Chương 47: Làm việc thiện tích đức (p2)
Tùng Tử Trà
10/01/2022
Bách Tây nhặt được Triệu Thanh Đồng hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Ngày đó sau khi tan làm, cậu ra ngoại thành lấy bản thảo của một vị thầy giáo. Đến khi tạm biệt, từ trong nhà của thầy giáo đi ra phải qua một con phố nhỏ mới có thể tới chỗ đậu xe.
Hiện tại cũng đã tối rồi, trời lại mưa nên ổ gà trên con phố bị tích thành những vũng nước nhỏ, đi đường phải hết sức để ý, bằng không chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ bị bùn bắn tung tóe lên chân.
Cậu đeo túi xách, muốn quay lại xe nhanh chút, nhưng khi đi đến lối rẽ vào ngõ thì đột nhiên nghe thấy tiếng đồ vật bị rơi xuống, còn có cả tiếng than thở ảo não.
Âm thanh này phát ra từ con ngõ liên thông bên cạnh.
Cậu đi về hướng đó, đầu tiên nhìn thấy một chiếc ô màu xám bị rơi trên đất, bên cạnh có một người đang ngồi. Hình như là một người đàn ông trẻ tuổi, áo phông màu đen bị xối ướt đẫm, phác họa lên vòng eo mảnh khảnh.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu vẫn đi qua. Khi tiến đến gần, cậu liền nghiêng chiếc ô trên tay hỏi, "anh bị làm sao thế, có cần giúp gì không?"
Người ngồi trên đất ngẩng đầu.
Mà ô của Bách Tây vừa hay che ở bên trên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Theo lý thuyết thì một màn này chỉ là tình cảnh bèo nước gặp nhau mà thôi, nhưng khoảng khắc nhìn rõ người đó, cậu lập tức nghi ngờ hôm nay mình ra cửa mà không xem hoàng lịch.
Vì đây không phải ai khác, chính là Triệu Thanh Đồng.
Lần gặp trước trên đảo Nam Đồ, có lẽ đôi bên cũng chẳng vui vẻ gì, không ngờ lại có thể tương phùng trong ngõ nhỏ này.
Triệu Thanh Đồng nhìn thấy cậu cũng rất bất ngờ, sắc mặt y trắng bệch, tóc tai ướt đẫm dán vào mặt, rối tung rối mù nhìn vô cùng chật vật.
Cậu cũng không thể làm được cái việc xoay người bỏ đi.
Cậu mím môi, quét nhìn y một lượt từ trên xuống dưới, trước tiên mặc kệ ra sao vẫn nhỏ giọng hỏi, "anh làm sao vậy, bị ngã à?"
Triệu Thanh Đồng cũng không ngờ, ở cái nơi ít người đi như này người đến lại là Bách Tây. Nhưng hiện tại y quả thật đang cần giúp đỡ. Sau khi im lặng vài giây thì mở miệng nói, "ừm, vừa rồi tôi đi đường không chú ý nên bị ngã, có thể gãy xương rồi, không đứng dậy được."
Cậu cau mày, không ngờ có người tự đi đường cũng có thể khiến bản thân bị ngã thành bộ dạng này. Cậu đi đến bên cạnh y, nhìn thấy trên mặt đất có một cái hố lõm sâu xuống, Triệu Thanh Đồng có lẽ không nhìn đường mới bị vấp ngã.
Cậu định hỏi thì lại nghe thấy y tiếp lời, "điện thoại của tôi bị ngâm trong vũng nước rồi, có thể gọi 120 giúp tôi không? Cảm ơn."
Ánh mắt cậu vừa chuyển, quả nhiên, cách đó không xa thật sự có một chiếc điện thoại bị ngâm trong vũng nước nhỏ, nhìn như này thì y cũng đủ xui xẻo, chuyện phiền phức nào cũng rơi trên người y.
Vốn dĩ cậu cũng đang cân nhắc gọi 120.
Nhưng hiện tại trời mưa như vậy, thời tiết đầu xuân cũng không phải quá nóng, nếu vứt Triệu Thanh Đồng một mình chờ 120 cậu lại cảm thấy có chút không đành.
Cậu thở dài, trong lòng nghĩ thôi thì hôm nay coi như làm việc thiện tích đức.
Cuối cùng cậu ngồi xổm xuống hỏi y, "hiện tại anh có thể cử động không, hay là tôi dìu anh lên xe của tôi rồi đưa anh đi bệnh viện nhé?"
Cậu vươn một cánh tay biểu thị muốn đối phương nắm lấy.
Vẻ mặt của y nhìn cậu như nhìn thấy quỷ vậy.
Sau vài giây, y không nói gì chỉ im lặng vịn tay cậu đứng lên. Hai người cao xấp xỉ nhau, đỡ y cũng không quá tốn sức. Tay y lành lặn nên giơ ô, hai người cùng nhau đi ra khỏi ngõ.
Trên đường, y không kìm được liếc cậu vài lần.
Bách Tây biết y đang đánh giá mình, cũng không nói gì. Đến cạnh xe, sau khi đỡ người lên ghế phó lái xong xuôi, cậu bèn một cước đạp chân ga, lái thẳng đến viện.
Trong quá trình lái xe, Triệu Thanh Đồng đều im lặng, ngoài mấy câu cảm ơn thì không nói gì thêm, thức thời coi tất cả như không khí.
Gãy xương không phải là bệnh khó chữa, vì muốn được điều trị nhanh nhất có thể, cậu bèn tìm một bệnh viện 3B gần nhất. May mà hôm nay trong viện cũng không quá bận rộn, cậu tiễn Phật tiễn đến tận Tây phương, nhìn bộ dạng ốm yếu bệnh tật của y cũng không vứt bỏ y không lo, thuận lợi lấy số, chụp X-quang.
Y không bị gãy xương mà chỉ bị rạn xương, nói tương đối thì cũng không quá nghiêm trọng.
Nhưng có thể là do bị ngấm mưa nên khi kiểm tra bác sĩ phát hiện y phát sốt, bèn vung bút dặn y đi truyền nước.
Bác sĩ coi Bách Tây thành người nhà bệnh nhân, còn dặn dò cậu những việc cần chú ý, thuận miệng hỏi, "đây là anh trai hay em trai cậu?"
Bách Tây: "..."
Triệu Thanh Đồng: "..."
"Đều không phải," Bách Tây đỡ trán, cảm thấy mình đúng là không có chuyện gì làm mới đi kiếm chuyện mà, "anh ta là bạn học của tôi."
Lời này cũng không sai, hai người thật sự học chung một trường.
"Vậy tình nghĩa bạn bè của hai cậu vẫn khá tốt đấy, cậu còn chu đáo hơn người nhà nhiều," bác sĩ không cảm thấy có gì không đúng, vui vẻ nói, "được rồi, đưa bạn học của cậu đi truyền dịch đi."
Cậu không có cách nào phản bác, chỉ thở dài sau đó đỡ Triệu Thanh Đồng đi lấy thuốc rồi cùng y đến đại sảnh truyền dịch.
Lúc này trong đại sảnh người truyền dịch cũng không ít, còn có cả trẻ con chạy qua chạy lại.
Cậu để y ngồi xuống, đắp tấm thảm mới mua để giữ ấm cho y, hướng dẫn y cách dùng thuốc mà bác sĩ kê đơn, rồi hỏi, "anh đói không, muốn tôi mua gì ăn lót dạ không?"
Cậu làm tất cả chỉ đơn thuần là cẩn thận mà thôi.
Nhưng khi cậu ngẩng đầu lại nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của y đang nhìn cậu.
Bách Tây: "?"
Cậu không hiểu gì bèn nhìn lại y, không biết cái người yên tĩnh hồi nãy sao đột nhiên lại thay đổi sắc mặt như vậy.
Hai người đối mắt với nhau một lát, sau đó y tự mình bại trận nên di chuyển ánh nhìn.
Trong suy nghĩ của y, Bách Tây có thể đưa y đến bệnh viện đã có lòng tốt lắm rồi, công đức vô lượng. Nhưng sau khi tới viện, thế mà cậu lại đi khám cùng y, thậm chí hỏi y có đói không...
Y nghi ngờ, tuýp người như cậu khi về già nhất định sẽ bị lừa mua một đống thực phẩm chức năng.
Y không nhịn được hỏi cậu, "với ai cậu cũng đối đãi như thế à...hay là cậu quên mất tôi là bạn trai cũ của Thích Tầm?"
Bách Tây cạn lời.
Cậu hỏi lại y, "thế nên anh hy vọng tôi bỏ mặc anh ướt đẫm dưới mưa ở nơi đó hả? Nếu anh muốn, tôi có thể vứt anh trở lại ngay bây giờ."
Triệu Thanh Đồng ngậm miệng, đương nhiên y không muốn như vậy.
Cậu hài lòng.
Nhưng cậu cũng không rời đi, làm người tốt thì tốt đến cuối cùng, nhìn y đang truyền dịch không thể cử động, cậu bèn lấy tăm bông và dung dịch sát trùng ra, sát trùng vết thương trên tay y.
Y chịu thua tâm phục khẩu phục rồi.
Y nghĩ, nếu Bách Tây không phải là tên ngốc, vậy thì chính là thánh mẫu.
Người như y phản nghịch từ trong xương, thích làm ngược lại người khác, nhưng khi gặp được người tốt tính như Bách Tây, cái miệng sắc bén của y dường như không thể phát huy tác dụng, chỉ có thể cắn môi.
Họ im lặng ngồi bên nhau một lát.
Bách Tây nhìn giờ, hồi nãy cậu đã hỏi Triệu Thanh Đồng rồi, số điện thoại của bạn y không nhớ, người nhà thì đang ở nước ngoài, vì vậy tạm thời cậu không thể bỏ mặc y được.
May mà thời gian truyền dịch cũng không lâu, cậu nghĩ, truyền xong thì tiễn người trở về, cậu cũng không quan tâm nữa.
Triệu Thanh Đồng ngẩn ngơ nhìn tay của chính mình, sau đó nhẹ giọng nói, "cảm ơn."
Bách Tây tùy ý nói, "không cần cảm ơn."
Y bật cười, ánh mắt phức tạp nhìn cậu, "nhưng cậu thật sự rất ngốc, cậu biết tôi về nước làm gì không?"
Cậu không chịu thua, định hỏi thì y đã tiếp lời.
"Tôi về đào góc tường của cậu."
Y bình thản nhìn cậu, "hôm thứ ba tôi đến công ty gặp Thích Tầm, muốn cùng hắn ôn lại chuyện cũ, xem hắn có đồng ý tái hợp không?"
Lời cậu còn chưa nói ra khỏi miệng đã mắc lại trong cổ họng.
Mẹ kiếp, thứ ba, ngày đó không phải là ngày cậu gọi cho Thích Tầm, nhưng hắn lại không cho cậu đến công ty sao, thế mà hắn lại không nói cho cậu biết!
Cậu trừng y, đôi mắt tròn xoe giống như con sóc bị chọc giận, tay cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Nhưng cậu lại không nói ra câu gì tàn nhẫn, cuối cùng chỉ đành kìm nén phun ra một câu, "sao lại như thế chứ...sớm biết tôi đã mặc kệ anh rồi."
Hiện tại cậu thật sự muốn ném y vào trong mưa.
Triệu Thanh Đồng đột nhiên cười phá lên.
Y dùng cánh tay không truyền dịch để chống đầu, cười một lúc mới ngẩng đầu nhìn cậu, "sao nói gì cậu cũng tin vậy."
Hắn nghiêm mặt nói, "vừa nãy là tôi lừa cậu đấy."
Nhưng cậu không tin, cả khuôn mặt đều là nghi ngờ nhìn y.
"Tôi nói thật, tôi không muốn cạy góc tường của cậu đâu, nếu như thật sự muốn cạy, vì sao còn đi nói với cậu chứ," y nói tiếp, "chỉ là nghe nói Thích Tầm kết hôn nên muốn về nước nhìn xem, cuối cùng thì hắn kết hôn với ai thôi, là người như thế nào có thể khiến hắn rung động."
Nói đến đây, giọng nói của y có chút suy sụp.
Cậu tin một chút nhưng vẫn không vui, "vậy sao anh lại muốn gặp anh ấy?"
Y nhún vai, "muốn tìm hắn ăn cơm, tán gẫu về tình hình mấy năm gần đây, cũng là để tự mình có thể buông bỏ. Không ngờ hắn còn không cho tôi cơ hội đó."
Y cười với cậu, "hắn chỉ nói với tôi vài phút đã đuổi tôi ra ngoài rồi. Vì hắn muốn kết hôn, không thể chọc vị hôn phu ghen. Hắn rất chung thủy với cậu."
Cậu không biết là bản thân có nên cười hay không.
Nghe được chuyện Thích Tầm không đồng ý với y, trong lòng cậu cũng vui lên được một chút.
Y cũng nhìn ra nên nói tiếp, "cậu yên tâm, mấy ngày nữa tôi phải trở lại nước ngoài rồi, sau này tôi sẽ không đi tìm hắn nữa."
Bách Tây nhìn y chằm chằm, miễn cưỡng tin tưởng.
"Được rồi, vậy tôi sẽ không vứt anh trở lại nữa." cậu nói.
Triệu Thanh Đồng buồn bực bật cười.
Trước đây y và cậu gặp nhau không nhiều, cũng không cảm thấy có hứng thú gì với cậu, không ngờ chơi khá vui.
Y tò mò nhìn cậu, thật ra lúc trước ở trường, y cũng cảm nhận được Bách Tây thích Thích Tầm, chỉ là khi đó người thích Thích Tầm quá nhiều nên y cũng chẳng để tâm.
Không ngờ, chia tay bốn năm, cậu lại thật sự kết hôn với Thích Tầm.
Y quả thật rất tò mò.
Nhưng y còn chưa kịp hỏi thì cậu đã hỏi trước.
"Lần này về nước, anh vẫn lưu luyến không quên anh ấy sao? Thế nên mới muốn biết người kết hôn với anh ấy là ai?"
Y không cười nữa.
Một lát sau y mới trả lời, "tôi cũng không biết nữa, có thể chỉ là canh cánh trong lòng thôi."
Bách Tây khó hiểu, "không phải anh thích người khác trước sao, anh canh cánh trong lòng cái gì?"
Rõ ràng là vứt bỏ Thích Tầm mới đúng.
Nghĩ đến đây, cậu bèn dùng ánh mắt lên án nhìn y.
Cậu suýt nữa thì quên mất, người này đã từng bỏ rơi Thích Tầm.
Triệu Thanh Đồng sững sờ, sau đó lập tức nhớ ra gì đó.
"À, cậu nói là chuyện khi đó tôi đi tìm em trai khóa dưới sao," y không hề có một tia áy náy nào, "giả bộ đấy, tôi diễn trò cho hắn xem thôi."
Bách Tây: "???"
Mặc dù cậu không nói gì nhưng ý tứ truyền đạt qua ánh mắt của cậu là --anh thần kinh à!
Triệu Thanh Đồng: "..."
Thật ra buổi gặp mặt ngày hôm nay cũng có chút hoang đường, ít nhất thì y cũng không ngờ mình lại có thể ôn hòa ngồi cùng một chỗ với vị hôn phu của Thích Tầm như này.
Dù sao thì cũng như vậy rồi, y bèn phá bình phá suất giải thích, "không phải hắn nói với cậu, tôi vừa mới cùng hắn chia tay, quay đầu đã tìm người khác sao, đã vậy còn bị hắn bắt gặp đang hôn môi?"
Bách Tây gật đầu, trong lòng lại nghĩ, anh ấy không nói chuyện hôn môi.
Cậu nhìn y như đang nhìn một tra nam.
Y bị cậu nhìn như vậy thì cảm thấy đau đầu, nhanh chóng giải thích, "cậu tin hay không thì tùy, tôi không ngoại tình, tôi chỉ muốn tìm người kích thích hắn một lần, xem hắn có yêu tôi hay không thôi. Tôi biết chuyện này ngu ngốc nhường nào, không cần phỉ nhổ tôi nữa."
Cậu đành nuốt những lời đã đến bên môi lại.
Nhưng cậu vẫn nghĩ không thông, "anh làm thế để làm gì, rõ ràng anh ấy đối xử rất tốt với anh mà."
Triệu Thanh Đồng bật cười, "đúng, hắn rất tốt với tôi, ngoài chuyện không yêu tôi ra thì chỗ nào của hắn cũng tốt hết."
Ngày đó sau khi tan làm, cậu ra ngoại thành lấy bản thảo của một vị thầy giáo. Đến khi tạm biệt, từ trong nhà của thầy giáo đi ra phải qua một con phố nhỏ mới có thể tới chỗ đậu xe.
Hiện tại cũng đã tối rồi, trời lại mưa nên ổ gà trên con phố bị tích thành những vũng nước nhỏ, đi đường phải hết sức để ý, bằng không chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ bị bùn bắn tung tóe lên chân.
Cậu đeo túi xách, muốn quay lại xe nhanh chút, nhưng khi đi đến lối rẽ vào ngõ thì đột nhiên nghe thấy tiếng đồ vật bị rơi xuống, còn có cả tiếng than thở ảo não.
Âm thanh này phát ra từ con ngõ liên thông bên cạnh.
Cậu đi về hướng đó, đầu tiên nhìn thấy một chiếc ô màu xám bị rơi trên đất, bên cạnh có một người đang ngồi. Hình như là một người đàn ông trẻ tuổi, áo phông màu đen bị xối ướt đẫm, phác họa lên vòng eo mảnh khảnh.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu vẫn đi qua. Khi tiến đến gần, cậu liền nghiêng chiếc ô trên tay hỏi, "anh bị làm sao thế, có cần giúp gì không?"
Người ngồi trên đất ngẩng đầu.
Mà ô của Bách Tây vừa hay che ở bên trên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Theo lý thuyết thì một màn này chỉ là tình cảnh bèo nước gặp nhau mà thôi, nhưng khoảng khắc nhìn rõ người đó, cậu lập tức nghi ngờ hôm nay mình ra cửa mà không xem hoàng lịch.
Vì đây không phải ai khác, chính là Triệu Thanh Đồng.
Lần gặp trước trên đảo Nam Đồ, có lẽ đôi bên cũng chẳng vui vẻ gì, không ngờ lại có thể tương phùng trong ngõ nhỏ này.
Triệu Thanh Đồng nhìn thấy cậu cũng rất bất ngờ, sắc mặt y trắng bệch, tóc tai ướt đẫm dán vào mặt, rối tung rối mù nhìn vô cùng chật vật.
Cậu cũng không thể làm được cái việc xoay người bỏ đi.
Cậu mím môi, quét nhìn y một lượt từ trên xuống dưới, trước tiên mặc kệ ra sao vẫn nhỏ giọng hỏi, "anh làm sao vậy, bị ngã à?"
Triệu Thanh Đồng cũng không ngờ, ở cái nơi ít người đi như này người đến lại là Bách Tây. Nhưng hiện tại y quả thật đang cần giúp đỡ. Sau khi im lặng vài giây thì mở miệng nói, "ừm, vừa rồi tôi đi đường không chú ý nên bị ngã, có thể gãy xương rồi, không đứng dậy được."
Cậu cau mày, không ngờ có người tự đi đường cũng có thể khiến bản thân bị ngã thành bộ dạng này. Cậu đi đến bên cạnh y, nhìn thấy trên mặt đất có một cái hố lõm sâu xuống, Triệu Thanh Đồng có lẽ không nhìn đường mới bị vấp ngã.
Cậu định hỏi thì lại nghe thấy y tiếp lời, "điện thoại của tôi bị ngâm trong vũng nước rồi, có thể gọi 120 giúp tôi không? Cảm ơn."
Ánh mắt cậu vừa chuyển, quả nhiên, cách đó không xa thật sự có một chiếc điện thoại bị ngâm trong vũng nước nhỏ, nhìn như này thì y cũng đủ xui xẻo, chuyện phiền phức nào cũng rơi trên người y.
Vốn dĩ cậu cũng đang cân nhắc gọi 120.
Nhưng hiện tại trời mưa như vậy, thời tiết đầu xuân cũng không phải quá nóng, nếu vứt Triệu Thanh Đồng một mình chờ 120 cậu lại cảm thấy có chút không đành.
Cậu thở dài, trong lòng nghĩ thôi thì hôm nay coi như làm việc thiện tích đức.
Cuối cùng cậu ngồi xổm xuống hỏi y, "hiện tại anh có thể cử động không, hay là tôi dìu anh lên xe của tôi rồi đưa anh đi bệnh viện nhé?"
Cậu vươn một cánh tay biểu thị muốn đối phương nắm lấy.
Vẻ mặt của y nhìn cậu như nhìn thấy quỷ vậy.
Sau vài giây, y không nói gì chỉ im lặng vịn tay cậu đứng lên. Hai người cao xấp xỉ nhau, đỡ y cũng không quá tốn sức. Tay y lành lặn nên giơ ô, hai người cùng nhau đi ra khỏi ngõ.
Trên đường, y không kìm được liếc cậu vài lần.
Bách Tây biết y đang đánh giá mình, cũng không nói gì. Đến cạnh xe, sau khi đỡ người lên ghế phó lái xong xuôi, cậu bèn một cước đạp chân ga, lái thẳng đến viện.
Trong quá trình lái xe, Triệu Thanh Đồng đều im lặng, ngoài mấy câu cảm ơn thì không nói gì thêm, thức thời coi tất cả như không khí.
Gãy xương không phải là bệnh khó chữa, vì muốn được điều trị nhanh nhất có thể, cậu bèn tìm một bệnh viện 3B gần nhất. May mà hôm nay trong viện cũng không quá bận rộn, cậu tiễn Phật tiễn đến tận Tây phương, nhìn bộ dạng ốm yếu bệnh tật của y cũng không vứt bỏ y không lo, thuận lợi lấy số, chụp X-quang.
Y không bị gãy xương mà chỉ bị rạn xương, nói tương đối thì cũng không quá nghiêm trọng.
Nhưng có thể là do bị ngấm mưa nên khi kiểm tra bác sĩ phát hiện y phát sốt, bèn vung bút dặn y đi truyền nước.
Bác sĩ coi Bách Tây thành người nhà bệnh nhân, còn dặn dò cậu những việc cần chú ý, thuận miệng hỏi, "đây là anh trai hay em trai cậu?"
Bách Tây: "..."
Triệu Thanh Đồng: "..."
"Đều không phải," Bách Tây đỡ trán, cảm thấy mình đúng là không có chuyện gì làm mới đi kiếm chuyện mà, "anh ta là bạn học của tôi."
Lời này cũng không sai, hai người thật sự học chung một trường.
"Vậy tình nghĩa bạn bè của hai cậu vẫn khá tốt đấy, cậu còn chu đáo hơn người nhà nhiều," bác sĩ không cảm thấy có gì không đúng, vui vẻ nói, "được rồi, đưa bạn học của cậu đi truyền dịch đi."
Cậu không có cách nào phản bác, chỉ thở dài sau đó đỡ Triệu Thanh Đồng đi lấy thuốc rồi cùng y đến đại sảnh truyền dịch.
Lúc này trong đại sảnh người truyền dịch cũng không ít, còn có cả trẻ con chạy qua chạy lại.
Cậu để y ngồi xuống, đắp tấm thảm mới mua để giữ ấm cho y, hướng dẫn y cách dùng thuốc mà bác sĩ kê đơn, rồi hỏi, "anh đói không, muốn tôi mua gì ăn lót dạ không?"
Cậu làm tất cả chỉ đơn thuần là cẩn thận mà thôi.
Nhưng khi cậu ngẩng đầu lại nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của y đang nhìn cậu.
Bách Tây: "?"
Cậu không hiểu gì bèn nhìn lại y, không biết cái người yên tĩnh hồi nãy sao đột nhiên lại thay đổi sắc mặt như vậy.
Hai người đối mắt với nhau một lát, sau đó y tự mình bại trận nên di chuyển ánh nhìn.
Trong suy nghĩ của y, Bách Tây có thể đưa y đến bệnh viện đã có lòng tốt lắm rồi, công đức vô lượng. Nhưng sau khi tới viện, thế mà cậu lại đi khám cùng y, thậm chí hỏi y có đói không...
Y nghi ngờ, tuýp người như cậu khi về già nhất định sẽ bị lừa mua một đống thực phẩm chức năng.
Y không nhịn được hỏi cậu, "với ai cậu cũng đối đãi như thế à...hay là cậu quên mất tôi là bạn trai cũ của Thích Tầm?"
Bách Tây cạn lời.
Cậu hỏi lại y, "thế nên anh hy vọng tôi bỏ mặc anh ướt đẫm dưới mưa ở nơi đó hả? Nếu anh muốn, tôi có thể vứt anh trở lại ngay bây giờ."
Triệu Thanh Đồng ngậm miệng, đương nhiên y không muốn như vậy.
Cậu hài lòng.
Nhưng cậu cũng không rời đi, làm người tốt thì tốt đến cuối cùng, nhìn y đang truyền dịch không thể cử động, cậu bèn lấy tăm bông và dung dịch sát trùng ra, sát trùng vết thương trên tay y.
Y chịu thua tâm phục khẩu phục rồi.
Y nghĩ, nếu Bách Tây không phải là tên ngốc, vậy thì chính là thánh mẫu.
Người như y phản nghịch từ trong xương, thích làm ngược lại người khác, nhưng khi gặp được người tốt tính như Bách Tây, cái miệng sắc bén của y dường như không thể phát huy tác dụng, chỉ có thể cắn môi.
Họ im lặng ngồi bên nhau một lát.
Bách Tây nhìn giờ, hồi nãy cậu đã hỏi Triệu Thanh Đồng rồi, số điện thoại của bạn y không nhớ, người nhà thì đang ở nước ngoài, vì vậy tạm thời cậu không thể bỏ mặc y được.
May mà thời gian truyền dịch cũng không lâu, cậu nghĩ, truyền xong thì tiễn người trở về, cậu cũng không quan tâm nữa.
Triệu Thanh Đồng ngẩn ngơ nhìn tay của chính mình, sau đó nhẹ giọng nói, "cảm ơn."
Bách Tây tùy ý nói, "không cần cảm ơn."
Y bật cười, ánh mắt phức tạp nhìn cậu, "nhưng cậu thật sự rất ngốc, cậu biết tôi về nước làm gì không?"
Cậu không chịu thua, định hỏi thì y đã tiếp lời.
"Tôi về đào góc tường của cậu."
Y bình thản nhìn cậu, "hôm thứ ba tôi đến công ty gặp Thích Tầm, muốn cùng hắn ôn lại chuyện cũ, xem hắn có đồng ý tái hợp không?"
Lời cậu còn chưa nói ra khỏi miệng đã mắc lại trong cổ họng.
Mẹ kiếp, thứ ba, ngày đó không phải là ngày cậu gọi cho Thích Tầm, nhưng hắn lại không cho cậu đến công ty sao, thế mà hắn lại không nói cho cậu biết!
Cậu trừng y, đôi mắt tròn xoe giống như con sóc bị chọc giận, tay cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Nhưng cậu lại không nói ra câu gì tàn nhẫn, cuối cùng chỉ đành kìm nén phun ra một câu, "sao lại như thế chứ...sớm biết tôi đã mặc kệ anh rồi."
Hiện tại cậu thật sự muốn ném y vào trong mưa.
Triệu Thanh Đồng đột nhiên cười phá lên.
Y dùng cánh tay không truyền dịch để chống đầu, cười một lúc mới ngẩng đầu nhìn cậu, "sao nói gì cậu cũng tin vậy."
Hắn nghiêm mặt nói, "vừa nãy là tôi lừa cậu đấy."
Nhưng cậu không tin, cả khuôn mặt đều là nghi ngờ nhìn y.
"Tôi nói thật, tôi không muốn cạy góc tường của cậu đâu, nếu như thật sự muốn cạy, vì sao còn đi nói với cậu chứ," y nói tiếp, "chỉ là nghe nói Thích Tầm kết hôn nên muốn về nước nhìn xem, cuối cùng thì hắn kết hôn với ai thôi, là người như thế nào có thể khiến hắn rung động."
Nói đến đây, giọng nói của y có chút suy sụp.
Cậu tin một chút nhưng vẫn không vui, "vậy sao anh lại muốn gặp anh ấy?"
Y nhún vai, "muốn tìm hắn ăn cơm, tán gẫu về tình hình mấy năm gần đây, cũng là để tự mình có thể buông bỏ. Không ngờ hắn còn không cho tôi cơ hội đó."
Y cười với cậu, "hắn chỉ nói với tôi vài phút đã đuổi tôi ra ngoài rồi. Vì hắn muốn kết hôn, không thể chọc vị hôn phu ghen. Hắn rất chung thủy với cậu."
Cậu không biết là bản thân có nên cười hay không.
Nghe được chuyện Thích Tầm không đồng ý với y, trong lòng cậu cũng vui lên được một chút.
Y cũng nhìn ra nên nói tiếp, "cậu yên tâm, mấy ngày nữa tôi phải trở lại nước ngoài rồi, sau này tôi sẽ không đi tìm hắn nữa."
Bách Tây nhìn y chằm chằm, miễn cưỡng tin tưởng.
"Được rồi, vậy tôi sẽ không vứt anh trở lại nữa." cậu nói.
Triệu Thanh Đồng buồn bực bật cười.
Trước đây y và cậu gặp nhau không nhiều, cũng không cảm thấy có hứng thú gì với cậu, không ngờ chơi khá vui.
Y tò mò nhìn cậu, thật ra lúc trước ở trường, y cũng cảm nhận được Bách Tây thích Thích Tầm, chỉ là khi đó người thích Thích Tầm quá nhiều nên y cũng chẳng để tâm.
Không ngờ, chia tay bốn năm, cậu lại thật sự kết hôn với Thích Tầm.
Y quả thật rất tò mò.
Nhưng y còn chưa kịp hỏi thì cậu đã hỏi trước.
"Lần này về nước, anh vẫn lưu luyến không quên anh ấy sao? Thế nên mới muốn biết người kết hôn với anh ấy là ai?"
Y không cười nữa.
Một lát sau y mới trả lời, "tôi cũng không biết nữa, có thể chỉ là canh cánh trong lòng thôi."
Bách Tây khó hiểu, "không phải anh thích người khác trước sao, anh canh cánh trong lòng cái gì?"
Rõ ràng là vứt bỏ Thích Tầm mới đúng.
Nghĩ đến đây, cậu bèn dùng ánh mắt lên án nhìn y.
Cậu suýt nữa thì quên mất, người này đã từng bỏ rơi Thích Tầm.
Triệu Thanh Đồng sững sờ, sau đó lập tức nhớ ra gì đó.
"À, cậu nói là chuyện khi đó tôi đi tìm em trai khóa dưới sao," y không hề có một tia áy náy nào, "giả bộ đấy, tôi diễn trò cho hắn xem thôi."
Bách Tây: "???"
Mặc dù cậu không nói gì nhưng ý tứ truyền đạt qua ánh mắt của cậu là --anh thần kinh à!
Triệu Thanh Đồng: "..."
Thật ra buổi gặp mặt ngày hôm nay cũng có chút hoang đường, ít nhất thì y cũng không ngờ mình lại có thể ôn hòa ngồi cùng một chỗ với vị hôn phu của Thích Tầm như này.
Dù sao thì cũng như vậy rồi, y bèn phá bình phá suất giải thích, "không phải hắn nói với cậu, tôi vừa mới cùng hắn chia tay, quay đầu đã tìm người khác sao, đã vậy còn bị hắn bắt gặp đang hôn môi?"
Bách Tây gật đầu, trong lòng lại nghĩ, anh ấy không nói chuyện hôn môi.
Cậu nhìn y như đang nhìn một tra nam.
Y bị cậu nhìn như vậy thì cảm thấy đau đầu, nhanh chóng giải thích, "cậu tin hay không thì tùy, tôi không ngoại tình, tôi chỉ muốn tìm người kích thích hắn một lần, xem hắn có yêu tôi hay không thôi. Tôi biết chuyện này ngu ngốc nhường nào, không cần phỉ nhổ tôi nữa."
Cậu đành nuốt những lời đã đến bên môi lại.
Nhưng cậu vẫn nghĩ không thông, "anh làm thế để làm gì, rõ ràng anh ấy đối xử rất tốt với anh mà."
Triệu Thanh Đồng bật cười, "đúng, hắn rất tốt với tôi, ngoài chuyện không yêu tôi ra thì chỗ nào của hắn cũng tốt hết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.