Yêu Thầm Thất Bại

Chương 57: Anh như ánh trăng sáng

Tùng Tử Trà

17/07/2024

Editor: Lạc Đình(LacAnDinh080221.wttpd.c0m).

Bách Tây cúi đầu nhìn vòng bình an trên tay.

Đương nhiên cậu nhận ra, chiếc vòng này giống như đúc chiếc bà ngoại đưa cho cậu. Mà khi bà tặng cậu cũng cầu mong cậu được đời đời bình an.

Bách Nhã cũng có một chiếc nhưng không giống của cậu, vòng của cô xâu mặt charm ngọc.

Đại khái chỉ có những người thân yêu nhất mới không màng bất kì yêu cầu gì, chỉ cần bọn họ được bình an hạnh phúc vui vẻ.

Cậu ngẩng đầu nhìn Thích Tầm, không kìm được cười rộ lên.

“Đây là món quà sinh nhật đầu tiên em nhận được trong ngày hôm nay.” Cậu nói.

“Vậy em có thích không?” Thích Tầm hỏi.

“Thích.” Bách Tây cười ngây ngô, cậu nâng tay lên ngắm nghía một hồi: “Vừa nhìn thấy chiếc vòng bình an này em đã cảm thấy anh hiền hậu như bà ngoại của em vậy.”

Thích Tầm rũ mi nhìn cậu: “Hay là để anh cho em thể nghiệm bộ dạng lúc anh không hiền hậu nhé?”

Bách Tây giật thót, lắc đầu như trống bỏi.

Mông cậu vẫn còn đau, không thể chịu đựng thêm một lần nữa.

Thích Tầm cũng chỉ hù dọa cậu thôi.

Hắn nâng cổ tay cậu lên, vuốt ve sợi dây trên cổ tay cậu. Tay Bách Tây vừa mảnh lại vừa trắng, bất kể đeo thứ gì cũng đều rất đẹp.

Hắn nói tiếp: “Vòng tay là do anh tự thắt, có thể không được đẹp cho lắm, em đừng ghét bỏ nó nhé.”

Bách Tây trợn tròn hai con mắt.

Hả! Chuyện này cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Nghĩ đến Thích Tầm một thân tinh anh thế mà lại ngồi trong văn phòng thắt vòng bình an là cậu lại cảm thấy thế giới này thật là ảo diệu.

Cậu nghĩ thầm: “Thích tổng, không ngờ anh lại còn đảm như vậy đấy.”

Nhưng suy xét đến hành động đe dọa của hắn hồi nãy, cậu rất thức thời nuốt câu khen ngợi này xuống.

Cậu nâng mặt hắn lên rồi hôn chụt một cái: “Em cảm động lắm luôn ấy. Bây giờ em xin tuyên bố đây chính là món quà em yêu thích nhất năm nay.”

Thích Tầm ôm eo cậu.

“Đừng nói quá sớm, đây mới là món quà thứ nhất anh tặng em thôi.” Hắn nhìn cậu: “Phần còn lại ngày mai đưa cho em sau.”

Hắn mỉm cười với cậu: “Có lẽ em sẽ thích thứ đó hơn đấy.”

Lòng hiếu kì của cậu bị khơi lên.

“Còn thứ gì nữa.” Cậu tò mò nhìn hắn: “Vì sao phải để đến ngày mai mới tặng, anh đưa luôn bây giờ không được sao?”

Cậu cọ vào người hắn như con mèo nhỏ: “Hay là anh tiết lộ một xíu trước đi?”

Hắn dịu dàng sờ đầu cậu, tâm vững như bàn thạch: “Không được.”

Mặt Bách Tây lập tức xị xuống.

Người gì vậy chứ, đến quà cũng phải tặng theo đợt là sao!???

Đôi mắt cậu trông mong nhìn hắn, gãi vào lòng bàn tay hắn có ý đồ khiến vị hôn phu mềm lòng.

Nhưng Thích Tầm chẳng hề lay chuyển.

“Đi ngủ thôi!” Thích Tầm ôm cậu vào trong chăn: “Không phải ngày mai còn muốn đến nhà ba mẹ em ăn cơm sao? Coi chừng không dậy nổi đấy.”

Bách Tây làm nũng thất bại chỉ đành yên lặng làm ổ trong chăn.

“Em quyết định không thích anh trong một phút.” Cậu ủ rũ nói.

Thích Tầm không hề sợ: “Không sao, em sẽ lại yêu anh sớm thôi.”

Đến đe dọa cũng chỉ vỏn vẹn có một phút, trên đời này chẳng còn người nào mềm lòng và ngốc nghếch hơn cậu mất.

Bách Tây ngủ một mạch đến giữa trưa.

Hai ngày này cậu không phải đi làm, hơn nữa cậu mới vừa đi công tác trở về nên Thích Tầm cũng không nỡ gọi cậu dậy.

Mắt thấy nếu còn lề mề thì Bách Tây sẽ không kịp về nhà ăn cơm nên hắn mới ôm cậu từ trong ổ chăn ra ngoài.

Mãi cho đến khi Thích Tầm lấy khăn lau mặt cho mình thì Bách Tây mới từ từ tỉnh táo lại.

Cậu nhận lấy khăn mặt sau đó đủn Thích Tầm sang một bên tự mình chiếm giữ bồn rửa mặt.

Cậu đánh răng, trong miệng đầy bọt nói với Thích Tầm: “Anh đã chuẩn bị quà cho Bách Nhã chưa? Hôm nay cũng không phải sinh nhật của mình em.”

Cậu lo vị hôn phu chỉ nghĩ tới mình mà quên mất em gái cậu.

Hắn đáp lời: “Anh có đấu giá được một cây quạt xếp cổ, họa tiết hoa bối mẫu*[1], chắc là con bé sẽ thích.”

*[1]: Bối mẫu-một loại thảo dược đã được sử dụng làm thuốc từ rất lâu trong dân gian, được dùng để chữa ho, hen, long đờm, thổ huyết...Hình minh họa

Nghe có vẻ ổn đấy, hẳn là có thể làm Bách Nhã vui lòng.

Nhưng đây không phải phong cách của Thích Tầm.

Hắn không tinh tế như vậy.

Cậu nhìn vị hôn phu của mình từ trong gương, trêu chọc: “Đây thật sự là do anh nghĩ ra hả?”

Hắn thẳng thắn thừa nhận: “Thư kí Nghiêm chuẩn bị.”

“Em biết ngay mà.” Bách Tây vỗ nhẹ kem dưỡng trên mặt: “Thư kí Nghiêm nên được tăng lương.”

Thích Tầm thấy đôi mắt cậu nhìn loạn xạ như tìm kiếm gì đó, rất tự nhiên đưa lọ kem dưỡng da tới.

“Tâm tư của Bách Nhã nên để cho chồng tương lai của con bé đoán.” Thích Tầm ôm cánh tay nói: “Anh chỉ cần biết cách khiến em vui là được.”

Khóe miệng Bách Tây không kiềm được nhếch lên.

Chẳng qua khi nhắc đến chồng tương lai của Bách Nhã, cậu lại lắc đầu: “Quên đi, tám đến mười năm nữa anh cũng không thể nhìn thấy em rể đâu.”

Theo lời của Bách Nhã thì trong nhà chỉ cần một người lụy tình là đủ rồi.

Cô kiên quyết theo chủ nghĩa kết hôn muộn.

Sau khi mặc đồ chỉnh tề, Bách Tây và Thích Tầm cùng nhau ra ngoài, trở về chỗ của ba mẹ cậu.

Cậu và Bách Nhã đều đã trưởng thành nên gia đình cũng không tổ chức tiệc sinh nhật như hồi nhỏ, chỉ là người một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, tặng quà, cuối cùng là cắt bánh kem.

Bách Nhã với cậu cũng không tặng quà cho nhau, sinh nhật của hai người cùng một ngày, chênh có một phút, tặng quà gì chứ.

Mấy năm qua ba mẹ họ có lẽ cũng cảm thấy phiền rồi, trực tiếp đưa cho con trai con gái một khoản tiền, đơn giản thô bạo nói: “Muốn cái gì thì tự đi mua.”

Hai anh em thật sự cạn lời.

Bách Nhã vừa ăn bánh kem vừa than thở: “Con cảm thấy quá qua loa có lệ, đúng là càng lớn địa vị trong nhà càng tuột dốc không phanh.”

Bách Tây ngầm biểu đạt sự đồng ý.

Nhìn đi nhìn lại, cậu nhận ra chỉ có vị hôn phu của mình là quan tâm nhất.

Bách Tây và Thích Tầm ở nhà tới tận sẩm tối, sau khi ăn tối xong mới cùng nhau ra ngoài đi xem phim.

Bách Nhã cũng chuồn đi cùng lúc với hai người, đi tụ tập với hội chị em.

Trong rạp chiếu phim tối om, Bách Tây đang uống trà sữa thì mơ hồ cảm thấy hình như mình đã quên mất thứ gì đó.

Mãi đến khi nam nữ chính ôm hôn nhau dưới mưa, cậu mới chợt nhớ ra Thích Tầm vẫn còn nợ cậu món quà sinh nhật thứ hai.

Cậu lập tức nhìn chằm chằm Thích Tầm bằng đôi mắt sáng rực.

Theo lý mà nói, mặc dù cậu thèm muốn sắc đẹp của Thích Tầm nhưng cũng không tham tiền.



Nhưng nói lời phải giữ lấy lời, Thích Tầm khơi dậy sự tò mò của cậu, nhưng hiện tại sắp mười giờ rồi sinh nhật cũng sắp qua rồi mà cậu vẫn chưa nhận được quà.

Đừng nói với cậu buổi xem phim này là món quà thứ hai nhé.

Thích Tầm cũng không bao cả rạp!

Bách Tây mím môi, nghĩ thầm nếu như không nhận được quà cậu sẽ ăn vạ cho xem.

Nhưng cậu nhìn chăm chăm Thích Tầm một hồi mà dường như cảm ứng thất bại, qua hồi lâu hắn không hề có phản ứng gì.

Cậu như bị xì hết hơi, ngã ngồi trên ghế.

Cậu cắn ống hút, thầm nghĩ cậu lại muốn ghét Thích Tầm thêm một phút nữa, sao lại trêu đùa người ta như vậy chứ?

Xem phim xong, đã gần 11 giờ rồi.

Thích Tầm dắt Bách Tây ra ngoài, hỏi cậu: “Muốn đi dạo không, trăng đêm nay khá đẹp đó.”

Bách Tây ngẫm nghĩ: “Được ạ.”

Cậu cũng không hỏi đi dạo tới đâu, cứ như vậy được Thích Tầm nắm tay, chầm chậm vô định bước đi.

Bây giờ đã là nửa đêm, người đi lại trên đường rất thưa thớt, bọn họ cứ đi cứ đi, rồi Bách Tây lại cảm thấy phong cảnh ven đường có hơi quen mắt.

Rạp chiếu phim hai người xem hôm nay không ở trung tâm thành phố, dường như là Thích Tầm đặc biệt tìm một rạp chiếu phim tư nhân nhỏ, cậu còn tưởng rằng là để tránh đám đông.

Nhưng hiện tại nhìn quảng trường trước mặt, cuối cùng cậu cũng nhận ra đây là nơi nào.

Đây chính là nơi sáu năm trước cậu bỏ nhà ra ngoài vô tình gặp được Thích Tầm.

Cũng là nơi tình yêu của cậu với Thích Tầm bắt đầu.

