Chương 8: Vụng trộm
Erly
06/03/2021
Buổi tối đến nhà hàng theo cuộc hẹn với La Hàn, Mạc Nhược Vũ ngồi nhìn hai người đàn ông đấu mắt, cô bóp trán trấn tĩnh bản thân.
Lần trước La Hàn uống rượu thua Kiều Chính Hạo nên buộc phải ký hợp đồng, lần này La Hàn đòi đấu lại, nếu thua sẽ giảm giá sản phẩm nhập vào công ty Kiều Chính Hạo, ngược lại sẽ tăng giá gấp đôi, Kiều Chính Hạo không thèm bàn bạc với Mạc Nhược Vũ mà đồng ý ngay.
Chai rượu vang đến những lon bia nằm lăn lóc, Kiều Chính Hạo lần nữa chiến thắng đánh bại sự hiếu thắng của La Hàn, lần nữa mang lợi nhuận về cho công ty.
La Hàn say bí tỉ được thư ký và tài xế riêng dìu ra xe, lúc đi còn xoay đầu lên giọng thách thức Kiều Chính Hạo: “Cậu hãy đợi đó cho tôi!"
Kiều Chính Hạo nhìn theo La Hàn cười đắc ý, sau đó quay sang ôm lấy Mạc Nhược Vũ, thỏ thẻ đầy dịu dàng: “Chúng ta về nhà"
Chúng ta? Về nhà? Mạc Nhược Vũ khẽ cau mày khó hiểu, Kiều Chính Hạo say quá nên đã quên mất cả hai ly hôn? Cô bình thản nói: “Đợi một lát, tôi đã gọi mẹ bảo tài xế đến đón anh rồi"
"Ừm" Kiều Chính Hạo không tức giận cũng không phản đối, đặt cằm lên vai Mạc Nhược Vũ nhắm mắt ngủ.
Điện thoại Mạc Nhược Vũ bỗng reo lên, hai chữ Hải Lâm hiển thị trên màn hình, cô lưỡng lự bắt máy: “Alo"
"Em tan làm chưa, anh sang đón em"
"Không cần đâu, em tự về ưm..." Đang nói bỗng dưng bị Kiều Chính Hạo cưỡng hôn, Mạc Nhược Vũ kinh ngạc tròn mắt, tim đập thình thịch, im bặt không dám phát ra tiếng nào.
Hải Lâm không nghe thấy điều kỳ lạ, anh dịu dàng nói: “Về thì gọi cho anh, anh đang ở nhà Trần Minh"
Khó khăn lắm mới thoát khỏi nụ hôn ngấu nghiến của Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ vội vàng nói rồi nhanh chóng cúp máy: “Được, em biết rồi"
Cúp máy xong, Mạc Nhược Vũ định mắng Kiều Chính Hạo thì anh lại dựa đầu lên vai cô mà ngủ, cú đấm giơ lên của cô đành hạ xuống nhẫn nhịn. Vài giây sau, điện thoại Mạc Nhược Vũ lại reo lên lần nữa, đầu dây bên kia là mẹ anh chỉ nói duy nhất một câu rồi cúp.
"Nhược Vũ à, Chính Hạo tối nay ngủ chỗ con nhé!"
Mạc Nhược Vũ thở dài bất đắc dĩ, không cần đoán cũng biết mẹ Kiều Chính Hạo đang cố ý giúp cô và anh nối lại tình xưa. Đỡ Kiều Chính Hạo ra xe, Mạc Nhược Vũ đưa anh về nhà mình, ngày còn kết hôn trông ngóng tự do, đến lúc tự do rồi cô lại không cảm nhận được tự do thật sự là gì.
Vào phòng ngủ, Mạc Nhược Vũ thẳng tay ném Kiều Chính Hạo xuống giường, anh nằm sải lai, tay chân giang rộng ngủ thẳng cẳng. Mạc Nhược Vũ chống tay lên tủ thở hổn hển, mồ hôi ở thái dương đổ ra, trông chẳng khác nào vừa trải qua bài thể dục cao độ.
Cởi giày cho Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ mang ra ngoài cất, sẵn tiện gọi điện báo cho Hải Lâm đã về.
Vừa định về phòng tắm rửa thay quần áo thì bỗng dưng tiếng gõ cửa vang lên, Mạc Nhược Vũ căng thẳng không yên, bước chân cứng nhắc tiến về cửa chính, trong bụng không ngừng cầu mong đừng là Hải Lâm ở bên nhà vợ chồng Kỳ Ngọc đợi cô.
