Yêu Thầy... Có Được Không?

Chương 28

pf2912

24/07/2017

Hôm đó, cô cắn răng đến sân bay đi Hàn. Hôm đó, cô hơi mong chờ có ai đến sân bay. Hôm đó, cô mong có thể trở về cùng anh. Hôm đó, anh ở nhà suy nghĩ cách làm hoà với cô. Hôm đó, anh cảm giác thật bất an mà Ko biết có chuyện gì xảy ra. Hôm đó…

Bây giờ, là 4 năm sau của “hôm đó”. Anh đã chính thức nghỉ việc ở trường với sự nuối tiếc của các thầy cô và học trò, sau mấy năm gắn bó với trường, anh cũng Ko muốn đi. Đã đến lúc anh phải tập trung cho việc làm tổng tài, Ko thể lơ đãng. Khi anh đi, nhiều học trò có chia sẻ rằng dù anh rất nghiêm khắc và khó tính nhưng học với anh thấy rất thoải mái, anh chưa làm gì quá đáng với học sinh, còn là thầy giáo tâm lí và đáng tin cậy của năm.. Ai bảo bên cạnh anh luôn là 1 cô học trò bé bỏng chứ? Muốn Ko tâm lí cũng Ko nổi.. Nhận được sự yêu mến từ học trò như vậy, anh cũng thật hạnh phúc, sau những lần bị anh bắt bẻ và trù dập, giờ các cháu Ko cần phải lo đến giáo viên dạy Toán hay Hoá trên Sơn nữa.. Anh đã nói điều tương tự khi chia tay lớp mà anh đã dạy.

Anh đã chuyển nhà, nhà này, anh quyết để đây, sẽ là nơi lưu giữ kỉ niệm 2 người. Anh thật sự Ko thể sống nơi đây, đâu đâu cũng là bóng hình bé nhỏ của cô…

Chìm đắm vào suy nghĩ, bước tới căn nhà cũ. Bóng dáng bé nhỏ ai kia đang đợi trước cửa.. chỉ là mơ ước “nhỏ nhoi ” của anh, người ta đã đi rồi còn đâu chứ. Anh gạt ngay ta nghĩ tai hại kia ra khỏi đầu, tiếp tục bước đến cửa.

-…T..hầy…-Tiếng ai đó gọi anh, cô gái ngồi xổm trước cửa nhà anh. Anh đúng là nhớ quá hoá điên rồi..

“Cạch,cạch..”

Bước vào nhà, lục lọi 1 lúc lấy chút đồ cần thiết. Lại ra khoá cửa, vẫn nhìn thấy cô gái anh hằng đêm nhớ tới đứng đó. Thật sự anh hoá điên mất rồi.

Người kia ôm anh, tự nhiên anh cảm nhận được sự ấm áp lạ thường, anh biết, đây Ko phải là mơ, cũng Ko phải là trí tưởng tượng. Anh Ko đáp trả cái ôm, gạt tay người kia ra, lạnh lùng nói

-Cô nhầm người rồi.

-Em Ko nhầm người đâu, em chắc chắn mà.

-Cô tìm tôi làm gì?



-Thầy… đừng lạnh lùng vậy. Đừng xưng “cô” nữa..

-Cô tìm tôi làm gì?

-Em… chỉ là vừa về nước, em đã tốt nghiệp đại học, em…-Tôi Ko thừa thời gian, xin phép.-Anh ngắt lời, bỏ cô ở đó 1 mình. Cũng biết đường trở lại sao? Giờ này còn trở lại đây làm gì nữa??

Cô thật bàng hoàng, ko chấp nhận nổi những gì trước mắt dù đã chuẩn bị tinh thần. Phải thôii, cô đã nói lời chia tay người ta, từ đó ko gặp lại người ta, bỏ người ta đi 4 năm giờ trở lại có ích gì chứ? Anh chắc có người khác rồi cũng nên… Cô nhớ anh điên đảo, ngày nào cũng nhớ anh, anh thì chắc chả nhớ cô đâu nhỉ?

Mải suy nghĩ cô Ko để ý anh đã ra tận thang máy và sắp sửa đi xuống. Chạy vội ra thằng máy với tốc độ ánh sáng, kịp chặn cửa thang máy đóng vào..

-Thầy, em có mang khăn tay của thầy. Hồi xưa thầy đưa em mượn em quên vẫn chưa trả thầy…-Anh thoáng thất vọng, chỉ vì khăn tay sao?

-Cầm đi. Tôi Ko cần, đã cũ rồi.-Cô ngậm ngùi cầm lấy cái khăn cất vào túi. Cô đã giặt rất kĩ, giữ rất cẩn thận để trả anh vậy mà..

Lại im lặng… cái thang máy rộng thênh thang có mỗi 2 người mà ngột ngạt đến nhường nào. Cô muốn thang máy đi nhanh xíu ..

-Sống có tốt Ko?-Anh lạnh lùng mở miệng, mở miệng hỏi thăm với tư cách người cũ cũng được đi

-Dạ?? Sống.. cũng tốt thầy.

Ko khí lại yên lặng tập 2…



“Ting”

Anh thẳng bước đi, cô thì chần chậm bước đi bộ về nhà. Vẫn con đường ấy, sao thấy xa quá… Anh vẫn là người đó… sao thấy xa cách quá?

Đi dạo trên con đường năm xưa vẫn hay đi cùng anh , lại thấy có 1 đôi nam nữ nắm tay nhau vui vẻ tình tứ nói chuyện. Thật ghen tị.. Cô ước năm xưa mình Ko có những ý nghĩ điên rồ đó và nói lời chia tay với anh. Cô rất hối hận, người ta nói:”Mất rồi mới thấy tiếc” là đúng..(au Ko chắc câu trên đúng đâu, mong các bạn Thông cảm)

-Anh Sơn à? Chúng ta có hôn ước mà, sao anh lạnh lùng với em vậy?-Thật trùng hợp đi, đi qua ghế đá cũng nghe thấy người tên Sơn nữa…

-Yên lặng chút để tôi làm việc.-Cái giọng nói này, cái cách từ chối mà vẫn dịu dành này.. có phải.. anh? Liều mình đi lùi lại nhìn cho rõ.. Đó.. quả thật.. là anh! Anh đã lạnh lùng với cô, hoá ra vì đã có người mới, dịu dàng của anh ko còn là của cô nữa rồi… Cô chạy thật nhanh thật nhanh về nhà, chui lên phòng khóc cho đã đời, tâm trạng hôm đó cứ thế mà buồn. Đã thế bố mẹ còn đi chơi.. Hừ, Ko có ai nói chuyện cho đỡ buồn.. mà, bố mẹ cô Ko ai biết cô đã từng quen anh.

Chiều hôm đó, cô đi ra quán cà phê gần trường cấp 3 rồi ghé vào đó ngồi uống. Nhắn tin cho nhỏ hẹn ra đó uống nhưng nhỏ lại đi với người yêu rồi.. Từ lúc về nước cô cũng gặp nhỏ mấy lần, gặp người yêu nhỏ 1 lần, đẹp trai kinh khủng, thân thiện, đáng yêu, cười tỏa nắng. Thật hợp với nhỏ Nhi, còn cô.. haizz

Cô gọi 1 cốc chanh leo, ngồi uống, buồn quá gọi cái bánh matcha xinh xinh ăn thử. Đắng đắng, ngọt ngọt, thơm thơm, cô thích. Lại nhìn cây đàn piano anh chơi năm xưa, lần đầu cô gặp anh là đây… Cô hỏi chị phục vụ xem mình có thể chơi Ko? Chị đồng ý, cô liền ra chơi bản Nocturne của Chopin, gần như trái ngược với bản nhạc lần trước anh chơi. Bài này nghe buồn mang mác, dịu nhẹ như tâm trạng cô lúc này. Cả quán cà phê chìm trong Ko gian lãng mạn, cổ điển. Mọi người như đang tận hưởng từng nốt nhạc cô đàn. Tiếng đàn lại mang nét rất khác biệt, buồn nhưng lại rất trong sáng, ngây thơ, hệt như con người cô vậy.. Cô chìm vào mớ cảm xúc của mình mà đàn bản nhạc cô yêu thích.

Kết thúc bản nhạc, đứng dậy, cả quán vẫn tĩnh lặng,1 lúc sau tiếng vỗ tay nhè nhẹ vang lên, của vài người khách nơi đây. Họ thật dễ thương.. Nhìn bao quát cả căn phòng, cô mới để ý, trong góc quán, là người đàn ông cô yêu thương, mong nhớ mỗi ngày. Anh mặc 1 chiếc áo sơ mi xám được sắn tới khuỷu cùng với quần Tây mấy vừa vặn với thân người anh. Luôn đẹp như vậy, đơn giản, tri thức, đầy vẻ sang trọng, lạnh lùng vốn có. Anh tập trung làm việc, tay thoăn thoắt trên mặt bàn phím, dường như Ko để ta ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Cô về chỗ mình, uống nốt nước, thầm cảm thán, quần áo anh mặc đi làm càng ngày càng đẹp, anh cũng vậy, tóc còn vuốt keo. Thật lịch lãm..

Anh đã ra khỏi quán từ lúc nào, cô chẳng để ý. Lúc cô đứng dậy, cầm túi , bạn nhân viên chạy ra đưa cô 1 mảnh giấy nhớ. Bảo do anh Sơn gửi. Cô giật mình, anh Sơn??

“Sáng mai, nhà tôi, 8h.”

Hả???? Hẹn cô đó hả? Ahihi..☺️☺️ Lập tức cô bay lên 12 tầng mây.. Anh hẹn cô đó, là anh hẹn . Nhìn đi phải nhìn lại, chữ anh lúc nào cũng đẹp hơn chữ cô rất nhiều dù cô là con gái hẳn hoi. Haiz… Mà anh có nhìn thất cô hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thầy... Có Được Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook