Chương 1
Vũ Hồng
20/01/2014
Gã đàn ông cao lớn vội vàng tiến vào phòng ngủ của đứa trẻ, không nói một câu, thô lỗ bế bé gái đang ngủ lên.
Bé gái mới khoảng hai ba tuổi, đầu cũng khá to, diện mạo giống gã, đôi mắt híp lại mơ mơ màng màng.
"Đại Nữu, cha thật xin lỗi con."
Cô bé ngửi thấy mùi thối ghê tởm, đang muốn mở miệng kêu lên, đột nhiên gáy nhỏ đau nhức khiến nó không thể hít thở nổi.
"Cha! Cha!" Thân thể nhỏ bé của cô bé bay lên không, cố giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tứ chỉ ngắn ngủi ra sức vung vẩy, thậm chí đánh vào mặt gã.
Gã đàn ông căng bắp tay, dùng hết sức lực muốn bóp chết cô bé, song thân thể hắn bị trọng thương, sức lực suy giảm, không cách nào xiết gãy xương gáy cô bé.
"Viễn ca... Viễn ca... Đừng mà! Nó là Đại Nữu mà! Là con gái của chàng và thiếp mà!" Một phụ nữ lảo đảo đi vào trong phòng ngủ, dùng hết sức lức ôm lấy cánh tay gã đà ông: "Chàng lưu lại cho nó một mạng đi! Nó là con cháu của nhà họ Quan! Là con gái chàng đấy!"
"Lưu lại cho nó một mạng? Để cho nó mai sau nhận giặc làm cha, bán mạng cho giặc sao?" Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi, đẩy thể tử ra, muốn dùng chút sức lực này giúp Đại Nữu chết đi mà không đau đớn, lại phát hiện con gái không hề giãy dụa, chỉ ngây ngốc nhìn chăm chăm vào bọn họ.
Đứa con duy nhất của hắn mới hơn hai tuổi, năng lực học tập còn chậm chạp so với trẻ con cùng lứa, lại là con gái, tương lai nếu nhận giặc làm cha, thậm chí bị giặc lợi dụng, vậy đó chẳng khác nào sỉ nhục đáng sợ nhất cho nhà họ Quan, còn không bằng, cò không bằng...
"Thiếp tình nguyện cho nó nhận giặc làm cha cũng không muốn Đại Nữu đi theo chúng ta!" Người phụ nữ gào khóc kêu lên, lại xông tới ôm lấy gã đàn ông: "Viễn ca, thả nó đi, chỉ cần nó còn sống, thiếp chỉ cần con còn sống, chàng tha cho Đại Nữu đi..."
Gã đàn ông ngây ngốc nhìn con gái, giọng khàn khàn nói:
"Nữu Nhi, đi cùng cha mẹ thôi. Nơi này không thích hợp cho con, con vừa ngốc lại vừa không thể gặp người..." Khiến hắn âm thầm ảo não là con gái họ Quan dẫu không phải thần đồng thì cũng đừng là đứa ngốc chứ. Gã vốn định hai năm nay lại tiếp tục cho thê tử mang thai, tốt nhất là sinh một đứa bé trai thừa kế nhà họ Quan, tương lai cũng có đứa em trai thông minh để bảo vệ bà chị ngốc nghếch này... Nhưng mà? Hiện giờ giấc mộng của gã đã hỏng, cả cuộc đời này hắn chỉ có thể có một đứa con ngốc nghếch như vậy mà thôi.
Đứa trẻ vẫn ngây ngô nhìn hai người bọn họ, bàn tay nho bé mập mạp sờ lên khuôn mặt của hắn.
"Cha... đừng khóc... mẹ, đỏ đỏ, chảy máu rồi...."
Khuôn mặt người đàn ông thấm đẫm nước mắt, dùng sức ôm lấy đứa con gái duy nhất của mình.
"Viễn ca... thả nó đi... Nó mới hai tuổi thôi, sẽ nhanh chóng quên chúng ta... Xin chàng..." Người phụ nữ đã sớm uống thuốc độc, khóe miệng trào ra tơ máu.
Bên ngoài ánh sáng bùng lên, tiếng người ồn ào, mùi xác thối cùng mùi da thịt bị bỏng lan tràn khắp nhà họ Quan, không bao lâu nữa sẽ có người giết tới đây. Gã đàn ông không cách nào đau lòng ra tay, bèn cắn răng nói bên tai cô bé:
"Đại Nữu , con phải nhớ, con chỉ được tin vào hai mắt của mình! Đừng tin vào bất cứ ai, chỉ tin vào hai mắt bả thân là đủ rồi! Cho dù con có ngốc, chỉ cần con thực sự nhìn, cuối cùng cũng sẽ hiểu ra tất cả!" Ngừng lại một chút, kiên quyết gạt cánh tay mập mạp đang lau nước mắt thay hắn ra, giọng nói hắn càng lúc càng khàn: "Về sau không cho phép mang họ Quan! Con phải biết mình đã đánh mất mặt mũi nhà họ Quan rồi, con không mang họ Quan, hiểu chưa? Họ Quan nhà ta không có đứa trẻ nhà ngươi!" Lại dùng sức ôm lấy thân thể mềm mại của cô bé, sau khi ngắm đông nhìn tây mới mở rương quần áo, nhét nó vào bên trong.
Tiếng người bên ngoài đang lại gần, gã với thê tử nhìn nhau một cái thật sâu. Thê tử bi ai rưng rưng nước mắt gật đầu, gã không quay đầu lại, chạy ra khỏi phòng, hét lớn: "Không ai được phép chạm vào xác thê tử của ta!"
Người phụ nữ lau vệt máu đen chảy ra nơi khóe miệng, lảo đảo chạy tới rương quần áo. Nàng thở phì phò, kiên quyết ép đứa con mình thương yêu nhất vào trong rương.
"Mẹ..." Đại Nữu giơ tay muốn lau đi vệt máu của mẹ.
Người phụ nữ miễn cưỡng nở nụ cười ấm áp:
"Đại Nữu ... Từ giờ trở đi, con không được đi ra... Con không được nói... cha con đã không xong rồi... Nếu con cũng bị người ta tìm ra, sẽ không ai bảo vệ cho con cả... Cho dù thế nào con cũng phải sống sót... Con của mẹ, con của mẹ ơi, mẹ chẳng thể nhìn con trưởng thành, chẳng thể trải qua mọi chuyện với con, cũng chẳng thể tâm sự cùng con... Con chắc cũng sẽ chẳng nhớ nổi về mẹ... Ai tới cứu con, ai tới cứu con đi, mẹ nguyện kiếp sau kết cỏ ngậm vành..." Nàng vừa khóc vừa nói, đột nhiên cắn chặt răng, sắc mặt dữ tợn nhìn cô nhóc, dùng hơi cuối cùng nói tiếp: "Con chỉ cần nhớ một chuyện thôi... Lan thúc thúc của con không phải là người! Đừng tin tưởng hắn, đừng tới gần hắn! Hắn là con rắn độc, con rắn độc đã hại chết chúng ta!"
Nàng nghe thấy bên ngoài có người hô lớn: Quan Trường Viễn chết rồi! Nước mắt bỗng dưng chảy xuống, nàng dùng hết sức đóng cái rương lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ cho đứa nhỏ hô hấp, sau đó không chút do dự thở hơi cuối cùng, khí tuyệt thân vong.
Có người chạy vội vào, thấy xác chết của nàng bên hô:
"Quả nhiên là thê tử của Quan Trường Viễn! Con hắn đâu? Sao lại không thấy bóng người? Có ai thấy không?"
"Không tìm thấy bà vú! Liệu có phải đã trốn thoát từ trước rồi không?"
Lại có người ở bên ngoài kêu:
"Đã tìm được bà vú của nhà họ Quan! Đứa trẻ bà ta ôm trong lòng cũng đã chết!"
"Vậy hỏng rồi, nhà họ Quan chẳng lưu lại người sống nào, chúng ta cũng chẳng cách nào giải thích! Hắc Ưng nhất định phải lưu lại đứa trẻ họ Quan!
"
Lập tức, phòng ngủ nho nhỏ đã trống không.
Đại Nữu trong rương quần áo, đôi mắt nhỏ không dám chớp, nhìn mẫu thân nằm trên mặt đất qua khe hở hẹp. Mẹ không thể ra đi, mẹ không thể ra đi được, trong lòng luôn có một giọng nói không ngừng lặp lại.
Cô bé không phát ra tiếng động nào, vẫn nhìn vào mẹ, hy vọng mẹ sớm đứng dậy đẩy chiếc rương ra giúp mình.
Bình thường lúc này cô bé đã ngủ rồi, nhưng cha muốn nó dùng ánh mắt nhìn thật cẩn thận, nghe lời cha dặn, nó xoa xoa đôi mắt nhỏ, cố gắng mở thật lớn. Mẹ, mặt đất lạnh lắm... lạnh lắm đấy, vì sao mẹ cứ nằm ở đó...
Cô bé ngồi trong rương đã lâu, bóng dáng mẹ nó cũng dần dần bị màn đêm che phủ, cô bé vẫn mở to đôi mắt, cố gắng nhìn về phía mẹ mình đang nằm.
Đột nhiên, nó nghe thấy có người nói: "Quan Trường Viễn đã chết, xác thê tử hắn nằm trong phòng này đúng không?"
Hai nam tử một trước một sau tiến vào trong phòng ngủ nho nhỏ đó.
Cô bé nhìn lén từ trong khe hở, đi trước là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi. Mái tóc dài của y được buộc lại tùy tiện bằng một cây trâm ngọc bích, khuôn mặt cực kỳ dễ nhìn, một thân áo trắng thanh lịch, lúc bình thường, y luôn thích quăng nó lên không trung, sau đó cười lớn tiếp lấy nó.
Y gọi nó là, Đại Nữu.
Nó lại gọi y một tiếng, Lan thúc thúc.
Lan thúc thúc đi vào, tới chỗ mẹ nó đang nằm, cúi người xuống quan sát.
"Quả nhiên là đã chết, xem ra là uống thuốc độc tự sát." Y lạnh lùng cười nói: "Ả cũng coi như thông minh, biết nếu còn sống sẽ phải chịu nhiều tra tấn đáng sợ."
Y chán ghét đá xác chết vài cái, tất cả đều rơi vào trong đôi mắt nhỏ trong rương của nó. "Nhà họ Quan hẳn còn một người." Một người đàn ông mà nó hoàn toàn xa lạ, có vẻ hơn Lan thúc thúc nhiều tuổi, lúc này tiến lên nói.
"Ngươi đang nói Đại Nữu sao?" Thiếu niên cười khinh thưởng: "Chẳng phải có người nói con bé đó chết chung với bà vú sao? Quan ca, xem lại thủ hạ của ngươi đi, khiến ngươi công cốc rồi."
Hắc Ưng Vệ Quan liếc mắt nhìn hắn nói:
"Lan Thanh, ngươi vui sướng trước tai họa của người khác sao? Con nhóc gọi là Đại Nữu kia, Quan Trường Viễn vẫn bảo vệ nghiêm mật, người ngoài không dễ gì nhìn thấy, vì Quan Trường Viễn coi ngươi là huynh đệ nên ngươi mới tiếp xúc được với nó, chẳng phải sao?"
"Quả thật vậy." Lan Thanh lơ đễnh nói: "Trường Viễn huynh vẫn tiếc rằng đứa nhóc đó tư chất quá kém, không muốn nó làm mất mặt Quan gia nên không cho phép gặp người ngoài."
"Ngươi từng thấy qua nó là tốt nhất. Ngươi theo ta đi xem xem đứa nhỏ đã chết kia rốt cuộc có thật là Quan Đại Nữu không?"
Lan Thanh thuận miệng đáp ứng, khi đang cùng Vệ Quan một trước một sau ra ngoài, một tiếng "khục" vang lên rất nhẹ trong phòng ngủ, không dễ nghe thấy.
Lan Thanh không dừng bước, mãi đến khi phát hiện Vệ Quan ở phía sau không đi tiếp, đôi mắt mỹ lệ của y thoáng hiện một cảm xúc khó nói rõ, quay lại hỏi:
"Sao thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.