Yêu Thầy... Có Được Không?

Chương 39

pf2912

17/12/2017

-Thước gỗ… thước gỗ…thước gỗ… giấu đâu rồi Ko biết?

-Linh. Làm gì đó?-Anh đi ra với bộ đồ ngủ xám, dù có thoải mái hơn nhưng khí chất thì vẫn đầy mình. Theo phản xạ tự nhiên làm cô giật mình, như thể làm việc gì mờ ám bị tóm giữa bạn ngày vậy

-Em.. tìm đồ chút xíu..

-Đồ gì của em lại trong phòng tôi? Tìm để sau đi-Anh nhíu mày, cô cũng thật khó xử, Ko biết phải làm sao…

-Thì…thì…

-Cái này có đúng không?-Anh cầm trên tay chiếc thước gỗ huyền thoại mà vẫy vẫy

-À… chính nó… Em….

-Ko cần nói nhiều, hiểu ý em rồi. Giờ sao?-Cô đỏ mặt tía tai, thật sự là cô Ko biết cách đánh người , nhưng mà.. đây là cơ hội duy nhất để cô vùng lên trả thù

-Nhanh lên, em tính ngủ ở đây hả?-Anh nhếch môi

-Ngủ thì có sao đâu..-Cô chu mỏ cãi

-Ko biết có sao Ko đâu…

-Giờ sao?? Nếu Ko tôi còn đi làm việc, việc vẫn còn rất nhiều..

-Ko.. Ko cần đi làm việc . Em…anh…

Anh Ko nhịn nổi mà phá lên cười

-Có gì đâu mà xấu hổ… Nhanh lên nào!-Anh vỗ vỗ đầu cô.

Cầm cây thước gỗ lên thử , chính cái này làm cô đau suốt nè…

-Ẹ hèm… Em phạt anh nhé?

-Ừ….-Anh thở dài

-Nằm sấp xuống… đi

-Ừ.-Anh lật đật nằm xuống giường, dù rằng rất xấu hổ, mất hết phong thái uy nghiêm thường ngày. Nhưng mà, Ko sao.

-Í hí hí… nhân viên anh mà biết được anh như thế này thì sao??-Cô chống tay vào hông cười ha hả. Cảm thấy mình quá vĩ đại

-Nhân viên anh mà biết được em lên thớt đầu tiên…-Cái khí chất chính là Ko thể thay đổi, thích đi dọa người thấy sợ

-Xì…

Cô quật bừa xuống 1 cái, lại quật thêm mấy cái nữa thật mạnh, vậy mà ai kia vẫn dửng dưng như Ko vậy..

Căn phòng duy nhất Vang vọng tiếng thước chạm da thịt . Cô chưa bao giờ cảm thấy bối rối vậy, suy nghĩ quá nhiều thứ mâu thuẫn

Cô cũng Ko biết đã qua bao nhiêu, cũng chẳng cần biết, cứ vậy mà đứng rồi đánh xuống.

-Sao vậy ??-Anh ngóc đầu lên quay lại nhìn cô

-Em… Ko làm được, anh đau em thấy xót lắm… Em xin lỗi, em Ko biết mình có làm anh đau quá Ko.. hức…-Cuối cùng chỉ có anh số khổ phải đi dỗ dành cô, bị hành cho đã rồi giờ còn cất công đi dỗ con nít nữa

-Anh.. đau lắm Ko? Anh tự bôi thuốc nhé..-Mặt cô hồng hồng đỏ đỏ, trông rất dễ cưng

-Ừ… đau lắm..-Anh véo véo má cô, nói vậy chứ cô đâu làm gì được cái người mình đồng da sắt như anh…

-Em.. xin lỗi..

-Sao lại phải xin lỗi? Em phải tự thấy mình đúng chứ? -Anh dịu đàng xoa xoa đầu cô rồi lại ôm cô vào lòng. Cảm giác tựa vào anh lúc nào cũng thật bình yên, vững chãi đi..

-Anh ơi…Nhỡ em với mẹ anh cùng rơi xuống nước mà cả 2 đều Ko biết bơi. Trong trường hợp anh chỉ được cứu 1 người thì anh chọn ai?

-Ừm…. Có cứu hộ mà, Baoh đi biển hay đi bơi nhất định tôi sẽ cho người đi theo phòng trường hợp bất Trắc..

-Ơ… đã bảo là chỉ mình anh cứu thôii mà, có 2 người sắp chết đuối…

-…Em Ko biết bơi à?-Gật gật

-Mai sẽ tìm thầy cô tốt cho em đi học bơi…-Anh gật gật đầu

-Né câu hỏi hoàiii…. Ko chịu Ko chịu Ko chịuu…-Cô dậm dậm chân

-Hahaa… năm nay em đã bao nhiêu tuổi rồi còn như thế? Có muốn tôi liền đem như tiểu hài tử dạy dỗ?-Anh nhếch mép



-Ko cần, tuyệt đối Ko cần..-Cô dơ tay hình chữ X, làm vẻ mặt nghiêm túc

-Mà… trẻ con cũng tốt, Ko phải rất đáng yêu sao?-Anh vuốt vuốt tóc cô

-Anhh… Lúc nãy có đau Ko?

-Đau.

-Có cần em giúp anh xoa xoa Ko? -Anh chỉ muốn phá lên cười thật lớn, sao cô lại có cái ý nghĩ như vậy cơ chứ

-Sao lại muốn xoa?

-Đánh em anh vẫn hay làm thế mà… ừm.. còn ôm ôm rồi đi ngủ….

-Ừ, thế tí nữa em xoa xoa rồi ôm ôm tôi đi ngủ nhé-Anh Ko nhịn được cười mà phá lên, làm cô nghệt mặt ra

-Anh..trêu em..-Cô bĩu môi

-Yêu mới trêu thôii …Em mà bĩu môi nữa là….-Anh liền ôm lấy cổ cô, chạm vào nhau, từ từ hoà quyện rồi lại hoà quyện

-Anh…. toàn lợi dụng Ko thôii.. Mà anh có đau lắm Ko?

-Hỏi câu này mấy lần rồi Ko ngán sao? Đánh đau gần chết nè… Giờ có tính đền bù Ko? Hay còn giận nữa?

-Hết rồi mà… Ai thèm giận dai như anh..-Cô lè lưỡi

-Ừm hứm….

– đi đánh người có vui không??

-Hông có vuii…-Cô nhăn mặt- Vậy mà anh đánh hoàii luônn

-Thế nghĩa là tôi đánh em cũng Ko vui vẻ j hết. Tôi cũng biết xót chứ? Nên từ nay ngoan ngoãn đi, tôi sẽ chiều chuộng em hết mức… Nếu không… quy củ.

-Xì… Biết thế lúc nãy đánh cho anh chết tươi luôn đi, trả thù Ko bõ công j hết-Anh đánh 1 cái vào mu bàn tay cô, nổi lên 1 mảng đỏ ửng

-Đau em..hức….-Cô liền xoa lấy xoa để, Ko làm j mà cũng bị đánh đó

-Ăn nói vớ và vớ vẩn. Tôi chết do em làm thì em xác định đi?

-Hì hì hì-Cô cười nhăn nhở , hình tượng cứ như vậy mà bay đi hết

Đột nhiên anh kéo cô đến ôm từ đằng sau, nhẹ nhàng để cằm lên vai cô rồi cứ thế… mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng.. dài bất tận…

-Anh..em đóii.-Cô chu chu cái mỏ, mắt sáng long lạnh chớp chớp

-Ăn gì tôi xuống mua cho em?

-Ăn…. bim bim

-Nhưng mà… Ko tốt cho sức khỏe…

-Lần này cho ăn thôii.. Ko sợ con lợn như em đói rồi sụt kí…-Anh cười

-Ai là lợn? Anh thì có…-Cô bĩu môi, đã lớn rồi mà lúc nào cũng bị trêu như trẻ con vậy

-Ngồi yên đây đợi chút, tôi đi mua rồi lên liền-Anh vỗ vỗ đầu cô

-Cho em đi với..-Cô kéo kéo anh

-Ko được, ăn mặc như vậy, cảm lạnh đấy.-Lý do thật sự xuất hiện trong đầu anh chính là cô ăn mặc cuốn hút như vậy, người ta sẽ nhìn. Ko được, chỉ mình anh được phép nhìn…

-Xì….-Lại với lấy cái điện thoại của anh bấm và bấm

-Về rồi đây… Linh… ra ăn-Anh mở cửa rồi gọi cô ra, đợi mãi Ko thấy người đâu bèn vác xác vào gọi

-Có ra ăn Ko thì bảo?-Con người kia nằm cái dáng hết sức..”có duyên” , Ko biết cô quyến rũ được ai đâyy..(quyến rũ được anh chứ ai? Hỏi ngu _^_)

-Hahahaa-Cười khúc khích khúc khích cầm máy điện thoại anh

-Sao đây? Ra ăn nhanh lên.. Đi hầu cô mệt quá….

-Mang vào đây cho em đi….-Anh thở dài, cuối cùng là chính thức trở thành ô sin cho người ta rồi…

Anh nhìn cái điện thoại… Màn hình khoá màn hình chính đâu đâu cũng là hình ảnh cô. Con quỷ nhỏ này đúng là… muốn anh phát điên hay sao? Chụp quang cảnh trước ngực như thế, còn để màn hình như vậy….

-Anh không được xoá đi đâu đó, em mà biết được em tuyệt thực cho coi…-Miệng nhai chóp chép đầy bim bim, nhìn anh cười thích thú



-Rồi rồi , em cứ để vậy có ngày bị ăn sạch…

-Hả??? Anh nói j?

-Không có gì…-Anh mỉm cười

Tiếp theo là rất nhiều màn mặn nồng :)) Au cắt.

___________________________

Trời cao trong xanh sương sớm long lanh… 2 con người 1 cao 1 thấp kéo va li tiến vào sân bay, lên đường sang Nhật. Tâm trạng cô là phi thường phi thường của phi thường vui vẻ đi? Lâu lắm mới được đi du lịch với anh, tất nhiên cô phải tranh thủ cơ hội

-Anh… em khát mà…

-Ừ… để tôi mua cho em..

-Anh… em thèm ăn vặt

-Để tôi đi mua cho….

-Anh….em lạnh…

-Lấy chăn này mà đắp, tôi Ko cần..

-Anh….em buồn ngủ quá..

-Dựa vào vai tôi mà ngủ

-Anh….em hết buồn ngủ rồi, muốn nắm tay..

-Ừ..

-Anh… em muốn ngủ?

-Cứ dựa vào vai ngủ đi..

-Anh… em lại Ko muốn ngủ, muốn ôm ôm..

-.. Được rồi, ôm 1 lúc thôii nhé?

-Anh…em muốn mượn điện thoại anh..

-Này… cầm chơi chút thôii đó, Ko tốt cho mắt đâu…

-Anh… em ngán chơi rồi, anh lấy quyển tạp chí cho em đọc..

-Ừ… đọc rồi ngủ chút đi, nên ngủ 1 tẹo…

-Anh….

-Ngủ đi, đánh cho mông nở hoa bây giờ..-Anh hơi mất kiên nhẫn mà nạt cô

-Hic…

-Thôii được rồi, ngoan 1 chút, để tôi nghỉ ngơi 1 tẹo rồi nói chuyện với em…

Kế hoạch hành hạ anh của cô đã chính thức bị anh thổi bay sau 1 câu nói

___________________________

-Woaa… Em muốn đi chơi liền, đi ăn nữaaa…

-Được rồii, chúng ta về khách sạn cất đồ đã chứ? Anh lên kế hoạch hết rồi… Có 2 tuần lận, Ko phải lo lắng quá..

-Em muốn ăn liềnn, nè. Em tìm hiểu rồi, có 1 quán ăn ngay gần chỗ này, chúng ta đi đi? Địa chỉ đây nè..-Cô giơ cái điện thoại ra, anh.. cũng đến cạn lời thôii. Còn tìm hiểu sẵn cả tiệm tạp hoá rồi quần áo lưu niệm trước nữa? Ko phải cứ mua là được hay sao??

-Chiều em đấy nhé. Đúng là quỷ nhỏ…-Anh lắc đầu, tay kéo 2 va li mà con quỷ kia Ko biết điều j hết, còn ngồi trên va li cho anh lôi đi nữa…

Quán JJ

Mọi người trong quán đều nhìn cô và anh bằng cặp mắt hiếu kì. Đi ăn mà còn vác theo túi to túi nhỏ nữa ?

Cô thì thoải mái gọi đồ, anh đường đường là tổng tài đẹp trai tài giỏi lạnh lùng nói chung là hoàn hảo đây giờ thành translator (Thông dịch viên) miễn phí . Cuối cùng thẻ vẫn là anh quẹt :))

-Haa… no quá đii.

-Cô tiêu hơi hoang đấy cô ạ..-Anh tự nhiên cảm thấy tiền trong thẻ anh cứ Ko cánh mà bay rồi lại bay

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thầy... Có Được Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook