Chương 94: Làm theo con tim mình
Thiên Di
23/06/2021
Đới Khải biết rõ ai đang từ sau lưng mình đi tới cũng chẳng hề đả động đến dòng suy nghĩ của anh, nhìn thấy anh im lặng, dáng vẻ an tĩnh trầm tư, Đới Lộc cười nhạt: “Đúng là thằng con bất hiếu, nếu không phải ở mấy bữa tiệc như vậy thì người cha này cũng chẳng gặp nổi”
“Tôi không có người cha như ông!” Đới Khải giọng lạnh băng đáp như tạt một gáo nước lạnh vào Đới Lộc
Ông ta nghẹn họng nhưng rồi cũng lên tiếng: “Ta biết, con hận ta nhưng chuyện đã xảy ra quá lâu rồi. Lỗi cũng là do ta, ta sẽ bù đắp nhưng Lâm Nghi không làm gì sai cả, con không nên đối xử như vậy với cả nhà”
Đới Khải ngoảnh sang, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn ông ta, gằn từng chữ từng chữ, bộ dạng thật đáng sợ: “Không làm sai sao? Nếu không phải vì cô ta, mẹ tôi đã không chết thảm như vậy. Ông là người rõ nhất đúng chứ? Mẹ tôi chết rồi, sao ông không rước cô ta về luôn đi”
“Cái đó…”
Đới Lộc không thể nói hay giải thích được bất kì điều gì nữa, 10 năm qua đối với Đới Khải mà nói ông ta là bóng ma tâm lý khiến cho mẹ mình rơi vào trạng thái trầm cảm để rồi 5 năm trước anh mất đi người quan trọng nhất trong cuộc sống của anh, nếu như chuyện ông ta ngoại tình giấu kín đi một chút, bà ấy đã không tổn thương và uống nhiều thuốc an thần đến vậy. Bà cũng vì vậy mà tinh thần bất ổn, trong lúc lái xe đã không tỉnh táo, xảy ra tai nạn, chiếc xe nổ tung và rồi Đới Khải đã không thể nhìn rõ được mặt mẹ mình lần cuối.
Anh hận ông ta hơn bao giờ hết càng hận hơn nữa người phụ nữ đã cướp lấy hạnh phúc gia đình của anh, hận cô ta là nguyên nhân gây ra cái chết của mẹ mình. Cũng tự trách bản thân lúc đó không có đủ năng lực để bảo vệ người quan trọng nhất đối với anh vậy nên giờ đây chỉ còn Lý Thẩm là người quan trọng nhất cuộc đời của Đới Khải. Anh quyết không để người khác làm tổn thương đến cô…
Đới Khải không nói thêm lời nào nữa, quay người đi vào bên trong. Đúng lúc ấy Dương Ái Linh cũng chạy ra ngoài vì không thể đồng nhất ý kiến với cha mình. Anh nắm lấy cổ tay cô, trước khi kéo cô đi đã cúi người xuống chào Dương Văn: “Cháu sẽ đưa cô ấy về ạ”
“Em không về” Dương Ái Linh bướng bỉnh
Bọn họ nhanh chóng ra xe, Dương Ái Linh khoanh tay lên ngực bực tức không thôi, từ cửa sổ nhìn vào bên trong tòa biệt thư to lớn, xa hoa và rực rỡ
“Lái xe đi” Đới Khải ngồi bên cạnh đang bắt chéo chân, tay cầm máy tính bảng lên tiếng nhưng Dương Ái Linh chẳng phản ứng chút nào
“Gần đây như thế nào, công việc tốt chứ?” Bầu không khí ngột ngạt, không vui vẻ cũng thật khiến Đới Khải khó chịu, anh vừa lướt báo cáo đồng thời lên tiếng hỏi thăm
Dương Ái Linh mơ hồ nhìn cảnh quan bên ngoài nghe có giọng nói trầm ấm bên tai có chút giật mình quay sang đáp: “Á, trong giai đoạn thực tập còn nhiều khó khăn. Bên Thịnh Thế thì sao, hình như tình hình dự án mới không được suôn sẻ”
“Ừm… Em cũng biết chịu khó đấy chứ” Đới Khải lạnh nhạt đáp, dù gì cũng nhắc dự án liên quan đến lão hồ ly, anh đúng không hứng thú nói gì thêm
Nhìn anh cũng không muốn nói nhiều về dự án mới nên cô cũng không hỏi thêm chỉ thở dài một cái: “Haizz làm người trưởng thành rất mệt anh nhỉ”
Nghe vậy, Đới Khải liền đặt máy xuống đùi, ngoảnh sang nhìn bộ dạng ủ rũ của Dương Ái Linh bật cười: “Quả thật có rất nhiều chuyện phức tạp, đợi em lớn hơn chút nữa em sẽ hiểu rằng chúng ta không thể không đón nhận chúng nhưng chúng ta có thể thay đổi chúng. Dù xảy ra chuyện gì cũng phải tự mình gánh vác, nếu như những vấn đề mà trong sách không giải quyết được thì hãy đi theo cảm nhận của mình” Nói xong liền không quên vỗ vai cổ vũ cô
Dương Ái Linh nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ gật đầu còn mỉm cười trêu chọc: “Gần đây anh thay đổi rồi”
Đới Khải khó hiểu chau mày, không để anh thắc mắc cô liền bật cười đáp: “Chính là nói rất nhiều, mới trước đó vài tháng anh cực kì lạnh lùng, không để ý đến em nay lại quan tâm như vậy có phải là nhờ vào sức mạnh của tình yêu hay không?”
Xe dừng lại trước cổng biệt thự, Đới Khải hất mắt ra bên ngoài cửa đằng sau lưng cô đánh trống lảng: “Đến nhà rồi, vào đi. Chú Dương sẽ lo lắng đấy”
Dương Ái Linh mất hết hứng, cầm lấy túi xách, miệng nói một câu hành động lại làm trái hoàn toàn. Cô càu nhàu mở cửa xuống xe: “Ai thèm để ý ông ấy chứ. Em về đây, cảm ơn chị dâu giúp em nhé”
Cánh cửa đóng lại, khóe miệng Đới Khải không thể che giấu ý cười, chính là hai từ “chị dâu” của Dương Ái Linh, anh thật nghe rất thuận tai
Một ngày mới bắt đầu, mọi người đang bận rộn viết báo cáo, làm công việc của mình thì Dương Ái Linh lại không chuyên tâm, cô mơ hồ suy nghĩ
- Vì sao Vạn Sơn lại phải làm một phòng nghỉ bí mật trong công ty chứ? Vì sao nửa đêm lại có cô gái nửa đêm đi ra?
- Còn có cô gái bị bắt nạt kia cũng rất kì lạ. Một công ty lớn như vậy mà ức hiếp một người\, cũng đâu phải quay phim. Sao có thể nhẫn nhịn được đến vậy? Hơn nữa còn không chịu báo cảnh sát. Dường như cũng ngầm đồng ý chuyện này. Trong chuyện này nhất định có vấn đề
Những câu hỏi cứ luôn quay quay trong tâm trí của Dương Ái Linh khiến cô rất khó chịu trong lòng thì một đoạn hồi ức lướt qua “Nếu như những vấn đề mà trong sách không giải quyết được thì hãy đi theo cảm nhận của mình”
Dương Ái Linh vội vã đứng dậy cầm túi xách rời đi…
“Yah cao thủ đánh bài, trung hợp thế. Lần trước không để ý cô cũng xinh đẹp đấy chứ, rất hợp làm diễn viên nha. Cô đang đợi ai sao? Hay là tối nay chúng ta tiếp tục chơi nữa nhé!” Một chàng trai trẻ nhìn thấy Dương Ái Linh đang đứng bên ngoài phòng tập liền bấm nút mở cửa đi ra, hài hứng bắt chuyện với cô
Cô chau mày mơ hồ lục lại ký ức xem xem kẻ nào đứng trước mặt mình mà quen như thế, nghĩ ra liền a lên một tiếng: “A! là anh à? Lần trước thua vẫn chưa đủ sao?”
Anh ta nghe vậy liền khóc vui, trưng ra bộ mặt đáng yêu lúc chịu ủy khuất, Dương Ái Linh liền nói thêm: “Cũng được thôi nhưng có điều hôm nay tôi không rảnh chơi cùng các anh. Hôm nay tôi bận rồi, lần sau nhé” Cũng không tập trung nói chuyện mà liên tục nhìn vào bên trong phòng tập cách một cánh cửa cường lực
“Lần trước nếu không phải bạn trai cô xen vào, chắc chắn chúng ta còn chơi được thêm mấy ván nữa” Anh ta lên giọng ai oán
Dương Ái Linh thì thắc mắc suy nghĩ: “Bạn trai tôi?”
“À, không phải đâu, đó là cấp trên …đó là người anh họ của tôi ở Sán đầu”
“Oh anh họ ở Sán Đầu à. Vậy thì tiếng phổ thông của các cô cũng tốt quá nhỉ”
*Sán Đầu là một tỉnh nhỏ ở Trung Quốc đọc đồng âm với cấp trên, ý của Ái Linh là không muốn tiết lộ mối quan hệ của mình với Mộ Ngôn
Cô bất lực cười trừ: “Hơ hơ…” rồi lại nhìn vào bên trong
Hành động của cô khiến cậu thanh niên có chút tò mò: “Cô đang tìm người sao?”
“À… Cái đó… lần… lần trước tôi chơi bài ở tròng phòng tập này với các anh ấy mà, không may làm rơi mất một chiếc vòng tay. Tôi tới tìm xem xem. Haizz đó là vòng tay mà bà ngoại tôi nhờ anh họ tôi từ ngàn dặm xa xôi mang tới đây tặng tôi. Đối với gia tộc bọn tôi ấy à, rất quan trọng” Dương Ái Linh không giỏi nói dối, ngoài việc che giấu tình cảm của mình ra cô hầu như chưa từng nói dấu, lần này mới đầu có chút ấp úng nhưng sau đó rất nhanh bắt kịp, dù sao cô cũng từng học lớp diễn xuất thiếu nhi, diễn như này không đến nỗi tệ
Cậu thanh niên ngây thơ nghe vậy liền tin sái cổ, dơ thẻ ra vào của mình lên hùng hồn đáp: “Để tôi dùng thẻ của tôi quẹt cho cô nhé! Cô tự vào trong tim ha”
Dương Ái Linh hớn hở trong lòng, vui như được mùa, còn xoa xoa 2 lòng bàn tay vào nhau: “Có thể không?”
“Được mà” Anh ta mạnh dạn đáp, khí thế hừng hực như anh hùng cứu mỹ nhân vậy
Chiếc thẻ chạm vào khóa điện tử, “ting ting” cửa mở ra cũng là lúc anh ta chào tạm biệt cô :”Cô vào tìm đi nhé, tôi còn có tiết lên lớp, tạm biệt”
“Được, cảm ơn cậu nhiều nhé” Dương Ái Linh cười tươi vẫy tay chào
-Thiên Di-
Đôi lời của tác giả: Sự trở lại của tác giả sau hơn 1 tháng không viết truyện, công việc khá bận cũng không có ý tưởng mới để xây dựng chương mới nên việc ra chương có chậm trễ, mong các bạn thông cảm nhé. Sự góp ý của các bạn sẽ giúp mình xây dựng nhân vật tốt hơn và đi theo tình tiết hấp dẫn hơn vậy nên đừng ngại bình luận cho mình biết suy nghĩ của các bạn nhé
21h46 phút ngày 31/12/2020 là lúc mình viết những dòng này, ngày mai sẽ bước sang năm mới rồi, năm 2021 nên mình chúc cho các độc giả thân yêu luôn ủng hộ "Yêu thầm là chuyện một người" nói riêng và tất cả mọi người nói chung bước sang một năm mới vui vẻ, hạnh phúc, bình an và luôn mạnh khỏe
