Chương 17
Vũ Hồng
20/01/2014
Hai năm sau---
"Hả, sao thế này? Chiếc chiến thuyền đối diện gặp chuyện gì vậy?" Có người kêu lên.
Một con bé mười hai tuổi lẳng lặng nhìn về phía con thuyền lớn đối diện đang đi thẳng tới.
Chiếc thuyền kia vốn giữ một khoảng cách, đột nhiên như không khống chế được, lao thẳng tới. Chỉ trong chốc lát, chiếc thuyền nhỏ đang chở đầy người lập tức vỡ tan.
Sư huynh đệ vốn đi theo bên cạnh con bé, nhưng ván thuyền vỡ nát, khiến ai nấy bất an, ôm lấy cột buồm của thuyền, khiến mọi người tách rời ra. Con bé phản ứng chậm nửa nhịp, lập tức bị trượt ra ven thuyền.
"Đại Nữu!" Sư huynh đệ biết con bé vốn ngốc nghếch, nhưng không ai dám giúp, vì khả năng bị rớt xuống biển là rất cao. "Đại Nữu, bắt lấy." Có sư huynh tháo dây lưng, ném về phía thân hình gầy yếu của con bé.
Một ngọn roi từ chiếc thuyền lớn đối diện chặt đứt dây lưng vừa ném ra, rồi lại đánh về phía Đại Nữu, dưới chân Đại Nữu khẽ trượt, bùm một tiếng, cả người rơi xuống biển.
"Đại Nữu! Đại Nữu!" Sư huynh đệ quá sợ hãi, không để ý tới an nguy bản thân, liên tiếp chạy tới mép thuyền.
Trên mặt biển không ngờ lại có người ngăn cản bọn họ nhảy xuống.
Rõ ràng là có chuẩn bị mà tới! Là nhắm vào Vân gia trang? Hay là nhắm vào Đại Nữu?
Đại Nữu không biết bơi, vừa chìm xuống biển đã uống vài ngụm nước, con bé ra sức trồi lên trên, nhưng hai bên trái phải đều có người ngăn cản lại. Chẳng những ngăn cản, còn cố kéo con bé xuống sâu dưới biển.
Con bé ra sức giãy dụa, song dưới biển, tay chân không không cách nào dùng hết sức được. Nước biển tràn vào miệng mũi con bé, nó há miệng, muốn kêu thành tiếng song những người này cố bám chặt lấy con bé.
Có người rút cây trâm khỏi mái tóc con bé.
Cây trâm đó là Lan Thanh tặng cho nó! Là Lan Thanh tặng cho nó!
Con bé vừa tức giận vừa sợ hãi, ra sức chống cự, nhưng nó không thể hít thở nổi, ngực đau xót, đầu óc mơ hồ... Thật sự mơ hồ... Khuôn mặt con bé đỏ lên, đau, đau, đau... Lan Thanh, Lan Thanh, đau quá...
Những người đó vẫn không buông tay, ánh mắt Đại Nữu mờ dần, mơ hồ thấy một nam tử bơi tới, giải quyết những kẻ đang hại mình, nhưng con bé vẫn không cách nào hít thở, tới cực hạn rồi!
Trong phút chốc, màng tai Đại Nữu phồng lên, bỗng dưng nghe thật rõ ràng, ngay cả tiếng nước chuyển động cũng nghe được, trái tim đang đập mạnh giờ chậm dần, ngay sau đó, trước khi hoàn toàn ngừng lại, đột nhiên nảy mạnh một cái.
Cái nảy này như muốn nhảy khỏi miệng con bé, bay thẳng lên trời.
Ầm một tiếng, con bé nghe rõ có thứ gì đó nổ tung...
Dường như có ai đó đang hô "Đại Nữu" trước mặt con bé, nhưng hai mắt nó nhìn không thấy, tiếng nổ qua đi, nó cũng chẳng nghe thấy nữa, tri giác duy nhất còn sót lại của nó là chút suy nghĩ chuyển động trong đầu... Chuyển đông từng chút từng chút một, như có cái gì trong đầu nó đang chảy ra ngoài... Rồi lại từ từ chảy về xương cốt chân tay con bé...
Hóa ra, thứ nổ tung là đầu óc nó.
"Yêu thần Lan Thanh." "Yêu thần Lan Thanh."
Thanh niên chuẩn bị lên thuyền ngưng bặt lại, làm như không nghe thấy.
"Ngươi xem này, cây trâm của con gái ngươi."
Thanh niên áo lam nghe vậy chợt xoay người, cây trâm ngọc bích đang lay động trước mắt y.
Là món quà tặng Đại Nữu hai năm trước.
"Yêu Thần Lan Thanh." Người nọ mỉm cười nói: "Chúng ta theo dõi ngươi đã lâu. Nếu không phải chúng ta vẫn luôn tìm cơ hội xác nhận lại, quả đúng là không nhìn ra nổi ngươi là Yêu Thần Lan Thanh của Lan gia. Sao ngươi lại biến thành thế này? Ngay cả chút vẻ mị hoặc cũng chẳng còn nhìn thấy, ngươi làm sao luyện công? Khiến ta thiếu chút nữa tưởng là tìm lầm người đấy."
Lan Thanh mặt không đổi sắc, liếc mắt nhìn sang, không ít người giang hồ giả trang thành dân chúng, ẩn nấp xung quanh. Là y quá nóng lòng về nhà gặp Đại Nữu nên coi nhẹ nguy hiểm sao? Y nghĩ một lát, lại nhìn về phía cây trâm ngọc bích.
"Người nơi nào? Tìm Lan Thanh ta có việc gì?" Lan Thanh thần sắc tự tại hỏi.
"Ngay cả chúng ta là ai ngươi cũng không nhìn ra sao?"
Lan Thanh híp mắt đánh giá, mặt lộ sắc lạ: "Người của Lan gia?"
"Xem ra những ngày bình thường của ngươi còn chưa quá dài. Lan Thanh, gia chủ có lệnh, muốn ngươi trở về Lan gia?"
"Ta đã bị đuổi khỏi Lan gia, gia chủ có lệnh thì liên quan gì tới ta? Con gái ta đâu?"
"Tất nhiên là mời về Lan gia làm khách rồi." Người nọ mỉm cười, vứt cây trâm ngọc sang cho Lan Thanh.
Lan Thanh đón lấy, trong lòng phát lạnh.
Đại Nữu đang ở Lan gia? Y quả thật không dám nghĩ tới kết quả này, cây trâm này Đại Nữu coi như bảo bối bên người, nếu Lan gia định cướp người, Vân gia trang ắt không bỏ qua, rất có khả năng Lan gia thấy Đại Nữu ngốc nghếch, lén lừa nó đi.
Nếu là bị lừa đi, vậy tạm thời xác nhận vô sự. Nhưng, không thể để Đại Nữu ở Lan gia quá lâu, đương nhiệm gia chủ tính cách vặn vẹo méo mó, rất có khả năng khiến Đại Nữu gặp chuyện đáng sợ nhất. Con bé ở đó lâu thêm một khắc thì cũng nguy hiểm thêm một phần!
"Về Lan gia sao? Được, đi nào."
Người nọ sửng sốt, lập tức mỉm cười:
" Ta còn tưởng phải tốn chút thời gian thuyết phục ngươi, nói không chừng còn phải đấu với ngươi một hồi, không ngờ có con gái rồi ngươi lại khác với khi xưa." Hắn lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc. "Tránh cho ngươi giữa đường tác quái, mời phối hợp hơn vì con gái mình."
Lan Thanh ghé sát viên thuốc vào. Chỉ là thuốc mê, ăn vào nhiều nhất nửa tỉnh nửa mê vài ngày thôi.
"Con gái ngươi phát hiện trong Lan gia không có ngươi, khóc suốt cả ngày rồi. Ngươi cũng biết tính tình gia chủ rồi đó, có thể lưu lại tính mạng cho con gái ngươi bao lâu..." Hắn còn chưa nói xong đã thấy Lan Thanh nuốt viên thuốc vào.
Vừa uống vào lập tức thấy hiệu quả, Lan Thanh ráng sức ổn định bản thân, vài người của Lan gia tiến tới đỡ lấy thân hình mềm yếu của y. Người nọ nhướn mày, từ từ nói:
"Yêu Thần Lan Thanh, thật không giống Yêu Thần Lan Thanh... Thật ngại quá, mệnh lệnh của gia chủ là giết chết Lan Đại Nữu, tuyệt đối không lưu lại người sống."
Lan Thanh đột nhiên trừng mắt nhìn y.
Người nọ nhún vai nói:
"Gia chủ ghét chuyện có huyết thống tư sinh của Lan gia lưu lạc bên ngoài, chúng ta giết con bé cũng khá mất sức đó, nhân lúc nó ra ngoài đón ngươi, cho nó xuống sông nuôi cá, nếu không, cây trâm này sao dễ đến tay vậy..."
Đại Nữu không biết bơi! Con bé không chỉ không biết bơi mà ngay cả năng lực đánh một đứa trẻ cùng tuổi cũng chẳng có, huống chi là đối phó với đám người Lan gia thủ đoạn tàn nhẫn này?
"Vài người trong chúng ta cũng bị Vân gia trang giết mất, may mà con ngốc Đại Nữu kia cũng đã chết chìm, Lan Thanh, ngươi không trốn khỏi gia chủ được đâu." Người kia cười ha hả: "Lần trước ngươi bị gia chủ hạ Phượng Cầu Hoàng, lần này ngươi muốn được đối xử ra sao đây? Ngươi muốn sống bình an sao? Chỉ cần gia chủ còn sống một ngày, ngươi chỉ nằm mơ thôi!"
Đại Nữu!
Lan Thanh hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, ráng sức đánh về phía trước.
"Đại Nữu , con phải nhớ, con chỉ được tin vào hai mắt của mình! Đừng tin vào bất cứ ai, chỉ tin vào hai mắt bản thân là đủ rồi! Cho dù con có ngốc, chỉ cần con thực sự nhìn, cuối cùng cũng sẽ hiểu ra tất cả!"
Con chỉ cần nhớ một chuyện thôi... Lan thúc thúc của con không phải là người! Đừng tin tưởng hắn, đừng tới gần hắn! Hắn là con rắn độc, con rắn độc đã hại chết chúng ta!"
"Đại Nữu... Nếu lần này có thể sống sót, thúc sẽ sửa đổi mọi thói quen... Con theo thúc, tìm một nơi... sống một cuộc sống như người nhà, được không?"
"Đại Nữu, mỳ làm ngon vậy sao không ăn? Món mỳ này, cho dù ta nấu có ngon đến đâu cũng cần con thích mới được."
"Độc mà dì Kim Triêu của con trúng đã được giải rồi, ta mang thuốc đến Vân gia trang, lần này trở về, Đại Nữu có thể theo giúp ta rồi, quán mỳ này lúc mở lúc đóng, sao mà làm ăn tốt được. Đại Nữu đã sắp mười hai, cuộc sống tiếp theo sẽ càng vui vẻ, Đại Nữu càng lớn càng thương ta, ta cũng thật vui mừng, Đại Nữu, mãi mãi ở bên ta, được không?"
"Đại Nữu! Đại Nữu!"
Thật chậm... Cảnh tượng chạy qua trước mắt thật chậm, từ khi con bé mới ra đời đến khi mười hai tuổi như hiện giờ, mỗi cảnh tượng mỗi câu nói đều từ từ trào khỏi đầu óc nó, lướt qua trước mắt nó, rồi lại từ từ trở lại trong đầu.
Khuôn mặt cha trước khi mất, nước mắt mẹ trước khi từ giã cõi đời, Lan Thanh chịu khuất nhục mang con bé trốn đi giữa đêm khuya... Thật kỳ lạ, vì sao trí nhớ suốt mười hai năm qua đều khắc sâu trong tâm trí nó như vậy?
Giờ nó không biết mình đang ở đâu, như vẫn nhìn qua đôi mắt của Đại Nữu, thấy mọi biến hóa trong quá khứ, thấy rõ mọi vẻ biểu tình của những người khác, nhớ kỹ tới từng lời nói của mọi người, thậm chí một câu nói bâng quơ vài năm trước giờ phút này con bé cũng có thể nhắc lại.
