Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 147: Tam Quang Thánh Thủy

Long bất bại

30/06/2022

Ba người nhìn nhau, mặt đầy sửng sốt, cả bọn tiếp tục đi sâu vào trong hang động, càng đi vào sâu, ánh sáng kỳ lạ này dần tan biến, khi nó biến mất, cả ba dừng chân.

Trên tảng đá trước mặt bọn họ là một cái bát đá khổng lồ, to khoảng một cái chậu rửa mặt, mà vật làm xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ kia chính là thứ được đựng trong cái bát đá kia.

Đó là một loại linh dịch nào đó không biết tên, lóe sáng ba màu là xanh, đỏ và vàng.

"Chất lỏng thần bí có ba màu là vật gì thế? Các ngươi đã từng gặp qua chưa?", Mục Long hỏi hai người còn lại, dù sao, hắn chưa từng gặp qua thứ này.

Nghe vậy, hai người kia đều lắc đầu.

"Kệ nó, không phải cứ thử là biết à?", Mục Long nói xong, lấy tay chấm một giọt, rồi đặt vào trong miệng.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Mục Long lập tức thay đổi.

Ngay khi chất lỏng này vừa vào miệng đã nhanh chóng hóa thành một luồng lực lượng vô cùng tinh khiết và dồi dào, cảm giác khi nuốt vào chẳng khác gì nuốt một hơi mười vạn viên Huyền Linh đan vậy, chúng cùng bùng nổ trong cơ thể hắn, rất kinh khủng!

Nếu như trong cơ thể Mục Long không có sự tồn tại của phệ chủng, thì không bị luồng lực lượng này cho nổ tung đời không nể, mà cùng lúc đó, vết thương trong cơ thể hắn lại khôi phục một cách thần tốc.

"Đây... đây...", đến cả người vẫn luôn bình tĩnh như Mục Long mà cũng kinh ngạc trước tình huống này.

"Mục huynh, ngươi không sao chứ?", thấy sắc mặt Mục Long thay đổi chóng vánh, vẻ mặt đầy sững sờ, Sở Tùy Duyên không kìm lòng được bèn hỏi.

"Không sao, ta định hỏi các ngươi biết cảm giác khi nuốt một lần mười vạn viên Huyền Linh đan ra sao không?", Mục Long cố gắng kiềm chế nỗi kích động trong lòng, hỏi thử.

"Cái gì? Nuốt một lần mười vạn viên Huyền Linh đan, Mục huynh cũng thích mấy trò đùa này à?", Sở Tùy Duyên lắc đầu, cười bảo.

"Không, đây không phải là nói giỡn chơi đâu, ta vừa mới trải qua cảm giác đó xong", sắc mặt Mục Long vô cùng nghiêm túc nhìn hai người bọn họ.



"Ngươi nói thật à?", nghe Mục Long nói vậy, hai người đồng loạt thay đổi sắc mặt, đưa mắt nhìn linh dịch thần bí kia.

"Đúng vậy, chỉ một giọt đã có thể sánh ngang với mười vạn viên đan dược, hơn nữa vết thương của ta đã khôi phục hoàn toàn rồi!", Mục Long nói tiếp, lòng vẫn đầy sự ngỡ ngàng.

Lúc này, vẻ mặt hai người họ đầy sự hoài nghi, không chỉ đối với loại chất lỏng bí ẩn này, mà còn đối với Mục Long nữa.

"Không thể nào, nuốt một lần mười vạn viên Huyền Linh đan không chỉ không bị nổ tung, mà vết thương còn khôi phục sao?", Sở Tùy Duyên nghi ngờ mình nghe lầm, nhưng quả thật là Mục Long đã nói như vậy.

"Chất lỏng này..."

"Thiên phú của Mục Long rất kinh khủng, từ trước đến nay không thể dùng lẽ thường để so sánh, nhưng nếu như hai ta muốn thử thì e là đến nửa giọt còn hơi nhiều đấy", Mặc Linh Lung cẩn thận quan sát, đánh giá chất lỏng bí ẩn được đựng trong bát đá, đôi mắt chợt sáng lên.

"Vậy thì nửa giọt đi, để ta thử trước cho", Sở Tùy Duyên vừa nói xong, bèn chấm lấy nửa giọt, tay rung một chút rồi mới để vào trong miệng.

Thế nhưng, ngay khi chất lỏng thần bí này vừa vào miệng, hắn ta hệt như nuốt phải Đào Mị Hợp Hoan Tán, gương mặt đỏ bừng, nhanh chóng ngồi xuống xếp bằng, luyện hóa lực lượng nhận được.

Một lát sau, hắn ta mở mắt ra, mặt đầy bất ngờ và vui vẻ, không nhịn được khen ngợi: "Quả nhiên là công hiệu giống hệt với những gì Mục huynh nói, ta cảm giác như nuốt vào một lần ba vạn viên Huyền Linh đan, hơn nữa, vết thương của ta cũng đã khỏi hẳn".

"Nói như vậy, tu vi của ta không bằng Sở sư huynh, lại không yêu nghiệt như Mục Long ngươi, vậy phải dùng ít hơn nữa mới được", nghe hai người họ nói, Mặc Linh Lung không kiềm chế được sự phấn khích sâu trong lòng mình, nàng ta chấm một ít, rồi cho vào trong miệng.

Một lát sau, nàng ta không thể tin được, mở to đôi mắt nhỏ xinh.

"Đây chính xác là cái gì vậy?", ba người đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không ai biết nó là gì.

Đây là, trong Yêu Thần tháp, Hoan Nhi dụi dụi đôi mắt lim dim, bất chợt thốt lên một tiếng kinh ngạc.



"Ơ, Tam Quang Thánh Thủy, Hoan Nhi chỉ ngủ có một giấc mà Long ca từ đâu tìm được thứ này thế?", Hoan Nhi bất ngờ hỏi.

"Ý của Hoan Nhi là gì, thứ này gọi là "Tam Quang Thánh Thủy" sao?", Mục Long hỏi.

"Đúng vậy, Long ca, Tam Quang Thánh Thủy còn được gọi là "thánh lộ", nó hội tụ tinh khí, linh khí và sinh khí của thiên địa, nên mới có ba loại ánh sáng, có thể dùng để tu luyện, mà còn ít hưởng nhiều nữa, cho dù vết thương nặng đến đâu sẽ lập tức khôi phục, có thể nói rằng nó đắp nặn thịt và xương cốt, không chỉ có vậy, Tam Quang Thánh Thủy còn gia tăng tuổi thọ, là thiên tài địa bảo vô cùng hiếm thấy".

"Không thể tin được, Tam Quang Thánh Thủy này quả thật rất thần kỳ, có vẻ như lần này chúng ta nhặt được báu vật rồi", Mục Long nghe vậy thì mừng như điên, nhanh chóng nói lai lịch và công hiệu của Tam Quang Thánh Thủy cho hai người còn lại.

Sở Tùy Duyên vốn dĩ còn đang khiếp sợ bởi khả năng chữa trị thần kỳ của nó, lại nghe tiếp, hắn ta rất bất ngờ, vui vẻ cười toe toét cả ngày.

"Vẫn là kiến thức Mục huynh sâu rộng, không thể tin được, vật ấy lại có công hiệu đi ngược với lẽ thường như vậy, còn có thể gia tăng tuổi thọ, e là đến cường giả siêu việt thấy cũng phải thèm muốn!", Sơ Tùy Duyên vừa dứt lời, sắc mặt cả ba dần trở nên cứng lại.

Sao bọn họ lại không biết đạo lý kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội chứ?

Đối với bất kỳ sinh linh nào mà nói, tuổi thọ đều là thứ cực kỳ quý giá, vật gia tăng tuổi thọ vô cùng quý hiếm như lông phượng sừng lân, mà Tam Quang Thánh Thủy lại là một trong số đó.

Vật như thế, chỉ cần một giọt đã đủ nhấc lên một hồi phong ba bão táp, lại càng không nói bây giờ có một bát lớn khoảng tầm một cái chậu rửa mặt xuất hiện trước mặt họ, sợ rằng có đến tận mấy vạn giọt, nếu lọt ra ngoài, đám cường giả bên ngoài không phát điên mới là lạ!

Tu vi của bọn họ cùng lắm chỉ là Bích Cung cảnh, hiện tại, khi đối mặt với thánh vật như vậy, nội tâm chấn động đến bao nhiêu có thể đoán được.

"Cái này có gì tốt đẹp đâu, lấy thực lực của chúng ta, sợ rằng...", Sở Tùy Duyên kinh hãi tột độ.

"Sợ cái gì, không phải lúc nào ngươi cũng bảo là tùy duyên sao? Nếu đã gặp thì đó đã là duyên phận, tất nhiên phải thuận theo ý trời rồi", Mục Long lấy lại bình tĩnh, nói.

"Tùy duyên là chuyện tất nhiên, nhưng... ta chỉ cảm thấy cái duyên này hơi bị lớn, lớn đến độ ép ta thở không ra hơi, đợi ta bình tĩnh chút đã...", Sở Tùy Duyên hít thở thật sâu, nói.

"Còn đợi cái quần què, nếu không mau chia ra, đợi đến khi có người đến, sẽ có vô vàn phiền phức rước tới đấy", Mục Long nhìn dáng vẻ chưa hiểu sự đời của Sở Tùy Duyên, nhịn không được cười mắng, dù sao hắn cũng là thể Thiên Yêu, trên người có mang theo Yêu Thần tháp mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook