Chương 4: Chấm Dứt Một Cuộc Tình
Lâm Linh
09/01/2023
Hôm sau, Trương Mỹ dậy thật sớm, vệ sinh cá nhân rồi thay dra giường. Vì tối qua, máu từ vết thương của cô đã làm bẩn dra giường rồi. Thay xong, giặt sạch rồi mang đi phơi.
Xong xui hết thì Trương Mỹ mang vali đi xuống phòng khách. Trước khi rời đi, cô chợt khựng người lại, đi vào nhà bếp. Trương Mỹ đứng suy nghĩ một hồi thì quyết định làm bữa sáng cuối cùng cho Cửu Mạnh.
Cô mất mười lăm phút để làm xong bữa sáng cho anh. Trước khi đi, Trương Mỹ để lại một tờ giấy, trên đó ghi vỏn vẹn một câu “ Chúc anh ngon miệng ”. Sau đó cô liền rời đi.
*Vũ Đình, mình…ở nhờ nhà cậu vài hôm được không?*
Cô nhắn tin cho người bạn thân của cô, Vũ Đình. Trương Mỹ muốn gọi điện cho nhanh, nhưng vì tại không nghe được nhiều chữ. Chữ có chữ không, nên cô phải nhắn tin.
*Hả? Sao thế? Cậu và hắn có chuyện gì xảy ra à?*
*Chuyện dài lắm. Cậu có cho mình ở vài hôm được không?*
Trương Mỹ hỏi lại một lần nữa.
*Được được. Giờ cậu đang ở đâu, mình tới đón cậu về nhà ‘làm dâu’ mình luôn.*
Vũ Đình đùa với cô.
*Thôi nào, cái gì mà ‘làm dâu’ chứ.*
Nghe cô đùa, Trương Mỹ cũng đỡ buồn hơn một chút, chỉ một chút thôi.
*Cậu không cần tới đón mình đâu, mình bắt taxi tới đó là được.*
*Tốn tiền lắm, để mình ra đón cậu, mau nhắn cái địa chỉ ra đây cho mình.*
*Trời ạ, thôi được rồi, mình đang ở trạm xe buýt gần nhà.*
Trương Mỹ đành miễn cưỡng nói cho cô nghe.
*Được rồi, ngồi ở đó chờ mình một chút.*
*Ừm.*
Trương Mỹ cất điện thoại, ngẩn đầu nhìn bầu trời đang dần sáng.
“ Haizz, kết thúc thật rồi... Mà thôi kệ vậy, mình chỉ mới hai mươi hai tuổi, sợ gì chứ, đời còn dài, muốn yêu lúc nào mà chẳng được. "
" Nhưng mà...mình yêu là một chuyện, còn người ta yêu hay không là một chuyện nữa... ”
*Bốp bốp*
Trương Mỹ lấy tay vỗ mạnh vào hai má mình để lấy lại tinh thần.
“ Thôi, không buồn nữa, điều bây giờ là phải có chỗ để tạm ở, sau đó...kiếm việc làm. ”
Cô ngồi lẩm bẩm nói chuyện một mình.
Trong lúc chờ thì Trương Mỹ vô thức nhớ tới Ảnh Quân, người đàn ông có mái tóc màu vàng óng kia.
Thật sự thì tình cảm của cô đối với Cửu Mạnh đã có một chút lay động vì anh ta. Không thể nào tin được là Ảnh Quân lại thu hút sự chú ý của cô nhanh như thế.
Một lúc không lâu sau, thì một chiếc BMW màu trắng thanh lịch dừng trước trạm chờ xe buýt. Trương Mỹ ngước lên nhìn, cửa xe cũng hạ xuống, bên trong là người bạn thân của cô.
“ Vũ Đình, cậu đến rồi à? ”
Trương Mỹ đứng lên.
“ Ừm, chờ mình có lâu không? ”
Cô vừa trả lời vừa bước xuống xe.
“ Đưa hành lí đây cho mình, để mình bỏ vào ghế sau. ”
Không cần nghe câu trả lời của cô, Vũ Đình nhanh tay cầm lấy chiếc vali của Trương Mỹ bỏ vào ghế sau.
“ Còn cậu lên ghế phụ ngồi đi. ”
Cô quay sang nói với Trương Mỹ.
“ Ừm, cảm ơn cậu. ”
Trương Mỹ cười đáp.
Cả hai ngồi vào xe, cô chở Trương Mỹ đến nhà cô. Dừng trước cổng, cô há hốc nhìn căn biệt thự kia của Vũ Đình.
“ Cậu nói nhà không rộng là như thế này à?! ”
Trương Mỹ quay qua hỏi.
“ Cậu bất ngờ cái gì, nhà cậu rộng gấp mấy lần căn này của mình. ”
“ Không, chỉ là cậu nói nhà cậu khá giả. Nhưng mình không nghĩ là cậu sẽ sắm riêng cho mình một căn biệt thự rộng thế này. ”
“ Haha, cậu nói quá rồi. ”
Trương Mỹ thấy Vũ Đình nói gì đó nhưng không nghe được, cô chỉ cố mỉm cười cho qua, tai cô nghe chữ có chữ không, cô hoàn toàn dựa vào khả năng nhìn khẩu hình miệng mà đoán thôi. Không biết có thể giấu Vũ Đình được bao lâu đây.
Chiếc xe dừng trước cửa, và Trương Mỹ mở cửa bước xuống xe, Vũ Đình nhanh chóng lấy vali giúp cho cô.
“ Tớ mang vào giúp cậu cho. ”
“ Mình cảm ơn. ”
“ Ơn nghĩa gì chứ, bạn với nhau cả mà. ”
Trương Mỹ và Vũ Đình đi vào nhà. Cả hai ngồi trên ghế sofa nói chuyện với nhau.
“ Giờ thì cậu mau nói cho mình nghe chuyện gì xảy ra giữa cậu và hắn. ”
Trương Mỹ cố gắng nhìn khẩu miệng vì cô nói khá nhanh. Sau khi Vũ Đình nói xong thì cô cũng mất một khoảng thời gian để định hình xem cô ấy đang nói gì.
“ ...Bọn mình...ly hôn rồi. ”
Nghe Trương Mỹ nói cô và tên Cửu Mạnh khốn nạn kia ly hôn, thay vì buồn bả cho Trương Mỹ thì cô lại mừng rỡ ra mặt. Vì Vũ Đình là người mong cô và Cửu Mạnh ly hôn từ lâu rồi, một tên xấu xa như thế thì giữ lại bên cạnh làm gì.
“ Cậu không cần phải buồn, cứ ở đây đi, mình nuôi cậu. ”
Cô vui vẻ nói.
“ Thôi, như vậy kì lắm, mình đâu thể nào ăn ở không nhà cậu được. ”
“ Không sao đâu. ”
“ Thôi, mình ở nhờ vài ngày, trong thời gian đó mình sẽ kiếm thêm chỗ ở khác. ”
“ Nhưng mà như vậy tốn kém lắm. "
“ Nhưng mình muốn, đừng cản mình. ”
Trương Mỹ cương quyết nói. Ánh mắt của cô dường như sáng rực lên, Vũ Đình cũng như chìm đắm vào đôi mắt màu rực rỡ ấy.
“ Thôi được rồi, cậu cứ ở đây bao lâu thì tùy thích, mình không ép nữa. ”
Vũ Đình nói.
“ Cảm ơn cậu. ”
“ Mình mang hành lí lên phòng cho cậu. ”
Trương Mỹ cũng đi theo sau cô.
“ Phòng cậu đây, có gì thì cứ gọi mình, phòng mình kế bên. ”
“ Ừm. ”
Trương Mỹ gật đầu, bước vào phòng ngồi trên giường được một lúc thì Vũ Đình quay lại.
“ Trương Mỹ này. ”
“....”
“ Trương Mỹ! ”
“....”
“ Trương Mỹ! Cậu có nghe mình gọi không vậy? ”
Dù cho cô có gọi lớn đến cỡ nào thì Trương Mỹ cũng không phản ứng gì, nên cô mới đến vỗ vào vai Trương Mỹ. Lúc này, Trương Mỹ mới giật mình quay người lại.
“ Hả?! ”
“ Mình gọi cậu nãy giờ đấy! ”
“ Xin lỗi, mình không để ý, đầu óc mình lơ đãng quá. ”
Trương Mỹ cười ngượng.
Sở dĩ cô không phản ứng gì vì cô không nghe thấy, nên cô mới viện một lý do nào đó để Vũ Đình không nghi ngờ.
Nếu muốn Trương Mỹ nghe thấy thì phải đứng gần cô ít nhất một mét, nếu đứng cách xa cô hơn một mét thì Trương Mỹ không thể nghe được.
“ Cậu gọi mình có gì không? ”
“ Mình chỉ muốn nói là bây giờ mình sẽ đến chỗ của bọn trẻ, có việc gì thì gọi điện thoại cho mình. "
“ Ừm, mà mình đi chung với cậu để thăm bọn trẻ luôn được không? ”
“ Thôi, cậu ở nhà đi. Cậu hẳn đã dậy rất sớm để rời đi mà. Cứ nghỉ ngơi lấy sức đi, đồ ăn sáng đã có người chuẩn bị rồi, ở trong bếp đấy. Cậu đói thì cứ lấy ăn nhé. ”
“ Ừm, cảm ơn cậu. ”
“ Mình đi đây. ”
Vũ Đình nói rồi rời đi.
Trương Mỹ đợi cô đi một lúc thì đi xuống bếp ăn một chút. Ăn xong, Trương Mỹ vội vàng bắt taxi đến bệnh viện kiểm tra tai của mình.
[. . .]
“ Tai cô bây giờ tạm thời không thể nghe được nữa. ”
Giọng vị bác sĩ ôn tồn nói.
“ Sao lại vậy? ”
Cô hoang mang nhìn vị bác sĩ.
“ Nguyên nhân có thể là do cô làm việc ở nơi có âm thanh quá lớn hoặc là cô bị thứ gì đó tác động quá mạnh dẫn đến việc không nghe được. Và có nhiều nguyên nhân khác nữa. ”
Người bác sĩ giải thích.
" Hên là cô chỉ bị nhẹ, chắc hẳn cô cũng mới bị gần đây nên cũng không nặng lắm. "
Lúc này cô mới nhận ra lý do cô không thể nghe được là nhờ cú tát ‘ chia tay ’ và cái đẩy làm cô ngã kia của Cửu Mạnh.
“ Nhưng tôi muốn kiểm tra thêm một chuyện. ”
Vị bác sĩ nói tiếp.
“ Chuyện gì vậy ạ? ”
“ Cô đứng cách tôi một mét đi. ”
“ Vâng. ”
Trương Mỹ cũng không biết vị bác sĩ kia muốn làm gì, chỉ đành làm theo lời bác sĩ thôi. Cô đứng lên đi về một góc, cách bác sĩ một mét. Đợi Trương Mỹ đứng ở vị trí mà mình cảm thấy hài lòng, người bác sĩ đó mới cất tiếng hỏi.
“ Cô năm nay bao nhiêu tuổi? ”
“ Tôi hai mươi hai. ”
Cô nhìn khẩu hình miệng của bác sĩ rồi đoán. Vị bác sĩ nghe Trương Mỹ trả lời thì có chút bất ngờ, vì tai không nghe được thì làm sao mà trả lời chứ.
“ Vậy cô đã kết hôn hay có mối quan hệ nào chưa? ”
Người đó hỏi tiếp.
“ ….Tôi mới vừa ly hôn. ”
Trương Mỹ im lặng một lúc lâu mới nói.
Nghe cô đáp vậy thì vị bác sĩ kia cũng nôm na đoán được lý do tại sao Trương Mỹ không thể nghe được.
“ Thôi được rồi. Cô đến đây. ”
Cô đi tới, ngồi trước mặt bác sĩ.
“ Sao cô có thể biết được tôi nói gì trong khi đó cô không nghe được? ”
“ À…Tôi có thể nhìn khẩu hình miệng mà đoán được anh đang nói gì. ”
“ Oh, như thế cũng tốt. Tôi kê đơn thuốc cho cô rồi, cứ kiên trì uống, một tháng sau quay lại tái khám. "
“ Vâng. Cảm ơn bác sĩ. ”
Trương Mỹ đứng lên đi ra ngoài lấy thuốc rồi nhanh chóng trở về nhà. Cô không muốn Vũ Đình biết cô rời khỏi nhà để đi đến bệnh viện. Tuy bây giờ Trương Mỹ giấu được cô, nhưng sớm muộn gì thì cô cũng biết. Giấu được tới đâu hay tới đó thôi.
Xong xui hết thì Trương Mỹ mang vali đi xuống phòng khách. Trước khi rời đi, cô chợt khựng người lại, đi vào nhà bếp. Trương Mỹ đứng suy nghĩ một hồi thì quyết định làm bữa sáng cuối cùng cho Cửu Mạnh.
Cô mất mười lăm phút để làm xong bữa sáng cho anh. Trước khi đi, Trương Mỹ để lại một tờ giấy, trên đó ghi vỏn vẹn một câu “ Chúc anh ngon miệng ”. Sau đó cô liền rời đi.
*Vũ Đình, mình…ở nhờ nhà cậu vài hôm được không?*
Cô nhắn tin cho người bạn thân của cô, Vũ Đình. Trương Mỹ muốn gọi điện cho nhanh, nhưng vì tại không nghe được nhiều chữ. Chữ có chữ không, nên cô phải nhắn tin.
*Hả? Sao thế? Cậu và hắn có chuyện gì xảy ra à?*
*Chuyện dài lắm. Cậu có cho mình ở vài hôm được không?*
Trương Mỹ hỏi lại một lần nữa.
*Được được. Giờ cậu đang ở đâu, mình tới đón cậu về nhà ‘làm dâu’ mình luôn.*
Vũ Đình đùa với cô.
*Thôi nào, cái gì mà ‘làm dâu’ chứ.*
Nghe cô đùa, Trương Mỹ cũng đỡ buồn hơn một chút, chỉ một chút thôi.
*Cậu không cần tới đón mình đâu, mình bắt taxi tới đó là được.*
*Tốn tiền lắm, để mình ra đón cậu, mau nhắn cái địa chỉ ra đây cho mình.*
*Trời ạ, thôi được rồi, mình đang ở trạm xe buýt gần nhà.*
Trương Mỹ đành miễn cưỡng nói cho cô nghe.
*Được rồi, ngồi ở đó chờ mình một chút.*
*Ừm.*
Trương Mỹ cất điện thoại, ngẩn đầu nhìn bầu trời đang dần sáng.
“ Haizz, kết thúc thật rồi... Mà thôi kệ vậy, mình chỉ mới hai mươi hai tuổi, sợ gì chứ, đời còn dài, muốn yêu lúc nào mà chẳng được. "
" Nhưng mà...mình yêu là một chuyện, còn người ta yêu hay không là một chuyện nữa... ”
*Bốp bốp*
Trương Mỹ lấy tay vỗ mạnh vào hai má mình để lấy lại tinh thần.
“ Thôi, không buồn nữa, điều bây giờ là phải có chỗ để tạm ở, sau đó...kiếm việc làm. ”
Cô ngồi lẩm bẩm nói chuyện một mình.
Trong lúc chờ thì Trương Mỹ vô thức nhớ tới Ảnh Quân, người đàn ông có mái tóc màu vàng óng kia.
Thật sự thì tình cảm của cô đối với Cửu Mạnh đã có một chút lay động vì anh ta. Không thể nào tin được là Ảnh Quân lại thu hút sự chú ý của cô nhanh như thế.
Một lúc không lâu sau, thì một chiếc BMW màu trắng thanh lịch dừng trước trạm chờ xe buýt. Trương Mỹ ngước lên nhìn, cửa xe cũng hạ xuống, bên trong là người bạn thân của cô.
“ Vũ Đình, cậu đến rồi à? ”
Trương Mỹ đứng lên.
“ Ừm, chờ mình có lâu không? ”
Cô vừa trả lời vừa bước xuống xe.
“ Đưa hành lí đây cho mình, để mình bỏ vào ghế sau. ”
Không cần nghe câu trả lời của cô, Vũ Đình nhanh tay cầm lấy chiếc vali của Trương Mỹ bỏ vào ghế sau.
“ Còn cậu lên ghế phụ ngồi đi. ”
Cô quay sang nói với Trương Mỹ.
“ Ừm, cảm ơn cậu. ”
Trương Mỹ cười đáp.
Cả hai ngồi vào xe, cô chở Trương Mỹ đến nhà cô. Dừng trước cổng, cô há hốc nhìn căn biệt thự kia của Vũ Đình.
“ Cậu nói nhà không rộng là như thế này à?! ”
Trương Mỹ quay qua hỏi.
“ Cậu bất ngờ cái gì, nhà cậu rộng gấp mấy lần căn này của mình. ”
“ Không, chỉ là cậu nói nhà cậu khá giả. Nhưng mình không nghĩ là cậu sẽ sắm riêng cho mình một căn biệt thự rộng thế này. ”
“ Haha, cậu nói quá rồi. ”
Trương Mỹ thấy Vũ Đình nói gì đó nhưng không nghe được, cô chỉ cố mỉm cười cho qua, tai cô nghe chữ có chữ không, cô hoàn toàn dựa vào khả năng nhìn khẩu hình miệng mà đoán thôi. Không biết có thể giấu Vũ Đình được bao lâu đây.
Chiếc xe dừng trước cửa, và Trương Mỹ mở cửa bước xuống xe, Vũ Đình nhanh chóng lấy vali giúp cho cô.
“ Tớ mang vào giúp cậu cho. ”
“ Mình cảm ơn. ”
“ Ơn nghĩa gì chứ, bạn với nhau cả mà. ”
Trương Mỹ và Vũ Đình đi vào nhà. Cả hai ngồi trên ghế sofa nói chuyện với nhau.
“ Giờ thì cậu mau nói cho mình nghe chuyện gì xảy ra giữa cậu và hắn. ”
Trương Mỹ cố gắng nhìn khẩu miệng vì cô nói khá nhanh. Sau khi Vũ Đình nói xong thì cô cũng mất một khoảng thời gian để định hình xem cô ấy đang nói gì.
“ ...Bọn mình...ly hôn rồi. ”
Nghe Trương Mỹ nói cô và tên Cửu Mạnh khốn nạn kia ly hôn, thay vì buồn bả cho Trương Mỹ thì cô lại mừng rỡ ra mặt. Vì Vũ Đình là người mong cô và Cửu Mạnh ly hôn từ lâu rồi, một tên xấu xa như thế thì giữ lại bên cạnh làm gì.
“ Cậu không cần phải buồn, cứ ở đây đi, mình nuôi cậu. ”
Cô vui vẻ nói.
“ Thôi, như vậy kì lắm, mình đâu thể nào ăn ở không nhà cậu được. ”
“ Không sao đâu. ”
“ Thôi, mình ở nhờ vài ngày, trong thời gian đó mình sẽ kiếm thêm chỗ ở khác. ”
“ Nhưng mà như vậy tốn kém lắm. "
“ Nhưng mình muốn, đừng cản mình. ”
Trương Mỹ cương quyết nói. Ánh mắt của cô dường như sáng rực lên, Vũ Đình cũng như chìm đắm vào đôi mắt màu rực rỡ ấy.
“ Thôi được rồi, cậu cứ ở đây bao lâu thì tùy thích, mình không ép nữa. ”
Vũ Đình nói.
“ Cảm ơn cậu. ”
“ Mình mang hành lí lên phòng cho cậu. ”
Trương Mỹ cũng đi theo sau cô.
“ Phòng cậu đây, có gì thì cứ gọi mình, phòng mình kế bên. ”
“ Ừm. ”
Trương Mỹ gật đầu, bước vào phòng ngồi trên giường được một lúc thì Vũ Đình quay lại.
“ Trương Mỹ này. ”
“....”
“ Trương Mỹ! ”
“....”
“ Trương Mỹ! Cậu có nghe mình gọi không vậy? ”
Dù cho cô có gọi lớn đến cỡ nào thì Trương Mỹ cũng không phản ứng gì, nên cô mới đến vỗ vào vai Trương Mỹ. Lúc này, Trương Mỹ mới giật mình quay người lại.
“ Hả?! ”
“ Mình gọi cậu nãy giờ đấy! ”
“ Xin lỗi, mình không để ý, đầu óc mình lơ đãng quá. ”
Trương Mỹ cười ngượng.
Sở dĩ cô không phản ứng gì vì cô không nghe thấy, nên cô mới viện một lý do nào đó để Vũ Đình không nghi ngờ.
Nếu muốn Trương Mỹ nghe thấy thì phải đứng gần cô ít nhất một mét, nếu đứng cách xa cô hơn một mét thì Trương Mỹ không thể nghe được.
“ Cậu gọi mình có gì không? ”
“ Mình chỉ muốn nói là bây giờ mình sẽ đến chỗ của bọn trẻ, có việc gì thì gọi điện thoại cho mình. "
“ Ừm, mà mình đi chung với cậu để thăm bọn trẻ luôn được không? ”
“ Thôi, cậu ở nhà đi. Cậu hẳn đã dậy rất sớm để rời đi mà. Cứ nghỉ ngơi lấy sức đi, đồ ăn sáng đã có người chuẩn bị rồi, ở trong bếp đấy. Cậu đói thì cứ lấy ăn nhé. ”
“ Ừm, cảm ơn cậu. ”
“ Mình đi đây. ”
Vũ Đình nói rồi rời đi.
Trương Mỹ đợi cô đi một lúc thì đi xuống bếp ăn một chút. Ăn xong, Trương Mỹ vội vàng bắt taxi đến bệnh viện kiểm tra tai của mình.
[. . .]
“ Tai cô bây giờ tạm thời không thể nghe được nữa. ”
Giọng vị bác sĩ ôn tồn nói.
“ Sao lại vậy? ”
Cô hoang mang nhìn vị bác sĩ.
“ Nguyên nhân có thể là do cô làm việc ở nơi có âm thanh quá lớn hoặc là cô bị thứ gì đó tác động quá mạnh dẫn đến việc không nghe được. Và có nhiều nguyên nhân khác nữa. ”
Người bác sĩ giải thích.
" Hên là cô chỉ bị nhẹ, chắc hẳn cô cũng mới bị gần đây nên cũng không nặng lắm. "
Lúc này cô mới nhận ra lý do cô không thể nghe được là nhờ cú tát ‘ chia tay ’ và cái đẩy làm cô ngã kia của Cửu Mạnh.
“ Nhưng tôi muốn kiểm tra thêm một chuyện. ”
Vị bác sĩ nói tiếp.
“ Chuyện gì vậy ạ? ”
“ Cô đứng cách tôi một mét đi. ”
“ Vâng. ”
Trương Mỹ cũng không biết vị bác sĩ kia muốn làm gì, chỉ đành làm theo lời bác sĩ thôi. Cô đứng lên đi về một góc, cách bác sĩ một mét. Đợi Trương Mỹ đứng ở vị trí mà mình cảm thấy hài lòng, người bác sĩ đó mới cất tiếng hỏi.
“ Cô năm nay bao nhiêu tuổi? ”
“ Tôi hai mươi hai. ”
Cô nhìn khẩu hình miệng của bác sĩ rồi đoán. Vị bác sĩ nghe Trương Mỹ trả lời thì có chút bất ngờ, vì tai không nghe được thì làm sao mà trả lời chứ.
“ Vậy cô đã kết hôn hay có mối quan hệ nào chưa? ”
Người đó hỏi tiếp.
“ ….Tôi mới vừa ly hôn. ”
Trương Mỹ im lặng một lúc lâu mới nói.
Nghe cô đáp vậy thì vị bác sĩ kia cũng nôm na đoán được lý do tại sao Trương Mỹ không thể nghe được.
“ Thôi được rồi. Cô đến đây. ”
Cô đi tới, ngồi trước mặt bác sĩ.
“ Sao cô có thể biết được tôi nói gì trong khi đó cô không nghe được? ”
“ À…Tôi có thể nhìn khẩu hình miệng mà đoán được anh đang nói gì. ”
“ Oh, như thế cũng tốt. Tôi kê đơn thuốc cho cô rồi, cứ kiên trì uống, một tháng sau quay lại tái khám. "
“ Vâng. Cảm ơn bác sĩ. ”
Trương Mỹ đứng lên đi ra ngoài lấy thuốc rồi nhanh chóng trở về nhà. Cô không muốn Vũ Đình biết cô rời khỏi nhà để đi đến bệnh viện. Tuy bây giờ Trương Mỹ giấu được cô, nhưng sớm muộn gì thì cô cũng biết. Giấu được tới đâu hay tới đó thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.