Hãy luôn ủng hộ "Yêu thầm là chuyện một người" nhé, sự yêu thích, góp ý của các bạn là động lực để mình viết nên những trang truyện hấp dẫn, sinh động
“Tôi không có người cha như ông!” Đới Khải giọng lạnh băng đáp như tạt một gáo nước lạnh vào Đới Lộc
Ông ta nghẹn họng nhưng rồi cũng lên tiếng: “Ta biết, con hận ta nhưng chuyện đã xảy ra quá lâu rồi. Lỗi cũng là do ta, ta sẽ bù đắp nhưng Lâm Nghi không làm gì sai cả, con không nên đối xử như vậy với cả nhà”
Đới Khải ngoảnh sang, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn ông ta, gằn từng chữ từng chữ, bộ dạng thật đáng sợ: “Không làm sai sao? Nếu không phải vì cô ta, mẹ tôi đã không chết thảm như vậy. Ông là người rõ nhất đúng chứ? Mẹ tôi chết rồi, sao ông không rước cô ta về luôn đi”
“Cái đó…”
Đới Lộc không thể nói hay giải thích được bất kì điều gì nữa, 10 năm qua đối với Đới Khải mà nói ông ta là bóng ma tâm lý khiến cho mẹ mình rơi vào trạng thái trầm cảm để rồi 5 năm trước anh mất đi người quan trọng nhất trong cuộc sống của anh, nếu như chuyện ông ta ngoại tình giấu kín đi một chút, bà ấy đã không tổn thương và uống nhiều thuốc an thần đến vậy. Bà cũng vì vậy mà tinh thần bất ổn, trong lúc lái xe đã không tỉnh táo, xảy ra tai nạn, chiếc xe nổ tung và rồi Đới Khải đã không thể nhìn rõ được mặt mẹ mình lần cuối.
Anh hận ông ta hơn bao giờ hết càng hận hơn nữa người phụ nữ đã cướp lấy hạnh phúc gia đình của anh, hận cô ta là nguyên nhân gây ra cái chết của mẹ mình. Cũng tự trách bản thân lúc đó không có đủ năng lực để bảo vệ người quan trọng nhất đối với anh vậy nên giờ đây chỉ còn Lý Thẩm là người quan trọng nhất cuộc đời của Đới Khải. Anh quyết không để người khác làm tổn thương đến cô…
Đới Khải không nói thêm lời nào nữa, quay người đi vào bên trong. Đúng lúc ấy Dương Ái Linh cũng chạy ra ngoài vì không thể đồng nhất ý kiến với cha mình. Anh nắm lấy cổ tay cô, trước khi kéo cô đi đã cúi người xuống chào Dương Văn: “Cháu sẽ đưa cô ấy về ạ”
“Em không về” Dương Ái Linh bướng bỉnh
Bọn họ nhanh chóng ra xe, Dương Ái Linh khoanh tay lên ngực bực tức không thôi, từ cửa sổ nhìn vào bên trong tòa biệt thư to lớn, xa hoa và rực rỡ
“Lái xe đi” Đới Khải ngồi bên cạnh đang bắt chéo chân, tay cầm máy tính bảng lên tiếng nhưng Dương Ái Linh chẳng phản ứng chút nào
“Gần đây như thế nào, công việc tốt chứ?” Bầu không khí ngột ngạt, không vui vẻ cũng thật khiến Đới Khải khó chịu, anh vừa lướt báo cáo đồng thời lên tiếng hỏi thăm
Dương Ái Linh mơ hồ nhìn cảnh quan bên ngoài nghe có giọng nói trầm ấm bên tai có chút giật mình quay sang đáp: “Á, trong giai đoạn thực tập còn nhiều khó khăn. Bên Thịnh Thế thì sao, hình như tình hình dự án mới không được suôn sẻ”
“Ừm… Em cũng biết chịu khó đấy chứ” Đới Khải lạnh nhạt đáp, dù gì cũng nhắc dự án liên quan đến lão hồ ly, anh đúng không hứng thú nói gì thêm
Nhìn anh cũng không muốn nói nhiều về dự án mới nên cô cũng không hỏi thêm chỉ thở dài một cái: “Haizz làm người trưởng thành rất mệt anh nhỉ”
Nghe vậy, Đới Khải liền đặt máy xuống đùi, ngoảnh sang nhìn bộ dạng ủ rũ của Dương Ái Linh bật cười: “Quả thật có rất nhiều chuyện phức tạp, đợi em lớn hơn chút nữa em sẽ hiểu rằng chúng ta không thể không đón nhận chúng nhưng chúng ta có thể thay đổi chúng. Dù xảy ra chuyện gì cũng phải tự mình gánh vác, nếu như những vấn đề mà trong sách không giải quyết được thì hãy đi theo cảm nhận của mình” Nói xong liền không quên vỗ vai cổ vũ cô
Dương Ái Linh nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ gật đầu còn mỉm cười trêu chọc: “Gần đây anh thay đổi rồi”
Đới Khải khó hiểu chau mày, không để anh thắc mắc cô liền bật cười đáp: “Chính là nói rất nhiều, mới trước đó vài tháng anh cực kì lạnh lùng, không để ý đến em nay lại quan tâm như vậy có phải là nhờ vào sức mạnh của tình yêu hay không?”
Xe dừng lại trước cổng biệt thự, Đới Khải hất mắt ra bên ngoài cửa đằng sau lưng cô đánh trống lảng: “Đến nhà rồi, vào đi. Chú Dương sẽ lo lắng đấy”
Dương Ái Linh mất hết hứng, cầm lấy túi xách, miệng nói một câu hành động lại làm trái hoàn toàn. Cô càu nhàu mở cửa xuống xe: “Ai thèm để ý ông ấy chứ. Em về đây, cảm ơn chị dâu giúp em nhé”
Cánh cửa đóng lại, khóe miệng Đới Khải không thể che giấu ý cười, chính là hai từ “chị dâu” của Dương Ái Linh, anh thật nghe rất thuận tai
Một ngày mới bắt đầu, mọi người đang bận rộn viết báo cáo, làm công việc của mình thì Dương Ái Linh lại không chuyên tâm, cô mơ hồ suy nghĩ
- Vì sao Vạn Sơn lại phải làm một phòng nghỉ bí mật trong công ty chứ? Vì sao nửa đêm lại có cô gái nửa đêm đi ra?
- Còn có cô gái bị bắt nạt kia cũng rất kì lạ. Một công ty lớn như vậy mà ức hiếp một người\, cũng đâu phải quay phim. Sao có thể nhẫn nhịn được đến vậy? Hơn nữa còn không chịu báo cảnh sát. Dường như cũng ngầm đồng ý chuyện này. Trong chuyện này nhất định có vấn đề
Những câu hỏi cứ luôn quay quay trong tâm trí của Dương Ái Linh khiến cô rất khó chịu trong lòng thì một đoạn hồi ức lướt qua “Nếu như những vấn đề mà trong sách không giải quyết được thì hãy đi theo cảm nhận của mình”
Dương Ái Linh vội vã đứng dậy cầm túi xách rời đi…
“Yah cao thủ đánh bài, trung hợp thế. Lần trước không để ý cô cũng xinh đẹp đấy chứ, rất hợp làm diễn viên nha. Cô đang đợi ai sao? Hay là tối nay chúng ta tiếp tục chơi nữa nhé!” Một chàng trai trẻ nhìn thấy Dương Ái Linh đang đứng bên ngoài phòng tập liền bấm nút mở cửa đi ra, hài hứng bắt chuyện với cô
Cô chau mày mơ hồ lục lại ký ức xem xem kẻ nào đứng trước mặt mình mà quen như thế, nghĩ ra liền a lên một tiếng: “A! là anh à? Lần trước thua vẫn chưa đủ sao?”
Anh ta nghe vậy liền khóc vui, trưng ra bộ mặt đáng yêu lúc chịu ủy khuất, Dương Ái Linh liền nói thêm: “Cũng được thôi nhưng có điều hôm nay tôi không rảnh chơi cùng các anh. Hôm nay tôi bận rồi, lần sau nhé” Cũng không tập trung nói chuyện mà liên tục nhìn vào bên trong phòng tập cách một cánh cửa cường lực
“Lần trước nếu không phải bạn trai cô xen vào, chắc chắn chúng ta còn chơi được thêm mấy ván nữa” Anh ta lên giọng ai oán
Dương Ái Linh thì thắc mắc suy nghĩ: “Bạn trai tôi?”
“À, không phải đâu, đó là cấp trên …đó là người anh họ của tôi ở Sán đầu”
“Oh anh họ ở Sán Đầu à. Vậy thì tiếng phổ thông của các cô cũng tốt quá nhỉ”
*Sán Đầu là một tỉnh nhỏ ở Trung Quốc đọc đồng âm với cấp trên, ý của Ái Linh là không muốn tiết lộ mối quan hệ của mình với Mộ Ngôn
Cô bất lực cười trừ: “Hơ hơ…” rồi lại nhìn vào bên trong
Hành động của cô khiến cậu thanh niên có chút tò mò: “Cô đang tìm người sao?”
“À… Cái đó… lần… lần trước tôi chơi bài ở tròng phòng tập này với các anh ấy mà, không may làm rơi mất một chiếc vòng tay. Tôi tới tìm xem xem. Haizz đó là vòng tay mà bà ngoại tôi nhờ anh họ tôi từ ngàn dặm xa xôi mang tới đây tặng tôi. Đối với gia tộc bọn tôi ấy à, rất quan trọng” Dương Ái Linh không giỏi nói dối, ngoài việc che giấu tình cảm của mình ra cô hầu như chưa từng nói dấu, lần này mới đầu có chút ấp úng nhưng sau đó rất nhanh bắt kịp, dù sao cô cũng từng học lớp diễn xuất thiếu nhi, diễn như này không đến nỗi tệ
Cậu thanh niên ngây thơ nghe vậy liền tin sái cổ, dơ thẻ ra vào của mình lên hùng hồn đáp: “Để tôi dùng thẻ của tôi quẹt cho cô nhé! Cô tự vào trong tim ha”
Dương Ái Linh hớn hở trong lòng, vui như được mùa, còn xoa xoa 2 lòng bàn tay vào nhau: “Có thể không?”
“Được mà” Anh ta mạnh dạn đáp, khí thế hừng hực như anh hùng cứu mỹ nhân vậy
Chiếc thẻ chạm vào khóa điện tử, “ting ting” cửa mở ra cũng là lúc anh ta chào tạm biệt cô :”Cô vào tìm đi nhé, tôi còn có tiết lên lớp, tạm biệt”
“Được, cảm ơn cậu nhiều nhé” Dương Ái Linh cười tươi vẫy tay chào
-Thiên Di-
Đôi lời của tác giả: Sự trở lại của tác giả sau hơn 1 tháng không viết truyện, công việc khá bận cũng không có ý tưởng mới để xây dựng chương mới nên việc ra chương có chậm trễ, mong các bạn thông cảm nhé. Sự góp ý của các bạn sẽ giúp mình xây dựng nhân vật tốt hơn và đi theo tình tiết hấp dẫn hơn vậy nên đừng ngại bình luận cho mình biết suy nghĩ của các bạn nhé
21h46 phút ngày 31/12/2020 là lúc mình viết những dòng này, ngày mai sẽ bước sang năm mới rồi, năm 2021 nên mình chúc cho các độc giả thân yêu luôn ủng hộ "Yêu thầm là chuyện một người" nói riêng và tất cả mọi người nói chung bước sang một năm mới vui vẻ, hạnh phúc, bình an và luôn mạnh khỏe
Hãy luôn ủng hộ "Yêu thầm là chuyện một người" nhé, sự yêu thích, góp ý của các bạn là động lực để mình viết nên những trang truyện hấp dẫn, sinh động
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.