Yêu Thầy... Có Được Không?

Chương 41

pf2912

17/12/2017

2 tuần… khoảng thời gian không dài không ngắn, đủ để giữ lại vô vàn kỉ niệm.

Một sự việc hết sức đặc biệt xảy ra, không biết nên khóc hay nên cười ?

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

Vì mới đáp xuống sân bay, cũng hơi hơi lệch múi giờ cộng với việc trên máy bay bị bắt ép ngủ rất nhiều . Đêm cô tỉnh như sáo

-Anh…..

-Hửm? Ngủ đi, mai còn dậy sớm đi chơi…

-Hoiii… Chả buồn ngủ gì hết á

-Không buồn nghe thì nằm yên đi, tôi cần ngủ, rất mệt.

-Hic…hic.. Anh, có phải hết thương em rồi đúng không?

Đúng như cô nghĩ , câu nói này liền làm anh hé 1 bên mắt ra nhìn cô, miệng lại hoạt động

-Thử nghĩ xem?

-Đúng là anh không thương emm

-Ừ, không thương, không thương thì cô im cho tôi cái…

-Anh… quá đáng….-Cô chỉ trêu đùa một chút vậy thôii, chứ không cố ý. Anh làm cô tủi thân mà…

Còn anh thì dần mất kiên nhẫn và đang rất mệt mỏi, cũng không cố ý nói như vậy

-Anh, nếu hết thương em rồi… Thì, chúng ta chia tay nhé? Bao giờ anh chán thì cứ nói với em, em không buồn đâu..-Vẫn cứ dúi đầu vào người anh, lại có chất lỏng gì chảy ra ướt áo rồi

Anh mỉm cười nhìn cô gái nhỏ phía dưới, đầu run run vì khóc, cố để không cho anh biết đây mà…

-Nín. Tôi yêu em, sẽ không chia tay em, không để em rời xa nữa. Nếu em dám rời bỏ tôi , tôi sẽ đánh em què chân mà khỏi đi được nữa…-Bá đạo nhếch môi cười, cô lại tự hỏi, sao tính chiếm hữu của con người này cao quá vậy??

Anh lấy tay ôm chặt cô rồi nhắm mắt

Yên bình được 1 lúc….

-Anh….-Cô chọc chọc vào khuôn ngực rắn chắc rồi lại tiếp tục chọc chọc

-Ngủ đi. Giờ này còn gọi gì nữa ?

-Không ngủ được…

-Nhắm mắt vào rồi khắc ngủ, ngủ mau đi. Bỏ điện thoại xuống…-Anh càng ngày càng mệt, nhưng vốn không muốn cái gắt nên vẫn rất nhẹ nhàng nhắc cô rồi lại ôm cô nhắm mắt nghỉ ngơi

3 giờ sáng ( anh gọi em không nhấc máy -.- không 1 tin nhắn từ tối quaa)

-Em có biết giờ này mấy giờ rồi không?- 1 cỗ tức giận không hẹn nhau mà cùng nhảy múa trong lòng anh

-…Anh…chưa ngủ ạ?- Như 1 phản xạ, cô giấu cái điện thoại xuống dươí gối , cười hì hì

– Không muốn ngủ có phải không? Ra góc phòng quỳ đó cho tôi, khỏi ngủ nữa. Tôi còn thấy cô không nghiêm túc nữa thì khỏi đi chơi đâu nữa..

Cô lủi thủi ra góc phòng quỳ, cuộc đời quả thật mỗi ngày càng một đáng buồn… Không! Cuộc đời không hẳn đã đáng buồn, nhưng nay lại đáng buồn theo 1 nghĩa khác…..



(“Lão Hạc”-Nam Cao) < con au cũng chả nhớ trích dẫn đúng không nữa hí hí>

Anh cũng khỏi ngủ vì cô luôn, vậy là lại lấy cái laptop mở lên xem báo cáo tình hình công ti trợ lí gửi..

Hi vọng nhỏ nhoi của cô cũng lập tức bị dập tắt, tưởng đâu anh ngủ để cô còn tranh thủ ngủ 1 chút, hic… Cô biết lỗi rồi mà, buồn ngủ rồi mà….

-Anh…

-Ở đó quỳ cho nghiêm túc

-Cho em ngủ có được không? Em buồn ngủ..- Ngáp ngắn ngáp dài từ nãy giờ rồi mà con người kia vẫn lạnh lùng vô tình không đoái hoài gì đến cô

-…Haizz, được rồi. Cho đi ngủ, sáng mai dậy tôi cho chết…-Chưa kịp nghe hết câu cô vội bò ra giường, không thèm quan âm đén lời anh nói luôn :)

Tự nhiên lấy đùi anh làm gối mà ngủ ngon lành

-Nhẹ nhàng thì không nghe, cứ phải nổi nóng lên mới chịu yên thân… Quỷ nhỏ này, vẫn chưa kịp lớn….- Xoa xoa đầu cô rồi khẽ đặt cô xuống giường nằm xuống ôm cô ngủ. Cô theo thói quen rúc rúc vào ngực anh , cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người đối diện càng yên lòng say giấc..

———————————————-

10 giờ sáng hôm sauu

Những tia nắng nhẹ chiếu qua tấm rèm, làm cô tỉnh giấc , thấy anh vẫn còn đang ngủ thì không động đậy mà dí mắt vào ngắm nhìn anh, hiếm lắm mới ở cự li gần thế này mà ngắm nhìn được… Chỉ khi ngủ, con người này mới tỏa ra nét dịu dàng , nhẹ nhàng , còn đâu lúc nào mặt cũng lạnh như băng , 1 tảng băng bự bự vậy nè :3 Nhưng mà anh tuyệt đối không lúc nào hết nam tính nha~ Rất ngầuu

(Chả qua chị đã bỏ qua cảnh anh í khóc mất rồi)

-Đẹp quá hả?-Giọng anh vẫn còn ngái ngủ, mắt chưa mở mà vẫn mở miệng ra phán như 1 vị thần

-Có lúc nào không đẹp đâu, à.. chỉ có lúc tức giận rồi đánh em là không đẹp thôi à~

-Khéo nịnh-Đánh nhẹ vào đầu cô 1 cái.- Dậy rồi còn không mau đánh răng rửa mặt đi, tại em dậy muộn vậy nên khỏi ăn sáng đi. Đợi ăn trưa luôn, 10 giờ hơn rồi..

-Rõ ràng anh, anh dậy muộn hơn mà?

-Đứa nào hôm qua làm tôi tỉnh giấc hả? Ai làm tức đến không ngủ được luôn hả?

-Thì.. ai bảo anh đó, anh phạt em chi?- Bĩu bĩu môi

-Hư không phạt thì làm gì bây giờ?

-Đánh răng cho em… Con Nhi bạn em được chồng nó đánh răng rửa mặt cho đó ..

-Tự làm đi, có phải trẻ con đâu mà? Nhanh lên còn tới tôi vào nữa cô nương…

Mặt phụng phịu đi vào nhà vệ sinh luôn, người đâu mà lạnh lùng vầy nè? Cô chỉ muốn được cưng xíu thôii mà..

—————-•—————•————-

Cô đánh làm vệ sinh cá nhân xong, ra ngoài mùi thức ăn thơm phức trang đầy phòng. Trên bàn theo tươm tất đồ ăn, anh thì lại ngồi trên giường ôm laptop làm việc . Đúng là… tham công tiếc việc !

-Sao anh lúc nào cũng phải làm việc vậy? Không thể nghỉ ngơi à? Em đi cùng anh, là chỉ muốn anh thoải mái nghỉ ngơi 1 chút. Nếu vì em đi như vậy mà công việc anh còn nặng hơn thì… lần sau đừng đi nữa nhé . Em không thích vầy đâuu…

-Rồi, không sao không sao. Tôi chỉ muốn cùng em đi nghỉ ngơi thoải mái vài hôm. Cũng rất muốn đi nhiều lần nữa, vậy mà em lại không thích hả? Tôi cũng không phải tham công tiếc việc, rảnh quá không có gì làm buồn chân buồn tay thôii…-Anh gập laptop lại, cô người yêu nhỏ này… lại dỗi rồi

-Thật không đó?



-Thật.-Anh khẳng định chắc nịch, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh

-Vậy thì.. năm sau cho em đi Pháp có được không? Em… sẽ tự trả tiền, em muốn đến Pháp …

-Ừm…. Nếu em thích, có thể đi bất cứ lúc nào? Tôi rất hay sang Pháp công tác ngắn hạn, sao không bảo sớm, tôi đưa em đi cùng…

-Công việc của anh mà, đi theo chỉ tổ vướng chân.

Anh mỉm cười, lâu lâu cũng thấy cô người yêu này thực biết suy nghĩ đi. Đúng là anh đi công tác bận sấp mặt , lấy đâu ra thời gian chăm sóc cho cô?

-Bao giờ tôi sắp xếp được, nhất định sẽ đưa em sang Pháp chơi..

-Yeahhh :)) Anh là nhất, không có số hai

-Ăn đi, mất vật buổi sáng rồi, đáng ra sáng nay định dẫn em đi chơi vòng vòng mà mãi không dậy…

-Anh dậy muộn hơn mà…

-Thôii không cãi nữa , mau ăn.-Anh mới bước từ nhà vệ sinh ra, đầu tóc cũng được chảy chuốt gọn gàng, phong thái vô cùng đĩnh đạc

-Mời anh ăn sáng…. à nhầm… trưa…

-Mời em…-Anh vui vẻ cười cười nói nói, đến việc mời cũng không đàng hoàng được nữa . Có phải… rất giống trẻ con không?

_______________________

-Này Linh, hình như tôi quên cái gì thì phải?

-Hả? Đâu có gì đâuu… Mau nghỉ trưa chiều còn đi chơi…

-Sáng hôm qua mấy giờ em ngủ nhỉ?-Anh cười cười, vẻ mặt rất chỉ là nham hiểm

-….Ơ…. hình như là….

-Là?

-2 giờ hay sao đó ?

-Mấy giờ cơ?

-Là 3 giờ rưỡi , 3 giờ rưỡi mà…-Cô phụng phịu

-Ngoan…-Anh xoa xoa đầu cô

-Có biết là ngủ muộn rất không tốt hay không? Sẽ xấu xí đi, rồi còn gây ra 7 căn bệnh nữa .. Bộ muốn chết sớm hả? Bình thường em ngủ muộn vì công việc, hay thỉnh thoảng ngủ muộn 1 bữa … tôi không nói. Nhưng ngủ muộn dán mắt vào cái điện thoại chơi game, có được không hả??

-..Em xin lỗi mà..

-Tôi không muốn nghe xin lỗi nữa , từ nay, đi ngủ trước 11 giờ . Có biết trước 3 giờ sáng cơ thể diễn ra các quá trình bài tiết rồi hoạt động nọ kia không hả? Hạn chế ngủ muộn đi…

-Anh cũng ngủ muộn mà…-Giương đôi mắt cún con như sắp khóc dí vào mặt anh, bảo sao anh không đau lòng cơ chứ

-Từ nay, tôi sẽ cùng em, đi ngủ sớm , trừ những việc bắt buộc ra thì sẽ không thường xuyên thức muộn nữa.

-Nghe vậy còn tạm được…-Cô lầm bầm

-Chuyện tương lại lo sau, còn chuyện trước mắt?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thầy... Có Được Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook