Chương 194: Thần bí minh văn
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
27/01/2016
Tiêu Cuồng thất thanh nói:"Điều này sao có thể, ai có thể một kích đánh bại Tiêu Lang? Thậm chí phụ thân cũng không làm được a?"
"Ta đúng là không làm được." Tiêu Vũ cười khổ lắc đầu, nói, "Lại nhìn thương thế Tiêu Lang, hẳn không phải là bị gây thương tích bởi quyền cước, mà là bị thương từ Yêu Linh chiến kỹ! Vết thương này cho thấy rằng đây là một Yêu Linh chiến kỹ tương đối mạnh, quả thực khó có thể tưởng tượng, đem Tiêu Lang đánh bay ra ngoài xa hơn mười mét!"
"Yêu Linh chiến kỹ? Đánh bay xa ra ngoài hơn mười mét?" Tiêu Cuồng lại lần nữa khiếp sợ.
"Không sai." Tiêu Vũ nhẹ gật đầu, một vị cường đại Yêu Linh Sư như vậy có thể đánh chết Tiêu Lang bằng Yêu Linh chiến kỹ chỉ trong một hoặc hai chiêu, uy lực của nó cực kỳ bá đạo kinh người, một người như vậy, nếu như muốn xuất thủ đối với Thiên Vận bộ lạc, chỉ sợ toàn bộ người trong Thiên Vận bộ lạc đều bị tiêu diệt bởi một mình hắn!
"Phụ thân, Tiêu Lang không phải chết bởi cái người kia chứ, sẽ không phải là thiếu niên kia? hắn còn trẻ như vậy làm sao có thể!" Tiêu Cuồng đột nhiên nghĩ đến Nhiếp Ly, kinh sợ hỏi. Điều này làm sao có thể a, đối phương mới là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi mà thôi.
Đánh bại Tiêu Lang, người kia thực lực tối thiểu phải tương đương với Hắc kim cấp Võ giả!
"Thời kỳ Thượng cổ, thiên tài xuất hiện lớp lớp, cường giả mười ba mười bốn tuổi Hắc kim cấp cũng không phải sự tình gì hiếm có, Thiên Vận bộ lạc chúng ta trong thời điểm bị tiêu diệt, không có tu luyện Yêu Linh công pháp và cũng không có truyền thừa xuống, nhưng mà Quang Huy Chi Thành kia, có nhiều cường giả như thế, hẳn là vẫn tồn tại công pháp truyền thừa nguyên vẹn!" Tiêu Vũ nói ra, "Thiếu niên kia nếu như nói mình là người của Phủ thành chủ tại Quang Huy Chi Thành, mặc dù tu vị thiếu niên kia không có đạt tới Hắc kim cấp, chỉ sợ bên mình cũng có một vị cường giả Hắc kim cấp đi theo bảo vệ, về sau đối đãi với hắn, phải phi thường khách khí và cẩn thận!"
"Vâng." Tiêu Cuồng tất cung tất kính mà nói, may mắn là mình nhạy bén, không có đắc tội với Nhiếp Ly, bằng không mà nói có thể chết như thế nào cũng không biết được.
Tiêu Vũ tiếp tục quan sát thoáng một phát nói: "Có bảy người hướng phía bên kia đi, sáu người có bước chân trầm tỉnh và miễn cưỡng, có thể là thủ hạ của Tiêu Lang, một người khác bước chân nhẹ nhàng hơn, phải là thiếu niên kia."
Bọn hắn bám theo một đoạn, đi thẳng đến lối rẽ.
"Phụ thân, bọn hắn hướng bên kia đi, chẳng lẽ, bọn hắn muốn đi Hắc Tuyền?" Tiêu Cuồng khiếp sợ nói ra.
"Một khi tiến vào Hắc Tuyền, nhất định chỉ có con đường chết, ngay cả Yêu Linh Sư Hắc kim cấp, cũng rất khó đi ra." Tiêu Vũ hít một hơi hơi lạnh, bọn họ không dám tiếp tục đi tới nữa, bởi vì tổ tiên thì có di huấn, tất cả mọi người không được tới gần Hắc Tuyền trong phạm vi trăm mét.
Từ trước cũng có rất nhiều người không tin tà, nhưng mà sau khi tiến vào, lại không còn có người đi ra qua.
"Thủ hạ Tiêu Lang quả quyết không dám tùy tiện tiến vào Hắc Tuyền, đoán chừng là thiếu niên kia buộc bọn hắn đi vào, thiếu niên kia đi Hắc Tuyền đến cùng là muốn làm gì?" Tiêu Vũ chau mày, hướng phía xa xa nhìn về rừng cây tĩnh mịch màu đen, đám người Nhiếp Ly không biết đã vào bao lâu rồi.
"Phụ thân, tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?" Tiêu Cuồng hỏi.
"Ngươi dẫn người cố thủ tại chỗ này, không được bước vào mảnh rừng cây phía trước kia nửa bước, ít nhất chờ thêm hai ba ngày, nếu như thiếu niên kia đi ra, lập tức mời hắn đến chỗ chúng ta làm khách, nếu như hai ba ngày sau không có đi ra, các ngươi hãy trở về." Tiêu Vũ ngắm nhìn rừng rậm u ám phía trước, trầm giọng nói ra.
"Vâng." Tiêu Cuồng nhẹ gật đầu.
Trong rừng rậm đen và tĩnh mịt.
Khắp nơi tràn ngập sương mù nhàn nhạt màu đen, một đoàn người trong rừng cây đi tới, nơi đây không có bất kỳ dấu vết con người nào đã từng đi qua, khắp nơi đều là bụi cỏ dại, thậm chí ngay cả Yêu thú cũng không có, khắp nơi trên mặt đất rơi lả tả xuong cốt của các loại Yêu thú hoặc là con người.
Sáu người phía trước kinh hồn bạt vía vừa bước đi vừa run sợ, tiếng bước chân đạp lên Yêu thú cốt đứt gãy tạo ra âm thanh cờ rốp cờ rốp làm bọn hắn tâm can lạnh run.
Nhiếp Ly đi theo phía sau bọn hắn, tay phải khẽ động, sáu khối đan dược bay vào trong miệng bọn hắn, bọn hắn ừng ực một tiếng, trực tiếp cho nuốt xuống.
Nhiếp Ly cũng ăn một viên đan dược.
Cái mảnh rừng rậm này phi thường rậm rạp và tĩnh mịch, bên trong sinh trưởng rất nhiều cây dầu đen, sẽ sinh ra đại lượng độc khí, theo năm tháng tích lũy, độc khí sẽ làm cho cơ thể tích dần mệt mỏi, càng ngày càng nhiều, các loại Yêu thú hay sinh vật một khi tiến vào, sẽ chậm rãi trúng độc, mất đi tri giác cuối cùng ngã xuống đất bỏ mình, sau đó thi thể đám Yêu thú mục nát, lại tạo thành các loại chướng khí.
Nuốt đan dược của Nhiếp Ly vào, sáu người kia lập tức thanh tỉnh rất nhiều, bọn hắn có chút hiểu được, bọn hắn thiếu chút nữa sẽ như đám Yêu thú này nằm chết trên mặt đất, may mắn đan dược của Nhiếp Ly rất có tác dụng.
Xuyên qua tầng tầng rừng cây rậm rạp, thời gian dần qua bọn hắn đi tới một mảnh khu vực đầm lầy lầy lội.
"Phía trước không có đường đi rồi!"
"Phía trước trên mặt đấtlà đầm lầy, loại đầm lầy này có rất nhiều nơi tại Thiên Vận Cao Nguyên, một khi bước vào, coi như là tu vi cao hơn cũng không có công dụng gì, bởi vì những vũng bùn này đều có chứa kịch độc, tiếp xúc lên người thì làn da sẽ thối rữa."
Sáu người kia nhao nhao nhìn về phía Nhiếp Ly, trong long bọn hắn ước gì Nhiếp Ly sẽ nói không đi về phía trước nữa, lập tức trở về.
