Chương 45: Ngoại truyện 5
pf2912
09/04/2018
Là ngoại truyện về mái ấm nhỏ của Linh & Sơn:
THE NEXT GENERATION
Bé con sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, có mama xinh đẹp, dễ thương, còn có papa đẹp trai tài giỏi. Tất nhiên bé là kết tinh của 2 người rồi, một tiểu mĩ thụ trắng trắng tròn tròn, nhìn chỉ muốn hảo hảo cưng chiều thôii~ Đúng là bé được pama cưng chiều lắm đó. Nhưng papa mặt than của bé thì càng ngày càng nghiêm khắc hơn thôii. Hễ bé phạm lỗi liền mắng bé, nhiều lúc còn trách phạt tiểu bánh bao của bé. Rất đau đi:<. Nhưng bé vẫn rất yêu thương papa mà.Để bé kể cho nghe papa của bé dễ thương thế nào hen?
Bé thấy papa toàn bị mama giận nè, thỉnh thoảng phải mò sang ngủ với bé nữa, tại mama dỗi, không cho ngủ cùng đó. Mấy hôm đó bé thích lắm nha~ cọ cọ vào papa này, ôm ôm này, rồi còn được papa vuốt tóc này, thơm thơm này, vuốt lưng này... Còn một chuyện nữa cơ, bé kể ra đừng trêu bé ngaa, bé xấu hổ. Bé thích sờ sờ bụng với sờ cái đầu núm của papa lắm, bụng papa thì không có múi như hồi trẻ nữa đâu.. Toàn mỡ với mỡ hà... Tại papa già rồi, còn hay uống bia với mấy ông già bụng bự đầu hói, nên papa mới bị lây đó~ Bụng papa chính là tiểu dưa hấu của bé nha, bé thích lắm. Tròn tròn, mềm mềm, còn rất mịn. Bé nói vậy thôii chứ body của papa bé vẫn rất đẹp nha, lật áo lên mới thấy hà... Còn hai cái núm của papa thì dễ cưng lắm á, tròn tròn, mềm mềm, vừa vặn để bé nghịch ngợm. Nhưng mỗi lần nghịch đều bị papa nghiêm
mặt, đánh một cái thật đau vào tay. Papa bảo vậy là hư! Mà bé thấy đâu sao đâu nè? Bị đánh vậy mà bé vẫn cứ nghịch hoài thôii, nhiều hôm nghịch ngợm trong lúc papa làm việc, không để yên cho papa. Cũng bị papa bắt đứng úp mặt vào tường rồi phết mông nữa, tay thép của papa đánh cực kì đau, mỗi lần bị đánh bé đều ăn vạ và được papa hảo hảo cưng chiều, còn đòi được đồ chơi hối lộ nữa. Tại papa sợ mama lại giận vì đánh bé, nhưng bé lấy được đồ chơi rồi chạy đi mách mama ngay. Thế là tối lại được ngủ cùng papa. Bé thấy papa cũng tức bé lắm, nhưng vẫn cưng chiều bé thôii.. Riết rồi sờ nhiều papa cũng bó tay mặc kệ bé mà, tại nói hoài bé vẫn sờ:)))
Bé còn có rất thích ôm tay papa đi ngủ, tay papa sờ sướng lắm. Sướng hơn gối ôm cơ. Nói ra đừng ghen tị nha~ Da của papa bé trắng trắng, mềm mềm, mịn mịn, dù không đẹp bằng da mama và da bé, nhưng cũng đẹp hơn nhiều cô lắm đó. Chuyện về papa bé kể hoài cũng không hết, từ từ, bé lại kể cho...
Khi đến trường mẫu giáo, lần nào papa đưa bé đến cũng được các cô chào đón lắm cơ. Nhưng bé không hiểu sao, các cô giáo dễ thương hễ hết chuyện nói toàn lấy lỗi của bé mách cho papa. Làm papa mặt than lại phết mông bé, bé không thích các cô đâu!
Đó là chuyện hồi nhỏ, lớn lên dần bé cũng không quấn quýt bên papa như hồi nhỏ nữa, nhưng nói chung bé vẫn dính papa của bé lắm cơ. Tuy bé là con trai, có chút đầu gấu khi ở trường, nhưng trong mắt pama, bé là một đứa bé ngoan. Nói đi nói lại thì... bé vẫn yêu papa hơn mama, một xíu hoii. Không phải bé không yêu mama đâu, chỉ là bé thích chơi cùng papa hơn. Dù papa hay phết mông nhưng bé vẫn thích.
Mama của bé rất xinh đẹp, bé nghe papa kể, mama Linh hồi xưa học rất giỏi (hẳn là giỏi hắc hắc hắc.. các bạn có thể quay lại chap 1,2,3.. để xem chị nhà ta học giỏi tới cỡ nào..). Mama còn hay mua đồ ăn vặt, đồ chơi cho bé, mà mua về xong toàn bị papa mắng thôii. Còn có, mama đàn hát rất hay, à mà papa bé đàn hát cũng hay mà? Thôii kệ đi..
Chuyện bí mật nhé, hắc hắc hắc chuyện này mama bảo nếu nói ra mama sẽ phết mông bé, nhưng bé vẫn muốn nói cơ.
Có một lần, bé đi chơi về, thấy nhà im ắng, bé sợ lắm. Nên bé mới chạy vào phòng bố mẹ, nghe thấy tiếng bên trong, vừa hé cửa ra, đã thấy cảnh tượng kinh hoàng!
Mama đang khóc!!!
Mama đang nằm sấp trên giường khóc, mà mông của mama thì hồng hồng đỏ đỏ, giống lúc bé bị papa phết mông, nhưng có vẻ nặng hơn thì phải?
Nhìn sang papa bé, papa đang nghiêm mặt, rất tức giận, cầm cây thước gỗ đáng sợ hạ xuống mông mama, mà mama rất dũng cảm, không có hét như bé, chỉ khóc thôii:))
Lúc đó bé mới biết, người lớn hư cũng bị phạt. Papa đã bảo mama, khi papa đang dạy con không được xen vào. Vậy thì khi papa đang dạy mama, bé cũng không được xen vào! Bé đứng bên ngoài ngẫm nghĩ, sao mama lại bị đánh nhỉ?
Bé đứng xem mama bị đánh, thấy papa thơm mama, rồi xoa mông cho mama, bôi thuốc, đủ thứ. Tại mông mama thảm mà..
Xem xong bé mới thản nhiên đi vào..
