Chương 49: Không thuận mắt
Tùng Tử Trà
17/07/2024
Edit: Lạc Đình.
Thích Tầm tới rất nhanh, Bách Tây và Triệu Thanh Đồng vừa ăn vừa nói chuyện, hơn nửa tiếng sau thì thấy xe của Thích Tầm đang đậu ở cổng nhà hàng.
Triệu Thanh Đồng thuận theo ánh mắt của Bách Tây khi thấy được thì khẽ “hừ” một tiếng.
Thích Tầm đẩy cửa tiến vào, hôm nay trời đổ mưa, hắn mặc áo gió mỏng màu xám đậm, quần dài màu đen tôn lên chân dài thẳng tắp. Không biết có phải bị mưa làm ướt không mà có vài sợi tóc trước trán bị vểnh lên, mặt hắn lạnh lùng y như trời mưa bên ngoài, hắn đi thẳng tới chỗ của Bách Tây.
Bách Tây vội vàng dịch sang bên cạnh nhường chỗ cho hắn ngồi.
Triệu Thanh Đồng cười giả dối.
“Lại gặp nhau rồi.”
Hắn liếc y lại nhìn Bách Tây, giống như đang nén giận, chỉ gật đầu coi như đáp lại.
Bách Tây vội vàng hỏi, “anh từ công ty qua hả, đã ăn tối chưa, em gọi mấy món anh thích ăn, anh xem có phải gọi thêm không?”
Lúc này vẻ mặt hắn mới hòa hoãn lại.
“Không cần gọi thêm, anh đã ăn một chút ở nhà ăn của công ty rồi, không đói lắm,“ hắn nói, “anh ăn cùng em là được rồi.”
Hắn không đến đây để ăn cơm, chỉ là một đường đuổi tới có hơi khát nước mà phục vụ vẫn chưa rót nước cho hắn nên hắn bèn cầm cốc của Bách Tây lên nhấp một ngụm nước chanh.
Hắn quan sát Bách Tây vài lần, xác nhận cậu không khó chịu mới quay đầu nhìn Triệu Thanh Đồng, “sao cậu lại gặp Bách Tây hả?”
Hắn biết Triệu Thanh Đồng không phải người xấu nhưng từ trước đến nay tính cách của y không được tốt lắm, nếu mà chống lại Bách Tây thì chỉ có Bách Tây chịu thiệt thôi.
Đặc biệt là mấy ngày trước y còn đến văn phòng tìm hắn, muốn hắn không nghĩ nhiều cũng khó.
Triệu Thanh Đồng không ăn bánh chẻo nhân tôm nữa, sau khi Thích Tầm đến, y cảm thấy mình đã mất hết khẩu vị.
Sắc mặt y mệt mỏi nhìn Thích Tầm, “đã nói tình cờ gặp rồi, làm sao, anh cảm thấy là tôi cố ý chặn cậu ấy, sau đó lại tự làm mình nứt xương sao?”
Hắn không nghĩ như vậy, chỉ là chuyện này trùng hợp đến mức quá đáng khiến tâm trạng hắn không thể nào tốt được.
Hắn nhìn Triệu Thanh Đồng, vẫn cảm thấy người này như trái bom hẹn giờ, thấp giọng nói, “cậu ăn nhanh chút rồi trở về đi, cũng không phải là không có bạn bè và người nhà ở đây, đừng ỷ vào Bách Tây mềm lòng mà quấn lấy em ấy.”
Hắn không nói còn tốt, vừa nói đã khiến y bốc hỏa.
Nhưng thay vì tức giận thì y lại cười, “dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời anh chứ, tôi nói chuyện với Bách Tây còn cần anh cho phép sao? Anh yên tâm đi, tôi đã không còn ý gì với anh nữa rồi, nhưng tôi cảm thấy Bách Tây rất tốt, dù sao thì hai người vẫn chưa kết hôn, ngược lại tôi cũng không ngại làm lốp dự phòng của cậu ấy đâu.”
Nói xong, y còn ném ánh mắt quyến rũ về phía Bách Tây, vốn dĩ y là kiểu lạnh lùng quyến rũ, cái liếc mắt này quả thực như làn sóng xanh lưu chuyển.
Bách Tây chết lặng.
M* kiếp, đây lại là hành động gì nữa?
Thích Tầm suýt nữa thì siết gãy đôi đũa trong tay.
Hắn lạnh lùng nhìn y, “cậu có thể thử xem, xem cậu có gãy thêm hai đoạn xương nữa không.”
Mắt thấy Triệu Thanh Đồng vẫn còn muốn nói tiếp, Bách Tây vội vã giải hòa.
Cậu đè Thích Tầm lại, mạnh mẽ nhét đũa vào tay hắn, “xin hai người đấy, ăn cơm đi được không, em không muốn bị ông chủ đuổi ra ngoài đâu.”
Cậu lại nói với Triệu Thanh Đồng, “anh cũng thế, ăn cơm, ăn xong tôi đưa anh về chỗ bạn anh.”
Sắc mặt cả hai đều không tốt nhưng vẫn nghe lời cậu.
Ăn bữa cơm này đúng là hữu kinh vô hiểm*[1].
*[1]: Dù sợ hãi nhưng không nguy hiểm.
Triệu Thanh Đồng và Thích Tầm coi nhau như không khí, đều chỉ lo nói chuyện với Bách Tây, hai người thỉnh thoảng có nói với nhau một câu thì cũng là mỉa mai châm chọc.
Bách Tây mệt mỏi thật sự.
Cậu chán nản chẳng buồn để ý nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, rốt cuộc là người yêu cũ của ai đây, sao lại là tư thế một mất một còn thế này, ai không biết còn tưởng Triệu Thanh Đồng là người cũ của cậu đấy.
Cũng tốt, cậu tìm vui vẻ trong khổ đau nhét bánh bao nhân sữa trứng vào miệng, ít nhất nó cũng chứng minh giữa Thích Tầm và Triệu Thanh Đồng thật sự không còn lưu luyến gì nhau nữa.
Cơm nước xong, vốn dĩ Bách Tây định đưa Triệu Thanh Đồng tới chỗ bạn y nên bảo Thích Tầm về trước.
Nhưng hắn không đồng ý.
Cuối cùng biến thành Triệu Thanh Đồng và Thích Tầm một xe, Bách Tây lái xe ở phía sau, đưa Triệu Thanh Đồng về xong thì hai người cùng nhau về nhà.
Thật ra cậu muốn Triệu Thanh Đồng ngồi xe mình vì sợ y và Thích Tầm đánh nhau.
Nhưng Thích Tầm quyết tâm tách cậu ra khỏi y.
Cậu đành từ bỏ.
Cậu lái xe ở phía sau, nhìn con Maserati*[2] màu đen của Thích Tầm ở đằng trước, trong lòng thầm nghĩ, không biết là hắn và Triệu Thanh Đồng sẽ nói với nhau những gì.
Cậu lại nghĩ đến lúc Thích Tầm đi thanh toán, trên bàn chỉ còn lại hai người.
Y nhìn bóng lưng Thích Tầm, đột nhiên nói với cậu, “tôi cảm thấy Thích Tầm đối xử với cậu rất đặc biệt.”
Lúc đó cậu đang ăn bánh pudding Thích Tầm gọi cho mình, cậu cắn thìa, không hiểu sao đột nhiên lại nhảy đến chủ đề này.
Dường như bị bộ dạng của cậu chọc cười, y nói tiếp, “ngày tôi đến văn phòng tìm hắn, hắn nói với tôi, ngoài cậu ra, hắn sẽ không kết hôn với người khác. Hơn nữa, cậu có tin không, năm đó ở trường đại học, nếu tôi ngồi ăn cơm với người theo đuổi mình, hắn sẽ không vội vàng đuổi tới như vậy.”
Bách Tây quay đầu nhìn Thích Tầm.
Cho dù trong nhà hàng nhỏ bình thường không có gì nổi bật thế này, Thích Tầm vẫn sáng rực chói mù mắt như đá quý.
“Có lẽ vậy.”
Cậu cười với Triệu Thanh Đồng.
Nhà bạn của Triệu Thanh Đồng cách căn hộ của Thích Tầm không xa, từ ngày về nước y vẫn ở chỗ người bạn này.
Sau khi đến nơi, Thích Tầm lấy xe lăn ra, cùng Bách Tây đưa y lên lầu.
Bạn của y cũng ở nhà, đó là một người đàn ông cao ráo đeo kính gọng đen, thoạt nhìn có vẻ trạc tuổi Bách Tây, vừa nhìn thấy Triệu Thanh Đồng, trong nháy mắt sắc mặt gã đã trầm xuống.
Triệu Thanh Đồng lười biếng giơ tay, “đừng dạy dỗ tôi trước mặt khách.”
Y giới thiệu người với Bách Tây, “đây là Trần Húc Trì, bạn tôi, cũng là em họ hàng xa của tôi.”
Bách Tây cũng chào hỏi.
Nếu y đã có người tiếp nhận rồi thì cậu cũng yên tâm, “được rồi, vậy chúng tôi đi trước, anh nhớ uống thuốc và đi kiểm tra lại nhé.”
Y mỉm cười, một khi đã thu liễm lại sự sắc bén thì y tao nhã như tranh thủy mặc.
“Hôm nay cảm ơn cậu,“ y chớp mắt với Bách Tây, “à những lời tôi nói lúc này hoàn toàn là thật lòng, nếu ngày nào đó Thích Tầm bỏ rơi cậu, cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi không ngại làm người đến sau đâu.”
Thích Tầm suýt nữa thì đạp y từ trên xe lăn xuống.
Bách Tây nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, “sẽ không chia tay đâu, bye bye!”
Cậu vội vã kéo Thích Tầm rời đi.
Triệu Thanh Đồng thấy bóng lưng Bách Tây biến mất thì bật cười, bờ vai run rẩy không thể ngừng lại được.
Trần Húc Trì cũng đã quen với chứng động kinh của y rồi.
Gã đẩy y vào trong cửa, thấp giọng chế giễu, “anh thật sự có năng lực đấy, ra ngoài một chuyến cũng có thể tự làm gãy chân mình mới trở về.”
Bách Tây và Thích Tầm lái xe không bao lâu đã về đến nhà.
Vừa vào nhà, Bách Tây hơi khát nên đi tìm nước trái cây trước, cậu hỏi, “anh muốn không?”
Thích Tầm nhận một chai.
Hắn quan sát vẻ mặt của Bách Tây, sau khi biết cậu và Triệu Thanh Đồng chạm mặt nhau, trong lòng hắn vẫn luôn bồn chồn không yên, không biết y đã nói gì với cậu nữa.
Hắn sẽ không phủ nhận mình đã từng yêu, cũng sẽ không hạ thấp người yêu cũ của mình.
Nhưng hắn không cảm thấy Triệu Thanh Đồng sẽ làm ra chuyện gì tốt, dù sao thì y cũng phản nghịch từ trong xương lại là người thích khiêu khích.
Hắn cầm chai nước trái cây trong tay một lát rồi nhưng không uống, suy đi nghĩ lại mới chủ động nói, “em đừng nghĩ nhiều, anh và Triệu Thanh Đồng thật sự không còn liên hệ gì tới nhau nữa, mấy ngày trước y đến tìm anh, nhưng anh không ra ngoài với y.”
Phải mất một lát cậu mới hiểu những lời này có ý gì.
“À anh nói chuyện đó hả, Triệu Thanh Đồng nói với em rồi, y nói bọn anh chỉ nói chuyện mấy phút thôi,“ Bách Tây nói, “em không nghĩ nhiều, anh đừng quá căng thẳng.”
Thích Tầm nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu, dưới ánh đèn hiện lên vô cùng trong suốt xinh đẹp, không hề có một chút nào nghi ngờ hắn.
Hắn mím môi.
Theo lý thuyết được người yêu tin tưởng là chuyện tốt, nhưng trong lòng hắn vẫn có một chút không vui.
Hắn nhìn cậu, “em không để ý sao, không ghen sao?”
Bách Tây lắc đầu một cách chân thành.
“Em tin anh mà, lúc mới gặp trên đảo đúng là em có hơi để ý thật nhưng bây giờ thì không,“ cậu thẳng thắn, “lại nói, năm đó hai người yêu nhau em cũng ở bên cạnh nhìn mà, nếu mà ghen thì em đã chết đuối từ lâu rồi.”
Nhưng cậu lại nghĩ tới một chuyện khác, “có điều khi đó sao anh lại ở bên Triệu Thanh Đồng vậy?”
Cậu vừa uống nước trái cây vừa nhìn Thích Tầm.
Người bình thường hỏi vấn đề này đều vì ghen muốn làm mình làm mẩy với người yêu, nhưng trên mặt cậu lúc này lại không hề có biểu cảm gì, giống như chỉ đang hỏi về một đề toán thông thường mà thôi.
Thích Tầm không phải tự nguyện trả lời vấn đề này.
Hắn đang qua lại với Bách Tây, nói về Triệu Thanh Đồng làm gì.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của cậu, hắn vẫn cười đáp lại, “anh nhớ không rõ lắm, anh biết y từ hồi cấp 3, lâu ngày cảm thấy y rất thú vị, rất giỏi giang, dần dần ở bên nhau thôi.”
Bách Tây “ồ” một tiếng.
Mặc dù lý do này không mấy lãng mạn nhưng ít nhất có thể chứng minh, Thích Tầm cũng đã từng có cảm tình với Triệu Thanh Đồng.
Cậu ừng ực ừng ực uống hết chai nước trái cây.
Thích Tầm hỏi, “em còn muốn hỏi gì nữa không?”
Cậu lắc đầu, chuẩn bị đi tắm nhưng trước khi đi cậu đột nhiên lại nhớ ra gì đó.
Cậu vỗ mạnh vai hắn, “quên nói với anh, Triệu Thanh Đồng thật sự không ngoại tình, y chỉ diễn trò với đàn em khóa dưới thôi, muốn kích thích anh một lần. Anh vẫn rất hấp dẫn.”
Thích Tầm: “...”
Hắn nhìn vào đôi mắt chân thành của cậu, lần đầu tiên cảm thấy hơi mệt tâm.
Hắn đẩy cậu, “biết rồi, em đi tắm đi.”
Ai quan tâm y giở trò quỷ gì cứ, chia tay bốn năm rồi, nguyên nhân đã không còn quan trọng nữa.
Người vẫn còn yêu mới cầu một kết quả.
Màbọn họ đã chia tay mỗi người một ngả từ lâu rồi.
Don't REUP!
Thích Tầm tới rất nhanh, Bách Tây và Triệu Thanh Đồng vừa ăn vừa nói chuyện, hơn nửa tiếng sau thì thấy xe của Thích Tầm đang đậu ở cổng nhà hàng.
Triệu Thanh Đồng thuận theo ánh mắt của Bách Tây khi thấy được thì khẽ “hừ” một tiếng.
Thích Tầm đẩy cửa tiến vào, hôm nay trời đổ mưa, hắn mặc áo gió mỏng màu xám đậm, quần dài màu đen tôn lên chân dài thẳng tắp. Không biết có phải bị mưa làm ướt không mà có vài sợi tóc trước trán bị vểnh lên, mặt hắn lạnh lùng y như trời mưa bên ngoài, hắn đi thẳng tới chỗ của Bách Tây.
Bách Tây vội vàng dịch sang bên cạnh nhường chỗ cho hắn ngồi.
Triệu Thanh Đồng cười giả dối.
“Lại gặp nhau rồi.”
Hắn liếc y lại nhìn Bách Tây, giống như đang nén giận, chỉ gật đầu coi như đáp lại.
Bách Tây vội vàng hỏi, “anh từ công ty qua hả, đã ăn tối chưa, em gọi mấy món anh thích ăn, anh xem có phải gọi thêm không?”
Lúc này vẻ mặt hắn mới hòa hoãn lại.
“Không cần gọi thêm, anh đã ăn một chút ở nhà ăn của công ty rồi, không đói lắm,“ hắn nói, “anh ăn cùng em là được rồi.”
Hắn không đến đây để ăn cơm, chỉ là một đường đuổi tới có hơi khát nước mà phục vụ vẫn chưa rót nước cho hắn nên hắn bèn cầm cốc của Bách Tây lên nhấp một ngụm nước chanh.
Hắn quan sát Bách Tây vài lần, xác nhận cậu không khó chịu mới quay đầu nhìn Triệu Thanh Đồng, “sao cậu lại gặp Bách Tây hả?”
Hắn biết Triệu Thanh Đồng không phải người xấu nhưng từ trước đến nay tính cách của y không được tốt lắm, nếu mà chống lại Bách Tây thì chỉ có Bách Tây chịu thiệt thôi.
Đặc biệt là mấy ngày trước y còn đến văn phòng tìm hắn, muốn hắn không nghĩ nhiều cũng khó.
Triệu Thanh Đồng không ăn bánh chẻo nhân tôm nữa, sau khi Thích Tầm đến, y cảm thấy mình đã mất hết khẩu vị.
Sắc mặt y mệt mỏi nhìn Thích Tầm, “đã nói tình cờ gặp rồi, làm sao, anh cảm thấy là tôi cố ý chặn cậu ấy, sau đó lại tự làm mình nứt xương sao?”
Hắn không nghĩ như vậy, chỉ là chuyện này trùng hợp đến mức quá đáng khiến tâm trạng hắn không thể nào tốt được.
Hắn nhìn Triệu Thanh Đồng, vẫn cảm thấy người này như trái bom hẹn giờ, thấp giọng nói, “cậu ăn nhanh chút rồi trở về đi, cũng không phải là không có bạn bè và người nhà ở đây, đừng ỷ vào Bách Tây mềm lòng mà quấn lấy em ấy.”
Hắn không nói còn tốt, vừa nói đã khiến y bốc hỏa.
Nhưng thay vì tức giận thì y lại cười, “dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời anh chứ, tôi nói chuyện với Bách Tây còn cần anh cho phép sao? Anh yên tâm đi, tôi đã không còn ý gì với anh nữa rồi, nhưng tôi cảm thấy Bách Tây rất tốt, dù sao thì hai người vẫn chưa kết hôn, ngược lại tôi cũng không ngại làm lốp dự phòng của cậu ấy đâu.”
Nói xong, y còn ném ánh mắt quyến rũ về phía Bách Tây, vốn dĩ y là kiểu lạnh lùng quyến rũ, cái liếc mắt này quả thực như làn sóng xanh lưu chuyển.
Bách Tây chết lặng.
M* kiếp, đây lại là hành động gì nữa?
Thích Tầm suýt nữa thì siết gãy đôi đũa trong tay.
Hắn lạnh lùng nhìn y, “cậu có thể thử xem, xem cậu có gãy thêm hai đoạn xương nữa không.”
Mắt thấy Triệu Thanh Đồng vẫn còn muốn nói tiếp, Bách Tây vội vã giải hòa.
Cậu đè Thích Tầm lại, mạnh mẽ nhét đũa vào tay hắn, “xin hai người đấy, ăn cơm đi được không, em không muốn bị ông chủ đuổi ra ngoài đâu.”
Cậu lại nói với Triệu Thanh Đồng, “anh cũng thế, ăn cơm, ăn xong tôi đưa anh về chỗ bạn anh.”
Sắc mặt cả hai đều không tốt nhưng vẫn nghe lời cậu.
Ăn bữa cơm này đúng là hữu kinh vô hiểm*[1].
*[1]: Dù sợ hãi nhưng không nguy hiểm.
Triệu Thanh Đồng và Thích Tầm coi nhau như không khí, đều chỉ lo nói chuyện với Bách Tây, hai người thỉnh thoảng có nói với nhau một câu thì cũng là mỉa mai châm chọc.
Bách Tây mệt mỏi thật sự.
Cậu chán nản chẳng buồn để ý nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, rốt cuộc là người yêu cũ của ai đây, sao lại là tư thế một mất một còn thế này, ai không biết còn tưởng Triệu Thanh Đồng là người cũ của cậu đấy.
Cũng tốt, cậu tìm vui vẻ trong khổ đau nhét bánh bao nhân sữa trứng vào miệng, ít nhất nó cũng chứng minh giữa Thích Tầm và Triệu Thanh Đồng thật sự không còn lưu luyến gì nhau nữa.
Cơm nước xong, vốn dĩ Bách Tây định đưa Triệu Thanh Đồng tới chỗ bạn y nên bảo Thích Tầm về trước.
Nhưng hắn không đồng ý.
Cuối cùng biến thành Triệu Thanh Đồng và Thích Tầm một xe, Bách Tây lái xe ở phía sau, đưa Triệu Thanh Đồng về xong thì hai người cùng nhau về nhà.
Thật ra cậu muốn Triệu Thanh Đồng ngồi xe mình vì sợ y và Thích Tầm đánh nhau.
Nhưng Thích Tầm quyết tâm tách cậu ra khỏi y.
Cậu đành từ bỏ.
Cậu lái xe ở phía sau, nhìn con Maserati*[2] màu đen của Thích Tầm ở đằng trước, trong lòng thầm nghĩ, không biết là hắn và Triệu Thanh Đồng sẽ nói với nhau những gì.
Cậu lại nghĩ đến lúc Thích Tầm đi thanh toán, trên bàn chỉ còn lại hai người.
Y nhìn bóng lưng Thích Tầm, đột nhiên nói với cậu, “tôi cảm thấy Thích Tầm đối xử với cậu rất đặc biệt.”
Lúc đó cậu đang ăn bánh pudding Thích Tầm gọi cho mình, cậu cắn thìa, không hiểu sao đột nhiên lại nhảy đến chủ đề này.
Dường như bị bộ dạng của cậu chọc cười, y nói tiếp, “ngày tôi đến văn phòng tìm hắn, hắn nói với tôi, ngoài cậu ra, hắn sẽ không kết hôn với người khác. Hơn nữa, cậu có tin không, năm đó ở trường đại học, nếu tôi ngồi ăn cơm với người theo đuổi mình, hắn sẽ không vội vàng đuổi tới như vậy.”
Bách Tây quay đầu nhìn Thích Tầm.
Cho dù trong nhà hàng nhỏ bình thường không có gì nổi bật thế này, Thích Tầm vẫn sáng rực chói mù mắt như đá quý.
“Có lẽ vậy.”
Cậu cười với Triệu Thanh Đồng.
Nhà bạn của Triệu Thanh Đồng cách căn hộ của Thích Tầm không xa, từ ngày về nước y vẫn ở chỗ người bạn này.
Sau khi đến nơi, Thích Tầm lấy xe lăn ra, cùng Bách Tây đưa y lên lầu.
Bạn của y cũng ở nhà, đó là một người đàn ông cao ráo đeo kính gọng đen, thoạt nhìn có vẻ trạc tuổi Bách Tây, vừa nhìn thấy Triệu Thanh Đồng, trong nháy mắt sắc mặt gã đã trầm xuống.
Triệu Thanh Đồng lười biếng giơ tay, “đừng dạy dỗ tôi trước mặt khách.”
Y giới thiệu người với Bách Tây, “đây là Trần Húc Trì, bạn tôi, cũng là em họ hàng xa của tôi.”
Bách Tây cũng chào hỏi.
Nếu y đã có người tiếp nhận rồi thì cậu cũng yên tâm, “được rồi, vậy chúng tôi đi trước, anh nhớ uống thuốc và đi kiểm tra lại nhé.”
Y mỉm cười, một khi đã thu liễm lại sự sắc bén thì y tao nhã như tranh thủy mặc.
“Hôm nay cảm ơn cậu,“ y chớp mắt với Bách Tây, “à những lời tôi nói lúc này hoàn toàn là thật lòng, nếu ngày nào đó Thích Tầm bỏ rơi cậu, cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi không ngại làm người đến sau đâu.”
Thích Tầm suýt nữa thì đạp y từ trên xe lăn xuống.
Bách Tây nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, “sẽ không chia tay đâu, bye bye!”
Cậu vội vã kéo Thích Tầm rời đi.
Triệu Thanh Đồng thấy bóng lưng Bách Tây biến mất thì bật cười, bờ vai run rẩy không thể ngừng lại được.
Trần Húc Trì cũng đã quen với chứng động kinh của y rồi.
Gã đẩy y vào trong cửa, thấp giọng chế giễu, “anh thật sự có năng lực đấy, ra ngoài một chuyến cũng có thể tự làm gãy chân mình mới trở về.”
Bách Tây và Thích Tầm lái xe không bao lâu đã về đến nhà.
Vừa vào nhà, Bách Tây hơi khát nên đi tìm nước trái cây trước, cậu hỏi, “anh muốn không?”
Thích Tầm nhận một chai.
Hắn quan sát vẻ mặt của Bách Tây, sau khi biết cậu và Triệu Thanh Đồng chạm mặt nhau, trong lòng hắn vẫn luôn bồn chồn không yên, không biết y đã nói gì với cậu nữa.
Hắn sẽ không phủ nhận mình đã từng yêu, cũng sẽ không hạ thấp người yêu cũ của mình.
Nhưng hắn không cảm thấy Triệu Thanh Đồng sẽ làm ra chuyện gì tốt, dù sao thì y cũng phản nghịch từ trong xương lại là người thích khiêu khích.
Hắn cầm chai nước trái cây trong tay một lát rồi nhưng không uống, suy đi nghĩ lại mới chủ động nói, “em đừng nghĩ nhiều, anh và Triệu Thanh Đồng thật sự không còn liên hệ gì tới nhau nữa, mấy ngày trước y đến tìm anh, nhưng anh không ra ngoài với y.”
Phải mất một lát cậu mới hiểu những lời này có ý gì.
“À anh nói chuyện đó hả, Triệu Thanh Đồng nói với em rồi, y nói bọn anh chỉ nói chuyện mấy phút thôi,“ Bách Tây nói, “em không nghĩ nhiều, anh đừng quá căng thẳng.”
Thích Tầm nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu, dưới ánh đèn hiện lên vô cùng trong suốt xinh đẹp, không hề có một chút nào nghi ngờ hắn.
Hắn mím môi.
Theo lý thuyết được người yêu tin tưởng là chuyện tốt, nhưng trong lòng hắn vẫn có một chút không vui.
Hắn nhìn cậu, “em không để ý sao, không ghen sao?”
Bách Tây lắc đầu một cách chân thành.
“Em tin anh mà, lúc mới gặp trên đảo đúng là em có hơi để ý thật nhưng bây giờ thì không,“ cậu thẳng thắn, “lại nói, năm đó hai người yêu nhau em cũng ở bên cạnh nhìn mà, nếu mà ghen thì em đã chết đuối từ lâu rồi.”
Nhưng cậu lại nghĩ tới một chuyện khác, “có điều khi đó sao anh lại ở bên Triệu Thanh Đồng vậy?”
Cậu vừa uống nước trái cây vừa nhìn Thích Tầm.
Người bình thường hỏi vấn đề này đều vì ghen muốn làm mình làm mẩy với người yêu, nhưng trên mặt cậu lúc này lại không hề có biểu cảm gì, giống như chỉ đang hỏi về một đề toán thông thường mà thôi.
Thích Tầm không phải tự nguyện trả lời vấn đề này.
Hắn đang qua lại với Bách Tây, nói về Triệu Thanh Đồng làm gì.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của cậu, hắn vẫn cười đáp lại, “anh nhớ không rõ lắm, anh biết y từ hồi cấp 3, lâu ngày cảm thấy y rất thú vị, rất giỏi giang, dần dần ở bên nhau thôi.”
Bách Tây “ồ” một tiếng.
Mặc dù lý do này không mấy lãng mạn nhưng ít nhất có thể chứng minh, Thích Tầm cũng đã từng có cảm tình với Triệu Thanh Đồng.
Cậu ừng ực ừng ực uống hết chai nước trái cây.
Thích Tầm hỏi, “em còn muốn hỏi gì nữa không?”
Cậu lắc đầu, chuẩn bị đi tắm nhưng trước khi đi cậu đột nhiên lại nhớ ra gì đó.
Cậu vỗ mạnh vai hắn, “quên nói với anh, Triệu Thanh Đồng thật sự không ngoại tình, y chỉ diễn trò với đàn em khóa dưới thôi, muốn kích thích anh một lần. Anh vẫn rất hấp dẫn.”
Thích Tầm: “...”
Hắn nhìn vào đôi mắt chân thành của cậu, lần đầu tiên cảm thấy hơi mệt tâm.
Hắn đẩy cậu, “biết rồi, em đi tắm đi.”
Ai quan tâm y giở trò quỷ gì cứ, chia tay bốn năm rồi, nguyên nhân đã không còn quan trọng nữa.
Người vẫn còn yêu mới cầu một kết quả.
Màbọn họ đã chia tay mỗi người một ngả từ lâu rồi.
Don't REUP!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.