"Các ngươi ở tại chỗ này chặt một ít cây, đem thân cây làm thành một tấm ván gỗ, sau đó trải bên trên đầm lầy." Nhiếp Ly bình tĩnh nói.
Nghe được Nhiếp Ly nói, sáu người kia há to miệng, không dám nói lời nào, tại các đầm lầy khác tại Thiên Vận Cao Nguyên, xác thực bọn hắn sẽ dùng biện pháp như vậy, bọn hắn cho rằng không nói, Nhiếp Ly sẽ không nghĩ ra biện pháp. Không nghĩ tới, Nhiếp Ly thoáng cái liền đưa ra biện pháp giải quyết.
Trong nội tâm sáu người đều kêu khổ, đến tột bọn hắn gặp phải cái dạng yêu nghiệt gì, mười ba mười bốn tuổi, nhưng lại có tu vi ngang với cường giả Hắc kim cấp, hơn nữa tâm trí nhạy bén, tâm cơ rất đáng sợ, bọn hắn hoàn toàn không tìm ra đến cùng trong đầu Nhiếp Ly đang suy nghĩ cái gì.
"Các ngươi phải giúp ta làm hai chuyện, là có thể đi, một là làm các tấm ván gỗ rải qua mặt đầm lầy này, mặt khác việc thứ hai là, tại xung quanh đây tìm một ít dây leo, kết thành dây thừng dài mấy ngàn mét, nhất định phải rắn chắc, nếu làm được không tốt, các ngươi vĩnh viễn ở tại chỗ này đi! Mặt khác các ngươi cũng đừng nghĩ chiu trò gì để gạt ta hay hãm hại ta, ta cho các ngươi đan dược, chỉ có thể giảm bớt độc tố trong cơ thể các ngươi, duy trì nửa canh giờ, coi như là các ngươi có đi ra, độc tố trong cơ thể cũng sẽ phát tác, trừ phi dựa dẫm vào ta lấy giải dược chính thức, mới có thể triệt để mà giải độc!" Nhiếp Ly bình tĩnh nói.
"Công tử, nếu như chúng ta giúp ngươi làm tốt những thứ này, chúng ta thật có thể đi?" Một người trong đó chờ mong mà hỏi thăm, bọn hắn còn cho là mình chết chắc rồi, không nghĩ tới Nhiếp Ly có thể cho bọn hắn một con đường sống.
Năm người khác cũng là nhao nhao nhìn về Nhiếp Ly, lúc này trên đường đi đến Hắc Tuyền, bọn hắn còn tưởng hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nếu như Nhiếp Ly thả bọn họ đi, bọn hắn vẫn còn có thể sống trở về.
"Ta nói lời là giữ lời, chỉ cần các ngươi giúp ta làm tốt những thứ này, ta có thể tha các ngươi đi. Dù sao đầu sỏ gây nên chuyện này đã bị chết, sáu người các ngươi về sau phải thay đổi, bằng không, ta sẽ không tha cho các ngươi." Nhiếp Ly hừ lạnh một tiếng nói ra.
"Chúng ta nhất định thay đổi!"
"Cảm ơn công tử không giết!"
"Chúng ta nhất định đem lời nhắn nhủ của công tử làm tốt!"
"Chúng ta sẽ đóng khung lời vàng ngọc của công tử mà để lên bàn thờ thờ!"…
Sáu người vội vàng dập đầu nói lời cảm tạ, lần này trở về, bọn hắn đâu còn dám làm chuyện xấu nữa, chỗ dựa của bọn hắn là Tiêu Lang đã chết rồi, mặt khác, sự việc hôm nay như là cơn ác mộng cả đời của bọn hắn, nếu như có thể còn sống trở về, quả thực là lão thiên đã khai ân.
"Nhanh đi làm đi." Nhiếp Ly nói xong, chính mình thì đi tìm một nơi ngồi xếp bằng, tu luyện Linh hồn lực.
Sáu người bắt đầu bận rộn, chặt chặt, tìm dây leo, bọn hắn dù sao cũng đều là Võ giả Bạch ngân, Hoàng Kim cấp, nên làm rất nhanh.
Sau nửa canh giờ, sáu người lại cảm giác muốn hôn mê, Nhiếp Ly tiếp tục phân phát cho bọn hắn đan dược, lúc này mới giảm bớt. Quả nhiên độc tố này nửa canh giờ sẽ lại tái phát, tất cả bọn hắn đều không dám có ý niệm chạy trốn trong đầu nữa.
Liên tục năm canh giờ, lúc này bọn hắn mới chậm rãi đem tấm ván gỗ đặt bên trên đầm lầy để bước lên đi qua, tạo thành một con đường dài hẹp và nhỏ, một đường đi thông từ bên này đầm lầy đến cuối đầm lầy.
Một mực lao động từ khi khu rừng vẫn một màu đen kịt và giờ đã là hừng đông, sáu người mới hoàn thành công tác, đem dây leo kết thành một sợi dây thừng dài giao cho Nhiếp Ly.
"Đây là đan dược giải độc, các ngươi đi đi." Nhiếp Ly cho bọn hắn sáu người mỗi người một viên đan dược, nói ra.
"Cảm ơn công tử không giết!"
"Chúng ta về sau nhất định sẽ làm người thật tốt!" Sáu người bành bành bành mà dập đầu vang thành tiếng, tiếp nhận đan dược tranh thủ thời gian chạy đi.
Nguy cơ tứ phía từ trong Hắc Tuyền, bọn họ một khắc cũng không muốn tốn thời gian.
Hắc Tuyền là một địa phương cực kỳ thần bí, kiếp trước Nhiếp Ly, trong lúc vô tình mới xâm nhập vào nơi đây, may mắn chính là không có chết ở chỗ này, nhưng lại phát phát hiện ra một ít di tích còn sót lại.
Chỉ có điều bởi vì kiến thức kiếp trước có hạn, hắn không có thu hoạch được gì, sau đó đi ra.
Đến sau này, Nhiếp Ly mới biết được bên trong Hắc Tuyền những di tích còn sót kia không giống bình thường. Những di tích kia là do các cao thủ đứng đầu bố trí.
Theo tấm ván gỗ trải thành đường nhỏ, cả người Nhiếp Ly bay vút, xuyên qua mảng lớn đầm lầy, phần cuối là một khối cự thạch nhô lên, phía dưới thì là vực sâu vạn trượng.
Xa xa chứng kiến, trên vách đá dựng đứng, một con suối màu đen trào lên hạ xuống, tạo thành thác nước rộng rãi, trên vách đá dựng đứng bên cạnh, có một cái bình đài nhô lên, phảng phất có dấu vết con người mở ra. Vực sâu vạn trượng không thấy đáy.
Bên trong đầm nước này, thỉnh thoảng lại lộ ra khí tức đáng sợ.
Loáng thoáng truyền đến nhiều thanh âm Yêu thú gầm nhẹ, làm cho người bước vào hít thở không thông.
Nếu là có người rơi vào bên trong đầm nước, tuyệt đối hài cốt cũngkhông còn, tuy rằng không biết bên trong đầm nước đang cất giấu cái gì, nhưng có thể xác định chính là, bên trong cất giấu Yêu thú phi thường đáng sợ.
Nhiếp Ly đem dây thừng được bệt từ các nhánh dây leo, một đầu cột vào một gốc cây đại thụ rắn chắc, một đầu khác hướng phía vách đá vứt xuống, theo dây leo chậm chạp mà lại đi xuống chạm vào một bình đài
Bình đài nơi nay rộng tầm 5 ~ 6 mét bên cạnh trên thạch bích, đều khắc đầy các loại kỳ quái Minh văn.
Kiếp trước Nhiếp Ly đến nơi này, liền tranh thủ thời gian tìm phương pháp thoát ly, từ trên thạch bích này bò trở về, không có cẩn thận nghiên cứu những Minh văn này. Sau này tiến vào không gian bên trong Thời Không Yêu Linh Chi Thư, Nhiếp Ly mới hiểu rõ ý nghĩa của những Minh văn này.
Những Minh văn này cực kỳ cao thâm, chỉ sợ ngay cả cường giả Truyền kỳ cảnh giới, cũng chưa chắc bố trí ra được.
"Ta đúng là không làm được." Tiêu Vũ cười khổ lắc đầu, nói, "Lại nhìn thương thế Tiêu Lang, hẳn không phải là bị gây thương tích bởi quyền cước, mà là bị thương từ Yêu Linh chiến kỹ! Vết thương này cho thấy rằng đây là một Yêu Linh chiến kỹ tương đối mạnh, quả thực khó có thể tưởng tượng, đem Tiêu Lang đánh bay ra ngoài xa hơn mười mét!"
"Yêu Linh chiến kỹ? Đánh bay xa ra ngoài hơn mười mét?" Tiêu Cuồng lại lần nữa khiếp sợ.
"Không sai." Tiêu Vũ nhẹ gật đầu, một vị cường đại Yêu Linh Sư như vậy có thể đánh chết Tiêu Lang bằng Yêu Linh chiến kỹ chỉ trong một hoặc hai chiêu, uy lực của nó cực kỳ bá đạo kinh người, một người như vậy, nếu như muốn xuất thủ đối với Thiên Vận bộ lạc, chỉ sợ toàn bộ người trong Thiên Vận bộ lạc đều bị tiêu diệt bởi một mình hắn!
"Phụ thân, Tiêu Lang không phải chết bởi cái người kia chứ, sẽ không phải là thiếu niên kia? hắn còn trẻ như vậy làm sao có thể!" Tiêu Cuồng đột nhiên nghĩ đến Nhiếp Ly, kinh sợ hỏi. Điều này làm sao có thể a, đối phương mới là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi mà thôi.
Đánh bại Tiêu Lang, người kia thực lực tối thiểu phải tương đương với Hắc kim cấp Võ giả!
"Thời kỳ Thượng cổ, thiên tài xuất hiện lớp lớp, cường giả mười ba mười bốn tuổi Hắc kim cấp cũng không phải sự tình gì hiếm có, Thiên Vận bộ lạc chúng ta trong thời điểm bị tiêu diệt, không có tu luyện Yêu Linh công pháp và cũng không có truyền thừa xuống, nhưng mà Quang Huy Chi Thành kia, có nhiều cường giả như thế, hẳn là vẫn tồn tại công pháp truyền thừa nguyên vẹn!" Tiêu Vũ nói ra, "Thiếu niên kia nếu như nói mình là người của Phủ thành chủ tại Quang Huy Chi Thành, mặc dù tu vị thiếu niên kia không có đạt tới Hắc kim cấp, chỉ sợ bên mình cũng có một vị cường giả Hắc kim cấp đi theo bảo vệ, về sau đối đãi với hắn, phải phi thường khách khí và cẩn thận!"
"Vâng." Tiêu Cuồng tất cung tất kính mà nói, may mắn là mình nhạy bén, không có đắc tội với Nhiếp Ly, bằng không mà nói có thể chết như thế nào cũng không biết được.
Tiêu Vũ tiếp tục quan sát thoáng một phát nói: "Có bảy người hướng phía bên kia đi, sáu người có bước chân trầm tỉnh và miễn cưỡng, có thể là thủ hạ của Tiêu Lang, một người khác bước chân nhẹ nhàng hơn, phải là thiếu niên kia."
Bọn hắn bám theo một đoạn, đi thẳng đến lối rẽ.
"Phụ thân, bọn hắn hướng bên kia đi, chẳng lẽ, bọn hắn muốn đi Hắc Tuyền?" Tiêu Cuồng khiếp sợ nói ra.
"Một khi tiến vào Hắc Tuyền, nhất định chỉ có con đường chết, ngay cả Yêu Linh Sư Hắc kim cấp, cũng rất khó đi ra." Tiêu Vũ hít một hơi hơi lạnh, bọn họ không dám tiếp tục đi tới nữa, bởi vì tổ tiên thì có di huấn, tất cả mọi người không được tới gần Hắc Tuyền trong phạm vi trăm mét.
Từ trước cũng có rất nhiều người không tin tà, nhưng mà sau khi tiến vào, lại không còn có người đi ra qua.
"Thủ hạ Tiêu Lang quả quyết không dám tùy tiện tiến vào Hắc Tuyền, đoán chừng là thiếu niên kia buộc bọn hắn đi vào, thiếu niên kia đi Hắc Tuyền đến cùng là muốn làm gì?" Tiêu Vũ chau mày, hướng phía xa xa nhìn về rừng cây tĩnh mịch màu đen, đám người Nhiếp Ly không biết đã vào bao lâu rồi.
"Phụ thân, tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?" Tiêu Cuồng hỏi.
"Ngươi dẫn người cố thủ tại chỗ này, không được bước vào mảnh rừng cây phía trước kia nửa bước, ít nhất chờ thêm hai ba ngày, nếu như thiếu niên kia đi ra, lập tức mời hắn đến chỗ chúng ta làm khách, nếu như hai ba ngày sau không có đi ra, các ngươi hãy trở về." Tiêu Vũ ngắm nhìn rừng rậm u ám phía trước, trầm giọng nói ra.
"Vâng." Tiêu Cuồng nhẹ gật đầu.
Trong rừng rậm đen và tĩnh mịt.
Khắp nơi tràn ngập sương mù nhàn nhạt màu đen, một đoàn người trong rừng cây đi tới, nơi đây không có bất kỳ dấu vết con người nào đã từng đi qua, khắp nơi đều là bụi cỏ dại, thậm chí ngay cả Yêu thú cũng không có, khắp nơi trên mặt đất rơi lả tả xuong cốt của các loại Yêu thú hoặc là con người.
Sáu người phía trước kinh hồn bạt vía vừa bước đi vừa run sợ, tiếng bước chân đạp lên Yêu thú cốt đứt gãy tạo ra âm thanh cờ rốp cờ rốp làm bọn hắn tâm can lạnh run.
Nhiếp Ly đi theo phía sau bọn hắn, tay phải khẽ động, sáu khối đan dược bay vào trong miệng bọn hắn, bọn hắn ừng ực một tiếng, trực tiếp cho nuốt xuống.
Nhiếp Ly cũng ăn một viên đan dược.
Cái mảnh rừng rậm này phi thường rậm rạp và tĩnh mịch, bên trong sinh trưởng rất nhiều cây dầu đen, sẽ sinh ra đại lượng độc khí, theo năm tháng tích lũy, độc khí sẽ làm cho cơ thể tích dần mệt mỏi, càng ngày càng nhiều, các loại Yêu thú hay sinh vật một khi tiến vào, sẽ chậm rãi trúng độc, mất đi tri giác cuối cùng ngã xuống đất bỏ mình, sau đó thi thể đám Yêu thú mục nát, lại tạo thành các loại chướng khí.
Nuốt đan dược của Nhiếp Ly vào, sáu người kia lập tức thanh tỉnh rất nhiều, bọn hắn có chút hiểu được, bọn hắn thiếu chút nữa sẽ như đám Yêu thú này nằm chết trên mặt đất, may mắn đan dược của Nhiếp Ly rất có tác dụng.
Xuyên qua tầng tầng rừng cây rậm rạp, thời gian dần qua bọn hắn đi tới một mảnh khu vực đầm lầy lầy lội.
"Phía trước không có đường đi rồi!"
"Phía trước trên mặt đấtlà đầm lầy, loại đầm lầy này có rất nhiều nơi tại Thiên Vận Cao Nguyên, một khi bước vào, coi như là tu vi cao hơn cũng không có công dụng gì, bởi vì những vũng bùn này đều có chứa kịch độc, tiếp xúc lên người thì làn da sẽ thối rữa."
Sáu người kia nhao nhao nhìn về phía Nhiếp Ly, trong long bọn hắn ước gì Nhiếp Ly sẽ nói không đi về phía trước nữa, lập tức trở về.
"Các ngươi ở tại chỗ này chặt một ít cây, đem thân cây làm thành một tấm ván gỗ, sau đó trải bên trên đầm lầy." Nhiếp Ly bình tĩnh nói.
Nghe được Nhiếp Ly nói, sáu người kia há to miệng, không dám nói lời nào, tại các đầm lầy khác tại Thiên Vận Cao Nguyên, xác thực bọn hắn sẽ dùng biện pháp như vậy, bọn hắn cho rằng không nói, Nhiếp Ly sẽ không nghĩ ra biện pháp. Không nghĩ tới, Nhiếp Ly thoáng cái liền đưa ra biện pháp giải quyết.
Trong nội tâm sáu người đều kêu khổ, đến tột bọn hắn gặp phải cái dạng yêu nghiệt gì, mười ba mười bốn tuổi, nhưng lại có tu vi ngang với cường giả Hắc kim cấp, hơn nữa tâm trí nhạy bén, tâm cơ rất đáng sợ, bọn hắn hoàn toàn không tìm ra đến cùng trong đầu Nhiếp Ly đang suy nghĩ cái gì.
"Các ngươi phải giúp ta làm hai chuyện, là có thể đi, một là làm các tấm ván gỗ rải qua mặt đầm lầy này, mặt khác việc thứ hai là, tại xung quanh đây tìm một ít dây leo, kết thành dây thừng dài mấy ngàn mét, nhất định phải rắn chắc, nếu làm được không tốt, các ngươi vĩnh viễn ở tại chỗ này đi! Mặt khác các ngươi cũng đừng nghĩ chiu trò gì để gạt ta hay hãm hại ta, ta cho các ngươi đan dược, chỉ có thể giảm bớt độc tố trong cơ thể các ngươi, duy trì nửa canh giờ, coi như là các ngươi có đi ra, độc tố trong cơ thể cũng sẽ phát tác, trừ phi dựa dẫm vào ta lấy giải dược chính thức, mới có thể triệt để mà giải độc!" Nhiếp Ly bình tĩnh nói.
"Công tử, nếu như chúng ta giúp ngươi làm tốt những thứ này, chúng ta thật có thể đi?" Một người trong đó chờ mong mà hỏi thăm, bọn hắn còn cho là mình chết chắc rồi, không nghĩ tới Nhiếp Ly có thể cho bọn hắn một con đường sống.
Năm người khác cũng là nhao nhao nhìn về Nhiếp Ly, lúc này trên đường đi đến Hắc Tuyền, bọn hắn còn tưởng hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nếu như Nhiếp Ly thả bọn họ đi, bọn hắn vẫn còn có thể sống trở về.
"Ta nói lời là giữ lời, chỉ cần các ngươi giúp ta làm tốt những thứ này, ta có thể tha các ngươi đi. Dù sao đầu sỏ gây nên chuyện này đã bị chết, sáu người các ngươi về sau phải thay đổi, bằng không, ta sẽ không tha cho các ngươi." Nhiếp Ly hừ lạnh một tiếng nói ra.
"Chúng ta nhất định thay đổi!"
"Cảm ơn công tử không giết!"
"Chúng ta nhất định đem lời nhắn nhủ của công tử làm tốt!"
"Chúng ta sẽ đóng khung lời vàng ngọc của công tử mà để lên bàn thờ thờ!"…
Sáu người vội vàng dập đầu nói lời cảm tạ, lần này trở về, bọn hắn đâu còn dám làm chuyện xấu nữa, chỗ dựa của bọn hắn là Tiêu Lang đã chết rồi, mặt khác, sự việc hôm nay như là cơn ác mộng cả đời của bọn hắn, nếu như có thể còn sống trở về, quả thực là lão thiên đã khai ân.
"Nhanh đi làm đi." Nhiếp Ly nói xong, chính mình thì đi tìm một nơi ngồi xếp bằng, tu luyện Linh hồn lực.
Sáu người bắt đầu bận rộn, chặt chặt, tìm dây leo, bọn hắn dù sao cũng đều là Võ giả Bạch ngân, Hoàng Kim cấp, nên làm rất nhanh.
