Yêu Thần Lan Thanh

Chương 21

Vũ Hồng

20/01/2014

Khu trại ngoài trời.

"Hả, tiếng gì vậy? Tiếng trống à?" Bên đống lửa, một cô gái xinh đẹp lắng nghe "Thùng thùng thùng... Ai lại đi đánh trống lúc đêm khuya thế này?"

Đêm tối, trời cực lạnh, vài kẻ giang hồ vây quanh đống lửa chờ hừng đông, nghe cô gái nói vậy đều ngẩng đầu lắng nghe.

"Hình như có thật..."

"Có vẻ ở rất xa? Tiếng trống này hình như có phần quấy nhiễu lòng người."

"Nói đến quấy nhiễu lòng người, Lan gia ở phương Bắc chẳng phải tháng sau sẽ triển lãm Uyên Ương kiếm sao?" Đêm dài, lắm người nhiều chuyện, có người nhịn không nổi mở miệng bàn chuyện giang hồ.

Cô gái xinh đẹp kia trên người đầy những trang sức tinh xảo, phối với quần áo sậm màu, xem ra cực kỳ thích chưng diện. Nàng tên Hoa Sơ Tuyết, sau khi bước vào trong khu trại bèn hòa mình vào cùng đám giang hồ, hiển nhiên rất hứng thú với đề tài Lan gia, tiếp lời:

"Lan gia trên giang hồ luôn độc lai độc vãng, đám đệ tử đều có khuôn mặt đẹp đẽ, công phu tuy không phải tuyệt đỉnh nhưng lại am hiểu thao túng người khác, đa phần phân bố trên quan trường và đám thương gia, ít khi kết thù kết oán với người giang hồ, cho dù Lan gia nghiêng theo phía tà nhưng tới nay cũng ít có người ”tới cửa bái kiến", tân nhậm gia chủ là Yêu Thần Lan Thanh, sau khi tiếp nhận vị trí từ năm năm trước, địa vị của Lan gia trong giang hồ liền có biến hóa vi diệu."

"Hừ, Yêu Thần Lan Thanh kia chẳng qua cũng chỉ là kẻ từng bị người ta đè xuống đất lăng nhục mà thôi." Có kẻ phản bác.

"Cũng đúng. Chẳng phải còn nghe nói, hắn bị nhốt trong địa lao Lan gia hơn một năm, chịu đủ mọi cực hình trong đó đến nỗi tính tình cực đoan vặn vẹo sao? Sau khi hắn trở thành gia chủ Lan gia, việc đầu tiên chính là đem toàn bộ những kẻ từng lăng nhục hắn trong Lan gia nhót hết vào trong địa lao kia, cho từng người một chịu những khổ hình hắn từng phải chịu."

"Đúng vậy, nghe nói không người của Lan gia nào sống quá nửa năm." Người giang hồ bàn tán.

"Vậy cũng phải nói, những khổ sở Lan Thanh từng phải chịu đựng trong lao tù năm đó đã vượt qua mức người thường có thể chịu được, cho nên, hắn có thành tên điên cũng chẳng có gì ngạc nhiên, phải không?" Hoa Sơ Tuyết cười nói.

Nàng đảo mắt qua những người giang hồ vây quanh đống lửa, hơi ngừng lại trên người một cặp nam nữ. Cô gái đó khoảng mười bảy mười tám tuổi, vẻ mặt thành thực, khuôn mặt hơi to, khóe miệng cũng dài, vầng trán to, ánh mắt sáng rực, mặc một bộ váy áo, vừa nhìn đã biết là cô nương coi trọng tiện lợi hơn vẻ đẹp.

Bên cạnh cô gái thành thật đó là một nam nhân anh tuấn hơn ba mươi tuổi, mặt trắng như vỏ bánh bao, tóc dài cuốn lại, hẳn là trưởng bối của cô nương thành thật kia.

Khi nàng nhắc tới Yêu Thần Lan Thanh trở thành gã điên, cô gái thành thật kia lấy từ trong túi ra một miếng mứt hoa quả, nhét vào trong miệng.

Nàng đi tới bên cạnh đôi nam nữ kia, ngồi xuống bên cạnh nam nhân kia. "Tiểu bối là Hoa Sơ Tuyết, đại thúc là?"

"Tại hạ Giang Vô Lãng đừng gọi ta Đại Thúc, ngươi cứ bắt chước Trường Bình gọi ta Vô Lãng là được rồi. Đây là Trường Bình."

Cô gái tên Trường Bình kia liếc mắt nhìn Hoa Sơ Tuyết một cái, gật đầu.

Hóa ra là một tiểu nha đầu không thích nói chuyện, Hoa Sơ Tuyết nghĩ vậy. Nàng nói: "Đại thúc có từng nghe nói đến Lan gia?"



"Ài, đã bảo ngươi gọi ta là Vô Lãng rồi mà." Giang Vô Lãng cười ha hả. "Trên giang hồ ai mà chưa từng nghe tới Lan gia? Nhưng, nghe đi nghe lại, lời đồn đại chắc gì đã là thật."

"Không có lửa làm sao có khói. Mấy năm nay những người có liên quan đến Yêu Thần Lan Thanh đều chết liên tục, tuy không có chứng cớ rõ ràng, nhưng trong lòng người giang hồ đều hiểu ai là người hạ thủ."

"Sơ Tuyết cô nương đúng là nghe nhiều chuyện giang hồ đến thuộc lòng rồi." Giang Vô Lãng cười nói.

Hoa Sơ Tuyết đắc ý nói:

"Chuyện lớn nhỏ trong giang hồ ta đều biết. Chuyện liên quan đến Lan Thanh với Uyên Ương kiếm ta còn biết nhiều hơn đôi chút so với người khác, nghe nói Lan gia tháng sau triển lãm Uyên Ương kiếm, nguyên nhân là vì Quan gia trang. Sau huyết án Quan gia trang mười lăm năm trước, Uyên Ương kiếm cũng biến mất khỏi giang hồ, tới mấy năm nay mới lục đục truyền ra, hóa ra là năm đó Lan Thanh lẻn vào Quan gia, đánh cắp Uyên Ương kiếm... Nghe nói một thanh Uyên Ương kiếm nằm trong cơ thể Quan Đại Nữu, thú vị chứ?"

Giang Vô Lãng cười ha hả: "Cái này vừa nghe là biết có kẻ cố ý quấy rối Quan Đại Nữu, trong cơ thể người làm sao có kiếm được."

Có người nghe thấy Giang Vô Lãng nói vậy bèn lên tiếng đáp: "Không phải kẻ cực hận Quan Đại Nữu thì cũng chẳng hãm hại nàng như vậy? Lại nói tiếp, lời đồn này cũng lưu truyền ba bốn năm rồi."

"Có thể là tin đồn Yêu Thần Lan Thanh loan truyền." Hoa Sơ Tuyết lại nói: "Giờ mọi người đều đang xôn xao, có người nói mười lăm năm trước Yêu Thần Lan Thanh trộm một thanh Uyên Uơng kiếm từ Quan gia trang, đồng thời cũng trộm Quan Đại Nữu hai tuổi đi, cố ý nuôi nấng lấy lòng con bé, cho tới mấy năm trước mới moi được một thanh kiếm khác ra từ trong miệng nàng, sau đó bị gia chủ tiền nhiệm Lan Phi nhốt trong nhà lao, không kịp ước nguyện."

Giang Vô lãng lấy bánh từ trong bọc quần áo ra, đưa cho Trường Bình. hắn cười nói: "Đoạn này của Sơ Tuyết cô nương hẳn là lấy từ Huyết Án Sử của Hoa gia trang? Huyết Án Sử mà Hoa gia trang soạn cũng như Vân gia trang, không quá chính xác đâu."

Hoa Sơ Tuyết nghe vậy, khóe mắt thoáng hiện chút bất mãn, nhưng nàng nhanh chóng khôi phục nụ cười, nói: "Bánh thơm quá." Nàng nhìn về phía Trường Bình.

Trường Bình cắn một miếng lớn, bộ dáng như nuốt cả quả táo khiến người ta trố mắt.

"Ta làm đấy." Giang Vô Lãng cười thoải mái, vô cùng cao hứng khi có người khen ngơi nghề làm bếp của mình. hắn lấy trong bọc ra một cái bánh lớn phân cho mọi người. "Trường Bình nhà ta còn đang lớn, cần ăn nhiều một chút, đáng tiếc là nó chẳng hiểu đạo lý của thức ăn ngon, ăn cái gì cũng như đối phó kẻ thù vậy." Nói tới nói lui, giọng điệu vẫn đầy vẻ sủng ái.

Trường Bình căn bản chẳng để ý tới hắn, miếng bánh lớn chỉ trong nháy mắt đã chui vào miệng nàng, nàng lấy một miếng mứt hoa quả từ chiếc túi bên hông, đút vào miệng, chẳng buồn nhìn viên đường trên tay Giang Vô Lãng.

Hoa Sơ Tuyết cắn một cái, khen:

"Ngon quá! Đại thúc, thúc là đầu bếp à?"

"Ta không phải đầu bếp, nhưng ta mong tương lai có ngày thực sự trở thành một đại trù sư, thống lĩnh các tiểu trù khắp nơi, sáng tạo thức ăn ngon trên giang hồ, phải không, Trường Bình?"

"Vâng." Nàng lại cho một viên mứt vào miệng.

Giang Vô lãng mỉm cười, dặn dò: "Đừng ăn nhiều quá, sẽ đau bụng đấy."

Nghe như một người cha mang con bước vào giang hồ. Hoa Sơ Tuyết có phần khinh thường cô gái thành thật kia.

Cùng là mười bảy tuổi, nhưng những việc trải qua lại cực kỳ khác nhau, có người trời sinh được người khác yêu thương, thuận buồm xuôi gió, không như bản thân nàng... Hoa Sơ Tuyết lại thấy Giang Vô Lãng lấy một cái áo choàng ra khỏi bọc quần áo.



"Ban đêm gió lớn, con nghỉ ngơi một lát đi."

"Con khỏe như trâu mà, không lạnh. Vô Lãng người mặc vào đi."

Vô Lãng vẻ mặt vui mừng, nói nhỏ:

"Trường Bình, con thật thương ta. Vậy... Chúng ta đắp chung đi."

Trường Bình không để ý tới hắn, nói: "Con ra suối rửa mặt."

Giang Vô Lãng mỉm cười, gật đầu, thuận miệng nói:

"Chẳng biết là ai dạy con nữa, làm cho con cứ giữ thói quen này."

Trường Bình mang theo bao hành lý của mình, đi tới bên dòng suối.

Hoa Sơ Tuyết nhìn bóng dáng nàng biến mất trong bóng tối. "Đại thúc, con gái ngài mặc đồ mới vậy, sao ngài vẫn diện đồ cũ?"

Giang Vô Lãng cười nói:

"Nó muốn gặp người quen cũ nên thay đồ mới, đúng là đứa nhỏ ngốc nghếch, phải không? Có điều, nó không phải con gái ta, ta nói rồi, ngươi đừng có gọi ta đại thúc, mặc dù ta lớn tuổi hơn các ngươi nhiều nhưng cứ gọi ta Vô Lãng là được."

"Người quen cũ ? Nàng cũng chỉ mười bảy tuổi như ta, sao lại có người quen cũ?"

Giang Vô Lãng vẫn cười tủm tỉm, nụ cười cực kỳ thân thiết, song giọng điệu trong câu nói kế tiếp lại có vẻ vô tình.

"Là người quen cũ hay kẻ thù còn chưa rõ." Hắn nói dứt lời, sau gáy đột nhiên bị đập mạnh một cái.

Hoa Sơ Tuyết trợn mắt nhìn Thiết Đầu Công vô địch của Trường Bình thành thật kia. Khí lực thật lớn, thiếu chút nữa thì cái đầu của đại thúc cũng bị húc bay.

Giang Vô Lãng cực kỳ e ngại Thiết Đầu Công của nàng, vội vàng cầu xin tha thứ: "Được được, ta nói sai rồi, sai rồi, là người quen cũ , là người quen cũ."

Trường Bình ngồi xuống bên cạnh hắn, nói phả ra hơi: "Vô Lãng không ngủ?"

"Không buồn ngủ, nhưng bị con dùng Thiết Đầu Công đánh ta, ta sắp ngất rồi, con phải chăm sóc cho ta."

"Con ngủ trước đây." Nói xong, nàng dựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt ngủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thần Lan Thanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook