Chương 103: Lên Sinh Tử đài
Long bất bại
30/06/2022
Bên ngoài hội Bá Thiên vốn đang vây quanh chật kín như nêm nhưng khi nhìn thấy thân ảnh màu trắng đó đang chậm rãi đi ra thì mọi người đều tự giác nhường đường.
Cùng lúc đó, bọn họ đều nhìn thấy tấm thiệp giấy màu đen trong tay Giang Thiên Vũ, Sinh Tử khế, đây đại khái là thứ mà rất nhiều đệ tử Tiêu Dao Thần Tông cả đời cũng không muốn nhận được.
Sống chết vốn đã là một chủ đề cực kỳ nặng nề, bất luận là với kẻ mạnh hay kẻ yếu.
Sở dĩ Giang Thiên Vũ được gọi là đồ tể Đao Quỷ một phần là vì thanh đao trên lưng hắn một khi ra khỏi vỏ là như ma quỷ, xuất thần nhập hóa, nhưng hơn cả là vì hắn ta là khách quen thường xuyên của Sinh Tử đài.
Trong vòng hai năm hắn ta đã lên đài Sinh Tử tới chín lần, nhưng tới giờ hắn vẫn còn sống, việc này chỉ có thể nói lên rằng chín thiên tài ngoại môn nhận được Sinh Tử khế từ hắn ta đều đã trở thành vong hồn dưới lưỡi đao.
"Mục Long sẽ là người thứ 10 sao?", cảm nhận được loại khí tức vô hình tản phát ra trên người Giang Thiên Vũ đó, trong lòng mọi người đều không khỏi dấy lên suy nghĩ này.
Bế quan ba ngày, Giang Thiên Vũ đã không giống với trước đây, nếu như nói Giang Thiên Vũ trước đây khiến người ta e dè vậy thì Giang Thiên Vũ hiện tại cho người ta cảm giác nguy hiểm và đáng sợ hơn.
"Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi, huống hồ tên của phong ở đây còn được gọi là đồ tể Quỷ Đao".
Mọi người nhìn về ba chữ hội Bá Thiên mà lòng muôn vàn tâm tư.
Cùng lúc đó, trong hội Bá Thiên, Mục Long đứng trên một căn lầu các ngắm nhìn mây bay phía chân trời, dần dần cảnh giới cũng lẳng lặng sinh ra biến hóa.
"Con đường tu hành vốn rất tàn khốc, có những lúc không phải ngươi chết thì sẽ là ta vong, trước đây suy cho cùng ta đã quá nhân từ".
"Có điều, từ giờ trở đi những thứ này đều đã trở thành dĩ vãng, đều chỉ tồn tại ở nơi tiểu thành đó mà thôi, mẫu thân từng nói, dưới vương tọa luôn là xương trắng chất đống..."
Lúc Mục Long nói ra câu này, trong lòng tựa hồ như có bức màn che gì đó bị phá vỡ, suy nghĩ cũng trở nên thông suốt, dần dần lại chìm vào trạng thái tu luyện...
Rất nhiều năm sau, khi hắn đứng trên đỉnh phong thiên địa hồi tưởng lại chuyện đã qua, lại nghĩ tới lúc này mà miệng luôn nở nụ cười, sự vô địch của một số người ngay từ đầu đã được định sẵn.
Tu hành chẳng kể ngày tháng, huống chi vỏn vẹn một ngày ngắn ngủi chỉ như bóng câu qua cửa mà thôi.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Kim Bá Thiên đã bắt đầu bận rộn, hắn ta hầm ước chừng hai nồi thịt, lại còn chuẩn bị rất nhiều rượu ngon.
"Lão đại, đệ biết sức chiến đấu của huynh không phải người như đệ có thể can thiệp vào, việc duy nhất mà đệ có thể làm cho huynh là để huynh được ăn no uống say, bát rượu này đệ mời huynh!"
Từ hôm qua kể từ khi Mục Long ký vào Sinh Tử khế, Kim Bá Thiên đã như biến thành một người khác, không còn cười nói nữa, thần sắc cực kỳ trầm trọng.
