Chương 137: Sức mạnh Phong Lôi
Long bất bại
30/06/2022
Nghe thấy vậy, trong lòng Mục Long lập tức chấn động, không nhịn được hoảng sợ nói: "Cái gì? Không vào Ngự Hồn mà cũng có thể ngự không phi hành ư?"
"Đúng vậy, sở dĩ Ngự Hồn cảnh có thể bay trên không là bởi vì bọn họ có được thần hồn, có thể điều động linh khí trong trời đất chỉ bằng một suy nghĩ, để thân thể mình lơ lửng giữa không trung mà không rơi xuống, mà sức mạnh Phong Lôi này vốn đại diện cho tốc độ trong trời đất, đi như gió thổi, lướt như sấm chớp, đương nhiên không phải bàn đến việc phi hành trên không".
"Có chuyện như thế sao cô không nói sớm...", Mục Long cảm giác trong lòng đang rỉ máu.
Không vào Ngự Hồn cảnh cũng có thể phi hành trên không, hơn nữa tốc độ còn hơn xa Ngự Hồn cảnh, đây là khái niệm gì?
Điều này có nghĩa là cho dù đối mặt với tu sĩ Ngự Hồn cảnh cũng có thể chiến một trận, không đánh lại thì thôi, cùng lắm là ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, dù sao ngươi cũng không đuổi kịp ta.
Nhất là với tình hình bây giờ của Mục Long, hội Đồ Long kia có số người đông đảo, nếu như gặp chính diện, vài trăm người cùng nhau tấn công, đương nhiên hắn sẽ không phải là đối thủ.
Nhưng nếu như hắn có được đá Phong Lôi Thần, điều khiển sức mạnh Phong Lôi hóa ra hai cánh thì lại khác.
Thử nghĩ một chút xem, bị một đám tu sĩ Bích Cung cảnh vây quanh, vào lúc không còn đường lui bỗng nhiên mọc ra cánh, phóng lên tận trời, đây là chuyện khiến người ta chấn động thế nào chứ?
Giống như là chim ưng vật lộn với hổ dữ vậy, chỉ cần ta bay ở trên trời không rơi xuống đất, ngươi có dữ thì có ích lợi gì? Có bản lĩnh thì ngươi cũng bay lên coi!
"Đáng tiếc vật này biết bay, bây giờ ta chỉ là Bích Cung cảnh, cũng chỉ có thể nhìn...", lúc Mục Long nhìn về phía bầu trời, nào còn có cái bóng của đá Phong Lôi Thần nữa, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
"Long ca ca không cần phải lo lắng, đá Phong Lôi Thần này mới vượt qua thiên kiếp, bản nguyên bị hao tổn rất nhiều, vốn muốn ở lại nơi này để nuốt đám vỏ ngoài bị tróc ra, tu bổ bản nguyên, nhưng bị huynh dọa sợ nên mới bay đi... Chắc chắn nó sẽ còn trở lại", Hoan Nhi lại không lo lắng chút nào.
"Bởi vậy Long ca ca chỉ cần ở đây, chọn một chỗ để ẩn nấp kiên nhẫn chờ đợi, đến khi nó trở về nuốt vỏ ngoài thì ra tay đột ngột, bắt lấy nó là được".
"Biện pháp như thế rất tốt, tóm lại, ta nhất định phải có được thứ này, không chỉ là để đối phó với đám người của hội Đồ Long mà sau này lúc đánh nhau với Lâm Cảnh Thiên, cũng có thể coi như một con át chủ bài", trong lòng Mục Long đã quyết định.
"Ừm, Hoan Nhi tin tưởng Long ca ca", Hoan Nhi ngoan ngoãn cười nói.
Sau đó, Mục Long đã hoàn toàn mất đi hứng thú với việc chém giết yêu thú, thu thập yêu hồn.
Hắn làm như lời Hoan Nhi nói, tìm một chỗ trong sơn cốc để ẩn nấp, che giấu khí tức, không ngủ không nghỉ, cứ một mực chờ đợi.
"Viên đá này đúng là vô cùng gian xảo", Mục Long đợi khoảng hai ngày hai đêm, nhưng vẫn không thấy được cái bóng của đá Phong Lôi Thần.
Hắn lại nhẫn nại đợi một ngày một đêm nữa nhưng vẫn không có bất kỳ tiến triển gì.
"Không phải viên đá vụn này đã bị người bên ngoài bắt mất rồi chứ? Hay là nó biết ta ở chỗ này, cho nên không xuất hiện".
Phải biết bên trên đảo Phục Ma có rất nhiều cơ duyên, mỗi một giây phút đều có thể xảy ra rất nhiều loại khả năng, huống chi là ba ngày ba đêm?
Nhưng Mục Long đã quyết định phải lấy được đá Phong Lôi Thần, bởi vậy không thèm suy nghĩ đến những điều đó nữa mà vẫn luôn chờ đợi.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng chân trời cũng xuất hiện một trận dao động, ánh hào quang màu tím xanh quen thuộc kia lại xuất hiện lần nữa.
Một đôi cánh do sức mạnh Phong Lôi hóa ra đang xoay quanh trên không trung của Phong Lôi cốc, mấy chục giây về sau mới hạ xuống.
"Quả nhiên viên đá vụn này rất gian xảo, nhưng cuối cùng ngươi cũng đã tới rồi...", Mục Long nhìn thấy vậy, trong lòng vui mừng.
Viên đá Phong Lôi Thần này thật sự giống như Hoan Nhi nói, nó đã trở lại nơi độ kiếp một lần nữa để chữa trị bản nguyên.
Sau khi viên đá Phong Lôi Thần kia rơi vào nơi độ kiếp, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, không phát hiện ra điều gì dị thường mới bắt đầu gặm vỏ đá bị bong ra lúc trước.
Những vỏ đá đó đều được bong ra từ bản thể lúc trước của nó, chính là tinh hoa của sức mạnh Phong Lôi, có thể trợ giúp nó khôi phục bản nguyên nhanh chóng.
Giống như rất nhiều dị thú sau khi phá vỏ sẽ ăn vỏ trứng của mình vậy, bởi vì vỏ trứng là tinh hoa của cơ thể mẹ, có chỗ tốt cực lớn với bọn chúng.
Mục Long nhìn thấy thế thì bắt đầu chậm rãi đến gần, hắn biết rõ viên đá Phong Lôi Thần này vô cùng nhạy bén, bởi vậy lúc tới gần phải cẩn thận từng li từng tí.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của hắn, nếu như sau khi vỏ đá bị ăn sạch sẽ không còn mồi nhử nữa, có lẽ đá Phong Lôi Thần sẽ không trở lại nơi đây, nó có hai cánh Phong Lôi bay lên không trung, Mục Long không có khả năng đuổi kịp nó.
Mục Long nằm sấp trên mặt đất, xê dịch về phía trước từng bước một, hắn phải cố gắng tới gần nó, sau đó sử dụng Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ mới có thể tiếp cận trấn áp vật này.
"Ba trăm bước... Hai trăm năm mươi bước..."
"Một trăm tám mươi bước... Một trăm năm mươi bước..."
Mục Long vừa nằm trên đất tiến lên, vừa không ngừng tính toán khoảng cách, một khi tới gần trăm bước, Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ sẽ có thể bộc phát ra tốc độ mạnh nhất, Mục Long sẽ nắm chắc hơn.
"Một trăm lẻ ba bước, một trăm lẻ hai bước, một trăm lẻ một bước..."
Giờ phút này, dường như đá Phong Lôi Thần kia đang tập trung ăn, không hề ý thức được Mục Long đang tới gần.
"Tới gần rồi!"
Khi Mục Long đã tới gần trăm bước, trong lòng của hắn càng thêm kích động và khẩn trương, thành công hay thất bại đều tại lần này.
Nhưng mà vào lúc này, khi Mục Long đang chuẩn bị sử dụng Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ, sau lưng hắn không xa bỗng nhiên có một khí tức cực mạnh xông vào sơn cốc.
Người này đội một cái mũ trùm màu đen, trên người tỏa ra từng khí tức âm u, rõ ràng là Miêu Thiên Tú xếp thứ mười trong bảng Sơn Hà, được gọi là người thần bí khó chơi nhất trong mười vị trí đầu bảng.
"Mục Long, hóa ra ngươi ở chỗ này!"
