Chương 144: Núi Phi Lưu
Long bất bại
30/06/2022
Sau hai canh giờ, Mục Long và Sở Tùy Duyên đã đến núi Lang Hổ, Mặc Linh Lung đã đợi ở đó từ lâu.
Nhắc tới dung mạo của Mặc Linh Lung, vừa không giống với vẻ xuất trần tuyệt thế như Vân Kinh Hồng, cũng không linh hoạt động lòng người như Triệu Linh Đan, mà mang lại một vẻ đẹp khác.
Làn da trắng nõn của nàng ta kết hợp với ngũ quan tinh xảo như tượng tạc, búi tóc giống như nam nhi dùng trâm ngọc để cố định, trên người mặc cẩm vân bào lam sắc, đi đứng hành động ẩn ẩn toát lên vài phần dục tú và khí khái anh hùng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Linh Lung, trong lòng Mục Long không khỏi nghĩ tới một câu nói: nữ nhi cũng chẳng thua gì nam nhi.
Đôi mắt xinh đẹp của Mặc Linh Lung lóe lên vẻ kinh ngạc khi thấy Sở Tùy Duyên đồng hành với Mục Long, chợt cười nói: "Không ngờ Mục sư huynh chuyến này ra ngoài lại mang về một trợ thủ quả không tầm thường".
"Tại hạ Mặc Linh Lung, hân hạnh được gặp!", Mặc Linh Lung cười nói rồi chắp tay hành lễ.
Mục Long cũng đáp lời: "Hân hạnh, hân hạnh".
"Nơi này nhiều tai mắt, huống hồ vẫn còn cách nơi thường xuyên lui tới của Yêu Hủy đó khá xa, chi bằng chúng ta lập tức lên đường, thế nào?", thấy hai người chào hỏi xong, Sở Tùy Duyên nói.
"Hợp lý, có điều Mục Long ngươi hiện tại chính thức bị người của hội Đồ Long tìm kiếm khắp nơi, đi đứng như vậy e là có nhiều chỗ không tiện", Mặc Linh Lung nói rồi trong tay xuất hiện một vật, đưa cho Mục Long.
"Mặt nạ da này ta có được trước đây, dùng thủ pháp đặc chế tạo thành, đeo nó lên có thể thay đổi dung mạo của một người, lúc này có thể phát huy công dụng đó:"
"Mặt nạ da, cô đang nói tới dịch dung ư?", Mục Long nghe vậy mắt sáng lên rồi nhận lấy.
Trầm ngâm một lúc sau đó hắn nói với Mặc Linh Lung: "Vẫn là Mặc cô nương suy nghĩ chu đáo, sao ta lại chưa từng nghĩ tới cách này nhỉ?"
Sau đó, Mục Long đeo mặt nạ da này lên rồi dùng chân nguyên thay đổi ngoại hình, đắp nặn lên diện mạo mới.
Một lát sau, gương mặt Mục Long đã hoàn toàn thay đổi, mặc dù không được anh tuấn soái khí như trước nhưng cũng là một thiếu niên nho nhã.
"Như vậy chỉ cần không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra, chỉ là gương mặt này dù sao cũng khá lạ lẫm, gặp phải đệ tử đồng môn lâu dần nhất định cũng sẽ có người hoài nghi, cho nên Mục Long, ngươi bắt buộc phải thận trọng chút mới được", Mặc Linh Lung căn dặn nói.
Nghe vậy, Mục Long nhất thời sáng mắt lên, cười nói: "Nghe Mặc cô nương nói vậy ta lại có một cách?"
Sau đó Mục Long lấy ra hai vật trong nhẫn Trữ Vật, trong nháy mắt đã thay sang một bộ y phục khác.
Cộng thêm mái tóc bù xù đen xì, khiến người ta căn bản không thể nhìn rõ được gương mặt của Mục Long, còn cầm cả Ngũ Độc Huyền Âm trượng đó trong tay làm cho người ta vừa thấy đã có thể nhận ra thân phận của hắn ngay, Miêu Thiên Tú, đứng thứ 10 trên bảng Sơn Hà.
"Mặc cô nương, Sở huynh, hai người nhìn xem, bộ dạng này có gì khác biệt với Miêu Thiên Tú thực sự không?"
Hai người nghe vậy thì quan sát tỉ mỉ một lượt, không khỏi vỗ tay tán thưởng, có điều Mặc Linh Lung vẫn đang chấn động với bản lĩnh của Mục Long.
Ngũ Độc Huyền Âm trượng này chính là binh khí của Miêu Thiên Tú, mà giờ lại xuất hiện trong tay Mục Long, vậy chỉ có thể nói lên một vấn đề rằng Miêu Thiên Tú đã bị Mục Long giết chết.
Nàng ta đã từng giao thủ qua với Miêu Thiên Tú, mặc dù có thể đánh bại nhưng muốn giết hắn ta thì căn bản không thể.
Hiện tại Mục Long đã giết chết hắn há không phải nói lên rằng thực lực của Mục Long mạnh hơn nàng ta sao.
"Không ngờ, đến Miêu Thiên Tú cũng không phải là đối thủ của ngươi, nếu không phải hội Đồ Long đó số lượng đông thì e rằng hai người Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ đó sẽ là một trò cười mất", Mặc Lung Linh nói.
"Không có gì, kẻ muốn giết ta chắc chắn sẽ bị ta giết lại, chuyện không nên chậm trễ, chúng ta lập tức lên đường, tìm kiếm sơn bảo đi", Mục Long nói xong thì ba người liền khởi hành.
Dựa vào bản đồ chỉ dẫn, nơi thường xuyên lui tới của Yêu Hủy đó có tên là núi Phi Lưu.
Trên đường tới núi Phi Lưu, do Mục Long đã cải trang lại có Ngũ Độc Huyền Âm trượng trong tay, lại đi cùng với hai cao thủ Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung nênrất nhiều đệ tử từ xa đã phải kính cẩn.
Sau hai canh giờ, ba người Mục Long cuối cùng đã đến núi Phi Lưu.
Thác nước ở núi Phi Lưu chảy rất mạnh, tựa như ngân hà chảy từ chín tầng mây xuống vậy, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Hào quang trên đỉnh núi đó rực rỡ hơn so với nhìn trong đá Thất Khổng Thần Ảnh, rõ ràng sơn bảo sắp xuất hiện.
Nhưng Sở Tùy Duyên trước đó xem qua, địa thế của núi Phi Lưu thập phần nguy hiểm, mấy mặt khác đều là vách đá dựng đứng, muốn trèo lên đỉnh chỉ có thể đi lên từ đường thác nước, sơn thế khá bằng phẳng, nhưng bắt buộc phải vượt qua hồ nước lạnh bên dưới thác nước.
"Nếu như chúng ta có thể lấy được sơn bảo mà không kinh động đến Yêu Hủy thì đương nhiên là cách tốt nhất, có điều độc sừng trên đầu Yêu Hủy đó cực kỳ mẫn cảm với dao động ngoại giới, trước đó ta đã từng nhiều lần muốn lén lên núi nhưng đều bị nó phát hiện ra, suýt nữa bị đả thương cho nên e rằng trận ác chiến này là không thể tránh được".
Ba người đứng cách núi Phi Lưu không xa, đánh giá tình hình xung quanh, Sở Tùy Duyên nhìn chằm chằm vào hồ nước lạnh ở nơi Yêu Hủy thường lui tới, ánh mắt ngưng trọng nói.
"Nếu đã như vậy thì chiến thôi, ba người chúng ta tới đây chẳng phải đều là vì sơn bảo sao?", đôi mắt Mục Long bạo phát ra làn sóng chiến ý.
"Được!", Mặc Linh Lung và Sở Tùy Duyên nghe vậy thì đều gật đầu.
Sau đó ba người đi về phía hồ nước sâu.
Nhưng ba người còn chưa tới gần đã nghe thấy từng đợt dị tượng dưới nước truyền tới, sau đó một bóng đen khổng lồ từ trong nước vọt ra.
Vật này chính là Yêu Hủy đó, giống hệt với thứ đã từng nhìn thấy trong đá Thất Khổng Thần Ảnh trước đó, chỉ là khí tức tản phát ra từ trên người nó thì vượt xa so với đoạn hình ảnh đó.
"Hu hu...", con Yêu Hủy này vừa xuất hiện, hai lỗ mũi lập tức mở ra, trong đó phun ra hai cỗ sương trắng, phát ra thanh âm cực kỳ mang tính uy hiếp.
Ngay sau đó, trong tròng mắt màu xanh đậm của Yêu Hủy hung quang đại thịnh, thân hình hẹp dài cuồn cuộn yêu nguyên, há to cái miệng to như bồn máu cắn xé về phía ba người.
Chứng kiến cảnh này, Mục Long không hề có bất cứ chần chừ do dự nào mà lập tức rút Phá Vân kiếm ra, thôi động Huyền Quang Tật Ảnh Bộ, né tránh một kích của Yêu Hủy, sau đó thi triển kiếm quyết giao chiến với ác thú.
Hai người còn lại cũng cùng thể hiện bản lĩnh.
Nhắc tới dung mạo của Mặc Linh Lung, vừa không giống với vẻ xuất trần tuyệt thế như Vân Kinh Hồng, cũng không linh hoạt động lòng người như Triệu Linh Đan, mà mang lại một vẻ đẹp khác.
Làn da trắng nõn của nàng ta kết hợp với ngũ quan tinh xảo như tượng tạc, búi tóc giống như nam nhi dùng trâm ngọc để cố định, trên người mặc cẩm vân bào lam sắc, đi đứng hành động ẩn ẩn toát lên vài phần dục tú và khí khái anh hùng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Linh Lung, trong lòng Mục Long không khỏi nghĩ tới một câu nói: nữ nhi cũng chẳng thua gì nam nhi.
Đôi mắt xinh đẹp của Mặc Linh Lung lóe lên vẻ kinh ngạc khi thấy Sở Tùy Duyên đồng hành với Mục Long, chợt cười nói: "Không ngờ Mục sư huynh chuyến này ra ngoài lại mang về một trợ thủ quả không tầm thường".
"Tại hạ Mặc Linh Lung, hân hạnh được gặp!", Mặc Linh Lung cười nói rồi chắp tay hành lễ.
Mục Long cũng đáp lời: "Hân hạnh, hân hạnh".
"Nơi này nhiều tai mắt, huống hồ vẫn còn cách nơi thường xuyên lui tới của Yêu Hủy đó khá xa, chi bằng chúng ta lập tức lên đường, thế nào?", thấy hai người chào hỏi xong, Sở Tùy Duyên nói.
"Hợp lý, có điều Mục Long ngươi hiện tại chính thức bị người của hội Đồ Long tìm kiếm khắp nơi, đi đứng như vậy e là có nhiều chỗ không tiện", Mặc Linh Lung nói rồi trong tay xuất hiện một vật, đưa cho Mục Long.
"Mặt nạ da này ta có được trước đây, dùng thủ pháp đặc chế tạo thành, đeo nó lên có thể thay đổi dung mạo của một người, lúc này có thể phát huy công dụng đó:"
"Mặt nạ da, cô đang nói tới dịch dung ư?", Mục Long nghe vậy mắt sáng lên rồi nhận lấy.
Trầm ngâm một lúc sau đó hắn nói với Mặc Linh Lung: "Vẫn là Mặc cô nương suy nghĩ chu đáo, sao ta lại chưa từng nghĩ tới cách này nhỉ?"
Sau đó, Mục Long đeo mặt nạ da này lên rồi dùng chân nguyên thay đổi ngoại hình, đắp nặn lên diện mạo mới.
Một lát sau, gương mặt Mục Long đã hoàn toàn thay đổi, mặc dù không được anh tuấn soái khí như trước nhưng cũng là một thiếu niên nho nhã.
"Như vậy chỉ cần không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra, chỉ là gương mặt này dù sao cũng khá lạ lẫm, gặp phải đệ tử đồng môn lâu dần nhất định cũng sẽ có người hoài nghi, cho nên Mục Long, ngươi bắt buộc phải thận trọng chút mới được", Mặc Linh Lung căn dặn nói.
Nghe vậy, Mục Long nhất thời sáng mắt lên, cười nói: "Nghe Mặc cô nương nói vậy ta lại có một cách?"
Sau đó Mục Long lấy ra hai vật trong nhẫn Trữ Vật, trong nháy mắt đã thay sang một bộ y phục khác.
Cộng thêm mái tóc bù xù đen xì, khiến người ta căn bản không thể nhìn rõ được gương mặt của Mục Long, còn cầm cả Ngũ Độc Huyền Âm trượng đó trong tay làm cho người ta vừa thấy đã có thể nhận ra thân phận của hắn ngay, Miêu Thiên Tú, đứng thứ 10 trên bảng Sơn Hà.
"Mặc cô nương, Sở huynh, hai người nhìn xem, bộ dạng này có gì khác biệt với Miêu Thiên Tú thực sự không?"
Hai người nghe vậy thì quan sát tỉ mỉ một lượt, không khỏi vỗ tay tán thưởng, có điều Mặc Linh Lung vẫn đang chấn động với bản lĩnh của Mục Long.
Ngũ Độc Huyền Âm trượng này chính là binh khí của Miêu Thiên Tú, mà giờ lại xuất hiện trong tay Mục Long, vậy chỉ có thể nói lên một vấn đề rằng Miêu Thiên Tú đã bị Mục Long giết chết.
Nàng ta đã từng giao thủ qua với Miêu Thiên Tú, mặc dù có thể đánh bại nhưng muốn giết hắn ta thì căn bản không thể.
Hiện tại Mục Long đã giết chết hắn há không phải nói lên rằng thực lực của Mục Long mạnh hơn nàng ta sao.
"Không ngờ, đến Miêu Thiên Tú cũng không phải là đối thủ của ngươi, nếu không phải hội Đồ Long đó số lượng đông thì e rằng hai người Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ đó sẽ là một trò cười mất", Mặc Lung Linh nói.
"Không có gì, kẻ muốn giết ta chắc chắn sẽ bị ta giết lại, chuyện không nên chậm trễ, chúng ta lập tức lên đường, tìm kiếm sơn bảo đi", Mục Long nói xong thì ba người liền khởi hành.
Dựa vào bản đồ chỉ dẫn, nơi thường xuyên lui tới của Yêu Hủy đó có tên là núi Phi Lưu.
Trên đường tới núi Phi Lưu, do Mục Long đã cải trang lại có Ngũ Độc Huyền Âm trượng trong tay, lại đi cùng với hai cao thủ Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung nênrất nhiều đệ tử từ xa đã phải kính cẩn.
Sau hai canh giờ, ba người Mục Long cuối cùng đã đến núi Phi Lưu.
Thác nước ở núi Phi Lưu chảy rất mạnh, tựa như ngân hà chảy từ chín tầng mây xuống vậy, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Hào quang trên đỉnh núi đó rực rỡ hơn so với nhìn trong đá Thất Khổng Thần Ảnh, rõ ràng sơn bảo sắp xuất hiện.
Nhưng Sở Tùy Duyên trước đó xem qua, địa thế của núi Phi Lưu thập phần nguy hiểm, mấy mặt khác đều là vách đá dựng đứng, muốn trèo lên đỉnh chỉ có thể đi lên từ đường thác nước, sơn thế khá bằng phẳng, nhưng bắt buộc phải vượt qua hồ nước lạnh bên dưới thác nước.
"Nếu như chúng ta có thể lấy được sơn bảo mà không kinh động đến Yêu Hủy thì đương nhiên là cách tốt nhất, có điều độc sừng trên đầu Yêu Hủy đó cực kỳ mẫn cảm với dao động ngoại giới, trước đó ta đã từng nhiều lần muốn lén lên núi nhưng đều bị nó phát hiện ra, suýt nữa bị đả thương cho nên e rằng trận ác chiến này là không thể tránh được".
Ba người đứng cách núi Phi Lưu không xa, đánh giá tình hình xung quanh, Sở Tùy Duyên nhìn chằm chằm vào hồ nước lạnh ở nơi Yêu Hủy thường lui tới, ánh mắt ngưng trọng nói.
"Nếu đã như vậy thì chiến thôi, ba người chúng ta tới đây chẳng phải đều là vì sơn bảo sao?", đôi mắt Mục Long bạo phát ra làn sóng chiến ý.
"Được!", Mặc Linh Lung và Sở Tùy Duyên nghe vậy thì đều gật đầu.
Sau đó ba người đi về phía hồ nước sâu.
Nhưng ba người còn chưa tới gần đã nghe thấy từng đợt dị tượng dưới nước truyền tới, sau đó một bóng đen khổng lồ từ trong nước vọt ra.
Vật này chính là Yêu Hủy đó, giống hệt với thứ đã từng nhìn thấy trong đá Thất Khổng Thần Ảnh trước đó, chỉ là khí tức tản phát ra từ trên người nó thì vượt xa so với đoạn hình ảnh đó.
"Hu hu...", con Yêu Hủy này vừa xuất hiện, hai lỗ mũi lập tức mở ra, trong đó phun ra hai cỗ sương trắng, phát ra thanh âm cực kỳ mang tính uy hiếp.
Ngay sau đó, trong tròng mắt màu xanh đậm của Yêu Hủy hung quang đại thịnh, thân hình hẹp dài cuồn cuộn yêu nguyên, há to cái miệng to như bồn máu cắn xé về phía ba người.
Chứng kiến cảnh này, Mục Long không hề có bất cứ chần chừ do dự nào mà lập tức rút Phá Vân kiếm ra, thôi động Huyền Quang Tật Ảnh Bộ, né tránh một kích của Yêu Hủy, sau đó thi triển kiếm quyết giao chiến với ác thú.
Hai người còn lại cũng cùng thể hiện bản lĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.