Chương 59
Vi Tiếu Đích Ôn Noãn
19/04/2022
Khi ăn hải hải, thứ chúng tôi uống là bia, đến quán bar, thứ chúng tôi thưởng thức là rượu ngoại. Vì Lưu Tình đang phải tiếp một vị khách quý nào đó, nên chỉ có thể kêu một nhân viên pha chế rượu có cái mặt dài ra tiếp chúng tôi. Vị nhân viên pha chế này đúng là thật biết nghề, pha một ly rượu có vị không khác gì nước hoa quả, khiến tôi buông lỏng cảnh giác, nốc liên tục y như uống nước giải khát.
Phùng Khiết và Quyên Tử bên đó cũng gào thét thê lương nốc rượu vào bụng, lại còn vừa uống vừa khen tôi cần cù thông minh trung thực dũng cảm, ví tôi thuần khiết trong trẻo y như đoá hoa bách hợp, dù tôi biết hai người họ đang mượn rượu chém gió, nhưng vẫn thấy mừng vui lâng lâng, vui quá nên vô tình uống hơi nhiều. Giờ khắc đó, tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao bên cạnh Hoàng thượng luôn phải có gian thần, thích nghe lời ngon tiếng ngọt là bản tính của con người, đổi thành ai cũng không thể thiếu được đâu.
Bụng tôi thật sự rất khó chịu, chỉ biết chạy liên tục vào nhà vệ sinh, đừng trận sôi sùng sục cứ rung lên trong bụng, chết tiệt, loại rượu giả Coca-Cola này không ngờ lại có sức công phá mạnh mẽ như vậy!
Đứng trong phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, lại ngẩng đầu lên, sợ hãi kêu lên một tiếng "Oái", người trong gương là tôi sao? Bộ mặt đỏ tưng bừng đến đáng sợ. Tôi thật sự không thể chịu nổi cái bộ mặt không ra hình dáng con người này nữa, vội vàng kéo Phùng khiết và Quyên Tử đi về.
Loạng choạng về đến nhà, đặt mông ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, ợ hơi liên tục. Bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn lắm, bởi cái cửa kia tự dưng nó động đậy! Tôi đã đóng cửa rất kỹ khi vào rồi, chắc không phải tên lưu manh nào đó đấy chứ? Tính cảnh giác của tôi đúng là không phải dạng vừa, đã uống say đến mức này mà vẫn nghĩ đến chuyện an toàn thân thể, thật đáng để công chúng noi theo học hỏi.
Nghĩ đến đó, tôi lập tức đứng lên, chạy vào phòng bếp tìm cái chày cán bột có đầu nhọn hai đầu mà tôi và Tiểu Tân hay đùa nghịch với nhau những lúc rảnh rỗi, sau đó bắt chước dáng vẻ mở cửa nhịp nhàng từng chút một giống cảnh sát bắt tên trộm trong phim. Tên tiểu nhân, hôm nay ta mà không đánh ngươi ra bã thì ta không phải người họ Quan!! Tôi hớn hở nghĩ, không quên vận khí đan điền, ôm chày cán bột lao ra, chỉ kịp nghe tiếng gọi "Oái" phát ra từ người đáng đứng ngoài cửa. Dựa vào sự tỉnh táo còn sót lại của mình, tôi nghe tiếng kêu đó sao mà quen tai quá. Tôi mở cửa ra, thấy ba tôi đang ôm bụng ngồi xổm xuống theo một đường parabol hoàn hảo, tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần chào đón sự cố đường đột này, cũng la oai oái theo tiếng ba tôi kêu.
Sau khi la hét được khoảng hơn mười giây, cuối cùng tôi cũng nhận ra mình vừa làm một chuyện động trời đến mức nào, rượu cũng đã tan phần nào, vội vàng tiến lên dìu ba dậy, ba hất tay tôi ra, tự cúi người che bụng chậm rãi ngồi xuống ghế sofa và tiếp tục rên rỉ vì đau.
Tôi biết mình làm sai, nên vội vàng đi đun cốc nước cho ba, nhưng vì vẫn còn men say trong người nên đầu não dù có tỉnh táo đến đâu cũng không thể điều khiển được hành động của cơ thể. Tôi loạng choạng bưng cốc nước lên, vừa định kính cẩn đưa ba cốc nước, không biết vấp phải cái gì, lại trượt chân "oạch" một cái cả người ngã nhoài về phía trước, may mà tôi nhanh nhẹn, tay trái vịn được vào vai ba nên không đến nỗi ngã sấp mặt, nhưng tay phải cầm cốc nước không được nhạy bén như vậy, nước ấm trong veo đổ ra theo miệng cốc, cực kỳ chuẩn xác nhắm thẳng lên đỉnh đầu của ba, ba lại la lên "Oái" một tiếng rõ kêu, ôm đầu nhảy dựng lên, dùng ngón tay run lẩy bẩy chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng: "Ngươi muốn giết chết ba sao!!!"
Tôi nhất thời không phản ứng kịp, ngây người ra nhìn ba: "Ba... bụng ba có đau không ạ?"
Ba thấy tôi nhắc nhở, lại lấy tay che bụng lại, nhưng nước trên tóc ba vẫn nhỏ xuống tí tách từng giọt, chỉ đành cứ chốc lấy tay ôm bụng, chốc lại giơ tay lau nước trên mặt đi. Tôi thấy động tác máy móc như rô bốt của ba mà không nhịn được bật cười: "Ba, haha —, ba buồn cười quá."
Ba trừng mắt thở phì phì nhìn tôi, đợi tôi cười mệt xong, ba lại mắng: "Ta hối hận vì đã không xử lý ngươi ngay khi còn trong bụng mẹ!"
Tôi lập tức nghiêm chỉnh hẳn lên, bước đến dìu ba ngồi xuống: "Ba~ ba không được trách con, trước khi đến sao ba không báo con một câu để con chuẩn bị."
"Chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị dao băm đầu ba ra sao?" Ông đến gần ngửi mùi trên người tôi: "Hôm nay uống bao nhiêu rượu rồi?"
Tôi vội giấu giếm: "Ối—, không nhiều không nhiều, con chỉ uống ít thôi, nhưng làm rớt rượu lên người thì nhiều."
Sắc mặt ba còn đen hơn cả nhọ nồi: "Ba không phải cha nuôi, mà là cha ruột! Uống nhiều thì nói là uống nhiều, nói khoác với ba làm gì, ba đâu phải là mẹ con, mà để mặc con lừa bịp!"
Tôi chỉ có thể nói thật: "Khụ, con chỉ uống hơi nhiều một tí thôi, nhưng ban nãy bị tiếng kêu oai oái như mổ lợn của ba làm cho tỉnh rượu rồi, ba, bụng ba còn đau không?"
Ba to tiêng mắng tôi: "Có thể không đau sao? Mau đưa ba cái khăn đây, để ba lau tóc, may mà bây giờ là cuối thu, nếu không cái mạng già của ba bị con hành hạ đến chết mất."
Tôi vội đưa ba cái khăn: "Ba, để con giúp ba lau."
Ba tôi cướp lấy cái khăn, trừng mắt với tôi: "Thôi, không cần đến con."
Tôi đầy vẻ ăn năn hối lỗi: "Ba, con thề có trời là con không cố ý hại ba, ba biết con luôn đặt chữ hiếu với cha mẹ lên hàng đầu mà, ba thấy đấy, đêm muộn thế này mà con vẫn biết chú ý an toàn thân thể, không phải ba luôn dạy con phải luôn đề phòng những kẻ tình nghi phạm tội sao."
"Ba dặn con đề phòng kẻ tình nghi, chứ không dặn con đề phòng cha ruột! Hơn nữa con đã lớn tuổi rồi, ba không thể cứ thế mà đẩy cửa đi vào được." Nói xong ba cầm chiếc cán lăn bột lên lật lại nhìn ngắm: "Con cũng hung ác quá, quất hẳn cán lăn bột nhọn hoắt thế này, còn nhọn hơn cả đầu tên lửa."
Tôi nghĩ ba đang khen tôi: "Hê hê, cứ rảnh ra là con lại lấy cái đó ra nghịch."
Ba tôi gật đầu: "Phải, theo ba tự thân kiểm nghiệm chứng minh, cái đồ chơi này của con đúng là một thứ vũ khí phòng thân rất tốt, còn tác dụng hơn cả bom nguyên tử."
"Đúng vậy, con là con gái của ai kia chứ."
Ba lại mắng tôi: "Thôi đi."
Tôi hỏi thật cẩn thận: "Ba, ba tới đây... có phải có chuyện gì không ạ?"
Ông trả lời mà không ngẩng đầu lên: "Cũng không có việc gì, ba có người bạn cũ vừa từ nước ngoài về, mới cùng nhau ăn bữa cơm, nhân tiện ghé qua thăm con, nếu sớm biết con say đến mức không nhận ra cha ruột thì có chết ba cũng không tới đây. Từ bé đến lớn ba còn chưa dám đánh con lần nào, mà con thì giỏi rồi, dám kẻ đầu xanh đánh người đầu bạc."
Tôi cười trừ: "Hê hê, ba đừng trách con nữa, con có biết đó là ba đâu, nếu con mà biết, cho dù ba có cho con mười vạn hai đồng vàng con cũng không dám."
"Trên đời này còn có chuyện con không dám làm sao?!" Ba gõ cái cán bột lên đầu tôi: "Đáng nhẽ cuối tuần này cô Lưu sẽ tới, nhưng tạm thời có việc nên phân thân không nổi, đành gác tạm sang tháng sau vậy, đợi đến tháng sau con để cô ấy kiểm tra cho đi."
Tôi nửa mừng nửa lo, nhưng cảm giác lo lắng vẫn chiếm phần nhiều: "Hả? Không phải chứ. Ba, ba muốn ôm cháu trai đến mức ấy sao?"
Ba lắc đầu: "Ba không muốn bế cháu trai đến thế, chỉ là muốn làm rõ bệnh tình của con, này, Tiểu Tân sắp về nước chưa?"
"Sắp rồi, còn hơn nửa tháng nữa."
Ba dường như theo đà hỏi thêm: "Tiểu Tân cũng không có bạn trai thật sao?"
Tôi ngập ngừng rồi đáp: "Chắc là không, hẳn là không có đâu." Trong bụng nghĩ nếu như nàng thật sự có bạn trai, đợi khi nàng về tôi sẽ đem nàng đi chiên giòn.
"Con bé ấy cũng không muốn kết hôn thật sao?"
"Vâng, chắc là thế, hình như thế."
Ba rơi vào trầm tư: "Ôi dào, không hiểu hai đứa nghĩ kiểu gì, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ba của con không phải hạng người cổ hủ, không phải hạng người ép các con kết hôn cho bằng được, ở nước ngoài có đầy rẫy những người độc thân, nhưng dù vậy chúng ta vẫn ở Trung Quốc, có nhiều chuyện con phải suy nghĩ thật kỹ, may mà con còn trẻ, vẫn còn đường xem xét."
Mặc dù tôi không hiểu ý ba lắm, nhưng vẫn nên thuận theo bầu không khí mà giải thích suy nghĩ của mình cho ba hiểu: "Ba ơi, nói thật với ba, thật ra việc kiếm bạn trai không khó lắm, nhưng con cứ thấy khó chịu và đau đáu trong lòng mỗi khi nghĩ đến chuyện kết hôn. Ba, thực ra khi nhìn vào những người đã kết hôn, họ một phần nhỏ là vì ham muốn tình dục, một nửa phần lớn là vì tiền nong, và phần lớn là vì nhà cửa, vì mặt mũi, còn là vì mạng sống của ba mẹ, và tất nhiên cũng vì tình yêu vĩ đại, nhưng số người vì mục đích yêu đương mà đến với nhau không nhiều đến mức đó, con không muốn lấy chồng để rồi khiến bản thân không quang minh chính đại mà sống. Ba... về vấn đề kết hôn đó... ba hãy để con tự ra quyết định nhé?"
Ba bỗng phì cười: "Con lấy đâu ra mà nhiều lập luận thế? Lại còn ham muốn tình dục? Con gái con đứa ai lại nói thế!" Vẻ mặt của ba nghiêm túc hơn một chút: "Dương Dương, từ nhỏ đến giờ có chuyện gì mà con không tự đưa ra quyết định? Ba mẹ có từng can dự được vào chuyện gì của con sao? Đừng nói những điều vô nghĩa nữa, cũng đừng nịnh nọt ba, ba cũng tờ mờ hiểu được kha khá những suy định trong lòng con rồi. Nhưng lần này cô Lưu về, con bắt buộc phải đi kiểm tra với cô ấy, chưa bàn đến việc kết hôn hay không, trước tiên phải làm rõ chuyện thân thể con đã."
Đã nói đến mức này rồi, tôi chỉ có thể bị khuất phục: "Được thôi, vậy sau khi cô Lưu đến, con sẽ đi kiểm tra với cô ấy."
Ba rất mãn nguyện: "Phải thế chứ, phận làm ba mẹ chỉ mong con cái sống tốt, con cũng đừng áp lực về việc kết hôn hay không, thôi được rồi, ba phải về đây, không mẹ con lại lo."
Tôi tiễn ba đến trước xe: "Ba, ba lái xe cẩn thận."
Ba vẫy tay với tôi: "Ba biết rồi, đi về nhớ tắm rửa rồi ngủ sớm, con gái con đứa mà mùi rượu nồng nặc!"
Tôi luôn cảm thấy hôm nay ba có chuyện muốn nói, nhưng đầu tôi cứ quay cuồng ong ong nên cũng lười suy nghĩ. Về đến phòng, tôi lười lắm rửa, thậm chí quần áo còn chưa thay, cứ thế đắp chăn ngủ khò.
Tôi bấm đầu ngón tay tính ngày, mỗi ngày qua đi lại vẽ thêm một vòng tròn trên tờ lịch, đếm nhẩm một lượt tới cuối tính ngày Tiểu Tân về. Trước đây tôi luôn chán ghét việc ngày tháng trôi qua nhanh quá, nhưng giờ đây lại cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, một ngày trôi qua cứ như cả năm chờ đợi, may mà công việc cũng nhiều, mỗi khi bận tối tăm mặt mũi là lại quên đi khái niệm về thời gian.
Tiểu Ngoại muốn thi thạc sỹ, nên tôi đã chủ động giúp cô bé nghe ngóng tình hình giảng viên của trường con bé muốn thi vào, nhân tiện giới thiệu đề cử con bé với người ta.
Để bày tỏ lòng biết ơn, con bé chủ động đảm nhiệm trọng trách giao bữa trưa cho tôi (có nhiều khi tôi bận đến mức không buồn ăn uống), đó thực sự không phải là một nhiệm vụ dễ dàng đối với con bé. Từ trường con bé vất vả hớt hải chạy đến tận trường tôi là chuyện nhỏ, vấn đề là con bé đã quen được người ta hầu hạ. Em ấy nào đã từng làm "người giúp việc Philippines" cho ai đâu chứ, vì vậy tôi rất biết ơn, nhưng tôi nghĩ Tiểu Ngoại cũng phải cảm ơn tôi, bởi nếu không có tôi thì con bé làm sao được huấn luyện như thế này, làm sao có được cơ hội hầu hạ người ta ngàn năm có một như thế.
Bởi vậy tôi rất hài lòng khi ăn những món mà em ấy giao đến, lại còn thỉnh thoảng kén cá chọn xanh, nói món này không đủ mặn hay món kia cũng chưa đủ cay, khiến Tiểu Ngoại phải bỏ kính ra nhìn chòng chọc vào tôi như con hổ đói. Tôi đây không sợ, đôi mắt cận thị hơn 600 độ không thể sống thiếu kính được của con bé, dù có nhìn nữa nhìn mãi cũng chỉ thấy một mảng mơ hồ, vì vậy tôi rất an tâm chọn đồ ăn của mình, cứ kệ cho con bé nhìn chán thì thôi.
Phùng Khiết và Quyên Tử bên đó cũng gào thét thê lương nốc rượu vào bụng, lại còn vừa uống vừa khen tôi cần cù thông minh trung thực dũng cảm, ví tôi thuần khiết trong trẻo y như đoá hoa bách hợp, dù tôi biết hai người họ đang mượn rượu chém gió, nhưng vẫn thấy mừng vui lâng lâng, vui quá nên vô tình uống hơi nhiều. Giờ khắc đó, tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao bên cạnh Hoàng thượng luôn phải có gian thần, thích nghe lời ngon tiếng ngọt là bản tính của con người, đổi thành ai cũng không thể thiếu được đâu.
Bụng tôi thật sự rất khó chịu, chỉ biết chạy liên tục vào nhà vệ sinh, đừng trận sôi sùng sục cứ rung lên trong bụng, chết tiệt, loại rượu giả Coca-Cola này không ngờ lại có sức công phá mạnh mẽ như vậy!
Đứng trong phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, lại ngẩng đầu lên, sợ hãi kêu lên một tiếng "Oái", người trong gương là tôi sao? Bộ mặt đỏ tưng bừng đến đáng sợ. Tôi thật sự không thể chịu nổi cái bộ mặt không ra hình dáng con người này nữa, vội vàng kéo Phùng khiết và Quyên Tử đi về.
Loạng choạng về đến nhà, đặt mông ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, ợ hơi liên tục. Bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn lắm, bởi cái cửa kia tự dưng nó động đậy! Tôi đã đóng cửa rất kỹ khi vào rồi, chắc không phải tên lưu manh nào đó đấy chứ? Tính cảnh giác của tôi đúng là không phải dạng vừa, đã uống say đến mức này mà vẫn nghĩ đến chuyện an toàn thân thể, thật đáng để công chúng noi theo học hỏi.
Nghĩ đến đó, tôi lập tức đứng lên, chạy vào phòng bếp tìm cái chày cán bột có đầu nhọn hai đầu mà tôi và Tiểu Tân hay đùa nghịch với nhau những lúc rảnh rỗi, sau đó bắt chước dáng vẻ mở cửa nhịp nhàng từng chút một giống cảnh sát bắt tên trộm trong phim. Tên tiểu nhân, hôm nay ta mà không đánh ngươi ra bã thì ta không phải người họ Quan!! Tôi hớn hở nghĩ, không quên vận khí đan điền, ôm chày cán bột lao ra, chỉ kịp nghe tiếng gọi "Oái" phát ra từ người đáng đứng ngoài cửa. Dựa vào sự tỉnh táo còn sót lại của mình, tôi nghe tiếng kêu đó sao mà quen tai quá. Tôi mở cửa ra, thấy ba tôi đang ôm bụng ngồi xổm xuống theo một đường parabol hoàn hảo, tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần chào đón sự cố đường đột này, cũng la oai oái theo tiếng ba tôi kêu.
Sau khi la hét được khoảng hơn mười giây, cuối cùng tôi cũng nhận ra mình vừa làm một chuyện động trời đến mức nào, rượu cũng đã tan phần nào, vội vàng tiến lên dìu ba dậy, ba hất tay tôi ra, tự cúi người che bụng chậm rãi ngồi xuống ghế sofa và tiếp tục rên rỉ vì đau.
Tôi biết mình làm sai, nên vội vàng đi đun cốc nước cho ba, nhưng vì vẫn còn men say trong người nên đầu não dù có tỉnh táo đến đâu cũng không thể điều khiển được hành động của cơ thể. Tôi loạng choạng bưng cốc nước lên, vừa định kính cẩn đưa ba cốc nước, không biết vấp phải cái gì, lại trượt chân "oạch" một cái cả người ngã nhoài về phía trước, may mà tôi nhanh nhẹn, tay trái vịn được vào vai ba nên không đến nỗi ngã sấp mặt, nhưng tay phải cầm cốc nước không được nhạy bén như vậy, nước ấm trong veo đổ ra theo miệng cốc, cực kỳ chuẩn xác nhắm thẳng lên đỉnh đầu của ba, ba lại la lên "Oái" một tiếng rõ kêu, ôm đầu nhảy dựng lên, dùng ngón tay run lẩy bẩy chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng: "Ngươi muốn giết chết ba sao!!!"
Tôi nhất thời không phản ứng kịp, ngây người ra nhìn ba: "Ba... bụng ba có đau không ạ?"
Ba thấy tôi nhắc nhở, lại lấy tay che bụng lại, nhưng nước trên tóc ba vẫn nhỏ xuống tí tách từng giọt, chỉ đành cứ chốc lấy tay ôm bụng, chốc lại giơ tay lau nước trên mặt đi. Tôi thấy động tác máy móc như rô bốt của ba mà không nhịn được bật cười: "Ba, haha —, ba buồn cười quá."
Ba trừng mắt thở phì phì nhìn tôi, đợi tôi cười mệt xong, ba lại mắng: "Ta hối hận vì đã không xử lý ngươi ngay khi còn trong bụng mẹ!"
Tôi lập tức nghiêm chỉnh hẳn lên, bước đến dìu ba ngồi xuống: "Ba~ ba không được trách con, trước khi đến sao ba không báo con một câu để con chuẩn bị."
"Chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị dao băm đầu ba ra sao?" Ông đến gần ngửi mùi trên người tôi: "Hôm nay uống bao nhiêu rượu rồi?"
Tôi vội giấu giếm: "Ối—, không nhiều không nhiều, con chỉ uống ít thôi, nhưng làm rớt rượu lên người thì nhiều."
Sắc mặt ba còn đen hơn cả nhọ nồi: "Ba không phải cha nuôi, mà là cha ruột! Uống nhiều thì nói là uống nhiều, nói khoác với ba làm gì, ba đâu phải là mẹ con, mà để mặc con lừa bịp!"
Tôi chỉ có thể nói thật: "Khụ, con chỉ uống hơi nhiều một tí thôi, nhưng ban nãy bị tiếng kêu oai oái như mổ lợn của ba làm cho tỉnh rượu rồi, ba, bụng ba còn đau không?"
Ba to tiêng mắng tôi: "Có thể không đau sao? Mau đưa ba cái khăn đây, để ba lau tóc, may mà bây giờ là cuối thu, nếu không cái mạng già của ba bị con hành hạ đến chết mất."
Tôi vội đưa ba cái khăn: "Ba, để con giúp ba lau."
Ba tôi cướp lấy cái khăn, trừng mắt với tôi: "Thôi, không cần đến con."
Tôi đầy vẻ ăn năn hối lỗi: "Ba, con thề có trời là con không cố ý hại ba, ba biết con luôn đặt chữ hiếu với cha mẹ lên hàng đầu mà, ba thấy đấy, đêm muộn thế này mà con vẫn biết chú ý an toàn thân thể, không phải ba luôn dạy con phải luôn đề phòng những kẻ tình nghi phạm tội sao."
"Ba dặn con đề phòng kẻ tình nghi, chứ không dặn con đề phòng cha ruột! Hơn nữa con đã lớn tuổi rồi, ba không thể cứ thế mà đẩy cửa đi vào được." Nói xong ba cầm chiếc cán lăn bột lên lật lại nhìn ngắm: "Con cũng hung ác quá, quất hẳn cán lăn bột nhọn hoắt thế này, còn nhọn hơn cả đầu tên lửa."
Tôi nghĩ ba đang khen tôi: "Hê hê, cứ rảnh ra là con lại lấy cái đó ra nghịch."
Ba tôi gật đầu: "Phải, theo ba tự thân kiểm nghiệm chứng minh, cái đồ chơi này của con đúng là một thứ vũ khí phòng thân rất tốt, còn tác dụng hơn cả bom nguyên tử."
"Đúng vậy, con là con gái của ai kia chứ."
Ba lại mắng tôi: "Thôi đi."
Tôi hỏi thật cẩn thận: "Ba, ba tới đây... có phải có chuyện gì không ạ?"
Ông trả lời mà không ngẩng đầu lên: "Cũng không có việc gì, ba có người bạn cũ vừa từ nước ngoài về, mới cùng nhau ăn bữa cơm, nhân tiện ghé qua thăm con, nếu sớm biết con say đến mức không nhận ra cha ruột thì có chết ba cũng không tới đây. Từ bé đến lớn ba còn chưa dám đánh con lần nào, mà con thì giỏi rồi, dám kẻ đầu xanh đánh người đầu bạc."
Tôi cười trừ: "Hê hê, ba đừng trách con nữa, con có biết đó là ba đâu, nếu con mà biết, cho dù ba có cho con mười vạn hai đồng vàng con cũng không dám."
"Trên đời này còn có chuyện con không dám làm sao?!" Ba gõ cái cán bột lên đầu tôi: "Đáng nhẽ cuối tuần này cô Lưu sẽ tới, nhưng tạm thời có việc nên phân thân không nổi, đành gác tạm sang tháng sau vậy, đợi đến tháng sau con để cô ấy kiểm tra cho đi."
Tôi nửa mừng nửa lo, nhưng cảm giác lo lắng vẫn chiếm phần nhiều: "Hả? Không phải chứ. Ba, ba muốn ôm cháu trai đến mức ấy sao?"
Ba lắc đầu: "Ba không muốn bế cháu trai đến thế, chỉ là muốn làm rõ bệnh tình của con, này, Tiểu Tân sắp về nước chưa?"
"Sắp rồi, còn hơn nửa tháng nữa."
Ba dường như theo đà hỏi thêm: "Tiểu Tân cũng không có bạn trai thật sao?"
Tôi ngập ngừng rồi đáp: "Chắc là không, hẳn là không có đâu." Trong bụng nghĩ nếu như nàng thật sự có bạn trai, đợi khi nàng về tôi sẽ đem nàng đi chiên giòn.
"Con bé ấy cũng không muốn kết hôn thật sao?"
"Vâng, chắc là thế, hình như thế."
Ba rơi vào trầm tư: "Ôi dào, không hiểu hai đứa nghĩ kiểu gì, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ba của con không phải hạng người cổ hủ, không phải hạng người ép các con kết hôn cho bằng được, ở nước ngoài có đầy rẫy những người độc thân, nhưng dù vậy chúng ta vẫn ở Trung Quốc, có nhiều chuyện con phải suy nghĩ thật kỹ, may mà con còn trẻ, vẫn còn đường xem xét."
Mặc dù tôi không hiểu ý ba lắm, nhưng vẫn nên thuận theo bầu không khí mà giải thích suy nghĩ của mình cho ba hiểu: "Ba ơi, nói thật với ba, thật ra việc kiếm bạn trai không khó lắm, nhưng con cứ thấy khó chịu và đau đáu trong lòng mỗi khi nghĩ đến chuyện kết hôn. Ba, thực ra khi nhìn vào những người đã kết hôn, họ một phần nhỏ là vì ham muốn tình dục, một nửa phần lớn là vì tiền nong, và phần lớn là vì nhà cửa, vì mặt mũi, còn là vì mạng sống của ba mẹ, và tất nhiên cũng vì tình yêu vĩ đại, nhưng số người vì mục đích yêu đương mà đến với nhau không nhiều đến mức đó, con không muốn lấy chồng để rồi khiến bản thân không quang minh chính đại mà sống. Ba... về vấn đề kết hôn đó... ba hãy để con tự ra quyết định nhé?"
