Yêu Thầm Nồng Nhiệt

Chương 21

Tửu Tiểu Hi

20/10/2021

Edit: Lan

Beta: Chan

*********

Lâm Vãn cười rồi lắc đầu: “Con không mệt, con không sao đâu.”

“Nhưng nếu con mệt thêm lần nữa, dì cũng không biết phải ăn nói với bố mẹ con thế nào.” Liễu Tố Tố cố gắng thuyết phục cô.

“Hay là…dì Tố Tố dẫn con đi ăn kem que nha?”

“Chỉ cần...kem que?” Liễu Tố Tố có hơi bất ngờ hỏi lại, nàng không nghĩ yêu cầu của cô lại đơn giản đến vậy.

“Ăn kem sẽ không sao nữa.” Lâm Vãn gật đầu khẳng định.

Ngày sau đó, Liễu Tố Tố còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Vãn đã cầm đồ trên tay, một thân nhỏ nhắn mà chạy xuống lầu.

Liễu Tố Tố cười bất lực, đứa trẻ này xem ra còn cứng đầu hơn nàng tưởng.

Công việc chuyển nhà còn phải tiếp tục, việc chuyển từ tầng cao nhất xuống tầng thấp nhất vốn là một điều không mấy dễ dàng, hơn nữa còn vào mùa hè nên ai cũng một thân mồ hôi nhễ nhại, quần áo ướt đẫm.

Phải mất hơn một giờ đồng hồ mọi thứ mới được vận chuyển hết lên xe tải. Để bày tỏ lòng biết ơn, Liễu Tố Tố đã chạy qua căn tin gần đó để mua một ít kem que cho tài xế và Lâm Vãn.

Lâm Vãn cầm được que kem, cô liền xé giấy gói ra rồi cho vào miệng. Đây là loại kem que lâu đời nhất được làm từ nước đường, và đó chính là tuổi thơ của Lâm Vãn. Cô đã ăn liên tiếp ba cây kem, cảm giác nóng bức cũng dần giảm bớt.

Đến khi cả hai ổn định ngồi ở ghế sau, xe mới chậm rãi lăn bánh mà đưa bọn họ tới địa điểm mới.

Vì trong xe không có điều hòa, nên người lái xe đã mở hết cửa sổ ra để phần nào xua tan đi cái nóng. Xe lúc chạy trên đường, gió từ cửa sổ thổi vào cùng khí nóng của tiết trời mùa hè oi bức dường như có thể làm khô chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, sau đó được thổi phồng lên bay phần phật.

Lâm Vãn không biết dì của cô sẽ chuyển đến nhà mới ở đâu, thấy dì bận rộn từ nãy giờ cô cũng chưa có cơ hội để hỏi.

“Dì Tố Tố, dì định chuyển đến chỗ nào vậy?”

“Trường học đã bố trí kí túc xá sẵn cho giáo viên và nhân viên văn phòng rồi, dì sẽ ở đó.” Liễu Tố Tố cười nói.

Ra vậy, Lâm Vãn nhớ rằng mấy năm trước hình như dì Tố Tố thật sự đã sống trong kí túc xá ở trường.

“Môi trường ở đó có tốt không ạ?”

Liễu Tố Tố suy nghĩ một hồi, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Vãn mà gật đầu: “Môi trường cũng tốt, chủ yếu là không mất tiền, lên lớp cũng thuận tiện hơn.”

Ngừng một chút, không đợi đứa nhỏ lên tiếng, Liễu Tố Tố đột nhiên tò mò hỏi: “Hai ngày nữa mới khai giảng, buổi tối là giờ tiểu học, dì nghe cô giáo Trịnh nói con đã được nhận vào trường tiểu học Ninh An, thật là tốt.”

Lâm Vãn nở một nụ cười ngày càng rõ nét. Thật ra mà nói chuyện này đối với nhân sĩ* được trọng sinh không phải là chuyện quá khó khăn.

(*) nhân sĩ: chỉ những người có trình độ học vấn

Vì vậy cô nói: “Vào trường tiểu học Ninh An thì không cần quá giỏi đâu ạ, nhưng để thi đậu được vào trường trung học Ninh An thì chắc chắn phải có bản lĩnh mới được.”

Liễu Tố Tố bị bộ dạng nhỏ nhắn lanh lợi của con bé mà không khỏi buồn cười, thậm chí người tài xế phía trước cũng không nhịn được muốn tham gia vào cuộc trò chuyện này với hai người.

“Tất nhiên rồi, trường trung học Ninh An là trường cao trung tốt nhất ở thành phố này, những người có thể đậu vào đó đều là những mầm non tốt trong tương lai, cô bé, chú rất tin tưởng con đấy.”

Chỉ vừa mới dứt câu, xe cũng đã tới kí túc xá dành cho giáo viên rồi.

Lần này là ở tầng hai, việc lên xuống cũng dễ dàng hơn nhiều, chú tài xế tốt bụng lần nữa lại giúp bọn họ chuyển đồ lên.

Liễu Tố Tố có chút ngượng ngùng, nàng muốn đưa thêm tiền coi như bù cho sự nhiệt tình này nhưng chú lại từ chối còn vui vẻ ra mặt: “Hôm nay cảm ơn cô về hai que kem, người Ninh An chúng tôi từ xưa đến nay đều không câu nệ tiểu tiết, cảm ơn cô.”

Nói xong chú liền vẫy tay, xoay người rời đi rồi biến mất sau dãy hành lang.

“Chú đó thật là tốt.” Lâm Vãn lẩm bẩm.

“Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt lắm.” Tố Tố mỉm cười rồi sửa soạn lại hành lý.

Lúc cả hai bước vào mới nhận ra căn phòng này cũng chỉ có một ít đồ cơ bản, phía phòng ngủ có một chiếc giường, một bàn làm việc, một tủ quần áo và một cái ghế. Phòng khách thì không lớn lắm, bên bếp và phòng tắm khá nhỏ nhưng lại có một cái ban công rất rộng rãi.

Lâm Vãn Vãn bắt tay vào phụ dì thu dọn đồ đạc một chút, sắp xếp chỗ này chỗ kia theo ý của Tố Tố, kết quả hai người bọn họ đã cùng nhau trang hoàng lại mọi thứ thành một ngôi nhà nhỏ nhìn vô cùng ấm cúng.

Biến một nơi ban đầu hoang sơ trống trải thành một nơi mang theo hương vị gia đình trong đó, quả thật có cảm thấy một chút thành tựu nho nhỏ.

Giống như lần trước, hai dì cháu bận rộn gần một giờ đồng hồ mọi thứ mới ổn định một chút. Lâm Vãn hai tay chống nạnh, nhỏ giọng cảm thán: “Nếu có thêm hoa tươi nữa thì càng thêm có sức sống.”

Liễu Tố Tố hài lòng: “Hiện tại như vậy là tốt rồi, hôm nay cảm ơn con đã giúp dì, không ngờ con còn nhỏ mà biết cách sắp xếp và trang trí như vậy rồi.”

“Bởi vì chúng ta là bạn, đúng không dì Tố Tố?” Lâm Vãn nâng khóe miệng vui vẻ cười với nàng.

“Vậy để người bạn này làm đồ ăn ngon cho con nha, đã đói bụng chưa?” Nàng đi đến trước mặt con bé mà hỏi.

Nhắc tới, Lẫm Vãn xoa xoa bụng nhỏ của mình: “Đói bụng ạ.”

“Bây giờ con nghỉ ngơi đi, dì đi nấu cơm.” Liễu Tố Tố nói xong thì xoay người rời đi.

Nàng đi vào bếp, tay mở tủ lạnh mới phát hiện ra chỉ còn mỗi cà chua và trứng gà. Bất đắc dĩ Tố Tố mới phải về phòng lấy giỏ để đi ra ngoài, thấy thế Lâm Vãn liền mở lời hỏi: “Dì Tố Tố định đi đây vậy?”

Nghe thấy tiếng hỏi, Tố Tố mới quay đầu lại cười với cô: “Trong nhà hết đồ ăn rồi, dì ra ngoài mua đây, con ở nhà chờ dì nha.”

“Lúc nãy xách giỏ lên, con thấy vẫn còn đồ ăn mà.”

“Chỉ còn cà chua với trứng thôi.”

“Vậy chúng ta ăn cà chua xào với trứng đi dì, con thích ăn món đó lắm.” Lâm Vãn không có chút phiền muộn nào, cô vẫn vui vẻ nhìn nàng mà cười nói.

Tố Tố đi đến cửa liền quay trở lại chỗ Lâm Vãn, nhịn không được còn đưa tay lên nhéo nhéo hai má của cô: “Con dễ nuôi thật đấy.”

Sau đó nàng đi xào rau, Lâm Vãn cũng muốn giúp một tay, một mình vo gạo cho vào nồi rồi bấm nút nấu cơm.

Sau một ngày đầy mệt mỏi, bữa cơm tuy chỉ có một đĩa cà chua xào với trứng thơm phức đặt trên bàn nhưng dẫu sao đây cũng là tự tay Liễu Tố Tố nấu, Lâm Vãn cảm thấy nếu cô ăn hoài cũng sẽ không ngán.

Nhìn thấy Lâm vãn vùi đầu ăn cơm ngon lành, Tố Tố mỉm cười buông chén đũa xuống, giọng nghiêm túc nói với cô: “Lâm Vãn, cảm ơn con.”

“Dạ?” Lâm Vãn có hơi ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên, bên mép còn dính hạt cơm, theo bản năng lấy tay lau đi, mắt tròn xoe hỏi: “Có chuyện gì vậy dì Tố Tố?”

“Cảm ơn con đã mang đến cho dì cảm giác gia đình thật sự, dì cảm thấy rất ấm áp.” Liễu Tố Tố nói xong, đối diện với gương mặt ngơ ngác của Lâm Vãn lại cười rộ lên: “Dì biết con còn nhỏ nên không hiểu lời của dì nói, nhưng không sao, con ăn nhanh lên, ăn nhiều một chút.”

“Dạ!” Lâm Vãn ngoan ngoãn gật đầu lại vùi đầu tiếp tục ăn cơm.

Lâm Vãn hiểu, đương nhiên cô hiểu được hết những lời dì ấy nói, chỉ là cô cố tình giả bộ không hiểu mà thôi.

Tuy nhiên dì Tố Tố lại nói những lời này khiến cô có chút không ngờ đến. Bởi vì Lâm Vãn luôn cảm thấy nàng là một người thiếu thốn tình cảm gia đình.

Sau khi trở về từ ngày hôm đó, Lâm Vãn cứ suy nghĩ mãi về những lời mà Liễu Tố Tố nói với mình, suy nghĩ rất lâu cho đến khi cả người lăn ra ngủ lúc nào không hay.

Vài ngày sau, đến ngày 1 tháng 9 là ngày khai giảng, Lâm Vãn bắt đầu đi học lại.

Hôm đầu tiên đưa cô đến trường, mẹ cô đã trang điểm thật đẹp, bởi vì đám trẻ cùng tuổi ở xóm này có mỗi cô là được vào học ở trường tiểu học Ninh An khiến cho mọi người ai nấy cũng đều ghen tỵ.

Đúng vậy, lúc đứng ở bên ngoài Lâm Vãn mới nhận ra, về sau cô không thể cùng Lý Lý đi chung đến trường được. Theo như diễn biến kiếp trước, bởi vì cô và Lý Lý đều không thích học hành nên đã cùng nhau học ở một trường bình thường, tha hồ vui chơi thỏa thích.

Bây giờ cuộc sống hai người bắt đầu xuất hiện điểm giao nhau, sau này khả năng đi trên con đường khác nhau là rất lớn.

Đời trước của Chu Lý Lý sống khá tốt, mặc dù không lập gia đình nhưng khi trưởng thành Lý Lý đã tự lập nghiệp và đi du lịch khắp nơi, cuộc sống được bay nhảy tự do tự tự tại cũng không có điều gì phải lo lắng. Vậy nên Lâm Vãn cũng không có ý định sẽ can thiệp vào cuộc sống của cô bé, ngay cả bản thân cô cũng không chắc có thể lo cho một mình mình hay không.

Ngồi trên xe đạp của mẹ, hai người cùng nhau xuất phát. Lái xe được một lúc thì đến trường tiểu học Ninh An nổi tiếng trong truyền thuyết.



Trước khi Lâm Vãn được trọng sinh, trong kí ức của cô thì vào thời điểm đó, bất kì đứa trẻ nào được học ở ngôi trường này cũng đều cảm thấy một niềm vinh dự rất lớn, giống như thi đậu vào trường trung học số một Ninh An vậy.

Xe dừng trước cổng nhỏ của trường tiểu học, Lâm Vãn đã thấy một nhóm phụ huynh đang cười nói đi xe máy, một số đi xe đạp một số thì đi xe máy, thậm chí có người lái ô tô nữa. Nhìn quanh một lượt, Lâm Vãn trong lòng mường tượng ra trong đầu, nơi này sẽ thành một trận chiến vô cùng lớn, không hổ danh là trường tiểu học hàng đầu.

“Tiểu Vãn, mẹ chỉ đưa con đến đây thôi, com mau vào đi, học chăm chỉ nha.”

Lâm Vãn cầm lấy cạp từ mẹ rồi đeo lên lưng, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vẫy tay với mẹ rồi một mình bước vào trong.

Chân nhỏ bước qua cánh cổng trường tiểu học, hiện ra trước mắt cô là khung cảnh hoàn toàn khác.

Lúc trước khi còn ở nhà trẻ, mỗi lần đi dạo quanh trường Lâm Vãn Vãn chính là chị đại, ởi vì cô học lớp lá mà cũng không ai có thể cao bằng mình nên đi đến đâu Lâm Vãn đều cao nhất và nổi bật nhất.

Nhưng trong thế giới của trường tiểu học, từ lớp một đến lớp sáu, trong nháy máy Lẫm Vãn Vãn trở thành người nhỏ nhất.

Vì không còn là ngôi trường học trước đây, mọi thứ đối với Lâm Vãn đều trở nên xa lạ nhưng cô không hề lo lắng hay hoảng sợ mà bình tĩnh đi tìm lớp của mình.

“Chào bạn học.”

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ yếu đuối của một bạn gái nhỏ, âm thanh tựa như cánh hoa rơi xuống mặt nước, vô cùng mềm mại.

Lâm Vãn xoay người lại, trước mắt cô là bạn nữ mặc váy công chúa, mang đôi giày da, thoạt nhìn thì bạn nữ ấy hơi trầm tĩnh không như mấy bạn khác mà gây ồn ào.

“Cậu có việc gì sao?” Lâm vãn trực tiếp mở lời hỏi.

“Cậu có biết đường đến lớp một ở đâu không?” Giọng bạn nữ đó như tiếng muỗi kêu, nhỏ nhẹ, tinh tế.

Lâm Vãn giật mình, thì ra là bạn cùng lớp với cô, dù sao cô cũng muốn đến đó vì thế liền nói: “Tớ cũng học lớp một, chúng ta có thể cùng đi với nhau.”

“Vậy sao, cảm ơn nha.” Bạn nữ đó nghe được vậy liền vui vẻ, lập tức cầm váy đi theo cô.

Nhìn thấy hành động của đối phương, có cảm giác là một tiểu thư khuê các. Lâm Vãn suy đoán hẳn là gia cảnh của cô bạn này cũng rất tốt.

“Tên bạn là gì?” Trên đường đi đến lớp, Lâm Vãn bất ngờ hỏi.

“Tớ tên là Lê...Dao Sanh.”

“Lê cái gì cơ?” Lâm Vãn không nghe rõ liền hỏi lại.

Cô bạn đành phải tăng âm lượng, lớn giọng nói: “Lê là bình minh, Dao, Dao là...” Cô bé có chút sốt ruột, không biết giải thích thế nào, dứt khoát lấy trong túi ra một tấm card, phía trên dùng bút marker viết to ba chữ ‘Lê Dao Sanh’, nhìn qua như chữ của người lớn viết.

“Đúng là một cái tên đẹp.” Lâm Vãn khen ngợi, nhưng đối với một đứa trẻ sáu tuổi, sự kết hợp của những từ này có hơi phức tạp. Nói một cách tương đối, tên của cô đơn giản hơn nhiều: “Tớ tên Lâm Vãn, Lâm của hai cái cây, Vãn của đêm tối.”(*)

(*) Raw: 我叫林晚, 双木林, 夜晚的晚。

“Lâm Vãn...” Lê Sao Sanh lẩm bẩm cái tên trong miệng rồi cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền.

Cuối cùng cũng đến lớp học mới, khi Lẫm Vãn bước vào đã có rất nhiều đứa trẻ ở bên trong. Đúng vậy, trong mắt Lâm Vãn chúng đều là trẻ con, còn cô là một người sống và có suy nghĩ của người lớn trong nhiều thập kỷ.

Cô tìm chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, ngước lên cũng thấy Lê Dao Sanh cũng đang tìm chỗ ngồi với vẻ mặt vô cùng rối rắm, cuối cùng lại nhìn về phía cô, yên lặng mà ngồi xuống.

Hầu hết trong lớp, các bạn nam đang quậy phá, cũng có một số bạn nữ học cùng trường tụ tập lại với nhau cùng nói chuyện, chỉ có Lâm Vãn và Lê Dao Sanh như đang ở trong một thế giới khác. Lâm Vãn cảm thấy vì tuổi mình đối với đám trẻ con này khá lớn nên không hợp cùng chúng nói chuyện. Nhưng Lê Dao Sanh thì có vẻ trầm tính thật, cô bé ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, đảo mắt nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại ngẩn người, cũng không mở miệng nói chuyện.

Không lâu sau, tiếng chuông vào lớp đầu tiên vang lên, giáo viên bước vào, nếu Lâm Vãn đoán không sai thì người này có thể là giáo viên chủ nhiệm kế tiếp của bọn họ.

Nữ giáo viên đeo kính, mặt đồng phục theo phong cách thập niên 90, đầu tóc chải chuốt gọn gàng. Đầu tiên nở một nụ cười với mọi người, sau đó tự giới thiệu bản thân bằng cách viết tên và bính âm(*) lên bảng đen, nhân tiện dạy cho mọi người nhận ra những bính âm này.

(*) Bính âm: hay còn gọi là pinyin, sử dụng chữ Latinh để phát âm các chữ Hán trong tiếng Trung.

“Cô họ Lý, sau này sẽ là giáo viên dạy ngữ văn và là giáo viên chủ nhiệm của lớp. Các em có mặt ở đây đều có thành tích học tập xuất sắc. Cô đã đọc danh sách lớp trước khi đến đây, chỉ có bảy hoặc tám học sinh đạt 150 điểm, thật sự rất giỏi, cô tin rằng các em chắc chắn cũng sẽ có những thành tích cao trong tương lai.”

Bảy tám người được 150 điểm?

Lâm Vãn hơi giật mình, quả nhiên cô không đi ra khỏi thế giới của mình thì sẽ không biết được có bao người tài giỏi ở ngoài kia.

Giáo viên cùng học sinh trò chuyện rôm rả, khoảng nửa tiết học qua đi, cô Lý nói sẽ bầu lớp trưởng, lớp phó học tập lớp phó văn nghệ và một số ban cán sự khác.

Lâm Vãn ngồi ở đó liền suy nghĩ, đời trước cuộc sống của cô trôi qua đều bình thường vô vị, không bao giờ xung phong làm việc gì, hầu hết các thời gian đi học, đừng nói đến lớp trưởng, cán bộ lớp, ngay cả một chức tổ trưởng nho nhỏ cô cũng chưa từng làm.

Nghĩ vậy, khi giáo viên yêu cầu muốn một bạn làm lớp trưởng, Lâm Vãn không chút do dự giơ tay lên.

Cô là người giơ tay đầu tiên, những người khác cũng lần lượt giơ tay.

Cô giáo ngạc nhiên nhìn sự hưởng ứng nhiệt tình của các học sinh, nên đã đưa ra yêu cầu những ai muốn làm thì hãy đi lên trình bày ý kiến của mình rồi cô sẽ quyết định.

"Bạn học kia, em là người giơ tay đầu tiên, em lên đây làm mẫu cho các bạn xem đi."

Lâm Vãn bình tĩnh đứng dậy đi lên bục giảng, một cảm giác mà vốn không thuộc về độ tuổi này.

"Xin chào các bạn, tớ tên Lâm Vãn, Lâm của cây cối, Vãn của đêm khuya." Nói xong, Lâm Vãn lấy một viên phấn trên bàn viết ngay ngắn tên của mình lên bảng, nhân tiện viết ra bính âm của từng tên, đọc từng chữ một. Cô giáo đứng ở một bên sửng sốt, suy cho cùng thì bọn họ không có dạy bính âm vào lớp một.

"Lý do em muốn làm lớp trưởng là em muốn trải nghiệm bản thân, đây là một cơ hội tốt để em rèn luyện. Thứ hai, em mong rằng mình có thể nỗ lực hết mình vì lớp, giảm bớt gánh nặng cho giáo viên cũng như giúp đỡ thầy cô..." Nói xong, ngay cả cô giáo nghe xong cũng không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi.

Sau đó, Lâm Vãn bình tĩnh đi xuống, trở lại chỗ nào của mình.

Các bài phát biểu tiếp tục của một vài bạn học đều xoay quanh vấn đề: "Mẹ tớ muốn tớ trở thành lớp trưởng", "Ba tớ nói làm lớp trưởng rất là giỏi" vân vân. Lâm Vãn nghĩ lại cũng thấy đúng, suy cho cùng ai cũng là trẻ con, không có suy nghĩ quá nhiều, đa phần suy nghĩ rất đơn giản và ngây thơ.

Kết quả cuối cùng, không thể nghi ngờ, Lâm Vãn trở thành lớp trưởng.

Cô nghĩ, về nhà nói với ba mẹ, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui, bọn họ vui vẻ, cô cũng vui vẻ.

Sau giờ học, trước khi đi cô giáo Lý đặc biệt gọi tên Lâm Vãn ra ngoài để nói chuyện, hai người đứng ở trước hành lang, Lâm Vãn nhìn thấy ánh mắt vui mừng của cô giáo Lý, có vẻ như cô ấy rất thích cô.

"Lâm Vãn, cô biết con là học sinh được 150 điểm, nói cô nghe, con học bính âm ở đâu? Có học bù vào hè không?”

Lâm Vãn lắc đầu: "Dạ không, con tự học ở nhà."

Cô giáo có chút hoảng sợ, nhưng cũng không sai biệt lắm.

"Đứa nhỏ này cũng quá giỏi rồi, lúc nãy con phát âm rất tốt, không giống bạn nhỏ mới sáu tuổi chút nào, nếu không phải con đang làm lớp trưởng, cô còn muốn bắt con làm ủy viên học tập môn ngữ văn của cô."

"Con cảm ơn lời khen của cô." Lâm Vãn lễ phép cười nói.

"Ây đã, đứa nhỏ này thật dẻo miệng mà, cô rất thích con, giờ còn về lớp học tiếp đi." Cô giáo Lý cười cười sờ đầu cô nói.

Trong mười mấy giây trở về phòng học, đại não của Lâm Vãn vẫn đang ở trong trạng thái ngắn đoạn. Ở kiếp trước, cô chưa từng được giáo viên khen ngợi, trước mặt bạn bè nói không ghen tị là giả, nhưng vì bản thân cô không được khen nên làm bộ không để ý đến thôi.

Thì ra chính là cảm giác này... Có chút thích.

Cả ngày hôm nay, trừ việc đi vệ sinh ra, Lâm Vãn hầu như không rời khỏi chỗ ngồi, cũng không nói chuyện hay kết giao với bạn mới, vì trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút khác biệt về vấn đề tuổi tác, cô không có khả năng dùng tâm lý của một đứa trẻ để kết bạn.

Mọi đứa trẻ đều điên cuồng chơi đùa, bộc lộ bản chất hồn nhiên ngây thơ của con nít, còn Lâm Vãn thì ngồi ở trên ghế đọc sách, hoặc là vẽ tranh.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian đó, cô để ý thấy cũng có một cô gái khác hầu như đều ngồi ở ghế của mình, Lê Dao Sanh, người đang ngồi bên cạnh cô, trong lúc vô tình đã tạo ra một khoảng cách giữa hai người.

Cô bé trông còn còn buồn chán hơn cả cô, ngoài việc đi vệ sinh sau khi hết tiết học, Dao Sanh chỉ ngồi thẫn thờ một mình, hoặc là nhìn chằm chằm vào các học sinh khác đang chơi đùa, ngây ngô cười theo. Có thể nói có hơn 30 học sinh trong lớp, Lâm Vãn cũng chỉ nhớ một mình Lê Dao Sanh, tính cách của cô bé ấy rất đặc biệt.

Sau khi tan học, Lê Dao Sanh đi phía trước, Lâm Vãn đi phía sau, hai người không có đi cùng nhau, nhưng Lâm Vãn gần như có thể nhìn bóng lưng bạn học ở phía trước bước đi.

Lúc này, ở trên hành lang phía trước xuất hiện một đám học sinh nam, nhìn thấy con gấu bông trong tay Lê Dao Sanh, một đứa trẻ vội vàng giật lấy nói: "Ây da, cậu bao nhiêu tuổi rồi còn mang gấu bông tới trường chứ."

"Cậu… Trả lại cho tớ." Lê Dao Sanh đứng đó cực kì ủy khuất, nước mắt sắp rơi xuống nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng yếu ớt.

"Không trả, không trả." Cậu nhóc cực kì thiếu đòn, mấy đứa nhóc xung quanh cũng hùa theo, còn giơ con gấu lên trêu chọc cô bé.

Lâm Vãn không chịu được nữa liền bước lên phía trước, có lẽ khi cô đi lên phía trước để giải vây cho cô bé, đã chứng minh rằng dù bao nhiêu tuổi, cô vẫn là cô, bản chất của cô vẫn như vậy, cô vẫn là người của nhà họ Lâm, thích chống lại sự bất công, bênh vực kẻ yếu.



“Cậu học lớp nào mà tay lại dài như vậy?” Lâm Vãn chống nạnh đứng đó, vẻ mặt hung dữ, có khí chất của một chị đại.

Cậu nhóc nhất thời có chút bối rối, bởi vì cậu bé phát triển muộn hơn cô, Lâm Vãn đã cao hơn cậu gần nửa cái đầu, khí thế liền giảm đi: "Cậu quản tôi học ở lớp nào làm cái gì?"

"Đưa con gấu ra đây, trả lại cho bạn ấy." Lâm Vãn vươn tay, giọng điệu có chút đáng sợ.

Đứa nhỏ mím chặt môi, có chút bất mãn trong lòng nhưng tay chân vẫn thành thật đưa con gấu cho Lê Dao Sanh, không nhịn được nói: "Cậu, cậu chờ đó!" Nói xong cậu bé liền xoay người bỏ chạy.

Lâm Vãn cười mỉa mai không chút sợ hãi, đơn giản nói: "Tôi là học sinh lớp một, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể thoải mái đến tìm tôi."

"Cảm ơn nha Lâm Vãn." Lê Dao Sanh rụt rè nói.

"Không sao, xem ra thứ này rất quan trọng đối với cậu, sau này cất vào trong cặp đi, lỡ té xuống đất sẽ bị bẩn, không tốt đâu." Lâm Vãn cười nói xong liền chuẩn bị rời đi.

Lê Dao Sanh đuổi theo cô, không nói lời nào mà đi theo cô.

Lâm Vãn cũng không từ chối, cả hai không nói gì, cùng nhau đi về phía cổng trường.

Khi cô đến cổng trường, có một chiếc ô tô màu đen đậu ở cửa, sau đó Lê Dao Sanh nói nhỏ với cô: "Lâm Vãn, hẹn gặp lại." rồi chạy ra xe, có người đi đến mở cửa cho cô bé rồi bước vào trong.

Cô bé này có gia cảnh thật tốt, còn có dịch vụ đưa đón bằng ô tô đặc biệt vào những năm 1990, quả nhiên là tiểu thư của một gia đình giàu có.

Lâm Vãn đứng tại chỗ thở dài, trong lòng không phải ghen tị, dù sao hơn mười năm sau xe ô tô đã đi đầy đường, lúc đó cô cũng đã trưởng thành, có thể tự mình mua một chiếc xe hơi.

Hôm nay trường của Lâm Vãn khai giảng, trường của dì Tố Tố cũng vậy. Lớp nàng chủ nhiệm đang ở trong giai đoạn quan trọng, cũng không có thời gian để đi học nhảy, nên Lâm Vãn hiếm khi đến phòng nhảy cùng mẹ mẹ. Trở về từ trường, cô ôn bài trong sách giáo khoa, nhật ký hàng ngày của cô cũng không phải để không, nhưng không gặp được dì Tố Tố, nội dung của nhật ký cũng ngắn gọn qua loa thôi.

Ba mẹ Lâm Vãn rất hài lòng với sự thay đổi hiện tại của cô, giống như cô càng lớn càng thêm hiểu chuyện, không phải lo lắng nhiều nữa, sau giờ học cũng không chạy nhảy lung tung mà nhốt mình ở nhà để học.

Vì Chu Lý Lý và cô không học cùng trường nên họ ít chơi cùng nhau hơn, nhưng có thể gặp nhau vào mỗi buổi sáng khi đến trường. Thỉnh thoảng vào buổi tối, Lâm Vãn sẽ đứng trên ban công và ngây ngốc chờ đợi, cô sẽ nhận được tín hiệu từ ban công bên cạnh. Lâm Vãn cũng nhiệt tình đáp lại lời chào từ Lý Lý, cả hai cùng trò chuyện qua lại cách nhau bởi bức tường.

Cô nghĩ, có lẽ đây là tình bạn trong duyên kiếp của cô, cho dù cuộc đời bọn họ có thay đổi quỹ đạo như thế nào vẫn có thể giao tiếp và giữ gìn tình bạn này qua nhiều cách khác nhau, vì vậy Lâm Vãn cũng không tin vào duyên số trời định. Kiếp trước, cô không có thể cùng dì Tố Tố ở bên nhau, không có liên quan gì đến duyên phận, tất cả đều là do bản thân cô nhát gan gây ra, kiếp này cô không muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.

Bởi vì vào ngày học đầu tiên, Lâm Vãn đã hai lần giúp đỡ Lê Dao Sanh, nên ngày hôm sau cô ấy đã mang rất nhiều đồ ăn ngon đến cho Lâm Vãn. Lâm Vãn nhìn thấy toàn những thương hiệu đồ ăn vặt ngoại nhập, có lẽ đây là sự khởi đầu cho tình bạn giữa các cô, hoặc là cô gái nhỏ đơn thuần.

Lâm Vãn không từ chối sự ý tốt của Lê Dao Sanh, cô bé này tính cách trầm tĩnh, yên lặng và yếu đuối, cũng không nói nhảm quá nhiều, điều này làm cho Lâm Vãn không phải đau đầu nữa.

Đồng thời, bởi vì cô đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống của mình, bước vào một ngôi trường khác, điều đó có nghĩa là cô đã gần như xóa bỏ ranh giới với những học sinh đó ở kiếp trước, và sẽ không có quan hệ nào với họ nữa. Lâm Vãn cũng thử bắt đầu vào cuộc sống mới, thử kết bạn mới, chẳng hạn như cô bạn tên Lê Dao Sanh này, lúc đầu thực sự khó mở lời nhưng Lâm Vãn sẽ cố gắng làm được.

Dù ăn cơm, học thể dục hay sau giờ học, Lâm Vãn đều mang cô bé theo. Dần dần, Le Dao Sanh cũng nói nhiều hơn một chút, nhưng đó chỉ là đối với cô. Còn với những học sinh khác trong lớp, Dao Sanh vẫn không nói chuyện quá nhiều, càng nói ít càng tốt, không giao lưu kết bạn cũng không sao.

Lâm Vãn cũng không phải là loại người bắt ép đối phương phải giao tiếp với mọi người, cô tin rằng đó là bản chất của Danh Sanh, ngay cả bản thân cô cũng vậy. Đã trải qua một đời, cô không cần thiết phải ép buộc bản thân làm điều gì đó không vui, cứ thoải mái, vui vẻ sống là được rồi.

Một ngày nữa lại trôi qua, kỳ thi giữa kỳ cũng đã đến. Đêm trước ngày thi Lâm Vãn và ba mẹ cùng nhau ăn tối, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, cô vội vàng chạy đến để trả lời.

Giọng dì Tố Tố văng vẳng bên tai. Kể từ khi nàng chuyển đến ký túc xá cho giáo viên ở trường, trong mỗi phòng trong ký túc xá cũng đã lắp điện thoại riêng. Thỉnh thoảng nàng có gọi điện về để hỏi về tình hình hiện tại của Lâm Vãn. Tất nhiên là Lâm Vãn cũng nhiều lần gọi điện cho nàng.

"Tiểu Vãn đã ăn tối chưa?"

"Bây giờ con đang ăn, dì Tố Tố đã ăn chưa?"

"Vẫn chưa, dì vừa mới về, chưa kịp nấu ăn. Ngày mai con sẽ thi giữa kì nên dì muốn gọi điện để cổ vũ cho con."

Lâm Vãn cúi đầu cười nhìn ngón chân của mình, trong lòng ngọt ngào: "Có dì Tố Tố cổ vũ, con nhất định sẽ đạt kết quả tốt."

"Được... Như vậy đi, nếu mỗi làm bài kiểm tra con được từ 9,5 điểm trở lên, dì Tố Tố sẽ hoàn thành một nguyện vọng của con, và con cũng có thể tiết kiệm nó được."

"Mục tiêu của con là được 150 điểm."

"Được như vậy thì càng tốt."

....

Trên bàn ăn cách đó không xa, Trịnh Mỹ Khiết không khỏi cúi đầu nói nhỏ: "Ba nó có nghe gì không? Nó nói muốn bài kiểm tra được 150 điểm."

Lâm Chiêu Phong vui vẻ cười nói: "Anh tin Tiểu Vãn sẽ làm được."

Trường tiểu học số một Ninh An có năm lớp cho mỗi khối, khoảng 160 học sinh.

Sau khi kết quả thi giữa kỳ được công bố, Lâm Vãn được 150 điểm. Có một cậu bé khác trong lớp cũng đạt điểm giống như cô, cả hai cùng đứng nhất lớp. Kì thi lần này cũng đã sàng lọc ra những đứa trẻ được 100 điểm lần trước ở trường mầm non, nhưng chung quy kiểm tra của họ không tệ, tất cả đều là 99, 98, 100 và vân vân, nhưng không có 150 điểm.

Có hơn 100 học sinh ở các lớp khác, chỉ có 7 học trong khối được 150 điểm và Lâm Vãn cũng là một trong số đó.

Vì vậy với phần thưởng, Lâm Vãn và 7 học sinh cùng tuổi khác đã trở thành lứa học sinh đầu tiên tham gia Đội Thiếu niên Tiền phong lớp một. Dưới lễ chào cờ, các anh chị lớp trên đi lên thắt khăn quàng đỏ cho họ.

Có thể là sau khi trải qua vài chuyện, Lâm Vãn đã nếm đủ ngọt bùi, cô bắt đầu cảm thấy không hài lòng với chuyện này, cô muốn trở thành một người giỏi hơn, nổi bật nhất. Trong kỳ thi khảo sát lớp một lần này, có vài bạn học cùng đứng nhất với cô, việc này không tính là giỏi. Cô vẫn muốn trong suốt sáu năm tiểu học có thể liên tiếp chiếm vị trí đầu tiên.

Quả nhiên còn người đều có lòng tham.

Sau khi bước vào mùa đông, thời tiết bắt đầu trở lạnh, Lâm Vãn được mẹ quấn ba lớp áo bên trong. Lúc đến trường muốn giơ tay để lên bàn đã là một việc khó khăn, vì cả người cô như là một cái bánh chưng lớn.

Mấy ngày nay tuyết rơi liên tục nhiệt độ giảm mạnh, Lâm Vãn đã lâu không được thấy tuyết dày như vậy, nếu giẫm lên cũng không thể trực tiếp chạm tới bắp chân. Cô không nhớ là bắt đầu từ khi nào, sau này khi lớn lên, mỗi năm tuyết rơi càng ngày càng ít đi, được chơi trong tuyết đã trở là một hy vọng xa vời. Lâm Vãn vẫn còn nhớ năm đó có một vụ cháy lớn trên mạng, một chàng trai trẻ vì muốn bảo tồn những bông tuyết, đã nhặt và cất chúng vào trong tủ lạnh.

Khi tuyết ngừng rơi, cũng là lúc sinh nhật của dì Tố Tố đang đến gần.

Nếu Lâm Vãn nhớ không lầm thì sinh nhật của dì Tố Tố vào ngày Giáng sinh.

Kiếp trước cô chưa từng giúp dì Tố Tố tổ chức sinh nhật, lúc đó là do cô nhát gan không dám, bây giờ nhớ lại, lúc đó cô xấu hổ như vậy làm sao mà trưởng thành được?

Trước đó vài ngày, Lâm Vãn đã bắt đầu tìm quà, cô đi khắp các cửa hàng bán quà tặng lớn và cửa hàng văn phòng phẩm, nhưng vẫn chưa tìm được món quà nào phù hợp.

Một ngày nọ khi tỉnh dậy vào ban đêm, cô dậy đi vệ sinh, nhìn thấy ánh đèn trên cao, trong lòng Lâm Vãn nảy ra một ý tưởng.

Bởi vì lần trước giúp dì Tố Tố dọn nhà trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Lâm Vãn phát hiện dì ấy có rất nhiều tập thơ, cô đoán hẳn là dì ấy rất thích chúng, Vì vậy cô tranh thủ cuối tuần trước lễ Giáng sinh dẫn Chu Lý Lý đi dạo các tiệm sách ở thành phố Ninh An. Sở dĩ cô đưa cô bé theo, bởi vì ở trong nhà cô bé buồn chán muốn thoát khỏi cơn ác mộng làm bài tập nên nhất định phải đi theo cô.

Sau khi tiêu hết số tiền dành dụm được, Lâm Vãn mua hai túi đầy tập thơ, đồng thời mua một hộp quà dùng dây ruy băng thắt nút lại.

Vào ngày lễ Giáng sinh, Lâm Vãn đến lớp, mang theo hai hộp quà lớn đến trường mà đặt dưới ngăn bàn. Vì lo lắng mấy cậu bé trong lớp sẽ quậy phá chơi xấu nên Lâm Vãn rất ít khi đi vệ sinh. Đám nhóc kia làm cho người ta đau đầu muốn chết, mỗi lần Lâm Vãn đều cố gắng khuyên bảo bọn chúng nhưng không thành. Nghĩ lại cô đều cảm thấy may mắn vì chúng không phải là con của cô, nhưng là cô cũng không thể có con được.

Sau khi tan học, Lâm Vãn đeo cặp và cầm hộp quà trên tay rồi đi thẳng đến trường trung học số một Ninh An, nơi dì Tố Tố đang ở.

Bác bảo vệ đã biết cô nên cho cô vào ngay lập tức. Lâm Vãn tìm thấy ký túc xá cho giáo viên, nơi đó có dì Tố Tố ở.

Trên đường đi tới, tâm trạng của cô rất tốt, thậm chí còn tự hỏi liệu dì Tố Tố có thích món quà của mình hay không, biểu cảm của dì ấy sẽ như thế nào.

Kết quả, ngay khi vừa rẽ vào góc cua, Lâm Vãn gần như không thể tin vào mắt mình.

Ở dưới lầu trong ký túc xá của giáo viên, dì Tố Tố đang đứng bên cạnh một người đàn ông. Người đàn ông có vẻ lịch sự khi đeo kính và đầu tóc gọn gàng, nhất thời Lâm Vãn không biết mình nên đi tiếp hay ra về nữa.

Nhìn thấy hai người trò chuyện còn cười nói vui vẻ với nhau, trong lòng Lâm Vãn càng không thể bình tĩnh được. Nếu có thể, lúc này cô muốn nói cô ấy là vợ của tôi!

Cô thu hết can đảm, bước tới với đôi chân ngắn của mình.

“Dì Tố Tố!” Lâm Vãn cất giọng ngọt ngào gọi.

Sự chú ý của Liễu Tố Tố lập tức bị thu hút, trong lòng kinh ngạc: "Tiểu Vãn, tan học rồi, sao hôm nay con lại tới đây?"

"Đương nhiên là con có chuyện mới đến đây nha." Lâm Vãn cố ý không nói mục đích đến đây, cô quay đầu nhìn người đàn ông đeo kính: "Đây là ai, là bạn của dì Tố Tố sao?"

Liễu Tố Tố vội vàng giới thiệu: "Anh ấy cũng là giáo viên đây, dạy môn toán."

“Ồ.” Lâm Vãn bình tĩnh nói.

Người đàn ông sau đó hỏi: "Cô giáo Liễu suy nghĩ như thế nào?" Trên mặt lộ ra nụ cười đào hoa, nghe có vẻ cực kỳ kiên nhẫn, hoàn toàn không để ý đến Lâm Vãn ở bên kia.

Giác quan thứ sáu nói với Lâm Vãn rằng, việc này không hề đơn giản như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thầm Nồng Nhiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook