Chương 14: Quá Tham!
Hắc Tâm Lão Ma
28/04/2021
Dương Tuấn Vũ câu trả lời như thế làm cho hắn đôi phần có chút tin tưởng vào chuyện cái này Dương Tuấn Vũ là trùng sinh giả như người bên ngoài truyền tụng cũng không chừng.
Chuyện tu luyện tại trên đời này có thể xảy ra, Thần Bí Ngọc Bài trong tay của hắn công năng nghịch lại khoa học giải thích vẫn có thể xảy ra được, trên đời này không có cái gì là không thể xảy ra được cả.
“Vân Thanh! Nghe nói ngươi muốn đến Cảng Sài Gòn nhận lấy lô hàng kia?”
Đầu dây bên kia, tại Thịnh Thế tập đoàn cao ốc tầng cao nhất, Dương Tuấn Vũ cũng là không có cùng Trần Vân Thanh xã giao gì nhiều cho lắm, trực tiếp là đi vào chính đề, như để ý kỹ mà nói, trong lời nói của hắn là có một sự cấp bách cùng lo lắng âm thầm.
“Két..!”
Đang cầm tay lái phía trước Lương Thiện Vinh, nghe cái kia Dương Tuấn Vũ lời nói, không hiểu như thế nào lại có chút mất tập trung, chỉ chút nữa là đâm vào chiếc xe công tơ nơ trước mắt, may mắn là Lương Thiện Vinh kịp thời thắng lại, nhưng hai tay hắn vẫn còn đang run rẩy, như là vì vừa rồi mất tập trung suýt dẫn đến tai họa mà sợ hãi một dạng.
“Ha ha ha! Tin tức của ngươi cũng đến thật là nhanh, ba ngày sau nhớ đến Thịnh Thế khách sạn tham gia đấu giá hội ủng hộ cho ta!"
"Lần này có những cổ vật rất là quý hiếm, nghe nói được truyền từ đời nhà Tần, ngươi không nên bỏ lỡ a!” Trần Vân Thanh đưa ánh mắt cảnh cáo Lương Thiện Vinh một cái, sau đó không có ý tứ cười lớn tiếp tục cùng với lại Dương Tuấn Vũ trò chuyện lên đến.
Dương Tuấn Vũ tên này biết hắn có hàng, cũng như hôm nay đến lấy, chuyện này cũng không phải là to tát gì, với nhân mạch trong quan trường cũng như thương trường của Dương Tuấn Vũ, muốn tìm hiểu một chút chuyện như thế này, quả thật là quá đơn giản.
Như vậy cũng là tốt, nhân cơ hội này báo cho Dương Tuấn Vũ biết tham dự đấu giá hội một chuyến luôn, không cần phải đích thân đi mời, mấy ngày tới nói thật sự hắn cũng liền là có rất nhiều chuyện phải xử lý.
“Vân Thanh! Nghe lời ta một lần. Đừng có đến Cảng Sài Gòn chuyến này được không!” Bên kia Dương Tuấn Vũ một bộ điển trai chính khí nhân sĩ, thần sắc khá là nghiêm túc, lên tiếng khuyên can nói.
“Ha ha ha! Tuấn Vũ! Gần đây ta nghe nói ngươi nhắm mục tiêu kế tiếp là Bùi Khả Hân cùng Lâm Nhược Khê đôi mẹ con, tình cảnh tiến triển như thế nào rồi? Cẩn thận kẻo em dâu hay biết, như vậy thật sự là không có tốt đẹp gì cho lắm đâu à nha, khi đó huynh đệ ta cũng là không thể nào giúp đỡ gì nhiều cho ngươi, ngươi là tự cầu..rầm....tút..tút..tút!”
“Haiz! Lại thế nữa rồi, mỗi lần nhắc đến chuyện này, y như rằng tên này liền sẽ tắt máy!”
Đang cùng Dương Tuấn Vũ nói còn chưa hết câu Trần Vân Thanh nghe bên đầu dây kia tiếng va chạm mạnh, cũng như cắt đứt tín hiệu âm thanh, hắn liền là không khỏi thở dài một câu tiếc nuối, như hắn đoán không sai mà nói, lần này lại sẽ có một cái quả táo đời mới nhất ra đi trong tay của Dương Tuấn Vũ.
Người bạn này của hắn cái gì cũng tốt, riêng có một cái tật xấu chính là phong lưu, muôn đời không bỏ, nhất là thích thu mẫu tử hoa một nhóm, đây là điều hiện tại luật pháp đang cấm, cũng như khá là trái với đạo lý a.
Cũng là may mắn, Dương Tuấn Vũ dù là có loại này đặt thù ham mê, nhưng mà y còn chưa đi quá giới hạn, thường chỉ chọn một trong hai người mẹ hoặc con, thành ra chuyện này không khó chấp nhận.
Cái khó tại đây chính là chính thê của Dương Tuấn Vũ kia kìa, đây là một bình dấm chua chính hiệu, hậu trường cũng là vô cùng cứng rắn, đây là cháu của nguyên Chủ tịch nước về hưu không lâu.
Dương Tuấn Vũ rất là nhiều lần bị cái này cô em dâu bắt gặp khi đang phong lưu cùng gái lạ, nhiều lần phải trốn đến tận nhà của hắn, làm không ít lần hắn cũng bị họa lây, thú thật hắn cũng rất là sợ người bằng hữu này của mình về khoản trăng hoa này.
Không có bù lại cho Trần Vân Thanh hắn đây, trước giờ hắn tuy quan hệ rất nhiều cô gái, nhưng rất ít khi động lòng, hơn hai mươi bảy năm sống lâu, người mà làm cho hắn rung động cũng chỉ có một người, đó là Liễu Quân Như, ngoài ra không còn người con gái nào khác trong tim mình cả. Đáng tiếc Liễu Quân Như không phải là hạng người bình thường, cô ta chỉ sợ cũng không có thật lòng với hắn đây...
‘Như thế nào lại nhắc đến cô ta rồi?’ Trần Vân Thanh có chút nhíu mày.
Liễu Quân Như là một người thần bí, ở tại bên cạnh của hắn chắc chắn là vì thực hiện một cái âm mưu nào đó, làm sao hắn vẫn chưa quên được con gái này...
Xem ra hắn dụng tình với người con gái này cũng khá sâu, trong lúc nhất thời còn chưa thể dứt khoát được, phải cần thêm chút thời gian, hoặc giả hắn có thể tìm được người con gái mới, trước mắt xem ra không dễ.
“Thiện Vinh! Bên kia tàu hàng, không có cái gì khác thường đó chứ?” Không muốn nghĩ đến Liễu Quân Như một chuyện nữa, Trần Nhược Thanh hơi có chút nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Hắn dùng chiêu đánh trống lảng này đánh lạc hướng Dương Tuấn Vũ làm cho mình không khỏi nghe qua nhiều điều cằn nhằn từ phía y, nhưng nghĩ lại, hắn lại có chút nghi hoặc.
Trần Vân Thanh hắn hiểu tính cách của Dương Tuấn Vũ, y là không có vô duyên vô cớ gì mà lại lên tiếng khuyên can hắn không được đến nơi kho hàng kia đâu, bên trong có khả năng có chuyện gì, cũng có thể là Dương Tuấn Vũ nghe được cái gì tin tức nội bộ quan trọng gì đó.
“Đại ca! Nơi đó ta đã cho người kiểm tra qua, ta dám dùng cái mạng của mình cam đoan, tất cả đều không có vấn đề!” Lương Thiện Vinh nghe Trần Vân Thanh lời nói, hắn liền là chắc như đinh đóng cột trả lời.
Tàu vừa cập cảng, hắn đã cho người lên phía trong kiểm tra, ngoài những rương hàng hóa có chứa cổ vật cùng Ngọc Thạch ra, những nơi khác tận trong ngóc ngách, người của hắn cũng liền là đã kiểm tra kỹ lưỡng, truyền về hình ảnh cho hắn liền là không có bất kỳ vấn đề gì.
“Ân! Như vậy thì ta an tâm!” Trần Vân Thanh gật đầu, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn nghĩ mình có chút hơi lo xa, tàu hàng này đã theo hắn suốt mấy năm thời gian, trước giờ hoàn toàn không có vấn đề gì, lần này có thể xảy ra chuyện gì đến.
Dù không may xảy ra chuyện đi chăng nữa, với thân thủ cũng như là thân phận của hắn hiện tại, có chuyện gì mà hắn không thể nào giải quyết được kia chứ, xem ra lần này Dương Tuấn Vũ lo lắng một phen không công rồi.
“Reng.. Reng..!”
“Lão đại! Là Khâu Cục Trưởng gọi điện đến!”
“Khâu Cục Trưởng! Hắn gọi cho ta giờ này để mà làm gì?”
Nghe đến Lương Thiện Vinh nói người gọi điện đến là Khâu Cục Trưởng, Trần Vân Thanh hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại.
Khâu Cục Trưởng người này hắn là biết đến, tên đầy đủ là Khâu Thương Tiêu, Phó Cục Trưởng chi cục Hải Quan Cảng Sài Gòn, những năm vừa qua, hắn tiếp xúc với lại người này cũng là không ít lần.
Hành nghề buôn bán không ra ánh sáng mà, như không có quan hệ với một chút quan lại về mảng này, đây là một bước khó đi.
Chỉ là Trần Vân Thanh hắn có chút khó hiểu, quà cáp mà hắn đã đưa cho Khâu Thương Tiêu chuyến hàng này đã dâng lên từ nửa tháng trước, tức là ngay khi bên kia Hoa Quốc tàu rời bến, hắn liền là đã đưa đầy đủ hầu bao cho y rồi, giờ đây tên này gọi điện thoại đến, mục đích là muốn làm cái gì đây?
“Khâu Cục Trưởng ngài tốt, không biết ngài hiện tại gọi cho ta là có điều gì dạy bảo?”
Dù trong lòng rất là không muốn cùng cái này Khâu Thương Tiêu tham quan này gặp gỡ, nhưng đối phương đã tìm đến cửa, Trần Vân Thanh hắn là không dám không gặp.
Nên nhớ hiện tại bên ngoài hắn cũng chỉ là một tên hắc đạo anh chị nho nhỏ, Khâu Thương Tiêu muốn thu thập hắn mà nói, chỉ cần động một chút tay chân, là có thể làm cho hắn ăn một cái lỗ nặng, thậm chí là phá sản cũng không biết chừng.
“Tổng Giám Đốc Trần! Không có giấu gì ngài, cái kia lô hàng mà ngài nhập về, sẽ phải chịu thêm hai thành chi phí, không những vậy, từ nay về sau, những chuyến hàng mà Vân Thanh công ty của ngài nhập về, cũng là phải chịu thêm mức phí kia!” Đầu dây bên kia, Khâu Thương Tiêu sau một hồi khách khí chào hỏi, liền là đi vào chính đề đến.
“Tăng thêm hai thành? Cục Trưởng Khâu, ngài tăng giá như vậy, có phải là có chút quá đáng hay là không?”
Tăng lên hai thành chi phí nữa, cộng với lại hai thành chi phí củ, tức là bốn thành, đây là tăng giá gấp đôi lên rồi, mười thành lợi nhuận trong một chuyến hàng, trước đây hắn chỉ là bỏ ra hai phần lợi nhuận chi phí bôi trơn cho Hải Quan cục này. Nhưng giờ nó lại tăng lên gấp đôi, thử hỏi hắn như thế nào có thể chấp nhận được.
Sáu phần lợi nhuận kia, còn là phải dùng đến nhiều nơi, như tính kỹ ra, trong tay của hắn không thừa lại chút gì, chưa nói đến chuyện anh em trong Thanh Bang còn là làm không công chuyến hàng này.
Lần này cái tên Khâu Thương Tiêu này mở miệng cũng là quá lớn, tên này không sợ ăn nhiều quá đến nỗi vỡ bụng của mình ra hay là sao?0
Chuyện tu luyện tại trên đời này có thể xảy ra, Thần Bí Ngọc Bài trong tay của hắn công năng nghịch lại khoa học giải thích vẫn có thể xảy ra được, trên đời này không có cái gì là không thể xảy ra được cả.
“Vân Thanh! Nghe nói ngươi muốn đến Cảng Sài Gòn nhận lấy lô hàng kia?”
Đầu dây bên kia, tại Thịnh Thế tập đoàn cao ốc tầng cao nhất, Dương Tuấn Vũ cũng là không có cùng Trần Vân Thanh xã giao gì nhiều cho lắm, trực tiếp là đi vào chính đề, như để ý kỹ mà nói, trong lời nói của hắn là có một sự cấp bách cùng lo lắng âm thầm.
“Két..!”
Đang cầm tay lái phía trước Lương Thiện Vinh, nghe cái kia Dương Tuấn Vũ lời nói, không hiểu như thế nào lại có chút mất tập trung, chỉ chút nữa là đâm vào chiếc xe công tơ nơ trước mắt, may mắn là Lương Thiện Vinh kịp thời thắng lại, nhưng hai tay hắn vẫn còn đang run rẩy, như là vì vừa rồi mất tập trung suýt dẫn đến tai họa mà sợ hãi một dạng.
“Ha ha ha! Tin tức của ngươi cũng đến thật là nhanh, ba ngày sau nhớ đến Thịnh Thế khách sạn tham gia đấu giá hội ủng hộ cho ta!"
"Lần này có những cổ vật rất là quý hiếm, nghe nói được truyền từ đời nhà Tần, ngươi không nên bỏ lỡ a!” Trần Vân Thanh đưa ánh mắt cảnh cáo Lương Thiện Vinh một cái, sau đó không có ý tứ cười lớn tiếp tục cùng với lại Dương Tuấn Vũ trò chuyện lên đến.
Dương Tuấn Vũ tên này biết hắn có hàng, cũng như hôm nay đến lấy, chuyện này cũng không phải là to tát gì, với nhân mạch trong quan trường cũng như thương trường của Dương Tuấn Vũ, muốn tìm hiểu một chút chuyện như thế này, quả thật là quá đơn giản.
Như vậy cũng là tốt, nhân cơ hội này báo cho Dương Tuấn Vũ biết tham dự đấu giá hội một chuyến luôn, không cần phải đích thân đi mời, mấy ngày tới nói thật sự hắn cũng liền là có rất nhiều chuyện phải xử lý.
“Vân Thanh! Nghe lời ta một lần. Đừng có đến Cảng Sài Gòn chuyến này được không!” Bên kia Dương Tuấn Vũ một bộ điển trai chính khí nhân sĩ, thần sắc khá là nghiêm túc, lên tiếng khuyên can nói.
“Ha ha ha! Tuấn Vũ! Gần đây ta nghe nói ngươi nhắm mục tiêu kế tiếp là Bùi Khả Hân cùng Lâm Nhược Khê đôi mẹ con, tình cảnh tiến triển như thế nào rồi? Cẩn thận kẻo em dâu hay biết, như vậy thật sự là không có tốt đẹp gì cho lắm đâu à nha, khi đó huynh đệ ta cũng là không thể nào giúp đỡ gì nhiều cho ngươi, ngươi là tự cầu..rầm....tút..tút..tút!”
“Haiz! Lại thế nữa rồi, mỗi lần nhắc đến chuyện này, y như rằng tên này liền sẽ tắt máy!”
Đang cùng Dương Tuấn Vũ nói còn chưa hết câu Trần Vân Thanh nghe bên đầu dây kia tiếng va chạm mạnh, cũng như cắt đứt tín hiệu âm thanh, hắn liền là không khỏi thở dài một câu tiếc nuối, như hắn đoán không sai mà nói, lần này lại sẽ có một cái quả táo đời mới nhất ra đi trong tay của Dương Tuấn Vũ.
Người bạn này của hắn cái gì cũng tốt, riêng có một cái tật xấu chính là phong lưu, muôn đời không bỏ, nhất là thích thu mẫu tử hoa một nhóm, đây là điều hiện tại luật pháp đang cấm, cũng như khá là trái với đạo lý a.
Cũng là may mắn, Dương Tuấn Vũ dù là có loại này đặt thù ham mê, nhưng mà y còn chưa đi quá giới hạn, thường chỉ chọn một trong hai người mẹ hoặc con, thành ra chuyện này không khó chấp nhận.
Cái khó tại đây chính là chính thê của Dương Tuấn Vũ kia kìa, đây là một bình dấm chua chính hiệu, hậu trường cũng là vô cùng cứng rắn, đây là cháu của nguyên Chủ tịch nước về hưu không lâu.
Dương Tuấn Vũ rất là nhiều lần bị cái này cô em dâu bắt gặp khi đang phong lưu cùng gái lạ, nhiều lần phải trốn đến tận nhà của hắn, làm không ít lần hắn cũng bị họa lây, thú thật hắn cũng rất là sợ người bằng hữu này của mình về khoản trăng hoa này.
Không có bù lại cho Trần Vân Thanh hắn đây, trước giờ hắn tuy quan hệ rất nhiều cô gái, nhưng rất ít khi động lòng, hơn hai mươi bảy năm sống lâu, người mà làm cho hắn rung động cũng chỉ có một người, đó là Liễu Quân Như, ngoài ra không còn người con gái nào khác trong tim mình cả. Đáng tiếc Liễu Quân Như không phải là hạng người bình thường, cô ta chỉ sợ cũng không có thật lòng với hắn đây...
‘Như thế nào lại nhắc đến cô ta rồi?’ Trần Vân Thanh có chút nhíu mày.
Liễu Quân Như là một người thần bí, ở tại bên cạnh của hắn chắc chắn là vì thực hiện một cái âm mưu nào đó, làm sao hắn vẫn chưa quên được con gái này...
Xem ra hắn dụng tình với người con gái này cũng khá sâu, trong lúc nhất thời còn chưa thể dứt khoát được, phải cần thêm chút thời gian, hoặc giả hắn có thể tìm được người con gái mới, trước mắt xem ra không dễ.
“Thiện Vinh! Bên kia tàu hàng, không có cái gì khác thường đó chứ?” Không muốn nghĩ đến Liễu Quân Như một chuyện nữa, Trần Nhược Thanh hơi có chút nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Hắn dùng chiêu đánh trống lảng này đánh lạc hướng Dương Tuấn Vũ làm cho mình không khỏi nghe qua nhiều điều cằn nhằn từ phía y, nhưng nghĩ lại, hắn lại có chút nghi hoặc.
Trần Vân Thanh hắn hiểu tính cách của Dương Tuấn Vũ, y là không có vô duyên vô cớ gì mà lại lên tiếng khuyên can hắn không được đến nơi kho hàng kia đâu, bên trong có khả năng có chuyện gì, cũng có thể là Dương Tuấn Vũ nghe được cái gì tin tức nội bộ quan trọng gì đó.
“Đại ca! Nơi đó ta đã cho người kiểm tra qua, ta dám dùng cái mạng của mình cam đoan, tất cả đều không có vấn đề!” Lương Thiện Vinh nghe Trần Vân Thanh lời nói, hắn liền là chắc như đinh đóng cột trả lời.
Tàu vừa cập cảng, hắn đã cho người lên phía trong kiểm tra, ngoài những rương hàng hóa có chứa cổ vật cùng Ngọc Thạch ra, những nơi khác tận trong ngóc ngách, người của hắn cũng liền là đã kiểm tra kỹ lưỡng, truyền về hình ảnh cho hắn liền là không có bất kỳ vấn đề gì.
“Ân! Như vậy thì ta an tâm!” Trần Vân Thanh gật đầu, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn nghĩ mình có chút hơi lo xa, tàu hàng này đã theo hắn suốt mấy năm thời gian, trước giờ hoàn toàn không có vấn đề gì, lần này có thể xảy ra chuyện gì đến.
Dù không may xảy ra chuyện đi chăng nữa, với thân thủ cũng như là thân phận của hắn hiện tại, có chuyện gì mà hắn không thể nào giải quyết được kia chứ, xem ra lần này Dương Tuấn Vũ lo lắng một phen không công rồi.
“Reng.. Reng..!”
“Lão đại! Là Khâu Cục Trưởng gọi điện đến!”
“Khâu Cục Trưởng! Hắn gọi cho ta giờ này để mà làm gì?”
Nghe đến Lương Thiện Vinh nói người gọi điện đến là Khâu Cục Trưởng, Trần Vân Thanh hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại.
Khâu Cục Trưởng người này hắn là biết đến, tên đầy đủ là Khâu Thương Tiêu, Phó Cục Trưởng chi cục Hải Quan Cảng Sài Gòn, những năm vừa qua, hắn tiếp xúc với lại người này cũng là không ít lần.
Hành nghề buôn bán không ra ánh sáng mà, như không có quan hệ với một chút quan lại về mảng này, đây là một bước khó đi.
Chỉ là Trần Vân Thanh hắn có chút khó hiểu, quà cáp mà hắn đã đưa cho Khâu Thương Tiêu chuyến hàng này đã dâng lên từ nửa tháng trước, tức là ngay khi bên kia Hoa Quốc tàu rời bến, hắn liền là đã đưa đầy đủ hầu bao cho y rồi, giờ đây tên này gọi điện thoại đến, mục đích là muốn làm cái gì đây?
“Khâu Cục Trưởng ngài tốt, không biết ngài hiện tại gọi cho ta là có điều gì dạy bảo?”
Dù trong lòng rất là không muốn cùng cái này Khâu Thương Tiêu tham quan này gặp gỡ, nhưng đối phương đã tìm đến cửa, Trần Vân Thanh hắn là không dám không gặp.
Nên nhớ hiện tại bên ngoài hắn cũng chỉ là một tên hắc đạo anh chị nho nhỏ, Khâu Thương Tiêu muốn thu thập hắn mà nói, chỉ cần động một chút tay chân, là có thể làm cho hắn ăn một cái lỗ nặng, thậm chí là phá sản cũng không biết chừng.
“Tổng Giám Đốc Trần! Không có giấu gì ngài, cái kia lô hàng mà ngài nhập về, sẽ phải chịu thêm hai thành chi phí, không những vậy, từ nay về sau, những chuyến hàng mà Vân Thanh công ty của ngài nhập về, cũng là phải chịu thêm mức phí kia!” Đầu dây bên kia, Khâu Thương Tiêu sau một hồi khách khí chào hỏi, liền là đi vào chính đề đến.
“Tăng thêm hai thành? Cục Trưởng Khâu, ngài tăng giá như vậy, có phải là có chút quá đáng hay là không?”
Tăng lên hai thành chi phí nữa, cộng với lại hai thành chi phí củ, tức là bốn thành, đây là tăng giá gấp đôi lên rồi, mười thành lợi nhuận trong một chuyến hàng, trước đây hắn chỉ là bỏ ra hai phần lợi nhuận chi phí bôi trơn cho Hải Quan cục này. Nhưng giờ nó lại tăng lên gấp đôi, thử hỏi hắn như thế nào có thể chấp nhận được.
Sáu phần lợi nhuận kia, còn là phải dùng đến nhiều nơi, như tính kỹ ra, trong tay của hắn không thừa lại chút gì, chưa nói đến chuyện anh em trong Thanh Bang còn là làm không công chuyến hàng này.
Lần này cái tên Khâu Thương Tiêu này mở miệng cũng là quá lớn, tên này không sợ ăn nhiều quá đến nỗi vỡ bụng của mình ra hay là sao?0
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.