Chương 24: Đứa Bé Xảy Ra Chuyện
Dumy
12/12/2023
"Chuyện tôi sống như thế nào cô quan tâm lắm sao? Rất tiếc là phải báo tin buồn cho cô là hiện tại tôi sống rất vui vẻ, hạnh phúc, có chồng yêu thương, không như ai đó, dù có mang tài sản hay thân thể ra để dụ dỗ thì cũng không có được một người đàn ông thật sự yêu mình!"
Hoắc Khuynh Tư cô từ trước không phải kẻ yếu đuối nhu nhược, cô không trêu chọc châm biếm tới ai nhưng nếu ai đó đụng tới thì cô sẽ trả lại cho họ gấp 10, gấp 100 lần.
"Cô..." sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt Hứa Nhã Phù. Con nhỏ ti tiện này, chuyện đã như vậy mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy được! Tức chết cô mà.
"Không ngờ Hoắc tiểu thư cao cao tại thượng lại có thể sống hạnh phúc được với tên đã cưỡng gian mình, xem ra khẩu vị của cô nặng thật đó, thích bị cưỡng hiếp đến thế à? Đúng là có tình thú mà! Vậy con của tên hiếp dâm và của nữ vương nên gọi là gì nhỉ? Nghiệp chủng được không? Hahaha!"
Không để bản thân thất thế Hứa Phù Nhã đanh đá đáp trả.
Nghẹn họng trước lời nói dè bỉu xem thường của cô ta, Hoắc Khuynh Tư tức giận khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể run lên, khoé mắt đã ẩm ướt.
"Vị tiểu thư này, sao cô lại độc miệng như vậy? Tiểu thư của tôi có cưới hỏi đàng hoàng, ai là tên hiếp dâm? Cậu chủ là một bác sĩ tâm đức vẹn toàn, tài giỏi lại phong độ. Cô không nên đánh giá thấp xem thường người khác như vậy? Đó gọi là khẩu nghiệp đó! Tiểu thư chúng ta về thôi, con đi như vậy là đủ rồi!"
Dì Lâm thấy tiểu thư mình bị bắt nạt thì lên tiếng bảo vệ.
"Bà già quê mùa này là ai mà dám lên tiếng ở đây? Tôi với chủ của bà đang nói chuyện, bà có quyền gì mà xen vào, tốt nhất nên ngậm cái miệng lại cho tôi!"
Hứa Nhã Phù chua ngoa mắng lại.
"Dì Lâm chúng ta về thôi, ở đây có con chó mắc bệnh điên nên mới sửa bậy như vậy!"
Hoắc Khuynh Tư đứng dậy kéo lấy tay dì Lâm quay người bỏ đi.
"Các người... aaa tức chết cô mà!"
Lúc này điện thoại trong giỏ vang lên khiến cô ả đành phải bắt máy nghe
"Alo..... được, tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay"
Công việc phát sinh buộc Hứa Nhã Phù phải đi ngay, nếu không cô sẽ không buông tha cho Hoắc Khuynh Tư dễ dàng như vậy đâu.
Vừa vào đến cổng, nước mắt kiềm nén nãy giờ của Hoắc Khuynh Tư cũng tuôn trào. Nhạy cảm lúc mang thai khiến cô cảm thấy phẫn uất cùng nhục nhã mà cô đang chịu tất cả là do cái tên Đàm Dịch Khiêm đó, cô chưa hề trêu chọc hắn, thậm chí tránh hắn còn không kịp. Vậy mà ông trời lại trêu ngươi cô, bắt cô phải ở bên cạnh hắn!
"Tiểu thư, con đừng khóc, cô gái đó toàn nói bậy bạ, con đừng để tâm, không sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng đó. Ngoan, vào nhà lên phòng nằm nghỉ ngơi đi, dì Lâm xuống bếp hầm canh gà cho con, một loáng là có thể ăn ngay!"
Dì Lâm lên tiếng an ủi cô, mới đầu bà chỉ muốn tiểu thư ra ngoài cho thư giãn đầu óc gân cốt, vậy mà lại xảy ra chuyện này. Đúng là hôm nay bước chân trái ra đường rồi!
Hoắc Khuynh Tư lấy tay lau lấy giọt nước mắt còn sót lại trên mặt, đầu mũi cũng đã ửng hồng, khàn giọng nói
"Con cần yên tĩnh nghỉ ngơi, đến bữa dì không cần gọi con, con không muốn ăn!"
Nói rồi tiến về cầu thang lê thân thể nặng nề về phòng.
"Hizzz, mọi chuyện lại xấu hơn, cậu chủ lại phải chịu khổ tiếp rồi"
Dì Lâm thở dài khẽ lắc đầu rồi đi vào phòng bếp làm việc của mình.
————//————
Hôm nay vì có ca phẫu thuật quan trọng bắt buộc Đàm Dịch Khiêm phải mổ chính nên đến 9g tối anh mới về tới nhà.
Không khí trong nhà rất yên tĩnh, có thể nghe rõ được tiếng kim đồng hồ chạy, vừa định bước chân lên cầu thang đã thấy dì Lâm còn bận rộn trong nhà bếp nên anh đứng im lại cất tiếng hỏi:
"Dì Lâm, trễ rồi, dì còn nấu gì sao"
"À, rôi đang hâm lại canh cho tiểu thư, bữa tối nay tiểu thư chưa ăn gì cả, dì có mang lên từ chiều nhưng lúc nãy lên lấy bát thì thấy vẫn còn nguyên"
Dì Lâm giải thích.
"Sao cô ấy lại không chịu ăn? Cô ấy bị làm sao?"
Lo lắng hiện rõ qua lời nói cùng phản ứng của Đàm Dịch Khiêm. Lúc này dì Lâm mới từ tốn kể lại sự việc buổi chiều cho anh nghe.
Sau khi nghe xong, khuôn mặt đã mang chút mệt mỏi nay lại thêm phần lo âu trầm tĩnh lên tiếng:
"Để con mang canh lên cho cô ấy, trễ rồi dì đi nghỉ ngơi đi"
"Được, vậy cậu mang bát canh này lên cho tiểu thư nhé, nếu cần thêm gì cứ gọi dì"
Dì Lâm hiểu chuyện sau khi đưa bát canh cho anh cũng nhanh chóng đi về phòng của mình.
Nhận lấy dĩa đựng bát canh, Đàm Dịch Khiêm bước lên lầu tiến về căn phòng của cô. Gõ cửa mấy cái đợi một lúc cũng không thấy tiếng động gì, anh lo lắng đẩy nhẹ cửa tiến vào. Bên trong tối mờ, đèn ngủ cũng không bật, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo men theo khung cửa sổ đang mở rọi vào, rèm cửa màu trắng đang bay bay trong gió. Không khí mang chút gì đó thật u thương.
Tim của anh chợt co rút lại, đặt cái dĩa đang cầm trên tay xuống bàn, bước nhanh đi tới bên giường cô đang nằm, ngồi xổm xuống khẽ vén mái tóc đang che khuất gần hết gương mặt trắng mịn của Hoắc Khuynh Tư. Cảm giác từ bàn tay lập tức nhận thấy có cái gì đó không đúng, toàn thân cô sao lạnh ngắt thế này?
"Khuynh Tư, tỉnh lại"
Anh vỗ nhẹ mặt của cô, nhưng gọi thế nào cô cũng không tỉnh. Nhanh chóng mở đèn lớn lên, dưới ánh đèn sáng rọi, mặt cô trắng bệch không có chút huyết sắc, mép váy màu trắng dính một chút máu. Màu sắc chói mắt kia làm trái tim anh hoảng sợ cực độ. Vén váy cô lên thì phát hiện trên quần lót cùng bắp đùi trắng như tuyết đều là màu đỏ tươi.
"Khuynh Tư, Hoắc Khuynh Tư, em có nghe thấy anh nói không?"
Dùng 2 bàn tay nắm bả vai cô khẽ lay.
Lúc này dường như ý thức đã phục hồi lại, cô cố gắng mở đôi mắt vẫn còn mê man, giọng thều thào:
"Bụng tôi, đau quá.."
Hoắc Khuynh Tư cô từ trước không phải kẻ yếu đuối nhu nhược, cô không trêu chọc châm biếm tới ai nhưng nếu ai đó đụng tới thì cô sẽ trả lại cho họ gấp 10, gấp 100 lần.
"Cô..." sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt Hứa Nhã Phù. Con nhỏ ti tiện này, chuyện đã như vậy mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy được! Tức chết cô mà.
"Không ngờ Hoắc tiểu thư cao cao tại thượng lại có thể sống hạnh phúc được với tên đã cưỡng gian mình, xem ra khẩu vị của cô nặng thật đó, thích bị cưỡng hiếp đến thế à? Đúng là có tình thú mà! Vậy con của tên hiếp dâm và của nữ vương nên gọi là gì nhỉ? Nghiệp chủng được không? Hahaha!"
Không để bản thân thất thế Hứa Phù Nhã đanh đá đáp trả.
Nghẹn họng trước lời nói dè bỉu xem thường của cô ta, Hoắc Khuynh Tư tức giận khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể run lên, khoé mắt đã ẩm ướt.
"Vị tiểu thư này, sao cô lại độc miệng như vậy? Tiểu thư của tôi có cưới hỏi đàng hoàng, ai là tên hiếp dâm? Cậu chủ là một bác sĩ tâm đức vẹn toàn, tài giỏi lại phong độ. Cô không nên đánh giá thấp xem thường người khác như vậy? Đó gọi là khẩu nghiệp đó! Tiểu thư chúng ta về thôi, con đi như vậy là đủ rồi!"
Dì Lâm thấy tiểu thư mình bị bắt nạt thì lên tiếng bảo vệ.
"Bà già quê mùa này là ai mà dám lên tiếng ở đây? Tôi với chủ của bà đang nói chuyện, bà có quyền gì mà xen vào, tốt nhất nên ngậm cái miệng lại cho tôi!"
Hứa Nhã Phù chua ngoa mắng lại.
"Dì Lâm chúng ta về thôi, ở đây có con chó mắc bệnh điên nên mới sửa bậy như vậy!"
Hoắc Khuynh Tư đứng dậy kéo lấy tay dì Lâm quay người bỏ đi.
"Các người... aaa tức chết cô mà!"
Lúc này điện thoại trong giỏ vang lên khiến cô ả đành phải bắt máy nghe
"Alo..... được, tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay"
Công việc phát sinh buộc Hứa Nhã Phù phải đi ngay, nếu không cô sẽ không buông tha cho Hoắc Khuynh Tư dễ dàng như vậy đâu.
Vừa vào đến cổng, nước mắt kiềm nén nãy giờ của Hoắc Khuynh Tư cũng tuôn trào. Nhạy cảm lúc mang thai khiến cô cảm thấy phẫn uất cùng nhục nhã mà cô đang chịu tất cả là do cái tên Đàm Dịch Khiêm đó, cô chưa hề trêu chọc hắn, thậm chí tránh hắn còn không kịp. Vậy mà ông trời lại trêu ngươi cô, bắt cô phải ở bên cạnh hắn!
"Tiểu thư, con đừng khóc, cô gái đó toàn nói bậy bạ, con đừng để tâm, không sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng đó. Ngoan, vào nhà lên phòng nằm nghỉ ngơi đi, dì Lâm xuống bếp hầm canh gà cho con, một loáng là có thể ăn ngay!"
Dì Lâm lên tiếng an ủi cô, mới đầu bà chỉ muốn tiểu thư ra ngoài cho thư giãn đầu óc gân cốt, vậy mà lại xảy ra chuyện này. Đúng là hôm nay bước chân trái ra đường rồi!
Hoắc Khuynh Tư lấy tay lau lấy giọt nước mắt còn sót lại trên mặt, đầu mũi cũng đã ửng hồng, khàn giọng nói
"Con cần yên tĩnh nghỉ ngơi, đến bữa dì không cần gọi con, con không muốn ăn!"
Nói rồi tiến về cầu thang lê thân thể nặng nề về phòng.
"Hizzz, mọi chuyện lại xấu hơn, cậu chủ lại phải chịu khổ tiếp rồi"
Dì Lâm thở dài khẽ lắc đầu rồi đi vào phòng bếp làm việc của mình.
————//————
Hôm nay vì có ca phẫu thuật quan trọng bắt buộc Đàm Dịch Khiêm phải mổ chính nên đến 9g tối anh mới về tới nhà.
Không khí trong nhà rất yên tĩnh, có thể nghe rõ được tiếng kim đồng hồ chạy, vừa định bước chân lên cầu thang đã thấy dì Lâm còn bận rộn trong nhà bếp nên anh đứng im lại cất tiếng hỏi:
"Dì Lâm, trễ rồi, dì còn nấu gì sao"
"À, rôi đang hâm lại canh cho tiểu thư, bữa tối nay tiểu thư chưa ăn gì cả, dì có mang lên từ chiều nhưng lúc nãy lên lấy bát thì thấy vẫn còn nguyên"
Dì Lâm giải thích.
"Sao cô ấy lại không chịu ăn? Cô ấy bị làm sao?"
Lo lắng hiện rõ qua lời nói cùng phản ứng của Đàm Dịch Khiêm. Lúc này dì Lâm mới từ tốn kể lại sự việc buổi chiều cho anh nghe.
Sau khi nghe xong, khuôn mặt đã mang chút mệt mỏi nay lại thêm phần lo âu trầm tĩnh lên tiếng:
"Để con mang canh lên cho cô ấy, trễ rồi dì đi nghỉ ngơi đi"
"Được, vậy cậu mang bát canh này lên cho tiểu thư nhé, nếu cần thêm gì cứ gọi dì"
Dì Lâm hiểu chuyện sau khi đưa bát canh cho anh cũng nhanh chóng đi về phòng của mình.
Nhận lấy dĩa đựng bát canh, Đàm Dịch Khiêm bước lên lầu tiến về căn phòng của cô. Gõ cửa mấy cái đợi một lúc cũng không thấy tiếng động gì, anh lo lắng đẩy nhẹ cửa tiến vào. Bên trong tối mờ, đèn ngủ cũng không bật, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo men theo khung cửa sổ đang mở rọi vào, rèm cửa màu trắng đang bay bay trong gió. Không khí mang chút gì đó thật u thương.
Tim của anh chợt co rút lại, đặt cái dĩa đang cầm trên tay xuống bàn, bước nhanh đi tới bên giường cô đang nằm, ngồi xổm xuống khẽ vén mái tóc đang che khuất gần hết gương mặt trắng mịn của Hoắc Khuynh Tư. Cảm giác từ bàn tay lập tức nhận thấy có cái gì đó không đúng, toàn thân cô sao lạnh ngắt thế này?
"Khuynh Tư, tỉnh lại"
Anh vỗ nhẹ mặt của cô, nhưng gọi thế nào cô cũng không tỉnh. Nhanh chóng mở đèn lớn lên, dưới ánh đèn sáng rọi, mặt cô trắng bệch không có chút huyết sắc, mép váy màu trắng dính một chút máu. Màu sắc chói mắt kia làm trái tim anh hoảng sợ cực độ. Vén váy cô lên thì phát hiện trên quần lót cùng bắp đùi trắng như tuyết đều là màu đỏ tươi.
"Khuynh Tư, Hoắc Khuynh Tư, em có nghe thấy anh nói không?"
Dùng 2 bàn tay nắm bả vai cô khẽ lay.
Lúc này dường như ý thức đã phục hồi lại, cô cố gắng mở đôi mắt vẫn còn mê man, giọng thều thào:
"Bụng tôi, đau quá.."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.