Chương 134: Giết ngươi không cần lí do!
Long bất bại
30/06/2022
"Ăn nói bậy bạ!"
"Loại người bị Long tộc trục xuất như ngươi, cho ngươi tu luyện ba tháng trong Tiêu Dao Thần Tông đã là ân huệ to lớn với người rồi. Thế mà ngươi còn liên tục hãm hại hại thiên tài, nhằm phá hủy căn cơ của Thần Tông ta, sao ta có thể tha cho ngươi được?"
"Sự tồn tại của ngươi vốn là hòn đá mài dao cho đệ tử Pháp Vương, loại thấp kém như ngươi thì có giết cũng chẳng cần lý do!"
Câu đó vừa được nói ra thì có rất nhiều người trong đám đệ tử thí luyện đều gật đầu.
Lúc trước thấy Mục Long có tư chất khủng bố, nhưng không ngờ tông môn lại chẳng coi Mục Long là cái đinh gì, ngay cả họ cũng không bằng. Thoáng chốc đã khiến lòng họ nguôi ngoai rất nhiều.
Giết ngươi hoàn toàn không cần lý do!
Câu nói ấy giống như một con dao đâm vào trái tim của Mục Long, cũng hoàn toàn chạm tới giới hạn của hắn.
"Hay cho một câu giết ngươi thì không cần lý do!"
"Ta thừa nhận, xét về tu vi thì Bích Cung tầng 6 quả thật là nhỏ bé không đáng kể gì. Nhưng, Mục Long ta tuyệt đối không phải loại mặc người xâu xé!"
"Nếu các người cứ cho rằng ta là loại thấp kém như con kiến, có thể tùy tiện giết chết thì..."
Mục Long nói đến đây, lại liếc nhìn đám người đang nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập sát khí, giọng điệu bỗng cất cao: "Cứ việc tới giết!"
Lúc này, trong mắt Mục Long lộ ra một vẻ điên cuồng, trên người bốc lên từng luồng chiến ý và sát khí hừng hực.
"Từ nay về sau, một người muốn giết ta thì ta sẽ giết một người!"
"Mười người muốn giết ta thì ta sẽ giết mười người!"
"Trăm người muốn giết ta thì ta sẽ giết cả trăm người!"
"Nếu tất cả mọi người trên thế giới này muốn giết ta thì ta... sẽ giết hết người trong thiên hạ!"
Từ đó đến giờ, tuy đạo tâm của Mục Long rất mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng vẫn thiếu một loại sát phạt quyết đoán. Mà giờ, trong tình huống này, trong lòng hắn đã bị ép ra vô cùng vô tận sát khí!
Năm câu đều toát lên sát khí lạnh lẽo thấu xương.
Mỗi khi Mục Long nói một câu thì sát khí trên người hắn dày hơn một tầng, đến cuối cùng, sát khí trên người hắn đã bao phủ hai mắt, đạt tới trình độ ngưng tụ thành sương trong không khí.
Cảnh tượng ấy khiến cho mọi người chấn động, thậm chí sát khí trong lòng nhiều người còn bị sát khí khủng bố ấy ép ra.
Trước luồng sát khí đáng sợ như đối mặt với cái chết ấy, trong lòng họ thế mà lại sinh ra chút sợ hãi.
Mấy trăm người muốn giết hắn, chẳng những không chút nào sợ hãi, trái lại còn phát ra sát khí dày đặc như thế.
Đã thế còn dám nói ra câu "Nếu tất cả mọi người trên thế giới này muốn giết ta thì ta... sẽ giết hết người trong thiên hạ" điên cuồng như vậy.
"Đại ca...", Kim Bá Thiên đứng cạnh nghe mà bực bội không thôi, nhiều người như vậy, chỉ có mình hắn ta là dám đứng về phía Mục Long.
"Ngươi ngu như vậy cũng xứng gọi ta là đại ca ư? Từ nay về sau, ta không còn liên quan gì với ngươi hết!", Mục Long lạnh mặt nhìn chằm chằm Kim Bá Thiên nói.
Thấy Kim Bá Thiên không đi, Mục Long bèn giơ tay đẩy hắn ta ra.
Giang Thiên Vũ thấy vậy bỗng cười nói: "Mục Long, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bản thân ta muốn nhìn xem sau khi tiến vào đảo Phục Ma thì ngươi còn có thể kiên cường được như vậy nữa không! Ngươi phải hiểu rằng, cái để dựa vào là thực lực, chứ không phải là cái miệng!"
Hắn ta vừa nói xong, những đệ tử khác cũng gật đầu.
Mặc dù sát khí của Mục Long kia có mạnh thì cũng có tác dụng gì? Đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, cuối cùng cũng chỉ còn lại bó xương khô thôi.
Thế nên, mọi người càng nổi lên sát khí với Mục Long nhiều hơn.
Mà trong đám người, hai mắt Kim Bá Thiên đỏ bừng, siết chặt nắm tay, cơ thể khẽ run lên nhè nhẹ.
Sao hắn ta lại không biết Mục Long phũ phàng như vậy là vì bảo vệ mình? Hận cũng chỉ hận hắn ta quá yếu, không có tư cách sát cánh cùng Mục Long.
Mấy vị trưởng lão kia cũng chỉ là lắc đầu, dù sao Mục Long đã được Tượng Vương nhìn trúng nên họ cũng không tiện ra tay.
Bọn họ chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó tuyên bố thí luyện bắt đầu, cùng nhau thúc đẩy truyền tống trận, một cột sáng phóng lên, các đệ tử đều bị đưa vào trong đảo Phục Ma.
Bởi vì đảo Phục Ma cực kỳ rộng, lại là nơi thí luyện của Tiêu Dao Thần Tông nên xung quanh đảo đều có đại trận bảo vệ, không thể tùy tiện xông vào.
Hơn nữa, nếu là thí luyện thì nhất định phải tách mọi người ra, cách đó chính là dùng truyền tống trận tùy cơ truyền họ đến bất cứ chỗ nào!
Phút chốc, trên bầu trời bình tĩnh như nước của đảo Phục Ma chợt lóe lên từng đường sóng gợn.
Đây là sự dao động của không gian, sau đó là từng bóng người thi nhau xuất hiện, rớt xuống từ trên cao, rồi ngừng lại trên một chỗ của đảo Phục Ma.
Mục Long cũng như vậy, sau khi có một luồng sáng đen lóe lên, hắn đã hạ xuống trong một khu rừng.
Nghe đồn đã từ rất lâu, trên đảo Phục Ma từng xảy ra một trận chiến khủng bố, giờ yêu thú lại hoành hành khắp nơi và đầy rẫy sự nguy hiểm.
Khi Mục Long vừa rơi xuống đã nghe thấy từng tiếng tru tréo hung ác đến từ đằng sau.
Đó là một đám yêu sói có bộ lông màu xanh đen, trong mắt lóe ra ánh sáng xanh, con nào con nấy đều cực kỳ vạm vỡ. Vả lại, khí thế trên người ít nhất cũng tương đương với tu sĩ Bích Cung cảnh tầng 8, ước chừng có khoảng mười con.
Có lẽ là rất lâu chưa nhìn thấy con người nên khi Mục Long vừa xuất hiện, hai mắt chúng lập tức lộ ra vẻ hung ác, không ngừng nhe răng, nước dãi đục ngầu nhỏ xuống đất, gió thổi qua mang theo mùi tanh tưởi hôi hám ghê người.
"Sói Hắc Phong Minh!"
Khi vừa nhìn thấy đám yêu vật ấy, sắc mặt Mục Long lập tức trở nên hơi nghiêm trọng. Hắn từng gặp nó trong một số quyển sách cổ.
Có câu thà đánh nhau với hổ còn hơn chọc vào bầy sói. Yêu sói vốn là loài vật sống theo bầy, khi kết hợp lại với nhau thì sức chiến đấu mà chúng có thể phát ra là cực kỳ đáng sợ.
Vả lại, sự khủng bố của sói Hắc Phong Minh còn hơn xa những loài yêu sói khác.
Di chuyển như gió rít, tàn bạo khát máu, có rất ít vật còn sống nào có thể chạy thoát từ trong tay chúng.
Song, dựa theo ghi chú trong sách cổ, thường thì sói Hắc Phong Minh chỉ đi lại vào ban đêm, là thần chết trong đêm, mà giờ vẫn là ban ngày, nhưng chúng lại tụ tập ở chỗ này, hiển nhiên là không hợp với lẽ thường.
Dường như sâu trong cốc còn có một con yêu sói nữa, nó còn mạnh hơn những con khác, khí thế của nó tương đương với Bích Cung cảnh đỉnh phong của loài người. Có lẽ nó chính là Lang Vương của bầy sói Hắc Phong Minh này.
Nó dẫn theo đàn của mình canh giữ ở chỗ này vào ban ngày ban mặt, hình như là vì đang đợi thứ gì đó trong cốc.
"Loại người bị Long tộc trục xuất như ngươi, cho ngươi tu luyện ba tháng trong Tiêu Dao Thần Tông đã là ân huệ to lớn với người rồi. Thế mà ngươi còn liên tục hãm hại hại thiên tài, nhằm phá hủy căn cơ của Thần Tông ta, sao ta có thể tha cho ngươi được?"
"Sự tồn tại của ngươi vốn là hòn đá mài dao cho đệ tử Pháp Vương, loại thấp kém như ngươi thì có giết cũng chẳng cần lý do!"
Câu đó vừa được nói ra thì có rất nhiều người trong đám đệ tử thí luyện đều gật đầu.
Lúc trước thấy Mục Long có tư chất khủng bố, nhưng không ngờ tông môn lại chẳng coi Mục Long là cái đinh gì, ngay cả họ cũng không bằng. Thoáng chốc đã khiến lòng họ nguôi ngoai rất nhiều.
Giết ngươi hoàn toàn không cần lý do!
Câu nói ấy giống như một con dao đâm vào trái tim của Mục Long, cũng hoàn toàn chạm tới giới hạn của hắn.
"Hay cho một câu giết ngươi thì không cần lý do!"
"Ta thừa nhận, xét về tu vi thì Bích Cung tầng 6 quả thật là nhỏ bé không đáng kể gì. Nhưng, Mục Long ta tuyệt đối không phải loại mặc người xâu xé!"
"Nếu các người cứ cho rằng ta là loại thấp kém như con kiến, có thể tùy tiện giết chết thì..."
Mục Long nói đến đây, lại liếc nhìn đám người đang nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập sát khí, giọng điệu bỗng cất cao: "Cứ việc tới giết!"
Lúc này, trong mắt Mục Long lộ ra một vẻ điên cuồng, trên người bốc lên từng luồng chiến ý và sát khí hừng hực.
"Từ nay về sau, một người muốn giết ta thì ta sẽ giết một người!"
"Mười người muốn giết ta thì ta sẽ giết mười người!"
"Trăm người muốn giết ta thì ta sẽ giết cả trăm người!"
"Nếu tất cả mọi người trên thế giới này muốn giết ta thì ta... sẽ giết hết người trong thiên hạ!"
Từ đó đến giờ, tuy đạo tâm của Mục Long rất mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng vẫn thiếu một loại sát phạt quyết đoán. Mà giờ, trong tình huống này, trong lòng hắn đã bị ép ra vô cùng vô tận sát khí!
Năm câu đều toát lên sát khí lạnh lẽo thấu xương.
Mỗi khi Mục Long nói một câu thì sát khí trên người hắn dày hơn một tầng, đến cuối cùng, sát khí trên người hắn đã bao phủ hai mắt, đạt tới trình độ ngưng tụ thành sương trong không khí.
Cảnh tượng ấy khiến cho mọi người chấn động, thậm chí sát khí trong lòng nhiều người còn bị sát khí khủng bố ấy ép ra.
Trước luồng sát khí đáng sợ như đối mặt với cái chết ấy, trong lòng họ thế mà lại sinh ra chút sợ hãi.
Mấy trăm người muốn giết hắn, chẳng những không chút nào sợ hãi, trái lại còn phát ra sát khí dày đặc như thế.
Đã thế còn dám nói ra câu "Nếu tất cả mọi người trên thế giới này muốn giết ta thì ta... sẽ giết hết người trong thiên hạ" điên cuồng như vậy.
"Đại ca...", Kim Bá Thiên đứng cạnh nghe mà bực bội không thôi, nhiều người như vậy, chỉ có mình hắn ta là dám đứng về phía Mục Long.
"Ngươi ngu như vậy cũng xứng gọi ta là đại ca ư? Từ nay về sau, ta không còn liên quan gì với ngươi hết!", Mục Long lạnh mặt nhìn chằm chằm Kim Bá Thiên nói.
Thấy Kim Bá Thiên không đi, Mục Long bèn giơ tay đẩy hắn ta ra.
Giang Thiên Vũ thấy vậy bỗng cười nói: "Mục Long, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bản thân ta muốn nhìn xem sau khi tiến vào đảo Phục Ma thì ngươi còn có thể kiên cường được như vậy nữa không! Ngươi phải hiểu rằng, cái để dựa vào là thực lực, chứ không phải là cái miệng!"
Hắn ta vừa nói xong, những đệ tử khác cũng gật đầu.
Mặc dù sát khí của Mục Long kia có mạnh thì cũng có tác dụng gì? Đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, cuối cùng cũng chỉ còn lại bó xương khô thôi.
Thế nên, mọi người càng nổi lên sát khí với Mục Long nhiều hơn.
Mà trong đám người, hai mắt Kim Bá Thiên đỏ bừng, siết chặt nắm tay, cơ thể khẽ run lên nhè nhẹ.
Sao hắn ta lại không biết Mục Long phũ phàng như vậy là vì bảo vệ mình? Hận cũng chỉ hận hắn ta quá yếu, không có tư cách sát cánh cùng Mục Long.
Mấy vị trưởng lão kia cũng chỉ là lắc đầu, dù sao Mục Long đã được Tượng Vương nhìn trúng nên họ cũng không tiện ra tay.
Bọn họ chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó tuyên bố thí luyện bắt đầu, cùng nhau thúc đẩy truyền tống trận, một cột sáng phóng lên, các đệ tử đều bị đưa vào trong đảo Phục Ma.
Bởi vì đảo Phục Ma cực kỳ rộng, lại là nơi thí luyện của Tiêu Dao Thần Tông nên xung quanh đảo đều có đại trận bảo vệ, không thể tùy tiện xông vào.
Hơn nữa, nếu là thí luyện thì nhất định phải tách mọi người ra, cách đó chính là dùng truyền tống trận tùy cơ truyền họ đến bất cứ chỗ nào!
Phút chốc, trên bầu trời bình tĩnh như nước của đảo Phục Ma chợt lóe lên từng đường sóng gợn.
Đây là sự dao động của không gian, sau đó là từng bóng người thi nhau xuất hiện, rớt xuống từ trên cao, rồi ngừng lại trên một chỗ của đảo Phục Ma.
Mục Long cũng như vậy, sau khi có một luồng sáng đen lóe lên, hắn đã hạ xuống trong một khu rừng.
Nghe đồn đã từ rất lâu, trên đảo Phục Ma từng xảy ra một trận chiến khủng bố, giờ yêu thú lại hoành hành khắp nơi và đầy rẫy sự nguy hiểm.
Khi Mục Long vừa rơi xuống đã nghe thấy từng tiếng tru tréo hung ác đến từ đằng sau.
Đó là một đám yêu sói có bộ lông màu xanh đen, trong mắt lóe ra ánh sáng xanh, con nào con nấy đều cực kỳ vạm vỡ. Vả lại, khí thế trên người ít nhất cũng tương đương với tu sĩ Bích Cung cảnh tầng 8, ước chừng có khoảng mười con.
Có lẽ là rất lâu chưa nhìn thấy con người nên khi Mục Long vừa xuất hiện, hai mắt chúng lập tức lộ ra vẻ hung ác, không ngừng nhe răng, nước dãi đục ngầu nhỏ xuống đất, gió thổi qua mang theo mùi tanh tưởi hôi hám ghê người.
"Sói Hắc Phong Minh!"
Khi vừa nhìn thấy đám yêu vật ấy, sắc mặt Mục Long lập tức trở nên hơi nghiêm trọng. Hắn từng gặp nó trong một số quyển sách cổ.
Có câu thà đánh nhau với hổ còn hơn chọc vào bầy sói. Yêu sói vốn là loài vật sống theo bầy, khi kết hợp lại với nhau thì sức chiến đấu mà chúng có thể phát ra là cực kỳ đáng sợ.
Vả lại, sự khủng bố của sói Hắc Phong Minh còn hơn xa những loài yêu sói khác.
Di chuyển như gió rít, tàn bạo khát máu, có rất ít vật còn sống nào có thể chạy thoát từ trong tay chúng.
Song, dựa theo ghi chú trong sách cổ, thường thì sói Hắc Phong Minh chỉ đi lại vào ban đêm, là thần chết trong đêm, mà giờ vẫn là ban ngày, nhưng chúng lại tụ tập ở chỗ này, hiển nhiên là không hợp với lẽ thường.
Dường như sâu trong cốc còn có một con yêu sói nữa, nó còn mạnh hơn những con khác, khí thế của nó tương đương với Bích Cung cảnh đỉnh phong của loài người. Có lẽ nó chính là Lang Vương của bầy sói Hắc Phong Minh này.
Nó dẫn theo đàn của mình canh giữ ở chỗ này vào ban ngày ban mặt, hình như là vì đang đợi thứ gì đó trong cốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.