Chương 33: Thay Đổi Thái Độ
Dumy
12/12/2023
Gần cả tháng nay, từ buổi tối bắt gặp Đàm Dịch Khiêm uống say, Hoắc Khuynh Tư rất ít gặp anh, cô còn cảm giác được dường như anh muốn tránh mặt mình, nếu có thấy thì cũng sẽ lạnh nhạt quay mặt sang hướng khác, đi ngang qua cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Chuyện này là sao đây? Cô đâu có làm gì anh ta, thậm chí thời gian gần đây cô còn khó hiểu đối với bản thân mình không còn bài xích anh ta như trước nữa, vậy mà thái độ bây giờ coi cô như người không tồn tại là sao? Cái tên đáng ghét khó hiểu này!
Hoắc Khuynh Tư nhíu mày khó chịu vì hành động của Đàm Dịch Khiêm, từ trước tới nay chỉ có cô là làm lơ người khác chứ chưa từng có ai lơ cô như tên đàn ông mặt thối đó! Được lắm, muốn chiến tranh lạnh với tôi sao? Xem ai thắng ai?
Tức giận ném chiếc giỏ xách xuống giường rồi lấy bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm xả nước tẩy rửa những mệt mỏi cả ngày nay. Mặc chiếc áo ngủ hai dây bằng lụa màu xanh đậm ra khỏi phòng tắm thì bất ngờ thấy được tiểu bảo bối đang ôm con cá voi nhỏ ngồi ngay ngắn trên giường. Mắt thấy cô từ nhà tắm bước ra thì vội lao xuống giường chạy lại ôm lấy hông, giọng điệu nũng nịu:
"Mami, ba nói ngày mai sẽ chở con sẽ về quê chơi với bà nội và cô một tháng, con muốn tối nay được ngủ cùng mẹ được không? Con không muốn xa mẹ lâu như vậy đâu?"
"Sao lại đi lâu như vậy?"
Hoắc Khuynh Tư tò mò hỏi lại con trai.
"Ba nói con đang được nghỉ hè, mẹ lại bận nhiều việc, ông bà ngoại đang đi du lịch không ai chăm sóc con được nên ba nói sẽ chở con về quê với bà nội!"
Khuôn mặt trắng hồng phụng phịu cảm thấy tủi thân của con trai làm cô đau lòng, dịu dàng nói.
"Không phải còn bà Lâm và ba con sao? Tại sao lại muốn mang con về quê?"
"Ba nói sắp tới ba phải đi công tác, bà Lâm lại đang bị bệnh, không đủ sức khoẻ để chăm sóc cho con được."
Tiểu Hiên hẽ chu đôi môi đỏ ngẹn ngào nói.
"Mami, tối nay cho tiểu Hiên ngủ cùng mami nha, sắp tới rất lâu con không được gặp mami, con sẽ nhớ mami nhìu lắm"
Mỉm cười ngọt ngào với tiểu bảo bối, khẽ khom người bế con trai đặt lên giường lớn:
"Vậy tối nay mami sẽ ôm tiểu Hiên ngủ nha!"
"Yeahh, con muốn ngày nào cũng được ôm mami ngủ như hôm nay, nếu có ba ngủ cùng chắc chắn sẽ rất vui!"
Cậu bé tiểu Hiên vô tư nói.
"Vậy con muốn ngủ cùng mẹ hay ngủ cùng ba?!"
Tay Hoắc Khuynh Tư khẽ vuốt lấy mái tóc mềm mỏng của con trai thử hỏi.
"Con muốn ngủ cùng cả hai người, từ trước tới giờ con chưa bao giờ được ôm ba và mami cùng nhau ngủ cả?"
Đôi môi khẽ chu ra, khuôn mặt xụ xuống, đôi mắt to tròn cũng đã ửng hồng rơm rớm nước mắt.
"Mami, có phải tiểu Hiên không ngoan nên mami không thương con sao? Ở trường học các bạn đều nói rằng mami không thương con, thậm chí có bạn còn nói rằng con không có mami nên chẳng bao giờ thấy mami tới đón con tan học cả?"
Câu nói của con trai làm tim cô chợt co rút lại, đau lòng không thôi. Con trai bảo bối của cô, từ trước tới nay chỉ vì không muốn thua cuộc trước người đàn ông đó mà cô đã lơ là không quan tâm cảm nhận suy nghĩ của con trai, đã vậy lại còn thường xuyên tỏ thái độ lạnh lùng chán ghét, người làm mẹ như cô thật tệ hại xấu xa mà! Nước mắt không kìm lại được từ hốc mắt khẽ chảy xuống gối.
"Mami, sao mami lại khóc, có phải do tiểu Hiên lại nói lung tung rồi không? Con sẽ không nói nữa, mami đừng khóc!"
Lấy bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt bên khoé mi của Hoắc Khuynh Tư, cậu bé dỗ dành lấy mẹ mình.
"Không phải, tiểu Hiên rất ngoan, là do mami không tốt, vậy sau này mỗi ngày tan học mami sẽ tới trường đón con được không?"
Hoắc Khuynh Tư nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, giọng khàn khàn khẽ nói.
"Thật sao? Từ nay mami sẽ tới trường học đón con thật chứ? Mami phải giữ lời hứa đó?"
Cậu bé tiểu Hiên mừng rỡ nói lớn, hai mắt mở to sáng rực rõ, mami nói từ nay về sau sẽ tới trường đón cậu, thật có nằm mơ cậu cũng chưa tưởng tượng tới ngày hôm nay, được mami ôm vào lòng, còn dịu dàng nói sẽ tới trường học đón cậu. Cậu sẽ không còn bị các bạn xem thường nữa. Thật là vui vẻ hạnh phúc biết bao!
"Con không tin mami sao? Vậy chúng ta ngoắc tay được không? Nếu ai không thực hiện sẽ bị phạt, còn bị phạt gì sẽ do người kia yêu cầu"
Hoắc Khuynh Tư bật cười vì hành động của con trai.
" Mami vậy chúng ta ngoắc tay đi, yeah, từ nay tiểu Hiên được mẹ tới trường học đón rồi! Thật là vui!"
"Được rồi, giờ thì chúng ta mau ngủ thôi"
Nhẹ nhàng ôm con trai vào lòng, khẽ chỉnh lại ánh đèn ngủ xuống mức vừa phải, lâu lắm rồi cô chưa cảm thấy hạnh phúc như lúc này!
Đôi khi hạnh phúc thật đơn giản!
Giấc ngủ nhanh chóng tới với hai mẹ con, trong giấc mơ khoé miệng không tự giác cũng khẽ cong lên!
Chuyện này là sao đây? Cô đâu có làm gì anh ta, thậm chí thời gian gần đây cô còn khó hiểu đối với bản thân mình không còn bài xích anh ta như trước nữa, vậy mà thái độ bây giờ coi cô như người không tồn tại là sao? Cái tên đáng ghét khó hiểu này!
Hoắc Khuynh Tư nhíu mày khó chịu vì hành động của Đàm Dịch Khiêm, từ trước tới nay chỉ có cô là làm lơ người khác chứ chưa từng có ai lơ cô như tên đàn ông mặt thối đó! Được lắm, muốn chiến tranh lạnh với tôi sao? Xem ai thắng ai?
Tức giận ném chiếc giỏ xách xuống giường rồi lấy bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm xả nước tẩy rửa những mệt mỏi cả ngày nay. Mặc chiếc áo ngủ hai dây bằng lụa màu xanh đậm ra khỏi phòng tắm thì bất ngờ thấy được tiểu bảo bối đang ôm con cá voi nhỏ ngồi ngay ngắn trên giường. Mắt thấy cô từ nhà tắm bước ra thì vội lao xuống giường chạy lại ôm lấy hông, giọng điệu nũng nịu:
"Mami, ba nói ngày mai sẽ chở con sẽ về quê chơi với bà nội và cô một tháng, con muốn tối nay được ngủ cùng mẹ được không? Con không muốn xa mẹ lâu như vậy đâu?"
"Sao lại đi lâu như vậy?"
Hoắc Khuynh Tư tò mò hỏi lại con trai.
"Ba nói con đang được nghỉ hè, mẹ lại bận nhiều việc, ông bà ngoại đang đi du lịch không ai chăm sóc con được nên ba nói sẽ chở con về quê với bà nội!"
Khuôn mặt trắng hồng phụng phịu cảm thấy tủi thân của con trai làm cô đau lòng, dịu dàng nói.
"Không phải còn bà Lâm và ba con sao? Tại sao lại muốn mang con về quê?"
"Ba nói sắp tới ba phải đi công tác, bà Lâm lại đang bị bệnh, không đủ sức khoẻ để chăm sóc cho con được."
Tiểu Hiên hẽ chu đôi môi đỏ ngẹn ngào nói.
"Mami, tối nay cho tiểu Hiên ngủ cùng mami nha, sắp tới rất lâu con không được gặp mami, con sẽ nhớ mami nhìu lắm"
Mỉm cười ngọt ngào với tiểu bảo bối, khẽ khom người bế con trai đặt lên giường lớn:
"Vậy tối nay mami sẽ ôm tiểu Hiên ngủ nha!"
"Yeahh, con muốn ngày nào cũng được ôm mami ngủ như hôm nay, nếu có ba ngủ cùng chắc chắn sẽ rất vui!"
Cậu bé tiểu Hiên vô tư nói.
"Vậy con muốn ngủ cùng mẹ hay ngủ cùng ba?!"
Tay Hoắc Khuynh Tư khẽ vuốt lấy mái tóc mềm mỏng của con trai thử hỏi.
"Con muốn ngủ cùng cả hai người, từ trước tới giờ con chưa bao giờ được ôm ba và mami cùng nhau ngủ cả?"
Đôi môi khẽ chu ra, khuôn mặt xụ xuống, đôi mắt to tròn cũng đã ửng hồng rơm rớm nước mắt.
"Mami, có phải tiểu Hiên không ngoan nên mami không thương con sao? Ở trường học các bạn đều nói rằng mami không thương con, thậm chí có bạn còn nói rằng con không có mami nên chẳng bao giờ thấy mami tới đón con tan học cả?"
Câu nói của con trai làm tim cô chợt co rút lại, đau lòng không thôi. Con trai bảo bối của cô, từ trước tới nay chỉ vì không muốn thua cuộc trước người đàn ông đó mà cô đã lơ là không quan tâm cảm nhận suy nghĩ của con trai, đã vậy lại còn thường xuyên tỏ thái độ lạnh lùng chán ghét, người làm mẹ như cô thật tệ hại xấu xa mà! Nước mắt không kìm lại được từ hốc mắt khẽ chảy xuống gối.
"Mami, sao mami lại khóc, có phải do tiểu Hiên lại nói lung tung rồi không? Con sẽ không nói nữa, mami đừng khóc!"
Lấy bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt bên khoé mi của Hoắc Khuynh Tư, cậu bé dỗ dành lấy mẹ mình.
"Không phải, tiểu Hiên rất ngoan, là do mami không tốt, vậy sau này mỗi ngày tan học mami sẽ tới trường đón con được không?"
Hoắc Khuynh Tư nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, giọng khàn khàn khẽ nói.
"Thật sao? Từ nay mami sẽ tới trường học đón con thật chứ? Mami phải giữ lời hứa đó?"
Cậu bé tiểu Hiên mừng rỡ nói lớn, hai mắt mở to sáng rực rõ, mami nói từ nay về sau sẽ tới trường đón cậu, thật có nằm mơ cậu cũng chưa tưởng tượng tới ngày hôm nay, được mami ôm vào lòng, còn dịu dàng nói sẽ tới trường học đón cậu. Cậu sẽ không còn bị các bạn xem thường nữa. Thật là vui vẻ hạnh phúc biết bao!
"Con không tin mami sao? Vậy chúng ta ngoắc tay được không? Nếu ai không thực hiện sẽ bị phạt, còn bị phạt gì sẽ do người kia yêu cầu"
Hoắc Khuynh Tư bật cười vì hành động của con trai.
" Mami vậy chúng ta ngoắc tay đi, yeah, từ nay tiểu Hiên được mẹ tới trường học đón rồi! Thật là vui!"
"Được rồi, giờ thì chúng ta mau ngủ thôi"
Nhẹ nhàng ôm con trai vào lòng, khẽ chỉnh lại ánh đèn ngủ xuống mức vừa phải, lâu lắm rồi cô chưa cảm thấy hạnh phúc như lúc này!
Đôi khi hạnh phúc thật đơn giản!
Giấc ngủ nhanh chóng tới với hai mẹ con, trong giấc mơ khoé miệng không tự giác cũng khẽ cong lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.