Ba bỗng phì cười: "Con lấy đâu ra mà nhiều lập luận thế? Lại còn ham muốn tình dục? Con gái con đứa ai lại nói thế!" Vẻ mặt của ba nghiêm túc hơn một chút: "Dương Dương, từ nhỏ đến giờ có chuyện gì mà con không tự đưa ra quyết định? Ba mẹ có từng can dự được vào chuyện gì của con sao? Đừng nói những điều vô nghĩa nữa, cũng đừng nịnh nọt ba, ba cũng tờ mờ hiểu được kha khá những suy định trong lòng con rồi. Nhưng lần này cô Lưu về, con bắt buộc phải đi kiểm tra với cô ấy, chưa bàn đến việc kết hôn hay không, trước tiên phải làm rõ chuyện thân thể con đã."
Đã nói đến mức này rồi, tôi chỉ có thể bị khuất phục: "Được thôi, vậy sau khi cô Lưu đến, con sẽ đi kiểm tra với cô ấy."
Ba rất mãn nguyện: "Phải thế chứ, phận làm ba mẹ chỉ mong con cái sống tốt, con cũng đừng áp lực về việc kết hôn hay không, thôi được rồi, ba phải về đây, không mẹ con lại lo."
Tôi tiễn ba đến trước xe: "Ba, ba lái xe cẩn thận."
Ba vẫy tay với tôi: "Ba biết rồi, đi về nhớ tắm rửa rồi ngủ sớm, con gái con đứa mà mùi rượu nồng nặc!"
Tôi luôn cảm thấy hôm nay ba có chuyện muốn nói, nhưng đầu tôi cứ quay cuồng ong ong nên cũng lười suy nghĩ. Về đến phòng, tôi lười lắm rửa, thậm chí quần áo còn chưa thay, cứ thế đắp chăn ngủ khò.
Tôi bấm đầu ngón tay tính ngày, mỗi ngày qua đi lại vẽ thêm một vòng tròn trên tờ lịch, đếm nhẩm một lượt tới cuối tính ngày Tiểu Tân về. Trước đây tôi luôn chán ghét việc ngày tháng trôi qua nhanh quá, nhưng giờ đây lại cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, một ngày trôi qua cứ như cả năm chờ đợi, may mà công việc cũng nhiều, mỗi khi bận tối tăm mặt mũi là lại quên đi khái niệm về thời gian.
Tiểu Ngoại muốn thi thạc sỹ, nên tôi đã chủ động giúp cô bé nghe ngóng tình hình giảng viên của trường con bé muốn thi vào, nhân tiện giới thiệu đề cử con bé với người ta.
Để bày tỏ lòng biết ơn, con bé chủ động đảm nhiệm trọng trách giao bữa trưa cho tôi (có nhiều khi tôi bận đến mức không buồn ăn uống), đó thực sự không phải là một nhiệm vụ dễ dàng đối với con bé. Từ trường con bé vất vả hớt hải chạy đến tận trường tôi là chuyện nhỏ, vấn đề là con bé đã quen được người ta hầu hạ. Em ấy nào đã từng làm "người giúp việc Philippines" cho ai đâu chứ, vì vậy tôi rất biết ơn, nhưng tôi nghĩ Tiểu Ngoại cũng phải cảm ơn tôi, bởi nếu không có tôi thì con bé làm sao được huấn luyện như thế này, làm sao có được cơ hội hầu hạ người ta ngàn năm có một như thế.
Bởi vậy tôi rất hài lòng khi ăn những món mà em ấy giao đến, lại còn thỉnh thoảng kén cá chọn xanh, nói món này không đủ mặn hay món kia cũng chưa đủ cay, khiến Tiểu Ngoại phải bỏ kính ra nhìn chòng chọc vào tôi như con hổ đói. Tôi đây không sợ, đôi mắt cận thị hơn 600 độ không thể sống thiếu kính được của con bé, dù có nhìn nữa nhìn mãi cũng chỉ thấy một mảng mơ hồ, vì vậy tôi rất an tâm chọn đồ ăn của mình, cứ kệ cho con bé nhìn chán thì thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.