Chương 14
Minh Hi
15/01/2024
Nó vừa dứt lời giây trước, giây sau đột nhiên có một ngón tay chọt vào
từ cái lỗ nhỏ cạnh cái khóa vân tay rồi cái cụp _ cái cửa trời đánh đột
nhiên mở ra, thân ảnh một người đàn ông to lớn vạm vỡ bước vào.
Chưa kịp hoàn hồn, theo phản xạ nó hét toáng lên:
"Ôi má ơi, má ơi cứu con!"
Rồi vội lùi phía sau lấy tay che đi mặt mình. Được vài giây nó hí hí tay ra, lén nhìn qua kẽ tay xem rốt cuộc là ai. Qua kẽ tay, nó thấy người đàn ông đang đứng im lặng như một bức tượng không động đậy gì cả.
Qua kẽ tay, nó không thể nào nhìn rõ mặt của anh ta chứ đừng nói là phản ứng khuôn mặt.
Do anh ta đứng ngược sáng nên nó cũng chẳng biết anh ta là ai. Giờ đây, nó gần như đã hồi hồn lại rồi tự nhiên thấy ngại thật sự, tự nhiên la làng, tự nhiên dô tri thấy sợ.. ngại a, xấu hổ cực kỳ.
Lúc này, anh trai từ trên cầu thang nghe thấy tiếng la của nó vội chạy xuống như một tên điên, lao nhanh lao nhanh như một cơn gió xuống rồi hét to:
"Sao vậy? Có chuyện gì à?"
Nó quay sang nhìn anh, ấp a ấp úng:
"Dạ!"
Anh trai kia giờ đây mới lên tiếng, gương mặt anh ta cũng đổ vài giọt mồ hôi hột:
"Ơ, anh cũng không biết nữa."
"Tự nhiên, tự nhiên anh vừa mở cửa ra là em ấy đã la lên như thế rồi."
"Anh cũng chịu thua!"
Nói đến đây cả hai người đàn ông cùng một lúc quay sang nhìn nó khó hiểu làm mặt nó đỏ ửng lên vì ngại, trông như đánh phấn lên mặt. Nó ấp a ấp úng:
"Em.. em đang đứng trước cửa."
"Tự nhiên cái cánh cửa mở ra.. làm em giật mình."
"Hên mà lùi về sau kịp, không thì nó đập lên mặt rồi."
Nói đến đây ông "anh" chủ phòng trọ có vẻ ngượng nghịu nói:
"À vấn đề này cho anh xin lỗi."
"Anh không biết có người đứng ở bên trong."
Từ phía sau, một cú vả kinh hồn bạt vía vào đầu nó:
"Con này ngu."
"Aaaaaa.. tự nhiên đánh em?" Nó hét toáng lên trong sự bất lực.
"Tự nhiên đứng trước cửa."
"Đứng ngay đó người ta không biết mày đứng đây người ta đẩy cửa vào là đúng rồi."
"Tao nói lỡ mà đụng trúng đi ha!"
"Thì sao?" Nó ngơ ngác hỏi.
"*. Thì đau chứ sao. Ngu!" Anh phát cọc trả lời.
Nó tự nhiên bị chửi thì mặt hầm hầm muốn cãi lại nhưng không biết phải cải thế nào.
Thấy bầu không khí đang dần nóng lên "anh" chủ phòng trọ lúc này mới cất tiếng nói.
"Ờm.. anh xin lỗi!"
"Nhưng anh nghĩ giờ làm lại vân tay cho em nó nha."
Hai anh em nghe thấy thế thì cũng không nói tiếng nào im lặng bẽn lẽn mà đi lại gần anh ta hơn.
"Nhờ anh ạ!"
Nói rồi nó như lần trước đưa ngón tay về phía "anh" chủ phòng trọ chọt chọt, vẻ mặt vẫn đỏ lên còn đôi chút xấu hổ mà cũng chẳng biết là xấu hổ hay là khó chịu với anh trai nữa.
"Anh" chủ phòng trọ cười cười trong bất lực. Cầm lấy điện thoại thiết lập cái gì đấy rồi quay sang cầm ngón tay nó ấn vào cái ổ khóa vân vài cái, nó cũng không nhớ cụ thể là anh ta ấn bao nhiêu lần vào nữa, chỉ biết là ấn ngón tay cho đên khi lắp đầy những khoảng trống vân tay được hiển thị trong điện thoại của "anh" chủ phòng trọ.
"Xong rồi. Giờ anh đóng cửa lại rồi em mở ra thử coi được không rồi mình tính tiếp."
Nói rồi anh ta bước ra ngoài rồi đóng cửa cái cạch lại để lại nó và anh trai ở lại bên trong. Nó đứng trước cánh cửa, tự tin đưa tay lại mở khóa vân tay mở cửa.
"Ủa? Ủa ủa."
"Dụ gì?" Anh tò mò hỏi.
Nó không trả lời anh mà tiếp tục ấn liên tục liên tục trên cái ổ khóa vân tay xong rồi mới nói:
"Em không mở cửa được!"
"Ủa, sao không mở được vậy?" "Anh" chủ phòng trọ đứng bên ngoài nói. Vừa nói anh vừa thò tay vào mở cửa.
"Đưa tay anh xem nào!" anh nói tiếp.
"Dạ!" Nói rồi nó đưa tay cho "anh" chủ phòng trọ xem.
"Trời ơi!" Anh ta nói.
"Tay gì mà không có cái dấu vân tay nào hết vậy?"
"Để anh xem những ngón khác nào."
Nói rồi anh ta dò xét tất cả các ngón tay khác trên lòng bàn tay của nó.
Quả thật dấu vân tay của nó khá là mờ thậm chí là có ngọn không thấy vân tay đâu.
"Tay vầy rồi sau làm mật khẩu đây!" Anh cảm thán.
"Để anh xem xem lấy ngón nào làm được đây." Nói rồi anh nghiêm túc nghiên cứu ngón tay của nó.
* * *
Lúc lâu sau
Sau thời gian mò mẫm cuối cùng ông "anh" chủ phòng trọ và nó cũng đã cài đặt được khóa vân tay. Mừng hết lớn.
"Tao chưa thấy con nào có cái dấu vân tay như của mày."
"Làm đổ mồ hôi hột luôn đó." Anh ta nói.
"Dạ, em cảm ơn ạ!" Nó lễ phép đáp lại lời anh.
Chưa kịp để nó có phản ứng tiếp theo, ông "anh" chủ phòng trọ đã đóng sầm cửa lại làm hai anh em nó giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Từ bên ngoài anh ta nói vọng vào:
"Em mở cửa lại cái nữa cho chắc nào."
"Dạ."
Nó nghe anh nói thế thì cũng nhanh nhẹn làm theo đưa tay ấn vào trong cái khóa một lần, hai lần, ba lần cuối cùng của cũng mở ra.
Nó cười tự hào:
"Quá tam ba bận a."
"Cả chục bận rồi chứ ba bận cái quần què." Anh trai đứng kế bên thật biết đâm xuồng bể a.
Lúc này "anh" chủ phòng trọ bước vào nói:
"Thế này xem như cũng tạm được rồi."
"Sau này nếu như không vào được thì cứ nhắn anh, anh mở từ xa cho em."
"Dạ em cảm ơn ạ!" Nó lễ phép đáp lời.
Lại nói tiếp:
"À anh ơi, mình thật sự phải lấy ngón này làm vân tay ạ?"
Nói rồi nó nhìn
Vào ngón tay giữa của mình.
Anh trai đứng kế bên bật cười ha hả.
Hết chương 14
Chưa kịp hoàn hồn, theo phản xạ nó hét toáng lên:
"Ôi má ơi, má ơi cứu con!"
Rồi vội lùi phía sau lấy tay che đi mặt mình. Được vài giây nó hí hí tay ra, lén nhìn qua kẽ tay xem rốt cuộc là ai. Qua kẽ tay, nó thấy người đàn ông đang đứng im lặng như một bức tượng không động đậy gì cả.
Qua kẽ tay, nó không thể nào nhìn rõ mặt của anh ta chứ đừng nói là phản ứng khuôn mặt.
Do anh ta đứng ngược sáng nên nó cũng chẳng biết anh ta là ai. Giờ đây, nó gần như đã hồi hồn lại rồi tự nhiên thấy ngại thật sự, tự nhiên la làng, tự nhiên dô tri thấy sợ.. ngại a, xấu hổ cực kỳ.
Lúc này, anh trai từ trên cầu thang nghe thấy tiếng la của nó vội chạy xuống như một tên điên, lao nhanh lao nhanh như một cơn gió xuống rồi hét to:
"Sao vậy? Có chuyện gì à?"
Nó quay sang nhìn anh, ấp a ấp úng:
"Dạ!"
Anh trai kia giờ đây mới lên tiếng, gương mặt anh ta cũng đổ vài giọt mồ hôi hột:
"Ơ, anh cũng không biết nữa."
"Tự nhiên, tự nhiên anh vừa mở cửa ra là em ấy đã la lên như thế rồi."
"Anh cũng chịu thua!"
Nói đến đây cả hai người đàn ông cùng một lúc quay sang nhìn nó khó hiểu làm mặt nó đỏ ửng lên vì ngại, trông như đánh phấn lên mặt. Nó ấp a ấp úng:
"Em.. em đang đứng trước cửa."
"Tự nhiên cái cánh cửa mở ra.. làm em giật mình."
"Hên mà lùi về sau kịp, không thì nó đập lên mặt rồi."
Nói đến đây ông "anh" chủ phòng trọ có vẻ ngượng nghịu nói:
"À vấn đề này cho anh xin lỗi."
"Anh không biết có người đứng ở bên trong."
Từ phía sau, một cú vả kinh hồn bạt vía vào đầu nó:
"Con này ngu."
"Aaaaaa.. tự nhiên đánh em?" Nó hét toáng lên trong sự bất lực.
"Tự nhiên đứng trước cửa."
"Đứng ngay đó người ta không biết mày đứng đây người ta đẩy cửa vào là đúng rồi."
"Tao nói lỡ mà đụng trúng đi ha!"
"Thì sao?" Nó ngơ ngác hỏi.
"*. Thì đau chứ sao. Ngu!" Anh phát cọc trả lời.
Nó tự nhiên bị chửi thì mặt hầm hầm muốn cãi lại nhưng không biết phải cải thế nào.
Thấy bầu không khí đang dần nóng lên "anh" chủ phòng trọ lúc này mới cất tiếng nói.
"Ờm.. anh xin lỗi!"
"Nhưng anh nghĩ giờ làm lại vân tay cho em nó nha."
Hai anh em nghe thấy thế thì cũng không nói tiếng nào im lặng bẽn lẽn mà đi lại gần anh ta hơn.
"Nhờ anh ạ!"
Nói rồi nó như lần trước đưa ngón tay về phía "anh" chủ phòng trọ chọt chọt, vẻ mặt vẫn đỏ lên còn đôi chút xấu hổ mà cũng chẳng biết là xấu hổ hay là khó chịu với anh trai nữa.
"Anh" chủ phòng trọ cười cười trong bất lực. Cầm lấy điện thoại thiết lập cái gì đấy rồi quay sang cầm ngón tay nó ấn vào cái ổ khóa vân vài cái, nó cũng không nhớ cụ thể là anh ta ấn bao nhiêu lần vào nữa, chỉ biết là ấn ngón tay cho đên khi lắp đầy những khoảng trống vân tay được hiển thị trong điện thoại của "anh" chủ phòng trọ.
"Xong rồi. Giờ anh đóng cửa lại rồi em mở ra thử coi được không rồi mình tính tiếp."
Nói rồi anh ta bước ra ngoài rồi đóng cửa cái cạch lại để lại nó và anh trai ở lại bên trong. Nó đứng trước cánh cửa, tự tin đưa tay lại mở khóa vân tay mở cửa.
"Ủa? Ủa ủa."
"Dụ gì?" Anh tò mò hỏi.
Nó không trả lời anh mà tiếp tục ấn liên tục liên tục trên cái ổ khóa vân tay xong rồi mới nói:
"Em không mở cửa được!"
"Ủa, sao không mở được vậy?" "Anh" chủ phòng trọ đứng bên ngoài nói. Vừa nói anh vừa thò tay vào mở cửa.
"Đưa tay anh xem nào!" anh nói tiếp.
"Dạ!" Nói rồi nó đưa tay cho "anh" chủ phòng trọ xem.
"Trời ơi!" Anh ta nói.
"Tay gì mà không có cái dấu vân tay nào hết vậy?"
"Để anh xem những ngón khác nào."
Nói rồi anh ta dò xét tất cả các ngón tay khác trên lòng bàn tay của nó.
Quả thật dấu vân tay của nó khá là mờ thậm chí là có ngọn không thấy vân tay đâu.
"Tay vầy rồi sau làm mật khẩu đây!" Anh cảm thán.
"Để anh xem xem lấy ngón nào làm được đây." Nói rồi anh nghiêm túc nghiên cứu ngón tay của nó.
* * *
Lúc lâu sau
Sau thời gian mò mẫm cuối cùng ông "anh" chủ phòng trọ và nó cũng đã cài đặt được khóa vân tay. Mừng hết lớn.
"Tao chưa thấy con nào có cái dấu vân tay như của mày."
"Làm đổ mồ hôi hột luôn đó." Anh ta nói.
"Dạ, em cảm ơn ạ!" Nó lễ phép đáp lại lời anh.
Chưa kịp để nó có phản ứng tiếp theo, ông "anh" chủ phòng trọ đã đóng sầm cửa lại làm hai anh em nó giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Từ bên ngoài anh ta nói vọng vào:
"Em mở cửa lại cái nữa cho chắc nào."
"Dạ."
Nó nghe anh nói thế thì cũng nhanh nhẹn làm theo đưa tay ấn vào trong cái khóa một lần, hai lần, ba lần cuối cùng của cũng mở ra.
Nó cười tự hào:
"Quá tam ba bận a."
"Cả chục bận rồi chứ ba bận cái quần què." Anh trai đứng kế bên thật biết đâm xuồng bể a.
Lúc này "anh" chủ phòng trọ bước vào nói:
"Thế này xem như cũng tạm được rồi."
"Sau này nếu như không vào được thì cứ nhắn anh, anh mở từ xa cho em."
"Dạ em cảm ơn ạ!" Nó lễ phép đáp lời.
Lại nói tiếp:
"À anh ơi, mình thật sự phải lấy ngón này làm vân tay ạ?"
Nói rồi nó nhìn
Vào ngón tay giữa của mình.
Anh trai đứng kế bên bật cười ha hả.
Hết chương 14
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.