Chương 96: Bộ Mặt Thật
Lâm Linh
12/01/2023
Di Mai nhìn Trương Mỹ hồi lâu, vẫn không biết nên hỏi như thế nào. Cô dường như nhận thấy được sự tò mò của bà qua ánh mắt, nên cô đã giải đáp luôn.
" Nếu như con nhớ không nhầm thì… vào ngày hôm đó, con xém chút nữa là bị tên trộm cưỡng hiếp rồi. Anh ấy về nhà thấy cảnh đó thì muốn ly hôn, con thì phản đối… Mọi chuyện sau đó nữa thì chắc bác cũng hiểu rồi nhỉ? "
Giọng Trương Mỹ nhẹ nhàng, kể lại mọi thứ với tâm trạng rất thoải mái so với lần cuối cô kể chuyện này cho Ảnh Quân nghe. Dường như chuyện này không còn là nỗi ám ảnh trong tâm trí đối với cô nữa rồi.
" Ừm, bác hiểu… Không ngờ con lại trải qua những chuyện cay đắng, nghiệt ngã như thế. " - Di Mai im lặng một lúc rồi ngập ngừng hỏi tiếp - “ Vậy… nếu con không nghe được thì con giao tiếp với mọi người bằng cách nào? “
“ Con thể đọc khẩu hình miệng ạ
Mọi chuyện chỉ xảy ra cách đây một năm, mà trông con bé lúc nào cũng cười nói vui vẻ. Hẳn là phải nghị lực lắm đây, Di Mai ngẫm nghĩ.
[...]
Một lúc lâu sau, khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi. Mùi hương ngào ngạt từ đủ loại món ăn đã khiến Lorayne và Ảnh Quân tự mò xuống bếp.
" Thơm quá! Mẹ và Trương Mỹ nấu món gì thế? "
Anh hít một hơi thật sâu, thật dài, hào hứng hỏi.
" Mẹ chỉ phụ thôi, Trương Mỹ làm hết đấy. "
Trên bàn có đủ món ngon, trang trí vô cùng đẹp mắt, canh, rau, cá, thịt,... gì cũng có, đầy đủ chất dinh dưỡng. Khi đã tập trung đông đủ, mọi người cũng bắt đầu dùng bữa.
" Dạ con mời hai bác ăn cơm ạ. "
Trương Mỹ cười nhẹ nói rồi gắp cho Lorayne và Di Mai một ít thịt và rau trước tiên.
" Hy vọng những món con làm sẽ hợp với khẩu vị của hai bác. "
" Ừm, cảm ơn con. "
Lorayne và Di Mai gật đầu, đồng thanh nói.
Bà cắn một miếng thịt rồi đưa mắt nhìn ông, như đang muốn ngấm ngầm truyền đạt với ông điều gì đó.
Kỹ năng nấu ăn của con bé tốt lắm. Em quan sát từ đầu đến cuối nên thấy mọi thứ làm đều rất thuần thục, cứ như đầu bếp năm sao ấy, Di Mai nhìn Lorayne thầm nghĩ.
Vậy thì quá tốt đi chứ! Chỉ mong Ảnh Quân biết điều mà giữ con bé cho tốt, ông cũng chăm chăm nhìn vợ mình mà truyền đạt ý của mình.
Sau khi đã “truyền sóng não” cho nhau xong, Lorayne mới bắt đầu ăn thử một miếng thịt. Điều đầu tiên ông cảm nhận được là hương vị đậm đà, chua, cay, mặn, ngọt của miếng thịt nơi đầu lưỡi, mọi thứ đều hòa quyện với nhau một cách rất hài hòa, khiến ông rất bất ngờ mà tròn mắt ngước lên nhìn Trương Mỹ ngay từ miếng cắn đầu tiên. Di Mai cũng có cảm xúc chẳng khác gì Lorayne.
Thấy ba mẹ mình như thế, Ảnh Quân khẽ cười, như một nụ cười của kẻ chiến thắng.
“ Ba mẹ thấy sao? Ngon lắm đúng không? Phải gọi là quá xuất sắc luôn ấy chứ! “
Anh đắc ý nói.
Trương Mỹ nghe thế thì khẽ cau mày quay sang nhìn Ảnh Quân, lấy cùi chỏ đẩy nhẹ vào tay anh thầm cảnh báo, rồi lại nhìn hai người họ.
“ Hai bác thấy sao ạ? Có hợp khẩu vị không ạ? “
“ Ngon lắm! Bác thích! “
Di Mai nở nụ cười rạng rỡ nói.
“ Ngon. “
Lorayne cũng gật gù,bày ra vẻ mặt hài lòng, khiến cô rất mừng.
[...]
Bữa ăn diễn ra rất suôn sẻ, cuộc trò chuyện cũng rất vui vẻ, mọi người đều hòa thuận với nhau, chẳng có chút gì gọi là khoảng cách cả. Nhưng cũng vào giây phút này, ở một nơi nào đó, tại đất nước Pháp lãng mạn này, lại xảy ra một cuộc không mấy hòa thuận giữa hai cha con.
“ Fanya à, chẳng phải con đã hứa với ba sẽ không động chạm gì đến đời sống riêng tư của Ảnh Quân rồi hay sao? Sao bây giờ ba lại nhận được cuộc gọi của cậu ấy rằng con đã bày mưu tính kế không chỉ với Ảnh Quân, mà còn với người yêu của cậu ấy? “
Ba của Fanya dùng chất giọng nhẹ nhàng nói với cô ta.
“ Con chỉ đấu tranh vì tình yêu của con thôi mà. Chẳng lẽ như vậy là không được sao? Với cả, anh Ảnh Quân là hôn phu của con, chỉ mình con thôi, không ai được phép có anh ấy. “
Giọng nói của Fanya ngày càng lên cao, trong lời nói lẫn khuôn mặt đều lộ ra vẻ gì đó khá điên loạn. Ông Allard thấy biểu hiện như thế của cô ta thì lắc đầu ngán ngẩm.
“ Con gái, con là đứa con duy nhất của ba, con nỡ lòng nào khiến ba bế tắc như thế sao? “
“ Không phải, con không có ý đó. Những gì con làm đã thể hiện được việc con thực sự rất rất yêu Ảnh Quân, như thế thì con chẳng có gì sai cả. “
Fanya nghiêng đầu, nở một nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt xinh đẹp, đầy sắc sảo kia. Thế nhưng, đằng sau nụ cười trong sáng ấy là tâm hồn điên loạn, với những suy nghĩ chết chóc và đầy thủ đoạn.
“ Nhưng con xem đi, con đã hại người ta suýt chết đấy! “
Ông dường như không kìm được cảm xúc mà lớn giọng, đứng hẳn lên, chỉ tay vào người Fanya, và cách cô đáp lại câu nói ấy đã khiến ông suy sụp tinh thần hoàn toàn, tay chân như vô lực, ngồi thụp xuống ghế sô pha.
“ Thì con cố tình làm thế mà. Đó là ý muốn của con mà, con phải thực hiện nó để bản thân không cảm thấy thổ thẹn chứ. “
Fanya thản nhiên trả lời, cứ như đó là chuyện bình thường diễn ra trong cuộc sống vậy. Nếu như mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra theo chiều hướng xấu như thế này thì e rằng sau này Trương Mỹ sẽ lành ít dữ nhiều…
" Nếu như con nhớ không nhầm thì… vào ngày hôm đó, con xém chút nữa là bị tên trộm cưỡng hiếp rồi. Anh ấy về nhà thấy cảnh đó thì muốn ly hôn, con thì phản đối… Mọi chuyện sau đó nữa thì chắc bác cũng hiểu rồi nhỉ? "
Giọng Trương Mỹ nhẹ nhàng, kể lại mọi thứ với tâm trạng rất thoải mái so với lần cuối cô kể chuyện này cho Ảnh Quân nghe. Dường như chuyện này không còn là nỗi ám ảnh trong tâm trí đối với cô nữa rồi.
" Ừm, bác hiểu… Không ngờ con lại trải qua những chuyện cay đắng, nghiệt ngã như thế. " - Di Mai im lặng một lúc rồi ngập ngừng hỏi tiếp - “ Vậy… nếu con không nghe được thì con giao tiếp với mọi người bằng cách nào? “
“ Con thể đọc khẩu hình miệng ạ
Mọi chuyện chỉ xảy ra cách đây một năm, mà trông con bé lúc nào cũng cười nói vui vẻ. Hẳn là phải nghị lực lắm đây, Di Mai ngẫm nghĩ.
[...]
Một lúc lâu sau, khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi. Mùi hương ngào ngạt từ đủ loại món ăn đã khiến Lorayne và Ảnh Quân tự mò xuống bếp.
" Thơm quá! Mẹ và Trương Mỹ nấu món gì thế? "
Anh hít một hơi thật sâu, thật dài, hào hứng hỏi.
" Mẹ chỉ phụ thôi, Trương Mỹ làm hết đấy. "
Trên bàn có đủ món ngon, trang trí vô cùng đẹp mắt, canh, rau, cá, thịt,... gì cũng có, đầy đủ chất dinh dưỡng. Khi đã tập trung đông đủ, mọi người cũng bắt đầu dùng bữa.
" Dạ con mời hai bác ăn cơm ạ. "
Trương Mỹ cười nhẹ nói rồi gắp cho Lorayne và Di Mai một ít thịt và rau trước tiên.
" Hy vọng những món con làm sẽ hợp với khẩu vị của hai bác. "
" Ừm, cảm ơn con. "
Lorayne và Di Mai gật đầu, đồng thanh nói.
Bà cắn một miếng thịt rồi đưa mắt nhìn ông, như đang muốn ngấm ngầm truyền đạt với ông điều gì đó.
Kỹ năng nấu ăn của con bé tốt lắm. Em quan sát từ đầu đến cuối nên thấy mọi thứ làm đều rất thuần thục, cứ như đầu bếp năm sao ấy, Di Mai nhìn Lorayne thầm nghĩ.
Vậy thì quá tốt đi chứ! Chỉ mong Ảnh Quân biết điều mà giữ con bé cho tốt, ông cũng chăm chăm nhìn vợ mình mà truyền đạt ý của mình.
Sau khi đã “truyền sóng não” cho nhau xong, Lorayne mới bắt đầu ăn thử một miếng thịt. Điều đầu tiên ông cảm nhận được là hương vị đậm đà, chua, cay, mặn, ngọt của miếng thịt nơi đầu lưỡi, mọi thứ đều hòa quyện với nhau một cách rất hài hòa, khiến ông rất bất ngờ mà tròn mắt ngước lên nhìn Trương Mỹ ngay từ miếng cắn đầu tiên. Di Mai cũng có cảm xúc chẳng khác gì Lorayne.
Thấy ba mẹ mình như thế, Ảnh Quân khẽ cười, như một nụ cười của kẻ chiến thắng.
“ Ba mẹ thấy sao? Ngon lắm đúng không? Phải gọi là quá xuất sắc luôn ấy chứ! “
Anh đắc ý nói.
Trương Mỹ nghe thế thì khẽ cau mày quay sang nhìn Ảnh Quân, lấy cùi chỏ đẩy nhẹ vào tay anh thầm cảnh báo, rồi lại nhìn hai người họ.
“ Hai bác thấy sao ạ? Có hợp khẩu vị không ạ? “
“ Ngon lắm! Bác thích! “
Di Mai nở nụ cười rạng rỡ nói.
“ Ngon. “
Lorayne cũng gật gù,bày ra vẻ mặt hài lòng, khiến cô rất mừng.
[...]
Bữa ăn diễn ra rất suôn sẻ, cuộc trò chuyện cũng rất vui vẻ, mọi người đều hòa thuận với nhau, chẳng có chút gì gọi là khoảng cách cả. Nhưng cũng vào giây phút này, ở một nơi nào đó, tại đất nước Pháp lãng mạn này, lại xảy ra một cuộc không mấy hòa thuận giữa hai cha con.
“ Fanya à, chẳng phải con đã hứa với ba sẽ không động chạm gì đến đời sống riêng tư của Ảnh Quân rồi hay sao? Sao bây giờ ba lại nhận được cuộc gọi của cậu ấy rằng con đã bày mưu tính kế không chỉ với Ảnh Quân, mà còn với người yêu của cậu ấy? “
Ba của Fanya dùng chất giọng nhẹ nhàng nói với cô ta.
“ Con chỉ đấu tranh vì tình yêu của con thôi mà. Chẳng lẽ như vậy là không được sao? Với cả, anh Ảnh Quân là hôn phu của con, chỉ mình con thôi, không ai được phép có anh ấy. “
Giọng nói của Fanya ngày càng lên cao, trong lời nói lẫn khuôn mặt đều lộ ra vẻ gì đó khá điên loạn. Ông Allard thấy biểu hiện như thế của cô ta thì lắc đầu ngán ngẩm.
“ Con gái, con là đứa con duy nhất của ba, con nỡ lòng nào khiến ba bế tắc như thế sao? “
“ Không phải, con không có ý đó. Những gì con làm đã thể hiện được việc con thực sự rất rất yêu Ảnh Quân, như thế thì con chẳng có gì sai cả. “
Fanya nghiêng đầu, nở một nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt xinh đẹp, đầy sắc sảo kia. Thế nhưng, đằng sau nụ cười trong sáng ấy là tâm hồn điên loạn, với những suy nghĩ chết chóc và đầy thủ đoạn.
“ Nhưng con xem đi, con đã hại người ta suýt chết đấy! “
Ông dường như không kìm được cảm xúc mà lớn giọng, đứng hẳn lên, chỉ tay vào người Fanya, và cách cô đáp lại câu nói ấy đã khiến ông suy sụp tinh thần hoàn toàn, tay chân như vô lực, ngồi thụp xuống ghế sô pha.
“ Thì con cố tình làm thế mà. Đó là ý muốn của con mà, con phải thực hiện nó để bản thân không cảm thấy thổ thẹn chứ. “
Fanya thản nhiên trả lời, cứ như đó là chuyện bình thường diễn ra trong cuộc sống vậy. Nếu như mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra theo chiều hướng xấu như thế này thì e rằng sau này Trương Mỹ sẽ lành ít dữ nhiều…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.