Yêu Thầy... Có Được Không?

Chương 34: NGOẠI TRUYỆN 3

pf2912

17/12/2017

Đây là thời điểm anh mới dạy cô

Cuối tuần nào anh cũng phải tới nhà cô, dù Ko muốn nhưng chính là bị papa đại nhân bắt đến.

-Linh, con đặt nồi cơm giúp mẹ đi.

-Ko nấu, sao từ sáng giờ mẹ sai con đủ việc vậy? Quét nhà , lau đồ, nhặt rau còn nấu cơm nữa…-Cô phụng phịu

-Làm nốt đi, có mấy phút xong thôii mà..

-KO LÀM.-Cô bực tức hét lớn, đánh động đến bố cô trên nhà giật mình. Anh vừa mở cửa vào nhà cũng giật bắn..

-Có chuyện gì sao con lại to tiếng với mẹ thế?-Bố cô từ trên nhà đi xuống

-Mẹ cứ bắt con làm việc, Ko cho nghỉ ngơi gì hết á…-Cô oan ức giải thích

-Con làm đi còn gì, lớn đùng ra đấy rồi…

-Con gái sao lúc nào cũng phải làm thế? Bình đẳng giới ở đâu rồi…

-Coi như con làm giúp mẹ 1 hôm, cả đời mẹ đã làm hết việc nhà rồi cơ mà?

-Bố mẹ lúc nào cũng đúng hết.. chẳng bao giờ nghĩ tới con..

-LINH, con nói gì đó?-Bố cô tức lên, nói lớn 1 cái

-Thôii, con nó chưa hiểu chuyện. Từ từ giải thích.. Lên gác đi, để em nói chuyện với con..-Bà đẩy ông lên gác, và biết tính chồng, để ông lại đây 1 lúc nữa thì thế nào đứa con gái mông cũng nở hoa

Anh đứng đó từ nãy giờ, như 1 người vô hình.. Đứng xem học trò xử sự cũng Ko tồi..

-Hôm nay mẹ chỉ muốn nhờ con làm chút việc nhà thôii.. Đó là bổn phận của con mà?

-Sao con lúc nào cũng phải làm? Suốt ngày bổn phận, bố mẹ coi anh Sơn là con trai, sao Ko nhờ anh ấy làm?

-Nhưng mà….-Bà rất khó xử, đúng là bà coi anh là con nhưng tất nhiên vẫn chưa thể bằng con mình đẻ ra. Nói thế cũng Ko đúng…

-Từ nay tôi sẽ đến sớm hơn 1 chút để giúp nấu cơm, Ko cần em động tay, cô cũng nên nghỉ ngơi đi ạ. Để em làm được rồi..

-Sơn à??? Con đến từ lúc nào đấy?-Bà thấy may , suýt nữa thì nói Anh Ko phải con ruột.. nghe thấy vậy anh sẽ tổn thương

-Con đến từ lúc em Linh hét lên.. Cô cứ lên nghỉ hay làm việc khác đi, bếp núc em làm cũng được..

-Ko khách sáo nữa.. nếu cần gì cứ hỏi Linh hay gọi cô nhé?

-Vâng…

-Hay để em phụ thầy 1 tay nhé?-Cô ngồi bấm điện thoại hoài cũng chán. Nhìn thấy anh lúi húi 1 mình thì rất muốn giúp

-Mẹ em còn Ko giúp, chỉ là 1 người thầy mới quen sao được hưởng cái “diễm phúc” ấy?-Anh nói giọng mỉa mai, anh là thập phần tức giận với thái độ của cô đối với mẹ

-Em…-Cô cứng họng, miệng lưỡi ông thầy này quả nhiên sắc bén..

Cô Ko nói gì nữa mà bỏ lên phòng, đã muốn giúp Ko đồng ta thì thôii..

-Linh ơi, xuống ăn đi con-Mẹ cô gõ cửa phòng

-Vâng…-Cô cũng Ko giận bố mẹ đâu, chỉ là nhất thời Ko hiểu tại sao mình lại nóng tính như vậy? Haiz… chắc là do đến kì..



Ăn cơm xong, anh lại rửa bát, quyết Ko để cô đụng tay vào 1 tẹo nào.. Cô quả thực là thấy phiền? Muốn làm mà còn bị ép ngồi yên nữa

-Lên phòng nói chuyện.-Lạnh lùng nói với cô rồi đi thẳng lên tầng

-Ơ….-Ngơ ngơ ngác ngác, anh là muốn làm gì ?

-Linh, nói xem tại sao lại thái độ với mẹ như thế?-Anh nhíu mày, nhìn cô đang cúi gằm mặt

-Em… Ko biết nữa. Em biết em sai mà, thầy đừng giận..

-Biết sai sao còn chưa xin lỗi mẹ?

-Em…

-Phạt xong rồi đi xin lỗi mẹ, nghe Ko?

-Vâng..

-Lần này là cảnh cáo, 30 thước gỗ, lần sau đừng mong còn mông để ngồi..-Nhẹ nhàng tuyên án, ra lấy thước gỗ ở ống bút

-Nằm sấp..-Thấy cô đứng lù lù đấy thì Ko khỏi buồn cười, nhưng anh vẫn nhận thức được là đang phạt nên cố nén cười vào trong

-Lần sau Ko được vô lễ với bố mẹ. Nhớ?

-Dạ…

“Chat”,”chat”,”chat”,”chat”,”chat”

Nâng cao thước, hạ xuống với lực vừa phải, đủ làm cô đau mà nhớ

“Chat”,”chat”,”chat”,”chat”,”chat”

…..

“Chat”,”chat”,”chat”,”chat”,”chat”

Đều đều tay hạ xuống, mông cô càng ngày càng đau, đau đến chảy nước mắt. Cô nằm đó khóc, Ko biết từ lúc nào trận đòn đã kết thúc

-Ko khóc nữa, xong rồi. Bây giờ ra úp mặt vào tường đứng 1h, suy nghĩ kĩ lại lỗi. Hết 1h lập tức xin lỗi mẹ, rồi lúc đó mới được bôi thuốc, có rõ Ko?

-Dạ..-Cô đứng dậy lau nước mắt rồi đứng úp mặt vào tường, mông vẫn còn đau âm ỉ…

-Đánh đau vậy phải nhớ nghe Ko?

-Dạ..

-Việc nhà là bổn phận của em, Ko phải em thích là được. Như bố em nói, mẹ em đã làm tất cả bao nhiêu năm rồi, em đã lớn, Ko làm hết thì phải giúp mẹ. Có đúng Ko?

-Hiểu rồi ạ

-Ừ.. Tôi nghiêm khắc với em là tốt cho em thôii, đừng trách tôi..-Anh nói nhỏ, đủ để cô nghe rõ

-Em.. em Ko trách thầy đâu. Là do em sai..

-Ừ, biết sai là tốt rồi. Xong nhờ bố mẹ bôi thuốc cho , tôi có việc bận, phải về trước rồi…-Anh đứng dậy vỗ vai cô 1 cái rồi rời khỏi phòng. Nên để Ko gian riêng tư cho gia đình nhà người ta?

-Mẹ, lúc sáng là con sai.. là con lỡ lời. Từ nay con sẽ giúp mẹ việc nhà, con cũng bị anh Sơn đánh sưng hết mông , còn đứng phạt nữa.. Đừng giận con nha?-Cô sang phòng bố mẹ, coi bố như người với hình, ôm chấm lấy mẹ



-Ko sao, mẹ Ko giận, biết lỗi là tốt rồi.-Mẹ cô cười, thật sự anh rất có tố chất, thuần hoá được nhóc con ương nướng lại Ko hiểu chuyện này..

-Hehe.. yêu mẹ nhất..-Cô hôn lên má mẹ, tình tình cảm cảm mãi thôii

-Bố thì sao?-Ông nhướn mày, đẩy cái mặt sát vào môi cô

-Thương papa nhất..-“Chụt ” hôn 1 cái lên má ông, bố cô liền rất vui vẻ

-Anh Sơn dạy tốt hơn bố, từ nay giao con cho anh ấy.. nhỉ?-Bố cô cười, quay sang mẹ cô. Mẹ cô cũng gật đầu

-Đau mông…-Cô nhăn mặt

-Tổ sư nhà cô, mông đỏ đỏ thôii mà làm loạn lên rồi..-Mẹ cô nhìn mông con gái, Ko khỏi đau lòng. Con bà bị giáo huấn như vậy.. cũng hiệu quả?

-Bôi thuốc cho con đi…-Cô nhõng nhẽo, nằm phơi mông cho mẹ bôi thuốc, mẹ cô rất nhẹ nhàng vả lại anh đánh Ko nặng tay nên mông cô đỡ ngay rồi

-Lần sau đừng để bị phạt nữa..-Bà thật đau lòng, đau lòng hết sức, khổ thân con gái bà

-Ừm..

-Con phải cảm ơn anh Sơn đấy, dạy con tốt như vậy, con càng ngày càng ngoan..-Mẹ cô mỉm cười

-Ừm.. Yêu mẹ nhất-Cô ngồi đó cười toe toét, làm mẹ cô sờ sợ

-Hôm nay làm sao mà tỏ tình hoài vậy?

-Hehe..Có sao đâu..

-Papa còn chưa xử tội con đâu đấy..-Ông mở cửa từ ngoài đi vào, 2 mẹ con nhà này tâm tình lâu quá mất

-Con bị đánh nông nở hoa rồi mà.. -Cô mếu máo, bố quả thực thích trêu cô

-Ừ, cho nở hoa toe toét luôn..

-Thôii, bố đẹp trai đáng yêu dễ thương..

-Rồi, tha cho lần này, còn vỗ lễ là nát mông.

-Độc ác, Ko biết thương hoa tiếc Ngọc gì hết..

-Đúng rồi đó, thôii, xuống ăn cơm nào, nấu xong rồi đấy

-Hôm nay bố nấu cơm, phải ăn cho thật nhiều vào-Mẹ cô vỗ vỗ vai cô, đứng dậy đi xuống nhà. Cô lật đật theo sau..

Cả nhà ăn cơm trong sự vui vẻ, đầm ấm…. Anh bên này ngồi húp mì tôm 1 mình..

___________________________

Viết ngoại truyện chỗ này có vẻ Ko hợp lí lắm. Au chủ yếu muốn làm bớt căng thẳng thôii, có mấy bạn thích huấn thì chap này có huấn đây..

Ai lấy được tem là được tặng chap sau nhé

Nút sao góc bên trái, nhớ bấm nhiều vào nhoé

Cmt góp ý về truyện để sửa lỗi nhé

Yêu.❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thầy... Có Được Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook