Yêu Thầm Là Chuyện Một Người

Chương 89: Cạnh tranh và Đố Kị

Thiên Di

23/06/2021

Một thực tập sinh nữ mở cửa nhà vệ sinh đi vào một buồng nhỏ, nghe thấy tiếng buồng đã khóa thì ba người từ bên ngoài mở cửa nhà vệ sinh rón ra rón rén đi vào, một người đứng canh cửa, một người cầm cây lau nhà còn người kia cầm một chậu nước đầy.

Bọn họ ra tay với ý định xấu, người cầm cây lau nhà chèn vào khóa xoay của buồng vệ sinh khiến người bên trong không thể mở được cửa. Nhìn thấy cô ta đã xong việc còn tránh đường cho mình, cô gái ấy bước nhẹ đến gần cánh cửa buồng nhón chân, dứt khoát xối hết nước trong chậu vào bên trong buồng đó

“Aaaa…” Nghe thấy tiếng hét và tiếng đập của không ngừng từ bên trong, bọn họ nhanh chóng cầm chậu nước chuồn ra khỏi nhà vệ sinh. Cô gái giữ cửa còn không quên đặt biển thông báo nhà vệ sinh đang được dọn dẹp chắn ngang cửa ra vào

Tổ phụ trách bước vào khu làm việc chính của công ty đã thấy vị tổng tài cùng thư ký đứng chờ sẵn ở quầy lễ tân nhìn thấy người phụ trách liền hoan hỉ cười tươi giơ tay chào đón: “Mộ tổng”

Mộ Ngôn tiến nhanh về phía trước bắt lấy tay vị tổng tài khách sáo: “Xin chào”

“Xin chào… Xin chào. Lúc trước chúng ta từng gặp nhau rồi. Nhưng cũng thật sự xin lỗi vì tối hôm qua là vòng chung kết của “Nhóm nhạc nữ debut” của chúng tôi. Vạn tổng chúng tôi đã bận rộn cả đêm nên vừa về tới công ty. Bây giờ đang khảo sát thực tập sinh trong phòng tập.”

“Ừm, không sao. Vậy chúng ta đợi ngài ấy một chút” Mộ Ngôn gật đầu thông cảm, sau liền quay người chỉ về những người đang đứng sau lưng mình giới thiệu: “Họ là tổ công tác mà chúng tôi đặc biệt thành lập cho Vạn Hoa. Vậy thì phiền anh đưa chúng tôi đi tham quan các bộ phận của Vạn Tinh một chút”

Anh ta nhanh chóng gật đầu, dịch người đưa tay mời gọi mở lối cho tổ phụ trách đi: “OK không có vấn đề. Vậy tôi sẽ dẫn mọi người đi tìm hiểu tình hình. Nào các vị, xin mời hướng này. Đi thôi”

“Nào các vị đây là phòng trang điểm. Bình thường trước khi nghệ sĩ của chúng tôi ra thông cáo, đều sẽ được trang điểm và chụp ảnh ở đây”

“Mời vào bên trong, đây là phòng họp. Chút nữa chúng ta sẽ tiến hành cuộc họp ở đây”

“Đây là bộ phận hành chính, bên kia là phòng tài vụ. Khu vực phía trước là bộ phận quản lý nghệ sĩ, bộ phận PR của chúng tôi. Còn khu vực làm việc của một số phòng ban chủ yếu như kinh doanh sẽ là ở đây”

Đi qua mỗi khu vực anh ta đều sẽ chỉ dẫn tận tình, sau khi nghe thấy âm thanh phát ra qua tai nghe anh ta liền thông báo, chỉ tay về hướng 5 giờ nơi có thang máy: “Vạn tổng đang đợi chúng ta ở tầng trên. Tôi dẫn mọi người lên đó. Đi thôi mời đi bên này”

“Eii mọi người lên trước nhé, tôi đi vệ sinh đã. Chút nữa sẽ tìm mọi người” Dương Ái Linh vỗ nhẹ cánh tay của Thẩm Hi thông báo. Thẩm Hi mỉm cười gật đầu “Được”, hai người chia ra hai ngả

Tổ người theo thang máy đi lên một khu tập luyện rất rộng với màn kính bản lớn xung quanh, người phụ trách của Vạn Hoa chỉ tay vào bên trong nói: “Mộ tổng, đây là phòng tập luyện của chúng tôi, bình thường các nghệ sĩ, thực tập sinh đều sẽ luyện tập ở đây. Chúng ta vào bên trong xem chút nhé!”

Bên trong một nhóm thực tập sinh nữ mặc đồng phục đen thoải mái cùng nhau tập lại động tác, người phụ trách đi vào bên trong vỗ tay dành lấy sự chú ý của họ: “Tập hợp một chút”

Bọn họ nhanh chóng nghe lệnh đứng thành một hàng ngang

“Giới thiệu với mọi người chút nhé, vị này là Mộ Ngôn, Mộ tổng của bộ phận đầu tư ngân hàng UP, CEO của VTV. Còn có đoàn đội của anh ấy, hôm nay tới đây để thẩm định”

“Mộ Tổng, xin chào anh”

“Xin chào mọi người”

Một người đàn ông đang ngồi quay lưng với bọn họ để xem vũ công balle tập luyện nghe thấy người phụ trách giới thiệu liền ngoảnh đầu lại đồng thời đứng dậy đi về phía bọn họ

Mộ Ngôn mỉm cười thân thiện với nhóm thực tập sinh, người phụ trách hỏi anh có yêu cầu gì muốn nói cứ nói với bọn họ, anh gật đầu: “Thế nào, bình thường mọi người tập luyện có mệt không?”



Chưa kịp hỏi xong thì người đàn ông đi tới ho vài cái mọi người đổ dồn ánh mắt lên anh ta, người phụ trách nhắc nhở: “Mộ tổng, đây là Vạn tổng của chúng tôi”

Mộ Ngôn nhanh chóng bắt kịp đưa tay ra thân thiện: “Vạn tổng”

Người đàn ông đó nhận lấy cái bắt tay: “Xin chào Mộ tổng” rồi quay mắt sang nhìn người phụ nữ bên cạnh Mộ Ngôn dơ tay ra: “Kiều tổng, vinh hạnh”

“Ngại quá, vừa nãy giúp vũ đoàn tập luyện không thể ra chào hỏi các vị ngay được” Hai người bắt lấy tay nhau khi buông ra, anh ta quay lại nhìn Mộ Ngôn giọng có chút khàn nói

“Không sao”

“Mộ tổng, Vạn tổng của chúng tôi là vì thức đêm làm việc nên mới bị ngất nhập viện. Bây giờ mới hồi phục vừa để ý tới cuộc thi vừa tập luyện. Anh giúp chúng tôi khuyên anh ấy với ạ” Một thực tập sinh trong hàng bất bình lên tiếng vì tổng tài của mình cơ thể không được khỏe vẫn gắng gượng

Mộ Ngôn lắng nghe cô ta giải trình rồi quay sang Vạn tổng mỉm cười: “Vạn tổng, anh nên chú ý sức khỏe”

Lộc Vũ nghi hoặc quay sang nói nhỏ với Chung Hứa Thu đang đứng sát bên: “Vạn Sơn là người như này à?”

“Họ còn vất vả hơn tôi nhiều” Vạn Sơn sắc mặt nhợt nhạt vẫn cố gắng cười với Mộ Ngôn rồi quay người qua nói với nhóm thực tập sinh: “Cố gắng tập luyện, không được lười nhác đâu nhé”

Nhóm thực tập sinh cúi nhẹ người nhận lệnh: “Vâng ạ, thưa Vạn tổng”

Dương Ái Linh bước đến gần nhà vệ sinh nhìn thấy tấm biển đang dọn dẹp, sắc mặt không vui liền quay gót rời đi thì nghe tiếng động ở bên trong. Đại khái là tiếng đập cửa khiến cô dừng chân ngay tức thì.

“Có ai không?” Nghe thấy tiếng cầu cứu, cô nhanh chóng quay người mở cửa nhà vệ sinh chạy vào, nhìn thấy tất cả cánh cửa buồng vệ sinh đều đóng cửa nhưng một cánh cửa lại bị chèn cây lau nhà, tiếng cầu cứu trong ở ngay trong đó

“Cô dùng sức lôi cây lau nhà ra khỏi ổ vặn khóa vừa trấn tĩnh cô gái bên trong: “Đợi một chút, tôi mở cửa cho cô”

“Giúp tôi với” Nghe thấy có người bên ngoài, giọng nói bên trong cũng hạ xuống dần, trở nên yếu đuối và đáng thương đến lạ

Không lâu sau cây lau nhà bật ra khỏi ổ, Dương Ái Linh nhanh chóng mở cửa buồng vệ sinh ra. Bên trong là một cô gái thân hình mảnh mai, đường nét trên cơ thể sắc sảo bị lộ bởi bộ đồ thể thao bó sát bị ngấm đầy nước, tóc cũng ướt hết, gương mặt lem nhem

"Không sao chứ? Có chuyện gì vậy, cần tôi báo cảnh sát giúp cô không?” Dương Ái Linh lo lắng níu lấy cánh tay cô gái muốn chạy qua khỏi người cô

Cô gái đó cầm lấy tay Dương Ái Linh lôi nhẹ ra, ánh mắt hốt hoảng đáp: “Không sao. Không cần đâu, cảm ơn” cũng chẳng nói thêm gì cứ vậy mà rời đi

Dương Ái Linh nhanh chóng đuổi theo với ánh mắt đầy nghi hoặc nhưng đến phòng mà tổ phụ trách đã lên trước thì bảo vệ kiên quyết không có cô vào vì cô gái ban nãy nói anh ta chặn Dương Ái Linh lại khiến anh ta nghĩ rằng cô là paparazi hay đại loại là fan hâm mộ cuồng nhiệt của nghệ sĩ nào đó trong công ty

“Này cô là ai đấy, vào bằng cách nào thế?”

“Tôi là người của VTV, chuyên viên phân tích bộ phận ngân hàng đầu tư UP Dương Ái Linh đến đây thẩm định công ty các anh, đoàn đội của tôi đang ở bên trong” Dương Ái Linh khẩn trương lấy danh thiếp của mình trong túi ra đưa cho bảo vệ



Anh ta cầm lấy danh thiếp của cô, chau mày: “Chuyên viên phân tích UP. Cái này là gì?”

Câu nói của anh ta khiến cô không khỏi trợn mặt, không phải chứ? Bảo vệ chỉ biết đứng canh cổng thôi ư, đến cả khách của công ty cũng không tin

“Fan cuồng đeo bám bây giờ cái gì cũng có thể làm giả được” Bảo vệ nhìn tấm danh thiếp không khỏi cười nhạo

Dương Ái Linh chau mày lên tiếng khó hiểu: “Fan cuồng đeo bám?”

“Còn giả vờ nữa? Điện thoại đưa ra đây, mau xóa hết ảnh và video cô đã quay được đi” Anh ta bắt đầu gằn giọng

Thật nực cười, Dương Ái Linh chỉ biết cười khổ không nhịn nổi quát lên: “Không phải, chụp ảnh gì cơ chứ. Tôi gì cũng không chụp”

Anh bảo vệ vẫn kiên quyết cho là mình đúng dơ tay ra: “Điện thoại”

Dương Ái Linh bất lực lôi điện thoại khỏi túi ra dơ lên cao: “Thế này nhé, tôi gọi điện cho lãnh đạo của mình để chứng minh thân phận được không?”

“Bớt dở trò đi, cùng tôi đến phòng bảo vệ” Anh ta không nghe cô trình bày, vô duyên vô cớ giật điện thoại còn ngang nhiên nắm lấy cánh tay của cô lôi đi. Dương Ái Linh có là người như thế nào, có thể bị một bảo vệ nhỏ đổ cho cái tội chụp ảnh thần tượng quá lố rồi lôi đi như thế sao?

“Anh… Anh dám cướp điện thoại của tôi” Bị lôi đi nhưng không quên quát lên tức giận

Bên trong phòng tập, Vạn Sơn nhắc nhở thực tập sinh đôi câu rồi quay sang nói với Mộ Ngôn, hướng tay về phía cửa ra vào: “Phòng họp đã được chuẩn bị, tôi dẫn các vị lên đó”

“Mời Vạn tổng” Mộ Ngôn khách sao mở đường để chủ nhà dẫn đường là phép lịch sự tối thiểu

Bọn họ đi ra khỏi cửa thì một cô gái thân hình mảnh mai, quần áo và tóc đều ướt nhẹp va trúng phải Vạn Sơn, anh ta nắm cánh tay đỡ lấy cô. Người cô gái với ánh mắt đáng thương nhìn anh thì anh ta lại buông tay ra

“Xin lỗi, Vạn tổng”

“Sao lại như thế này?” Anh ta lên tiếng hỏi rồi quay sang lướt nhìn đám người Mộ Ngôn: “Mau đi thay quần áo đi. Đừng để bị cảm a”

Ánh mắt cô ta đỏ ngầu ngước lên nhìn Vạn Sơn khiến Mộ Ngôn cũng phải thay đổi sắc mắt, có điểm gì đó đáng nghi giữa hai người này mà tạm thời anh chưa rõ. Thư ký Lộc còn đá lông mày với Chung Hứa Thu

“Mau đi đi” Vạn Sơn hất cằm về bên trong hối thúc cô ta

“Vâng thưa Vạn tổng, tôi biết rồi” Biết ánh mắt mọi người đang đổ dồn về mình, cô ta nhanh chóng đi vào trong. Ánh mắt của Vạn Sơn có chút lo lắng, có gì đó không đúng ở đây

Nhưng nhanh chóng mỉm cười quay lưng nhìn Mộ Ngôn: “Xin lỗi, các bạn nhỏ ở công ty hấp tấp quá. Mộ tổng xin mời”

Mộ Ngôn mỉm cười gật đầu mời anh ta đi trước lúc ai không nhìn thấy liền đổi ánh mắt thâm sâu khó lường, ánh mắt nửa nghi hoặc nửa muốn phơi bày nghi hoặc đó bởi nó có thể là một việc không mấy đẹp

-Thiên Di-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thầm Là Chuyện Một Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook