Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 149: Ân oán cá nhân

Long bất bại

30/06/2022

Nghe hắn ta nói vậy, sắc mặt Sở Tùy Duyên lạnh lùng, cười nói: "Hoàng Thiện, ngươi đang khiêu khích à? Ta làm gì còn cần thương lượng với ngươi hay sao? Có phải ngươi cảm thấy sau lưng mình có nhiều người như vậy là có thể muốn làm gì thì làm đúng không?"

"Vậy ngươi không ngại hỏi đám người sau lưng ngươi một chút xem bọn họ có can đảm khiêu khích ta hay không? Mặc dù bình thường tính tình ta khá lạnh nhạt, nhưng lần thí luyện này không cấm đánh nhau sống chết, nếu như duyên phận đến, ta cũng không ngại đưa vài người xuống Hoàng Tuyền đâu!", Sở Tùy Duyên hừ lạnh nói.

Đám người của hội Đồ Long nghe vậy, trong lòng lập tức run lên, bọn họ thật sự không có lá gan khiêu khích người đứng đầu bảng Sơn Hà.

Hoàng Thiện nghe vậy cũng biến sắc, nếu như bàn về độ uy tín, cho dù bây giờ hắn ta là nhân vật quan trọng của hội Đồ Long, nhưng vẫn thua kém Sở Tùy Duyên rất nhiều.

Người đứng đầu bảng Sơn Hà là người mạnh nhất được tất cả đệ tử ngoại môn công nhận, là trụ cột tinh thần.

"Xem ra Sở sư huynh hiểu nhầm ý ta rồi", Hoàng Thiện sửa lời nói.

"Hừ, tốt nhất là hiểu nhầm".

"Chúng ta đi!"

Sở Tùy Duyên hừ lạnh, sau đó dự định rời khỏi chỗ này với Mục Long, Mặc Linh Lung.

Nhưng đúng lúc này, từ phía sau bọn họ lại truyền đến một tiếng quát lạnh khác: "Khoan đã!"

Âm thanh này rõ ràng đến từ Giang Thiên Vũ bên cạnh Hoàng Thiện.

Vừa rồi ba người Sở Tùy Duyên đi qua, sự chú ý của hắn ta vẫn luôn đặt ở trên người Miêu Thiên Tú do Mục Long cải trang.

"Sao thế, Giang Thiên Vũ, Hoàng Thiện khiêu khích Sở sư huynh không được, bây giờ lại đổi thành ngươi đến khiêu khích ta ư?", Mặc Linh Lung nhìn chằm chằm Giang Thiên Vũ, vẻ mặt không hề tốt lành, lúc trước hắn ta đã từng có ân oán với Mặc Linh Lung.



"Hừ, Mặc Linh Lung, mặc dù ngươi là người xếp thứ sáu trong bảng Sơn Hà, nhưng bằng vào bản lĩnh mở được thập phương huyền cung của ta bây giờ, cũng chưa chắc đã sợ ngươi, món nợ của chúng ta ngày sau sẽ tính".

"Hôm nay ta chỉ hiếu kỳ vì sao trên người Miêu Thiên Tú này lại có khí tức thuộc về Thất Sát Diệt Hồn Trùy thôi?", Giang Thiên Vũ nói rồi chậm rãi đi tới gần Mục Long, vẻ mặt cảnh giác.

Sau đó, hắn ta lại nói với mọi người: "Thất Sát Diệt Hồn Trùy kia vốn là tất cả của ta, nhưng đã bị gian kế Mục Long cướp đoạt trên Sinh Tử đài, thực sự không dám giấu giếm, hôm nay sở dĩ ta đến đây, vừa là bị ánh hào quang thần bí thu hút, nguyên nhân khác chính là bởi vì Thất Sát Diệt Hồn Trùy".

"Vật này chính là truyền thừa lúc trước ta lấy được, ta đã luyện tập với nó rất nhiều lần, cho nên ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó rất rõ ràng, trước đó rõ ràng ta đã cảm ứng được có người sử dụng Thất Sát Diệt Hồn Trùy ở gần đây, mà trên người Miêu Thiên Tú lại có khí tức của Thất Sát Diệt Hồn Trùy để lại, xem ra ngươi chính là người sử dụng!", ánh mắt Giang Thiên Vũ nhìn về phía Mục Long càng thêm chắc chắn.

Mà Mục Long lại không nói gì, bởi vì mặt nạ họa bì này chỉ có thể thay đổi hình dạng bên ngoài chứ không có cách nào thay đổi giọng nói của một người, nếu như hắn mở miệng, chắc chắn sẽ bị lộ.

Mặc Linh Lung ở bên cạnh nghe thấy vậy, trong lòng cũng âm thầm sốt ruột, nàng ta biết được bây giờ chỉ cần Mục Long nói chuyện, chắc chắn sẽ lộ, nhưng hắn cũng không có biện pháp khác.

Có lẽ ngay cả Mục Long cũng không nghĩ tới hắn sử dụng Thất Sát Diệt Hồn Trùy tiêu diệt Yêu Hủy, vậy mà lại gây ra phiền phức như vậy. Nhưng hắn cũng không hối hận, bởi vì nếu như không dùng Thất Sát Diệt Hồn Trùy, sợ là giờ phút này đã sớm vào bụng của Yêu Hủy rồi.

"Cho nên ngươi không phải Miêu Thiên Tú, rốt cuộc ngươi là ai?", lúc này Giang Thiên Vũ đứng ở trước mặt Mục Long, nhìn chằm chằm hắn như muốn nhìn ra càng nhiều sơ hở ở trên cơ thể này vậy.

"Bình thường từ trên xuống dưới cả người Miêu Thiên Tú đều tản ra một luồng khí u ám, hơn nữa còn là kẻ có thù tất báo, bây giờ bị ta đề ra nghi vấn như thế mà không hề tức giận, xem ra ngươi quả thật không phải Miêu Thiên Tú, hơn nữa ngươi còn từng sử dụng Thất Sát Diệt Hồn Trùy, chắc chắn... ngươi là...", Giang Thiên Vũ nói, trong mắt tràn ngập sát ý.

Giờ phút này, Mục Long liền biết được hắn không có khả năng ngụy trang nữa.

Hắn thu mặt nạ về, cũng chậm rãi cởi đấu bồng màu đen ra để lộ khuôn mặt thật.

"Không sai, ta chính là Mục Long, người mà các ngươi vẫn luôn muốn giết, nhưng hôm nay cũng muốn nhìn xem các ngươi có bản lĩnh này hay không!"



Thấy cảnh này, trong mắt Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện lập tức tràn ngập sát khí, đám người của hội Đồ Long cũng trở nên hung dữ, lập tức ra tay vây quanh Mục Long.

Nhưng mà hắn lại không có vẻ hoảng sợ mấy, chỉ vung tay lên, cầm kiếm Phá Vân trong tay trước, đây mới là binh khí thuộc về hắn.

Sau đó hắn nói với Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung: "Đây là ân oán cá nhân của ta và hội Đồ Long, để ta tự mình xử lý, các ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi".

Mặc dù đều là bạn bè cùng nhau trải qua sống chết, nhưng Mục Long biết được bây giờ hắn đã bị bao vây, không có khả năng dễ dàng trốn thoát, điều duy nhất có thể làm lúc này chính là không để liên lụy đến hai người, bởi vì hắn biết rất rõ ràng, hội Đồ Long có quá nhiều người, mặc dù có bọn họ ở đây cũng không phải đối thủ.

Giống như trước khi bắt đầu thí luyện vậy, Mục Long nói năng rất nghiêm túc, thái độ kiên cường, phân rõ giới hạn với Kim Bá Thiên.

Bởi vì hắn biết lấy thực lực của Kim Bá Thiên, nếu như dính líu đến hắn, chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít, cho dù là huynh đệ, hắn cũng không muốn kéo Kim Bá Thiên vào trong ân oán của mình.

Lúc trước vì để bảo vệ Kim Bá Thiên hắn đã làm như thế, hôm nay vì để không liên lụy đến bạn bè, hắn vẫn như vậy.

Nếu như xác nhận đã rơi vào nguy hiểm mà không có cách nào thoát được, điều duy nhất có thể làm có lẽ chính là không liên lụy đến người khác, đây là nguyên tắc của Mục Long.

"Mục huynh..."

"Mục Long..."

Hai người Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung đều đã rút kiếm và lấy Phá Ma Tản ra, bởi vì một tia nắng thì không thể sáng được, nhưng ánh mắt của Mục Long lại ngăn cản bọn họ.

"Các ngươi có tấm lòng, không uổng công Mục Long ta kết bạn với các ngươi, nhưng các ngươi ở đây chẳng những không làm được gì, ngược lại sẽ hại ta mang tiếng bất nghĩa, cho nên Mục Long ta xin các ngươi hãy lập tức rời đi!", Mục Long nói rồi ôm kiếm khom người cúi đầu.

"Mục huynh (Mục Long), sao ngươi phải làm thế chứ...", hai người đều không đành lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook