Chương 10
Minh Hi
07/01/2024
Một giọng trai trẻ từ đầu dây bên kia cất giọng:
"Dạ anh ơi, mình có đặt hai phần bún bò ạ, em giao đến rồi đây anh. Anh xuống lấy giúp em ạ. Em cảm ơn!"
"Rồi rồi, oke, anh xuống ngay giờ, chờ xí nha."
Nói rồi anh lật đật đi lấy đồ ăn, nó thấy vậy cũng lẽo đẽo đi theo anh như một cái đuôi nhỏ.
Bước xuống đến nơi, tự nhiên gương mặt anh lộ rõ vẻ mặt hoang mang và không kém phần ngơ ngác:
"Chuyện gì nữa đây?"
"Chết tiệt a!"
Anh rõ vẻ khó chịu và bực mình.
"Chuyện gì vậy a?"
"Cái gì vậy? Á á á.. cái bà mày.. á á á."
Nó tự khi nào đã xuất hiện từ phía sau lưng anh. Anh có vẻ đang tập trung nghiên cứu điều gì đấy thì tự nhiên nó xuất hiện không phát ra tiếng động làm anh không kịp chuẩn bị mà phát ra tiếng chửi thề:
"Mé mày, mày tính mưu sát anh trai hay gì mà hù kỉu đó hả?"
Nó đứng ngay bên cạnh, vô tình bị tiếng hét của anh làm cho giật mình theo:
"Cái gì vậy ba? Có ai làm gì ba đâu mà ba la như bị chọc tiết thế?"
Anh nhìn nó có chút tức giận:
"Mắc gì tự nhiên mày hù tao?"
Nó thản nhiên đáp:
"Tại mấy người yếu bóng vía thôi, chứ ai thèm hù mấy người làm gì a."
Nó định nói tiếp cái gì đấy nhưng: "Reng reng.." một âm thanh quen thuộc. Là tiếng chuông điện thoại của anh đang vang lên inh ỏi:
"Alo, nghe."
"Dạ anh ơi, đồ ăn mình đặt sắp nguội rồi ạ, phiền anh xuống lấy nhanh nhanh giúp em ạ. Anh lấy nhanh để em còn giao đơn khác nữa a. Em cảm ơn nhiều ạ!"
Anh shipper một lần nữa gọi điện hối thúc anh xuống lấy thức ăn. Nhưng vấn đề là gọi anh vì đồ ăn sắp nguội hay là để giao đơn khác nhỉ, cái này chắc mỗi anh shipper ấy biết đáp án a.
Anh trai bị gọi điện hối nhanh nhẹn đáp lại:
"Rồi rồi, đang xuống, đang xuống, chờ xí anh xuống liền a."
Nói rồi anh cúp máy cái rụp, quay sang nhìn nó:
"Shipper gọi, kêu xuống lấy đồ ăn."
Nó nhìn anh, chớp chớp đôi mắt:
"Thì mình cũng xuống tới nơi rồi, mở cửa ra lấy chứ gì đâu a."
Anh lắc đầu tỏ vẻ bất lực:
"Vì vấn đề đến rồi đây."
Nó nghệch ra, không hiểu anh đang nói gì vô thức nghiêng đầu sang một bên, gãy gãy đầu'
"Dụ gì?"
Anh không nói gì cả, nghiên nhẹ người sang một bê để lộ ra cái ổ khóa vân tay. Cái ổ khóa này đã làm anh em nó phải đứng chờ bên ngoài khá lâu lúc vừa lên đến.
"Ờm.. khó nhằn rồi đây."
Nó nhìn vào cái ổ khóa vô tri, vô giác kia đôi lông mày bất giác nhíu chặt lại:
"Bạn hiền, hổng ấy bạn gọi cái ông" anh "chủ phòng trọ của bạn qua mở cửa cho tụi mình được hơm?"
"Hong!"
Nó ngay lập tức đáp lại lời anh mà chẳng thèm nghĩ suy.
Anh hoang mang:
"Mắc gì hong?"
"Mình mới lên mà chưa gì hành người ta đủ đường cũng kỳ anh ơi"
Nó rón rén trả lời anh.
Nghe được câu trả lời của nó anh bắt đầu đen mặt:
"Rồi mày tính đứng đây rồi nó vọng ra hé lô ông shipper hay gì? Người ta gọi điện hối từ nãy giờ."
Nó tỏ rõ vẻ khó chịu trên gương mặt:
"Nhưng mà.."
"Không nhưng nhị gì nữa hết. Đưa điện thoại đây."
Anh khá thiếu kiên nhẫn, chẳng thèm nghe nó nói hết câu mà đã tiếng đến giật cái điện thoại của nó để gọi cho ông chủ phòng trọ nhờ anh ta mở giúp cánh cửa. Hai anh em vào thế giằng co. Nó rõ ràng yếu thế hơn anh rất nhiều:
"Hai, hai, có gì từ từ nói anh ơi.. đau em"
Anh tức giận rồi:
"Thế mày định đứng đây đến chiều tối luôn à? Nhịn đói luôn à?"
Nói rồi, anh giật mạnh cái điện thoại từ trên tay nó, xong nhấc bổng nó lên để hạn chế hoạt động của nó.
"Tít tít.." đột nhiên cái cánh cửa phát ra âm thanh rồi tự động mở ra.
"Ê ê.."
Thì ra là do lúc bị nhấc bổng lên nó bị mất thăng bằng nên bám vào cánh cửa. Ngón tay vô tình chạm vào bộ cảm biến vân tay nên cánh cửa đã mở ra. Và cũng vì mất thăng bằng: "Kinh" nó vô tình cánh cửa vừa mở đã bị nó đẩy cho đóng sầm lại.
Hai anh em nó không đánh nhau nữa, nghiêm túc mà nghiên cứu cánh cửa:
"Thí dụ giờ mà mày chọt ngón tay dô cái nữa xem nó có mở được không nhóc."
"Oke oke, để em thử."
Nói là làm. Nó nghiêm túc, từ từ đưa ngón tay về phía cái ổ khóa.
"Tít tít!"
Cánh cửa vẫn kêu, vẫn là cái âm thanh quen thuộc ấy nhưng lần này, đèn nhấp nháy sắc đỏ.. của không nhận diện được vân tay của nó.. cánh cửa này nó.. không chịu mở ra a.
Bụng đói cồn cào, hai anh em bất lực nhìn nhau. Không còn cách nào khác nó.. móc cái điện thoại ra định gọi cho ông chủ phòng trọ của nó nhờ mở cửa giúp. Đột nhiên, cánh cửa khó ưa này tự động mở ra.. nó còn chưa kịp quay số.. và chắc chắn rằng chẳng có ai đụng vào cánh cửa này cả.
Hai anh em đứng nghệt ra đó, anh trai thậm chí còn vô thức thốt lên câu cảm thán:
"Cái c
Ánh cửa này nó bị khùng rồi hả? Hay vong nào nhập vào nó vậy?".
Hết chương 10
Hi/BOOK]
"Dạ anh ơi, mình có đặt hai phần bún bò ạ, em giao đến rồi đây anh. Anh xuống lấy giúp em ạ. Em cảm ơn!"
"Rồi rồi, oke, anh xuống ngay giờ, chờ xí nha."
Nói rồi anh lật đật đi lấy đồ ăn, nó thấy vậy cũng lẽo đẽo đi theo anh như một cái đuôi nhỏ.
Bước xuống đến nơi, tự nhiên gương mặt anh lộ rõ vẻ mặt hoang mang và không kém phần ngơ ngác:
"Chuyện gì nữa đây?"
"Chết tiệt a!"
Anh rõ vẻ khó chịu và bực mình.
"Chuyện gì vậy a?"
"Cái gì vậy? Á á á.. cái bà mày.. á á á."
Nó tự khi nào đã xuất hiện từ phía sau lưng anh. Anh có vẻ đang tập trung nghiên cứu điều gì đấy thì tự nhiên nó xuất hiện không phát ra tiếng động làm anh không kịp chuẩn bị mà phát ra tiếng chửi thề:
"Mé mày, mày tính mưu sát anh trai hay gì mà hù kỉu đó hả?"
Nó đứng ngay bên cạnh, vô tình bị tiếng hét của anh làm cho giật mình theo:
"Cái gì vậy ba? Có ai làm gì ba đâu mà ba la như bị chọc tiết thế?"
Anh nhìn nó có chút tức giận:
"Mắc gì tự nhiên mày hù tao?"
Nó thản nhiên đáp:
"Tại mấy người yếu bóng vía thôi, chứ ai thèm hù mấy người làm gì a."
Nó định nói tiếp cái gì đấy nhưng: "Reng reng.." một âm thanh quen thuộc. Là tiếng chuông điện thoại của anh đang vang lên inh ỏi:
"Alo, nghe."
"Dạ anh ơi, đồ ăn mình đặt sắp nguội rồi ạ, phiền anh xuống lấy nhanh nhanh giúp em ạ. Anh lấy nhanh để em còn giao đơn khác nữa a. Em cảm ơn nhiều ạ!"
Anh shipper một lần nữa gọi điện hối thúc anh xuống lấy thức ăn. Nhưng vấn đề là gọi anh vì đồ ăn sắp nguội hay là để giao đơn khác nhỉ, cái này chắc mỗi anh shipper ấy biết đáp án a.
