Chương 4
Minh Hi
23/12/2023
Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng cũng đã đến ngày nhập học của nó mất rồi. Lần này, nó không đi cùng ba mẹ nữa, nó tự mình đặt xe đi thôi, cứ nghĩ nó sẽ cô đơn trên chuyến xe lên đường đi tới Sài Gòn hoa lệ thế nào, chắc mấy tiếng trên xe sẽ buồn lắm. Bước lên chiếc xe trung chuyển chở đến bến xe lòng nó nao nức không lời nào tả hết. Đột nhiên chú lái xe cất giọng trầm trầm:
"Con chờ chú một xíu nha nhóc, chú chạy vô trong xí đóng một người nữa"
Nó ngờ ngợ, nó không biết là hôm nay chỗ nó có ai lên Thành phố nữa, hay có bạn nào đồng trang lứa với nó cũng xách cặp lên Sài Gòn như nó mà nó không biết đây. Tự nhiên nó hồi hộp ghê nơi không biết ai sẽ đồng hành cùng nó trên chuyến đi này đây, hy vọng là một người gần gũi với nó.
Chiếc xe bon bon trên cung đường làng, bỗng dừng chân tại một ngôi nhà quen thuộc:
"Ủa?"
Nó thốt lên ngạc nhiên, chưa kịp hoàn hồn, một thân ảnh nhanh nhẹn đã phóng lên xe ngồi cạnh nó.
"Gì đây?"
Nó cất giọng chanh chua, đến bác tài xế con giật hết cả người.
"Con này, dô diên, có xí diên dùng gì chết liền á"
Anh ta đáp lại cái chất giọng chanh chua của nó. Nó chẳng nể nang gì anh mà tiếp tục chất vấn:
"Đi đâu đây?"
"Đi làm chứ đâu, con này hỏi ngu"
"Ủa, rồi xe ông đâu?"
"Ở nhà chứ đâu"
"Rồi mắc gì hỏng chạy xe mà đi xe khách?"
"Tao thích, được chưa"
Chưa để nó kịp nói tiếp, anh đã nháy mắt cho nó nhìn về hướng bác tài xế. Thông qua cái gương trên xe, nó nhìn thấy vẻ mặt của bác tài xế đúng hoang mang, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bầu không khí lúc này thật ngượng ngùng, tự nhiên nó thấy xấu hổ kinh khủng, không những thế nó còn giận anh nữa. Chính anh là người làm nó đánh mất hình tượng người con gái dịu dàng trong mắt chú tài xế. Lúc này, nó thật muốn bay qua cắn anh một cái thật mạnh cho hả dạ, nhưng thôi, nó phải nhịn, nó không muốn mất hình tượng trong mắt chú tài xế. À không, phải nói là nó muốn vớt vát chút gì đó gọi là hình tượng tốt đẹp của nó đối với chú tài xế ấy mà.
Nó quay sang nhìn anh, thấy cái vẻ mặt khinh khỉnh đầy đắc ý của anh khiến nó không nhịn được mà thò tay nhéo vào đùi anh.
"Ui da"
"Câm miệng"
Anh thốt lên đau đớn nhưng bị nó chặn họng mất rồi. Anh chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng cơn đau ở bắp đùi. Con này nó biết ý, nó nhéo có chút xíu mà làm anh đúng đau luôn. Anh thật sự muốn hét lên thật to để giải tỏa cơn đau a, mà.. anh lại chẳng dám thốt lên câu chữ nào.
Bác tài xế chứng khiến hết thảy mọi việc. Bác đang tập trung lái xe mà con nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn, hình như ngay cả bác.. nhìn thôi cũng thấy nó thốn cỡ nào. Bác lái xe đường quốc lộ, rất nhanh sẽ đến bến xe. Nó giờ đây, chẳng còn xí hình tượng nào trong mắt bác tài xế xe trung chuyển và nó dường như cũng biết điều đấy nên cũng không thèm thu lại sự chanh chua của mình, thẳng tay xử đẹp thằng anh thích khịa của mình.
Rất nhanh đã đến bến xe, lúc này nó mới thả tay ra khỏi bắp đùi anh, anh đau đớn xoa xoa đùi. Ý là anh mặc một cái quần Tây vải khá dày mà còn đau đến thế.
Nó một chân đạp anh xuống xe rồi nó xuống theo. Nó cất giọng phàn nàn:
"Sao anh lề mề thế không biết"
"Đến rồi không xuống, muốn tui bế hay gì?"
"Từ từ, con này"
Anh cất giọng trả lời.
Giờ đây, bác tài xế đã quá quen với cặp anh em này rồi nên thấy nó hành xử như vậy cũng không có ý kiến gì cả:
"Từ từ cho anh xuống rồi con xuống sao nha bé"
Nghe bác tài xế nói tự nhiên mặt nó đỏ bừng, nó quên mất còn bác tài xế ở đây. Giờ nó chỉ muốn tìm cái hố nào để chui xuống.
"Kìa, hố kìa" anh chỉ tay vào cái hố rác to đùng bên cạnh ý nói nó nhảy xuống đó đi.
Thấy anh trêu, nó phùng mang trợn má rồi lại lao vào tiếp tục cấu xé mặc cho anh van lạy xin tha. Bác tài xế thấy cảnh này thì buồn cười thôi rồi, vừa muốn đi lại tách hai đứa này ra lạy vừa muốn để xem hai đứa này cấu xé nhau đến khi nào.
Rất nhanh, nó đã hụt hơi, nó ngồi trên cái ghế nhựa chờ xe đến rước, miệng lải nhải:
"Y da, mệt chết tui rồi, tại anh không á"
"Tao có làm gì mày đâu" anh giọng ủy khuất trả lời.
Thời gian ngồi chờ xe đến bến đón khách quả thật rất lâu, mặc cho hai anh em nó ngồi trên ghế mòn mỏi đợi chờ:
"Hi, lâu rồi không ngồi chờ xe như vầy nữa, hoài niệm thật sự" anh cất tiếng nói. Cũng phải, chắc cả 7, 8 năm gì đó anh không đi xe khách như vậy rồi tại anh cũng đã mua xe ô tô rồi nên cần gì chờ đợi chi cho mệt, muốn đi đâu là đi, không bị giới hạn thời gian. Trước nghe tin nó lên Sài Gòn học, anh cũng có ý chở nó lên thành phố bằng xe của anh mà nó tự chối rồi. Không hiểu sao giờ anh lại rảnh rỗi đi
Xe khách với nó nữa.
Hết chương 4
"Con chờ chú một xíu nha nhóc, chú chạy vô trong xí đóng một người nữa"
Nó ngờ ngợ, nó không biết là hôm nay chỗ nó có ai lên Thành phố nữa, hay có bạn nào đồng trang lứa với nó cũng xách cặp lên Sài Gòn như nó mà nó không biết đây. Tự nhiên nó hồi hộp ghê nơi không biết ai sẽ đồng hành cùng nó trên chuyến đi này đây, hy vọng là một người gần gũi với nó.
Chiếc xe bon bon trên cung đường làng, bỗng dừng chân tại một ngôi nhà quen thuộc:
"Ủa?"
Nó thốt lên ngạc nhiên, chưa kịp hoàn hồn, một thân ảnh nhanh nhẹn đã phóng lên xe ngồi cạnh nó.
"Gì đây?"
Nó cất giọng chanh chua, đến bác tài xế con giật hết cả người.
"Con này, dô diên, có xí diên dùng gì chết liền á"
Anh ta đáp lại cái chất giọng chanh chua của nó. Nó chẳng nể nang gì anh mà tiếp tục chất vấn:
"Đi đâu đây?"
"Đi làm chứ đâu, con này hỏi ngu"
"Ủa, rồi xe ông đâu?"
"Ở nhà chứ đâu"
"Rồi mắc gì hỏng chạy xe mà đi xe khách?"
"Tao thích, được chưa"
Chưa để nó kịp nói tiếp, anh đã nháy mắt cho nó nhìn về hướng bác tài xế. Thông qua cái gương trên xe, nó nhìn thấy vẻ mặt của bác tài xế đúng hoang mang, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bầu không khí lúc này thật ngượng ngùng, tự nhiên nó thấy xấu hổ kinh khủng, không những thế nó còn giận anh nữa. Chính anh là người làm nó đánh mất hình tượng người con gái dịu dàng trong mắt chú tài xế. Lúc này, nó thật muốn bay qua cắn anh một cái thật mạnh cho hả dạ, nhưng thôi, nó phải nhịn, nó không muốn mất hình tượng trong mắt chú tài xế. À không, phải nói là nó muốn vớt vát chút gì đó gọi là hình tượng tốt đẹp của nó đối với chú tài xế ấy mà.
Nó quay sang nhìn anh, thấy cái vẻ mặt khinh khỉnh đầy đắc ý của anh khiến nó không nhịn được mà thò tay nhéo vào đùi anh.
"Ui da"
"Câm miệng"
Anh thốt lên đau đớn nhưng bị nó chặn họng mất rồi. Anh chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng cơn đau ở bắp đùi. Con này nó biết ý, nó nhéo có chút xíu mà làm anh đúng đau luôn. Anh thật sự muốn hét lên thật to để giải tỏa cơn đau a, mà.. anh lại chẳng dám thốt lên câu chữ nào.
Bác tài xế chứng khiến hết thảy mọi việc. Bác đang tập trung lái xe mà con nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn, hình như ngay cả bác.. nhìn thôi cũng thấy nó thốn cỡ nào. Bác lái xe đường quốc lộ, rất nhanh sẽ đến bến xe. Nó giờ đây, chẳng còn xí hình tượng nào trong mắt bác tài xế xe trung chuyển và nó dường như cũng biết điều đấy nên cũng không thèm thu lại sự chanh chua của mình, thẳng tay xử đẹp thằng anh thích khịa của mình.
Rất nhanh đã đến bến xe, lúc này nó mới thả tay ra khỏi bắp đùi anh, anh đau đớn xoa xoa đùi. Ý là anh mặc một cái quần Tây vải khá dày mà còn đau đến thế.
Nó một chân đạp anh xuống xe rồi nó xuống theo. Nó cất giọng phàn nàn:
"Sao anh lề mề thế không biết"
"Đến rồi không xuống, muốn tui bế hay gì?"
"Từ từ, con này"
Anh cất giọng trả lời.
Giờ đây, bác tài xế đã quá quen với cặp anh em này rồi nên thấy nó hành xử như vậy cũng không có ý kiến gì cả:
"Từ từ cho anh xuống rồi con xuống sao nha bé"
Nghe bác tài xế nói tự nhiên mặt nó đỏ bừng, nó quên mất còn bác tài xế ở đây. Giờ nó chỉ muốn tìm cái hố nào để chui xuống.
"Kìa, hố kìa" anh chỉ tay vào cái hố rác to đùng bên cạnh ý nói nó nhảy xuống đó đi.
Thấy anh trêu, nó phùng mang trợn má rồi lại lao vào tiếp tục cấu xé mặc cho anh van lạy xin tha. Bác tài xế thấy cảnh này thì buồn cười thôi rồi, vừa muốn đi lại tách hai đứa này ra lạy vừa muốn để xem hai đứa này cấu xé nhau đến khi nào.
Rất nhanh, nó đã hụt hơi, nó ngồi trên cái ghế nhựa chờ xe đến rước, miệng lải nhải:
"Y da, mệt chết tui rồi, tại anh không á"
"Tao có làm gì mày đâu" anh giọng ủy khuất trả lời.
Thời gian ngồi chờ xe đến bến đón khách quả thật rất lâu, mặc cho hai anh em nó ngồi trên ghế mòn mỏi đợi chờ:
"Hi, lâu rồi không ngồi chờ xe như vầy nữa, hoài niệm thật sự" anh cất tiếng nói. Cũng phải, chắc cả 7, 8 năm gì đó anh không đi xe khách như vậy rồi tại anh cũng đã mua xe ô tô rồi nên cần gì chờ đợi chi cho mệt, muốn đi đâu là đi, không bị giới hạn thời gian. Trước nghe tin nó lên Sài Gòn học, anh cũng có ý chở nó lên thành phố bằng xe của anh mà nó tự chối rồi. Không hiểu sao giờ anh lại rảnh rỗi đi
Xe khách với nó nữa.
Hết chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.