Chương 36
pf2912
17/12/2017
CHAP 33
Chap này tặng chị @ngocanhnhoa .
Đọc truyện vui vẻ
___________________________
Căn nhà “nhỏ” của cô đột nhiên đầu ắp tiếng cười. Chính là cô ngồi tự kỉ cười 1 mình, làm bố mẹ cô tưởng con gái phẫu thuật có vấn đề mà suýt nữa lôi cổ vào bệnh viện
-Con gái, con đã khỏe lại rồi, Ko thấy mình cần nói với bố điều gì sao?-Bố cô khoác vai cô, giọng nói có phần nguy hiểm
-Nói gì a~??-Con Nai vàng ngơ ngác, chính là giả vờ ngơ ngác và chú tâm vào TV
-Ăn đòn nhé ?-Bố cô nheo mắt (các bạn có phải thấy bố cô đối với cô quá trẻ con Ko? Tại vì cô luôn tỏ ra đáng yêu trước mặt pama đại nhân, vả lại bố cô luôn coi cô là rất bé bỏng)
-Xì.. Con còn chưa hết ốm mà, tay còn đau nha, con cũng lớn rồi mà, đừng đánh đòn nữa-Cô phụng phịu, bố cô mà đã đụng tay là đảm bảo nát hơn cả tương
-Ko nói nhiều, nửa tiếng nữa mà Ko có mặt trên phòng làm việc thì biết sao rồi đó..-Nói rồi ông bỏ lên phòng làm việc..
-Papa.. con vào nhé..-Cô mệt mỏi gõ cửa phòng, tâm trạng hết sức tồi tệ
-Vào đi, bày đặt gõ cửa gì nữa?-Ông cười , cô con gái này tự nhiên lại phép tắc như vậy làm ông hoang mang
-Hehe.. bố làm việc hả?
-Nhìn Ko thấy hả??-Ông nhìn cô con gái, là muốn kéo dài thời gian đây mà..
Gập laptop lại, nghiêm nghị nhìn thẳng vào cô
-Con biết lỗi?
-Dạ.. Con Ko nên nghĩ quẩn làm mọi người lo lắng..
-Lí do??
-Lí do… ừm… tại… tại….-Ngồi 5′..10′.. rồi 15′ vẫn chưa ra được câu trả lời
-Thôi được , Ko muốn nói với ông bố đây thì thôii. Con xem con đã lớn rồi mà vậy có được Ko?
-Ko được..
-Vậy phạt bao nhiêu?
-Bao nhiêu gì a~??
-Còn giả ngây giả ngô cái gì… 100 thắt lưng có được Ko?-Ông cao giọng, cứ nhớ lại chuyện đó lại thập phần tức giận
-Nhiều quá.. bố định giết chết con à??-Mắt rơm rớm nước mắt(chị gì ơi, chị lớn lắm rồi đó, bớt trẻ con đi giùm cái)
-Muốn tự tử mà? Để ông già này giết hộ cho..
-Thôii mà.. xin lỗi bố mà…-Kì kèo mãi , bố cô vẫn vậy, thật kiên quyết.. cuối cùng cô vẫn phải ra giường nằm sấp mà chờ roi..
-Lần này đánh nhớ kĩ, mong đây là lần cuối bố phải đánh con..-Tay cầm thắt lưng, gập đôi lại rồi cứ thế mà vút xuống, mặc kệ cô gào khóc, ông cứ thẳng tay mà đánh. Trong phòng vang vọng tiếng thắt lưng và tiếng khóc tấm rứt….
-Lần này tha cho con 1 nửa , Sơn nó nói với bố hết rồi . Nếu con ngoan ngoãn nói lí do ra giờ đã Ko bị đánh thế này…-Đau lòng nhìn cô con gái.. già đầu rồi còn bị đánh đòn
-Hic..hic… đau quá… -Bố cô Ko 1 chút thương hoa tiếc Ngọc, xuống thẳng tay, làm cô đau đến oằn người , cơn đau làm cô ko để tâm những gì ông nói
-Xoa thuốc liền , rồi mấy hôm sau nằm dưỡng thương đỡ đau rồi mới đi làm nghe Ko?-Dịu dàng cầm tuýp thuốc chuẩn bị sẵn mà bôi cho con gái.. Nhìn con gái lim dìm mắt hưởng thụ cảm giác bôi thuốc thấy thật buồn cười, giống con mèo… lớn.
-Papa… đau quá… bố Ko thương con nữa hả????-Màn làm nũng bắt đầu
-Cô muốn gì nào? Lớn rồi còn làm nũng thôii…
-Laptop… mua cho con laptop mới.. laptop cũ sắp hỏng rồi..
-Laptop với đau thì liên quan gì đến nhau thế hả??-Ông liếc nhìn cô con gái đang cố vòi Vĩnh
-Đi làm có tiền lương tự mua đi, còn đòi bố mua cho nữa…
-Hết tiền rồi… Hôm trước con phải bao ăn nhỏ Nhi…
-Đợi cuối tháng phát tiền lương rồi đi mua, cô chỉ được cái vòi vĩnh là giỏi..
-Hic… bố hết thương con rồi à… hồi trước chỉ cần bảo 1 tiếng là bố mua liền, bây giờ đòi mãi Ko mua…-mếu máo mãi bố cô mới gật đầu đồng ý..
-Papa dễ thương nhất…
-Giỏi nịnh..-Bố cô cười lớn , con gái ông vẫn chưa lớn
Thế nào thì gia đình cũng luôn ấm áp mà, phải Ko?
Lại nói đến anh, rút hết can đảm ra nói mọi chuyện với bố cô.. Thì chuyện tình cảm mà, ông cũng Ko trách ai nhiều, ông có làm gì đâu.. đơn giản là chỉ gọi cho bố anh 1 cuộc tâm sự… Ko hiểu sao tâm sự xong, bố anh lại xuất hiện ở nhà anh.. và từ đấy, 1 trận phong ba bão táp quét qua nhà anh
-Hại con gái nhà người ta rồi đấy… Đã bảo lần đấy đi phải nói rõ cho nó đi để làm gì rồi cơ mà? Đến giờ để Linh tự tử..
-Nói ra thế nào em ấy cũng bỏ mọi thứ ở lại mà đi tìm, thấy con bệnh sẽ rất đau lòng. Con chỉ nghĩ chia tay sẽ buồn 1 thời gian chứ Ko nghĩ chuyện lại nghiêm trọng như vậy…
-Chuyện tình cảm của con, người bố này Ko muốn can thiệp. Nhưng chuyện Linh tự tử đã xảy ra rồi… con muốn như thế nào đây hả?
-Bố…… phạt con đi…-Ừ thì ông có hơi lớn tiếng nạt anh, có phải sợ quá phát điên rồi hay Ko?
-…Được, biết làm gì chưa?-Khẽ liếc đứa con trai.. ừm.. 1 thân anh tuấn, quần áo thẳng thớm, mặt mũi sáng sủa sắp bị lột quần đánh đòn. Đúng là Ko khỏi buồn cười…
Anh đi vào phòng… nằm sấp lên giường, là rất cam tâm chịu phạt đi?
-Cởi.-Anh cảm nhận thấy cây thước gỗ cứng ngắc gõ gõ vào thắt lưng quần
-Có thể….-Tự cởi hay để bố cởi?-Vậy là anh chậm rì rì kéo quần xuống.. mặt mũi đỏ bừng.. đúng là thật mất mặt?(anh ơi, anh có thấy anh Ko có mặt nào mà mất Ko??)
-40 thước, lần sau suy nghĩ thật kĩ những chuyện quan trọng như vậy. Sau hôm nay đi xin lỗi con bé rồi tiện thể đưa nó đi chơi đâu cho khuây khỏa.
-Dạ vâng..-Ở ngoài có kiệm lời thế nào, có uy nghiêm ra sao thì trước mặt papa đại nhân vẫn 1 mực lễ phép … Đáng khen a~
Đàn ông mà, Ko nói nhiều.. cứ thế, thước vung xuống với toàn lực, anh nhăn mặt chịu Ko phát ra 1 tiếng nào… Rồi, trận phong ba bão táp cũng qua. Bố con lại tình cảm thắm thiết mặt ngồi trò chuyện.. Kết cục của việc trò chuyện quá say sưa là tự nhiên 10h tối tiệm tạp hoá xuất hiện 1 cặp bố con ăn mặc hết sức sang trọng đi vào… ăn mì
Chap này tặng chị @ngocanhnhoa .
Đọc truyện vui vẻ
___________________________
Căn nhà “nhỏ” của cô đột nhiên đầu ắp tiếng cười. Chính là cô ngồi tự kỉ cười 1 mình, làm bố mẹ cô tưởng con gái phẫu thuật có vấn đề mà suýt nữa lôi cổ vào bệnh viện
-Con gái, con đã khỏe lại rồi, Ko thấy mình cần nói với bố điều gì sao?-Bố cô khoác vai cô, giọng nói có phần nguy hiểm
-Nói gì a~??-Con Nai vàng ngơ ngác, chính là giả vờ ngơ ngác và chú tâm vào TV
-Ăn đòn nhé ?-Bố cô nheo mắt (các bạn có phải thấy bố cô đối với cô quá trẻ con Ko? Tại vì cô luôn tỏ ra đáng yêu trước mặt pama đại nhân, vả lại bố cô luôn coi cô là rất bé bỏng)
-Xì.. Con còn chưa hết ốm mà, tay còn đau nha, con cũng lớn rồi mà, đừng đánh đòn nữa-Cô phụng phịu, bố cô mà đã đụng tay là đảm bảo nát hơn cả tương
-Ko nói nhiều, nửa tiếng nữa mà Ko có mặt trên phòng làm việc thì biết sao rồi đó..-Nói rồi ông bỏ lên phòng làm việc..
-Papa.. con vào nhé..-Cô mệt mỏi gõ cửa phòng, tâm trạng hết sức tồi tệ
-Vào đi, bày đặt gõ cửa gì nữa?-Ông cười , cô con gái này tự nhiên lại phép tắc như vậy làm ông hoang mang
-Hehe.. bố làm việc hả?
-Nhìn Ko thấy hả??-Ông nhìn cô con gái, là muốn kéo dài thời gian đây mà..
Gập laptop lại, nghiêm nghị nhìn thẳng vào cô
-Con biết lỗi?
-Dạ.. Con Ko nên nghĩ quẩn làm mọi người lo lắng..
-Lí do??
-Lí do… ừm… tại… tại….-Ngồi 5′..10′.. rồi 15′ vẫn chưa ra được câu trả lời
-Thôi được , Ko muốn nói với ông bố đây thì thôii. Con xem con đã lớn rồi mà vậy có được Ko?
-Ko được..
-Vậy phạt bao nhiêu?
-Bao nhiêu gì a~??
-Còn giả ngây giả ngô cái gì… 100 thắt lưng có được Ko?-Ông cao giọng, cứ nhớ lại chuyện đó lại thập phần tức giận
-Nhiều quá.. bố định giết chết con à??-Mắt rơm rớm nước mắt(chị gì ơi, chị lớn lắm rồi đó, bớt trẻ con đi giùm cái)
-Muốn tự tử mà? Để ông già này giết hộ cho..
-Thôii mà.. xin lỗi bố mà…-Kì kèo mãi , bố cô vẫn vậy, thật kiên quyết.. cuối cùng cô vẫn phải ra giường nằm sấp mà chờ roi..
-Lần này đánh nhớ kĩ, mong đây là lần cuối bố phải đánh con..-Tay cầm thắt lưng, gập đôi lại rồi cứ thế mà vút xuống, mặc kệ cô gào khóc, ông cứ thẳng tay mà đánh. Trong phòng vang vọng tiếng thắt lưng và tiếng khóc tấm rứt….
-Lần này tha cho con 1 nửa , Sơn nó nói với bố hết rồi . Nếu con ngoan ngoãn nói lí do ra giờ đã Ko bị đánh thế này…-Đau lòng nhìn cô con gái.. già đầu rồi còn bị đánh đòn
-Hic..hic… đau quá… -Bố cô Ko 1 chút thương hoa tiếc Ngọc, xuống thẳng tay, làm cô đau đến oằn người , cơn đau làm cô ko để tâm những gì ông nói
-Xoa thuốc liền , rồi mấy hôm sau nằm dưỡng thương đỡ đau rồi mới đi làm nghe Ko?-Dịu dàng cầm tuýp thuốc chuẩn bị sẵn mà bôi cho con gái.. Nhìn con gái lim dìm mắt hưởng thụ cảm giác bôi thuốc thấy thật buồn cười, giống con mèo… lớn.
-Papa… đau quá… bố Ko thương con nữa hả????-Màn làm nũng bắt đầu
-Cô muốn gì nào? Lớn rồi còn làm nũng thôii…
-Laptop… mua cho con laptop mới.. laptop cũ sắp hỏng rồi..
-Laptop với đau thì liên quan gì đến nhau thế hả??-Ông liếc nhìn cô con gái đang cố vòi Vĩnh
-Đi làm có tiền lương tự mua đi, còn đòi bố mua cho nữa…
-Hết tiền rồi… Hôm trước con phải bao ăn nhỏ Nhi…
-Đợi cuối tháng phát tiền lương rồi đi mua, cô chỉ được cái vòi vĩnh là giỏi..
-Hic… bố hết thương con rồi à… hồi trước chỉ cần bảo 1 tiếng là bố mua liền, bây giờ đòi mãi Ko mua…-mếu máo mãi bố cô mới gật đầu đồng ý..
-Papa dễ thương nhất…
-Giỏi nịnh..-Bố cô cười lớn , con gái ông vẫn chưa lớn
Thế nào thì gia đình cũng luôn ấm áp mà, phải Ko?
Lại nói đến anh, rút hết can đảm ra nói mọi chuyện với bố cô.. Thì chuyện tình cảm mà, ông cũng Ko trách ai nhiều, ông có làm gì đâu.. đơn giản là chỉ gọi cho bố anh 1 cuộc tâm sự… Ko hiểu sao tâm sự xong, bố anh lại xuất hiện ở nhà anh.. và từ đấy, 1 trận phong ba bão táp quét qua nhà anh
-Hại con gái nhà người ta rồi đấy… Đã bảo lần đấy đi phải nói rõ cho nó đi để làm gì rồi cơ mà? Đến giờ để Linh tự tử..
-Nói ra thế nào em ấy cũng bỏ mọi thứ ở lại mà đi tìm, thấy con bệnh sẽ rất đau lòng. Con chỉ nghĩ chia tay sẽ buồn 1 thời gian chứ Ko nghĩ chuyện lại nghiêm trọng như vậy…
-Chuyện tình cảm của con, người bố này Ko muốn can thiệp. Nhưng chuyện Linh tự tử đã xảy ra rồi… con muốn như thế nào đây hả?
-Bố…… phạt con đi…-Ừ thì ông có hơi lớn tiếng nạt anh, có phải sợ quá phát điên rồi hay Ko?
-…Được, biết làm gì chưa?-Khẽ liếc đứa con trai.. ừm.. 1 thân anh tuấn, quần áo thẳng thớm, mặt mũi sáng sủa sắp bị lột quần đánh đòn. Đúng là Ko khỏi buồn cười…
Anh đi vào phòng… nằm sấp lên giường, là rất cam tâm chịu phạt đi?
-Cởi.-Anh cảm nhận thấy cây thước gỗ cứng ngắc gõ gõ vào thắt lưng quần
-Có thể….-Tự cởi hay để bố cởi?-Vậy là anh chậm rì rì kéo quần xuống.. mặt mũi đỏ bừng.. đúng là thật mất mặt?(anh ơi, anh có thấy anh Ko có mặt nào mà mất Ko??)
-40 thước, lần sau suy nghĩ thật kĩ những chuyện quan trọng như vậy. Sau hôm nay đi xin lỗi con bé rồi tiện thể đưa nó đi chơi đâu cho khuây khỏa.
-Dạ vâng..-Ở ngoài có kiệm lời thế nào, có uy nghiêm ra sao thì trước mặt papa đại nhân vẫn 1 mực lễ phép … Đáng khen a~
Đàn ông mà, Ko nói nhiều.. cứ thế, thước vung xuống với toàn lực, anh nhăn mặt chịu Ko phát ra 1 tiếng nào… Rồi, trận phong ba bão táp cũng qua. Bố con lại tình cảm thắm thiết mặt ngồi trò chuyện.. Kết cục của việc trò chuyện quá say sưa là tự nhiên 10h tối tiệm tạp hoá xuất hiện 1 cặp bố con ăn mặc hết sức sang trọng đi vào… ăn mì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.