Sau nửa canh giờ, sáu người lại cảm giác muốn hôn mê, Nhiếp Ly tiếp tục phân phát cho bọn hắn đan dược, lúc này mới giảm bớt. Quả nhiên độc tố này nửa canh giờ sẽ lại tái phát, tất cả bọn hắn đều không dám có ý niệm chạy trốn trong đầu nữa.
Liên tục năm canh giờ, lúc này bọn hắn mới chậm rãi đem tấm ván gỗ đặt bên trên đầm lầy để bước lên đi qua, tạo thành một con đường dài hẹp và nhỏ, một đường đi thông từ bên này đầm lầy đến cuối đầm lầy.
Một mực lao động từ khi khu rừng vẫn một màu đen kịt và giờ đã là hừng đông, sáu người mới hoàn thành công tác, đem dây leo kết thành một sợi dây thừng dài giao cho Nhiếp Ly.
"Đây là đan dược giải độc, các ngươi đi đi." Nhiếp Ly cho bọn hắn sáu người mỗi người một viên đan dược, nói ra.
"Cảm ơn công tử không giết!"
"Chúng ta về sau nhất định sẽ làm người thật tốt!" Sáu người bành bành bành mà dập đầu vang thành tiếng, tiếp nhận đan dược tranh thủ thời gian chạy đi.
Nguy cơ tứ phía từ trong Hắc Tuyền, bọn họ một khắc cũng không muốn tốn thời gian.
Hắc Tuyền là một địa phương cực kỳ thần bí, kiếp trước Nhiếp Ly, trong lúc vô tình mới xâm nhập vào nơi đây, may mắn chính là không có chết ở chỗ này, nhưng lại phát phát hiện ra một ít di tích còn sót lại.
Chỉ có điều bởi vì kiến thức kiếp trước có hạn, hắn không có thu hoạch được gì, sau đó đi ra.
Đến sau này, Nhiếp Ly mới biết được bên trong Hắc Tuyền những di tích còn sót kia không giống bình thường. Những di tích kia là do các cao thủ đứng đầu bố trí.
Theo tấm ván gỗ trải thành đường nhỏ, cả người Nhiếp Ly bay vút, xuyên qua mảng lớn đầm lầy, phần cuối là một khối cự thạch nhô lên, phía dưới thì là vực sâu vạn trượng.
Xa xa chứng kiến, trên vách đá dựng đứng, một con suối màu đen trào lên hạ xuống, tạo thành thác nước rộng rãi, trên vách đá dựng đứng bên cạnh, có một cái bình đài nhô lên, phảng phất có dấu vết con người mở ra. Vực sâu vạn trượng không thấy đáy.
Bên trong đầm nước này, thỉnh thoảng lại lộ ra khí tức đáng sợ.
Loáng thoáng truyền đến nhiều thanh âm Yêu thú gầm nhẹ, làm cho người bước vào hít thở không thông.
Nếu là có người rơi vào bên trong đầm nước, tuyệt đối hài cốt cũngkhông còn, tuy rằng không biết bên trong đầm nước đang cất giấu cái gì, nhưng có thể xác định chính là, bên trong cất giấu Yêu thú phi thường đáng sợ.
Nhiếp Ly đem dây thừng được bệt từ các nhánh dây leo, một đầu cột vào một gốc cây đại thụ rắn chắc, một đầu khác hướng phía vách đá vứt xuống, theo dây leo chậm chạp mà lại đi xuống chạm vào một bình đài
Bình đài nơi nay rộng tầm 5 ~ 6 mét bên cạnh trên thạch bích, đều khắc đầy các loại kỳ quái Minh văn.
Kiếp trước Nhiếp Ly đến nơi này, liền tranh thủ thời gian tìm phương pháp thoát ly, từ trên thạch bích này bò trở về, không có cẩn thận nghiên cứu những Minh văn này. Sau này tiến vào không gian bên trong Thời Không Yêu Linh Chi Thư, Nhiếp Ly mới hiểu rõ ý nghĩa của những Minh văn này.
Những Minh văn này cực kỳ cao thâm, chỉ sợ ngay cả cường giả Truyền kỳ cảnh giới, cũng chưa chắc bố trí ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.