-Mama hư quá đó. Lại để papa đánh đòn giống Bảo Bảo rồi...
Và lúc đó... mama hét loạn lên. Luôn miệng mắng nhiếc papa, papa đứng đó chỉ cười cười. Papa bảo với bé là coi như chưa nhìn thấy gì. Nhưng bé đã nhìn thấy rồi mà?
-Tại anh mà con đã thấy hết rồi. Đồ xấu xa!! Anh làm em mất mặt hết rồi...
Lúc đó bé lại nhớ ra lời cô giáo bảo: Khi thấy người khác gặp khó khăn, phải an ủi, động viên.
-Mama đừng buồn, Bảo Bảo cũng hay bị papa phết mông mà. Không đau lắm đâu...
Papa nghiến răng kèn kẹt
-Lần sau papa sẽ đánh cho tiểu bánh bao của con nở hoa luôn. Còn đau với chưa đau cái gì? Mau đi ra ngoài, về phòng học bài! Tiểu ngốc tử nhà con lại làm papa bị mama giận rồi..
Bé cũng chẳng hiểu sao papa lại nổi giận, bé chỉ lẳng lặng về phòng lấy iPad papa chơi game. Lúc tối, papa bị mama đuổi sang phòng bé, bé lại bị phết mông, papa bảo bé không nghe lời, chỉ toàn chơi điện tử thôii. Thế là papa tịch thu máy của bé, bé biết mà, cô giáo bảo đây là "Giận cá chém thớt".
Chung quy là sau vụ đó, bé được mama mua thật nhiều đồ chơi đẹp thật đẹp, quần áo xịn ơi là xịn, đồ ăn này... Còn giúp bé trả thù papa, thế là papa ngủ với bé mấy tối liền. Hắc hắc hắc bé thích thông đồng với mama để hại papa mặt than.
(Nhóc con, tí tuổi đầu đã khôn lỏi thế là không tốt đâu. Hỏng hết cả một thế hệ. Bảo sao trẻ con thời nay chả thấy ngây thơ đâu cả?)
Haizzz... chuyện của hồi bé là chuyện của hồi bé. Bé đã lớn rồi, papa đại nhân đáng sợ lắm cơ. Papa đang tức giận bé, sắp sửa phết mông bé rồi. Papa nói papa thất vọng, còn có rất không hài lòng về bé. Bé thực sợ papa, bé không thích papa phiền lòng, càng không muốn papa buồn hay thất vọng, bé chỉ muốn papa ôn như cưng chiều bé thôii:<. Mama lại đi công tác mất rồi, bé tủi thân lắm, không biết nói chuyện với ai đây? Bé cũng không biết cách làm papa bớt giận, chỉ biết là sắp đến giờ hành quyết rồi
-Nằm xuống.
-Xin lỗi papa, sẽ không có lần sau...
-Muốn thêm đánh?
- Xin lỗi papa, sẽ không có lần sau, Bảo Bảo lỡ thôii mà.... Papa đừng đánh..
"Rầm!"
-Ở trong đó mà nghiêm túc suy nghĩ xem lỗi thuộc về ai? -Papa chẳng tỏ ra tức, cũng không thể nói là thoải mái ôn nhu được. Cái này, chính là gì a~?
Nghiêm túc mà suy xét, thì tội chép sai đề cũng đâu phải tội nặng, sao papa phải gắt chứ?
Chỉ là... sai đề 2 con, và mất trắng 3 điểm bài toán... cộng thêm câu nâng cao.. là mất 3,5 điểm.
Bài vật lí, thì chỉ là do nhầm lẫn, nên bạn nhỏ liền sai cái con dễ ẹc, chính là câu đầu tiên của bài tự luận, vậy mà dây dưa ra các câu sau. Mất trắng 4 điểm nữa! Thật may mắn là bạn nhỏ xuất sắc làm bừa được câu nâng cao, không thì chắc liền bị papa đá ra khỏi nhà..
Còn có, bài tập về nhà hoá không thèm làm, bạn nhỏ liền bị cô trừ 2,25 điểm. Bé lại ngu ngơ không đỡ nổi bài nâng cao. Liền bị mất 2,75:<
Vậy là, kiểm tra học kì các môn khoa học tự nhiên của bé nát mà, vậy thôii đó.
(Thiện tai thiện tai:< au thấy thông cảm cho bé lắm, thông cảm lắm luôn... Tại vì cái đó chính là lỗi của con au bê vào đó:< Cho au mượn bờ vai:> Người lạ ơi?? Au mỏi mệt quá)
Suy đi tính lại, nghĩ ra rồi lại nghĩ vào, xét cho cùng thì... bé không có một lựa chọn nào khác ngoài hiến mông cho papa mặt than đánh hát tay rồi sẽ tha cho bé. Dù thế nào thì bé cũng thấy thật mất mặt, mất mặt kinh khủng khiếp , đường đường chính chính là nam tử hán đại trượng phu, bị papa đánh mông có chút gì đó không hợp lí?
"Cạch"
-Bảo Bảo, xuống ăn cơm, papa nấu cơm rồi...-Bé không tưởng thời gian lại trôi qua nhanh vậy, bé chỉ ngồi ngẫm nghĩ một lúc, xong ngồi xem phim một chút...Ngaa~ bé còn chưa làm xong bài tập papa đưa hôm trước..
Lẽo đẽo đi theo papa, khuôn mặt tròn tròn chợt dài đến lạ
-Mời papa ăn cơm.-Papa chỉ gật đầu, không thèm mời lại bé, dấu hiệu rõ ràng nhất của việc papa giận là đây chứ đâu?
Papa cũng mặc kệ bé luôn, không gắp cho bé một miếng nào cơ, bé buồn mà~
-Papa...con no rồi...-Bé chỉ hua hua vài hạt cơm trong bát rồi muốn đứng dậy. Bé con không thích không khí ảm đạm như thế này, nếu có mama thì tốt biết mấy...
-Ngồi im đó, ăn tiếp đi. -Papa mặt than tiếp tục từ tốn ăn uống, chính xác là ăn kiểu quý sờ tộc:))
-Bảo Bảo no rồi mà?
-Tối đói cấm con mò xuống bếp lấy đồ ăn.
-Hic...-Bé ngậm ngùi gắp miếng thịt gặm, lại gắp miếng rau gặm, gặm một hồi mới dám ngẩng đầu lên nhìn papa, papa đã ăn xong từ bao giờ, ngồi ngắm bé ăn. Bé thấy papa hơi mỉm cười nhìn bé, bé nghĩ papa đã hết giận rồi
-Papa hết giận chưa?
-Chưa.
-Thôi, papa đừng giận nữa.. Bảo Bảo lần sau sẽ cẩn thận hơn mà...
-...Sao Bảo Bảo không nghe lời papa kiểm tra kĩ lại bài?
-Tại..Bảo Bảo quên mà..
-Nếu quên thì để papa giúp Bảo Bảo nhớ cho..-Papa mặt than lại mỉm cười một cái kì dị, bé biết mà, mỗi lần papa cười kiểu này không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra đâu
-Bảo Bảo, bài Hóa sao lại không làm câu cuối?
-Tại...
-Tại??
-Bảo Bảo...hic...Bảo Bảo nhắc bài bạn bên cạnh, không đủ thời gian làm nốt bài...
-Papa có làm gì con đâu mà khóc? Nín.
-Hic...papa đáng sợ...
-Lần sau nhớ làm hết bài rồi mới được đi nhắc bài bạn nghe không?
-Vâng...
-Nếu bị bắt thì giám làm giám chịu.
-Bảo Bảo biết rồi.
-Ừ, lần sau không được nói dối papa nữa, không được giấu nghe chưa?
-Biết rồi mà...-Bảo Bảo nức nở tủi thân, chính là sự dịu dàng kinh khủng của papa mới khiến cho bé sợ đó
-Nín khóc, Bảo Bảo, papa dọn dẹp xong sẽ lên kiểm tra bài tập của con. Khỏi nhân nhượng gì hết nữa. Còn nữa, việc điểm không cao, con lên kiểm điểm lại. Papa không đánh phạt con nữa.
-Hức...papa làm Bảo Bảo sợ...
-Lên phòng đi-Papa nhìn bé con ánh mắt thập phần run sợ, liền đuổi con lên gác. Papa là người có kinh nghiệm mà, bao nhiêu công ngày đêm đọc cẩm nang dạy con tất nhiên phải có hiệu quả. Hắc hắc hắc, anh biết dọa thế nào cho nhóc sợ mà. Chỉ thấy tội cho đứa nhỏ tí nữa phải hiến mông cho papa già:)
-Papa vào nhé?
"Cạch"
Thấy cậu con trai lúi húi làm bài, tay thì ngoáy xoắn hết cả quẩy vào, khẽ hắng giọng
-Chữ xấu là làm lại.
-Thôi...papa đợi Bảo Bảo một chút. Còn có mấy bài nữa thôi..
-Ừ, papa đợi Bảo Bảo. Tại sao papa đưa bài lâu rồi mà chưa xong? Khó quá à?
-Không có...
-Làm bài đi, tập trung vào mới nhanh được.-Papa thì đứng kè kè bên cạnh, nhìn nhóc con ở dưới kìa... Giao 10 bài, sau mấy ngày mấy đêm, làm được tới bài 2. Thật hết nói nổi mà?
-Papa, nhiều quá.. Bảo Bảo làm mãi không xong. Papa cho mỗi bài 10 câu thì sao con làm nổi?
-Thì papa cho con gần một tuần còn gì? Tại đứa nhóc như con lười biếng đâu chịu làm.-Papa gõ đầu bé một cái, bé con ngẩng đầu lên nhìn bằng ánh mắt đẫm nước.
-Bảo Bảo, không cần làm nữa. Theo papa thấy thì con có làm đến 12 giơ đêm cũng không xong nổi đâu nhóc..
-Hmm.. vâng..
-Bảo Bảo có nhớ đã hứa với papa cái gì không?
-Nếu không làm xong bài tập thì sẽ nằm sấp xuống tùy papa xử lí..
-Mau thực hiện?
Bé con không tình không nguyện mà vơ hết 2 cái gối đặt lên giữa giường, hai cái quần cũng tự theo đó mà bị kéo xuống. Tư thế tiêu chuẩn lại được bày ra, cặp tiểu bánh bao trắng trắng tròn tròn sắp bị nưỡng chín bởi papa mặt than. Còn có hai cái gối chết tiệt nâng cái bánh bao lên cao như kiểu muốn mời papa đánh vậy..
-Papa phạt cảnh cáo, thiếu 8 bài 40 thước, từ lần sau cứ mỗi bài thiếu là tặng Bảo Bảo thêm 10 thước, nghe rõ chưa?
-Nghe rõ...
"Chát"
-Ai nghe rõ?
-Bảo Bảo nghe rõ..
-Luật cũ, vi phạm thêm 10 thước.
-Vâng...
Từng thước nặng nề hạ xuống mông bé, mà bé không khóc đâu, bé là đàn ông cơ mà. Bé chỉ cắn thật chặt răng chịu qua từng thước của papa thôi... Sơn đánh không nặng, cũng không hề nhẹ, đủ để bé đau và nhớ, bỏ cái tật lười đi thôi..
Âm thanh chát chúa cuối cùng vang lên cũng là lúc bé bật khóc, bé chỉ chảy nước mắt thôi chứ không có nức nở. Chỉ tại papa đánh đau quá đó...
-Xong, Bảo Bảo nhớ chưa?
-Bảo Bảo..hức. nhớ rồi papa, lần sau...hức.. sẽ chăm chỉ..hức...làm bài tập.
-Ngoan~ Bảo Bảo đã tự kiểm điểm chuyện kia như thế nào rồi?
-Bảo Bảo sai rồi... Lần sau sẽ không lặp lại nữa...
-Ừ..Thế papa phạt Bảo Bảo được chưa?
-Ủa? Được chưa là do papa chứ hỏi con làm gì?
-Nhờn...Muốn ăn đòn thêm à?
-Không có, papa...
-Lần này papa cũng phạt cảnh cáo nghe không? Phạt 60 bạt tay cho tất cả, lần sau còn mắc lại những tội đã mắc, lập tức trả đúng giá nghe không Bảo Bảo?
-Dạ nghe..-Thanh âm mềm như nước, mềm đến độ sắp vỡ vụn vang lên, làm papa mặt than đứng trên có hơi mủi lòng
-Papa nhẹ tay thôi nhaa.. Mai Bảo Bảo còn đi học...-Bé xấu hổ chôn mặt vào 2 tay, cố gắng cầu xin sự yêu thương cuối cùng của papa đại nhân. Bé thực đau lắm rồi....
-Nhẹ thì thôi nghỉ luôn đi.-Papa lườm bé một cái thật sắc, sắc nhọn í -.-
-Bảo Bảo, lăn qua đây với papa.-Papa nạnh nùng ngồi xuống giường, cái giọng nói đáng ghét ấy lúc nào cũng ôn nhu, ôn nhu như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mặt thì lạnh hơn cả tiền, nhìn 100 lúc như 1. Sâu bên trong lại chính là tâm hồn sục sôi của người đàn ông của gia đình, một papa tốt ^^
Bé thấy vô cùng vô cùng là xấu hổ, xấu hổ đến tột cùng khi phải nằm lên đùi papa với cặp bánh bao trần trụi, thật giống một tiểu hài đi?
-Bảo Bảo đã lớn rồi, có thể...-Bảo Bảo mạnh mẽ đứng dậy nhưng lại chần chừ mãi không yên vị trên người papa
-Lớn rồi thì nghỉ đi, papa không cần dạy con nữa.
-Thôi mà... papa đẹp trai bớt giận, con nằm liền, nằm liền mà.. nằm liền...
Nhìn tiểu hài tử ậm ậm ừ ừ, oan oan ức ức nằm xuống đùi mình mà khẽ mỉm cười, con trai anh quả thật không có lúc nào hết đáng yêu cơ..
Bé an phận trên đùi papa, hai tay bám thật chặt lấy ống quần papa, hai mắt bé nhắm tịt lại, không dám mở mắt ra, chỉ nghĩ đến cảm giác mông đã đau nhức lại càng thêm rát là thấy ghê rồi mà._.
-Bảo Bảo, có cần nhắc lại vì sao bị đánh không?
-Không có..papa, không có. Papa mau đánh đi, như thế này chẳng phải là đi tra tấn tinh thần thì là cái gì?
-Hư thì chết là đúng rồi, cấm kêu ca. Thèm đòn thế à?Để papa chiều lòng Bảo Bảo nha?-Lấy tay vỗ vỗ mông nhỏ, chính là để cho bé một chút thời gian nghỉ ngơi, sợ bé mệt.
-Thôi papa đẹp trai, không cần vội, chuyện đâu còn có đó.-Bé đẹp chứ bé đâu có ngu, papa cho nghỉ mắc gì không nghỉ ngơi?
Vừa dứt tiếng nói liền "ba","ba","ba","ba"
Mông nhỏ liền ăn đau, bé chỉ muốn hét lên thôi. Nếu bé nhớ không nhầm thì tay papa đánh còn đau hơn cái thước gỗ dày cộp lạnh ngắt ngoài kia nữa. Thật đáng ghét! Bánh bao tất nhiên đỏ lên là việc không thể tránh khỏi.
Papa dừng lại 3 giây, cái đau vừa nguôi ngoai đi thì một loạt bạt tay rơi vào đúng chỗ đó, đã đau lại càng thêm đau, papa làm vậy cốt để Bảo Bảo khắc sâu ghi nhớ, lần sau không tái phạm lại lỗi.
Bảo Bảo càng ăn đau, môi cắn càng chặt, tay nắm lấy quần papa càng siết mạnh. Tuyệt nhiên không phát ra một thanh âm nào. Papa thấy vậy liền bỏ thêm vài phần lực, quả nhiên, bé giật nảy người, miệng theo phản xạ cũng hét lên một cái thật vang.
"Ba","Ba","Ba","Ba","Ba","Ba","Ba","Ba","Ba","Ba",....
Papa tuyệt nhiên không một chút nhân nhượng, đánh cho đủ thì mới dừng lại. Thành công làm tiểu hài tử bật khóc nức nở đi ra... Papa thấy vậy tâm liền mềm nhũn, muốn giỗ ngọt tiểu hài tử mũm mĩm
-Bảo Bảo, đứng dậy cho papa xem.-Papa vỗ vỗ mông bé, còn giúp bé kéo kéo quần lên cho thật chỉnh tề rồi mới đỡ bé đứng dậy
-Hức..Bảo..Bảo...hức..đau quá...hức papa.. ác lắm..hức...
-Ngoan nào ~ Đánh đau thì nhớ lần sau không được lặp lại. Đau một chút liền hết, không sao, không sao...-Kéo bé vào lòng, ôm ôm rồi thủ thỉ
-Bảo Bảo có giận papa đánh đau không?-Kéo kéo cái má hồng hồng do bị nẻ, còn có gạt những giọt nước mắt đang trực tràn nơi khóe mi
-Hức...con không...hức..giận papa...-Bé liền im lặng ngoan ngoãn ở trong vòng tay papa mà tận hưởng, cứ việc enjoy thôi, mọi việc để papa lo.
-Ừ, Bảo Bảo thông minh, phải hiểu là papa phạt vì thương con, nhớ không?
-Hức...nhớ...
-Papa yêu con.
-Bảo Bảo cũng yêu papa..
-Mà..Bảo Bảo à, papa phạt con không được bôi thuốc, bao giờ mama về mới được nhờ mama, rõ chưa?
-Ơ..hức..rõ..hức..papa lại ác rồi...
-Ô hay, papa ác mà? Bảo Bảo chưa biết à?
-..hức...-Câm nín, chính thức câm nín, hoàn toàn câm nín
-Đi ngủ đi Bảo Bảo, mai còn đi học. - Anh cẩn thận đặt đứa nhóc lên giường, cẩn thận đắp chăn cho bé, cẩn thận hôn lên trán bé một cái rồi lại cẩn thận chúc ngủ ngon
-..Papa...
-Hửm?
-Lâu lắm con không được ngủ cùng papa?
-Ừ, rồi sao?
-Thì papa phải ngủ với con.
-Tại sao?
-Ơ...tại vì...papa là papa của con.
-Ngủ trước đi, tí papa làm việc xong sang ngủ cùng con.
-Không chịu.
-Ơ hay...thằng bé này.... Mà thôi, hôm nay papa bỏ công việc để ngủ với Bảo Bảo của papa. -Anh nói rồi lên giường chui vào trong chăn, rúc thật sâu, vòng tay xoa xoa mông cho bé. Vẫn còn vương lại hơi ấm, chứng tỏ phải rất đau đi?
Bé thấy papa hết giận rồi, mới dám thò tay bén mảng vào nghịch đầu núm của papa rồi vỗ vỗ bụng papa
-Bảo, bỏ ngay tay con ra khỏi người papa...
-Không chịu.
"Ba"
-Mau ngủ.-Bé bị ăn đòn nên yên lặng hơn hẳn, một lúc sau lại giở trò biến thái. Papa cũng mặc kệ bé mà ngủ thôi..