"Làm gì mà trang trọng vậy, cơm chém đầu à? Tiễn ta lên đường ư?", mặc dù chỉ có một ngày nhưng Mục Long đã quen với sự vô liêm sỉ của Kim Bá Thiên, đột nhiên nghiêm túc như vậy ngược lại khiến Mục Long cảm thấy có chút không quen, hắn mỉm cười rồi gõ nhẹ vào cái đầu to mập của Kim Bá Thiên.
"Hừ, những lời xui xẻo thế này tuyệt đối không được nói, đệ đây là cảm thấy bản thân vô dụng, từ khi vào Tiêu Dao Thần Tông tới nay người khác luôn coi đệ như con lợn, lão đại là người đầu tiên đối xử với đệ như con người, nhưng vào lúc quan trọng đệ lại chẳng giúp gì được cho huynh", tên mập nói rồi mắt đã đỏ lên, trông khá mất tinh thần.
"Rồi sẽ có một ngày đệ sẽ trở thành cường giả, cho dù đệ không tin vào bản thân cũng nên tin tưởng ta, mắt nhìn của ta chưa từng sai bao giờ, này mập, ta có dự cảm sự tồn tại của đệ về sau sẽ khiến người ta nghe danh đã phải khiếp sợ đấy".
Mục Long vỗ vai Kim Bá Thiên, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn ta, cười nói tiêu sái, hai người liên tiếp uống cạn đến 18 vò rượu mà chẳng cần nói với nhau lời nào.
"Mập, ta phải đi rồi, đệ đừng đi, ở lại hầm thêm hai nồi thịt và kiếm thêm chút rượu ngon nữa, ta... vẫn chưa ăn no, chưa uống đủ", Mục Long đứng lên, nhìn Kim Bá Thiên mỉm cười nói.
"Được, lão đại, đệ đợi huynh trở về, ăn chỗ thịt béo nhất, uống rượu mạnh nhất!", Kim Bá Thiên lại rót thêm một vò rượu nữa.
Hắn ta nhìn theo bóng dáng của Mục Long dần dần đi xa, mãi đến khi biến mất khỏi tầm nhìn thì không kiềm chế được nữa mà tuôn trào hai hàng lệ nóng, dốc hết toàn lực gào lên: "Cả đời này đệ vĩnh viễn là lão nhị!"
Ngoài cửa Mục Long nghe thấy giọng gào này, thân hình khẽ dừng lại, hắn nhớ Kim Bá Thiên từng nói chỉ cần một ngày huynh còn trên đời thì ta mãi là lão nhị.
"Tên mập này cũng biết kích động ghê...", Mục Long mỉm cười rồi nhìn về phía trước, lững thững bước đi.
Trên xiềng xích loang lổ màu đỏ, không phân biệt được là rỉ sét hay máu chưa khô, màu đỏ tươi có lẽ là màu sắc duy nhất trên Sinh Tử đài.
Nhìn từ xa càng có thể cảm nhận được một trận khí tức hung sát, khiến người ta sợ hãi, có lẽ do nhiều năm bị nhuốm quá nhiều máu tươi, có quá nhiều sinh mạng nuốt hận ở trên đó hóa thành oan hồn lệ quỷ, kết bạn với cái chết.
Nơi đại hung thế này do cao nhân tông môn cai quản, quy định rằng không có Sinh Tử khế, không mở Sinh Tử đài.
Trận quyết đấu sinh tử của Mục Long và Giang Thiên Vũ là chuyện lớn trong ngoại môn, do vậy trước khi Mục Long lên Sinh Tử đài, nơi đó đã tụ tập không ít đệ tử ngoại môn chờ đợi để chứng kiến một màn này.
Giang Thiên Vũ vẫn mặc một thân bạch bào như hôm qua, tóc tai tung bay trong gió, sau lưng đeo một thanh đao, lạnh nhạt mà vô tình.
Thấy Mục Long tới, Giang Thiên Vũ lấy ra Sinh Tử khế ra ném vào trong hư không, Sinh Tử khế đó liền hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong Sinh Tử đài.
Đồng thời, Sinh Tử đài như thức tỉnh trong cơn ngủ say, bắt đầu từ từ nhô lên, mãi đến khi hoàn toàn hiện lên trôi nổi trong hư không.
Cùng lúc đó, bọn họ đều nhìn thấy tấm thiệp giấy màu đen trong tay Giang Thiên Vũ, Sinh Tử khế, đây đại khái là thứ mà rất nhiều đệ tử Tiêu Dao Thần Tông cả đời cũng không muốn nhận được.
Sống chết vốn đã là một chủ đề cực kỳ nặng nề, bất luận là với kẻ mạnh hay kẻ yếu.
Sở dĩ Giang Thiên Vũ được gọi là đồ tể Đao Quỷ một phần là vì thanh đao trên lưng hắn một khi ra khỏi vỏ là như ma quỷ, xuất thần nhập hóa, nhưng hơn cả là vì hắn ta là khách quen thường xuyên của Sinh Tử đài.
Trong vòng hai năm hắn ta đã lên đài Sinh Tử tới chín lần, nhưng tới giờ hắn vẫn còn sống, việc này chỉ có thể nói lên rằng chín thiên tài ngoại môn nhận được Sinh Tử khế từ hắn ta đều đã trở thành vong hồn dưới lưỡi đao.
"Mục Long sẽ là người thứ 10 sao?", cảm nhận được loại khí tức vô hình tản phát ra trên người Giang Thiên Vũ đó, trong lòng mọi người đều không khỏi dấy lên suy nghĩ này.
Bế quan ba ngày, Giang Thiên Vũ đã không giống với trước đây, nếu như nói Giang Thiên Vũ trước đây khiến người ta e dè vậy thì Giang Thiên Vũ hiện tại cho người ta cảm giác nguy hiểm và đáng sợ hơn.
"Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi, huống hồ tên của phong ở đây còn được gọi là đồ tể Quỷ Đao".
Mọi người nhìn về ba chữ hội Bá Thiên mà lòng muôn vàn tâm tư.
Cùng lúc đó, trong hội Bá Thiên, Mục Long đứng trên một căn lầu các ngắm nhìn mây bay phía chân trời, dần dần cảnh giới cũng lẳng lặng sinh ra biến hóa.
"Con đường tu hành vốn rất tàn khốc, có những lúc không phải ngươi chết thì sẽ là ta vong, trước đây suy cho cùng ta đã quá nhân từ".
"Có điều, từ giờ trở đi những thứ này đều đã trở thành dĩ vãng, đều chỉ tồn tại ở nơi tiểu thành đó mà thôi, mẫu thân từng nói, dưới vương tọa luôn là xương trắng chất đống..."
Lúc Mục Long nói ra câu này, trong lòng tựa hồ như có bức màn che gì đó bị phá vỡ, suy nghĩ cũng trở nên thông suốt, dần dần lại chìm vào trạng thái tu luyện...
Rất nhiều năm sau, khi hắn đứng trên đỉnh phong thiên địa hồi tưởng lại chuyện đã qua, lại nghĩ tới lúc này mà miệng luôn nở nụ cười, sự vô địch của một số người ngay từ đầu đã được định sẵn.
Tu hành chẳng kể ngày tháng, huống chi vỏn vẹn một ngày ngắn ngủi chỉ như bóng câu qua cửa mà thôi.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Kim Bá Thiên đã bắt đầu bận rộn, hắn ta hầm ước chừng hai nồi thịt, lại còn chuẩn bị rất nhiều rượu ngon.
"Lão đại, đệ biết sức chiến đấu của huynh không phải người như đệ có thể can thiệp vào, việc duy nhất mà đệ có thể làm cho huynh là để huynh được ăn no uống say, bát rượu này đệ mời huynh!"
Từ hôm qua kể từ khi Mục Long ký vào Sinh Tử khế, Kim Bá Thiên đã như biến thành một người khác, không còn cười nói nữa, thần sắc cực kỳ trầm trọng.
"Làm gì mà trang trọng vậy, cơm chém đầu à? Tiễn ta lên đường ư?", mặc dù chỉ có một ngày nhưng Mục Long đã quen với sự vô liêm sỉ của Kim Bá Thiên, đột nhiên nghiêm túc như vậy ngược lại khiến Mục Long cảm thấy có chút không quen, hắn mỉm cười rồi gõ nhẹ vào cái đầu to mập của Kim Bá Thiên.
"Hừ, những lời xui xẻo thế này tuyệt đối không được nói, đệ đây là cảm thấy bản thân vô dụng, từ khi vào Tiêu Dao Thần Tông tới nay người khác luôn coi đệ như con lợn, lão đại là người đầu tiên đối xử với đệ như con người, nhưng vào lúc quan trọng đệ lại chẳng giúp gì được cho huynh", tên mập nói rồi mắt đã đỏ lên, trông khá mất tinh thần.
"Rồi sẽ có một ngày đệ sẽ trở thành cường giả, cho dù đệ không tin vào bản thân cũng nên tin tưởng ta, mắt nhìn của ta chưa từng sai bao giờ, này mập, ta có dự cảm sự tồn tại của đệ về sau sẽ khiến người ta nghe danh đã phải khiếp sợ đấy".
Mục Long vỗ vai Kim Bá Thiên, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn ta, cười nói tiêu sái, hai người liên tiếp uống cạn đến 18 vò rượu mà chẳng cần nói với nhau lời nào.
"Mập, ta phải đi rồi, đệ đừng đi, ở lại hầm thêm hai nồi thịt và kiếm thêm chút rượu ngon nữa, ta... vẫn chưa ăn no, chưa uống đủ", Mục Long đứng lên, nhìn Kim Bá Thiên mỉm cười nói.
"Được, lão đại, đệ đợi huynh trở về, ăn chỗ thịt béo nhất, uống rượu mạnh nhất!", Kim Bá Thiên lại rót thêm một vò rượu nữa.
Hắn ta nhìn theo bóng dáng của Mục Long dần dần đi xa, mãi đến khi biến mất khỏi tầm nhìn thì không kiềm chế được nữa mà tuôn trào hai hàng lệ nóng, dốc hết toàn lực gào lên: "Cả đời này đệ vĩnh viễn là lão nhị!"
Ngoài cửa Mục Long nghe thấy giọng gào này, thân hình khẽ dừng lại, hắn nhớ Kim Bá Thiên từng nói chỉ cần một ngày huynh còn trên đời thì ta mãi là lão nhị.
"Tên mập này cũng biết kích động ghê...", Mục Long mỉm cười rồi nhìn về phía trước, lững thững bước đi.
Trên xiềng xích loang lổ màu đỏ, không phân biệt được là rỉ sét hay máu chưa khô, màu đỏ tươi có lẽ là màu sắc duy nhất trên Sinh Tử đài.
Nhìn từ xa càng có thể cảm nhận được một trận khí tức hung sát, khiến người ta sợ hãi, có lẽ do nhiều năm bị nhuốm quá nhiều máu tươi, có quá nhiều sinh mạng nuốt hận ở trên đó hóa thành oan hồn lệ quỷ, kết bạn với cái chết.
Nơi đại hung thế này do cao nhân tông môn cai quản, quy định rằng không có Sinh Tử khế, không mở Sinh Tử đài.
Trận quyết đấu sinh tử của Mục Long và Giang Thiên Vũ là chuyện lớn trong ngoại môn, do vậy trước khi Mục Long lên Sinh Tử đài, nơi đó đã tụ tập không ít đệ tử ngoại môn chờ đợi để chứng kiến một màn này.
Giang Thiên Vũ vẫn mặc một thân bạch bào như hôm qua, tóc tai tung bay trong gió, sau lưng đeo một thanh đao, lạnh nhạt mà vô tình.
Thấy Mục Long tới, Giang Thiên Vũ lấy ra Sinh Tử khế ra ném vào trong hư không, Sinh Tử khế đó liền hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong Sinh Tử đài.
Đồng thời, Sinh Tử đài như thức tỉnh trong cơn ngủ say, bắt đầu từ từ nhô lên, mãi đến khi hoàn toàn hiện lên trôi nổi trong hư không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.