Chương 39: Em nhất định phải hạnh phúc
Thiên Di
23/06/2021
Hóa ra mỗi người đều có những bế tắc, chỉ là giữa những bộn bề cuộc sống có người hạnh phúc, có người cô đơn, có người đau khổ.... Có trải qua phong ba, bão táp mới thấy được cầu vồng đẹp thế nào. Gặp lại em rồi mới
biết thế giới này nhỏ bé thế nào!
Màn đêm dần buông xuống, cuộc họp cũng đã kết thúc, Mộ Ngôn rời khỏi phòng họp, mọi người trong phòng họp chào anh một tiếng rồi cũng rời đi “Mộ tổng, chúng tôi đi trước”
Anh lấy điện thoại ra nhìn thấy đã tới giờ ăn tối chần chừ hồi lâu liền soạn một mẩu tin nhắn gửi đến Lý Thẩm “Tan làm chưa? Có thể mời em một bữa không?”
Lý Thẩm đang ngồi trong phòng làm việc chăm chú xem tài liệu thì chuông tin nhắn đến vang lên. Nhìn khung tin nhắn hiển thị tên cùng tin nhắn người gửi trên màn hình khóa, Lý Thẩm trầm mặc một hồi mới thả bút xuống bàn cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn “Được, em chuẩn bị tan làm”
Mộ Ngôn xuống bãi đỗ xe, ngồi vào xe thì tin nhăn Lý Thẩm cũng vừa gửi đến, anh mỉm cười “Anh đến đón em, còn nhà hàng chắc em quen thuộc hơn anh, em chọn nhé”
Cô gửi nhãn dán đồng ý và nhắn tiếp “Được”
Lần này Lý Thẩm đã rút kinh nghiệm, cô đứng ở phía sau công ty nơi bên đường của quán café mấy hôm trước gặp lại anh ta để tránh lời dị nghị không hay của mấy nhân viên hay tám chuyện của công ty. Không phải chờ lâu, một lúc sau Mộ Ngôn đã dừng xe trước cô.
Anh xuống xe một thân vest đen đơn giản nhưng nhìn qua liền biết không hề rẻ chút nào, anh lịch lãm mở cửa xe giúp Lý Thẩm sau đó trở về ghế lái chính của mình khởi động xe chạy
“Anh thích ăn món ăn kiểu nào?” Lý Thẩm đang lướt các nhà hàng trên điện thoại liền quay sang hỏi
Mộ Ngôn tập trung lái xe không nhìn cô mà chỉ đáp “Theo ý em”
“Không được cuộc sống sinh viên của em mấy năm qua đều là anh chiếu cố, lần này không thể để anh tranh được. Em muốn mời anh một bữa cho ra trò” Lý Thẩm vẫn tiếp tục lướt điện thoại vừa lắc đầu không đồng ý
Mộ Ngôn bật cười qua sang đáp “ Được được, nghe em hết”
Cô mỉm cười nhất trí rồi lại nói “ Chúng ta đến nhà hàng JAAN của khách sạn Swissotel the Stamford đi, đồ ăn Đông Nam Á ở đó rất tuyệt đấy”
“Không thành vấn đề”
Không lâu sau cả hai người họ đã đặt chân xuống bãi đậu xe của nhà hàng khách sạn sang trọng nhất nhì ở thành phố Singapore xinh đẹp
“Xin chào quý khách, xin hỏi hai vị cần gì?” Một cô tiếp tân xinh đẹp nhìn thấy Lý Thẩm cùng Mộ Ngôn đi tới quầy đã lịch sự cúi người chào hỏi
Lý Thẩm nói tiếng anh rất lưu loát đáp lại cô nhân viên “Một bàn hai, cảm ơn”
Cô lễ tân dẫn hai người họ lên tầng cao nhất của nhà hàng và sắp xếp cho họ một bàn hai người có thể bao quát các tòa nhà chọc trời mọc ra từ đường chân trời.
“Xin hỏi hai vị dùng gì?” Cô nhân viên đưa cho Lý Thẩm và Mộ Ngôn cuốn menu, trên tay cầm máy gọi đồ ăn chờ đợi sự trả lời từ khách hàng
“ Một chai Cabernet Sauvignon của Napa, một phần bò nhúng giấm và 2 phần mì quảng, còn có 2 phần cua sốt ớt, hàu chiến trứng, bánh gạo hấp và bánh Roti Prata .” Lý Thẩm gọi những món cơ bản rồi quay sang hỏi Mộ Ngôn “Anh gọi đi”
“Đủ rồi, cảm ơn” Mộ Ngôn cười với nhân viên nói
Chờ nhân viên đi xong Lý Thẩm vẻ mặt không mấy vui “Anh như vậy chẳng nể mặt em chút nào”
Mộ Ngôn uống một ngụm nước liền khua tay “Không có anh thấy vậy là đủ rồi, bản thân cũng không quen ăn đồ ăn Đông Nam Á mà”
“Được em đành tin anh vậy” Lý Thẩm mỉm cười đáp
Món ăn nhanh chóng được dọn ra, chai Cabernet Sauvignon* cũng được mở ra thưởng thức, loại rượu vang đỏ khá phổ biến nhưng giá trị không hề thấp một chút nào. Cả hai người cùng ăn tối vui vẻ
*Rượu vang Cabernet Sauvignon cao cấp, là loại rượu được làm từ những trái nho hảo hạng nhất. Và giống nho Cabernet Sauvignon thì vô cùng thích hợp với vùng khí hậu ấm áp, đầy nắng nhưng không quá nóng như vùng Napa Valley thuộc California, Mỹ để trái nho Cabernet này chín một cách chậm rãi và từ tốn hơn. Trong khi toàn khu vực California (Mỹ) quả thực khá nóng thì còn đó vùng thung lũng Napa Valley nằm ngay trên vịnh San Pablo được trời phú cho một bầu trời đầy mây vào ban ngày giúp điều tiết nhiệt độ vừa phải.
Dùng bữa xong Mộ Ngôn đứng dậy bảo với Lý Thẩm muốn đi vệ sinh nhưng cô thấy anh cầm theo bóp của mình liền nhận thấy ý định thanh toán bữa ăn của anh. Cô nhanh tay giữ anh lại “Đã nói là em mời mà, anh lúc nào cũng giở trò như vậy”
Không chờ Mộ Ngôn thanh minh, Lý Thẩm dơ tay lên gọi nhân viên phục “Phục vụ, thanh toán”
“Đúng là chiêu này không thể dùng tiếp với đại luật sư thông minh giỏi giang như em rồi” Mộ Ngôn lắc đầu cười khổ
liền ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí của mình
Xuống bãi đậu xe, Mộ Ngôn lên tiếng hỏi “Cùng đi dạo chứ”
“Được” Lý Thẩm gật đầu, mỉm cười
Hình như rất lâu rồi cô mới được một ngày cười thoải mái như vậy, không phải là nụ cười gượng gạo thường ngày mà là nụ cười xuất phát từ niềm vui của bản thân. Có lẽ Mộ Ngôn đối với cô luôn là một chỗ dựa an toàn mà cô sẵn sàng phá vỡ màng bọc kiên cường cứng rắn hằng ngày
Mộ Ngôn lái xe tới phố đi bộ nổi tiếng của người Singapore, dừng xe lại một chỗ đậu xe cả hai cùng đi bộ với nhau. Cứ đi như vậy không nói một lời nào mà chỉ hít thở không khí trong lành nơi đây vào ban đêm.
Nhưng rồi Mộ Ngôn bỗng nhiên đứng lại còn Lý Thẩm lại không để ý đến người đàn ông ban nãy còn đi cùng mình giờ bị bỏ lại ở sau lưng một khoảng cách nhất định
“Anh thích em, Lý Thẩm” Mộ Ngôn từ phía sau lưng Lý Thẩm nói lớn đủ để cô có thể nghe thấy
Cô cùng nụ cười ban nãy cũng dập tắt, Lý Thẩm không dám xoay người lại mà chỉ đứng như trời trồng ở đó, khuôn mắt thất thần. Trong đầu cô cứ nghĩ rằng “là mình nghe lầm thôi”
Mộ Ngôn thấy cô không phản ứng liền đi về phía cô, hai tay đặt lên vai xoay người cô về phía mình “Không phải em nói thích ai thì nên bày tỏ sao?”
Cô lùi về sau một bước, đưa tay về phía trước chặn lời của anh “Em không hiểu ý anh nói là gì”
“Anh thích em, rất lâu rồi, thích em từ lần đầu gặp gỡ. Em thật sự không nhìn thấy hay cố tình không muốn hiểu.
Anh từng nghĩ rằng chỉ cần em cùng anh ta hạnh phúc ở bên nhau anh cũng sẽ có thể buông tay nhưng sau khi nghe tin em cùng hắn chia tay anh thực không thể làm vậy. Năm năm qua anh đã cố gắng tìm em, anh không muốn bỏ lỡ nữa, 9 năm thích em thật sự rất dài nhưng anh không hề hối tiếc” Mộ Ngôn nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô nói ra những lời sâu thẳm nhất nơi trái tim mà bản thân đã muốn giải thoát từ lâu
Lý Thẩm chỉ biết cúi đầu, cô của bây giờ rất hỗn loạn, vì cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày rơi vào tình cảnh này, tự trách bản thân quá ngốc bao năm qua chẳng thể nhận ra tình yêu của Mộ Ngôn. Cô có lỗi với anh vì người cô thích mãi mãi vẫn chỉ là người đó
“Xin lỗi, trước giờ em chỉ nghĩ chúng ta là bạn. Hơn thế nữa em…”
Mộ Ngôn ngắt lời cô, anh không muốn nghe cô nói rằng cô vẫn còn tình cảm với anh ta, cũng không muốn có nói lời từ chối ngay bây giờ
“Đừng nhắc về hắn và không cần trả lời anh vội, bây giờ em không đồng ý cũng chẳng sao, anh có thể mãi đứng phía sau chờ em ngoảnh lại. Bởi ngay khi gặp lại em anh đã tự hứa lòng mình rằng bất luận ra sao anh vẫn sẽ ở bên em không cho phép em rời khỏi tầm mắt của mình, cầu mong em nhất định phải hạnh phúc”
“Không còn sớm nữa em về trước “Lý Thẩm gỡ tay mình ra khỏi tay Mộ Ngôn rồi chạy đi trước
Còn anh chỉ biết ngước mặt lên nhìn bầu trời đầy sao, anh không muốn mình trở nên yếu đuối hay rơi bất kì giọt lệ
nào bởi điều đó chưa từng xảy ra với anh. Nhưng anh không thể cản được nữa rồi, cảm xúc đã thắng lý trí, giọt nước mắt của một người đàn ông vì người con gái mình thương mà rơi lệ chính là đáng trân quý nhất
Ngay giây phút này đây anh nhận ra rằng chỉ vừa đi cùng nhau một đoạn đường, vẫn chưa kịp đủ can đảm bày tỏ người đã vội vã rời đi... Tiếc thay bỏ lỡ lần này tạo nên cách trở khiến lòng day dứt không nguôi…
-Thiên Di-
biết thế giới này nhỏ bé thế nào!
Màn đêm dần buông xuống, cuộc họp cũng đã kết thúc, Mộ Ngôn rời khỏi phòng họp, mọi người trong phòng họp chào anh một tiếng rồi cũng rời đi “Mộ tổng, chúng tôi đi trước”
Anh lấy điện thoại ra nhìn thấy đã tới giờ ăn tối chần chừ hồi lâu liền soạn một mẩu tin nhắn gửi đến Lý Thẩm “Tan làm chưa? Có thể mời em một bữa không?”
Lý Thẩm đang ngồi trong phòng làm việc chăm chú xem tài liệu thì chuông tin nhắn đến vang lên. Nhìn khung tin nhắn hiển thị tên cùng tin nhắn người gửi trên màn hình khóa, Lý Thẩm trầm mặc một hồi mới thả bút xuống bàn cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn “Được, em chuẩn bị tan làm”
Mộ Ngôn xuống bãi đỗ xe, ngồi vào xe thì tin nhăn Lý Thẩm cũng vừa gửi đến, anh mỉm cười “Anh đến đón em, còn nhà hàng chắc em quen thuộc hơn anh, em chọn nhé”
Cô gửi nhãn dán đồng ý và nhắn tiếp “Được”
Lần này Lý Thẩm đã rút kinh nghiệm, cô đứng ở phía sau công ty nơi bên đường của quán café mấy hôm trước gặp lại anh ta để tránh lời dị nghị không hay của mấy nhân viên hay tám chuyện của công ty. Không phải chờ lâu, một lúc sau Mộ Ngôn đã dừng xe trước cô.
Anh xuống xe một thân vest đen đơn giản nhưng nhìn qua liền biết không hề rẻ chút nào, anh lịch lãm mở cửa xe giúp Lý Thẩm sau đó trở về ghế lái chính của mình khởi động xe chạy
“Anh thích ăn món ăn kiểu nào?” Lý Thẩm đang lướt các nhà hàng trên điện thoại liền quay sang hỏi
Mộ Ngôn tập trung lái xe không nhìn cô mà chỉ đáp “Theo ý em”
“Không được cuộc sống sinh viên của em mấy năm qua đều là anh chiếu cố, lần này không thể để anh tranh được. Em muốn mời anh một bữa cho ra trò” Lý Thẩm vẫn tiếp tục lướt điện thoại vừa lắc đầu không đồng ý
Mộ Ngôn bật cười qua sang đáp “ Được được, nghe em hết”
Cô mỉm cười nhất trí rồi lại nói “ Chúng ta đến nhà hàng JAAN của khách sạn Swissotel the Stamford đi, đồ ăn Đông Nam Á ở đó rất tuyệt đấy”
“Không thành vấn đề”
Không lâu sau cả hai người họ đã đặt chân xuống bãi đậu xe của nhà hàng khách sạn sang trọng nhất nhì ở thành phố Singapore xinh đẹp
“Xin chào quý khách, xin hỏi hai vị cần gì?” Một cô tiếp tân xinh đẹp nhìn thấy Lý Thẩm cùng Mộ Ngôn đi tới quầy đã lịch sự cúi người chào hỏi
Lý Thẩm nói tiếng anh rất lưu loát đáp lại cô nhân viên “Một bàn hai, cảm ơn”
Cô lễ tân dẫn hai người họ lên tầng cao nhất của nhà hàng và sắp xếp cho họ một bàn hai người có thể bao quát các tòa nhà chọc trời mọc ra từ đường chân trời.
“Xin hỏi hai vị dùng gì?” Cô nhân viên đưa cho Lý Thẩm và Mộ Ngôn cuốn menu, trên tay cầm máy gọi đồ ăn chờ đợi sự trả lời từ khách hàng
“ Một chai Cabernet Sauvignon của Napa, một phần bò nhúng giấm và 2 phần mì quảng, còn có 2 phần cua sốt ớt, hàu chiến trứng, bánh gạo hấp và bánh Roti Prata .” Lý Thẩm gọi những món cơ bản rồi quay sang hỏi Mộ Ngôn “Anh gọi đi”
“Đủ rồi, cảm ơn” Mộ Ngôn cười với nhân viên nói
Chờ nhân viên đi xong Lý Thẩm vẻ mặt không mấy vui “Anh như vậy chẳng nể mặt em chút nào”
Mộ Ngôn uống một ngụm nước liền khua tay “Không có anh thấy vậy là đủ rồi, bản thân cũng không quen ăn đồ ăn Đông Nam Á mà”
“Được em đành tin anh vậy” Lý Thẩm mỉm cười đáp
Món ăn nhanh chóng được dọn ra, chai Cabernet Sauvignon* cũng được mở ra thưởng thức, loại rượu vang đỏ khá phổ biến nhưng giá trị không hề thấp một chút nào. Cả hai người cùng ăn tối vui vẻ
*Rượu vang Cabernet Sauvignon cao cấp, là loại rượu được làm từ những trái nho hảo hạng nhất. Và giống nho Cabernet Sauvignon thì vô cùng thích hợp với vùng khí hậu ấm áp, đầy nắng nhưng không quá nóng như vùng Napa Valley thuộc California, Mỹ để trái nho Cabernet này chín một cách chậm rãi và từ tốn hơn. Trong khi toàn khu vực California (Mỹ) quả thực khá nóng thì còn đó vùng thung lũng Napa Valley nằm ngay trên vịnh San Pablo được trời phú cho một bầu trời đầy mây vào ban ngày giúp điều tiết nhiệt độ vừa phải.
Dùng bữa xong Mộ Ngôn đứng dậy bảo với Lý Thẩm muốn đi vệ sinh nhưng cô thấy anh cầm theo bóp của mình liền nhận thấy ý định thanh toán bữa ăn của anh. Cô nhanh tay giữ anh lại “Đã nói là em mời mà, anh lúc nào cũng giở trò như vậy”
Không chờ Mộ Ngôn thanh minh, Lý Thẩm dơ tay lên gọi nhân viên phục “Phục vụ, thanh toán”
“Đúng là chiêu này không thể dùng tiếp với đại luật sư thông minh giỏi giang như em rồi” Mộ Ngôn lắc đầu cười khổ
liền ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí của mình
Xuống bãi đậu xe, Mộ Ngôn lên tiếng hỏi “Cùng đi dạo chứ”
“Được” Lý Thẩm gật đầu, mỉm cười
Hình như rất lâu rồi cô mới được một ngày cười thoải mái như vậy, không phải là nụ cười gượng gạo thường ngày mà là nụ cười xuất phát từ niềm vui của bản thân. Có lẽ Mộ Ngôn đối với cô luôn là một chỗ dựa an toàn mà cô sẵn sàng phá vỡ màng bọc kiên cường cứng rắn hằng ngày
Mộ Ngôn lái xe tới phố đi bộ nổi tiếng của người Singapore, dừng xe lại một chỗ đậu xe cả hai cùng đi bộ với nhau. Cứ đi như vậy không nói một lời nào mà chỉ hít thở không khí trong lành nơi đây vào ban đêm.
Nhưng rồi Mộ Ngôn bỗng nhiên đứng lại còn Lý Thẩm lại không để ý đến người đàn ông ban nãy còn đi cùng mình giờ bị bỏ lại ở sau lưng một khoảng cách nhất định
“Anh thích em, Lý Thẩm” Mộ Ngôn từ phía sau lưng Lý Thẩm nói lớn đủ để cô có thể nghe thấy
Cô cùng nụ cười ban nãy cũng dập tắt, Lý Thẩm không dám xoay người lại mà chỉ đứng như trời trồng ở đó, khuôn mắt thất thần. Trong đầu cô cứ nghĩ rằng “là mình nghe lầm thôi”
Mộ Ngôn thấy cô không phản ứng liền đi về phía cô, hai tay đặt lên vai xoay người cô về phía mình “Không phải em nói thích ai thì nên bày tỏ sao?”
Cô lùi về sau một bước, đưa tay về phía trước chặn lời của anh “Em không hiểu ý anh nói là gì”
“Anh thích em, rất lâu rồi, thích em từ lần đầu gặp gỡ. Em thật sự không nhìn thấy hay cố tình không muốn hiểu.
Anh từng nghĩ rằng chỉ cần em cùng anh ta hạnh phúc ở bên nhau anh cũng sẽ có thể buông tay nhưng sau khi nghe tin em cùng hắn chia tay anh thực không thể làm vậy. Năm năm qua anh đã cố gắng tìm em, anh không muốn bỏ lỡ nữa, 9 năm thích em thật sự rất dài nhưng anh không hề hối tiếc” Mộ Ngôn nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô nói ra những lời sâu thẳm nhất nơi trái tim mà bản thân đã muốn giải thoát từ lâu
Lý Thẩm chỉ biết cúi đầu, cô của bây giờ rất hỗn loạn, vì cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày rơi vào tình cảnh này, tự trách bản thân quá ngốc bao năm qua chẳng thể nhận ra tình yêu của Mộ Ngôn. Cô có lỗi với anh vì người cô thích mãi mãi vẫn chỉ là người đó
“Xin lỗi, trước giờ em chỉ nghĩ chúng ta là bạn. Hơn thế nữa em…”
Mộ Ngôn ngắt lời cô, anh không muốn nghe cô nói rằng cô vẫn còn tình cảm với anh ta, cũng không muốn có nói lời từ chối ngay bây giờ
“Đừng nhắc về hắn và không cần trả lời anh vội, bây giờ em không đồng ý cũng chẳng sao, anh có thể mãi đứng phía sau chờ em ngoảnh lại. Bởi ngay khi gặp lại em anh đã tự hứa lòng mình rằng bất luận ra sao anh vẫn sẽ ở bên em không cho phép em rời khỏi tầm mắt của mình, cầu mong em nhất định phải hạnh phúc”
“Không còn sớm nữa em về trước “Lý Thẩm gỡ tay mình ra khỏi tay Mộ Ngôn rồi chạy đi trước
Còn anh chỉ biết ngước mặt lên nhìn bầu trời đầy sao, anh không muốn mình trở nên yếu đuối hay rơi bất kì giọt lệ
nào bởi điều đó chưa từng xảy ra với anh. Nhưng anh không thể cản được nữa rồi, cảm xúc đã thắng lý trí, giọt nước mắt của một người đàn ông vì người con gái mình thương mà rơi lệ chính là đáng trân quý nhất
Ngay giây phút này đây anh nhận ra rằng chỉ vừa đi cùng nhau một đoạn đường, vẫn chưa kịp đủ can đảm bày tỏ người đã vội vã rời đi... Tiếc thay bỏ lỡ lần này tạo nên cách trở khiến lòng day dứt không nguôi…
-Thiên Di-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.