Tối ngọt.
THE NEXT GENERATION
Bé con sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, có mama xinh đẹp, dễ thương, còn có papa đẹp trai tài giỏi. Tất nhiên bé là kết tinh của 2 người rồi, một tiểu mĩ thụ trắng trắng tròn tròn, nhìn chỉ muốn hảo hảo cưng chiều thôii~ Đúng là bé được pama cưng chiều lắm đó. Nhưng papa mặt than của bé thì càng ngày càng nghiêm khắc hơn thôii. Hễ bé phạm lỗi liền mắng bé, nhiều lúc còn trách phạt tiểu bánh bao của bé. Rất đau đi:<. Nhưng bé vẫn rất yêu thương papa mà.Để bé kể cho nghe papa của bé dễ thương thế nào hen?
Bé thấy papa toàn bị mama giận nè, thỉnh thoảng phải mò sang ngủ với bé nữa, tại mama dỗi, không cho ngủ cùng đó. Mấy hôm đó bé thích lắm nha~ cọ cọ vào papa này, ôm ôm này, rồi còn được papa vuốt tóc này, thơm thơm này, vuốt lưng này... Còn một chuyện nữa cơ, bé kể ra đừng trêu bé ngaa, bé xấu hổ. Bé thích sờ sờ bụng với sờ cái đầu núm của papa lắm, bụng papa thì không có múi như hồi trẻ nữa đâu.. Toàn mỡ với mỡ hà... Tại papa già rồi, còn hay uống bia với mấy ông già bụng bự đầu hói, nên papa mới bị lây đó~ Bụng papa chính là tiểu dưa hấu của bé nha, bé thích lắm. Tròn tròn, mềm mềm, còn rất mịn. Bé nói vậy thôii chứ body của papa bé vẫn rất đẹp nha, lật áo lên mới thấy hà... Còn hai cái núm của papa thì dễ cưng lắm á, tròn tròn, mềm mềm, vừa vặn để bé nghịch ngợm. Nhưng mỗi lần nghịch đều bị papa nghiêm
mặt, đánh một cái thật đau vào tay. Papa bảo vậy là hư! Mà bé thấy đâu sao đâu nè? Bị đánh vậy mà bé vẫn cứ nghịch hoài thôii, nhiều hôm nghịch ngợm trong lúc papa làm việc, không để yên cho papa. Cũng bị papa bắt đứng úp mặt vào tường rồi phết mông nữa, tay thép của papa đánh cực kì đau, mỗi lần bị đánh bé đều ăn vạ và được papa hảo hảo cưng chiều, còn đòi được đồ chơi hối lộ nữa. Tại papa sợ mama lại giận vì đánh bé, nhưng bé lấy được đồ chơi rồi chạy đi mách mama ngay. Thế là tối lại được ngủ cùng papa. Bé thấy papa cũng tức bé lắm, nhưng vẫn cưng chiều bé thôii.. Riết rồi sờ nhiều papa cũng bó tay mặc kệ bé mà, tại nói hoài bé vẫn sờ:)))
Bé còn có rất thích ôm tay papa đi ngủ, tay papa sờ sướng lắm. Sướng hơn gối ôm cơ. Nói ra đừng ghen tị nha~ Da của papa bé trắng trắng, mềm mềm, mịn mịn, dù không đẹp bằng da mama và da bé, nhưng cũng đẹp hơn nhiều cô lắm đó. Chuyện về papa bé kể hoài cũng không hết, từ từ, bé lại kể cho...
Khi đến trường mẫu giáo, lần nào papa đưa bé đến cũng được các cô chào đón lắm cơ. Nhưng bé không hiểu sao, các cô giáo dễ thương hễ hết chuyện nói toàn lấy lỗi của bé mách cho papa. Làm papa mặt than lại phết mông bé, bé không thích các cô đâu!
Đó là chuyện hồi nhỏ, lớn lên dần bé cũng không quấn quýt bên papa như hồi nhỏ nữa, nhưng nói chung bé vẫn dính papa của bé lắm cơ. Tuy bé là con trai, có chút đầu gấu khi ở trường, nhưng trong mắt pama, bé là một đứa bé ngoan. Nói đi nói lại thì... bé vẫn yêu papa hơn mama, một xíu hoii. Không phải bé không yêu mama đâu, chỉ là bé thích chơi cùng papa hơn. Dù papa hay phết mông nhưng bé vẫn thích.
Mama của bé rất xinh đẹp, bé nghe papa kể, mama Linh hồi xưa học rất giỏi (hẳn là giỏi hắc hắc hắc.. các bạn có thể quay lại chap 1,2,3.. để xem chị nhà ta học giỏi tới cỡ nào..). Mama còn hay mua đồ ăn vặt, đồ chơi cho bé, mà mua về xong toàn bị papa mắng thôii. Còn có, mama đàn hát rất hay, à mà papa bé đàn hát cũng hay mà? Thôii kệ đi..
Chuyện bí mật nhé, hắc hắc hắc chuyện này mama bảo nếu nói ra mama sẽ phết mông bé, nhưng bé vẫn muốn nói cơ.
Có một lần, bé đi chơi về, thấy nhà im ắng, bé sợ lắm. Nên bé mới chạy vào phòng bố mẹ, nghe thấy tiếng bên trong, vừa hé cửa ra, đã thấy cảnh tượng kinh hoàng!
Mama đang khóc!!!
Mama đang nằm sấp trên giường khóc, mà mông của mama thì hồng hồng đỏ đỏ, giống lúc bé bị papa phết mông, nhưng có vẻ nặng hơn thì phải?
Nhìn sang papa bé, papa đang nghiêm mặt, rất tức giận, cầm cây thước gỗ đáng sợ hạ xuống mông mama, mà mama rất dũng cảm, không có hét như bé, chỉ khóc thôii:))
Lúc đó bé mới biết, người lớn hư cũng bị phạt. Papa đã bảo mama, khi papa đang dạy con không được xen vào. Vậy thì khi papa đang dạy mama, bé cũng không được xen vào! Bé đứng bên ngoài ngẫm nghĩ, sao mama lại bị đánh nhỉ?
Bé đứng xem mama bị đánh, thấy papa thơm mama, rồi xoa mông cho mama, bôi thuốc, đủ thứ. Tại mông mama thảm mà..
Xem xong bé mới thản nhiên đi vào..
-Mama hư quá đó. Lại để papa đánh đòn giống Bảo Bảo rồi...
Và lúc đó... mama hét loạn lên. Luôn miệng mắng nhiếc papa, papa đứng đó chỉ cười cười. Papa bảo với bé là coi như chưa nhìn thấy gì. Nhưng bé đã nhìn thấy rồi mà?
-Tại anh mà con đã thấy hết rồi. Đồ xấu xa!! Anh làm em mất mặt hết rồi...
Lúc đó bé lại nhớ ra lời cô giáo bảo: Khi thấy người khác gặp khó khăn, phải an ủi, động viên.
-Mama đừng buồn, Bảo Bảo cũng hay bị papa phết mông mà. Không đau lắm đâu...
Papa nghiến răng kèn kẹt
-Lần sau papa sẽ đánh cho tiểu bánh bao của con nở hoa luôn. Còn đau với chưa đau cái gì? Mau đi ra ngoài, về phòng học bài! Tiểu ngốc tử nhà con lại làm papa bị mama giận rồi..
Bé cũng chẳng hiểu sao papa lại nổi giận, bé chỉ lẳng lặng về phòng lấy iPad papa chơi game. Lúc tối, papa bị mama đuổi sang phòng bé, bé lại bị phết mông, papa bảo bé không nghe lời, chỉ toàn chơi điện tử thôii. Thế là papa tịch thu máy của bé, bé biết mà, cô giáo bảo đây là "Giận cá chém thớt".
Chung quy là sau vụ đó, bé được mama mua thật nhiều đồ chơi đẹp thật đẹp, quần áo xịn ơi là xịn, đồ ăn này... Còn giúp bé trả thù papa, thế là papa ngủ với bé mấy tối liền. Hắc hắc hắc bé thích thông đồng với mama để hại papa mặt than.
(Nhóc con, tí tuổi đầu đã khôn lỏi thế là không tốt đâu. Hỏng hết cả một thế hệ. Bảo sao trẻ con thời nay chả thấy ngây thơ đâu cả?)
Haizzz... chuyện của hồi bé là chuyện của hồi bé. Bé đã lớn rồi, papa đại nhân đáng sợ lắm cơ. Papa đang tức giận bé, sắp sửa phết mông bé rồi. Papa nói papa thất vọng, còn có rất không hài lòng về bé. Bé thực sợ papa, bé không thích papa phiền lòng, càng không muốn papa buồn hay thất vọng, bé chỉ muốn papa ôn như cưng chiều bé thôii:<. Mama lại đi công tác mất rồi, bé tủi thân lắm, không biết nói chuyện với ai đây? Bé cũng không biết cách làm papa bớt giận, chỉ biết là sắp đến giờ hành quyết rồi
-Nằm xuống.
-Xin lỗi papa, sẽ không có lần sau...
-Muốn thêm đánh?
- Xin lỗi papa, sẽ không có lần sau, Bảo Bảo lỡ thôii mà.... Papa đừng đánh..
"Rầm!"
-Ở trong đó mà nghiêm túc suy nghĩ xem lỗi thuộc về ai? -Papa chẳng tỏ ra tức, cũng không thể nói là thoải mái ôn nhu được. Cái này, chính là gì a~?
Nghiêm túc mà suy xét, thì tội chép sai đề cũng đâu phải tội nặng, sao papa phải gắt chứ?
Chỉ là... sai đề 2 con, và mất trắng 3 điểm bài toán... cộng thêm câu nâng cao.. là mất 3,5 điểm.
Bài vật lí, thì chỉ là do nhầm lẫn, nên bạn nhỏ liền sai cái con dễ ẹc, chính là câu đầu tiên của bài tự luận, vậy mà dây dưa ra các câu sau. Mất trắng 4 điểm nữa! Thật may mắn là bạn nhỏ xuất sắc làm bừa được câu nâng cao, không thì chắc liền bị papa đá ra khỏi nhà..
Còn có, bài tập về nhà hoá không thèm làm, bạn nhỏ liền bị cô trừ 2,25 điểm. Bé lại ngu ngơ không đỡ nổi bài nâng cao. Liền bị mất 2,75:<
Vậy là, kiểm tra học kì các môn khoa học tự nhiên của bé nát mà, vậy thôii đó.
(Thiện tai thiện tai:< au thấy thông cảm cho bé lắm, thông cảm lắm luôn... Tại vì cái đó chính là lỗi của con au bê vào đó:< Cho au mượn bờ vai:> Người lạ ơi?? Au mỏi mệt quá)
Suy đi tính lại, nghĩ ra rồi lại nghĩ vào, xét cho cùng thì... bé không có một lựa chọn nào khác ngoài hiến mông cho papa mặt than đánh hát tay rồi sẽ tha cho bé. Dù thế nào thì bé cũng thấy thật mất mặt, mất mặt kinh khủng khiếp , đường đường chính chính là nam tử hán đại trượng phu, bị papa đánh mông có chút gì đó không hợp lí?
"Cạch"
-Bảo Bảo, xuống ăn cơm, papa nấu cơm rồi...-Bé không tưởng thời gian lại trôi qua nhanh vậy, bé chỉ ngồi ngẫm nghĩ một lúc, xong ngồi xem phim một chút...Ngaa~ bé còn chưa làm xong bài tập papa đưa hôm trước..
Lẽo đẽo đi theo papa, khuôn mặt tròn tròn chợt dài đến lạ
-Mời papa ăn cơm.-Papa chỉ gật đầu, không thèm mời lại bé, dấu hiệu rõ ràng nhất của việc papa giận là đây chứ đâu?
Papa cũng mặc kệ bé luôn, không gắp cho bé một miếng nào cơ, bé buồn mà~
-Papa...con no rồi...-Bé chỉ hua hua vài hạt cơm trong bát rồi muốn đứng dậy. Bé con không thích không khí ảm đạm như thế này, nếu có mama thì tốt biết mấy...
-Ngồi im đó, ăn tiếp đi. -Papa mặt than tiếp tục từ tốn ăn uống, chính xác là ăn kiểu quý sờ tộc:))
-Bảo Bảo no rồi mà?
-Tối đói cấm con mò xuống bếp lấy đồ ăn.
-Hic...-Bé ngậm ngùi gắp miếng thịt gặm, lại gắp miếng rau gặm, gặm một hồi mới dám ngẩng đầu lên nhìn papa, papa đã ăn xong từ bao giờ, ngồi ngắm bé ăn. Bé thấy papa hơi mỉm cười nhìn bé, bé nghĩ papa đã hết giận rồi
-Papa hết giận chưa?
-Chưa.
-Thôi, papa đừng giận nữa.. Bảo Bảo lần sau sẽ cẩn thận hơn mà...
-...Sao Bảo Bảo không nghe lời papa kiểm tra kĩ lại bài?
-Tại..Bảo Bảo quên mà..
-Nếu quên thì để papa giúp Bảo Bảo nhớ cho..-Papa mặt than lại mỉm cười một cái kì dị, bé biết mà, mỗi lần papa cười kiểu này không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra đâu
-Bảo Bảo, bài Hóa sao lại không làm câu cuối?
-Tại...
-Tại??
-Bảo Bảo...hic...Bảo Bảo nhắc bài bạn bên cạnh, không đủ thời gian làm nốt bài...
-Papa có làm gì con đâu mà khóc? Nín.
-Hic...papa đáng sợ...
-Lần sau nhớ làm hết bài rồi mới được đi nhắc bài bạn nghe không?
-Vâng...
-Nếu bị bắt thì giám làm giám chịu.
-Bảo Bảo biết rồi.
-Ừ, lần sau không được nói dối papa nữa, không được giấu nghe chưa?
-Biết rồi mà...-Bảo Bảo nức nở tủi thân, chính là sự dịu dàng kinh khủng của papa mới khiến cho bé sợ đó
-Nín khóc, Bảo Bảo, papa dọn dẹp xong sẽ lên kiểm tra bài tập của con. Khỏi nhân nhượng gì hết nữa. Còn nữa, việc điểm không cao, con lên kiểm điểm lại. Papa không đánh phạt con nữa.
-Hức...papa làm Bảo Bảo sợ...
-Lên phòng đi-Papa nhìn bé con ánh mắt thập phần run sợ, liền đuổi con lên gác. Papa là người có kinh nghiệm mà, bao nhiêu công ngày đêm đọc cẩm nang dạy con tất nhiên phải có hiệu quả. Hắc hắc hắc, anh biết dọa thế nào cho nhóc sợ mà. Chỉ thấy tội cho đứa nhỏ tí nữa phải hiến mông cho papa già:)
-Papa vào nhé?
"Cạch"
Thấy cậu con trai lúi húi làm bài, tay thì ngoáy xoắn hết cả quẩy vào, khẽ hắng giọng
-Chữ xấu là làm lại.
-Thôi...papa đợi Bảo Bảo một chút. Còn có mấy bài nữa thôi..
-Ừ, papa đợi Bảo Bảo. Tại sao papa đưa bài lâu rồi mà chưa xong? Khó quá à?
-Không có...
-Làm bài đi, tập trung vào mới nhanh được.-Papa thì đứng kè kè bên cạnh, nhìn nhóc con ở dưới kìa... Giao 10 bài, sau mấy ngày mấy đêm, làm được tới bài 2. Thật hết nói nổi mà?
-Papa, nhiều quá.. Bảo Bảo làm mãi không xong. Papa cho mỗi bài 10 câu thì sao con làm nổi?
-Thì papa cho con gần một tuần còn gì? Tại đứa nhóc như con lười biếng đâu chịu làm.-Papa gõ đầu bé một cái, bé con ngẩng đầu lên nhìn bằng ánh mắt đẫm nước.
-Bảo Bảo, không cần làm nữa. Theo papa thấy thì con có làm đến 12 giơ đêm cũng không xong nổi đâu nhóc..
-Hmm.. vâng..
-Bảo Bảo có nhớ đã hứa với papa cái gì không?
-Nếu không làm xong bài tập thì sẽ nằm sấp xuống tùy papa xử lí..
-Mau thực hiện?
Bé con không tình không nguyện mà vơ hết 2 cái gối đặt lên giữa giường, hai cái quần cũng tự theo đó mà bị kéo xuống. Tư thế tiêu chuẩn lại được bày ra, cặp tiểu bánh bao trắng trắng tròn tròn sắp bị nưỡng chín bởi papa mặt than. Còn có hai cái gối chết tiệt nâng cái bánh bao lên cao như kiểu muốn mời papa đánh vậy..
-Papa phạt cảnh cáo, thiếu 8 bài 40 thước, từ lần sau cứ mỗi bài thiếu là tặng Bảo Bảo thêm 10 thước, nghe rõ chưa?
-Nghe rõ...
"Chát"
-Ai nghe rõ?
-Bảo Bảo nghe rõ..
-Luật cũ, vi phạm thêm 10 thước.
-Vâng...
Từng thước nặng nề hạ xuống mông bé, mà bé không khóc đâu, bé là đàn ông cơ mà. Bé chỉ cắn thật chặt răng chịu qua từng thước của papa thôi... Sơn đánh không nặng, cũng không hề nhẹ, đủ để bé đau và nhớ, bỏ cái tật lười đi thôi..
Âm thanh chát chúa cuối cùng vang lên cũng là lúc bé bật khóc, bé chỉ chảy nước mắt thôi chứ không có nức nở. Chỉ tại papa đánh đau quá đó...
-Xong, Bảo Bảo nhớ chưa?
-Bảo Bảo..hức. nhớ rồi papa, lần sau...hức.. sẽ chăm chỉ..hức...làm bài tập.
-Ngoan~ Bảo Bảo đã tự kiểm điểm chuyện kia như thế nào rồi?
-Bảo Bảo sai rồi... Lần sau sẽ không lặp lại nữa...
-Ừ..Thế papa phạt Bảo Bảo được chưa?
-Ủa? Được chưa là do papa chứ hỏi con làm gì?
-Nhờn...Muốn ăn đòn thêm à?
-Không có, papa...
-Lần này papa cũng phạt cảnh cáo nghe không? Phạt 60 bạt tay cho tất cả, lần sau còn mắc lại những tội đã mắc, lập tức trả đúng giá nghe không Bảo Bảo?
-Dạ nghe..-Thanh âm mềm như nước, mềm đến độ sắp vỡ vụn vang lên, làm papa mặt than đứng trên có hơi mủi lòng
-Papa nhẹ tay thôi nhaa.. Mai Bảo Bảo còn đi học...-Bé xấu hổ chôn mặt vào 2 tay, cố gắng cầu xin sự yêu thương cuối cùng của papa đại nhân. Bé thực đau lắm rồi....
-Nhẹ thì thôi nghỉ luôn đi.-Papa lườm bé một cái thật sắc, sắc nhọn í -.-
-Bảo Bảo, lăn qua đây với papa.-Papa nạnh nùng ngồi xuống giường, cái giọng nói đáng ghét ấy lúc nào cũng ôn nhu, ôn nhu như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mặt thì lạnh hơn cả tiền, nhìn 100 lúc như 1. Sâu bên trong lại chính là tâm hồn sục sôi của người đàn ông của gia đình, một papa tốt ^^
Bé thấy vô cùng vô cùng là xấu hổ, xấu hổ đến tột cùng khi phải nằm lên đùi papa với cặp bánh bao trần trụi, thật giống một tiểu hài đi?
-Bảo Bảo đã lớn rồi, có thể...-Bảo Bảo mạnh mẽ đứng dậy nhưng lại chần chừ mãi không yên vị trên người papa
-Lớn rồi thì nghỉ đi, papa không cần dạy con nữa.
-Thôi mà... papa đẹp trai bớt giận, con nằm liền, nằm liền mà.. nằm liền...
Nhìn tiểu hài tử ậm ậm ừ ừ, oan oan ức ức nằm xuống đùi mình mà khẽ mỉm cười, con trai anh quả thật không có lúc nào hết đáng yêu cơ..
Bé an phận trên đùi papa, hai tay bám thật chặt lấy ống quần papa, hai mắt bé nhắm tịt lại, không dám mở mắt ra, chỉ nghĩ đến cảm giác mông đã đau nhức lại càng thêm rát là thấy ghê rồi mà._.
-Bảo Bảo, có cần nhắc lại vì sao bị đánh không?
-Không có..papa, không có. Papa mau đánh đi, như thế này chẳng phải là đi tra tấn tinh thần thì là cái gì?
-Hư thì chết là đúng rồi, cấm kêu ca. Thèm đòn thế à?Để papa chiều lòng Bảo Bảo nha?-Lấy tay vỗ vỗ mông nhỏ, chính là để cho bé một chút thời gian nghỉ ngơi, sợ bé mệt.
-Thôi papa đẹp trai, không cần vội, chuyện đâu còn có đó.-Bé đẹp chứ bé đâu có ngu, papa cho nghỉ mắc gì không nghỉ ngơi?
Vừa dứt tiếng nói liền "ba","ba","ba","ba"
Mông nhỏ liền ăn đau, bé chỉ muốn hét lên thôi. Nếu bé nhớ không nhầm thì tay papa đánh còn đau hơn cái thước gỗ dày cộp lạnh ngắt ngoài kia nữa. Thật đáng ghét! Bánh bao tất nhiên đỏ lên là việc không thể tránh khỏi.
Papa dừng lại 3 giây, cái đau vừa nguôi ngoai đi thì một loạt bạt tay rơi vào đúng chỗ đó, đã đau lại càng thêm đau, papa làm vậy cốt để Bảo Bảo khắc sâu ghi nhớ, lần sau không tái phạm lại lỗi.
Bảo Bảo càng ăn đau, môi cắn càng chặt, tay nắm lấy quần papa càng siết mạnh. Tuyệt nhiên không phát ra một thanh âm nào. Papa thấy vậy liền bỏ thêm vài phần lực, quả nhiên, bé giật nảy người, miệng theo phản xạ cũng hét lên một cái thật vang.
"Ba","Ba","Ba","Ba","Ba","Ba","Ba","Ba","Ba","Ba",....
Papa tuyệt nhiên không một chút nhân nhượng, đánh cho đủ thì mới dừng lại. Thành công làm tiểu hài tử bật khóc nức nở đi ra... Papa thấy vậy tâm liền mềm nhũn, muốn giỗ ngọt tiểu hài tử mũm mĩm
-Bảo Bảo, đứng dậy cho papa xem.-Papa vỗ vỗ mông bé, còn giúp bé kéo kéo quần lên cho thật chỉnh tề rồi mới đỡ bé đứng dậy
-Hức..Bảo..Bảo...hức..đau quá...hức papa.. ác lắm..hức...
-Ngoan nào ~ Đánh đau thì nhớ lần sau không được lặp lại. Đau một chút liền hết, không sao, không sao...-Kéo bé vào lòng, ôm ôm rồi thủ thỉ
-Bảo Bảo có giận papa đánh đau không?-Kéo kéo cái má hồng hồng do bị nẻ, còn có gạt những giọt nước mắt đang trực tràn nơi khóe mi
-Hức...con không...hức..giận papa...-Bé liền im lặng ngoan ngoãn ở trong vòng tay papa mà tận hưởng, cứ việc enjoy thôi, mọi việc để papa lo.
-Ừ, Bảo Bảo thông minh, phải hiểu là papa phạt vì thương con, nhớ không?
-Hức...nhớ...
-Papa yêu con.
-Bảo Bảo cũng yêu papa..
-Mà..Bảo Bảo à, papa phạt con không được bôi thuốc, bao giờ mama về mới được nhờ mama, rõ chưa?
-Ơ..hức..rõ..hức..papa lại ác rồi...
-Ô hay, papa ác mà? Bảo Bảo chưa biết à?
-..hức...-Câm nín, chính thức câm nín, hoàn toàn câm nín
-Đi ngủ đi Bảo Bảo, mai còn đi học. - Anh cẩn thận đặt đứa nhóc lên giường, cẩn thận đắp chăn cho bé, cẩn thận hôn lên trán bé một cái rồi lại cẩn thận chúc ngủ ngon
-..Papa...
-Hửm?
-Lâu lắm con không được ngủ cùng papa?
-Ừ, rồi sao?
-Thì papa phải ngủ với con.
-Tại sao?
-Ơ...tại vì...papa là papa của con.
-Ngủ trước đi, tí papa làm việc xong sang ngủ cùng con.
-Không chịu.
-Ơ hay...thằng bé này.... Mà thôi, hôm nay papa bỏ công việc để ngủ với Bảo Bảo của papa. -Anh nói rồi lên giường chui vào trong chăn, rúc thật sâu, vòng tay xoa xoa mông cho bé. Vẫn còn vương lại hơi ấm, chứng tỏ phải rất đau đi?
Bé thấy papa hết giận rồi, mới dám thò tay bén mảng vào nghịch đầu núm của papa rồi vỗ vỗ bụng papa
-Bảo, bỏ ngay tay con ra khỏi người papa...
-Không chịu.
"Ba"
-Mau ngủ.-Bé bị ăn đòn nên yên lặng hơn hẳn, một lúc sau lại giở trò biến thái. Papa cũng mặc kệ bé mà ngủ thôi..
Tối ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.