Nó làm sao vậy? Sắp chết sao?
Trước kia, Kim Triêu nói chuyện về cái chết với nó, nó sẽ nghĩ ngay tới chuyện biến mất như cha mẹ, nhưng hiện giờ, con bé lại như bị người ta đả thông mạch não, hiểu được thứ gì gọi là cái chết.
Là ai dạy nó? Vì sao nó hiểu được?
Sau khi đầu óc nó nổ tung, rất nhiều thứ vốn hỗn độn như trở lại vị trí, đầu óc như được một làn gió mát thổi qua, cứ như... trước kia có thứ gì che kín đầu óc nó, khiến nó không hiểu được mọi chuyện, giờ thì cái gì nó cũng hiểu.
"Lan Đại Nữu?"
Không, nó không mang họ Lan, cũng không thể mang họ Quan. Đại Nữu là tên hồi nhỏ của nó, cái tên mà cha nó đặt, nó vẫn còn nhớ rất rõ, là.... là...
"Giang thúc." Lái thuyền nói: "Có một thanh niên dễ nhìn không lên chịu lên thuyền, tại đó chết mất không ít người, cuối cùng y bị thương, bị mang đi, nghe qua, hình như người đó tên Lan Thanh."
Con bé hơi giật giật.
"Đại Nữu? Ngươi là con gái Đại nữu của Lan Thanh phải không?" Người đang ôm nó kêu lên.
Ánh mắt nó hơi rung rung, từ từ mở ra.
Mọi thứ trong tầm nhìn vẫn còn hơi mơ hồ, vài cái đầu lúc ẩn lúc hiện trong mắt con bé.
"Đại Nữu? Đại Nữu?"
Con bé vô lực nhắm hai mắt lại, tiếng hô bên tai dần xa, con bé chỉ nhớ được một chuyện, hao hết sức lực kêu lên:
"... Lan... Lan... Thanh..."
Bốn phía bỗng dưng yên lặng, như mọi âm thanh đều bị ngăn khỏi thế giới này, ý thức của con bé lại tản đi, chìm vào hôn mê.
"Hả, sao thế này? Chiếc chiến thuyền đối diện gặp chuyện gì vậy?" Có người kêu lên.
Một con bé mười hai tuổi lẳng lặng nhìn về phía con thuyền lớn đối diện đang đi thẳng tới.
Chiếc thuyền kia vốn giữ một khoảng cách, đột nhiên như không khống chế được, lao thẳng tới. Chỉ trong chốc lát, chiếc thuyền nhỏ đang chở đầy người lập tức vỡ tan.
Sư huynh đệ vốn đi theo bên cạnh con bé, nhưng ván thuyền vỡ nát, khiến ai nấy bất an, ôm lấy cột buồm của thuyền, khiến mọi người tách rời ra. Con bé phản ứng chậm nửa nhịp, lập tức bị trượt ra ven thuyền.
"Đại Nữu!" Sư huynh đệ biết con bé vốn ngốc nghếch, nhưng không ai dám giúp, vì khả năng bị rớt xuống biển là rất cao. "Đại Nữu, bắt lấy." Có sư huynh tháo dây lưng, ném về phía thân hình gầy yếu của con bé.
Một ngọn roi từ chiếc thuyền lớn đối diện chặt đứt dây lưng vừa ném ra, rồi lại đánh về phía Đại Nữu, dưới chân Đại Nữu khẽ trượt, bùm một tiếng, cả người rơi xuống biển.
"Đại Nữu! Đại Nữu!" Sư huynh đệ quá sợ hãi, không để ý tới an nguy bản thân, liên tiếp chạy tới mép thuyền.
Trên mặt biển không ngờ lại có người ngăn cản bọn họ nhảy xuống.
Rõ ràng là có chuẩn bị mà tới! Là nhắm vào Vân gia trang? Hay là nhắm vào Đại Nữu?
Đại Nữu không biết bơi, vừa chìm xuống biển đã uống vài ngụm nước, con bé ra sức trồi lên trên, nhưng hai bên trái phải đều có người ngăn cản lại. Chẳng những ngăn cản, còn cố kéo con bé xuống sâu dưới biển.
Con bé ra sức giãy dụa, song dưới biển, tay chân không không cách nào dùng hết sức được. Nước biển tràn vào miệng mũi con bé, nó há miệng, muốn kêu thành tiếng song những người này cố bám chặt lấy con bé.
Có người rút cây trâm khỏi mái tóc con bé.
Cây trâm đó là Lan Thanh tặng cho nó! Là Lan Thanh tặng cho nó!
Con bé vừa tức giận vừa sợ hãi, ra sức chống cự, nhưng nó không thể hít thở nổi, ngực đau xót, đầu óc mơ hồ... Thật sự mơ hồ... Khuôn mặt con bé đỏ lên, đau, đau, đau... Lan Thanh, Lan Thanh, đau quá...
Những người đó vẫn không buông tay, ánh mắt Đại Nữu mờ dần, mơ hồ thấy một nam tử bơi tới, giải quyết những kẻ đang hại mình, nhưng con bé vẫn không cách nào hít thở, tới cực hạn rồi!
Trong phút chốc, màng tai Đại Nữu phồng lên, bỗng dưng nghe thật rõ ràng, ngay cả tiếng nước chuyển động cũng nghe được, trái tim đang đập mạnh giờ chậm dần, ngay sau đó, trước khi hoàn toàn ngừng lại, đột nhiên nảy mạnh một cái.
Cái nảy này như muốn nhảy khỏi miệng con bé, bay thẳng lên trời.
Ầm một tiếng, con bé nghe rõ có thứ gì đó nổ tung...
Dường như có ai đó đang hô "Đại Nữu" trước mặt con bé, nhưng hai mắt nó nhìn không thấy, tiếng nổ qua đi, nó cũng chẳng nghe thấy nữa, tri giác duy nhất còn sót lại của nó là chút suy nghĩ chuyển động trong đầu... Chuyển đông từng chút từng chút một, như có cái gì trong đầu nó đang chảy ra ngoài... Rồi lại từ từ chảy về xương cốt chân tay con bé...
Hóa ra, thứ nổ tung là đầu óc nó.
"Yêu thần Lan Thanh." "Yêu thần Lan Thanh."
Thanh niên chuẩn bị lên thuyền ngưng bặt lại, làm như không nghe thấy.
"Ngươi xem này, cây trâm của con gái ngươi."
Thanh niên áo lam nghe vậy chợt xoay người, cây trâm ngọc bích đang lay động trước mắt y.
Là món quà tặng Đại Nữu hai năm trước.
"Yêu Thần Lan Thanh." Người nọ mỉm cười nói: "Chúng ta theo dõi ngươi đã lâu. Nếu không phải chúng ta vẫn luôn tìm cơ hội xác nhận lại, quả đúng là không nhìn ra nổi ngươi là Yêu Thần Lan Thanh của Lan gia. Sao ngươi lại biến thành thế này? Ngay cả chút vẻ mị hoặc cũng chẳng còn nhìn thấy, ngươi làm sao luyện công? Khiến ta thiếu chút nữa tưởng là tìm lầm người đấy."
Lan Thanh mặt không đổi sắc, liếc mắt nhìn sang, không ít người giang hồ giả trang thành dân chúng, ẩn nấp xung quanh. Là y quá nóng lòng về nhà gặp Đại Nữu nên coi nhẹ nguy hiểm sao? Y nghĩ một lát, lại nhìn về phía cây trâm ngọc bích.
"Người nơi nào? Tìm Lan Thanh ta có việc gì?" Lan Thanh thần sắc tự tại hỏi.
"Ngay cả chúng ta là ai ngươi cũng không nhìn ra sao?"
Lan Thanh híp mắt đánh giá, mặt lộ sắc lạ: "Người của Lan gia?"
"Xem ra những ngày bình thường của ngươi còn chưa quá dài. Lan Thanh, gia chủ có lệnh, muốn ngươi trở về Lan gia?"
"Ta đã bị đuổi khỏi Lan gia, gia chủ có lệnh thì liên quan gì tới ta? Con gái ta đâu?"
"Tất nhiên là mời về Lan gia làm khách rồi." Người nọ mỉm cười, vứt cây trâm ngọc sang cho Lan Thanh.
Lan Thanh đón lấy, trong lòng phát lạnh.
Đại Nữu đang ở Lan gia? Y quả thật không dám nghĩ tới kết quả này, cây trâm này Đại Nữu coi như bảo bối bên người, nếu Lan gia định cướp người, Vân gia trang ắt không bỏ qua, rất có khả năng Lan gia thấy Đại Nữu ngốc nghếch, lén lừa nó đi.
Nếu là bị lừa đi, vậy tạm thời xác nhận vô sự. Nhưng, không thể để Đại Nữu ở Lan gia quá lâu, đương nhiệm gia chủ tính cách vặn vẹo méo mó, rất có khả năng khiến Đại Nữu gặp chuyện đáng sợ nhất. Con bé ở đó lâu thêm một khắc thì cũng nguy hiểm thêm một phần!
"Về Lan gia sao? Được, đi nào."
Người nọ sửng sốt, lập tức mỉm cười:
" Ta còn tưởng phải tốn chút thời gian thuyết phục ngươi, nói không chừng còn phải đấu với ngươi một hồi, không ngờ có con gái rồi ngươi lại khác với khi xưa." Hắn lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc. "Tránh cho ngươi giữa đường tác quái, mời phối hợp hơn vì con gái mình."
Lan Thanh ghé sát viên thuốc vào. Chỉ là thuốc mê, ăn vào nhiều nhất nửa tỉnh nửa mê vài ngày thôi.
"Con gái ngươi phát hiện trong Lan gia không có ngươi, khóc suốt cả ngày rồi. Ngươi cũng biết tính tình gia chủ rồi đó, có thể lưu lại tính mạng cho con gái ngươi bao lâu..." Hắn còn chưa nói xong đã thấy Lan Thanh nuốt viên thuốc vào.
Vừa uống vào lập tức thấy hiệu quả, Lan Thanh ráng sức ổn định bản thân, vài người của Lan gia tiến tới đỡ lấy thân hình mềm yếu của y. Người nọ nhướn mày, từ từ nói:
"Yêu Thần Lan Thanh, thật không giống Yêu Thần Lan Thanh... Thật ngại quá, mệnh lệnh của gia chủ là giết chết Lan Đại Nữu, tuyệt đối không lưu lại người sống."
Lan Thanh đột nhiên trừng mắt nhìn y.
Người nọ nhún vai nói:
"Gia chủ ghét chuyện có huyết thống tư sinh của Lan gia lưu lạc bên ngoài, chúng ta giết con bé cũng khá mất sức đó, nhân lúc nó ra ngoài đón ngươi, cho nó xuống sông nuôi cá, nếu không, cây trâm này sao dễ đến tay vậy..."
Đại Nữu không biết bơi! Con bé không chỉ không biết bơi mà ngay cả năng lực đánh một đứa trẻ cùng tuổi cũng chẳng có, huống chi là đối phó với đám người Lan gia thủ đoạn tàn nhẫn này?
"Vài người trong chúng ta cũng bị Vân gia trang giết mất, may mà con ngốc Đại Nữu kia cũng đã chết chìm, Lan Thanh, ngươi không trốn khỏi gia chủ được đâu." Người kia cười ha hả: "Lần trước ngươi bị gia chủ hạ Phượng Cầu Hoàng, lần này ngươi muốn được đối xử ra sao đây? Ngươi muốn sống bình an sao? Chỉ cần gia chủ còn sống một ngày, ngươi chỉ nằm mơ thôi!"
Đại Nữu!
Lan Thanh hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, ráng sức đánh về phía trước.
"Đại Nữu , con phải nhớ, con chỉ được tin vào hai mắt của mình! Đừng tin vào bất cứ ai, chỉ tin vào hai mắt bản thân là đủ rồi! Cho dù con có ngốc, chỉ cần con thực sự nhìn, cuối cùng cũng sẽ hiểu ra tất cả!"
Con chỉ cần nhớ một chuyện thôi... Lan thúc thúc của con không phải là người! Đừng tin tưởng hắn, đừng tới gần hắn! Hắn là con rắn độc, con rắn độc đã hại chết chúng ta!"
"Đại Nữu... Nếu lần này có thể sống sót, thúc sẽ sửa đổi mọi thói quen... Con theo thúc, tìm một nơi... sống một cuộc sống như người nhà, được không?"
"Đại Nữu, mỳ làm ngon vậy sao không ăn? Món mỳ này, cho dù ta nấu có ngon đến đâu cũng cần con thích mới được."
"Độc mà dì Kim Triêu của con trúng đã được giải rồi, ta mang thuốc đến Vân gia trang, lần này trở về, Đại Nữu có thể theo giúp ta rồi, quán mỳ này lúc mở lúc đóng, sao mà làm ăn tốt được. Đại Nữu đã sắp mười hai, cuộc sống tiếp theo sẽ càng vui vẻ, Đại Nữu càng lớn càng thương ta, ta cũng thật vui mừng, Đại Nữu, mãi mãi ở bên ta, được không?"
"Đại Nữu! Đại Nữu!"
Thật chậm... Cảnh tượng chạy qua trước mắt thật chậm, từ khi con bé mới ra đời đến khi mười hai tuổi như hiện giờ, mỗi cảnh tượng mỗi câu nói đều từ từ trào khỏi đầu óc nó, lướt qua trước mắt nó, rồi lại từ từ trở lại trong đầu.
Khuôn mặt cha trước khi mất, nước mắt mẹ trước khi từ giã cõi đời, Lan Thanh chịu khuất nhục mang con bé trốn đi giữa đêm khuya... Thật kỳ lạ, vì sao trí nhớ suốt mười hai năm qua đều khắc sâu trong tâm trí nó như vậy?
Giờ nó không biết mình đang ở đâu, như vẫn nhìn qua đôi mắt của Đại Nữu, thấy mọi biến hóa trong quá khứ, thấy rõ mọi vẻ biểu tình của những người khác, nhớ kỹ tới từng lời nói của mọi người, thậm chí một câu nói bâng quơ vài năm trước giờ phút này con bé cũng có thể nhắc lại.
Nó làm sao vậy? Sắp chết sao?
Trước kia, Kim Triêu nói chuyện về cái chết với nó, nó sẽ nghĩ ngay tới chuyện biến mất như cha mẹ, nhưng hiện giờ, con bé lại như bị người ta đả thông mạch não, hiểu được thứ gì gọi là cái chết.
Là ai dạy nó? Vì sao nó hiểu được?
Sau khi đầu óc nó nổ tung, rất nhiều thứ vốn hỗn độn như trở lại vị trí, đầu óc như được một làn gió mát thổi qua, cứ như... trước kia có thứ gì che kín đầu óc nó, khiến nó không hiểu được mọi chuyện, giờ thì cái gì nó cũng hiểu.
"Lan Đại Nữu?"
Không, nó không mang họ Lan, cũng không thể mang họ Quan. Đại Nữu là tên hồi nhỏ của nó, cái tên mà cha nó đặt, nó vẫn còn nhớ rất rõ, là.... là...
"Giang thúc." Lái thuyền nói: "Có một thanh niên dễ nhìn không lên chịu lên thuyền, tại đó chết mất không ít người, cuối cùng y bị thương, bị mang đi, nghe qua, hình như người đó tên Lan Thanh."
Con bé hơi giật giật.
"Đại Nữu? Ngươi là con gái Đại nữu của Lan Thanh phải không?" Người đang ôm nó kêu lên.
Ánh mắt nó hơi rung rung, từ từ mở ra.
Mọi thứ trong tầm nhìn vẫn còn hơi mơ hồ, vài cái đầu lúc ẩn lúc hiện trong mắt con bé.
"Đại Nữu? Đại Nữu?"
Con bé vô lực nhắm hai mắt lại, tiếng hô bên tai dần xa, con bé chỉ nhớ được một chuyện, hao hết sức lực kêu lên:
"... Lan... Lan... Thanh..."
Bốn phía bỗng dưng yên lặng, như mọi âm thanh đều bị ngăn khỏi thế giới này, ý thức của con bé lại tản đi, chìm vào hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.