Sáu năm qua, thật ra cậu cũng đi qua đây mấy lần. Trong sáu năm, nơi này đã sớm thay hình đổi dạng, vùng phụ cận trở thành trung tâm mua sắm, công viên nhỏ kia cũng biến mất chẳng thấy đâu.

Nhưng thật kỳ diệu, quảng trường vẫn ở đó, bố cục gần như không hề thay đổi giống như bị thời gian lãng quên ở nơi đây.

Thích Tầm nắm tay cậu bước từng bước đến nơi họ tình cờ gặp gỡ.

Dưới đèn đường, vẫn là một chiếc ghế dài.

Ngay cạnh chiếc ghế cũng đặt một máy bán hàng tự động màu đỏ, chỉ là không phải cái của trước kia.

Bách Tây bị Thích Tầm ấn ngồi xuống ghế.

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu. Dưới ánh đèn, Thích Tầm mặc bộ đồ đen, ánh mắt dịu dàng. Cậu nhìn gương mặt hắn, khoảnh khắc đó cậu tưởng rằng chính mình đã quay trở lại đêm tuyết hơn sáu năm về trước.

Năm Thích Tầm hai mươi.

Cậu mười tám tuổi.

Tim người thiếu niên đập thình thịch, lại hệt như tuyết rơi không tiếng động.

Không hiểu sao cậu lại thấy hơi căng thẳng, ngẩng đầu lên ngây ngô hỏi: “Anh đưa em tới đây làm gì, chúng ta không về nhà sao?”

Thích Tầm cũng cúi đầu nhìn cậu.

Đã qua thời gian dài như vậy hắn cũng không nhớ nổi sáu bảy năm về trước mình đã từng đưa Bách Tây về nhà. Khi nghe cậu kể chi tiết, nghe cậu nói về nguyên nhân cậu rung động, nói hắn của ngày đó tốt đẹp thế nào nhưng từ đầu đến cuối trong trí nhớ của hắn vẫn luôn mơ hồ giống như cách một tầng hơi nước.

Cho đến lần trước, hắn tình cờ lái xe qua đây, nhìn thấy quảng trường từ cửa sổ xe mới đột nhiên nhớ lại toàn bộ câu chuyện đêm đó.

Nhớ tới năm Bách Tây mười tám tuổi, ngây ngô, non nớt, chóp mũi bị gió lạnh hun đỏ, cả khuôn mặt ngập tràn ấm ức ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhớ khi đó Bách Tây mặc áo len trắng có họa tiết trái tim đứng trong vườn hoa nhà cậu trong khung cảnh trăng sáng như gương, tuyết trắng như sương.

Lúc đấy hắn đưa Bách Tây về nhà chỉ là làm tròn bổn phận của một người anh trai, nói ra thì cũng không đáng nhắc đến. Nhưng Bách Tây lại cứ mơ màng như vậy mà yêu hắn, một lần lại yêu đến 6 năm.

Hắn khuỵu gối nửa quỳ xuống để ngang tầm mắt với Bách Tây.

Ở trước mặt hắn bây giờ đã là Bách Tây 25 tuổi.

Hơn sáu năm trôi qua, dường như Bách Tây không hề thay đổi. Đôi mắt cậu nhìn hắn vẫn trong suốt như nước, tràn đầy ỷ lại.

“Không về nhà, anh có chuyện này muốn nói với em.” Hắn dịu dàng nói.

Bách Tây lờ mờ đoán được điều hắn muốn nói với cậu.

Nhưng cậu lại không dám khẳng định, trong lòng có một loại cảm giác hoang mang khó hiểu.

Cậu sờ vòng bình an trên tay, mặt charm tròn nhỏ bằng vàng bởi vì dán vào da mà đã nhuốm nhiệt độ cơ thể của cậu.

Cậu nuốt nước bọt: “Anh...Anh nói đi.”

Thấy cậu căng thẳng như vậy, Thích Tầm lại bật cười.

Hắn nắm lấy tay cậu như thể đang nắm giữ báu vật hiếm thấy trên đời.

Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt phản chiếu ánh đèn đường cùng với cả bầu trời sao sáng.

Hắn nói: “Đây là lần đầu tiên trong đời anh tỏ tình, nói không được tốt, mong em thông cảm.”

Bách Tây mở to hai mắt, hô hấp như ngừng lại.

Đó không được coi là một màn mở đầu lãng mạn.

Nhưng giống như Thích Tầm đã nói, đây là lần đầu tiên hắn thổ lộ, không có kinh nghiệm.

Trong 27 năm qua, hắn luôn được mọi người vậy quanh, nhìn lại thì đây là lần đầu tiên hắn cúi đầu đi xin tình yêu của người khác.

Thích Tầm nhìn Bách Tây.

“Tây Tây, anh không biết rốt cuộc anh yêu em từ khi nào, có lẽ là khi em tới Lạc Hải tìm anh, trong khoảnh khắc anh mở cửa xe nhìn thấy em. Có lẽ là vào ngày Lễ Tình Nhân, anh lái xe tới gặp em, đứng trong vườn hoa nhà em, khoảnh khắc anh ngẩng đầu và nhìn thấy em. Nhưng cũng có thể là sớm hơn hết thảy, trước khi chúng ta vì trời xui đất khiến mà hẹn hò, em luôn là người đặc biệt với anh.”

Họ biết nhau đã nhiều năm.

Thời đại học, đối với hắn Bách Tây chỉ là một đàn em không nhớ rõ mặt.

Sau khi tốt nghiệp, Bách Tây mới chầm chậm dung nhập vào cuộc sống của hắn. Bọn họ cùng nhau đi du lịch, đi biển nghỉ phép, leo núi ngắm sao, cũng cùng nhau thức đêm xem trận bóng.

Hắn vì Bách Tây mà cai thuốc, nửa đêm đi mua đồ ăn cho Bách Tây, khi cậu sốt cũng là hắn trông cả đêm, sáng sớm mới vội vã đi mở họp.

Bẩm sinh hắn không hề nhạy bén trong chuyện tình cảm, hắn cho rằng hắn chỉ đang quan tâm người bạn nhỏ tuổi hơn mình.

Nhưng nếu chỉ là bạn bè.

Tại sao lại là Bách Tây mà không phải là người khác.

Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Hắn ngẩng đầu nhìn Bách Tây: “Em biết không? Lương Tụng đã từng lén hỏi anh, cậu ấy nói nếu hôm say rượu kia, người nằm bên cạnh anh không phải em thì anh có tình nguyện hẹn hò với người đó không?”

“Anh không muốn.”

Nếu không phải Bách Tây.

Như vậy tất cả đều không thể thành lập.

Trên đời này chỉ có một mình Bách Tây được phép len lỏi trong thế giới của hắn.

Hắn thấy Bách Tây khóc, những giọt nước mắt khiến hắn mềm lòng.

Mí mắt của Bách Tây rất mỏng, rất dễ đỏ lên, nhưng khi ngân ngấn nước lại vô cùng xinh đẹp giống như viên ngọc bị giấu trong phòng tối, cũng tựa như hoàng tử bé bị khóa trên tòa tháp cao.

Còn hắn chính là cự long*[2] canh giữ bên ngoài tháp.

*[2]: con rồng khổng lồ.

Hắn canh giữ kho báu của chính mình, bởi vì quá quen thuộc nên hắn không nhận ra những cảm xúc khác lạ ẩn chứa trong tình cảm của mình đối với hoàng tử bé.

Hắn cũng chưa từng nghĩ tới tại sao hoàng tử bé không rời đi dù cho tòa tháp không hề khóa.

Hắn vươn tay giúp Bách Tây lau nước mắt.

Hắn nói: “Tây Tây, trong quá trình chúng ta hẹn hò, em đã dạy anh rất nhiều điều. Em khiến anh trở nên đố kị, ghen tuông, khiến anh nảy sinh lòng chiếm hữu, cũng cổ vũ sự cố chấp của anh.”

“Đây đều là những thứ anh vô cùng ghét. Anh cho rằng cả đời này sẽ không yêu một người như thế. Anh đã quen với việc nắm mọi thứ trong tay, quen kìm nén, quen đối xử lý trí với tất cả mọi người. Nhưng chỉ có chuyện yêu em là anh không thể khống chế.”



Yêu một người là không thể dùng lý trí.

Một người dù bình tĩnh đến đâu cũng sẽ trở nên ngốc nghếch trước người mình yêu.

“Mỗi ngày không có em ở bên, anh đều nhớ em. Em khiến anh trở nên không còn giống anh nữa.”

Thích Tầm nói đến đây, trái tim hiếm khi cảm thấy bất an, cũng đập thình thịch loạn nhịp trong lồng ngực.

Đây thật sự là lời tỏ tình đầu tiên trong cuộc đời hắn.

Hắn ngước nhìn Bách Tây.

Đêm lạnh như nước, dưới ngọn đèn đường yên lặng không một tiếng động, trên máy bán hàng tự động màu đỏ dán hình trẻ con.

Hôm nay là sinh nhật Bách Tây.

Tây Tây của hắn, đợi hắn 6 năm mới có thể đến trước mặt hắn và trở thành người yêu hắn.

Hắn nhắm mắt sau đó đặt tay của Bách Tây lên trái tim mình, tay bọn họ đan vào nhau, trên ngón vô danh mang hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc, sáng rực rỡ như ánh sao trong bầu trời đêm.

Hắn nói ra những lời chôn sâu từ tận đáy lòng.

“Ngoài em, anh không thể nào yêu ai khác như vậy.”

Hắn nhìn Bách Tây, mỉm cười.

Hắn đã không còn dáng vẻ của tuổi 20, năm nay hắn 27 tuổi, trở nên chín chắn, ung dung nhưng vẫn là tay mơ trong chuyện tình cảm.

Nhưng hắn tình nguyện dùng cả cuộc đời để trở thành người yêu xứng đôi với Bách Tây.

Nước mắt của Bách Tây tí tách rơi xuống.

Trước khi Thích Tầm mở lời, sau khi nhìn thấy quảng trường, đèn đường, ghế dài này, cậu đã mơ hồ đoán được Thích Tầm muốn nói gì.

Không phải là cậu không cảm nhận được gì.

Mấy tháng hẹn hò với Thích Tầm, cậu thật sự cảm nhận được tình yêu và sự không nỡ xa cách của hắn đối với mình.

Nửa đêm trằn trọc, cậu cũng từng suy đoán có khi nào Thích Tầm yêu cậu mà không hề hay biết.

Hôm nay cậu thật sự nghe thấy rồi.

Thích Tầm yêu cậu.

Hóa ra Thích Tầm yêu cậu.

Thích Tầm thật sự yêu cậu.

Thế giới của cậu dường như bừng sáng ngay tức khắc.

Cậu rưng rưng nước mắt nhìn Thích Tầm, nghẹn ngào hỏi: “Đây là món quà thứ hai anh tặng em sao?”

“Đúng vậy.” Thích Tầm gật đầu.

“Em bằng lòng thu nhận anh không?” Hắn hỏi: “Món quà thứ hai này có lẽ hơi sáo rỗng, anh cũng cầu hôn em rồi, nhưng anh vẫn muốn hỏi lại một lần nữa--Tây Tây, em bằng lòng tham gia vào cuộc sống sau này của anh chứ?”

Bách Tây không kìm được mà bật khóc.

Cậu thút thít không thành tiếng nhưng lại bất chấp mà gật đầu.

“Em bằng lòng.”

Cậu giang cả hai tay muốn Thích Tầm ôm cậu.

Mà hắn cũng thực sự đứng lên, ôm chặt cậu vào lòng.

Hơn 6 năm trước, cũng là một đêm như thế này.

Thích Tầm 20 tuổi và Bách Tây 18 tuổi không hề ôm nhau, không nắm tay, chỉ có một chiếc áo khoác màu đen đượm mùi phật thủ bao bọc Bách Tây bên trong.

Nhưng hơn 6 năm trôi qua, họ đã trở thành người yêu của nhau.

Thích Tầm nói: “Xin lỗi vì đã để em đợi nhiều năm như vậy.”

Hắn quá trì độn cũng quá tự phụ mới có thể bỏ qua tình yêu của Bách Tây.

Bách Tây vùi vào lòng Thích Tầm, nước mắt thấm ướt vai hắn.

Cậu lắc đầu, thì thầm: “Không sao đâu.”

Bởi vì anh yêu em, cho nên tất cả đều không sao hết.

Dù anh đến muộn một chút nhưng em vẫn thấy rất vui.

Cậu ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn môi Thích Tầm.

Thời gian sắp điểm 12 giờ.

Sinh nhật cậu sắp trôi qua.

Thích Tầm lại nói một câu: “Sinh nhật vui vẻ, Tây Tây.”

Món quà sinh nhật thứ nhất hắn tặng với mong muốn Tây Tây của hắn sẽ đời đời bình an.

Mà món quà thứ hai, hắn hy vọng mỗi ngày trong tương lai của Bách Tây đều có hắn tham dự.

Bách Tây nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe, mỉm cười.

Cậu nghĩ, Thích Tầm nói đúng, đây đúng là món quà sinh nhật mà cậu thích nhất.

Tại chính nơi cậu bắt đầu yêu Thích Tầm.

Cậu lại nhận được tình yêu và lời hứa hẹn của Thích Tầm.

Hệt như một hạt giống được gieo vào mùa đông.

Hiện tại, xuân về hoa nở.

Hạt giống này cuối cùng cũng nảy mầm, mọc rễ, nở ra đóa hoa độc nhất vô nhị.

Phải mất một lúc lâu Bách Tây mới nín khóc.

Thích Tầm đưa cậu về nhà.

Ngồi trên xe, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm đen như nước, bốn bề vắng lặng, cậu nhớ dịp Tết, ngày Lễ Tình Nhân, Thích Tầm cũng mang theo cậu như vậy lướt như bay qua đường phố vắng vẻ trong đêm khuya tĩnh lặng.

Giống như một cuộc chạy trốn.

Cậu quay đầu nhìn Thích Tầm.

Ánh trăng sáng tỏ, Thích Tầm chính là ánh trăng sáng trong lòng cậu.

“Thích Tầm.” Cậu khẽ gọi.

“Hử?” Thích Tầm lái xe nhưng vẫn liếc cậu một cái: “Sao thế?”

Bách Tây nhìn hắn vô cùng ngọt ngào, nói ra những lời vẫn luôn lởn vởn trong đầu.

“Ngày mai, chúng ta đi đăng kí nhé.”

Trong ngày đầu tiên anh nói yêu em.

Chúng ta nên kết thành vợ chồng.

Thích Tầm mỉm cười, dịu dàng giống như được ánh trăng bao phủ.

--HOÀN CHÍNH VĂN--

*** Đôi lời của Đình:

Xin chào tất cả các bạn đọc, lại là Đình đây. Rất xin lỗi vì đã để các bạn chờ đợi lâu như vậy. Vì hồi trước công việc của mình quá bận nên ngâm chuyện khá lâu, mình đã trở lại để edit hoàn truyện đây ạ. Vì phần ngoại truyện cũng không liên quan đến cốt truyện nhiều nên mình sẽ edit bổ sung sau. Cảm ơn tất cả các bạn vẫn luôn ủng hộ Đình. Tung bông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thầm Thất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook