Chương 51: Thật sự đã thay đổi
Erly
06/03/2021
Ở nhà, Kiều Chính Hạo thong thả ngồi gác chân này lên chân kia ở phòng khách, ung dung xem chương trình biểu diễn áo tắm của Victoria's Secret.
Nhìn thấy Mạc Nhược Vũ trở về, Kiều Chính Hạo đưa mắt lướt nhìn, tùy tiện hỏi: “Về rồi à?"
"Ừm" Mạc Nhược Vũ gật đầu, lê thân mỏi mệt về phòng ngủ.
"Liên lạc với bố mẹ em, nói họ sắp xếp về nước một chuyến đi"
Mạc Nhược Vũ lập tức quay đầu, Kiều Chính Hạo đột nhiên yêu cầu gặp bố mẹ cô trong khi bố cô vừa mới xuất hiện, chứng tỏ anh đã biết việc ông ấy về tìm cô.
Kiều Chính Hạo đưa mắt về phía Mạc Nhược Vũ đang bất động nhìn anh, anh chậm rãi nói: "Sắp đến lễ mừng thọ của ông nội, nhân tiện họp mặt gia đình một chút"
"Được" Mạc Nhược Vũ miễn cưỡng đáp, mi mắt rũ xuống trở về phòng ngủ.
Từ trong phòng tắm bước ra, Mạc Nhược Vũ bất ngờ bị Kiều Chính Hạo ôm chầm lấy, anh vùi mặt vào cổ cô hít hà mùi sữa tắm, ảm đạm hỏi: "Em nhất định không chịu nói việc bố em về nước với anh à?"
"Để làm gì?"
Kiều Chính Hạo nhìn thẳng vào mắt Mạc Nhược Vũ, nửa thật nửa đùa đáp: "Đòi tiền cưới của chúng ta từng bị ông ấy lấy đi"
Mạc Nhược Vũ cười nhạt, ngán ngẩm nói: "Ông ấy hết tiền mới trở về, không còn cho anh đòi đâu"
Nụ cười Kiều Chính Hạo bất giác trở nên sâu xa, bàn tay không an phận luồn dưới áo ngủ của Mạc Nhược Vũ, khẽ thì thầm ám muội: "Thế nên anh mới lấy thân con gái ông ấy ra đòi"
"Lưu manh!" Mạc Nhược Vũ buồn cười nhưng cười không nổi, đẩy Kiều Chính Hạo sang một bên, đi đến bước lên bậc thang vào giường.
Mạc Nhược Vũ vừa nằm lên giường, Kiều Chính Hạo đã bắt đầu táy máy hôn hít, cô không còn sức để phản kháng hay đáp trả, nhắm mắt lại ngủ.
Thấy dáng vẻ Mạc Nhược Vũ mệt mỏi, dục vọng của Kiều Chính Hạo cũng tan đi trong phút chốc. Anh nằm xuống bên cạnh, kéo cô ôm vào lòng cùng nhau ngủ sau chuyến bay dài.
Nếu không có chuyến đi lần này, có lẽ Mạc Nhược Vũ cũng chẳng buông bỏ được khuất mắc trong lòng mà thẳng thắn đối diện với tình yêu của Kiều Chính Hạo. Người đàn ông này đúng là rất xấu xa, nhưng anh đã để ý cô từ khi cô chỉ mười bảy mười tám tuổi, anh vì muốn kết hôn với cô mà từ bỏ đam mê lớn nhất đời mình, trải qua bao nhiêu chuyện thì anh vẫn chọn ở bên cô.
Nếu ngay từ đầu Mạc Nhược Vũ toàn tâm toàn ý với Kiều Chính Hạo với tư cách một người vợ, có lẽ anh sẽ chẳng ngoại tình, cũng sẽ chẳng dùng thái độ đùa giỡn lúc nóng lúc lạnh với cô.
Hai ngày sau cuộc gọi của Mạc Nhược Vũ, mẹ cô cũng sắp xếp về nước một chuyến, sẵn tiện đến chúc mừng Kiều lão gia xem như thể hiện chút lòng thành đã chọn con gái bà làm dâu trong một gia đình quyền thế.
Tuy không chấp nhận được việc Kiều Chính Hạo ngoại tình, mẹ Mạc Nhược Vũ cũng dần quên đi chuyện cũ, giờ đây mỗi khi bà theo dõi tin tức trong nước đều là những bài viết tích cực giữa con gái bà và con rể khiến bà an tâm phần nào.
Buổi sáng Mạc Nhược Vũ ra sân bay đón mẹ rồi về nhà của cô và Kiều Chính Hạo, căn chung cư bị bố cô chiếm chưa dọn ra, sống chết bám dính ở đó, cô cũng không thể tuyệt tình đuổi ông ấy đi, dù sao ông ấy cũng là bố cô.
Mẹ Mạc Nhược Vũ đã gần năm mươi tuổi nhan sắc rất sắc sảo mặn mà. Đến nhà riêng của Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ, bà ngạc nhiên nhìn ngôi nhà sang trọng hiện đại, chứng tỏ con gái bà vẫn đang sống tốt.
Trong lúc chuẩn bị bữa trưa, mẹ Mạc Nhược Vũ hiếu kỳ hỏi: "Chính Hạo nó thay đổi thật, hay hai đứa đang lừa mọi người?"
Mạc Nhược Vũ bật cười khổ: "Anh ấy thay đổi thật mà mẹ"
Mẹ Mạc Nhược Vũ khẽ thở dài rầu rĩ, sợ rằng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ngay từ đầu bà cũng chẳng dám trông mong con gái bà sẽ được yêu thương tuyệt đối, hai bên gia đình không môn đăng hộ đối, bề ngoài Kiều Chính Hạo lại quá đào hoa, thêm vào đó là ấn tượng xấu của bố cô để lại, Mạc Nhược Vũ không bị gia đình chồng ghét hay làm khó dễ đã tốt lắm rồi.
Nghĩ đến bố Mạc Nhược Vũ, mẹ cô lại nổi xung thiên, lúc trên đường từ sân bay về nghe cô kể ông ấy cùng tình nhân chiếm nhà bà tặng vợ chồng cô đã bực mình, lần này gặp lại bà nhất định tính luôn chuyện ngày xưa.
Buổi sáng Kiều Chính Hạo có cuộc họp quan trọng không thể cùng Mạc Nhược Vũ đi đón mẹ cô, buổi trưa liền tranh thủ trở về cùng ăn cơm.
Về đến nhà, Kiều Chính Hạo vào bếp đến bên cạnh Mạc Nhược Vũ đang loay hoay nấu ăn, đưa mắt nhìn hết nhà một lượt, cẩn trọng hỏi: "Mẹ đâu?"
"Mẹ nói nóng quá nên đi tắm rồi"
Kiều Chính Hạo nở nụ cười sâu xa, ôm lấy Mạc Nhược Vũ từ phía sau, luồn tay dưới áo cô sờ mó, thì thầm dụ dỗ: "Anh cũng nóng, hay mình cũng đi tắm đi?"
Mạc Nhược Vũ thúc khuỷu tay vào người Kiều Chính Hạo, thấp giọng cằn nhằn: "Mới trưa mà anh phát tiết rồi à?"
"Phát tiết là do nổi hứng, không phải do lúc mấy giờ, buổi nào hay thời tiết đâu" Kiều Chính Hạo đặt cằm lên vai Mạc Nhược Vũ nghiêm túc phân tích, nói xong liền hôn lên tai cô.
Mạc Nhược Vũ bất lực xoay đầu nhìn Kiều Chính Hạo, vừa tức vừa buồn cười: "Muốn làm bậy còn lý lẽ"
"Em không cãi thắng lý lẽ của anh thì cho anh làm bậy đi" Kiều Chính Hạo nhếch môi cười đắc ý, vùi mặt vào cổ Mạc Nhược Vũ cắn một cái.
Lúc Kiều Chính Hạo ngẩng đầu phát hiện mẹ Mạc Nhược Vũ đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, anh theo phản xạ giật mình vội đứng thẳng người dậy nghiêm chỉnh, rút tay đang làm loạn trong áo Mạc Nhược Vũ lại.
"Mẹ"
"Ờ..." Mẹ Mạc Nhược Vũ cười ngại, xem ra những gì bà lo lắng đều dư thừa, trông Kiều Chính Hạo quả thật đã thay đổi vì nghiện con gái bà, giữa trưa lại có thể đưa ra yêu cầu kia thật khiến người ta nghĩ đến đã xấu hổ đỏ mặt.
Nhìn thấy Mạc Nhược Vũ trở về, Kiều Chính Hạo đưa mắt lướt nhìn, tùy tiện hỏi: “Về rồi à?"
"Ừm" Mạc Nhược Vũ gật đầu, lê thân mỏi mệt về phòng ngủ.
"Liên lạc với bố mẹ em, nói họ sắp xếp về nước một chuyến đi"
Mạc Nhược Vũ lập tức quay đầu, Kiều Chính Hạo đột nhiên yêu cầu gặp bố mẹ cô trong khi bố cô vừa mới xuất hiện, chứng tỏ anh đã biết việc ông ấy về tìm cô.
Kiều Chính Hạo đưa mắt về phía Mạc Nhược Vũ đang bất động nhìn anh, anh chậm rãi nói: "Sắp đến lễ mừng thọ của ông nội, nhân tiện họp mặt gia đình một chút"
"Được" Mạc Nhược Vũ miễn cưỡng đáp, mi mắt rũ xuống trở về phòng ngủ.
Từ trong phòng tắm bước ra, Mạc Nhược Vũ bất ngờ bị Kiều Chính Hạo ôm chầm lấy, anh vùi mặt vào cổ cô hít hà mùi sữa tắm, ảm đạm hỏi: "Em nhất định không chịu nói việc bố em về nước với anh à?"
"Để làm gì?"
Kiều Chính Hạo nhìn thẳng vào mắt Mạc Nhược Vũ, nửa thật nửa đùa đáp: "Đòi tiền cưới của chúng ta từng bị ông ấy lấy đi"
Mạc Nhược Vũ cười nhạt, ngán ngẩm nói: "Ông ấy hết tiền mới trở về, không còn cho anh đòi đâu"
Nụ cười Kiều Chính Hạo bất giác trở nên sâu xa, bàn tay không an phận luồn dưới áo ngủ của Mạc Nhược Vũ, khẽ thì thầm ám muội: "Thế nên anh mới lấy thân con gái ông ấy ra đòi"
"Lưu manh!" Mạc Nhược Vũ buồn cười nhưng cười không nổi, đẩy Kiều Chính Hạo sang một bên, đi đến bước lên bậc thang vào giường.
Mạc Nhược Vũ vừa nằm lên giường, Kiều Chính Hạo đã bắt đầu táy máy hôn hít, cô không còn sức để phản kháng hay đáp trả, nhắm mắt lại ngủ.
Thấy dáng vẻ Mạc Nhược Vũ mệt mỏi, dục vọng của Kiều Chính Hạo cũng tan đi trong phút chốc. Anh nằm xuống bên cạnh, kéo cô ôm vào lòng cùng nhau ngủ sau chuyến bay dài.
Nếu không có chuyến đi lần này, có lẽ Mạc Nhược Vũ cũng chẳng buông bỏ được khuất mắc trong lòng mà thẳng thắn đối diện với tình yêu của Kiều Chính Hạo. Người đàn ông này đúng là rất xấu xa, nhưng anh đã để ý cô từ khi cô chỉ mười bảy mười tám tuổi, anh vì muốn kết hôn với cô mà từ bỏ đam mê lớn nhất đời mình, trải qua bao nhiêu chuyện thì anh vẫn chọn ở bên cô.
Nếu ngay từ đầu Mạc Nhược Vũ toàn tâm toàn ý với Kiều Chính Hạo với tư cách một người vợ, có lẽ anh sẽ chẳng ngoại tình, cũng sẽ chẳng dùng thái độ đùa giỡn lúc nóng lúc lạnh với cô.
Hai ngày sau cuộc gọi của Mạc Nhược Vũ, mẹ cô cũng sắp xếp về nước một chuyến, sẵn tiện đến chúc mừng Kiều lão gia xem như thể hiện chút lòng thành đã chọn con gái bà làm dâu trong một gia đình quyền thế.
Tuy không chấp nhận được việc Kiều Chính Hạo ngoại tình, mẹ Mạc Nhược Vũ cũng dần quên đi chuyện cũ, giờ đây mỗi khi bà theo dõi tin tức trong nước đều là những bài viết tích cực giữa con gái bà và con rể khiến bà an tâm phần nào.
Buổi sáng Mạc Nhược Vũ ra sân bay đón mẹ rồi về nhà của cô và Kiều Chính Hạo, căn chung cư bị bố cô chiếm chưa dọn ra, sống chết bám dính ở đó, cô cũng không thể tuyệt tình đuổi ông ấy đi, dù sao ông ấy cũng là bố cô.
Mẹ Mạc Nhược Vũ đã gần năm mươi tuổi nhan sắc rất sắc sảo mặn mà. Đến nhà riêng của Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ, bà ngạc nhiên nhìn ngôi nhà sang trọng hiện đại, chứng tỏ con gái bà vẫn đang sống tốt.
Trong lúc chuẩn bị bữa trưa, mẹ Mạc Nhược Vũ hiếu kỳ hỏi: "Chính Hạo nó thay đổi thật, hay hai đứa đang lừa mọi người?"
Mạc Nhược Vũ bật cười khổ: "Anh ấy thay đổi thật mà mẹ"
Mẹ Mạc Nhược Vũ khẽ thở dài rầu rĩ, sợ rằng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ngay từ đầu bà cũng chẳng dám trông mong con gái bà sẽ được yêu thương tuyệt đối, hai bên gia đình không môn đăng hộ đối, bề ngoài Kiều Chính Hạo lại quá đào hoa, thêm vào đó là ấn tượng xấu của bố cô để lại, Mạc Nhược Vũ không bị gia đình chồng ghét hay làm khó dễ đã tốt lắm rồi.
Nghĩ đến bố Mạc Nhược Vũ, mẹ cô lại nổi xung thiên, lúc trên đường từ sân bay về nghe cô kể ông ấy cùng tình nhân chiếm nhà bà tặng vợ chồng cô đã bực mình, lần này gặp lại bà nhất định tính luôn chuyện ngày xưa.
Buổi sáng Kiều Chính Hạo có cuộc họp quan trọng không thể cùng Mạc Nhược Vũ đi đón mẹ cô, buổi trưa liền tranh thủ trở về cùng ăn cơm.
Về đến nhà, Kiều Chính Hạo vào bếp đến bên cạnh Mạc Nhược Vũ đang loay hoay nấu ăn, đưa mắt nhìn hết nhà một lượt, cẩn trọng hỏi: "Mẹ đâu?"
"Mẹ nói nóng quá nên đi tắm rồi"
Kiều Chính Hạo nở nụ cười sâu xa, ôm lấy Mạc Nhược Vũ từ phía sau, luồn tay dưới áo cô sờ mó, thì thầm dụ dỗ: "Anh cũng nóng, hay mình cũng đi tắm đi?"
Mạc Nhược Vũ thúc khuỷu tay vào người Kiều Chính Hạo, thấp giọng cằn nhằn: "Mới trưa mà anh phát tiết rồi à?"
"Phát tiết là do nổi hứng, không phải do lúc mấy giờ, buổi nào hay thời tiết đâu" Kiều Chính Hạo đặt cằm lên vai Mạc Nhược Vũ nghiêm túc phân tích, nói xong liền hôn lên tai cô.
Mạc Nhược Vũ bất lực xoay đầu nhìn Kiều Chính Hạo, vừa tức vừa buồn cười: "Muốn làm bậy còn lý lẽ"
"Em không cãi thắng lý lẽ của anh thì cho anh làm bậy đi" Kiều Chính Hạo nhếch môi cười đắc ý, vùi mặt vào cổ Mạc Nhược Vũ cắn một cái.
Lúc Kiều Chính Hạo ngẩng đầu phát hiện mẹ Mạc Nhược Vũ đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, anh theo phản xạ giật mình vội đứng thẳng người dậy nghiêm chỉnh, rút tay đang làm loạn trong áo Mạc Nhược Vũ lại.
"Mẹ"
"Ờ..." Mẹ Mạc Nhược Vũ cười ngại, xem ra những gì bà lo lắng đều dư thừa, trông Kiều Chính Hạo quả thật đã thay đổi vì nghiện con gái bà, giữa trưa lại có thể đưa ra yêu cầu kia thật khiến người ta nghĩ đến đã xấu hổ đỏ mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.