Trong nháy mắt nhìn thấy Mục Long, Miêu Thiên Tú liền lập tức quát lạnh một tiếng, ngoài ra còn có một chút sát ý nham hiểm.
"Đúng vậy, sở dĩ Ngự Hồn cảnh có thể bay trên không là bởi vì bọn họ có được thần hồn, có thể điều động linh khí trong trời đất chỉ bằng một suy nghĩ, để thân thể mình lơ lửng giữa không trung mà không rơi xuống, mà sức mạnh Phong Lôi này vốn đại diện cho tốc độ trong trời đất, đi như gió thổi, lướt như sấm chớp, đương nhiên không phải bàn đến việc phi hành trên không".
"Có chuyện như thế sao cô không nói sớm...", Mục Long cảm giác trong lòng đang rỉ máu.
Không vào Ngự Hồn cảnh cũng có thể phi hành trên không, hơn nữa tốc độ còn hơn xa Ngự Hồn cảnh, đây là khái niệm gì?
Điều này có nghĩa là cho dù đối mặt với tu sĩ Ngự Hồn cảnh cũng có thể chiến một trận, không đánh lại thì thôi, cùng lắm là ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, dù sao ngươi cũng không đuổi kịp ta.
Nhất là với tình hình bây giờ của Mục Long, hội Đồ Long kia có số người đông đảo, nếu như gặp chính diện, vài trăm người cùng nhau tấn công, đương nhiên hắn sẽ không phải là đối thủ.
Nhưng nếu như hắn có được đá Phong Lôi Thần, điều khiển sức mạnh Phong Lôi hóa ra hai cánh thì lại khác.
Thử nghĩ một chút xem, bị một đám tu sĩ Bích Cung cảnh vây quanh, vào lúc không còn đường lui bỗng nhiên mọc ra cánh, phóng lên tận trời, đây là chuyện khiến người ta chấn động thế nào chứ?
Giống như là chim ưng vật lộn với hổ dữ vậy, chỉ cần ta bay ở trên trời không rơi xuống đất, ngươi có dữ thì có ích lợi gì? Có bản lĩnh thì ngươi cũng bay lên coi!
"Đáng tiếc vật này biết bay, bây giờ ta chỉ là Bích Cung cảnh, cũng chỉ có thể nhìn...", lúc Mục Long nhìn về phía bầu trời, nào còn có cái bóng của đá Phong Lôi Thần nữa, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
"Long ca ca không cần phải lo lắng, đá Phong Lôi Thần này mới vượt qua thiên kiếp, bản nguyên bị hao tổn rất nhiều, vốn muốn ở lại nơi này để nuốt đám vỏ ngoài bị tróc ra, tu bổ bản nguyên, nhưng bị huynh dọa sợ nên mới bay đi... Chắc chắn nó sẽ còn trở lại", Hoan Nhi lại không lo lắng chút nào.
"Bởi vậy Long ca ca chỉ cần ở đây, chọn một chỗ để ẩn nấp kiên nhẫn chờ đợi, đến khi nó trở về nuốt vỏ ngoài thì ra tay đột ngột, bắt lấy nó là được".
"Biện pháp như thế rất tốt, tóm lại, ta nhất định phải có được thứ này, không chỉ là để đối phó với đám người của hội Đồ Long mà sau này lúc đánh nhau với Lâm Cảnh Thiên, cũng có thể coi như một con át chủ bài", trong lòng Mục Long đã quyết định.
"Ừm, Hoan Nhi tin tưởng Long ca ca", Hoan Nhi ngoan ngoãn cười nói.
Sau đó, Mục Long đã hoàn toàn mất đi hứng thú với việc chém giết yêu thú, thu thập yêu hồn.
Hắn làm như lời Hoan Nhi nói, tìm một chỗ trong sơn cốc để ẩn nấp, che giấu khí tức, không ngủ không nghỉ, cứ một mực chờ đợi.
"Viên đá này đúng là vô cùng gian xảo", Mục Long đợi khoảng hai ngày hai đêm, nhưng vẫn không thấy được cái bóng của đá Phong Lôi Thần.
Hắn lại nhẫn nại đợi một ngày một đêm nữa nhưng vẫn không có bất kỳ tiến triển gì.
"Không phải viên đá vụn này đã bị người bên ngoài bắt mất rồi chứ? Hay là nó biết ta ở chỗ này, cho nên không xuất hiện".
Phải biết bên trên đảo Phục Ma có rất nhiều cơ duyên, mỗi một giây phút đều có thể xảy ra rất nhiều loại khả năng, huống chi là ba ngày ba đêm?
Nhưng Mục Long đã quyết định phải lấy được đá Phong Lôi Thần, bởi vậy không thèm suy nghĩ đến những điều đó nữa mà vẫn luôn chờ đợi.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng chân trời cũng xuất hiện một trận dao động, ánh hào quang màu tím xanh quen thuộc kia lại xuất hiện lần nữa.
Một đôi cánh do sức mạnh Phong Lôi hóa ra đang xoay quanh trên không trung của Phong Lôi cốc, mấy chục giây về sau mới hạ xuống.
"Quả nhiên viên đá vụn này rất gian xảo, nhưng cuối cùng ngươi cũng đã tới rồi...", Mục Long nhìn thấy vậy, trong lòng vui mừng.
Viên đá Phong Lôi Thần này thật sự giống như Hoan Nhi nói, nó đã trở lại nơi độ kiếp một lần nữa để chữa trị bản nguyên.
Sau khi viên đá Phong Lôi Thần kia rơi vào nơi độ kiếp, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, không phát hiện ra điều gì dị thường mới bắt đầu gặm vỏ đá bị bong ra lúc trước.
Những vỏ đá đó đều được bong ra từ bản thể lúc trước của nó, chính là tinh hoa của sức mạnh Phong Lôi, có thể trợ giúp nó khôi phục bản nguyên nhanh chóng.
Giống như rất nhiều dị thú sau khi phá vỏ sẽ ăn vỏ trứng của mình vậy, bởi vì vỏ trứng là tinh hoa của cơ thể mẹ, có chỗ tốt cực lớn với bọn chúng.
Mục Long nhìn thấy thế thì bắt đầu chậm rãi đến gần, hắn biết rõ viên đá Phong Lôi Thần này vô cùng nhạy bén, bởi vậy lúc tới gần phải cẩn thận từng li từng tí.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của hắn, nếu như sau khi vỏ đá bị ăn sạch sẽ không còn mồi nhử nữa, có lẽ đá Phong Lôi Thần sẽ không trở lại nơi đây, nó có hai cánh Phong Lôi bay lên không trung, Mục Long không có khả năng đuổi kịp nó.
Mục Long nằm sấp trên mặt đất, xê dịch về phía trước từng bước một, hắn phải cố gắng tới gần nó, sau đó sử dụng Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ mới có thể tiếp cận trấn áp vật này.
"Ba trăm bước... Hai trăm năm mươi bước..."
"Một trăm tám mươi bước... Một trăm năm mươi bước..."
Mục Long vừa nằm trên đất tiến lên, vừa không ngừng tính toán khoảng cách, một khi tới gần trăm bước, Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ sẽ có thể bộc phát ra tốc độ mạnh nhất, Mục Long sẽ nắm chắc hơn.
"Một trăm lẻ ba bước, một trăm lẻ hai bước, một trăm lẻ một bước..."
Giờ phút này, dường như đá Phong Lôi Thần kia đang tập trung ăn, không hề ý thức được Mục Long đang tới gần.
"Tới gần rồi!"
Khi Mục Long đã tới gần trăm bước, trong lòng của hắn càng thêm kích động và khẩn trương, thành công hay thất bại đều tại lần này.
Nhưng mà vào lúc này, khi Mục Long đang chuẩn bị sử dụng Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ, sau lưng hắn không xa bỗng nhiên có một khí tức cực mạnh xông vào sơn cốc.
Người này đội một cái mũ trùm màu đen, trên người tỏa ra từng khí tức âm u, rõ ràng là Miêu Thiên Tú xếp thứ mười trong bảng Sơn Hà, được gọi là người thần bí khó chơi nhất trong mười vị trí đầu bảng.
"Mục Long, hóa ra ngươi ở chỗ này!"
Trong nháy mắt nhìn thấy Mục Long, Miêu Thiên Tú liền lập tức quát lạnh một tiếng, ngoài ra còn có một chút sát ý nham hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.