Chương 62: Tựa loài cá
Thiên Di
23/06/2021
Trở về căn chung cư cao cấp của Đới Khải, cô trở vào bếp cất đồ ăn dự trữ vào tủ lạnh, còn lại bắt tay vào sơ chế, chế biến những món ăn trước đây anh luôn thích. Cô nhớ anh rất thích uống nước cam liền mua rất nhiều để vào tủ lạnh, khi anh muốn uống đều có thể lấy ra dùng
Nhìn đồng hồ đã tới giờ ăn tôi, Lý Thẩm nhẹ chân mở cửa phòng ngủ đi vào bên trong. Nhìn Đới Khải đang nhắm mắt ngủ say cô dịu dàng đưa một tay áp lên trán anh tay kia để lên trán mình so sánh nhiệt độ
“Hạ sốt rồi” Lý Thẩm mỉm cười lẩm bẩm trên miệng
Cánh tay đang rút về thì bị người đàn ông kia nắm lấy giữa không trung, Đới Khải dần mở mắt, hàng mi khẽ rung lên tiếng “Về rồi”
Lý Thẩm giật mình không tự chủ được ngã thẳng xuống giường đè lên người Đới Khải, cô không nghĩ được nhiều cũng không nhìn thấy sắc mặt của anh vì lúc đó quá đột ngột, Lý Thẩm chỉ nghe được tiếng kêu “hự” trong cổ họng của Đới Khải
Ngã lên giường anh nhưng ngay phút giây này đây cô như bị đóng băng tại chỗ, không cách nào đứng dậy được, khung cảnh này bỗng dưng trở nên ám muội đến lạ
“Em còn tính nằm trên người tối đến bao giờ đây” Đới Khải thấy cô không cử động liền hai tay giữ lấy vai cô đẩy nhẹ Lý Thẩm ra khỏi người mình, lúc này cô mới hoàn hồn bật người đứng thẳng dậy chỉnh sửa lại đầu tóc
“Xin lỗi chủ tịch, anh đột nhiên lên tiếng làm tôi giật mình”
Nhìn thấy Đới Khải với chiếc gối phía sau cô liền tiến tới gần giúp anh kê gối lên. Đới Khải tựa lên thành giường đáp “Không sao, mấy giờ rồi?”
“À… đã 7 giờ tối rồi, thưa chủ tịch” Lý Thẩm nghe anh hỏi liền đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ trên tay mình đáp
Anh ho khan vài tiếng cau mày nói “Không cần phải một tiếng chủ tịch, hai tiếng chủ tịch, lẽ nào giữa chúng ta khoảng cách đã xa đến vậy rồi à?”
“Lẽ nào không phải sao?” Lý Thẩm cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy cười gượng đáp. Cô của ngay lúc này khiến anh chẳng tài nào đoán được tâm tư đấy, mà có lẽ vốn dĩ chưa từng đoán được tâm tư suy nghĩ tỏng lòng cô
Đới Khải không đáp, anh cầm một góc chăn dỡ ra bước xuống giường đi qua người cô đi ra khỏi phòng ngủ. Lý Thẩm ngạc nhiên với hành động của anh, tại sao anh không hỏi thêm nữa, tại sao lại không phản bác lời cô hay vốn dĩ là cô không còn có tư cách nhận được sự chất vấn của anh nữa
Đi tới phòng ăn Đới Khải tay nắm thành ghế đứng như trời trồng nhìn những món ăn trên bàn, Lý Thẩm đi từ phía sau cảm giác anh có chút lạ liền đi vòng qua bàn đứng đối diện anh, nhẹ nhàng đẩy ghế ra ngồi xuống “Anh ngồi xuống đi, phải ăn no mới uống thuốc được”
Nghe lời Lý Thẩm anh mới kéo ghế ra ngồi xuống, cầm chiếc đũa lên cùng bát cơm trắng bên tay nhưng Đới Khải không biết nên ăn món nào trước. Lý Thẩm chau mày khó hiểu “Anh sao vậy, tôi nhớ anh thích anh những món này nên làm, anh thay đổi khẩu vị rồi sao?”
“Không, chỉ là lâu rồi không ăn những món này nữa” Anh vừa gắp một miếng thịt lên thờ ơ đáp
“Ồ..” Cô ồ nhẹ trong miệng rồi xẻ một miếng cá sốt gắp bỏ vào bát cho anh “Tôi không bỏ tương đậu đâu, anh ăn đi”
Cô vẫn nhớ rất rõ sở thích ăn uống của anh như ngày đầu, không ăn cà rốt, dị ứng tương đậu, thích uống nước cam. Đới Khải dừng đũa ngước mắt lên nhìn cô “Em căn bản vẫn chẳng thể quên được tôi, khi em bước được vào căn nhà này, em chắc chắn biết mật mã bảo mật là ngày chúng ta chia tay?”
Lý Thẩm dường như bị anh nói trúng tim đen, tay đang gắp miếng thịt kho tàu anh thích anh nhất nhưng rồi bị những lời nói của anh làm cho lơ đãng mà buông ra, cô im lặng một hồi lâu mới nhìn thẳng vào mắt anh đáp “Anh nghĩ nhiều rồi, một luật sư như tôi điều quan trọng nhất là trí nhớ tốt nên mới nhớ được sở thích ăn uống của anh, còn mật mã tôi bấm đại thôi, căn bản không biết đó là ngày gì”
Người phụ nữ cứng đầu này rốt cuộc là lấy đâu ra dũng khí dám nhìn thẳng mắt anh nói những lời đó. Đới Khải nhếch mép cười rồi gật đầu “Ừ, em về đi, tôi khỏi bệnh rồi”
Anh là đang giải vây cho cô khỏi sự ngột ngạt này sao? Bất luận là vì anh giận nên đuổi cô đi hay là vì thật sự cảm thấy cô nên về rồi thì đều tốt thôi, vì ngay giờ phút này cô cũng rất mình tìm cớ để rời khỏi. Lý Thẩm không muốn phút trước nhìn thẳng vào anh nói lời vô tình, phút sau liền không cầm được mà nói ra những lời gây hiểu lầm cho anh rằng cô căn bản không quên được anh
Nghe anh nói vậy Lý Thẩm liền đứng dậy “ Vậy tôi về trước, anh nhớ uống thuốc đúng giờ”
Không thấy Đới Khải đáp lại cô liền rời khỏi phòng ăn ra phòng khách cầm lấy chiếc áo khoác đang vắt trên ghế sofa cùng túi xách đi ra về phía cửa chính. Nghe thấy tiếng ting ting báo hiệu đã đóng cửa Đới Khải nắm chặt bàn tay thành quyền đến đỏ lên “Rồi sẽ có một ngày tôi khiến em phải thừa nhận rằng em còn yêu tôi”
Lý Thẩm đi xuống đại sảnh của tòa nhà liền bắt gặp Lục Vũ Bình và Hạo Hiên đang cùng nhau chuẩn bị đi lên cầu thang may
“Lý Thẩm..?” Hạo Hiên gọi tên cô với giọng điệu nghi hoặc không biết nhận đúng người hay không
Cô chăm chú lật từng trang bản báo cáo mà Tiêu Tiêu đưa cho mình chau mày khó chịu vì quên chưa đưa cho vị tổng tài nào đó ký, cũng không thể đi lên trên lần nữa, nghe thấy có người gọi tên mình liền nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi Lý Thẩm mỉm cười “Hạo tổng, Lục tổng xin chào”
“Đúng là em à, sao lại ở đây?” Hạo Hiên biết mình nhận đúng người liền thúc nhẹ lên cánh tay Lục Vũ Bình rồi đi tới gần cô
Lý Thẩm đóng tập tài liệu lại rồi đưa lên trước mặt hai người họ “Tiêu Tiêu nhờ em đưa cái này cho chủ tịch ký, nghe trợ lý thư ký nói chủ tịch ở nhà liền đến tìm nhưng ngài ấy bệnh rồi em không tiện làm phiền. Nếu hai người lên tìm ngài ấy vậy phiền anh đưa cho chủ tịch”
Lục Vũ Bình nhìn Hạo Hiên rồi đáp “Cùng lên đi không sao đâu”
“Thôi vậy, Hạo tổng phiền anh, tôi còn có việc nên đi trước” Lý Thẩm đưa tài liệu sát Hạo Hiên hơn cúi nhẹ người xem như thành khẩn cầu xin
Hạo Hiên miễn cưỡng cầm lấy nó “Vậy được” Rồi đưa tay mở khóa túi lấy ra thiệp mời “À đúng rồi, ngày cưới đã định, Tiêu Tiêu chưa biết đã làm xong thiệp mời nên chưa thể đưa cho em, giờ anh đưa vậy, cô ấy chờ em đến làm phù dâu đấy”
Lý Thẩm nhận lấy chiếc thiệp mời màu trắng được làm rất đẹp mỉm cười đáp “Nhất định, vậy em đi trước” Rồi nhìn Lục Vũ Bình gật đầu tạm biệt
“Kinh coong”
Tiếng chuông cửa reo một hồi mới có người ra mở cửa, cánh cửa mở ra Hạo Hiên lên tiếng hờn giận “Cậu làm gì mà mở cửa lấu vậy”
“Không thấy ai ra mở thì nên về đi, ai cần cậu đứng lại bấm chuông” Đới Khải quay lưng đi vào trong lạnh lùng đáp
Lục Vũ Bình cười mỉm “Lúc nãy gặp Lý Thẩm dưới sảnh, nghe nói cậu bệnh nên không tiện lên đấy”
“Cô ấy ở đây cả ngày” Đới Khải vừa ngồi xuống ghế sofa vừa chỉ vào phòng bếp
Hạo Hiên kinh ngạc ngồi xuống “Sao cơ, tôi còn tưởng cô ấy ngại thật nên cầm báo cáo đến mà không lên” rồi đặt bản báo cáo xuống bàn
“Đúng vậy” Lục Vũ Bình cũng từ thành ghế bật nhảy lên trước ngồi xuống gật đầu đồng tình
“ Có lẽ là quên đưa cho tôi thôi” Đới Khải đặt tay lên thành tựa của ghế xem bản tin kinh tế đang chiếu trên tivi thờ ơ đáp
Lý Thẩm ngồi vào xe, bên trong xe rất tối còn cô thì tay nắm chặt lấy quần, nhịp tim vẫn chưa thể ổn định trở lại
“Tôi muốn quên đi anh, quên tất cả ký ức về an. Nhưng từng chút từng chút cứ hiện về càng rõ như cùng tôi không thể tách rời. Khó khăn đến cay nhòe đôi mắt”
Muốn nhớ thật kỹ dáng hình của anh giống như loài cá nhớ cái ôm của biển cả giống như áng mây dừng
trên chân trời để khi đêm về liền quên đi sự dịu dàng của ánh mặt trời. Muốn quên đi dáng vẻ của anh tựa như loài cá quên mùi vị của biển lớn, buông bỏ được hết tất cả giấc mơ và phiền não nhưng lại không buông bỏ được những van nài của hồi ức
-Thiên Di-
Nhìn đồng hồ đã tới giờ ăn tôi, Lý Thẩm nhẹ chân mở cửa phòng ngủ đi vào bên trong. Nhìn Đới Khải đang nhắm mắt ngủ say cô dịu dàng đưa một tay áp lên trán anh tay kia để lên trán mình so sánh nhiệt độ
“Hạ sốt rồi” Lý Thẩm mỉm cười lẩm bẩm trên miệng
Cánh tay đang rút về thì bị người đàn ông kia nắm lấy giữa không trung, Đới Khải dần mở mắt, hàng mi khẽ rung lên tiếng “Về rồi”
Lý Thẩm giật mình không tự chủ được ngã thẳng xuống giường đè lên người Đới Khải, cô không nghĩ được nhiều cũng không nhìn thấy sắc mặt của anh vì lúc đó quá đột ngột, Lý Thẩm chỉ nghe được tiếng kêu “hự” trong cổ họng của Đới Khải
Ngã lên giường anh nhưng ngay phút giây này đây cô như bị đóng băng tại chỗ, không cách nào đứng dậy được, khung cảnh này bỗng dưng trở nên ám muội đến lạ
“Em còn tính nằm trên người tối đến bao giờ đây” Đới Khải thấy cô không cử động liền hai tay giữ lấy vai cô đẩy nhẹ Lý Thẩm ra khỏi người mình, lúc này cô mới hoàn hồn bật người đứng thẳng dậy chỉnh sửa lại đầu tóc
“Xin lỗi chủ tịch, anh đột nhiên lên tiếng làm tôi giật mình”
Nhìn thấy Đới Khải với chiếc gối phía sau cô liền tiến tới gần giúp anh kê gối lên. Đới Khải tựa lên thành giường đáp “Không sao, mấy giờ rồi?”
“À… đã 7 giờ tối rồi, thưa chủ tịch” Lý Thẩm nghe anh hỏi liền đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ trên tay mình đáp
Anh ho khan vài tiếng cau mày nói “Không cần phải một tiếng chủ tịch, hai tiếng chủ tịch, lẽ nào giữa chúng ta khoảng cách đã xa đến vậy rồi à?”
“Lẽ nào không phải sao?” Lý Thẩm cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy cười gượng đáp. Cô của ngay lúc này khiến anh chẳng tài nào đoán được tâm tư đấy, mà có lẽ vốn dĩ chưa từng đoán được tâm tư suy nghĩ tỏng lòng cô
Đới Khải không đáp, anh cầm một góc chăn dỡ ra bước xuống giường đi qua người cô đi ra khỏi phòng ngủ. Lý Thẩm ngạc nhiên với hành động của anh, tại sao anh không hỏi thêm nữa, tại sao lại không phản bác lời cô hay vốn dĩ là cô không còn có tư cách nhận được sự chất vấn của anh nữa
Đi tới phòng ăn Đới Khải tay nắm thành ghế đứng như trời trồng nhìn những món ăn trên bàn, Lý Thẩm đi từ phía sau cảm giác anh có chút lạ liền đi vòng qua bàn đứng đối diện anh, nhẹ nhàng đẩy ghế ra ngồi xuống “Anh ngồi xuống đi, phải ăn no mới uống thuốc được”
Nghe lời Lý Thẩm anh mới kéo ghế ra ngồi xuống, cầm chiếc đũa lên cùng bát cơm trắng bên tay nhưng Đới Khải không biết nên ăn món nào trước. Lý Thẩm chau mày khó hiểu “Anh sao vậy, tôi nhớ anh thích anh những món này nên làm, anh thay đổi khẩu vị rồi sao?”
“Không, chỉ là lâu rồi không ăn những món này nữa” Anh vừa gắp một miếng thịt lên thờ ơ đáp
“Ồ..” Cô ồ nhẹ trong miệng rồi xẻ một miếng cá sốt gắp bỏ vào bát cho anh “Tôi không bỏ tương đậu đâu, anh ăn đi”
Cô vẫn nhớ rất rõ sở thích ăn uống của anh như ngày đầu, không ăn cà rốt, dị ứng tương đậu, thích uống nước cam. Đới Khải dừng đũa ngước mắt lên nhìn cô “Em căn bản vẫn chẳng thể quên được tôi, khi em bước được vào căn nhà này, em chắc chắn biết mật mã bảo mật là ngày chúng ta chia tay?”
Lý Thẩm dường như bị anh nói trúng tim đen, tay đang gắp miếng thịt kho tàu anh thích anh nhất nhưng rồi bị những lời nói của anh làm cho lơ đãng mà buông ra, cô im lặng một hồi lâu mới nhìn thẳng vào mắt anh đáp “Anh nghĩ nhiều rồi, một luật sư như tôi điều quan trọng nhất là trí nhớ tốt nên mới nhớ được sở thích ăn uống của anh, còn mật mã tôi bấm đại thôi, căn bản không biết đó là ngày gì”
Người phụ nữ cứng đầu này rốt cuộc là lấy đâu ra dũng khí dám nhìn thẳng mắt anh nói những lời đó. Đới Khải nhếch mép cười rồi gật đầu “Ừ, em về đi, tôi khỏi bệnh rồi”
Anh là đang giải vây cho cô khỏi sự ngột ngạt này sao? Bất luận là vì anh giận nên đuổi cô đi hay là vì thật sự cảm thấy cô nên về rồi thì đều tốt thôi, vì ngay giờ phút này cô cũng rất mình tìm cớ để rời khỏi. Lý Thẩm không muốn phút trước nhìn thẳng vào anh nói lời vô tình, phút sau liền không cầm được mà nói ra những lời gây hiểu lầm cho anh rằng cô căn bản không quên được anh
Nghe anh nói vậy Lý Thẩm liền đứng dậy “ Vậy tôi về trước, anh nhớ uống thuốc đúng giờ”
Không thấy Đới Khải đáp lại cô liền rời khỏi phòng ăn ra phòng khách cầm lấy chiếc áo khoác đang vắt trên ghế sofa cùng túi xách đi ra về phía cửa chính. Nghe thấy tiếng ting ting báo hiệu đã đóng cửa Đới Khải nắm chặt bàn tay thành quyền đến đỏ lên “Rồi sẽ có một ngày tôi khiến em phải thừa nhận rằng em còn yêu tôi”
Lý Thẩm đi xuống đại sảnh của tòa nhà liền bắt gặp Lục Vũ Bình và Hạo Hiên đang cùng nhau chuẩn bị đi lên cầu thang may
“Lý Thẩm..?” Hạo Hiên gọi tên cô với giọng điệu nghi hoặc không biết nhận đúng người hay không
Cô chăm chú lật từng trang bản báo cáo mà Tiêu Tiêu đưa cho mình chau mày khó chịu vì quên chưa đưa cho vị tổng tài nào đó ký, cũng không thể đi lên trên lần nữa, nghe thấy có người gọi tên mình liền nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi Lý Thẩm mỉm cười “Hạo tổng, Lục tổng xin chào”
“Đúng là em à, sao lại ở đây?” Hạo Hiên biết mình nhận đúng người liền thúc nhẹ lên cánh tay Lục Vũ Bình rồi đi tới gần cô
Lý Thẩm đóng tập tài liệu lại rồi đưa lên trước mặt hai người họ “Tiêu Tiêu nhờ em đưa cái này cho chủ tịch ký, nghe trợ lý thư ký nói chủ tịch ở nhà liền đến tìm nhưng ngài ấy bệnh rồi em không tiện làm phiền. Nếu hai người lên tìm ngài ấy vậy phiền anh đưa cho chủ tịch”
Lục Vũ Bình nhìn Hạo Hiên rồi đáp “Cùng lên đi không sao đâu”
“Thôi vậy, Hạo tổng phiền anh, tôi còn có việc nên đi trước” Lý Thẩm đưa tài liệu sát Hạo Hiên hơn cúi nhẹ người xem như thành khẩn cầu xin
Hạo Hiên miễn cưỡng cầm lấy nó “Vậy được” Rồi đưa tay mở khóa túi lấy ra thiệp mời “À đúng rồi, ngày cưới đã định, Tiêu Tiêu chưa biết đã làm xong thiệp mời nên chưa thể đưa cho em, giờ anh đưa vậy, cô ấy chờ em đến làm phù dâu đấy”
Lý Thẩm nhận lấy chiếc thiệp mời màu trắng được làm rất đẹp mỉm cười đáp “Nhất định, vậy em đi trước” Rồi nhìn Lục Vũ Bình gật đầu tạm biệt
“Kinh coong”
Tiếng chuông cửa reo một hồi mới có người ra mở cửa, cánh cửa mở ra Hạo Hiên lên tiếng hờn giận “Cậu làm gì mà mở cửa lấu vậy”
“Không thấy ai ra mở thì nên về đi, ai cần cậu đứng lại bấm chuông” Đới Khải quay lưng đi vào trong lạnh lùng đáp
Lục Vũ Bình cười mỉm “Lúc nãy gặp Lý Thẩm dưới sảnh, nghe nói cậu bệnh nên không tiện lên đấy”
“Cô ấy ở đây cả ngày” Đới Khải vừa ngồi xuống ghế sofa vừa chỉ vào phòng bếp
Hạo Hiên kinh ngạc ngồi xuống “Sao cơ, tôi còn tưởng cô ấy ngại thật nên cầm báo cáo đến mà không lên” rồi đặt bản báo cáo xuống bàn
“Đúng vậy” Lục Vũ Bình cũng từ thành ghế bật nhảy lên trước ngồi xuống gật đầu đồng tình
“ Có lẽ là quên đưa cho tôi thôi” Đới Khải đặt tay lên thành tựa của ghế xem bản tin kinh tế đang chiếu trên tivi thờ ơ đáp
Lý Thẩm ngồi vào xe, bên trong xe rất tối còn cô thì tay nắm chặt lấy quần, nhịp tim vẫn chưa thể ổn định trở lại
“Tôi muốn quên đi anh, quên tất cả ký ức về an. Nhưng từng chút từng chút cứ hiện về càng rõ như cùng tôi không thể tách rời. Khó khăn đến cay nhòe đôi mắt”
Muốn nhớ thật kỹ dáng hình của anh giống như loài cá nhớ cái ôm của biển cả giống như áng mây dừng
trên chân trời để khi đêm về liền quên đi sự dịu dàng của ánh mặt trời. Muốn quên đi dáng vẻ của anh tựa như loài cá quên mùi vị của biển lớn, buông bỏ được hết tất cả giấc mơ và phiền não nhưng lại không buông bỏ được những van nài của hồi ức
-Thiên Di-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.