Chương 2: Hồ Đồ
changkolemon
12/02/2024
Sau tối hôm đó, ngày nào tôi với Minh đều nhắn tin với nhau qua Zalo. Dần dần, tôi cảm thấy có thiện cảm tốt hơn trước đối với cậu ấy. Giờ đây, tôi cảm thấy cậu là một chàng trai đối xử nhẹ nhàng, không tục tĩu,....
Một hôm, Tuấn: một nam sinh cùng đội tuyển học sinh giỏi Toán với tôi, hỏi Thảo rằng:
- Ê Thảo, crush mày là ai?
- Đây là quyền riêng tư, tao không bao giờ nói cho mày biết đâu. Thảo cọc cằn đáp lại. Thấy Thảo không trả lời, Tuấn liền quay sang hỏi lại tôi câu hỏi đó. Lúc đó, thú thật rằng tôi mới chỉ có thiện cảm với Minh thôi chứ chưa phát triển tình cảm nhưng tôi hồ đồ gợi ý họ tên và số chữ tên của Minh cho Tuấn. Nhưng tôi đâu biết rằng, chính vì sự hồ đồ này, mai sau tôi sẽ phải dằn vặt bản thân mình đến cùng cực.
Sau một hồi đoán mò, Tuấn đưa ra kết luận:
- Là thằng Minh đúng không? Mày crush thằng Minh đúng không?
- Ờ..... không phải...tao không crush nó. Tôi kiên định đáp.
- Đúng rồi . Chối thế đ.é.o nào được! Khai thật đi, thích nó đúng không? Tuấn gặng hỏi.
- Không, không thích. Thật sự không thích mà. Mày đừng có suy đoán linh tinh. Tôi tức giận đáp lại.
- Chưa chi gì đã tức thế, tao hỏi để tao còn biết thì tao mới đẩy thuyền cho mày với nó được chứ. Tuấn tỏ ra vô tội rồi đáp.
- Kể cả tao có thích nó thật thì tao cũng không cần mày đẩy thuyền cho tao với nó. Tao muốn được riêng tư ở chuyện tình yêu của tao. Tôi đáp.
- Vậy để tao nói cho Minh biết là mày thích nó nhé! Chắc nó sẽ thích mày lắm đây! Tuấn trêu.
- Tao cấm! Mày dám hé răng nửa lời với nó thì tao lôi mày vào phòng vệ sinh nữ đấy! Tôi hét lớn.
- Mày thử xem! Chỉ được cái hù dọa người ta thì giỏi chứ có làm thật bao giờ đâu@@##R
- Sao mày cứ phải để tao ức chế đến cực điểm nhỉ? Mày bảo ai hù dọa người ta chứ không làm thật hả?
Sau đó, Tuấn chạy ra chỗ Minh rồi hét lớn:
- Minh ơi, con Linh nó crush mày đấy! Mày có thích nó không?????????
- Eo, kinh tởm!!!! Minh nói với giọng đầy khinh thường.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy nam sinh này đối xử tệ bạc với tôi như vậy. Thực sự tôi lúc đó hơi bối rối, không biết phải giải thích chuyện này cho Minh như thế nào. Tôi lúc đó chỉ muốn đâm c.h.ế.t thằng Tuấn dog đó thôi!!@#$%^^. Đám bạn xung quanh tôi nghe được như vậy thì hùa vào tôi rồi hỏi:
- Mày thích thằng Minh thật à?
- Thích rồi thì ra sân trường hái hóa đi tỏ tình Minh đi!
- Thôi, đã nghiện rồi lại còn ngại nữa, thích thì nói luôn là thích đi. Cứ phải chối làm gì vậy hả Linh?
- Tao đã bảo là tao không thích thằng Minh rồi mà! Chúng mày có thôi đi không? Tôi tức giận đáp.
Trước những cái nhìn đầy dữ tợn của tôi, đám bạn của tôi không dám ho he thêm một lời nào nữa vì chúng sợ sẽ khiến tôi nổi cơn tức giận rồi cho chúng húp cháo cùng nhau trên bệnh viện. Duy chỉ có thằng Tuấn vẫn chưa thôi, nó liên tục nói : Linh yêu Minh, Linh yêu Minh,....! khiến đám bạn của tôi đã ngậm miệng bèn lấy được đà hò reo cùng Tuấn. Hai tai tôi lúc đó đã đỏ bừng bừng vì ngại và tức giận. Tôi liền gào lên một tiếng lớn:
- Tất cả chúng mày hãy im đi, chúng mày tưởng chúng mày trêu tao như vậy tao vui lắm sao? Chúng mày chưa từng đặt bản thân chúng mày vào vị trí của tao sao? Sao chúng mày là con người mà lại tàn nhẫn đến thế hả? Tôi vừa khóc vừa gào lên.
Sau tiếng gào đó của tôi, Tuấn và đám bạn đã biết rằng đây là cơ hội cuối cùng tôi cho chúng để chúng chạy thoát kịp thời nếu không tôi e rằng bộ nhá của chúng chẳng còn được nguyên vẹn. Thấy thời cơ đã đến, Tuấn và đám bạn liền lập tức bỏ chạy. Một lúc sau, chỉ còn tôi ngồi khóc nức nở dưới sàn. Minh thấy thế thì ngồi xuống sàn. Lúc đó, tôi tưởng rằng Minh sẽ an ủi tôi cơ, nhưng người tính đâu bằng trời tính, Minh ngồi xuống cùng tôi rồi hỏi:
- Mày thích tao thật à?
- Sao đến mày cũng không tin tao vậy hả Minh? Tôi vừa nức nở vừa quát.
Một hôm, Tuấn: một nam sinh cùng đội tuyển học sinh giỏi Toán với tôi, hỏi Thảo rằng:
- Ê Thảo, crush mày là ai?
- Đây là quyền riêng tư, tao không bao giờ nói cho mày biết đâu. Thảo cọc cằn đáp lại. Thấy Thảo không trả lời, Tuấn liền quay sang hỏi lại tôi câu hỏi đó. Lúc đó, thú thật rằng tôi mới chỉ có thiện cảm với Minh thôi chứ chưa phát triển tình cảm nhưng tôi hồ đồ gợi ý họ tên và số chữ tên của Minh cho Tuấn. Nhưng tôi đâu biết rằng, chính vì sự hồ đồ này, mai sau tôi sẽ phải dằn vặt bản thân mình đến cùng cực.
Sau một hồi đoán mò, Tuấn đưa ra kết luận:
- Là thằng Minh đúng không? Mày crush thằng Minh đúng không?
- Ờ..... không phải...tao không crush nó. Tôi kiên định đáp.
- Đúng rồi . Chối thế đ.é.o nào được! Khai thật đi, thích nó đúng không? Tuấn gặng hỏi.
- Không, không thích. Thật sự không thích mà. Mày đừng có suy đoán linh tinh. Tôi tức giận đáp lại.
- Chưa chi gì đã tức thế, tao hỏi để tao còn biết thì tao mới đẩy thuyền cho mày với nó được chứ. Tuấn tỏ ra vô tội rồi đáp.
- Kể cả tao có thích nó thật thì tao cũng không cần mày đẩy thuyền cho tao với nó. Tao muốn được riêng tư ở chuyện tình yêu của tao. Tôi đáp.
- Vậy để tao nói cho Minh biết là mày thích nó nhé! Chắc nó sẽ thích mày lắm đây! Tuấn trêu.
- Tao cấm! Mày dám hé răng nửa lời với nó thì tao lôi mày vào phòng vệ sinh nữ đấy! Tôi hét lớn.
- Mày thử xem! Chỉ được cái hù dọa người ta thì giỏi chứ có làm thật bao giờ đâu@@##R
- Sao mày cứ phải để tao ức chế đến cực điểm nhỉ? Mày bảo ai hù dọa người ta chứ không làm thật hả?
Sau đó, Tuấn chạy ra chỗ Minh rồi hét lớn:
- Minh ơi, con Linh nó crush mày đấy! Mày có thích nó không?????????
- Eo, kinh tởm!!!! Minh nói với giọng đầy khinh thường.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy nam sinh này đối xử tệ bạc với tôi như vậy. Thực sự tôi lúc đó hơi bối rối, không biết phải giải thích chuyện này cho Minh như thế nào. Tôi lúc đó chỉ muốn đâm c.h.ế.t thằng Tuấn dog đó thôi!!@#$%^^. Đám bạn xung quanh tôi nghe được như vậy thì hùa vào tôi rồi hỏi:
- Mày thích thằng Minh thật à?
- Thích rồi thì ra sân trường hái hóa đi tỏ tình Minh đi!
- Thôi, đã nghiện rồi lại còn ngại nữa, thích thì nói luôn là thích đi. Cứ phải chối làm gì vậy hả Linh?
- Tao đã bảo là tao không thích thằng Minh rồi mà! Chúng mày có thôi đi không? Tôi tức giận đáp.
Trước những cái nhìn đầy dữ tợn của tôi, đám bạn của tôi không dám ho he thêm một lời nào nữa vì chúng sợ sẽ khiến tôi nổi cơn tức giận rồi cho chúng húp cháo cùng nhau trên bệnh viện. Duy chỉ có thằng Tuấn vẫn chưa thôi, nó liên tục nói : Linh yêu Minh, Linh yêu Minh,....! khiến đám bạn của tôi đã ngậm miệng bèn lấy được đà hò reo cùng Tuấn. Hai tai tôi lúc đó đã đỏ bừng bừng vì ngại và tức giận. Tôi liền gào lên một tiếng lớn:
- Tất cả chúng mày hãy im đi, chúng mày tưởng chúng mày trêu tao như vậy tao vui lắm sao? Chúng mày chưa từng đặt bản thân chúng mày vào vị trí của tao sao? Sao chúng mày là con người mà lại tàn nhẫn đến thế hả? Tôi vừa khóc vừa gào lên.
Sau tiếng gào đó của tôi, Tuấn và đám bạn đã biết rằng đây là cơ hội cuối cùng tôi cho chúng để chúng chạy thoát kịp thời nếu không tôi e rằng bộ nhá của chúng chẳng còn được nguyên vẹn. Thấy thời cơ đã đến, Tuấn và đám bạn liền lập tức bỏ chạy. Một lúc sau, chỉ còn tôi ngồi khóc nức nở dưới sàn. Minh thấy thế thì ngồi xuống sàn. Lúc đó, tôi tưởng rằng Minh sẽ an ủi tôi cơ, nhưng người tính đâu bằng trời tính, Minh ngồi xuống cùng tôi rồi hỏi:
- Mày thích tao thật à?
- Sao đến mày cũng không tin tao vậy hả Minh? Tôi vừa nức nở vừa quát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.