Mở cửa ra, quả nhiên là Hải Lâm, Mạc Nhược Vũ cười gượng gạo bất động một chỗ. Hải Lâm tay cầm đồ ăn lách người bước vào nhà.
Ngồi xuống ghế, Hải Lâm mở hộp thức ăn ra, mùi súp hải sản tỏa ra thơm phức, anh cười nói: “Cơm trưa thế nào? Em có thích không?"
Mạc Nhược Vũ ngồi xuống gần đó, khó khăn mở lời: “Ngon... ngon lắm, nhưng anh đừng gửi nữa, để người khác biết sẽ không hay"
"Sao vậy? Chẳng phải em với Kiều Chính Hạo đã ly hôn rồi sao?" Vừa nói, Hải Lâm vừa đẩy hộp súp nóng đến cho Mạc Nhược Vũ.
"Phải, nhưng chuyện này vẫn đang giữ bí mật, vả lại em với anh ta ly hôn không bao lâu, anh xuất hiện sẽ bị người ta dị nghị"
"Anh hiểu rồi" Hải Lâm gật gù, qua ngồi sát nên cạnh Mạc Nhược Vũ, nắm lấy tay cô: “Nhược Vũ, hay em nghỉ việc ở công ty đó đi, anh sẽ lo cho em"
"Em..."
Bỗng có tiếng lộp bộp trong phòng, Mạc Nhược Vũ giật bắn người, hô hấp ngưng động.
Hải Lâm xoay đầu theo tiếng phát ra, hỏi: “Tiếng gì vậy?"
"À, chắc lúc nãy em để đồ không gọn nên bị rơi" Mạc Nhược Vũ khổ sở diễn giải, cô bối rối kéo tay Hải Lâm: “Muộn rồi, anh về trước đi"
"Em vẫn chưa ăn"
"Em sẽ ăn ngay, anh về nghỉ ngơi sớm đi" Mạc Nhược Vũ đẩy Hải Lâm ra đến cửa, bỗng nhiên bị ép vào tường.
"Nhược Vũ, anh nhất định sẽ bù đắp cho em thật tốt"
Mặt Hải Lâm chậm rãi tiến gần đến, Mạc Nhược Vũ căng thẳng nhìn về hướng phòng ngủ, Kiều Chính Hạo khẽ nhướng mày, trên tay xoay xoay thanh súng ngắn. Mạc Nhược Vũ hốt hoảng đẩy Hải Lâm ra, cười như mếu: “Tạm biệt!"
Nói rồi Mạc Nhược Vũ vội đẩy Hải Lâm ra khỏi nhà, vội vàng đóng cửa khóa chặt lại, lén nhìn lại về phía Kiều Chính Hạo nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.
Hải Lâm bên ngoài có chút thất vọng, anh cười nhạt xoay người bước trên hành lang tĩnh mịch ra về.
Quay lại phòng ngủ, Kiều Chính Hạo vẫn ngủ say trên giường, Mạc Nhược Vũ hoang mang tột độ, chẳng lẽ ban nãy là do cô lo lắng quá mức nên hoa mắt?
Mạc Nhược Vũ vừa quay lưng, cơ thể cô lập tức bị kéo mạnh về sau ngã lên giường, hơi thở nặng nề của Kiều Chính Hạo xâm chiếm miệng cô, bàn tay to lớn gấp gáp cởi quần áo trên người cô ra.
Mạc Nhược Vũ vùng vẫy tránh né, cuối cùng vẫn thất bại dưới Kiều Chính Hạo.
Phóng thích được bản thân, Kiều Chính Hạo nằm đè lên người Mạc Nhược Vũ, cơ thể thả lòng dồn hết sức nặng lên cô.
Anh thì thầm bên tai cô cảnh cáo: “Đồ của tôi không được ai chạm vào"
"Tôi không phải đồ của anh" Mạc Nhược Vũ hơi thở yếu ớt, không còn sức đẩy Kiều Chính Hạo ra.
"Vậy thì em là báu vật của tôi"
Trong lời nói Kiều Chính Hạo mang theo ý cười, Mạc Nhược Vũ sững sờ không tin những gì vừa nghe thấy, tim bất giác đập mạnh.
Anh chợt bổ sung thêm một câu: “Đã là báu vật thì phải "chôn sâu bên dưới"!"
Trán Mạc Nhược Vũ lập tức nổi đầy vạch đen, nói đi nói lại thì Kiều Chính Hạo vẫn đen tối tham lam.
Nhịp tim của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo cảm nhận được qua hai lồng ngực áp vào nhau, anh mỉm cười mãn nguyện, hôn lên hỏm cổ cô.
Lần trước La Hàn uống rượu thua Kiều Chính Hạo nên buộc phải ký hợp đồng, lần này La Hàn đòi đấu lại, nếu thua sẽ giảm giá sản phẩm nhập vào công ty Kiều Chính Hạo, ngược lại sẽ tăng giá gấp đôi, Kiều Chính Hạo không thèm bàn bạc với Mạc Nhược Vũ mà đồng ý ngay.
Chai rượu vang đến những lon bia nằm lăn lóc, Kiều Chính Hạo lần nữa chiến thắng đánh bại sự hiếu thắng của La Hàn, lần nữa mang lợi nhuận về cho công ty.
La Hàn say bí tỉ được thư ký và tài xế riêng dìu ra xe, lúc đi còn xoay đầu lên giọng thách thức Kiều Chính Hạo: “Cậu hãy đợi đó cho tôi!"
Kiều Chính Hạo nhìn theo La Hàn cười đắc ý, sau đó quay sang ôm lấy Mạc Nhược Vũ, thỏ thẻ đầy dịu dàng: “Chúng ta về nhà"
Chúng ta? Về nhà? Mạc Nhược Vũ khẽ cau mày khó hiểu, Kiều Chính Hạo say quá nên đã quên mất cả hai ly hôn? Cô bình thản nói: “Đợi một lát, tôi đã gọi mẹ bảo tài xế đến đón anh rồi"
"Ừm" Kiều Chính Hạo không tức giận cũng không phản đối, đặt cằm lên vai Mạc Nhược Vũ nhắm mắt ngủ.
Điện thoại Mạc Nhược Vũ bỗng reo lên, hai chữ Hải Lâm hiển thị trên màn hình, cô lưỡng lự bắt máy: “Alo"
"Em tan làm chưa, anh sang đón em"
"Không cần đâu, em tự về ưm..." Đang nói bỗng dưng bị Kiều Chính Hạo cưỡng hôn, Mạc Nhược Vũ kinh ngạc tròn mắt, tim đập thình thịch, im bặt không dám phát ra tiếng nào.
Hải Lâm không nghe thấy điều kỳ lạ, anh dịu dàng nói: “Về thì gọi cho anh, anh đang ở nhà Trần Minh"
Khó khăn lắm mới thoát khỏi nụ hôn ngấu nghiến của Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ vội vàng nói rồi nhanh chóng cúp máy: “Được, em biết rồi"
Cúp máy xong, Mạc Nhược Vũ định mắng Kiều Chính Hạo thì anh lại dựa đầu lên vai cô mà ngủ, cú đấm giơ lên của cô đành hạ xuống nhẫn nhịn. Vài giây sau, điện thoại Mạc Nhược Vũ lại reo lên lần nữa, đầu dây bên kia là mẹ anh chỉ nói duy nhất một câu rồi cúp.
"Nhược Vũ à, Chính Hạo tối nay ngủ chỗ con nhé!"
Mạc Nhược Vũ thở dài bất đắc dĩ, không cần đoán cũng biết mẹ Kiều Chính Hạo đang cố ý giúp cô và anh nối lại tình xưa. Đỡ Kiều Chính Hạo ra xe, Mạc Nhược Vũ đưa anh về nhà mình, ngày còn kết hôn trông ngóng tự do, đến lúc tự do rồi cô lại không cảm nhận được tự do thật sự là gì.
Vào phòng ngủ, Mạc Nhược Vũ thẳng tay ném Kiều Chính Hạo xuống giường, anh nằm sải lai, tay chân giang rộng ngủ thẳng cẳng. Mạc Nhược Vũ chống tay lên tủ thở hổn hển, mồ hôi ở thái dương đổ ra, trông chẳng khác nào vừa trải qua bài thể dục cao độ.
Cởi giày cho Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ mang ra ngoài cất, sẵn tiện gọi điện báo cho Hải Lâm đã về.
Vừa định về phòng tắm rửa thay quần áo thì bỗng dưng tiếng gõ cửa vang lên, Mạc Nhược Vũ căng thẳng không yên, bước chân cứng nhắc tiến về cửa chính, trong bụng không ngừng cầu mong đừng là Hải Lâm ở bên nhà vợ chồng Kỳ Ngọc đợi cô.
Mở cửa ra, quả nhiên là Hải Lâm, Mạc Nhược Vũ cười gượng gạo bất động một chỗ. Hải Lâm tay cầm đồ ăn lách người bước vào nhà.
Ngồi xuống ghế, Hải Lâm mở hộp thức ăn ra, mùi súp hải sản tỏa ra thơm phức, anh cười nói: “Cơm trưa thế nào? Em có thích không?"
Mạc Nhược Vũ ngồi xuống gần đó, khó khăn mở lời: “Ngon... ngon lắm, nhưng anh đừng gửi nữa, để người khác biết sẽ không hay"
"Sao vậy? Chẳng phải em với Kiều Chính Hạo đã ly hôn rồi sao?" Vừa nói, Hải Lâm vừa đẩy hộp súp nóng đến cho Mạc Nhược Vũ.
"Phải, nhưng chuyện này vẫn đang giữ bí mật, vả lại em với anh ta ly hôn không bao lâu, anh xuất hiện sẽ bị người ta dị nghị"
"Anh hiểu rồi" Hải Lâm gật gù, qua ngồi sát nên cạnh Mạc Nhược Vũ, nắm lấy tay cô: “Nhược Vũ, hay em nghỉ việc ở công ty đó đi, anh sẽ lo cho em"
"Em..."
Bỗng có tiếng lộp bộp trong phòng, Mạc Nhược Vũ giật bắn người, hô hấp ngưng động.
Hải Lâm xoay đầu theo tiếng phát ra, hỏi: “Tiếng gì vậy?"
"À, chắc lúc nãy em để đồ không gọn nên bị rơi" Mạc Nhược Vũ khổ sở diễn giải, cô bối rối kéo tay Hải Lâm: “Muộn rồi, anh về trước đi"
"Em vẫn chưa ăn"
"Em sẽ ăn ngay, anh về nghỉ ngơi sớm đi" Mạc Nhược Vũ đẩy Hải Lâm ra đến cửa, bỗng nhiên bị ép vào tường.
"Nhược Vũ, anh nhất định sẽ bù đắp cho em thật tốt"
Mặt Hải Lâm chậm rãi tiến gần đến, Mạc Nhược Vũ căng thẳng nhìn về hướng phòng ngủ, Kiều Chính Hạo khẽ nhướng mày, trên tay xoay xoay thanh súng ngắn. Mạc Nhược Vũ hốt hoảng đẩy Hải Lâm ra, cười như mếu: “Tạm biệt!"
Nói rồi Mạc Nhược Vũ vội đẩy Hải Lâm ra khỏi nhà, vội vàng đóng cửa khóa chặt lại, lén nhìn lại về phía Kiều Chính Hạo nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.
Hải Lâm bên ngoài có chút thất vọng, anh cười nhạt xoay người bước trên hành lang tĩnh mịch ra về.
Quay lại phòng ngủ, Kiều Chính Hạo vẫn ngủ say trên giường, Mạc Nhược Vũ hoang mang tột độ, chẳng lẽ ban nãy là do cô lo lắng quá mức nên hoa mắt?
Mạc Nhược Vũ vừa quay lưng, cơ thể cô lập tức bị kéo mạnh về sau ngã lên giường, hơi thở nặng nề của Kiều Chính Hạo xâm chiếm miệng cô, bàn tay to lớn gấp gáp cởi quần áo trên người cô ra.
Mạc Nhược Vũ vùng vẫy tránh né, cuối cùng vẫn thất bại dưới Kiều Chính Hạo.
Phóng thích được bản thân, Kiều Chính Hạo nằm đè lên người Mạc Nhược Vũ, cơ thể thả lòng dồn hết sức nặng lên cô.
Anh thì thầm bên tai cô cảnh cáo: “Đồ của tôi không được ai chạm vào"
"Tôi không phải đồ của anh" Mạc Nhược Vũ hơi thở yếu ớt, không còn sức đẩy Kiều Chính Hạo ra.
"Vậy thì em là báu vật của tôi"
Trong lời nói Kiều Chính Hạo mang theo ý cười, Mạc Nhược Vũ sững sờ không tin những gì vừa nghe thấy, tim bất giác đập mạnh.
Anh chợt bổ sung thêm một câu: “Đã là báu vật thì phải "chôn sâu bên dưới"!"
Trán Mạc Nhược Vũ lập tức nổi đầy vạch đen, nói đi nói lại thì Kiều Chính Hạo vẫn đen tối tham lam.
Nhịp tim của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo cảm nhận được qua hai lồng ngực áp vào nhau, anh mỉm cười mãn nguyện, hôn lên hỏm cổ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.