tham quan, suy tính một hồi thấy không từ chối được, nên cứ quyết định như vậy thôi, hơn nữa bọn con lại chưa đi Nhật bao giờ."
Ba lườm nguýt tôi: "Bạn ở Nhật Bản? Có phải cái đứa lần trước chuyện trò thân mật với con đấy không?"
"Ba, sao chuyện từ miệng ba nói ra lại khác một trời một vực như vậy? Chuyện trò thân mật gì cơ chứ, chúng con chỉ là bạn bè quốc tế bình thường mời tới chơi thôi, ba chưa hiểu gì mà đã đoán bừa rồi."
"Được, ba không hiểu, bọn con là tầng lớp tinh hoa, ba là nông dân thấp hèn, chẳng làm gì được, bản chất nông dân của chúng ta đã ngấm vào máu, yêu ai thì yêu, chỉ cần không dẫn người Nhật về đây là được."
"Sao cơ? Dương Dương quen bạn trai rồi sao? Lại còn là người Nhật nữa kia?" Trên mặt cô Lưu toàn dấu chấm hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.