Anh trai bị gọi điện hối nhanh nhẹn đáp lại:
"Rồi rồi, đang xuống, đang xuống, chờ xí anh xuống liền a."
Nói rồi anh cúp máy cái rụp, quay sang nhìn nó:
"Shipper gọi, kêu xuống lấy đồ ăn."
Nó nhìn anh, chớp chớp đôi mắt:
"Thì mình cũng xuống tới nơi rồi, mở cửa ra lấy chứ gì đâu a."
Anh lắc đầu tỏ vẻ bất lực:
"Vì vấn đề đến rồi đây."
Nó nghệch ra, không hiểu anh đang nói gì vô thức nghiêng đầu sang một bên, gãy gãy đầu'
"Dụ gì?"
Anh không nói gì cả, nghiên nhẹ người sang một bê để lộ ra cái ổ khóa vân tay. Cái ổ khóa này đã làm anh em nó phải đứng chờ bên ngoài khá lâu lúc vừa lên đến.
"Ờm.. khó nhằn rồi đây."
Nó nhìn vào cái ổ khóa vô tri, vô giác kia đôi lông mày bất giác nhíu chặt lại:
"Bạn hiền, hổng ấy bạn gọi cái ông" anh "chủ phòng trọ của bạn qua mở cửa cho tụi mình được hơm?"
"Hong!"
Nó ngay lập tức đáp lại lời anh mà chẳng thèm nghĩ suy.
Anh hoang mang:
"Mắc gì hong?"
"Mình mới lên mà chưa gì hành người ta đủ đường cũng kỳ anh ơi"
Nó rón rén trả lời anh.
Nghe được câu trả lời của nó anh bắt đầu đen mặt:
"Rồi mày tính đứng đây rồi nó vọng ra hé lô ông shipper hay gì? Người ta gọi điện hối từ nãy giờ."
Nó tỏ rõ vẻ khó chịu trên gương mặt:
"Nhưng mà.."
"Không nhưng nhị gì nữa hết. Đưa điện thoại đây."
Anh khá thiếu kiên nhẫn, chẳng thèm nghe nó nói hết câu mà đã tiếng đến giật cái điện thoại của nó để gọi cho ông chủ phòng trọ nhờ anh ta mở giúp cánh cửa. Hai anh em vào thế giằng co. Nó rõ ràng yếu thế hơn anh rất nhiều:
"Hai, hai, có gì từ từ nói anh ơi.. đau em"
Anh tức giận rồi:
"Thế mày định đứng đây đến chiều tối luôn à? Nhịn đói luôn à?"
Nói rồi, anh giật mạnh cái điện thoại từ trên tay nó, xong nhấc bổng nó lên để hạn chế hoạt động của nó.
"Tít tít.." đột nhiên cái cánh cửa phát ra âm thanh rồi tự động mở ra.
"Ê ê.."
Thì ra là do lúc bị nhấc bổng lên nó bị mất thăng bằng nên bám vào cánh cửa. Ngón tay vô tình chạm vào bộ cảm biến vân tay nên cánh cửa đã mở ra. Và cũng vì mất thăng bằng: "Kinh" nó vô tình cánh cửa vừa mở đã bị nó đẩy cho đóng sầm lại.
Hai anh em nó không đánh nhau nữa, nghiêm túc mà nghiên cứu cánh cửa:
"Thí dụ giờ mà mày chọt ngón tay dô cái nữa xem nó có mở được không nhóc."
"Oke oke, để em thử."
Nói là làm. Nó nghiêm túc, từ từ đưa ngón tay về phía cái ổ khóa.
"Tít tít!"
Cánh cửa vẫn kêu, vẫn là cái âm thanh quen thuộc ấy nhưng lần này, đèn nhấp nháy sắc đỏ.. của không nhận diện được vân tay của nó.. cánh cửa này nó.. không chịu mở ra a.
Bụng đói cồn cào, hai anh em bất lực nhìn nhau. Không còn cách nào khác nó.. móc cái điện thoại ra định gọi cho ông chủ phòng trọ của nó nhờ mở cửa giúp. Đột nhiên, cánh cửa khó ưa này tự động mở ra.. nó còn chưa kịp quay số.. và chắc chắn rằng chẳng có ai đụng vào cánh cửa này cả.
Hai anh em đứng nghệt ra đó, anh trai thậm chí còn vô thức thốt lên câu cảm thán:
"Cái c
Ánh cửa này nó bị khùng rồi hả? Hay vong nào nhập vào nó vậy?".
Hết chương 10
Hi/BOOK]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.