Chương 53: Lời tâm tình
Tùng Tử Trà
17/07/2024
Editor: Lạc Đình(LacAnDinh080221.wttpd.c0m).
Ngày đầu tiên Bách Tây xuống máy bay, công việc cũng không bận rộn lắm.
Cả một đường cậu đều giơ điện thoại líu ra líu ríu với Thích Tầm, ăn cơm cũng chụp ảnh gửi cho hắn xem, đi dạo phố với trợ lý cũng nói với hắn một tiếng, buổi tối quay về khách sạn ngâm suối nước nóng cũng phải gọi video với hắn.
Cậu đặt điện thoại lên giá đỡ, bản thân mình thì nằm bò trên tấm thạch bích, tóc kẹp lên một cách tùy ý, khuôn mặt bị hun tới đỏ hồng, đôi mắt ươn ướt, nhìn qua vô cùng đáng yêu, cũng vô cùng ngon miệng lại mê người.
Thích Tầm nhìn cậu trong điện thoại như vậy, tự nhiên hơi không có tâm tình làm việc.
Hiện tại hắn vẫn đang tăng ca trong thư phòng ở nhà.
Buổi chiều, Bách Tây gửi cho hắn ảnh phong cảnh bên ngoài cửa sổ chỗ cậu lại hỏi hắn có bận không, nếu như bận thì không cần nói chuyện phiếm với cậu, cậu ở cùng đồng nghiệp cũng được.
Nhưng mà hắn nhìn thoáng qua tài liệu trên bàn, chống lại ánh mắt lên án của thư ký Nghiêm bình thản nói: “Vẫn ổn, không có quá nhiều việc, giống mấy ngày trước thôi.”
Bách Tây tin ngay, tiếp tục vui vẻ chia sẻ với hắn một đống chuyện.
Lúc này nhìn cậu nằm trong bể tắm nước nóng ăn hoa quả, hắn lặng lẽ gập tài liệu vẫn chưa xem xong lại.
Bách Tây nhìn thấy, lập tức tiến lại gần một chút hỏi: “Anh xong việc chưa?”
Cậu dựa vào rất gần, qua màn hình cũng có thể nhìn thấy giọt nước từ môi cậu lăn xuống rồi rơi ở trên xương quai xanh.
Thích Tầm mặt không đổi sắc: “Xong rồi, vừa nãy em nói gì, gặp ai trong khách sạn?”
“Em gặp Vạn Nhạn Phi.” Bách Tây kích động nói sau đó cậu lập tức nghĩ ra là có lẽ hắn không biết bèn giải thích: “Cô ấy là ảnh hậu hoa mẫu đơn của năm ngoái, vừa xinh đẹp vừa diễn tốt, khí chất vô cùng mạnh mẽ, không hổ là nữ chính.”
Thích Tầm biết cô ta nhưng chưa gặp bao giờ.
“Vậy em có hỏi xin chữ ký không?”
“Không!” Bách Tây kinh hãi nói: “Cô ấy rất nghiêm túc trong chuyện riêng tư, vừa nhìn thấy cô ấy thì em nhớ ngay tới chủ nhiệm của chúng ta. Hơn nữa có lẽ người ta vừa mới làm việc xong, rất mệt mỏi, em không nên làm phiền thì hơn.”
Thích Tầm bật cười.
Hắn nhìn khuôn mặt của Bách Tây trên màn hình, khoảng cách gần như vậy giống như chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào.
Nhưng thật ra hai người đang ở hai thành phố khác nhau, cách xa ngàn dặm.
Bọn họ không trò chuyện quá lâu, vì Bách Tây nói sáng mai cậu còn có việc nên phải dậy sớm. Trong video hắn thấy cậu mặc áo choàng tắm màu xám nhạt trèo lên giường chui vào ổ chăn nhưng lại không nỡ tắt cuộc gọi.
Thực ra cậu đã buồn ngủ lắm rồi, mí mắt cũng không mở nổi nhưng cậu vẫn muốn hỏi Đại Béo có khỏe không, có ngoan không.
“Nó còn nhỏ như vậy, không nhìn thấy em chắc chắn là không thích ứng được.” Cậu rầu rĩ, cảm giác giống như mình thật sự có một đứa con trai vậy.
Thích Tầm nghĩ, ban đầu đúng là Đại Béo có đi khắp phòng tìm Bách Tây nhưng khi dì Đinh đặt đồ ăn cho mèo con xuống thì nó chỉ lo ăn không cả ngẩng đầu lên, rõ ràng là đã được đồ ăn an ủi ưu thương.
“Dì Đinh đang chơi với nó, một lát là đi ngủ thôi.” Hắn nói.
Cậu yên tâm rồi.
Cậu nói thêm với hắn mấy câu nữa, mí mắt càng ngày càng nặng, lại qua mấy phút nữa, cậu cúi đầu ghé vào chăn ngủ mất.
Thích Tầm cũng ngừng lại.
Bách Tây đã ngủ rồi nhưng hắn không tắt video ngay mà lẳng lặng nhìn cậu ngủ như vậy thêm một lát.
Cậu ngủ rất yên tĩnh, ngoan ngoãn, trắng nõn xinh đẹp giống như nụ hoa mơ đang chờ nở.
Thật ra trước đây hắn đã biết cậu đẹp trai rồi, nhưng khi đó hắn không sinh ra dục vọng chiếm hữu với cậu cũng không ý thức được hóa ra người khác cũng sẽ dòm ngó cậu.
Đến hôm nay, hắn càng ngày càng ý thức rõ ràng cậu xinh đẹp đến nhường nào.
Giống như viên minh châu bị phủi bụi, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Hắn lấy một điếu thuốc từ trong ngăn kéo nhưng không châm mà chỉ cắn vào giữa hai hàm răng.
Hắn cắn điếu thuốc nhưng không hề châm lửa, ánh mắt vẫn lưu luyến trên gương mặt của Bách Tây.
Thật ra hồi nãy vẫn còn một câu hắn chưa nói với cậu--
Đại Béo thích ứng rất tốt với chuyện cậu phải đi công tác.
Thật sự không thích ứng được, là cha của nó.
Kể từ ngày đầu tiên cậu rời nhà đi công tác, hắn đã cảm thấy trong biệt thự quá mức yên lặng.
. LacAnDinh080221.w@[email protected] + beluoiyeumauxanh191021.w0rdpress.com
Nhưng đây chỉ là cái bắt đầu.
Ngày thứ nhất vì công việc chưa bận, Bách Tây còn có thể chia sẻ với hắn về việc cậu đã đi những đâu, làm những gì, nhưng chưa được hai ngày cậu đã không thể để tâm đến chuyện đó nữa, mấy nhiệm vụ công tác chồng chéo lên nhau, cậu và đồng nghiệp phải chạy ngược chạy xuôi, khi trở về cũng chẳng nói chuyện với Thích Tầm được mấy câu.
Bản thân hắn là một người tham công tiếc việc, tinh lực dồi dào nên thường xuyên khiến cấp dưới khổ không chịu nổi. Nhưng mà từ trước đến nay con người luôn có tiêu chuẩn kép, hắn thấy cậu mệt đến mức vành mắt đen thui thì trong lòng không dễ chịu, luôn có ý nghĩ gọi điện tâm sự với ông chủ của cậu.
Nhưng hắn chỉ có thể nghĩ ngợi ở trong lòng mà thôi.
“Ngủ sớm chút, đừng nói chuyện phiếm nữa, cũng không được xem điện thoại.” Hắn nói: “Mai có dậy nổi không, đồ dùng đã chuẩn bị xong chưa?”
Bách Tây đang thoa serum lên mặt, mệt thì mệt nhưng vẫn phải skincare.
“Anh như thế này giống hệt ba em.” Cậu ngồi xếp bằng trên giường, trong giọng nói vô thức mang theo chút làm nũng: “Chính là kiểu vô cùng thích quản này quản kia ấy.”
Thích Tầm nhíu mày.
Sao tự nhiên vai vế của hắn lại tăng lên một bậc rồi.
Hắn thản nhiên đáp: “Vậy em không nghe lời, là muốn bị baba đánh mông sao?”
Hắn cười như không cười nhìn cậu, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc khắc không thể soi mói, áo ngủ màu đen được thắt cẩn thận che kín da thịt, tóc vừa mới gội có vài sợi tự nhiên rủ xuống, giấu đi đôi mắt đen láy sắc bén.
Thoạt nhìn hắn vừa cấm dục lại vừa gợi cảm.
Bách Tây chậc một tiếng.
Muốn mạng mà, câu “baba” của Thích Tầm cậu không hề nghe thấy ý kính già yêu trẻ chút nào mà cậu chỉ thấy vị cầm thú thôi.
Cậu xác định và khẳng định, khi nói ra lời này trong đầu hắn chắc chắn không lành mạnh.
Bởi vì cậu cũng thế.
Yết hầu cậu lăn lên lăn xuống, đôi mắt nhanh chóng dính chặt trên người hắn nhưng lời nói ra lại vô cùng nghiêm chỉnh: “Anh đừng có trêu em, không hẹn, ngày mai dậy không nổi đều tại anh.”
Mặt Thích Tầm lễ độ y như Tôn Phật, hắn lười biếng nói: “Em nghĩ đi đâu vậy? Anh chỉ quan tâm đến công việc của em thôi mà.”
Bách Tây hận không thể cắn hắn một miếng.
Bộ dáng ung dung của hắn thật sự vừa trêu chọc người vừa đáng ghét.
Cậu buồn bực chui vào chăn, không thèm để ý đến hắn nữa.
Nhưng nhìn khuôn mặt quyến rũ của hắn, lòng cậu lại thấy ngứa ngáy giống như con chó nhỏ nhìn thấy miếng sườn, cậu dẩu môi nói thầm: “Anh không muốn...làm gì đó với em sao?”
Lời nói mê hoặc như thế mà vẻ mặt lại rất vô tội, cám dỗ y như trái táo của E-va, căng mọng hồng hào, chỉ là một loại quả vô cùng đẹp đẽ.
Thích Tầm cảm thấy hơi đau đầu.
Vốn dĩ hắn cũng được coi là bình tĩnh nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của Bách Tây như vậy thì bị công phá ngay lập tức.
Mấy ngày này bên giường lạnh lẽo, gian nan không chỉ có mình Bách Tây.
Nhưng hắn có thể làm gì đây?
Cậu đã mệt như vậy rồi.
“Đương nhiên muốn.” Giọng hắn trầm khàn, nói một cách kiềm chế: “Nhưng bây giờ không thích hợp, anh sẽ làm lỡ lịch trình ngày mai của em. Huống hồ em đã mệt đến không còn sức thế kia.”
Bách Tây cũng biết.
Cậu tiếc nuối nhìn hắn, giống như nhìn thấy miếng sườn đi mất thêm lần nữa.
Dù sao cũng không ăn được, chi bằng đi ngủ sớm một chút.
Nhưng cậu suy nghĩ một lát, sau đó mặt đột nhiên đỏ bừng.
Cậu chui vào trong chăn, mang cả điện thoại vào, nhất thời màn hình trở nên tối om.
Thích Tầm đang định hỏi cậu sao vậy, nhưng lại nghe thấy cậu khe khẽ gọi hắn.
“Sao thế?” Hắn áp sát điện thoại vào tai: “Em đang làm gì?”
Hắn có thể nghe thấy tiếng thở dốc tinh tế của cậu.
Vài giây sau, giọng nói của cậu giống như cọng lông vũ quét vào lỗ tai hắn, mang theo giọng mũi, mềm nhũn.
Lời nói của câu vô cùng khó lường.
Từ mấu chốt là daddy, dạy dỗ, còn có trên giường.
Nhưng cậu vừa nói xong, cũng không đợi hắn phản ứng lại đã nhanh như chớp cúp máy.
Điện thoại phát ra tiếng tút lạnh lùng.
Bách Tây xấu hổ quấn chặt chăn quanh thân mình, quấn thành một quả cầu, cả khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng.
Cậu đúng là không có liêm sỉ mà.
Câu đó mà cũng có thể nói ra miệng.
Thật sự xin lỗi Tổ Quốc đã bồi dưỡng nhiều năm như vậy.
Vì câu nói đó của Bách Tây mà cả đêm Thích Tầm ngủ không ngon.
Hôm sau đi làm, cả người hắn mang theo luồng áp suất thấp, người trong văn phòng thấy hắn như vậy thì đi đường đều thả nhẹ bước chân, chỉ sợ chọc giận hắn.
Chỉ có Chung Vũ Đàm đến thăm là không sợ.
Anh ta không biết Bách Tây đi công tác, vì vậy buồn bực nhìn hắn: “Sao mà cả cái mặt mày đều là bộ dạng dục cầu bất mãn thế, Bách Tây ném mày ra khỏi cửa à hay là mày bị phạt ngủ ở phòng khách?”
Thích Tầm xem xong một tập tài liệu, ngẩng đầu đáp một chữ duy nhất: “Cút.”
Don't REUP!
*** Đôi dòng tâm sự: Lâu lắm rồi mới lên chương mới, tại công việc của mình bận quá không có thời gian chứ không phải mình lười đâu ạ. Nay đăng cả chương mới của “Người yêu qua mạng” nữa. Cơ mà trùng hợp là đều kết thúc bằng từ “Cút“. Hì. Nay 30 tháng 4, có ai đi đâu chơi không vậy??? Đình thì chỉ ở nhà gõ máy tính thôi ạ. Buồn!
Ngày đầu tiên Bách Tây xuống máy bay, công việc cũng không bận rộn lắm.
Cả một đường cậu đều giơ điện thoại líu ra líu ríu với Thích Tầm, ăn cơm cũng chụp ảnh gửi cho hắn xem, đi dạo phố với trợ lý cũng nói với hắn một tiếng, buổi tối quay về khách sạn ngâm suối nước nóng cũng phải gọi video với hắn.
Cậu đặt điện thoại lên giá đỡ, bản thân mình thì nằm bò trên tấm thạch bích, tóc kẹp lên một cách tùy ý, khuôn mặt bị hun tới đỏ hồng, đôi mắt ươn ướt, nhìn qua vô cùng đáng yêu, cũng vô cùng ngon miệng lại mê người.
Thích Tầm nhìn cậu trong điện thoại như vậy, tự nhiên hơi không có tâm tình làm việc.
Hiện tại hắn vẫn đang tăng ca trong thư phòng ở nhà.
Buổi chiều, Bách Tây gửi cho hắn ảnh phong cảnh bên ngoài cửa sổ chỗ cậu lại hỏi hắn có bận không, nếu như bận thì không cần nói chuyện phiếm với cậu, cậu ở cùng đồng nghiệp cũng được.
Nhưng mà hắn nhìn thoáng qua tài liệu trên bàn, chống lại ánh mắt lên án của thư ký Nghiêm bình thản nói: “Vẫn ổn, không có quá nhiều việc, giống mấy ngày trước thôi.”
Bách Tây tin ngay, tiếp tục vui vẻ chia sẻ với hắn một đống chuyện.
Lúc này nhìn cậu nằm trong bể tắm nước nóng ăn hoa quả, hắn lặng lẽ gập tài liệu vẫn chưa xem xong lại.
Bách Tây nhìn thấy, lập tức tiến lại gần một chút hỏi: “Anh xong việc chưa?”
Cậu dựa vào rất gần, qua màn hình cũng có thể nhìn thấy giọt nước từ môi cậu lăn xuống rồi rơi ở trên xương quai xanh.
Thích Tầm mặt không đổi sắc: “Xong rồi, vừa nãy em nói gì, gặp ai trong khách sạn?”
“Em gặp Vạn Nhạn Phi.” Bách Tây kích động nói sau đó cậu lập tức nghĩ ra là có lẽ hắn không biết bèn giải thích: “Cô ấy là ảnh hậu hoa mẫu đơn của năm ngoái, vừa xinh đẹp vừa diễn tốt, khí chất vô cùng mạnh mẽ, không hổ là nữ chính.”
Thích Tầm biết cô ta nhưng chưa gặp bao giờ.
“Vậy em có hỏi xin chữ ký không?”
“Không!” Bách Tây kinh hãi nói: “Cô ấy rất nghiêm túc trong chuyện riêng tư, vừa nhìn thấy cô ấy thì em nhớ ngay tới chủ nhiệm của chúng ta. Hơn nữa có lẽ người ta vừa mới làm việc xong, rất mệt mỏi, em không nên làm phiền thì hơn.”
Thích Tầm bật cười.
Hắn nhìn khuôn mặt của Bách Tây trên màn hình, khoảng cách gần như vậy giống như chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào.
Nhưng thật ra hai người đang ở hai thành phố khác nhau, cách xa ngàn dặm.
Bọn họ không trò chuyện quá lâu, vì Bách Tây nói sáng mai cậu còn có việc nên phải dậy sớm. Trong video hắn thấy cậu mặc áo choàng tắm màu xám nhạt trèo lên giường chui vào ổ chăn nhưng lại không nỡ tắt cuộc gọi.
Thực ra cậu đã buồn ngủ lắm rồi, mí mắt cũng không mở nổi nhưng cậu vẫn muốn hỏi Đại Béo có khỏe không, có ngoan không.
“Nó còn nhỏ như vậy, không nhìn thấy em chắc chắn là không thích ứng được.” Cậu rầu rĩ, cảm giác giống như mình thật sự có một đứa con trai vậy.
Thích Tầm nghĩ, ban đầu đúng là Đại Béo có đi khắp phòng tìm Bách Tây nhưng khi dì Đinh đặt đồ ăn cho mèo con xuống thì nó chỉ lo ăn không cả ngẩng đầu lên, rõ ràng là đã được đồ ăn an ủi ưu thương.
“Dì Đinh đang chơi với nó, một lát là đi ngủ thôi.” Hắn nói.
Cậu yên tâm rồi.
Cậu nói thêm với hắn mấy câu nữa, mí mắt càng ngày càng nặng, lại qua mấy phút nữa, cậu cúi đầu ghé vào chăn ngủ mất.
Thích Tầm cũng ngừng lại.
Bách Tây đã ngủ rồi nhưng hắn không tắt video ngay mà lẳng lặng nhìn cậu ngủ như vậy thêm một lát.
Cậu ngủ rất yên tĩnh, ngoan ngoãn, trắng nõn xinh đẹp giống như nụ hoa mơ đang chờ nở.
Thật ra trước đây hắn đã biết cậu đẹp trai rồi, nhưng khi đó hắn không sinh ra dục vọng chiếm hữu với cậu cũng không ý thức được hóa ra người khác cũng sẽ dòm ngó cậu.
Đến hôm nay, hắn càng ngày càng ý thức rõ ràng cậu xinh đẹp đến nhường nào.
Giống như viên minh châu bị phủi bụi, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Hắn lấy một điếu thuốc từ trong ngăn kéo nhưng không châm mà chỉ cắn vào giữa hai hàm răng.
Hắn cắn điếu thuốc nhưng không hề châm lửa, ánh mắt vẫn lưu luyến trên gương mặt của Bách Tây.
Thật ra hồi nãy vẫn còn một câu hắn chưa nói với cậu--
Đại Béo thích ứng rất tốt với chuyện cậu phải đi công tác.
Thật sự không thích ứng được, là cha của nó.
Kể từ ngày đầu tiên cậu rời nhà đi công tác, hắn đã cảm thấy trong biệt thự quá mức yên lặng.
. LacAnDinh080221.w@[email protected] + beluoiyeumauxanh191021.w0rdpress.com
Nhưng đây chỉ là cái bắt đầu.
Ngày thứ nhất vì công việc chưa bận, Bách Tây còn có thể chia sẻ với hắn về việc cậu đã đi những đâu, làm những gì, nhưng chưa được hai ngày cậu đã không thể để tâm đến chuyện đó nữa, mấy nhiệm vụ công tác chồng chéo lên nhau, cậu và đồng nghiệp phải chạy ngược chạy xuôi, khi trở về cũng chẳng nói chuyện với Thích Tầm được mấy câu.
Bản thân hắn là một người tham công tiếc việc, tinh lực dồi dào nên thường xuyên khiến cấp dưới khổ không chịu nổi. Nhưng mà từ trước đến nay con người luôn có tiêu chuẩn kép, hắn thấy cậu mệt đến mức vành mắt đen thui thì trong lòng không dễ chịu, luôn có ý nghĩ gọi điện tâm sự với ông chủ của cậu.
Nhưng hắn chỉ có thể nghĩ ngợi ở trong lòng mà thôi.
“Ngủ sớm chút, đừng nói chuyện phiếm nữa, cũng không được xem điện thoại.” Hắn nói: “Mai có dậy nổi không, đồ dùng đã chuẩn bị xong chưa?”
Bách Tây đang thoa serum lên mặt, mệt thì mệt nhưng vẫn phải skincare.
“Anh như thế này giống hệt ba em.” Cậu ngồi xếp bằng trên giường, trong giọng nói vô thức mang theo chút làm nũng: “Chính là kiểu vô cùng thích quản này quản kia ấy.”
Thích Tầm nhíu mày.
Sao tự nhiên vai vế của hắn lại tăng lên một bậc rồi.
Hắn thản nhiên đáp: “Vậy em không nghe lời, là muốn bị baba đánh mông sao?”
Hắn cười như không cười nhìn cậu, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc khắc không thể soi mói, áo ngủ màu đen được thắt cẩn thận che kín da thịt, tóc vừa mới gội có vài sợi tự nhiên rủ xuống, giấu đi đôi mắt đen láy sắc bén.
Thoạt nhìn hắn vừa cấm dục lại vừa gợi cảm.
Bách Tây chậc một tiếng.
Muốn mạng mà, câu “baba” của Thích Tầm cậu không hề nghe thấy ý kính già yêu trẻ chút nào mà cậu chỉ thấy vị cầm thú thôi.
Cậu xác định và khẳng định, khi nói ra lời này trong đầu hắn chắc chắn không lành mạnh.
Bởi vì cậu cũng thế.
Yết hầu cậu lăn lên lăn xuống, đôi mắt nhanh chóng dính chặt trên người hắn nhưng lời nói ra lại vô cùng nghiêm chỉnh: “Anh đừng có trêu em, không hẹn, ngày mai dậy không nổi đều tại anh.”
Mặt Thích Tầm lễ độ y như Tôn Phật, hắn lười biếng nói: “Em nghĩ đi đâu vậy? Anh chỉ quan tâm đến công việc của em thôi mà.”
Bách Tây hận không thể cắn hắn một miếng.
Bộ dáng ung dung của hắn thật sự vừa trêu chọc người vừa đáng ghét.
Cậu buồn bực chui vào chăn, không thèm để ý đến hắn nữa.
Nhưng nhìn khuôn mặt quyến rũ của hắn, lòng cậu lại thấy ngứa ngáy giống như con chó nhỏ nhìn thấy miếng sườn, cậu dẩu môi nói thầm: “Anh không muốn...làm gì đó với em sao?”
Lời nói mê hoặc như thế mà vẻ mặt lại rất vô tội, cám dỗ y như trái táo của E-va, căng mọng hồng hào, chỉ là một loại quả vô cùng đẹp đẽ.
Thích Tầm cảm thấy hơi đau đầu.
Vốn dĩ hắn cũng được coi là bình tĩnh nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của Bách Tây như vậy thì bị công phá ngay lập tức.
Mấy ngày này bên giường lạnh lẽo, gian nan không chỉ có mình Bách Tây.
Nhưng hắn có thể làm gì đây?
Cậu đã mệt như vậy rồi.
“Đương nhiên muốn.” Giọng hắn trầm khàn, nói một cách kiềm chế: “Nhưng bây giờ không thích hợp, anh sẽ làm lỡ lịch trình ngày mai của em. Huống hồ em đã mệt đến không còn sức thế kia.”
Bách Tây cũng biết.
Cậu tiếc nuối nhìn hắn, giống như nhìn thấy miếng sườn đi mất thêm lần nữa.
Dù sao cũng không ăn được, chi bằng đi ngủ sớm một chút.
Nhưng cậu suy nghĩ một lát, sau đó mặt đột nhiên đỏ bừng.
Cậu chui vào trong chăn, mang cả điện thoại vào, nhất thời màn hình trở nên tối om.
Thích Tầm đang định hỏi cậu sao vậy, nhưng lại nghe thấy cậu khe khẽ gọi hắn.
“Sao thế?” Hắn áp sát điện thoại vào tai: “Em đang làm gì?”
Hắn có thể nghe thấy tiếng thở dốc tinh tế của cậu.
Vài giây sau, giọng nói của cậu giống như cọng lông vũ quét vào lỗ tai hắn, mang theo giọng mũi, mềm nhũn.
Lời nói của câu vô cùng khó lường.
Từ mấu chốt là daddy, dạy dỗ, còn có trên giường.
Nhưng cậu vừa nói xong, cũng không đợi hắn phản ứng lại đã nhanh như chớp cúp máy.
Điện thoại phát ra tiếng tút lạnh lùng.
Bách Tây xấu hổ quấn chặt chăn quanh thân mình, quấn thành một quả cầu, cả khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng.
Cậu đúng là không có liêm sỉ mà.
Câu đó mà cũng có thể nói ra miệng.
Thật sự xin lỗi Tổ Quốc đã bồi dưỡng nhiều năm như vậy.
Vì câu nói đó của Bách Tây mà cả đêm Thích Tầm ngủ không ngon.
Hôm sau đi làm, cả người hắn mang theo luồng áp suất thấp, người trong văn phòng thấy hắn như vậy thì đi đường đều thả nhẹ bước chân, chỉ sợ chọc giận hắn.
Chỉ có Chung Vũ Đàm đến thăm là không sợ.
Anh ta không biết Bách Tây đi công tác, vì vậy buồn bực nhìn hắn: “Sao mà cả cái mặt mày đều là bộ dạng dục cầu bất mãn thế, Bách Tây ném mày ra khỏi cửa à hay là mày bị phạt ngủ ở phòng khách?”
Thích Tầm xem xong một tập tài liệu, ngẩng đầu đáp một chữ duy nhất: “Cút.”
Don't REUP!
*** Đôi dòng tâm sự: Lâu lắm rồi mới lên chương mới, tại công việc của mình bận quá không có thời gian chứ không phải mình lười đâu ạ. Nay đăng cả chương mới của “Người yêu qua mạng” nữa. Cơ mà trùng hợp là đều kết thúc bằng từ “Cút“. Hì. Nay 30 tháng 4, có ai đi đâu chơi không vậy??? Đình thì chỉ ở nhà gõ máy tính thôi ạ. Buồn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.