Chương 2
Minh Hi
23/12/2023
Buổi tối, ở nhà anh.
Có con nhỏ nằm đung đưa trên chiếc võng trước sân. Nhà nó khá gần nhà anh, ba mẹ nó với ba mẹ anh cũng là hàng xóm thân thiết, họ xem nhau là anh em ruột rà. Việc nó ở nhà anh đến tối cũng không có việc gì, nếu lỡ có ở nhà anh khuya quá thì nó bắt anh dắt về nhà thôi.
"Ui, mới ăn no, nằm hoài vậy sao tiêu hóa được hả?"
Anh từ trong nhà đi ra, hình như anh vừa rửa xong đóng chén đũa sau khi mọi người ăn xong. Anh tuy miện tiện, ăn nói thường không biết suy nghĩ, hay nóng nảy, một lời không hợp thì đánh người ta, thậm chí là vát cây rượt người ta chạy cùng làng khắp xóm. Nhưng ở nhà, anh là là người con, người cháu giỏi giang. Ngôi nhà này cũng là một phần công sức của anh gây dựng nên.
Nó nằm trên võng đung đưa, miệng nói
"Em lười lắm, nằm võng thích hơn, gió mát rượi thích chết đi được"
Miệng nó thì nói vậy chứ thật ra nó đang chửi thề trong lòng. Tại sao anh không nói sớm chứ nói sớm thì đâu như bây giờ - bụng khó chịu chết đi được làm gì còn sức mà đi nỗi nữa chứ muốn về nhà lắm đó chứ mà đi không nỗi nữa thì phải làm sao bây giờ.
"Hai ơi!"
Nó the thẻ cất giọng. Anh giật mình nhìn nó anh mắt khó hiểu!
"À, ờm.. chuyện là.. em!"
Tự nhiên nó ấp úng làm anh hoang mang thật sự:
"Dụ gì?, nói!"
Anh cất tiếng làm con nhỏ đã ấp úng giờ đây còn thêm phần ngập ngừng:
"Em.. Hình như em ăn nhiều quá.. giờ bụng khó chịu quá à. Mà khuya rồi, em phải về nhà không ba mẹ lo á"
Bụng nó ngày càng khó chịu, cái cảm giác no căng rồi cứ đau âm ỉ lâu lâu lại nhói lên đau từng cơn khiến người nó toát cả mồ hôi, mặt nó trắng bệt, đôi môi tái nhợt.
Thấy nó như vậy anh cũng hoảng:
"Đã nói là đừng ăn nhiều mà không chịu nghe; mày ăn nữa đi, ăn đi, còn kìa, ăn xong rồi nằm tiếp đi tao."
Anh miệng thì mắng nó, tay lại sờ lên trán nó.. lạnh toát làm anh lo quá!
"Bây giờ không về nhà mày nữa, bước vô phòng nằm đi, tao đi mua thuốc cho mà uống."
Ba mẹ anh thương nó lắm, chăm nó từ nhỏ đến lớn. Lúc nhỏ, ba mẹ nó đi làm ăn xa gởi nó sang nhà anh ở, ba mẹ anh coi nó như con ruột mà chăm sóc lắng nên khi họ xây nhà mới họ đã xây luôn cho nó một căn phòng. Mà hình như từ khi nó hiểu chuyện đến giờ.. nó không còn ngủ lại trong căn phòng đó nữa.. hình như nó không muốn trở thành con gái của ba mẹ anh chút nào hoặc là căn phòng đó có rào cản gì chăng khiến nó không muốn bước vào căn phòng đó, vào chơi thì được còn ở lại qua đêm thì không.
"Thôi.. Em muốn về nhà hơn"
"Về nhà chắc có thuốc mà"
Thấy nó kiên quyết như vậy anh vừa giận vừa tức lại vừa lo:
"Má, con này, về thì về, tao đưa mày về.."
Nó cười hì hì, mà mỗi khi cười hay làm gì động thì bụng nó lại nhói lên cơn đau. Bây giờ, đến nói còn không nói được thì nó làm sao về nhà được đây. Ây da.. bài toán này thật nan giải.
Thấy nó đi đứng khó khăn, anh tiến lên trước, xoay lưng về phía nó, khụy một chân xuống, miệng hô:
"Trèo lên!"
À, thì ra anh muốn cõng nó về nhà. Nhà nó cách nhà anh không xa chỉ tám, chín chục mét thôi bình thường nó phóng một cái là tới mà bây giờ việc di chuyển với nó mà nói giống như một cực hình vậy.
"Ò!"
Nó cất giọng the thẻ trả lời.
Trên con đường làng. Trời mới nhá nhem tối, anh cõng nó trên lưng sảy bước đi. Bước chân của anh nhẹ nhàng, anh bước từng bước chậm rãi, anh sợ đi nhanh quá làm động đến nó, nó đau.
Nó nằm trên lưng anh êm lắm và ấm áp nữa cảm giác giống như được che chở vậy, bình yên lắm. Có lẽ vì đau quá, nó ngủ thiếp đi trên lưng anh lúc nào không hay nữa
Giờ đây, sau anh thấy đường về nhà nó sao xa quá, rõ ràng mới trưa nay phóng một xíu là đến rồi mà. Cũng phải, trên lưng anh có một báo vật nhỏ _ em gái anh, em gái anh bệnh mất rồi. Cảm nhận được tiếng thở đều của nó, anh biết nó ngủ mất rồi. Anh bước từng bước chân nhẹ nhàng sợ em gái tỉnh giấc. Đường làng lúc chập tối im ắng lắm, chỉ nghe tiếng ve, tiếng dế kêu ngày hè, bình yên lắm. Anh mong giất ngủ của em cũng bình yên như thế, mong rằng trong giất ngủ em sẽ không bị cơn đau xâu xé.
Nó chợt tỉnh dậy trong giấc ngủ say, hình như là do cơn đau nhói lên làm nó thức.
Nó về đến nhà lúc nào không hay, sắc trời giờ này chắc cũng đã khuya, nó nhìn qua cửa sổ giờ chẳng thấy bụi cây cạnh nhà. Chợt, bụng nó nhói lên, lồng ngực thấp thỏm.. nó muốn nôn. Nó chạy vội ra khỏi phòng, lao vào nhà vệ sinh nôn thóc nôn tháo. Mẹ nó chạy theo xem sao. Thấy mẹ, nó òa khóc nức nở, nó khó chịu lắm, cực kỳ khó chịu. Nó cảm thấy như mình sắp chết đến nơi.
Hết chương 2.
Có con nhỏ nằm đung đưa trên chiếc võng trước sân. Nhà nó khá gần nhà anh, ba mẹ nó với ba mẹ anh cũng là hàng xóm thân thiết, họ xem nhau là anh em ruột rà. Việc nó ở nhà anh đến tối cũng không có việc gì, nếu lỡ có ở nhà anh khuya quá thì nó bắt anh dắt về nhà thôi.
"Ui, mới ăn no, nằm hoài vậy sao tiêu hóa được hả?"
Anh từ trong nhà đi ra, hình như anh vừa rửa xong đóng chén đũa sau khi mọi người ăn xong. Anh tuy miện tiện, ăn nói thường không biết suy nghĩ, hay nóng nảy, một lời không hợp thì đánh người ta, thậm chí là vát cây rượt người ta chạy cùng làng khắp xóm. Nhưng ở nhà, anh là là người con, người cháu giỏi giang. Ngôi nhà này cũng là một phần công sức của anh gây dựng nên.
Nó nằm trên võng đung đưa, miệng nói
"Em lười lắm, nằm võng thích hơn, gió mát rượi thích chết đi được"
Miệng nó thì nói vậy chứ thật ra nó đang chửi thề trong lòng. Tại sao anh không nói sớm chứ nói sớm thì đâu như bây giờ - bụng khó chịu chết đi được làm gì còn sức mà đi nỗi nữa chứ muốn về nhà lắm đó chứ mà đi không nỗi nữa thì phải làm sao bây giờ.
"Hai ơi!"
Nó the thẻ cất giọng. Anh giật mình nhìn nó anh mắt khó hiểu!
"À, ờm.. chuyện là.. em!"
Tự nhiên nó ấp úng làm anh hoang mang thật sự:
"Dụ gì?, nói!"
Anh cất tiếng làm con nhỏ đã ấp úng giờ đây còn thêm phần ngập ngừng:
"Em.. Hình như em ăn nhiều quá.. giờ bụng khó chịu quá à. Mà khuya rồi, em phải về nhà không ba mẹ lo á"
Bụng nó ngày càng khó chịu, cái cảm giác no căng rồi cứ đau âm ỉ lâu lâu lại nhói lên đau từng cơn khiến người nó toát cả mồ hôi, mặt nó trắng bệt, đôi môi tái nhợt.
Thấy nó như vậy anh cũng hoảng:
"Đã nói là đừng ăn nhiều mà không chịu nghe; mày ăn nữa đi, ăn đi, còn kìa, ăn xong rồi nằm tiếp đi tao."
Anh miệng thì mắng nó, tay lại sờ lên trán nó.. lạnh toát làm anh lo quá!
"Bây giờ không về nhà mày nữa, bước vô phòng nằm đi, tao đi mua thuốc cho mà uống."
Ba mẹ anh thương nó lắm, chăm nó từ nhỏ đến lớn. Lúc nhỏ, ba mẹ nó đi làm ăn xa gởi nó sang nhà anh ở, ba mẹ anh coi nó như con ruột mà chăm sóc lắng nên khi họ xây nhà mới họ đã xây luôn cho nó một căn phòng. Mà hình như từ khi nó hiểu chuyện đến giờ.. nó không còn ngủ lại trong căn phòng đó nữa.. hình như nó không muốn trở thành con gái của ba mẹ anh chút nào hoặc là căn phòng đó có rào cản gì chăng khiến nó không muốn bước vào căn phòng đó, vào chơi thì được còn ở lại qua đêm thì không.
"Thôi.. Em muốn về nhà hơn"
"Về nhà chắc có thuốc mà"
Thấy nó kiên quyết như vậy anh vừa giận vừa tức lại vừa lo:
"Má, con này, về thì về, tao đưa mày về.."
Nó cười hì hì, mà mỗi khi cười hay làm gì động thì bụng nó lại nhói lên cơn đau. Bây giờ, đến nói còn không nói được thì nó làm sao về nhà được đây. Ây da.. bài toán này thật nan giải.
Thấy nó đi đứng khó khăn, anh tiến lên trước, xoay lưng về phía nó, khụy một chân xuống, miệng hô:
"Trèo lên!"
À, thì ra anh muốn cõng nó về nhà. Nhà nó cách nhà anh không xa chỉ tám, chín chục mét thôi bình thường nó phóng một cái là tới mà bây giờ việc di chuyển với nó mà nói giống như một cực hình vậy.
"Ò!"
Nó cất giọng the thẻ trả lời.
Trên con đường làng. Trời mới nhá nhem tối, anh cõng nó trên lưng sảy bước đi. Bước chân của anh nhẹ nhàng, anh bước từng bước chậm rãi, anh sợ đi nhanh quá làm động đến nó, nó đau.
Nó nằm trên lưng anh êm lắm và ấm áp nữa cảm giác giống như được che chở vậy, bình yên lắm. Có lẽ vì đau quá, nó ngủ thiếp đi trên lưng anh lúc nào không hay nữa
Giờ đây, sau anh thấy đường về nhà nó sao xa quá, rõ ràng mới trưa nay phóng một xíu là đến rồi mà. Cũng phải, trên lưng anh có một báo vật nhỏ _ em gái anh, em gái anh bệnh mất rồi. Cảm nhận được tiếng thở đều của nó, anh biết nó ngủ mất rồi. Anh bước từng bước chân nhẹ nhàng sợ em gái tỉnh giấc. Đường làng lúc chập tối im ắng lắm, chỉ nghe tiếng ve, tiếng dế kêu ngày hè, bình yên lắm. Anh mong giất ngủ của em cũng bình yên như thế, mong rằng trong giất ngủ em sẽ không bị cơn đau xâu xé.
Nó chợt tỉnh dậy trong giấc ngủ say, hình như là do cơn đau nhói lên làm nó thức.
Nó về đến nhà lúc nào không hay, sắc trời giờ này chắc cũng đã khuya, nó nhìn qua cửa sổ giờ chẳng thấy bụi cây cạnh nhà. Chợt, bụng nó nhói lên, lồng ngực thấp thỏm.. nó muốn nôn. Nó chạy vội ra khỏi phòng, lao vào nhà vệ sinh nôn thóc nôn tháo. Mẹ nó chạy theo xem sao. Thấy mẹ, nó òa khóc nức nở, nó khó chịu lắm, cực kỳ khó chịu. Nó cảm thấy như mình sắp chết đến nơi.
Hết chương 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.